Results 1 to 5 of 5

Thread: Tưởng niệm Cụ Trần Văn Hương - Cựu Phó Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa

  1. #1
    Member
    Join Date
    12-08-2010
    Posts
    1,476

    Tưởng niệm Cụ Trần Văn Hương - Cựu Phó Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa



    TỔ QUỐC DANH DỰ TRÁCH NHIỆM

    TỔ QUỐC lâm nguy nguyện dấn thân
    Phục hồi DANH DỰ trả toàn dân
    Mọi người TRÁCH NHIỆM chung vai gánh
    Dân Chủ, Tự Do quyết đoạt thành!



    Tưởng niệm Trần Văn Hương
    Nhân Sĩ Suốt Đời Giữ Tiết Tháo

    Hứa Hoành


    "Tôi xin phép từ chối. Tôi không nhận cái quyền công dân nầy. Dầu ǵ tôi cũng đă là người lănh đạo miền Nam, trong khi binh sĩ, nhân viên các cấp, chỉ v́ thừa lịnh của chúng tôi, mà giờ đây vẫn c̣n bị giam cầm trong các trại cải tạo, chưa được trả quyền công dân. Chẳng lư ǵ, tôi là người trách nhiệm, lại được trả quyền công dân trước..." (Lời cựu Tổng Thống Trần Văn Hương trả lời một cán bộ CS, khi họ đến nhà định làm lễ, quay phim "trả quyền công dân cho ông").

    Hàng năm, cứ đến ngày oan trái 30 - 4, tôi lại bâng khuâng nhớ đến các anh hùng liệt sĩ đăbỏ ḿnh v́ nước. Làm tướng giữ thành, thành mất, tuẫn tiết theo thành, ngày xưa có Tổng đốc Hoàng Diệu (1828 - 1882), Tổng đốc Nguyễn Tri Phương (1800 - 1873)... Ngày nay có Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu tướng Lê Văn Hưng, Thiếu tá quận trưởng Bồng Sơn Hoàng Lê Cương (1972) và hàng trăm ngàn chiến sĩ vô danh khác, đătự sát để giữ tṛn khí tiết, không để lọt vào tay kẻ thù làm nhục. Họ nêu những gương hy sinh cao quư, tiết liệt, lịch sử ghi nhớ muôn đời.

    Hai mươi năm chiến tranh, một cuộc chiến tranh vệ quốc sáng ngời chính nghĩa quân dân miền Nam đăhy sinh hàng triệu người, chỉ v́ muốn bảo vệ một lư tưởng "Độc lập, tự dỏ và không muốn đất nước rơi vào tay CS. Nhưng cuối cùng phải thất bại trong nỗi uất hận, nghẹn ngào.

    Năm nay, nhân ngày tang tóc đau thương của toàn thể dân tộc Việt Nam, chúng tôi muốn nhắc lại với thế hệ mới lớn lên, về những cái chết oai hùng. Trong phạm vi bài nầy, chúng tôi kể lại những ngày sau cùng của một chính khách thanh liêm, cương trực, suốt đời giữ được tiết tháo và ḷng yêu nước: người đó là cụ Trần Văn Hương, hai lần làm đô trưởng Sàig̣n, hai lần làm thủ tướng và Phó Tổng Thống, và cuối cùng là Tổng Thống Việt Nam Cộng Ḥa chỉ được 3 ngày. Cụ Hương mất đi không một lời cáo phó. Cụ mất, nhưng gương hi sinh và thái độ sống của người quân tử mà cụ nêu gương không bao giờ mất. Tuy là người đồng hương, v́ nhà tôi ở chỉ cách nhà người chị ruột của cụ Trần Văn Hương chừng 300 mét, trên đường Văn Thánh (tức Văn Thánh miếu thờ Đức Khổng Tử và cụ Phan Thanh Giản) tại Vĩnh Long. Là thế hệ sau, thuộc hàng con cháu, nên tôi không được quen biết với cụ. Tháng Hai năm 1975, tôi là thành viên của một phái đoàn vận động thành lập Viện Đại học Long Hồ cho 3 tỉnh Vĩnh Long Kiến Phong và Vĩnh B́nh, có đến tư thất của cụ ở đường Phan Thanh Giản Sàig̣n, để yết kiến và xin cụ giúp đợ Tháng 3 năm 1975, cụ với tư cách là Phó Tổng Thống, có đến tại hội trường thuộc trường Sư Phạm (cao đẳng) Vĩnh Long, để chứng kiến lễ chấp nhận thành lập Viện Đại Học Long Hồ, do Tổng Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục Ngô Khắc Tỉnh kư trước mặt cụ. Mặc dầu rất nhiều lần giữ những địa vị cao trong chính trường miền Nam, nhưng cụ Trần Văn Hương là một người có đời sống giản dị, mẫu mực, thanh liêm không bất cứ một ai có thể mua chuộc được. Khi thôi việc, cụ Hương sống cuộc đời chật vật nhưng vẫn giữ được tư cách.

    Cụ Trần Văn Hương sinh năm 1904 tại làng Long Châu, nay thuộc quận Châu Thành Vĩnh Long, trong một gia đ́nh nghèo. Nhờ học giỏi và được sự hy sinh của gia đ́nh, cậu học sinh Trần Văn Hương được ra Hà Nội học trường Cao đẳng Sư Phạm... Sau khi tốt nghiệp, ông giáo Trần Văn Hương được bổ về dạy tại trường Le Myrle de Vilers Mỹ Tho, cũng là ngôi trường cũ mà ông đătheo học mấy năm trước. Thời gian từ năm 1943 - 1945, ông Hương là giáo sư dạy môn văn chương và luân lư tại trường nầy. Sau đó ông Hương được đổi lên làm Đốc học tỉnh Tây Ninh.

    Năm 1945, Việt Minh nổi dậy cướp chính quyền khắp 3 kỳ, nhóm Việt Minh mới của Trần Văn Giàu (chủ tịch Ủy ban hành chánh Nam bộ) cử cụ làm chủ tịch Ủy ban hành chánh tỉnh Tây Ninh. Làm việc với Việt Minh được mấy tháng, thấy họ không thành thật, và theo con đường bá đạo, nên ông Hương từ chức. Tuy vậy cụ vẫn c̣n đứng trong hàng ngũ kháng chiến. Khi thấy bộ mặt thật của Việt Minh là CS, t́m cách khủng bố, ám sát thủ tiêu những người yêu nước có tinh thần quốc gia, cụ bỏ về thành. Ban đầu cụ bán thuốc tây cho nhà thuốc của dược sĩ Trần Kim Quan (Pharmacy Kim Quan) ở góc đường Lê Lợi và chợ Bến Thành bây giờ).

    Theo tài liệu của t́nh báo Mỹ, ông Hương có hai người con: Trần Văn Dinh và Trần Văn Doi (Giỏỉ). Hồi c̣n theo học trường "College de Can Thơ" kháng chiến nổi lên, Doi bỏ học theo kháng chiến. Khi phái đoàn Hồ Chí Minh qua Pháp cùng một lúc với hội nghị Fontainebleau trở về tới Vũng Tàu, ông Doi theo xuống tàu ra Bắc. Từ đó hai cha con không bao giờ gặp nhau nữa. Ông Huỳnh Văn Lang, cựu Tổng giám đốc Viện Hối Đoái dưới thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm cho biết "Ông Trần Văn Giỏi (không phải Dơi) ở tại Sàig̣n, bên cạnh ông Hương như một người cố vấn."

    Năm 1964, ông Hương làm Thủ tướng chính phủ, t́nh báo Mỹ có đem lại một hồ sơ cho biết cụ có người con theo CS. Cụ Hương thẳng thắn nh́n nhận và cho biết từ đó cho đến nay, cụ không c̣n liên lạc ǵ với người con đó hết. Khi cụ tham chính, th́ ngụi con lớn là Trần Văn Doi ở kế cận đóng vai người cố vấn thân tín.

    Tháng 7 - 1967, ông cùng với ông Mai Thọ Truyền, ra ứng cử chức Tổng Thống chỉ được 10% số phiếu, về hạng tư. Tháng 5 - 1986, ông được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu mời làm Thủ Tướng, thay thế Thủ Tướng Nguyễn Văn Lộc. Trong nhiệm kỳ Tổng Thống 1971 - 75, ông Trần Văn Hương làm phó tổng thống, và khi ông Thiệu từ chức tổng thống giữa lúc t́nh thế đất nước lâm nguy,ông Hương được đôn lên làm tổng thống dùng theo hiếp pháp.

    Các chi tiết về cuộc đời của cụ Trần Văn Hương trong những ngày tháng cuối cùng, được bà Phan Cẩm Anh cùng chồng là bác sĩ, người có dịp gần gũi với cụ Hương kể lại. Tôi được phép chỉ để trích một phần lớn trong bài ấy: "Hương trà năm cũ" trong bài viết để đồng bào, đồng hương có dịp biết thêm về nhiều chi tiết cảm động của một kẻ sĩ thế hệ cũ c̣n sốt lại. Kính xin anh chị Phan Cẩm Anh thể nhận nơi đây ḷng biết ơn của tác giả. "... Nhiều năm trước, khi tôi học trung học, một buổi tối sau khi dùng cơm, chị tôi dẫn tôi đến phủ "cây tùng" để thăm Mai Hương, một người bạn cùng "khóa I Nữ quân nhân" của chị, bây giờ vừa lập gia đ́nh với đại úy Phan Hữu Chương, cháu ruột cụ Trần Văn Hương. Ba chị em đứng tṛ chuyện dưới táng cây của phủ phó tổng thống. Th́nh ĺnh, cụ Hương từ trong nhà bước ra, nh́n về phía chúng tôi, gật đầu, rồi đưa tay ra hiệu bảo Mai Hương theo cụ vào trong phủ. Khi trở ra, Mai Hương lè lưỡi nói với chị tôi:

    - Ông cụ vừa mới la.

    - La về chuyện ǵ vậy?

    - Ông cụ nói: "Sao không mời bạn bè vào pḥng khách nói chuyện đàng hoàng mà để bạn đứng dưới gốc cây. Ông cụ nói tiếp: "Tiếp bạn đến chơi như vậy là không trọng bạn chút nào hết."

    Đó lần đầu tiên tôi thấy cụ Hương, nhưng nghe thuật lại những lời cụ trách, ḷng tôi tự nhiên nhen nhúm một cảm t́nh đầy quư trọng. Sau đó, tôi có dịp trở lại phủ phó tổng thống vài lần lúc Mai Hương sắp vào nhà bảo sanh. V́ lẽ phu quân Mai Hương bận công vụ, nên Mai Hương cho tài xế đến nhờ tôi và em gái tôi giúp đưa Mai Hương vô bịnh viện. Tất cả những lần đó, tôi chẳng có dịp nào giáp mặt cụ Hương.

    Thời gian trôi qua, miền Nam sụp đổ, Dương Văn Minh ra lịnh đầu hàng. Ngay buổi sáng sớm ngày đầu mất nước, tại ngôi biệt thự cũ kỹ nằm khuất trong ngơ hẻm ngăn đường Phan Thanh Giản, thân nhân sống trong biệt thự này đă đau đớn đem đặt giữa nhà hai xác người cùng nhau t́m cái chết. Họ vừa chia nhau ống thuốc ngủ đêm qua. Đó là đại úy Phan Hữu Chương và vợ là cựu trung úy Trần Mai Hương. Họ để lại vỏn vẹn vài lời trăng trối "xin nhờ ḷng tha thứ của cụ Hương và gia đ́nh v́ không thể sống khi đất nước rơi vào tay kẻ thù." Đôi vợ chồng trẻ gởi gắm lại ba đứa con trai c̣n thơ dại, nhờ ông bà nội (em rể cụ Hương) dưỡng nuôi. Cũng trong ngôi biệt thự bao phủ một bầu không khí ảm đạm và im ĺm đó, nơi một căn pḥng khác trên lầu, cụ Hương đóng cửa, im lặng, trầm ḿnh trong nỗi đau khổ của một người đătừng lănh đạo đất nước, bây giờ đành tâm chứng kiến giờ phút suy vong, cảnh nhà tang chế. Nỗi đau khổ của cụ ở mức độ nào, chẳng ai trong nhà được cụ hé môi thổ lộ.

    Nhưng ư định cùng chồng đi t́m cái chết của Mai Hương, không được toại nguyện bởi lẽ một người cháu đem Mai Hương đi cấp cứu. Sự sống của Mai Hương đăđược các bác sĩ giành giựt lại từ đường tơ kẻ tóc. Nhờ đó Mai Hương trở thành một chiếc cầu để tôi có cơ hội biết thêm chút ít về cụ Trần Văn Hương trong những ngày cuối cùng của cụ.

