Hăy ngước mặt nh́n đời
VRNs (02.09.2013) – Úc Đại Lợi – Chuyện Phiếm đọc trong tuần thứ 23 thuờng niên năm C 08-9-2013
“Hăy ngước mặt nh́n đời,
nh́n tha nhân ta buông tiếng cười,
Ta không cần cuộc đời
Toàn những chê bai và ganh ghét,”
(Lê Hựu Hà – Hăy Ngước Mặt Nh́n Đời)
(Mt 21: 18-22)
Ngước mặt mà nh́n đời ư? Bạn và tôi, ta vẫn nh́n đấy chứ! Ta không cần cuộc đời sao? Cái này cần phải xét lại! Có những điều trong đời, nhất thứ là đời người đi Đạo, có nhiều điều ta cũng nên coi lại nhưng không cần xét lại. Coi lại để xem ḿnh có thật sự, là: “toàn (những) chê bai và ganh ghét” không. Hay chỉ “nh́n tha nhân (rồi) buông tiếng cười”. Thôi th́, bạn hăy cùng tôi, cùng với thi nhân/nghệ sĩ, ta lại hát:
“Cười lên đi em ơi
Dù nước mắt rớt trên vành môi.”
(Lê Hựu Hà – bđd)
Cười lên đi, hỡi anh và hỡi tôi. Cười lên cho đời nó vui. Dù nước mắt rớt trên vành môi, vẫn cứ cười. Cười, rồi ta lại hát tiếp những câu hát vui và ngước mặt nh́n đời như nghệ sĩ vẫn ới gọi, rất như sau:
“Hăy ngước mặt nh́n đời!
Nh́n tha nhân ta buông tiếng cười.
Ta không cần cuộc đời,
Toàn những chê bai và ganh ghét.
Ta không cần cuộc đời,
Toàn những khoe khoang và thấp hèn.”
(Lê Hựu Hà – bđd)
Vâng. Hăy cứ cười vui và cứ nh́n đời, v́ ta luôn cần đời. Dù, đời đôi khi cũng “toàn những khoe khoang và thấp hèn”. Cười vui, để cất giấu những gịng lệ rơi vào lúc nào đó, rồi đọc tiếp những truyện rất đáng kể, ở dưới:
“Truyện rằng:
Buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hăn và các thuộc hạ của ông đi săn. Thành Cát Tư Hăn mang theo trên cánh tay của ông con chim ưng mà ông yêu thích. Đến trưa không được ǵ cả, Thành Cát Tư Hăn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi phải cáu kỉnh với đám thuộc hạ, ông rời nhóm, cỡi ngựa đi một ḿnh. Trong sức nóng của mùa Hè, ông khát nước nhưng mọi ḍng suối đều khô cạn. Thế rồi, hết sức ngạc nhiên, ông nh́n thấy một ḍng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông.
Ông lấy ra chiếc cốc bằng bạc ra hứng nước. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc và, ngay khi ông đưa chiếc cốc lên môi th́ con chim ưng bay lên và giật chiếc cốc rồi ném nó xuống đất.
Thành Cát Tư Hăn giận lắm, nhưng v́ con chim ưng rất được ông yêu thích nên ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên, lau sạch bụi, và lại hứng nước. Khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công làm đổ nước.
Lần nầy, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, vừa canh chừng ḍng nước, vừa để ư đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, th́ con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hăn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim.
Tuy nhiên, ḍng nước kia cũng đă khô cạn; và Thành Cát Tư Hăn quyết định t́m một cái ǵ đó để uống, ông leo lên tảng đá để t́m nguồn suối khác. Ông kinh ngạc khi thấy có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác một con rắn độc nhất của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó, chắc hẳn ông đă chết rồi. Thành Cát Tư Hăn quay lại chỗ cắm trại, ôm theo xác của con chim ưng.
Ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng, và trên một cánh chim, ông khắc ḍng chữ :
“Thậm chí khi một người bạn làm điều ǵ đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của anh”.
Và trên cánh bên kia, ông khắc ḍng chữ :
“Bất cứ hành động nào được thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại”.
Thế đó là truyện kể, không để “cười” mà để bạn và tôi, ta suy tư vào những phút rảnh rỗi. Thế vậy, là những gịng chữ, không để đọc mà thôi, nhưng c̣n để hát với ư/lời ở nhạc bản được nghệ sĩ trên vừa hát. Thế đấy, c̣n là lời nhắn của ai đó, vẫn cứ mượn câu ca và tiết nhạc làm nền để người nghe biết rằng: trong đời người c̣n có những ca từ như vẫn thấy người viết nhạc, lại “ỏ ê”, như sau:
“Cười lên đi em ơi
Cười để giấu những ḍng lệ rơi
Hăy ngước mặt nh́n đời
Nh́n đổi thay ta vang tiếng cười
Ta không thèm làm người
Thà làm chim trên rừng hoang vắng
Ta không thèm làm người
Thà làm mây bay khắp phương trời
(Lê Hựu Hà – bđd)
Một lần nữa, đi vào đời bần đạo là bầy tôi đây, cũng đă thấy những ǵ mà người xưa vẫn hay bảo: “Chí lớn gặp nhau”. Chí lớn đây, có thể chỉ là ư chí của người viết nhạc và của người vừa thoáng nghe nghệ sĩ hát, đă thấy vui. Vui trong gặp gỡ. Vui, trong cảm thông, sau nhiều người vẫn nghĩ về câu hát khác như sau:.
“Yêu thương ǵ loài người
Ngoài những câu trau chuốt với đời
Ngoài những toan tính trong tiếng cười
Và những âm mưu dọn thành lời
Ta chỉ cần một người
Cùng với ta đợi chết mỗi ngày
Rồi hóa thân trong loài hoa dại
Để muôn đời không biết đớn đau.”
(Lê Hựu Hà –bđd)
Ấy thế nhưng, thấy vui rồi lại càng muốn kiếm t́m niềm vui khác, nơi chỗ khác. Những chỗ và những nơi, lại có ư/lời của cùng một nhạc bản, vẫn lập đi lập lại những khuyến khích, cũng đáng cười, như:
“Cười lên đi em ơi
Cười để giấu những ḍng lệ rơi
Hăy ngước mặt nh́n đời
Chờ ngày xuôi tay xong kiếp người
Yêu thương ǵ cuộc đời
Toàn những chê bai và ganh ghét
Yêu thương ǵ cuộc đời
Toàn những phô trương và thấp hèn.”
(Lê Hựu Hà – bđd)
Quả thật, đời người lâu nay vẫn có những ư/lời mà người thường hay dùng để nhắc nhở hoặc khuyên bảo nhau, hăy chọn động-thái sống rất đáng sống, như truyện kể về sự tái sinh của loài chim ưng, ở bên dưới:
“Cuộc đời chim ưng kéo dài khoảng 70 năm. Nhưng để sống được quăng đời đó, nó phải trải qua một quyết định khó khăn :
Đến 40 năm tuổi, móng vuốt chim ưng dài ra, mềm đi, làm nó không c̣n bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại… Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài, làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi. Lúc này, nó đứng trước hai sự lựa chọn.
- Một là cứ như vậy và chịu chết.
- Hai là: nó sẽ phải tự trải qua một giai đoạn thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày. Trong tiến tŕnh đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gơ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ găy rời ra.
Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ găy các móng vuốt cũ đă ṃn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên ḿnh đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa.
http://www.chuacuuthe.com/2013/09/02...-mat-nhin-doi/
Bookmarks