Mỗi người nhận được một hộp thức ăn gồm 5 món, ḿ xào, cánh gà chiên, thịt quay, chả gị, cơm chiên, súp.
Ngoài những món ăn chính, có cả đồ tráng miệng như chuối, cam, bánh ngọt, nước uống.v.v.
Kẻ đứng người ngồi khắp trong công viên để thưởng thức những món ăn vẫn c̣n nóng hổi trông thật nhộn nhịp.
Đến gần 4 giờ chiều thức ăn gần hết các chị phải gọi các tiệm bánh ḿ người Việt để mua thêm sandwich VN tiếp tục phân phát thêm v́ số người sắp hàng vẫn c̣n dài.
Tấm ḷng các chị tốt đẹp quá! Một bữa ăn tuy đơn sơ, nhưng nghĩa cử đầy t́nh người, hy vọng sẽ sưởi ấm được phần nào ḷng người bất hạnh.
Chúng tôi đi thăm hỏi từng người mới t́m thấy nơi họ có những điều đáng qúi, đáng thương.
Nhân dịp này tôi muốn chia sẻ với mọi người một vài điều về bản thân hay một điều ǵ đó thuộc về kinh nghiệm trong mối quan hệ cá nhân hay những điều khi giao tiếp với những người khác.
Có những giao tiếp cá nhân, chúng ta không bao giờ đạt được thành tựu hay hoàn toàn thấu hiểu được người khác. Nhưng có những lúc chúng ta cảm thấy xứng đáng trong một vài trường hợp khi giao tiếp với người khác và cảm thấy thực sự qúi giá khi tiếp xúc với con người, chỉ khi nào trong trái tim của chúng ta chứa đầy t́nh người, sự cảm thông và t́nh yêu thương độ lượng.
Tôi mang một phần ăn trao tay một người già Homeless tên ông là Steve Ballard. Ông nh́n tôi với nụ cười ấm áp và lời cám ơn chân thành.
Ông ngạc nhiên hỏi: Các anh chị là người quốc gia nào?
Tôi nhanh miệng trả lời…Chúng tôi là người Việt Nam.
Trong ánh mắt của ông bất chợt bừng lên niềm vui như vớ được của qúi. Một phản ứng rất tự nhiên ông nói một câu tiếng Việt…Anh mạnh khoẻ không?...
Cám ơn anh…. for giving me a good meal….v.v.
Sau đó ông hỏi tôi có biết Đà Nẵng, Diêu Tŕ, Khe Sanh không, mặc dù tiếng nói của ông nghe lơ lớ không rơ lắm, nhưng tôi vẫn nhận biết đó là những địa danh của quê hương VN, nơi tôi đă từng hành quân trong những tháng năm chiến tranh khóc liệt.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, tôi biết ông là một cựu quân nhân từng tham chiến ở VN, nhưng khi trở về nước, gặp hoàn cảnh không may, cuộc đời đă bỏ quên ông bên kia lề xă hội và thời gian đă đẩy ông trở thành người vô gia cư.
Hôm nay chính ông đă nhận từ tay tôi một bữa ăn, tôi cảm thấy quá xúc động khi biết rằng ông là một ân nhân là những chiến sĩ đồng minh đă từng chiến đấu trên quê hương tôi, đă hy sinh bảo vệ phần đất tự do cho đồng bào tôi yên ổn.
Tôi chỉ biết ngậm ngùi cúi mặt cho hoàn cảnh và nghẹn ngào cầu chúc ông an b́nh trong mùa Thanksgiving.
Phải chăng ngày hôm nay ông đă cho thêm tôi một niềm hạnh phúc và ư nghĩa của cuộc đời. Và tôi chợt nghĩ, biết đâu trên mọi miền đất nước hôm nay, những người vô gia cư có kẻ đă từng là bạn ta, là ân nhân đă từng gúp chúng ta thầm lặng, hay những người không quen biết đó có thể sau này sẽ là ân nhân chúng ta trong một hoàn cảnh bất ngờ nào đó không chừng.
Tôi có đọc đâu đó bốn câu thơ rất thâm thúy mà thấy ḷng nhớ măi xin ghi lại để chia xẻ trong mùa Thanksgiving:
…“Trăm năm trước th́ ta chưa gặp.
Trăm năm sau biết gặp lại không”.
Cuộc đời sắc sắc không không.
Thôi th́ hăy sống hết ḷng với nhau…..
C̣n tiếp...
Bookmarks