    Nhiều lần Mai Hương dẫn tôi về lại ngôi biệt thự trên để thăm các con của Mai Hương, hiện đang sống nương nhờ vào ông bà nội. Tôi đăchứng kiến cảnh sống đạm bạc, nếu không muốn nói là thiếu thốn, túng quẩn của gia đ́nh cụ Hương. Cụ Hương luôn luôn sống lặng lẽ một ḿnh trong căn pḥng nhỏ ở trên lầu.ăn pḥng bày trí thật sơ sài, chẳng có món đồ nào được coi là sang trọng. Ngoài chiếc giường nệm cụ nằm, đồ vật c̣n lại là hai chiếc ghế bành, một cái tủ đựng quần áo đăcũ, một chiếc bàn con trên đó cụ để một tượng Phật Di Lạc. Căn pḥng có một cửa ăn thông ra sân thượng. Hầu cận, săn sóc cụ là người em rể của cụ mà tôi gọi theo như Mai Hương là Dượng. Phía dưới lầu là các gian nhà trệt nhỏ, nằm dọc theo bức tường phía trong của khuôn viên biệt thự, có lẽ trước kia là nhà kho, bây giờ trở thành nơi tá túc qua ngày cho các thân nhân gồm các em và cháu của cụ, v́ phải gặp cảnh khó khăn dưới quê, t́m về Sàig̣n nương náu trong ngôi biệt thự cũ nát mà tổng thống Thiệu đă cấp từ thời trước.

    Ngôi biệt thự nầy, trước khi cấp cho cụ Hương, tổng thống Thiệu đăchỉ thị phải sửa chửa, chỉnh trang lại đàng hoàng, nhưng cụ từ chối viện lẽ cụ già rồi, không làm việc ǵ ích nước lợi dân được nữa, nên không muốn làm hao tốn công qũy. Do đó, đến khi CS vào, ngôi biệt thự trên chẳng phải là mồi ngon cho cán bộ của họ tranh nhau giành giật chiếm đoạt như các ngôi biệt thự xinh xắn khác. Tường biệt thự nhiều nơi nứt nẻ, nền nhà nhiều chỗ vở bung lên, màu vôi trải qua nhiều năm tháng vàng ố không được trùng tu, sơn quét. H́nh ảnh cụ lúc nầy như một con chim đại bàng sa cơ, găy cánh mà vẫn cố giương đôi cánh mang thương tích của ḿnh để bảo bọc chim non. Tôi được nghe kể lại cứ mỗi lần người nhà bưng cơm lên lầu cho cụ, phần cơm rất đạm bạc, lâu lâu mới có chút cá thịt, thân nhân muốn nhường cho cụ để bổ dưỡng, cụ hỏi xem mọi người trong nhà có được ăn như cụ vậy không. Mặc dầu người nhà thường trả lời "có" cho cụ an tâm, nhưng cụ vẫn hiểu sự thật của chữ "có" nên thường cụ để dành lại thức ăn ngon trên mâm, hầu đem xuống nhà cho con cháu.

    Có những lần tôi theo Mai Hương đến thăm ông bà nội các con Mai Hương, lúc trở về, ra tới cánh cổng, tôi quay đầu nh́n lên sân thượng thấy cụ Hương, ngồi yên lặng trên đó. Ḿnh cụ để trần, mái tóc bạc trắng, đôi mắt nh́n thẳng về phía trước không hề di động... Tôi thấy cụ Hương ngồi trên sân thượng như vậy nhiều lần, và những lần như vậy, trên đường đạp xe về nhà, h́nh ảnh già nua, im lặng và cô độc của cụ cứ lẩn quẩn măi trong đầu óc tôi.

    Một hôm, có lẽ cũng vào dịp gần Tết, Mai Hương đưa một củ sâm Đài Loan và nói với tôi:

    - Bà nội sắp nhỏ biểu chị đem củ sâm nầy đi bán. Đó là củ sâm người ta tặng cho ông cụ từ lúc ông cụ sang Đài Loan, c̣n cất giữ măi đến bây giờ. Ông nói chắc không dùng đến nó, nên sai đem bán lấy tiền đong gạo cho sắp nhỏ.

    Mai Hương mở gói giấy bọc củ sâm ra, củ sâm vỏn vẹn bằng hai phần ba bàn tay, nằm giữa mấy lớp giấy gói đăcũ. Nh́n qua, ai cũng biết củ sâm được gói kỹ lưỡng, và bị lăng quên trong một ngăn tủ nào đó lâu lắm rồi, nay mới được nhớ lại. Tôi nh́n củ sâm nghẹn ngào. Một nhà giáo thanh bạch, một người lănh đạo quốc gia trong sạch như cụ, chỉ lấy đạo đức bản thân làm tài sản. Cụ đâu có nén vàng nào có thể đem bán lấy tiền đong gạo cho đàn cháu, hay giúp đỡ người thân đang tá túc trong nhà, những người đa ?37;t nhiều liên lụy v́ các hoạt động chính trị của cụ.

    Khoảng hơn một tuần sau, ông nội các cháu, tức em rể cụ Hương, ghé lại nhà Mai Hương và tôi (lúc này Mai Hương và tôi sống chung với nhau trong một căn nhà nhỏ ở quận Tân B́nh) kể cho chúng tôi biết là ông vừa làm theo ư cụ Hương: đem mấy bộ đồ veste c̣n tốt của cụ ra chợ trời bán. Để an ủi người nhà bớt đau ḷng, cụ Hương b́nh thản giải thích:

    - Từ đây cũng đâu có dịp nào mặc nó nữa, đem bán đi chớ để làm chi!

    Số tiền bán áo trên, chẳng ở trong túi được bao lâu, v́ ngay sau đó bà Út đi chợ mua đồ ăn cho sắp nhỏ. Gia đ́nh cụ Hương đa ?#7883;u chung số phận đau khổ và bi đát tột cùng từ tinh thần đến vật chất khi miền Nam rơi vào tay CS. Có một sự kiện làm tôi chảy nước mắt mỗi khi nhớ đến, ḷng thêm kính mến và cảm phục cụ Hương: Trước khi chính quyền CS cho tổ chức cuộc bầu cử quốc hội (bịp) đầu tiên, cụ Hương được họ thông báo sẽ có một buổi lễ để chính phủ trả quyền công dân cho cu Sau đó, để có buổi lễ được quay phim tuyên truyền, khi một cán bộ thay mặt chính quyền, đọc "chính sách khoan hồng, rộng lượng" của nhà nước đối với những "thành phần" như cụ, cụ dơng dạc nói:

    - Tôi xin phép từ chối. Tôi không nhận cái quyền công dân này. Dù ǵ tôi cũng là người lănh đạo miền Nam, trong khi binh sĩ, nhân viên các cấp chỉ v́ thừa lịnh của chúng tôi mà giờ đây vẫn c̣n bị giam cầm trong các trại cải tạo, chưa được trả quyền công dân trước. Tôi sẽ là người sau cùng nhận cái quyền công dân này, sau khi binh sĩ và nhân viên của chúng tôi đă được nhận.

    Đại diện của chính quyền CS không ngờ sự thể xảy ra như vậy. Tức giận, họ ra lịnh cúp máy thu thanh, thu h́nh. Vài ngày sau cụ nhận được lịnh quản thúc tại gia 3 năm. Cụ Hương nói với người nhà:

    - Bọn nó cũng chẳng cần phải quản thúc tao. Tao già và đau yếu như vầy, có khi nào bước chân ra khỏi nhà đâu mà cần phải quản thúc! Vào năm 80 tuổi, mỗi lần theo Mai Hương ghé vào thăm ông bà nội của các cháu, tôi ít thấy cụ Hương ra ngồi ở sân thượng như lúc trước. Tôi được biết sức khỏe của cụ sa sút nhiều. Một hôm, em rể cụ Hương bảo tôi:

    - Ông cụ dạo nầy yếu quá. Ông lại dứt khoát không muốn vô nhà thương khám bịnh hay chữa trị ǵ cả. Chắc Cẩm Anh cũng biết tại sao rồi. Dượng muốn nhờ Cẩm Anh có quen ai là bác sĩ trước 1975, xin họ đến nhà khám bịnh giùm cho ông cụ. Nếu không th́ Dượng chẳng yên tâm.

    Nghe ông Dượng nói tôi mới nhớ, cách đó không lâu, cụ Hương bị mệt xỉu phải đưa vô nhà thương cấp cứu. Lúc tỉnh dậy, cụ nhứt định đ̣i người nhà phải đưa cụ về ngay. Cụ một mực từ chối, không chịu để điều trị trong bịnh viện đă thuộc về tay chính quyền CS.

    Mặc dầu có quen biết vài bác sĩ, nhưng tôi nghĩ ngay đến nhà tôi, lúc ấy c̣n là một người bạn, v́ trong hoàn cảnh không biết tương lai ra sao, nên chúng tôi chưa nghĩ đến việc lập gia đ́nh. Tôi nhận lời Dượng, hứa t́m một bác sĩ của "chế độ ḿnh" để nhờ khám bịnh cho cụ. Khi nghe tôi tŕnh bày, nhà tôi chẳng chút ngần ngại, vui vẻ nhận lời ngay. Lần đầu tiên nhà tôi đến, cụ bảo nhà tôi lại thật gần để cụ nh́n mặt v́ mắt cụ đa ?7901;. Cụ Hương hỏi nhà tôi:

    - Con đến đây thăm bịnh cho qua, con có sợ họ làm khó dễ con không?

    Nhà tôi trả lời:

    - Thưa cụ, cháu chỉ làm bổn phận và công việc của người thầy thuốc, cháu không ngại .

    Cụ xúc động, ghé người gần lại, đưa tay ôm lấy đầu nhà tôi. Nhà tôi tiếp:

    - Thưa cụ, cháu là bác sĩ trẻ mới ra trường, kinh nghiệm và kiến thức hăy c̣n ít, chữa bịnh cho cụ, nếu có điều ǵ không biết, cháu sẽ về đọc sách lại.

    Cụ Hương vui vẻ, mỉm cười cảm ơn và nắm lấy tay nhà tôi như để trấn an.

    Từ đó nhà tôi lui, tới với cụ thường xuyên để thăm bịnh cụ. Dường như việc trị bịnh đối với cụ chẳng có ǵ quan trọng, cụ không quan tâm lắm, mặc dầu cụ luôn luôn là một bịnh nhân gương mẫu, theo đúng những lời dặn của bác sĩ. Điều làm cho cụ vui và thoải mái hơn có lẽ là có người để cụ nói chuyện. Do đó, nhà tôi thường ngồi lại với cụ một hai giờ sau khi khám bịnh. Cụ nói thuốc men cụ dùng hàng ngày là do bà Trần Văn Văn và bạn bè ở Pháp gởi về tặng cụ. Những thứ thuốc nào không cần dùng, cụ đưa cho người em rể cụ đem ra chợ trời bán, lấy tiền chia đều cho gia đ́nh con cháu đong gạo. Một hôm cụ kể cho nhà tôi nghe một câu chuyện rất cảm động như sau:

    - Con biết không, chú có thằng em đến thăm (cụ xưng chú với nhà tôi, khi biết thân phụ nhà tôi lớn hơn cụ vài tuổi) nó đem đến một hộp sữa ḅ c̣n tặng chú 5 đồng (lúc mới đổi tiền, 500 đồng tiền cũ ăn 1 đồng tiền mới). Chú thương nó có t́nh, nhưng nghĩ nó phải đạp xích lô cực khổ để sinh sống, nên chú không nỡ lấy. Nhưng nếu chú không nhận th́ "sợ nỏ buồn tội nghiệp", nên chú chỉ nhận có 5 đồng, c̣n hộp sữa th́ bảo nó đem về cho gia đ́nh (lúc ấy sữa rất khó mua). Người mà cụ kể là "thằng em" một cách thân mật chính là thuộc hạ cũ của cụ.

    Cụ Hương c̣n tâm sự với nhà tôi những chuyện lúc cụ c̣n trẻ. Có một thời gian cụ cùng với một người con trai (Trần Văn Doi) theo hoạt động cho Việt Minh chống Pháp. Nhưng khi nhận ra bộ mặt thật của Việt Minh, cụ dứt khoát trở về lại trong Nam và mất liên lạc với người con trai từ lúc ấy. Người con trai nầy đă ở lại miền Bắc, và phục vụ trong quân đội CS. Sau khi Sàig̣n bị chiếm, anh có về thăm cụ với vợ là một bác sĩ VC. Có lẽ sự lui tới của cặp vợ chồng nầy cũng nhằm mục đích theo dơi cụ.

    Cụ Hương cũng có một người con khác đang sinh sống tại California. Anh có một đứa con bị bịnh Thalassemia, được đưa sang Mỹ chữa trị trước năm 1975. Đa ? lần anh muốn bảo lănh cụ ra nước ngoài, nhưng cụ nói với nhà tôi:

    - Trước kia đại sứ Martin năn nỉ, yêu cầu chú đi, chú đătừ chối. Bây giờ đời nào chú lại xin chính quyền CS để được đi.

    Những lần đi thăm bịnh sau của nhà tôi, cụ tâm sự nhiều hơn về những vụ buồn trong cuộc đời tham chính của cụ. Cụ luôn nhắc đến tên của những người mà cụ đặc biệt quư mến như bác sĩ Bạch Đ́nh Minh. Cụ ngậm ngùi kể:

    - Bác sĩ Minh là một người mà chú rất quư trọng. Hồi trước chú thấy bác sĩ Minh đi khám bịnh mà không có đồng hồ đeo tay. Chú mua tặng cho bác sĩ Minh một cái, nhưng đeo được vài tuần, bác sĩ Minh đem trả lại chú. Chú thấy bác sĩ Minh phục vụ trong quân đội hết ḷng tận tụy và giàu tinh thần trách nhiệm, chú đề nghị lên tổng thống Thiệu tưởng thưởng "Bảo quốc huân chương" cho bác sĩ Minh. Bác sĩ Minh từ chối không nhận viện lẽ ông đang làm việc ở chỗ an toàn, xin dành huy chương ấy cho những người xả thân chiến đấu, hy sinh xương máu cho đất nước. Một lần khác cụ hỏi nhà tôi:

    - Con có biết bác sĩ Trần Lữ Y không?

    Nhà tôi thưa:

    - Bác sĩ Trần Lữ Y dạy con môn Nội Khoa ở trường Y khoa.

    Cụ Hương tâm sự:

    - Hồi trước bác sĩ Hoa Kỳ sang đây khám bịnh cho chú, họ đề nghị đưa chú sang Hoa Kỳ chữa bịnh. Thằng Trần Lữ Y đi theo chú, xin lỗi con, chú gọi bác sĩ Trần Lữ Y bằng "thằng", v́ chú thương nó như con chú vậy. Khi máy bay ghé Manille, suốt mấy hôm chú ăn không nổi đồ ăn của họ, nên bác sĩ Trần Lữ Y phải ra phố kiếm thức ăn mua về cho chú. Gần đây chú nghe có người nói bác sĩ Trần Lữ Y qua đời bên Pháp v́ bịnh ung thư, có đúng như vậy không?

    Nói tới đây, cụ im lặng hồi lâu như nén sự xúc động. Mấy tuần sau, nhà tôi được tin bác sĩ Trần Lữ Y vẫn c̣n khỏe mạnh ở bên Pháp và có pḥng mạch tư, gần với pḥng mạch của bác sĩ Phạm Tu Chính. Nhà tôi vội vàng ghé lại thăm và nói cho cụ Hương biết tin thật về bác sĩ Trần Lữ Ỵ Nghe xong, cụ Hương nắm lấy tay nhà tôi mà chẳng nói ǵ. Hai gịng nước mắt từ từ lăn trên má cụ.

    Mặc dầu sức khỏe cụ Hương lúc đó đa ?sút nhiều, đi đứng khó khăn, dầu chỉ vài bước cũng cần cây gậy. Bên cạnh giường ngủ có gắn một cái chuông điện, trên bàn luôn có một cái chuông nhỏ để khi cần người nhà, cụ lắc bằng tay. Nhà tôi thán phục cụ có trí nhớ đặc biệt. Cụ có thể nhớ nguyên văn câu nói của từng người, ngày tháng, giờ giấc của sự kiện đăxảy ra. Cụ không quên từng chi tiết nhỏ. Có lần cụ chia xẻ với nhà tôi rằng:

    - Chú nghĩ người làm chính trị phải có giáo dục và đạo đức. Khi tham chính tất nhiên chú chấp nhận có phe đối lập, nhưng dầu khác lập trường, chú vẫn luôn luôn tôn trọng họ. Có một dân biểu trẻ tên là (xin giấu tên), trong một buổi họp quốc hội, đă đứng lên đập bàn, chỉ vào mặt chú nói những lời vô lễ (xin không ghi lại câu vô lễ nầy)... V́ dân biểu nầy đáng con chú. Chú buồn và tiếc cho người làm dân biểu mà không biết đến chữ "lễ", không tỏ ra có tư cách của người học thức, chớ không buồn về lập trường đối lập của họ.

    Một hôm đến thăm cụ, nhà tôi thố lộ với cụ rằng "sớm muộn ǵ con cũng phải ra đi". Chuyện ra đi không biết khi nào mới thành công, nhưng không bao giờ con bỏ ư định đó. Chẳng phải v́ miếng cơm manh áo, hay sự cực khổ mà phải bỏ quê hương. Nhưng v́ cuộc sống lúc nào cũng thấy bị đe dọa, thiếu an toàn, ngủ một đêm thức dậy có thể bị bắt v́ bất cứ một lư do viển vông nào. Nghe nhà tôi nói, cụ Hương trầm ngâm một hồi lâu mà không nói ǵ. Măi một lúc sau, cụ thở dài chép miệng:

    - Có lẽ chú làm không đúng khi ra lịnh ngăn người ta ra khỏi nước trong những ngày hỗn loạn.

    Lúc nhà tôi từ giăcụ ra về, cụ ôm hôn nhà tôi và nói:

    - Chú gặp con muộn quá!

    Vào tháng 4 - 1981, tôi đạp xe đưa nhà tôi đi vượt biên lần thứ 13. Trước khi đi, nhà tôi có đến thăm cụ lần cuối. Biết cụ rất buồn, nhưng cụ giấu kín t́nh cảm để người đi bớt vướng víu. Một tháng sau đó, tôi cũng rời Việt Nam đi Mỹ theo diện đoàn tụ gia đ́nh do anh chị tôi bảo lănh. Một ngày trước khi đi, tôi đạp xe trở lại đường Phan Thanh Giản, đứng một ḿnh bên chiếc cổng sắt. Giữa một niềm vui khi sắp sửa thoát khỏi cảnh đời vô vọng, tăm tối, và một nỗi buồn khi biết rằng ḿnh sẽ mất bao nhiêu gắn bó thân thuộc khi ĺa khỏi nơi đây. Cụ Hương vẫn là h́nh ảnh làm cho ḷng tôi se thắt, là một cánh sen nổi trên ḍng nước đang giao động của tâm hồn tôi.

    Dưới đây là hai mẩu chuyện được nhắc lại như một giai thoại. Hồi tháng 4 năm 1954, khi có sự vụ lịnh của thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm bổ nhiệm cụ Hương làm đô trưởng Sàig̣n - Chợlớn, th́ cụ đi làm việc hàng ngày bằng chiếc xe đạp Alcyon. Khi vô ṭa đô chính nhận việc, người lính gác cổng chận lại và không cho cụ vô. Cụ phải nói thật "Tôi là Đô Trưởng" họ cũng không tin. Cụ phải tŕnh sự vụ lịnh mới được bổ nhiệm, người lính mới hoảng hồn, định chắp tay lạy cụ, nhưng cụ từ tốn, an ủi mấy câu, rồi dẫn xe đạp vô làm việc. Khi cụ ra Vũng Tàu nghỉ dưỡng bịnh (1964), hàng tháng chính phủ trả phủ cấp thêm 10.000 đồng, nhưng cụ từ chối, gởi trả lại công quỹ, v́ cụ nói "không có chuyện ǵ cần phải xài."

    Nhắc lại về thái độ của cụ Trần Văn Hương trong những ngày đen tối của đất nước chúng tôi thấy có hai sự kiện đáng ghi nhớ:

    Cuốn hồi kư "Saigon et moi" của cựu đại sứ Pháp tại Việt Nam, ông Mérillon kể lại: "Măi tới tối 18 - 4 - 1975, đại sứ Hoa Kỳ Martin mới cho ông (Mérillon) hay rằng Hoa Kỳ sẽ buông VN." Đại sứ Martin nói:

    - Từ giờ phút này nước Pháp sẽ đảm nhận vai tṛ tái lập ḥa b́nh cho VN.

    Mérillon chuyển lời nói nầy cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương. Ông Hương nói:

    - Ông Đại sứ à! Tui đâu có ngán Việt Cộng. Nó muốn đánh, tui đánh tới cùng. Tui không muốn lưu vong xứ người. Nếu trời hại nước tui, tui xin thề ở lại và mất theo nước này.

    Đến ngày mất nước, đại sứ Martin c̣n đến gặp cụ Hương và nói:

    - Ngài đi với tôi sang Mỵ Chánh phủ Mỹ sẽ nuôi dưỡng Ngài suốt đời, tôi nhân danh chánh phủ Hoa Kỳ đến mời Tổng Thống ra khỏi nước với bất cứ phương tiện nào mà ngài muốn. Chánh phủ chúng tôi cam kết bảo đảm cho Ngài một đời sống xứng đáng với cương vị tổng thống cho tới ngày Tổng Thống măn phần.

    Cụ Trần Văn Hương mỉm cười, trả lời (tiếng Pháp):

    - Thưa ngài đại sứ, tôi biết t́nh trạng hiện nay rất là nguy hiểm. Đa ?73;ến nỗi như vậy, Mỹ cũng có phần trách nhiệm trong đó. Nay ông Đại Sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cảm ơn ông Đại sứ. Nhưng tôi đăsuy nghĩ kỹ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi. Tôi cũng dư biết rằng CS vào được Saigon, th́ bao nhiêu đau khổ, nhục nhă sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam. Tôi là người lănh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi t́nh nguyện ở lại chia xẻ một phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nỗi thống khổ của người dân mất nước. Cám ơn ông Đại Sứ đăđến thăm tôi.

    Tới đây, tôi lại nhớ đến liêm sỉ và tiết tháo của một người lănh đạo Cam Bốt, một nước láng giềng mà dân ta thường hay có thái độ coi thường. Đó là ông hoàng Sirik Matak, Phó Thủ Tướng Cam Bốt. Cũng tháng 4 định mệnh ấy (1975) khi quân Khmer đỏ sắp tràn ngập Phnom Penh, Đại Sứ Mỹ tại đây là John Gunther Dean đến mời hoàng thân Sirik Matak lưu vong qua Mỹ. ông Sirik Matak từ chối và trả lời bằng thư sau:

    "Thưa Ngài và bạn thân (Excellence et Cher Ami)

    Tôi rất thành thật cám ơn Ngài về cái thơ và đề nghị giúp đỡ của Ngài đưa chúng tôi đến nơi tự do, nhưng tôi không thể ra đi một cách hèn nhát như thế.

    Về phần Ngài và quốc gia to lớn của Ngài, tôi không bao giờ ngờ rằng Ngài sẽ bỏ rơi một dân tộc đăchọn tự dọ. Quư Ngài đa ?7915; chối bảo vệ chúng tôi, chúng tôi không làm sao được. Ngài ra đi và tôi chúc cho Ngài và quốc gia của Ngài t́m được hạnh phúc dưới bầu trời của quư ngài.

    Nếu tôi chết ở đây trong nước tôi mà tôi yêu, th́ thôi mặc, bởi v́ tất cả chúng ta đa ?73;ược sanh ra để rồi một ngày nào đó th́ chết. Tôi chỉ có làm một lỗi lầm là đa ? nơi Ngài và tin nơi những người Hoa Kỳ

    Xin Ngài và bạn thân, nhận nơi đây những cảm t́nh trung thực và thân ái của tôi.

    Sirik Matak,

    Theo lời người dịch, thư này sau mấy năm, có lần được đọc trong một phiên họp Quốc hội Hoa Kỳ, và được lưu giữ trong văn khố Quốc Hộị (Trích bài biết của BS Nguyễn Lưu Viên, tập san Y Tế số III, tháng 3 năm 1998).

    Hứa Hoành

  2. #2
    Member
    Join Date
    02-04-2011
    Posts
    4
    Hôm nọ,thấy bức thư của Cụ Hương gởi Học giả Vương Hồng Sển,đăng bán trên ebay,thấy hay hay,để lên cho mọi người xem:






  3. #3
    Member
    Join Date
    12-08-2010
    Posts
    1,476

    Một nén hương ḷng dâng lên Cố Tổng Thống Trần Văn Hương


    Tổng Thống Trần Văn Hương

    T́nh cảm đầy lễ giáo tạo nên đạo đức của người kẻ sĩ thời đại là Cụ Trần văn Hương Tổng Thống dân cử thứ ba của thể chế Việt nam Cộng Ḥa làm cho chúng ta nhớ lại h́nh ảnh của một Chu Văn An, bậc đại sĩ thời nhà Trần cách nay đă 700 năm là một biểu hiện của nhà nho, kẻ sĩ yêu nước, người đă vạch ra đường lối giáo dục để đào tạo cho đất nước nhiều nhân tài lỗi lạc. Qua h́nh ảnh và đựng lối của Kẻ Sĩ Chu Văn An làm h́nh ảnh tôn sư trọng đạo,thương nước yêu ṇi… Thời của những kẻ sĩ đă lấy nhân đức để trị v́ thiên hạ với ư niệm “Dân Vi Qúy”, thời điểm đó đă xuất hiện không biết bao nhiêu nhân tài cho đất nước.

    Rồi bước sang hậu bán thế kỷ thứ 19 chúng ta có kẻ sĩ tiết tháo Phan Thanh Giản đă sống v́ dân, chết v́ nước luôn coi sinh mệnh của toàn dân, an ninh bờ cơi của đất nước mới là quan trọng, coi cái chết của bản thân nhẹ tựa lông hồng… Tiến sĩ Phan Thanh Giảng là một sự phản chiếu từ h́nh ảnh của Doanh Điền Sứ Nguyễn Công Trứ với phương tram “Thắng không Vinh, thua không nhục”. Nhưng cũng trong miền đất ruộng đồng thẳng cánh c̣ bay, nơi có chín con rồng biểu tượng sự linh thiêng cho ṇi giống Lạc Hồng , dọc theo bờ biển trù phú của đất nước Việt Nam. Ở thời điểm cuối thế kỷ thứ 20 chúng ta lại may mắn có một kẻ sĩ thời đại đầy tiết tháo, đầy sĩ khí và đức độ, bao dung sống cho dân, chết v́ nước.

    Đó là vị Tổng Thống dân cử thứ ba của Việt nam Cộng Hoà:

    Cụ Tổng Thống TRẦN VĂN HƯƠNG – mà chúng tôi xin được mạn phép gọi Cụ là “ Người kẻ sĩ thời đại”.


    Tổng Thống Trần Văn Hương và nhân viên tùy tùng.

    * Trước đó, tối ngày 18.4.1975, đại sứ Hoa Kỳ Martin đă thông báo với đại sứ Pháp Mérillon rằng Hoa Kỳ sẽ buông Việt Nam. Ông đại sứ Mérillon đă chuyển lời nói này cho Phó Tổng Tổng Thống Trần Văn Hương. Cụ đă trả lời:

    - Ông đại sứ à, tôi đâu có ngán Việt cộng. Chúng nó muốn đánh, tôi đánh tới cùng. Tôi không muốn lưu vong xứ người. Nếu trời hại nước tôi, tôi xin thề ở lại và mất theo nước này.

    * Cuộc điện đàm sau cùng của Tổng thống Trần Văn Hương và Đại Sứ Martin của Hoa Kỳ. Trước khi người Mỹ quyết định bỏ mặc cho VNCH tự chiến đấu chống cộng sản. Đại Sứ Martin của Hoa Kỳ đă chính thức gập Tổng Thống Trần Văn Hương và nói với ông Cụ :

    « Thưa Tổng Thống, t́nh trạng hiện nay rất nguy hiểm. Nhơn danh chính phủ Hoa Kỳ, chúng tôi đến mời Tổng Thống rời khỏi nước, đi đến bất cứ xứ nào, ngày giờ nào với phương tiện nào mà Tổng Thống muốn. Chính phủ chúng tôi cam kết bảo đảm cho Ngài một đời sống xứng đáng với cương vị Tổng Thống cho đến ngày TT trăm tuổi già»

    Tổng Thống Trần Văn Hương mĩm cười trả lời :

    «Thưa Ngài đại sứ, tôi biết t́nh trạng hiện nay rất là nguy hiểm. Đă đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó. Nay ông đại sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cám ơn Ông đại sứ. Nhưng tôi đă suy nghĩ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi. Tôi cũng dư biết Cộng Sản vào được Saigon, bao nhiêu đau khổ nhục nhă sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam. Tôi là người lănh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi t́nh nguyện ở lại để chia xẻ với họ một phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nổi thống khổ của người dân mất nước. Cám ơn ông Đại sứ đă đến viếng tôi.»

    Trong phần mở đầu của bài diễn văn, Tổng Thống thứ ba của Việt Nam Cộng Ḥa đọc trước quốc hội lưỡng viện vào sáng ngày 26 tháng 4 năm 1975(Tức là chỉ có 4 ngày trước khi Việt nam Cộng Ḥa bị rơi vào tay cộng sản bắc việt..)

    Tổng Thống Trần Văn Hương đă nh́n thấy những hiểm hoạ đang ụp xuống lên hơn 30 triệu đồng bào của Cụ sau 21 năm hy sinh chiến đấu dũng cảm của Quân- Dân- Cán- Chính để bảo vệ bốn chữ Việt Nam Cộng Ḥa, ngơ hầu mang lại Tự Do – No Ấm cho toàn dân miền nam,với lời nói thật chân t́nh đầy quả cảm tự đáy ḷng của một người lănh đạo cả đời dấn thân hy sinh cho đại cuộc :

    “Tôi nhiệm chức hôm nay đă được năm ngày. Nói rằng ở đây để đọc một cái thông điệp, tôi không có cái táo bạo như vậy, bởi v́ t́nh thế nghiêm trọng của đất nước. Vả lại như quư vị đă biết, tôi không quen nói những lời văn hoa mà không có ư nghĩa, cho nên tôi xin thưa trước quư vị đây không phải là một thông điệp. Đây chẳng qua là lời thành khẩn, thật t́nh của một người v́ nước, đến tŕnh bày mọi việc để quư vị rơ và quyết đoán.

    Thưa quư vị, t́nh trạng đất nước khó khăn như thế nào, có lẽ quư vị đă biết rơ rồi. Tổng thống trao quyền lại cho tôi chẳng những là khó khăn, mà c̣n rất là bi đát. Bởi v́ như quư vị đă biết, trong bốn vùng của chúng ta, hiện giờ chúng ta đă mất hơn hai vùng rồi, c̣n lại vùng III và vùng IV th́ đă sứt mẻ, và sứt mẻ này có thể một ngày một lan rộng, và t́nh trạng khốn khổ, đau thương chẳng những là của toàn xứ mà của cả Sài G̣n và Chợ Lớn này trong những ngày gần đây.”

    Chính v́ Tổng Thống Trần Văn Hương là người xuất thân từ giới b́nh dân nghèo trước khi trở thành người trí thức tiêu biểu của miền nam Việt Nam, với một ư chí cao cả, một trái tim nồng nàn yêu nước thương dân, một lư tưởng quốc gia chân chính, người kẻ sĩ “MỘC MẠC ĐẦY CHÂN T̀NH VỚI ĐẤT NƯỚC VÀ DÂN TỘC” như ông. Nên Cụ đă chấp nhận định mệnh của chính ḿnh.

    Đức tính lănh đạo ấy của Tổng Thống Trần Văn Hương đă trở thành một biểu tượng “TRONG GIỚI SĨ PHU THỜI ĐẠI”đầy hào khí, đó là niềm kiêu hănh của cả dân tộc trong công cuộc chiến đấu một mất một c̣n chống lại đại khối cộng sản quốc tế. Nhiều chính khách, kư giả, nhà báo, giáo chức, cấp chỉ huy Quân Đội sinh trưởng tại miền đồng bằng nam bộ… rất tự hào khi nhận ḿnh là học tṛ của cụ, và đều kính cẩn thưa với vị thày khả kính hằng dạy dỗ văn hóa và đạo đức cho ḿnh bằng tiếng “THẦY” rất trân trọng.. Những người không phải là học tṛ của Tổng Thống Trần Văn Hương khi trước th́ thưa với tổng thống là “CỤ”, để tỏ ḷng cung kính nhà lănh đạo tài đức song toàn của quốc gia.

    Trong bối cảnh đất nước ly loạn dầu sôi lửa bỏng nghiêng ngửa, giữa cơn hoạn nạn đày phong ba băo táp như vậy, giặc cộng đă và đang bao vây trùng điệp bên ngoài Thủ Đô Sài G̣n, ngày 21 tháng 4 năm 1975 Phó Tổng Thống Trần Văn Hương đă nhận trách nhiệm của một vị “ Tổng Tư Lệnh” TRONG THỜI CHIẾN từ tay người Tổng Thống tiền nhiệm Nguyễn Văn Thiệu một di sản quá nặng nề với t́nh trạng quân lực và tinh thần của quân dân đầy tơi tả sau khi rút từ vùng I và vùng II về cố thủ sau vĩ tuyến 13 từ Phan Rang trở vào đến mũi Cà Mâu..

    Ở tuổi 71, sức khỏe suy kém, đôi chân phải nhờ đến chiếc gậy chống, vị Tổng Thống thứ ba của Việt Nam Cộng Ḥa vẫn hùng hồn và dứt khoát khẳng định cùng với quân dân Việt Nam Cộng Ḥa tiếp tục chiến đấu. Ngày 22.4.1975, trong cương vị Tổng Tư Lệnh Quân Đội, Tổng Thống Trần Văn Hương đă kư ngay một nghị định tăng lương thêm 10,000 đồng phụ cấp cho tất cả quân nhân tác chiến để xác định rơ tấm ḷng thương mến của cụ dành cho người quân nhân trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa để nâng cao tinh thần chiến đấu của Quân Đội, sẵn sàng quyết chiến với giặc trong cuộc tử sinh cuối cùng.

    Đồng thời Tổng Thống Trần văn Hương cũng ra lệnh tức khắc ngừng việc cấp giấy xuất ngoại cho bất cứ công dân Việt Nam Cộng Ḥa nào được ra khỏi nước trong giờ phút thập tử nhất sinh, nếu không có sự chuẩn thuận của Tổng Thống.

    Không v́ bất cứ lư do ǵ trong lúc những người chiến sĩ đang ngày đêm gian nan hy sinh sẵn sang đổ máu ngoài tiền tuyến để ngăn chống giặc cộng đang tấn công vũ băo khắp các chiến tuyến, mà cụ lại có thể ban “đặc ân” cho một số người chạy trốn cuộc chiến để được vinh thân ph́ da một cách hèn mạt như vậy!!!

    - Đích thân Tổng Thống Hương duyệt xét từng hồ sơ xuất ngoại một, để bảo đảm rằng không có sự lo lót hối lộ trong đó (?)

    Mặt khác , trên cương vị Tổng Tư Lệnh Tổng Thống Trần Văn Hương ngợi khen chiến thắng của Sư Đoàn 18 Bộ Binh, Ngày 25.4.1975, Tổng Thống Hương đă dùng trực thăng đến Căn Cứ Long B́nh vinh thăng Thiếu Tướng tại mặt trận cho Chuẩn Tướng Lê Minh Đảo, cũng như ân thưởng cấp bậc và huy chương cho tất cả chiến sĩ có công trong việc ngăn chặn địch quân.. Trước đó vài ngày, Cụ cũng đă bay xuống Thủ Thừa để tuyên dương công trạng của Trung Đoàn 12, thuộc Sư Đoàn 7 Bộ Binh và đặc cách thăng cấp Đại Tá tại mặt trận cho Trung Tá Đặng Phương Thành, Trung Đoàn Trưởng. Không chỉ chăm lo việc binh bị và đời sống của chiến sĩ, Tổng Thống Trần Văn Hương c̣n góp tay vào tất cả mọi lănh vực xă hội khác trong quyền hạn của ḿnh… Cụ Tổng Thống Trần Văn Hương là một chiến sĩ quốc gia chân chính, là một kẻ sĩ đạo đức thiết thực dầy ḷng nhân ái, thanh liêm và nghiêm minh trong vai tṛ Chủ Tịch Ủy ban Bài Trừ Tham Nhũng, cụ đă chọn Thiếu Tướng Nguyễn Văn Hiếu một vị tướng nổi tiếng là thanh liêm trong vai tṛ phụ tá để bảo đảm trong công việc trong sách hoá guồng máy chính quyền.

    Cụ Trần Văn Hương sinh năm 1904 tại làng Long Châu thuộc quận châu thành Vĩnh Long trong một gia đ́nh thanh bạch, thuở nhỏ rất thông minh và hiếu học, nên song thân đă tằn tiện chắt mót hy sinh cho người con để có thể gửi cụ ra tận Hà Nội học Trường Cao Đẳng Sư Phạm. Chúng ta phải hiểu rằng, thời Pháp thuộc, một học sinh lấy được bằng Cao Đẳng Tiểu Học đă quá khó khăn, rồi phải vất vả đến như thế nào để đậu được bằng Thành Chung (Diplome), tương đương với bằng Trung Học Đệ Nhất cấp sau này. Người Pháp chủ trương hạn chế trí thức Việt Nam, và mở mang dân trí thuộc địa một cách nhỏ giọt, nên những học sinh phải thật xuất sắc mới có thể đậu được bằng Tú Tài II (Baccalaureat) . Để được nhận vào Trường Đại Học Y Khoa hay Cao Đẳng Sư Phạm thời thập niên 30-40 là một con đường dốc thẳng đứng không biết bao nhiêu gian nanmới có thể đạt được ước nguyện. Sau khi tốt nghiệp Cao Đảng Sư Phạm tại Hà Nội, người giáo sư trẻ Trần Văn Hươngthời đó được bổ nhiệm về dạy Trường Le Myrle de Vilers ở Mỹ Tho. Người thầy giáo bồi hồi trong niềm hănh diện và sung sướng khi được trở về đứng trên bục giảng ngay tại ngôi trường xưa mà ông đă theo học từ những năm trước để có thể d́u dắt các thế hệ đàn em có thể tiến bước theo ông.. Trong những năm 1943 – 1945, giáo sư Trần Văn Hương dạy môn văn chương và luân lư. Vài năm sau ông được đổi lên làm Đốc Học tỉnh Tây Ninh, một chức vụ đầu tỉnh về ngành giáo dục.

    Dù có được đào tạo trong môi trường giáo dục của chính quyền bảo hộ Pháp, là một giáo sư trong môi trường có quá nhiều cạm bẫy ân sủng do người Pháp đưa ra. Nếu cứ chiụ khuất phục giống như nhiều người để con đường hoạn lộ được thong dong th́ chắc chắn sẽ không có danh thơm là một kẻ sĩ uy vũ bất năng khuất Trần văn Hương sau này. Mùa thu năm 1945, Việt Minh, tổ chức cộng sản trá h́nh của cộng sản Việt Nam đă nổi dậy cướp chính quyền khắp ba miền bắc-trung-nam của Việt Nam. Trần Văn Giàu, một Xứ Ủy cộng sản tại miền Nam trong vai tṛ Chủ Tịch Ủy Ban Hành Chánh Nam Bộ, đă tiếp xúc và xin cử giáo sư Trần Văn Hương làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Kháng tỉnh Tây Ninh, một chức vụ tương đương với Tỉnh Trưởng sau này. Nhưng làm việc với Việt Minh không được mấy tháng, giáo sư Trần Văn Hương đă nhận thấy ngay bộ mặt thật của cộng sản được che bởi chiếc mặt nạ kháng chiến. V́ thấy cộng sản chủ trương khủng bố, ám sát và thủ tiêu những người yêu nước có tinh thần quốc gia, giáo sư Trần Văn Hương xin từ chức, và t́m cách bỏ về thành phố chọn cho ḿnh một con đường kháng chiến khác. Ban đầu ông giữ một chân bán thuốc Tây cho nhà thuốc của dược sĩ Trần Kim Quan ở góc đường Lê Lợi và chợ Bến Thành.

    Sau khi Tổng Thống Ngô Đ́ nh Diệm đă bị nhóm quân phiệt hạ sát chết ngày 2.11.1963, thời gian kế tiếp là một loạt biến động và hỗn loạn trong chính trường Việt Nam Cộng Ḥa, Quốc Sách Ấp Chiến Lược do ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu khởi xướng đă bị nhóm quân nhân đảo chánh dẹp bỏ, Hà Nội nhân cơ hội đó cho tăng cường xâm nhập bộ đội lên đến hàng trăm ngàn người, đồng thời đẩy mạnh kế hoạch phá hoại chính trị Miền Nam. Tháng 11.1964, chính phủ dân sự của Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu đă mời cựu giáo sư Trần Văn Hương lập nội các, sau khi được Hội Đồng Tướng Lănh trao trách nhiệm lèo lái quốc gia lại cho giới dân sự .Thủ Tướng Trần Văn Hương với chính sách không nhân nhượng những yêu sách vô lư của Phật giáo mà ông biết rơ đă có sự nhúng tay của các phần tử cộng sản trà trộn, đă vấp phải sự chống đối của nhiều tăng ni. Chính quyền của Thủ Tướng Hương đă rất kiên nhẫn chịu đựng những công kích các kẻ hở của thời kỳ chuyển tiếp đầy u ám từ phía đối lập và Phật giáo, để dồn nỗ lực đối phó với cuộc xâm lược trước mắt của cộng sản. Thủ Tướng Hương chủ trương tôn giáo không dính líu đến chính trị nên đă cương quyết không đáp ứng thỏa đáng những đ̣i hỏi có tính cách chính trị của nhóm Phật giáo.

    Nhiều người đă không nhận ra rằng những việc cấp thiết nhất phải là cùng góp tay ngăn chống làn sóng cộng sản trước đă. Những tay t́nh báo chiến lược cộng sản giả dạng nhà tu đă khai thác, kích động tăng ni xuống đường chống phá chính quyền quốc gia. Đương đầu với giặc ngoài chiến trường không khó, nhưng khó là ở chỗ đề pḥng những cú đâm lén từ phía sau lưng. Dưới áp lực đó, nên đến ngày 28.1.1965 Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu đành phải thay thế ông Trần Văn Hương bằng bác sĩ Phan Huy Quát.

    “Thủ Tướng Phan Huy Quát không xa lạ ǵ với ông Trần Văn Hương, v́ cả hai vị đều là những nhân sĩ đồng chí trong nhóm Caravelle năm 1960, c̣n được gọi là nhóm Tự Do Tiến Bộ. Năm 1960, nền Đệ Nhất Cộng Ḥa và Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm gặp nhiều khó khăn trong việc ổn định t́nh h́nh chính trị, khi dân chúng bắt đầu ta thán những sự lạm quyền quá đáng từ những anh em của ông. T́nh trạng này ít nhiều đă khơi thêm hố ngăn cách giữa dân chúng và chính quyền, mà chỉ có lợi cho cộng sản Hà Nội. Chiến tranh du kích do cộng sản phát động đă ngày càng lan rộng, cán bộ cộng sản luôn t́m dịp móc nối và thuyết phục những nhóm chống đối chính quyền. Băn khoăn trước t́nh thế nguy hiểm đó, một nhóm trí thức, nhân sĩ quốc gia đă họp lại với nhau t́m một phương cách mềm dẽo và hợp lư khả dĩ thuyết phục được chính quyền lắng nghe nguyện vọng từ phía đối lập, trong đó gồm những chính khách nặng ḷng với đất nước như : Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Phan Huy Quát, Nguyễn Lưu Viên, Nguyễn Ngọc An, Trần Văn Tuyên, Lê Ngọc Chấn, Trần Văn Văn, Huỳnh Kim Hữu, Phan Văn Lư, Nguyễn Tiến Hỉ, Lê Quang Luật, Lương Trọng Tường, Nguyễn Tăng Nguyên, Phạm Hữu Chương, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, linh mục Hồ Văn Vui. Đặc biệt hơn cả là sự tham gia của ông Trần Văn Đỗ, chú ruột của bà Trần Lệ Xuân phu nhân cố vấn Ngô Đ́nh Nhu. Ngày 26.4.1960, tất cả là 19 vị nhân sĩ đối lập của nhóm “Tự Do Tiến Bộ” đă họp tại nhà hàng Caravelle, nên c̣n được gọi là Nhóm Caravelle. Một bức thư tâm huyết được soạn thảo và gửi cho Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Những thuật ngữ gửi cho vị nguyên thủ quốc gia đă được cẩn thận viết với lối văn ḥa nhă, cung kính và lễ độ, đưa ra những nhận xét về t́nh h́nh đất nước và đề nghị chính phủ một số biện pháp để cải thiện t́nh h́nh, mở rộng nền tự do dân chủ. Một khi người dân được hưởng những quyền lợi đó, họ sẽ nỗ lực để bảo vệ chính phủ Miền Nam chống lại chế độ độc tài Miền Bắc. Chính là nhân dân sẽ tranh đấu bảo vệ một chính phủ dân chủ và cho những quyền lợi tự do thực sự của họ. Thật đáng tiếc, bức thư được gửi đi đă không được trả lời. Vài ngày sau có lệnh bắt giam 19 nhân sĩ Caravelle, một số trốn thoát, nhưng nhà giáo Trần Văn Hương, cựu Đô Trưởng Sài G̣n thời Thủ Tướng Diệm năm 1954, th́ bị bắt và tống giam, trong đó có ông Trần Văn Đỗ cũng bị nhốt vào Trại Vơ Tánh. Tập thơ “Lao Trung Lănh Vận” nổi tiếng của nhà giáo Trần Văn Hương đă h́nh thành trong thời gian này. Măi đến tháng 7.1963, Ṭa Án Quân Sự Sài G̣n đă tuyên bố tha bỗng cho tất cả người tham dự nhóm Tự Do Tiến Bộ. Đây cũng là dấu hiệu cho thấy sự chuyển ḿnh và nhượng bộ của chính quyền Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm.

    Cụ Trần Văn Hương trở lại tham chính lần nữa trong chức vụ Thủ Tướng của nền Đệ Nhị Cộng Ḥa, khi cụ được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu mời lập nội các, đó là chưa kể cụ đă hai lần làm Đô Trưởng Sài G̣n. Thủ Tướng Hương làm việc từ 28.5.1968 đến 1.9.1969 th́ nhường văn pḥng lại cho Đại Tướng Trần Thiện Khiêm. Mặt khác Cụ Trần văn Hương với tư cách Thượng Nghị Sĩ, với cái dũng khí của một kẻ sĩ và ḍng máu kiên cường uy vũ bất năng khuất của dân tộc Việt Nam đă đứng ra tổ chức một cuộc họp báo có đông đủ kư giả trong và ngoài nước chỉ trích MACV đă không hành xử đầy đủ cam kết của ḿnh thậm chí đă làm rúng động đến tận Hoa Thịnh Đốn bằng cuộc họp báo Lam Sơn 719 Hạ Lào của Cụ.Quan tâm theo dơi t́nh h́nh tiến quân và những tổn thất của đại quân Việt Nam Cộng Ḥa trên đất Hạ Lào từ những ngày đầu tháng 2.1971, Cụ đă rất đau ḷng đọc những báo cáo bất lợi dồn dập gửi về Sài G̣n cho biết Không Lực Hoa Kỳ nại cớ thời tiết xấu đă không yểm trợ đầy đủ hỏa lực theo đúng kế hoạch hành quân mà đă do chính MACV (Military Assistance Command, Vietnam : Bộ tư Lệnh quân Đội Hoa Kỳ tại Việt Nam) dành quyền soạn thảo. Những phi công gan dạ thuộc Không Quân Việt Nam v́ t́nh chiến hữu, quá xót xa đă cất cánh xuất kích, bất chấp nhiều tổn thất. Con số chiến thương và tử trận của quân ta càng lên cao mà thiếu phương tiện yểm trợ và tải thương,

    Đứng trước một sự thật như thế, MACV đành phải ra lệnh cho Sư Đoàn 101 Không Kỵ Hoa Kỳ đáp ứng yểm trợ hỏa lực tích cực hơn nữa. Cũng nhân câu chuyện này, xin được dành vài hàng vinh danh các phi công Hoa Kỳ đă anh dũng hy sinh hay bị thương trên chiến trường Hạ Lào để yểm trợ cho những người bạn huynh đệ chi binh Việt Nam Cộng Ḥa. Sau khi cuộc hành quân Lam sơn 719 kết thúc, số lượng trực thăng khả dụng của sư Đoàn 101Không Kỵ Hoa Kỳ bị hao hụt 92 chiếc, 102 nhân viên phi hành tử trận, 215 chiến thương và 53 mất tích. Nhờ có sự can thiệp của Nghị Sĩ Hương và lệnh phi yểm của MACV nên quân ta đă rút về được Việt Nam cuối tháng 3.1971 với những tổn thất nhẹ. Sư Đoàn Nhảy Dù đă trao tặng Nghị Sĩ Trầ n Văn Hương danh hiệu “HẠ SĨ DANH DỰ”, Cụ rất vinh dự nhận danh hiệu lính Mũ Đỏ này. Đối với người lính Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa và dân chúng, th́ Cụ Trần Văn Hương c̣n có một mỹ danh khác thân thiết hơn: “Ông Già Gân”.(1)(Trích quan điểm của bài viết về Tổng Thống Trần văn Hương đă được phổ biến trên diễn đàn)

    Nơi đây chúng tôi xin mượn những vần thơ với tựa đề nếu của Tô Vũ để nói lên những nỗi niềm ona khiên trước thời cuộc trong dai đoạn dầu sôi lửa bỏng, thập tử nhất sinh của những ngày cuối cùng trước khi nước Việt Nam Cộng Ḥa bị rơi vào tay cộng sản.

    NẾU

    Nếu giữ được tinh thần sáng suốt ,

    Giữa những người hoảng hốt ghét con.

    Nếu giữ được ḷng son bền vững,

    Mặc những người nghi hoặc ḷng con.

    Nếu chờ đợi lâu dài không nhụt chí

    Dù miệng đời ác độc, cũng không sờn.

    Nếu bị đời ghen ghét, chẳng thiệt hơn

    Chẳng khoe mẽ, khoe khôn khoe khéo

    Cứ mơ ước, đừng để Giấc Mơ níu kéo

    Cứ xét suy, đừng viễn vọng tư duy

    Khi thành công, khi thất bại suy vi

    Coi May Rủi là lẽ thường trong sự sống.

    Lời thành thực con ngỏ cùng công chúng

    Đứa xấu xa xuyên tạc để gạt người.

    Nếu sản nghiệp một thời con xây dựng,

    Bỗng vỡ tan,

    Chẳng than van, con tái tạo cuộc đời.

    (Tiếp theo trang 55)

    Tổng Thống Trần Văn Hương…

    (Tiếp theo)

    Đặt tất cả cơ đồ sự nghiệp

    Hy sinh vào thực hiện mục tiêu.

    Gặp lúc thắng, hân hoan bày trận khác

    Khi bị thua, nuốt hận ván cờ thua.

    Nếu có dịp được gần nơi vua chúa,

    Con chớ quên xuất xứ tầm thường.

    Nếu có dịp ngỏ lời cùng đại chúng,

    Chẳng nên quên đức tính khiêm nhường.

    Và hơn nữa, hơn cả bạc tiền danh vọng

    Hơn mọi điều quan trọng thế gian

    Hơn Rủi May, phú quư giàu sang

    Nếu con giữ dược tinh thần toàn mỹ

    Nếu con giữ được can trường bền bỉ

    Trái với phường ích kỷ tiểu nhân

    Th́ con ơi !

    Con đă trở nên ‘Người’,

    Trở nên người ‘Thành nhân chi mỹ’

    Tô Vũ phỏng dịch

    Năm 1977, chánh quyền Cộng Sản đem giấy tờ trao trả quyền công dân lại cho ông. Ông đă khẳng khái khước từ. Ông dơng dạc tuyên bố với chánh quyền Cộng Sản rằng ông sẽ là người sau cùng nhận lănh sự trao trả đó khi nào tất cả các dân quân cán chánh đang bị giam cầm đều được trao trả quyền công dân.

    “Tôi xin phép từ chối. Tôi không nhận cái quyền công dân nầy. Dầu ǵ tôi cũng đă là người lănh đạo miền Nam, trong khi binh sĩ, nhân viên các cấp, chỉ v́ thừa lịnh của chúng tôi, mà giờ đây vẫn c̣n bị giam cầm trong các trại cải tạo, chưa được trả quyền công dân. Chẳng lư ǵ, tôi là người trách nhiệm, lại được trả quyền công dân trước…”

    Tính khí cương trực đầy hào hùng của một vị lănh đạo đất nước như Tổng Thống Trần Văn Hương hành xử của người kẻ sĩ trước những áp lực chính trị, trước những kẻ thù đầy nguy hiểm, Cụ vẫn khẳng khái từ chối tất cả mọi phủ dụ dành cho cá nhân ḿnh từ người bạn đồng minh Hoa Kỳ hay từ kẻ địch khi chưa tṛn bổn phận của người lănh đạo đối với dân với nước, không bao giờ bỏ chạy khi gập nguy nan để hưởng thụ cá nhân. Cụ Trần Văn Hương đă biểu hiện được đầy đủ tính khi của Nguyễn Công Trứ, Phan Thanh Giản và Nguyễn Khuyến của thời trước.

    “Ông đă sống hết sức thanh bần trong những ngày c̣n lại của ông. Tuy rất nghèo nàn, thiếu thốn, ông vẫn muốn sống, để sống hơn Hồ Chí Minh một tuổi thôi.

    Ông đă được thỏa măn với ước nguyện của ông. Ông mất hồi 4 giờ chiều ngày 27 tháng 1 năm 1982, tức ngày mùng ba Tết năm Nhâm Tuất, hưởng thọ 80 tuổi.”(Trích đăng)

    Uy Vũ Bất Năng Khuất mà Tổng Thống Trần Văn Hương nói với đại sứ Pháp, Đại Sứ Hoa Kỳ từ chối việc dời bỏ quê hương khi đất nước lâm nguy đă khác xa với những khuôn mặt thuộc loại “Sĩ Khí như gà thấy cáo” ù té bỏ chạy trước ba quân. Vị Tổng Tư Lệnh Trần văn Hương của chúng ta đă thể hiện lối sống chân thành đối với quốc dân của Cụ hơn hẳn loại người giả dối, khiếp nhược trước hiểm nguy. Thanh danh của một vị lănh đạo cả đời tận tụy cho quê hương và dân tộc đă in đậm trong những trang sử oai hùng của gịng giống Lạc Hồng.

    Một nén hương ḷng dâng lên Cố Tổng Thống Trân Văn Hương.

    Phạm Lễ.

  4. #4
    Member
    Join Date
    12-08-2010
    Posts
    1,476

    Vị Tổng Thống Dân Cử Cuối Cùng Của Việt Nam Cộng Ḥa



    Lời Hứa của Cụ Trần Văn Hương trong ngày nhậm chức Tổng Thống Việt Nam Cộng Ḥa 21-04-1975

    Tôi xin hứa với anh em … tất cả ở trong trong quân đội là … ngày nào anh em c̣n chiến đấu, tôi luôn luôn đứng bên cạnh anh em và ngày nào, chẳng may, mà đất nước không c̣n… th́ cái nắm xương khô của tôi sẽ nằm bên cạnh đống xương của tất cả anh em chiến sĩ. Đó là cái nguyện vọng tha thiết của tôi, suốt cả đời tôi.

    – Tổng Thống Trần văn Hương -

    Vị Tổng Thống Dân Cử Cuối Cùng Của Việt Nam Cộng Ḥa

    TRẦN VĂN HƯƠNG
    Cựu Giáo Sư Trường Trung Học Mỹ Tho
    (1902-1982)

    Từ lúc bắt đầu đi học cho đến bây giờ, tôi đă có rất nhiều may mắn được học hỏi với biết bao nhiêu thầy cô đáng thương đáng kính. Nhưng ngoài những thầy cô đáng thương đáng kính ấy c̣n có ba bậc thầy tôi rất mực tôn sùng, nhưng tôi không hề được thọ giáo bao giờ. Vị thứ nhất là một nhà nho có học vị cao nhất Miền Nam, là vị tiến sĩ Nho học đầu tiên và duy nhất của Miền Nam, cụ Phan Thanh Giản, một nhà cai trị đầy ḷng yêu nước thương dân với chủ trương “dân vi quư, xă tắc thứ chi, quân vi khinh”. Vị thứ hai là một nhà văn hóa có cái học uyên thâm, nhà bác học Petrus Trương Vĩnh Kư, và vị thứ ba là cụ Trần Văn Hương, cựu giáo sư Trường Trung Học Mỹ Tho, và cũng là vị Tổng Thống dân cử cuối cùng của Việt Nam Cộng Ḥa. Cụ Phan Thanh Giản cả đời lo cho dân cho nước, địa vị có cao, nhưng cuộc đời hết sức giản dị đạm bạc, cuối cùng phải tuẩn tiết đền ơn sông núi sau khi đă tiết kiệm được bao nhiêu xương máu của người dân Nam Kỳ. Ông Đốc Kư th́ đă đi dạy từ hơn nửa thế kỷ trước khi tôi chào đời, đă để lại cho Việt Nam một công tŕnh văn hóa to lớn, đă khai đường mở lối cho nền văn chương chữ quốc ngữ, và đă đóng góp rất nhiều trong công cuộc xây dựng nền học thuật mới, tổng hợp khoa học kỹ thuật Âu Tây với luân lư đạo đức Á Đông vào hồi cuối thế kỷ thứ XIX. Vị thứ ba là cụ Trần Văn Hương, tuy không có một công tŕnh văn hóa lớn lao như hai vị trên, nhưng đă để lại trong ḷng người dân Việt một h́nh ảnh không phai mờ của một kẻ sĩ đầy khí tiết, một tấm gương ngay thẳng trong sạch, và là một chính trị gia lúc nào cũng tận tụy, hy sinh cho dân chúng và quốc gia Việt Nam trong thời đen tối của lịch sử hiện đại.

    Về hai vị thầy thứ nhất và thứ nh́ th́ những sách vở văn học và sử học đều có nói đến, tuy chưa có tài liệu nào dành cho họ một ngôi vị xứng đáng với công tŕnh to tát mà họ đă đóng góp cho nền chính trị và học thuật nước nhà. Nhưng dù sao th́ phương danh của họ cũng đă được lựa chọn để đặt cho hai ngôi trường trung học lớn và có tiếng ở miền Nam Việt Nam: trường Petrus Trương Vĩnh Kư, ở ngay tại thủ đô Sài G̣n của Miền Nam tự do, và trường trung học Phan Thanh Giản ngay tại thủ đô của Miền Tây nước Việt. Nhưng về vị thầy thứ ba là cụ Trần Văn Hương th́ tôi chưa thấy có một công tŕnh biên khảo nào đáng kể để được xem như là một nỗ lực nhằm tôn vinh một người chí sĩ nổi tiếng của miền Nam Việt Nam cho xứng đáng với đức độ và sĩ khí của Người. Do vậy mà trong thâm tâm tôi vẫn thầm nguyện ước phải làm một cái ǵ để chính bản thân tôi và nhiều người Việt Nam khác, nhứt là thế hệ trẻ, có thể biết đến, kính phục và thương mến một con người đạo đức và rất yêu thương dân chúng và quê hương xứ sở.

    Ước nguyện nầy đă thúc đẩy tôi cùng một số bạn hữu tổ chức những buổi lễ tưởng niệm cố Tổng Thống Trần Văn Hương, từ hồi tháng 3 năm 1996 tại San Jose với sự tham dự đông đủ của những người ngưỡng mộ ông. Chúng tôi hy vọng buổi lễ tưởng niệm nầy sẽ là bước khởi đầu cho những công tŕnh quan trọng hơn và ư nghĩa hơn ở nhiều nơi.

    Rồi hôm nay, sau một phần tư thế kỷ ngày từ trần của cụ Hương, ở tại đây, nơi được xem là thủ đô của người tỵ nạn, chúng tôi muốn khởi đầu lễ tưởng niệm vị Tổng Thống hợp hiến cuối cùng của Việt Nam Cộng Hoà để nhắc nhở các thế hệ sau về tấm gương của một nhà ái quốc đạo đức, một chính trị gia trong sạch, liêm chính, hết ḷng v́ dân v́ nước, đă phải sống những ngày cuối cùng của cuộc đời trong cảnhï nghèo túng, đạm bạc, cũng như cụ Phan Thanh Giản trước kia. Cụ Hương cũng đă tiết kiệm được nhiều xương máu của người dân Nam, đă ở lại với người dân, sống khổ sở tũi nhục trước sự hống hách của những can binh cộng sản không t́nh người, vô đạo đức, vô liêm sĩ, chỉ biết dùng sức mạnh vơ lực để kiềm hảm, áp bức người dân Nam hiền lành. Chúng tôi mong nhân dịp này tạo cơ hội để hằng năm những người quốc gia chân chính hăy cùng tưởng niệm vị giáo sư lỗi lạc có một không hai của trường Nguyễn Đ́nh Chiểu, nhà chí sĩ khí tiết cao cả của miền Nam Việt Nam, vị Tổng Thống hợp hiến cuối cùng được nhiều người mến phục của Việt Nam Cộng Hoà. Bên cạnh cụ Hương c̣n có những vị tướng lănh đă nêu cao nghĩa khí của người chiến sĩ bất khuất, thà chết chứ không chịu nhục trước cái chiến thắng không chính đáng, không danh dự của bọn người nô lệ mù quáng cho chủ nghĩa cộng sản chật hẹp, lỗi thời. Các vị tướng lănh Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Nguyễn Văn Hai, Phạm Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, và những sĩ quan, binh sĩ khác đă tuẩn tiết ngày Cộng Sản xăm chiếm Miền Nam cũng đều đáng được tôn thờ, tưởng niệm bên cạnh vị Tổng Thống bất khuất của Việt Nam Cộng Hoà.

    Ông Trần Văn Hương sanh năm 1902 tại Vĩnh Long trong một gia đ́nh nông dân nghèo khó. Cha làm ruộng, mẹ đi bán cháo ở ngoài chợ. Nhà nghèo, thuở nhỏ ông phải đi làm để kiếm tiền đi học. Nhờ học giỏi nên ông được học bổng của chính phủ. Sau khi xong Trung Học Pháp, ông tiếp tục học Cao Đẳng Sư Phạm Hà Nội. Năm 1926, sau khi tốt nghiệp, ông được bổ về dạy tại Trường Trung Học Collège Le Myre de Vilers, Mỹ Tho. Ít lâu sau, ông được bổ nhiệm làm Thanh Tra Học Chánh (inspecteur provincial) tỉnh Tây Ninh. Chính tại đây, nhà giáo Trần Văn Hương đă vượt qua cương vị của một nhà mô phạm để bắt đầu dấn thân vào con đường chính trị. Thực ra, khi quốc gia hữu sự th́ mọi người, dù kẻ thất phu cũng c̣n có trách nhiệm, huống chi là người có tâm huyết, chí khí như giáo sư Trần Văn Hương. Cho nên, năm 1945, sau khi Thế Chiến thứ hai chấm dứt, ông mạnh dạn bỏ nghề dạy học để tham gia phong trào toàn quốc kháng chiến chống Pháp, đảm nhiệm chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Hành Kháng tỉnh Tây Ninh. Khi Pháp tái chiếm tỉnh nầy, ông đưa bộ đội rút về Đồng Tháp Mười để tiếp tục kháng chiến.

    Nhưng vào khoảng 1946-47, khi biết phong trào nầy đă bị Cộng Sản thao túng, ông Hương giải tán bộ đội, trở về thành để làm “cu-li viết”, như ông thường nói, hầu sống đạm bạc qua ngày. Tư cách, uy tín cũng như tài năng của ông được nhiều người biết đến Cho nên khi Ngô Đ́nh Diệm t́m một người có đủ tài năng và đức độ làm đô trưởng Sài G̣n th́ Trần Văn Hương đă được đề nghị trước hết. Năm 1955, ông nhận lời mời của Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm ra làm Đô Trưởng Saigon lần thứ nhất. Đây là lần đầu tiên người dân miền Nam Việt Nam được thấy một chính trị gia cỡi xe đạp đi nhậm chức đô trưởng. Nhưng mấy năm sau, khi thấy chánh quyền Đệ Nhất Cộng Ḥa bắt đầu có nhiều sai lầm trong chánh sách, ông Hương cùng 17 nhân sĩ khác trong nhóm Tự Do Tiến Bộ (thường gọi là nhóm Caravelle) kư tên vào bản thỉnh nguyện và tổ chức họp báo tại khách sạn Caravelle để yêu cầu Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm thay đổi đuờng lối cai trị để cứu nguy dân tộc. Kết quả là ông Hương và 17 nhân sĩ bị vào tù, và là thời gian ông có dịp làm bài thơ bất hủ: Ngồi buồn găi (dái) ngứa tăng tăng . . .

    Năm 1964, ông được mời làm Đô Trưởng lần thứ hai. Không bao lâu sau, ông lại được Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu mời thành lập chánh phủ và đây là lần đầu tiên ông làm Thủ Tướng Chính Phủ. Khi tướng Nguyễn Khánh làm chỉnh lư, Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu bị truất phế, Thủ Tướng Trần Văn Hương bị bắt và bị quản thúc một thời gian ở Vũng Tàu.

    Năm 1968, sau Tết Mậu Thân, trong cảnh hỗn loạn hiểm nguy, ông Hương đă can đảm nhận lời mời của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra làm Thủ Tướng lần thứ hai. Sau một năm chấp chánh, t́nh h́nh chánh trị, quân sự ở miền Nam Việt Nam đă có phần được ổn định lại. Năm 1971, ông đắc cử Phó Tổng Thống trong liên danh với Nguyễn Văn Thiệu. Ở ghế ngồi chơi xơi nước, ông chỉ làm chủ tịch một số hội đồng quốc gia trong đó có Hội Đồng Văn Hoá Giáo Dục. Tưởng như vậy cũng đă yên thân lúc tuổi già, nào ngờ, vào ngày 20 tháng tư năm 1975, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, lúc vận mệnh quốc gia đi đến hồi thập tử nhất sinh, ông Trần Văn Hương lại mạnh dạn đứng ra nhận lấy trách nhiệm trước quốc dân đồng bào khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức. Ông Trần Văn Hương lên làm tổng thống chỉ vỏn vẹn có bảy ngày, vừa đủ để gặp gỡ Đại Tướng Dương Văn Minh, và điều trần trước lưỡng viện Quốc Hội về t́nh trạng khẩn trương của đất nước, để t́m một giải pháp chính trị trong tuyệt vọng của miền Nam Việt Nam. Trước áp lực mạnh mẽ của Mỹ, với sự đồng ư của lưỡng viện Quốc Hội, Tổng Thống Trần Văn Hương đă trao quyền lănh đạo lại cho Đại Tướng Dương Văn Minh trong một buổi lễ tại Dinh Độc Lập chiều ngày 28 tháng 4 năm 1975, khoảng 36 tiếng đồng hồ trước khi quân Cộng Sản tiến vào Saigon. Ông Trần Văn Hương là vị tổng thống dân cử cuối cùng của Việt Nam Cộng Ḥa. Trước khi Saigon mất, đại sứ Hoa Kỳ có đến mời ông ra đi để có thể bảo đảm cho ông một cuộc sống yên ấm cho đến trăm tuổi già. Ông nhứt đinh ở lại quê hương, chia xẻ nỗi đau và cảnh khốn cùng của dân quân cán chánh Việt Nam Cộng Ḥa.
    Năm 1977, chánh quyền Cộng Sản đem giấy tờ trao trả quyền công dân lại cho ông. Ông đă khẳng khái khước từ. Ông dơng dạc tuyên bố với chánh quyền Cộng Sản rằng ông sẽ là người sau cùng nhận lănh sự trao trả đó khi nào tất cả các dân quân cán chánh đang bị giam cầm đều được trao trả quyền công dân.

    Ông đă sống hết sức thanh bần trong những ngày c̣n lại của ông. Tuy rất nghèo nàn, thiếu thốn, ông vẫn muốn sống, để sống hơn Hồ Chí Minh một tuổi thôi.

    Ông đă được thỏa măn với ước nguyện của ông. Ông mất hồi 4 giờ chiều ngày 27 tháng 1 năm 1982, tức ngày mùng ba Tết năm Nhâm Tuất, hưởng thọ 80 tuổi.

    Ông Trần Văn Hương là một nhà giáo và cũng là một nhà nho với tất cả phong độ của một kẻ sĩ thấm nhuần tư tưởng Khổng Mạnh mặc dù ông theo Tây học từ thuở nhỏ. Theo quan niệm nhà nho, tiến vi quan, thối vi sư, tùy theo thời cơ mà ra làm quan giúp vua trị nước hay là đi dạy học, truyền bá đạo lư thánh hiền. Tu, Tề, Trị, B́nh, là con đuờng mà kẻ sĩ phải theo trong tiến tŕnh hoàn thành trách nhiệm mà đất trời giao phó. Cuộc đời đi dạy học và chấp chánh của ông cho thấy ông đă đi đúng con đường mà ngày xưa Khổng Tử đă đi.

    Lớn lên trong hoàn cảnh loạn ly, Khổng Tử muốn đem đạo đức luân lư cải thiện con người và xă hội. Hoài băo đem đạo thánh hiền để cứu đời, đem vương đạo để cai trị, làm cho quốc gia có trật tự và hưng thịnh, cho thiên hạ được thái b́nh, là hoài băo luôn được Khổng Tử ấp ủ trong ḷng. Do đó, sau một thời gian dạy học, Khổng Tử lại vượt ra cuộc đời của nhà mô phạm để chấp chánh.

    Ngày kia, khi đến nước Sái, thấy có hai người cày ruộng. Khổng Tử sai Tử Lộ đến hỏi thăm đường. Người thứ nhứt tên là Tràng Thư nói với Tử Lộ: “Ông ấy (tức Khổng Tử) chu du đă lâu để dạy đạo cho đời, hẳn phải biết đường rồi c̣n hỏi chi nữa.” Người thứ hai là Kiệt Nịch lại bảo: “Đời loạn đă lâu, làm sao mà trị được. Anh đi theo Khổng Khâu đă lâu làm ǵ để bị người đời xa lánh. Sao anh không theo ta để chính ḿnh xa lánh cuộc đời có phải hơn không!”

    Nghe vậy , Khổng Tử bèn than: “Người mà không sống chung với loài người th́ sống với ai? Nếu thiên hạ đă đạt được đạo rồi th́ Khổng Khâu nầy đâu cần phải dấn thân vào đời đổi loạn ra trị làm ǵ nữa!”

    Thương thay cho những người muốn dấn thân giúp đời như Khổng Tử! Tội nghiệp thay cho thân phận nhà giáo muốn đem đạo đức vào địa hạt chính trị để cho vương đạo được phổ cập trong thế giới loài người!

    Ông Trần Văn Hương khi nhận lời chấp chánh chắc cũng nghĩ như Khổng Tử là đem tất cả thành tâm thiện chí của ḿnh để mong cải thiện đường lối chánh trị, đem lại trật tự cho xă hội đang hồi loạn ly, đem yên ổn thanh b́nh cho dân chúng. Vốn là nhà giáo, thấm nhuần tư tưởng Khổng Nho, ông muốn đem đạo đức vào địa hạt chánh trị để cho vương đạo được sáng tỏ.

    Ông hành sử như vậy v́ ông thấy ḿnh có trách nhiệm phải làm chớ không phải v́ bổng lộc, danh vọng hay quyền lợi cho cá nhân hay gia đ́nh ông. Thanh bạch, liêm khiết là những đức tánh không ai phủ nhận được nơi ông Trần Văn Hương. Dù giữ chức vụ cao cấp trong chánh quyền, cuộc sống của ông lúc nào cũng đạm bạc, khiêm tốn, ngay cả quần áo ông cũng không có một bộ cho đáng giá. Nói về tư cách của người lănh đạo, nhà nho bảo là khi quốc gia hữu sự, nhân dân khốn khổ mà ḿnh làm bậc cha mẹ dân lại được giàu sang sung túc là một điều sỉ nhục. Ông Trần Văn Hương đă theo đúng tinh thần nho giáo ấy khi ông lănh đạo quốc gia dân tộc.

    Nói đến ông Trần Văn Hương là phải nói đến con người cương trực, khẳng khái của ông. Những kẻ hay dùng tiền bạc hay một sức mạnh nào khác tạo áp lực để mưu cầu lợi riêng cho cá nhân hay đoàn thể chắc chắn không đạt được kết quả ǵ trước cái ngay thẳng gan ĺ của “Ông già gân”. Dù bị chống đối, bị áp lực đủ tṛ, ông vẫn một mực đặt tôn giáo và chánh trị ra ngoài học đường, thượng tôn luật pháp để văn hồi an ninh trật tự cho xă hội. Tinh thần bất khuất của kẻ sĩ đă khiến ông phải mạnh dạn đứng lên phản kháng khi gặp phải diều bất b́nh, bất lợi cho quốc gia dân tộc, dù có phải nguy hại đến an ninh cá nhân.

    Hai lần được mời làm đô trưởng, hai lần được mời làm thủ tướng, một lần được mời đứng chung liên danh ứng cử Thượng Viện, và một lần được mời đứng chung liên danh ứng cử tổng thống, khả năng và nhân cách của ông Trần Văn Hương đă được người đương thời biết đến và kính phục. Tuy ông đă không đem lại được thắng lợi và vinh quang cho chế độ Việt Nam Cộng Ḥa, ông cũng đă để lại cho người dân miền Nam Việt Nam một tấm gương yêu nước, thương dân, trong sạch, liêm khiết và tiết tháo mà người đương thời ít ai sánh bằng. Với tư cách đạo đức trong sáng của một nhà giáo, với khí tiết hùng dũng, bất khuất của một chính trị gia thật sự yêu nước thương dân, ông Trần Văn Hương và những chiến sĩ Quốc Gia chết v́ chế độ tự do của Việt Nam Cộng Hoà thật vô cùng xứng đáng để ngày nay chúng ta tưởng niệm vậy.

    Nguyễn Thanh Liêm

  5. #5
    Member
    Join Date
    12-08-2010
    Posts
    1,476

    Diễn Văn Của Tổng Thống Trần Văn Hương -26-4 – 1975



    Diễn Văn Của Tổng Thống Trần Văn Hương đọc trước Quốc Hội Lưỡng Viện VNCH

    Ngày 26 Tháng 4 năm 1975

    LỜI NÓI ĐẦU: Vào những ngày cuối tháng 4 năm 1975, Quốc Hội Việt Nam Cộng Ḥa họp để bàn về việc Tổng thống Trần Văn Hương sẽ bàn giao chức vụ cho Đại tướng Dương Văn Minh để thương thuyết với phe cộng sản, t́m một giải pháp ḥa b́nh cho Việt Nam. Cụ Hương đă tiếp xúc với Đại tướng Dương Văn Minh để mời ông Minh đảm nhiệm chức vụ Thủ Tướng. Nhưng tướng Minh không chịu và đ̣i cụ Hương phải nhường cho ông Minh chức tổng thống Đại tướng Minh nói với cụ Hương “Thầy đă hy sinh đến mức này, thôi xin thầy ráng hy sinh một bước nữa là thầy trao trọn quyền cho tôi.”

    Tổng Thống VNCH Trần Văn Hương
    Hai văn kiện lịch sử cuối tháng tư 1975

    Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa Trần Văn Hương

    Quyết định:

    1. Nay đề cử cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và cựu Thủ tướng Trần Thiện Khiêm đại diện Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa đến Đài Bắc để phân ưu cùng chánh phủ và nhân dân Trung Hoa Dân Quốc nhân dịp Tổng thống Tưởng Giới Thạch tạ thế.

    2. Sau đó hai vị trên được đề cử tiếp tục viếng thăm các quốc gia trên thế giới xét cần thiết trong ṿng 6 tháng để làm sáng tỏ thiện chí ḥa b́nh của Việt Nam Cộng Ḥa đồng thời vận động các chánh phủ và nhân dân các quốc gia đó hỗ trợ lập trường ḥa b́nh của chánh phủ và nhân dân ta.

    Chương tŕnh thăm viếng sẽ do hai vị tùy nghi quyết định thể theo sự thuận lợi của t́nh h́nh đối với các quốc gia đó.

    3. Yêu cầu Bộ Ngoại giao chỉ thị các Ṭa Đại sứ Việt Nam Cộng Ḥa yểm trợ cần thiết để nguyên Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và nguyên Thủ tướng Trần Thiện Khiêm cùng phái đoàn chu toàn nhiệm vụ giao phó.

    Chi phí công tác do Bộ Ngoại giao và Bộ Quốc pḥng đài thọ “trong khuôn khổ được luật lệ ấn định” (do Tổng thống Hương viết thêm vào văn kiện).

    Sài G̣n ngày 25 tháng 4, 1975

    (Kư tên Hương)

    Quyết định của TT Trần Văn Hương (25/04/2009) do Đại tá Vơ Văn Cẩm viết.
    Nguồn: KBC Hải ngoại số 39, tháng 4, 2009, trang 42


    Nguyễn Văn Thiệu
    Cựu Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa


    Sài G̣n 25/4/75

    Kính tŕnh Tổng thống Trần Văn Hương,

    Thưa Cụ,

    Để thực hiện công tác cụ giao phó, tôi kính xin cụ chấp thuận cho những sĩ quan sau đây gọi là thành phần tối thiểu cần thiết để giúp tôi , đi theo tôi trong suốt thời gian công du:

    1. Đại tá Vơ Văn Cẩm
    2. Đại tá Nguyễn Văn Đức
    3. Đại tá Nhan văn Thiệt
    4. Đại tá Trần Thanh Điền
    5. Trung tá Tôn Thất Ái Chiêu
    6. Bác sĩ Thiếu tá Hồ Vương Minh
    7. Đại Úy Nguyễn Phú Hải
    8. Phục dịch viên Nghị

    Ngoài ra cựu Thủ tướng Đại tướng Trần Thiện Khiêm cũNg cần đem theo những sĩ quan và dân sự sau đây:

    1. Trung tá Đặng Văn Châu
    2. Thiếu tá Đinh Sơn Thông
    3. Thiếu tá Nguyễn Tấn Phận
    4. Ông Đặng Vũ

    Đại tướng Trần Thiện Khiêm nhờ tôi tŕnh cụ chấp thuận.

    Kính chào Tổng thống,

    (Kư tên Thiệu)


    Thư viết tay của cựu TT Nguyễn Văn Thiệu gởi TT Trần Văn Hương (25/04/2009)
    Nguồn: KBC Hải ngoại số 39, tháng 4, 2009, trang 41

    Tổng thống Trần Văn Hương phê “Thuận”, đề ngày 25/4/75, kư tên Hương


    Diễn Văn Của Tổng Thống Trần Văn Hương -26-4 – 1975

    Thưa Chủ tịch Quốc Hội,

    Thưa Chủ tịch Hạ Viện,

    Thưa quư vị Nghị sĩ,

    Thưa quư vị Dân biểu,

    Tôi nhiệm chức hôm nay đă được năm ngày. Nói rằng ở đây để đọc một cái thông điệp, tôi không có cái táo bạo như vậy, bởi v́ t́nh thế nghiêm trọng của đất nước. Vả lại như quư vị đă biết, tôi không quen nói những lời văn hoa mà không có ư nghĩa, cho nên tôi xin thưa trước quư vị đây không phải là một thông điệp. Đây chẳng qua là lời thành khẩn, thật t́nh của một người v́ nước, đến tŕnh bày mọi việc để quư vị rơ và quyết đoán.

    Thưa quư vị, t́nh trạng đất nước khó khăn như thế nào, có lẽ quư vị đă biết rơ rồi. Tổng thống trao quyền lại cho tôi chẳng những là khó khăn, mà c̣n rất là bi đát. Bởi v́ như quư vị đă biết, trong bốn vùng của chúng ta, hiện giờ chúng ta đă mất hơn hai vùng rồi, c̣n lại vùng III và vùng IV th́ đă sứt mẻ, và sứt mẻ này có thể một ngày một lan rộng, và t́nh trạng khốn khổ, đau thương chẳng những là của toàn xứ mà của cả Sài G̣n và Chợ Lớn này trong những ngày gần đây.

    Kính thưa quư vị,

    Hiện giờ bên cạnh chúng ta là thành Nam Vang vừa rồi đây quư vị đă thấy. Cảnh Sài G̣n, Chợ Lớn nếu không khéo dàn xếp thế nào th́ e rồi đây Sài G̣n sẽ thành một núi xương, một sông máu. Điều mà những người có ḷng yêu nước không thể không nghĩ đến được, không thể chấp nhận được. Riêng tôi đây, tôi cũng không chấp nhận được. Bởi vậy cho nên, những vấn đề nói rằng chúng ta phải tiếp tục tranh đấu, vấn đề chúng ta đành phải nhận, phải làm, bất kỳ với giá nào cũng phải làm, những cái đó không thể giải quyết như vậy được.

    Bởi v́ vậy, khi tôi chấp nhận nhiệm vụ nối tiếp chánh quyền trước kia, th́ tôi đă đưa ư rằng vấn đề phải giải quyết bằng một giải pháp chính trị, nghĩa là phải chấp nhận thương thuyết. Và đây, tôi xin công khai rằng chánh phủ của tôi và chánh phủ nào sẽ thành lập theo ư của tôi. lẽ cố nhiên là với sự chấp thuận của Quốc Hội. Chánh phủ đó sẽ đứng ra thương thuyết.

    Thưa quư vị,

    Đă nói cái chữ thương thuyết, không phải thương thuyết là đầu hàng. Nếu thương thuyết là đầu hàng th́ c̣n thương thuyết ǵ nữa! Thà là chết cho đến cùng chứ sao lại gọi là thương thuyết được! Bởi vậy cho nên đă đặt là thương thuyết, tất nhiên cũng phải chấp nhận những điều kiện ǵ đau đớn. Nhưng những điều kiện đó không phải là đến lúc phải hoàn toàn chúng ta đầu hàng. Nếu phải đầu hàng, th́ chúng ta đây, quư vị và tôi, sẽ trao lại cho quân nhân, chứ không phải là chúng tôi quyết định chuyện đó.

    Với ư nghĩa đó, nghĩa là ư nghĩ thương thuyết, tôi đă ra công ḍ xét t́m bên này, t́m bên nọ, hỏi thăm ḍ ư kiến mọi nơi. Tới bữa nay cũng nói với quư vị là tôi có dịp đă gặp được Đại tướng Dương Văn Minh, bởi v́ theo lời một số người, th́ Đại tướng Dương Văn Minh có đủ điều kiện làm việc này.

    Trong các cuộc gặp gỡ, trong một tư thất của một người bạn chung – bởi v́ họp mặt tôi muốn tránh tiếng trước, không thể mời Đại tướng đến Dinh Độc Lập nói chuyện. Một mặt tôi cũng không thể tự ḿnh tới nhà Đại tướng mà nói chuyện. Cho nên chúng tôi đă cùng nhau đến nhà một người bạn chung – Sau khi nói chuyện, tôi nói rằng: “Theo dư luận, một số người nói rằng Anh – xin lỗi, bởi v́ giữa Đại tướng với tôi cũng c̣n cái thâm t́nh nhiều – người ta bảo rằng Anh có đủ điều kiện để thương thuyết, vậy th́ xin Anh v́ nước nhà, mọi tỵ hiềm qua, mọi chuyện không tốt đẹp đă xảy ra, xin Anh vui ḷng xóa bỏ để cùng nhau chung lưng dựng nước. Xin Anh chấp nhận cái ghế Thủ tướng để đứng ra thương thuyết với phía bên kia.” Đại tướng, lẽ cố nhiên đối với tôi lúc nào cũng giữ thái độ chẳng những là người bạn thân mà giữ cả thái độ, xin lỗi, như thể một người học tṛ của tôi vậy, mặc dù Đại tướng không phải là học tṛ của tôi, Đại tướng nói: “Thầy đă hy sinh đến mức này, thôi xin thầy ráng hy sinh một bước nữa mà thầy trao trọn quyền cho tôi.” Nghĩa là trao cái quyền tổng thống cho Đại tướng.
    Thưa quư vị,

    Nước Việt Nam của chúng ta mặc dầu mất rất nhiều rồi, nhưng cái gọi là pháp lư, căn bản pháp lư vẫn c̣n. Quốc Hội vẫn c̣n đây, Hiến Pháp vẫn c̣n đây, tôi không thể làm một chuyện qua mặt được Quốc Hội và qua mặt được Hiến Pháp… (vỗ tay). Vả lại cái quyền hiện giờ gọi là ở trong tay tôi, là một cái quyền cũng do nơi Hiến Pháp mà ra. Đây không phải là một cái khăn mouchoir, đây không phải là một tờ giấy bạc từ ở trong tay tôi, tôi móc ra đưa cho Đại tướng, “Đây, cái quyền đây này.” Tôi không thể làm như vậy được. Bởi vậy cho nên tôi nói vấn đề này tôi không thể giải quyết được. Nếu có muốn giải quyết chăng nữa, rồi đây tôi phải tŕnh lại với Quốc Hội để Quốc hội quyết định coi thế nào.
    Thưa quư vị,

    Đại tướng cho rằng ḿnh có thể nói chuyện với bên kia. Đại tướng nói rằng bên kia đă chấp nhận nói chuyện với Đại tướng. Cái chuyện này tôi xin phép không phải là tôi ngờ, nhưng mà tôi, khi nào tôi nắm được bằng cớ chính rồi, chừng đó tôi mới tin được là như vậy. Nhưng theo tôi thiết nghĩ, Đại tướng trong cuộc thương thuyết này là lănh nhiệm vụ của một người do Quốc Hội chấp nhận đứng ra thương thuyết mà giao cho Đại tướng. Nếu mà Đại tướng tự nhiên đi nói chuyện với bên kia, xin lỗi, Đại tướng đến nói chuyện với danh nghĩa là ǵ? Đại tướng nói chuyện đại diện cho ai mà nói chuyện với bên kia? (vỗ tay)

    Lại một điểm nữa, tôi nghĩ Đại tướng đă có cái ǵ mà cam đoan rằng những điều kiện Đại tướng sẽ thâu thập được đó là điều kiện, tôi không nói là hoàn toàn thuận lợi, mà là điều kiện ít đau khổ, ít nhục nhă cho nước Việt Nam Cộng Ḥa chúng ta, nghĩa là của chung chúng ta. Ở đây có cái ǵ bảo đảm chuyện đó hay không?

    Một điểm nữa… hai chính phủ thương thuyết với nhau, có thể nào chính phủ này kêu chính phủ kia: “Nói anh phải chỉ định người này, người này nè, ra thương thuyết tôi mới chấp nhận, bằng không phải như vậy, tôi không chấp nhận.” Có thể nào có được như vậy không? (vỗ tay)

    Bởi vậy, đây cái chuyện, xin lỗi, đă thật là khó hiểu nổi. Lấy cái lư trí của con người, dẫu mà sơ đẳng thế nào, cũng không thể hiểu được.

    Hôm nay đến trước mặt Quốc Hội, tôi tŕnh bày vấn đề, th́ như đă nói khi năy, đây là một điểm mà Quốc Hội toàn quyền quyết định. Nếu nghĩ rằng tôi phải giao quyền lại cho Đại tướng Dương Văn Minh, tôi xin phép vâng lời Quốc Hội, tôi sẽ giao quyền lại cho Đại tướng Dương Văn Minh. C̣n như nếu quư vị tính cái chuyện khác, đó là toàn quyền của quư vị, tôi không chen vào đó.

    Một điểm sau, nhiều khi người ta nghĩ rằng tôi bị áp lực, áp lực chỗ này áp lực chỗ nọ, th́ thưa quư vị, đây không phải là tự ḿnh vẽ bùa để cho ḿnh đeo, tôi b́nh sanh tới thuở giờ, không chấp nhận một áp lực của ai hết, mặc dù là áp lực của người gọi là bạn của ḿnh hay là người tưởng là có quyền cho ḿnh cái lịnh đó. Xin lỗi quư vị, tôi không có cái điểm đó. Vả lại đây là việc nước chung, việc nước chung nếu may ra trong cuộc thương thuyết này chúng tôi được những điều kiện nó c̣n phần nào, v́ nó là vấn đề nhân đạo, hai là vấn đề lương tâm, ba là vấn đề thể diện. Chúng ta c̣n có thể chấp nhận được, th́ thưa với quư vị, chừng đó dầu thế nào cái quyền quyết định là quyền của Quốc Hội, không phải quyền của tôi. Đây tôi xin xác nhận lại một lần nữa.

    Bởi vậy cho nên khi tôi xin với quư vị, lát nữa đây những việc cho tôi trọn quyền chỉ định người đi thương thuyết này trong căn bản mà tôi mới vừa nói tới. Nếu được, tôi sẽ tŕnh lại với Quốc Hội coi chấp nhận hay là không chấp nhận. C̣n như quư vị nghĩ rằng không chấp nhận, bởi v́ đây là một điều kiện khắt khe, một điều kiện của người thắng trận viết cho người bại trận, th́ chúng ta không c̣n nước ǵ khác hơn là lúc đó chúng ta cứ việc chết tới cùng, không c̣n biết làm sao hơn được (vỗ tay) … th́ chừng đó dầu cái thành Sài G̣n này sẽ biến thành một biển máu, tôi nghĩ rằng người Việt Nam v́ thể diện của ḿnh, không thể nào từ chối được, trừ một số người không đáng ǵ (vỗ tay) nói là không thể nào chấp nhận được chuyện đó.

    Thôi tôi không dám nói dài làm mất thời giờ của quư vị. Tôi chỉ nhắc lại một điểm, là xin quư vị quyết định. Nếu tôi phải trao quyền lại cho Đại tướng Dương Văn Minh, tôi xin sẵn sàng vâng lời quư vị, tôi sẽ trao lại cho Đại tướng Dương Văn Minh. Như thế quư vị chấp nhận rằng tôi có thể chỉ định một chính phủ nào gọi là chính phủ để đứng ra thương thuyết trong căn bản văn hối ḥa b́nh, trong tinh thần hiệp định Paris, để cho hai nước, cái chuyện v́ lẽ cố nhiên một chuyện chúng ta đă mất rồi, theo những chuyện chúng ta đă biết trong hai ngày…


    Nguồn

    1- Viện Bảo Tàng Việt Nam, San Jose (Viết Từ Băng Ghi Âm)

    2-Theo bài viết của GS Nguyễn Ngọc An, nguyên Tổng Trưởng Thông Tin Chiêu Hồi trong nội các Trần Văn Hương đă ghi âm lại và đă đăng trong Đặc San Pétrus Kư miền Nam Calfornia (1996).

    Ghi chú: Sau bài diễn văn của Tổng thống Trần Văn Hương, Quốc Hội đă thảo luận và biểu quyết với đa số đồng ư giao quyền cho Đại tướng Dương Văn Minh. Hai ngày sau, lúc 17 giờ ngày 28 tháng 4-1975 lễ bàn giao đă diễn ra tại Dinh Độc Lập.


    Kỳ sau: Buổi lễ bàn giao tổng thống tại Dinh Độc Lập (giữa Trần Văn Hương và Dương Văn Minh)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 13-11-2012, 09:38 AM
  2. Replies: 1
    Last Post: 27-12-2011, 03:53 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 09-09-2011, 03:34 AM
  4. Replies: 8
    Last Post: 30-09-2010, 12:23 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 29-09-2010, 10:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •