Posted on Tháng Một 12, 2012
MẶT THẬT CỦA MỘT “NHẠC BẤT QUẦN” THỜI ĐẠI
(BÀI 1)
LĂO MÓC
Lẽ ra loạt bài “Nịnh Sằng – Nổ Sảng” của nhà văn, Đại Tá Giao Chỉ Vũ Văn Lộc đă tạm ngưng v́ có quá nhiều chuyện nóng bỏng đang xảy ra tại hai miền Nam, Bắc California như chuyện hai h́nh ảnh trái ngược nhau qua hai buổi tiệc gây quỹ của Ủy Ban Băi Nhiệm (trên 700 người hiện diện) và Ủy Ban Chống Băi Nhiệm (khoảng 100 người trong đó có khoảng 20 người Mỹ gốc Việt) vào ngày 11-1-2009 vừa qua cho thấy HỒI CHUÔNG BÁO TỬ cho nghị viên Madison Nguyễn, Đảng, Đài và bọn BỒI THẦN đang gần kề. Như cuộc triển lăm “Nghệ Thuật Lên Tiếng” với ảnh cờ đỏ sao vàng và tượng Hồ tặc, cờ Vàng Ba Sọc Đỏ (với 3 hàng kẽm gai tuợng trưng cho 3 sọc đỏ) nhằm mục đích khiêu khích đồng bào tỵ nạn cộng sản do Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) mà Lê Đ́nh Y Sa làm giám đốc đang diễn ra tại Nam California.
[Nên “ôn cố” một chút để “tri tân”: Lê Đ́nh Y Sa là con gái của cố nhà báo Lê Đ́nh Điểu của nhật báo Người Việt. Ông cố nhà báo Lê Đ́nh Điểu vào năm 1993 đă cùng các ông Vũ Văn Lộc, Nguyễn Bá Trạc điều hợp buổi hội luận với chủ đề “Hoàn Cảnh Và Tâm T́nh Của Những Người Cầm Bút Hải Ngoại” nhằm mục đích cổ vơ giao lưu văn hóa với các tham luận viên: nhà văn Đào Khanh (lúc đó dịch tin cho tờ Thời Báo, hiện nay là Tổng Thư Kư nhật báo Việt Nam Mới ở Houston), Hoàng Khởi Phong, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Liên (đă quá cố), nhà phê b́nh Bùi Vĩnh Phúc. Nhà thơ Hà Thượng Nhân cũng có tên trong danh sách tham luận viên, nhưng ban tổ chức cho biết v́ bị bệnh và người thay thế là Thượng Văn (tức kư giả Lâm Văn Sang, Tổng Thư kư của tuần báo V.Times hiện nay).
Nguyễn Mộng Giác, Bùi Vĩnh Phúc đă được CSVN “trả công bội hậu” bằng cách cho in các tác phẩm của các ông này và cho phổ biến ở trong nước. [Nguyễn Mộng Giác, trường thiên tiểu thuyết “Sông Côn Mùa Lũ”, Bùi Vĩnh Phúc “Trịnh Công Sơn, ngôn ngữ & những ám ảnh nghệ thuật”, chuyên luận do nhà xuất bản Văn Hóa Saigon in ấn và phát hành]. Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong (người hănh diện khoe là ḿnh “chạy trốn tổ quốc” và hiện nay đă về sinh sống ở VN) c̣n được tên Việt gian Nguyễn Bá Chung trả công bội hậu bằng cách cho tham dự công tŕnh viết “tờ căn cước đỏ” cho 3 triệu người Việt tỵ nạn cộng sản do Trung Tâm William Joiner thực hiện. Ông Lâm Văn Sang là người đă t́m cách phỏng vấn Nguyễn Huệ Chi là một trong hai cán bộ văn hóa của VC được WJC thuê mướn viết lại tờ căn cước cho 3 triệu người Việt tỵ nạn cộng sản, để tên này t́m cách biện bạch này nọ. Và, nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc dù đă lớn tiếng tuyên bố “chống hợp lưu và giao lưu văn hóa” nhưng chính ông ta với bút hiệu Giao Chỉ đă viết lời giới thiệu “khoe” cán bộ VC Hoàng Ngọc Hiến là khách mời của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, là “nhà văn trong nước viết bài phản kháng đợt đầu tiên,” gọi những ngày sau tháng 4 – 1975 là “ thời kỳ THỐNG NHẤT Đất Nước” (2 chữ THỐNG NHẤT do chính ông nhà văn Giao Chỉ viết hoa) khi giới thiệu bài viết “Ngọn Gió Thổi Những Chiếc Lá Bay Qua Đại Dương” của cán bộ VC Hoàng Ngọc Hiến lấy từ tạp chí Hợp Lưu do Khánh Trường chủ trương đăng lại trên mục “Tạp Ghi” của tờ Thời Báo). Và hiện nay, cả hai ông Vũ Văn Lộc, Lâm Văn Sang đang ra sức bưng bợ nghị viên Madison Nguyễn.]
*
Như đă nói trên, lẽ ra “chuyện dài nhân dân tự vệ” về ông nhà văn Giao Chỉ đệ nhất cao thủ môn phái “nịnh sằng, nổ sảng” nên chấm dứt v́ đồng bào Bắc Cali đă biết quá rơ về ông ta và những việc làm của phe nhóm ông ta nếu tôi không t́nh cờ đọc một bài viết về “Câu Chuyện Văn Thơ” của nhà thơ Hà Thượng Nhân, đoạn viết về ông nhà văn Giao Chỉ như sau:
“Góp gom di vật trăm năm lại
Để vạn đời sau biết tỏ tường
Chiến tích oai hùng nghe dậy sóng
Đâu đây tiếng súng vọng sa trường.”
Chưa có ở đâu mà chiến tranh xảy ra dai dẳng như ở Việt Nam. Khởi từ mùa thu năm 1945 đến năm 1975. 30 năm. Cả một thế hệ rưỡi bị hy sinh trong lửa đạn. Tôi đă đi dự cuộc họp của sinh viên khóa 1 Thủ Đức, trong đó có nhiều người là bạn, nhiều người là em út. Ba mươi năm chính chiến mà những thanh niên thời 51 đến nay c̣n sống, c̣n đầy nhựa sống. Họ chưa già, hay không hề già như có người nói. Có người c̣n nói: “Những người lính không thể chết được, họ chỉ mờ nhạt, chỉ tàn đi mà thôi.” Giai nhân tự cổ như danh tướng. Có lẽ không nước nào có nhiều danh tướng như nước ta, hiểu theo nghĩa danh tướng là những chiến sĩ sống để bảo vệ tổ quốc và chết để bảo vệ thanh danh của một quân nhân. Cộng sản độc ác thật, nhưng chính v́ thế mà chúng ta mới có những anh hùng.
Phải nói rằng những người đă từng nằm trong trại cải tạo Cộng Sản hàng chục năm liền, nhất là những người bị biệt giam phải được kể như là những anh hùng. Không anh hùng th́ không thể sống. Phải có một niềm tin sắt đá rằng họ là những người yêu nước, chiến đấu v́ tổ quốc! Nếu không thế th́ làm sao mà sống được. Ăn đă không đủ no, lao động quá sức, con người c̣n tệ hơn con vật. Người sống chung với sâu bọ, với rệp, với muỗi, với ruồi. Vẫn không chết. Vẫn tin tưởng. Vẫn tin có một ngày ta về đ̣i lại núi sông ta!
Một cuộc chiến tranh dai dẳng đến như thế, ghê gớm đến như thế mà có thể trôi qua không dấu vết. Cám ơn những người bạn đă nghĩ đến nó, đă ghi lại nó để vạn đời sau biết tỏ tường. Đâu đây c̣n tưởng vọng lại tiếng súng từ sa trường. Ông bạn Giao Chỉ. NHIỀU NGƯỜI CÓ THỂ KHÔNG ƯA ÔNG, CÓ LẼ V̀ ÔNG KHÔN NGOAN HƠN HỌ (do Lăo Móc viết hoa), nhưng có một điều ai cũng phải đồng ư với tôi: ÔNG LÀM ĐƯỢC NHIỀU VIỆC CÓ ÍCH. Xă hội thiếu vắng những người như ông là thiếu vắng nhiều lắm. Có thể là tôi chủ quan nhưng nghĩ về người về việc làm sao không chủ quan. Chủ quan nhưng thành thực.” (Ngưng trích).
Nhà thơ Hà Thượng Nhân, chủ nhiệm nhật báo lớn nhất của QLVNCH là tờ Tiến Tuyến, là người ngay từ trước tháng 4 năm 1975 đă được nhiều anh em văn nghệ sĩ kính trọng và gọi ông là Hà Chưởng môn. Dù không phải là học tṛ của ông nhưng tôi vẫn kính trọng và coi ông là chưởng môn của tôi nhưng XIN ĐƯỢC PHÉP không đồng ư với Hà chưởng môn về nhận xét: “NHIỀU NGƯỜI CÓ THỂ KHÔNG ƯA ÔNG (GIAO CHỈ), CÓ LẼ V̀ ÔNG KHÔN NGOAN HƠN HỌ.”
Nhiều người, trong đó có tôi, không ưa ông nhà văn Giao Chỉ v́ ông ta THÍCH NỊNH SẰNG, NỔ SẢNG và nhất là chuyện DỐT MÀ HAY KHOE CHỮ! Chuyện nhiều người “ứa gan” với ông ta là ông ta KHÔNG BIẾT SỬA SAI lại c̣n tỏ ra MỤC HẠ VÔ NHÂN!
[Xin kể lại câu chuyện cách đây cũng vào khoảng 10 năm. Khi ông nhà văn Giao Chỉ tự biến thành “gia phả gia” viết “gia phả dỏm” biến ông nhà báo Chử Bá Anh thành hậu duệ của thần tiên Chử Đồng Tử, tôi có viết bài “Hạc Vàng Bay Mất” (xin t́m đọc quyển THIÊN HẠ PHONG TRẦN do Tiếng Dân xuất bản) chê ông nhà văn Giao Chỉ “dốt mà hay khoe chữ” th́ ông nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm có t́m đến ṭa soạn tuần báo San Jose Rao Vặt nói với tôi (nguyên văn): ‘“Moa’ có hỏi Lộc, ‘lủy’ (ông ta) nói Nguyễn Thiếu Nhẫn nó ghét ‘moa’ nên nó mới phịa chuyện chứ ‘moa’ ĐÂU CÓ VIẾT NGU như thế [sic!]” Tôi đă lấy bài báo do ông Vũ Văn Lộc viết cắt ra từ tờ Thời Báo đưa cho nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm. Coi xong tác giả “Gọi Người Yêu Dấu” im lặng ra về. Chuyện khó tin nhưng có thật là năm sau, ngay ngày giỗ của nhà báo Chử Bá Anh, nguyên con bài viết năm trước của ông “gia phả gia” Giao Chỉ lại xuất hiện ch́nh ́nh trên trang 3 của tờ Thời Báo. Điều này cho thấy ông ta dù là dốt nát nhưng LẠI RẤT CAO NGẠO, KHÔNG BIẾT SỬA SAI, COI THƯỜNG DƯ LUẬN!
*
Như mọi người đều biết, qua các bài viết trước, chúng tôi có chứng minh… sơ sơ về chuyện NỊNH SẰNG NỔ SẢNG của ông nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc. Có nhiều người ở San Jose ví von ông Vũ Văn Lộc là nhân vật Nhạc Bất Quần trong truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Ông này là nhà hoạt động cộng đồng, nhà văn, nhà báo, nhà xây dựng kỳ đài, công viên văn hóa (trên cát), và hiện nay là nhà xây dựng viện bảo tàng…
Như đă nói, chuyện NỊNH SẰNG, NỔ SẢNG của ông nhà văn Giao Chỉ có thể viết thành một quyển sách dài cả ngh́n trang.
Như chuyện khi (Phó) Thủ Tướng VC Trần Đức Lương đến San Francisco để kêu gọi đầu tư th́ ông ta và hai ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng vào trong khách sạn Mariott để DÂNG “Thỉnh nguyện thư”. Bị TS Nguyễn Thiện Căn, chủ bút Việt Nam nhật báo bắt gặp, th́ các ông này “phân trần với công luận” là “dâng” thỉnh nguyện thư về… kinh tế!
Thành tích “nịnh bợ VC một cách lẫy lừng” của ông nhà văn Giao Chỉ là ca tụng nước Việt Nam xă nghĩa thời của Thủ Tướng VC Phan Văn Khải là “người dân có đầy đủ tự do, dân chủ, nhân quyền và… DÂN QUYỀN” khi viết bài đăng trên tờ Thời Báo “ca tụng” cụ Tổng Trần, một cư dân ở San Jose về Việt Nam để sinh sống giống như chuyện của những con cá hồi sau bao nhiêu năm tháng ra biển về cuối đời đều trở về với quê hương – cứ giống như chuyện “Nếu Đi Hết Biển” của tên văn nô VC Trần Văn Thủy phỏng vấn mấy anh “nhà văn Việt gian” Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong… Chuyện NỔ SẢNG của ông nhà báo “Tin Trời Biển” Giao Chỉ bị “bể” ra là chỉ sau một tháng cụ ông, cụ bà Tổng Trần đă phải vội vă từ giă cái nơi mà ông nhà văn Giao Chỉ đă “nịnh sằng, nổ sảng” là “có đầy đủ tự do, dân chủ, nhân quyền và… dân quyền” để quay lại Mỹ khiến ông nhà văn đă phải ngậm câm miệng hến từ bấy tới nay!
Chuyện nịnh sằng, nổ sảng là chuyện ông nhà văn Giao Chỉ đă viết một cách lấp liếm để bênh vực cho nghị viên Madison Nguyễn về chuyện bà này đă áp đặt cái tên “Sàig̣n Business District cho khu thương măi trên đường Storty như sau: “Rồi mai đây, dù thắng hay bại, phe nào cũng chỉ là người Việt tỵ nạn. Nguyên do bắt đầu bằng một bản tin chết tiệt của cộng sản Hà Nội, đăng trên Web phóng đi từ Sàig̣n khen ngợi bà con ta làm ăn phát đạt, bây giờ Mỹ đặt tên cho cả khu phố ở San Jose. Từ phía bên kia bán cầu, nó phóng tin ra khen người nào, là bên này phải có đứa từ chết đến bị thương. Từ đó cuộc chiến bắt đầu…” (Trích “Chuyện San Jose” – Việt Tribune số 88/04-10-01-2008).
Lập luận này y chang cái cách của Cao Sơn lập luận để bênh vực Đỗ Vẫn Trọn khi ông “nhà văn trẻ” này bị luật sư Nguyễn Tâm tố cáo đem tiền quyên góp về Việt Nam để VC làm nghĩa vụ quốc tế ở Kampuchea. Hơn ai hết, ông Vũ Văn Lộc phải biết v́ sao nghị viên Madison Nguyễn bị cộng đồng Việt Nam Bắc Cali quyết tâm băi nhiệm. Hơn ai hết, ông Vũ Văn Lộc phải biết chính ông và ông Phạm Phú Nam là “đầu dây mối nhợ” trong vụ biểu quyết tên cho khu phố thương măi trên đường Story là “Vietnam Businees District” v́ chính 2 ông đă biểu quyết chấp thuận tên này trong phiên họp của Hội đồng Thành phố vào ngày 5 tháng 6 năm 2007, trong lúc cả cộng đồng người Mỹ gốc Việt đều chú tâm vào cuộc bầu cử nghị viên khu vực 4 giữa hai ứng cử viên Kansen Chu và Hon Liên. Cũng chính trong cuộc bầu cử này, bà Đoan Trang đă hùng hổ mắng mỏ không tiếc lời các vị cựu Tướng Tá đă “dám” ủng hộ ứng cử viên Hon Liên, người có cơ sở làm ăn ở Việt Nam, là những kẻ “Gái tơ không biết thù nhà/Bên sông c̣n hát khúc ca Hậu đ́nh!”.
Nay, không biết v́ sao các ông bà Đoan Trang, Cao Sơn, Hoàng Thế Dân, Kư C̣m Vũ B́nh Nghi… lại cúi xuống liếm lại, liếm sạch, liếm hết những ǵ mà các ông bà này đă nhổ ra, khi trước?! Quyền Lực nào, Thế Lực nào chắc đồng bào Bắc California đă rơ.
Và cả ông nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, chắc ông đă quên chuyện mấy năm trước đây bà “Phượng Hoàng chống Cộng” Đoan Trang v́ nghe lời “mách bu” về chuyện “Giao Chỉ luận anh hùng” của cháu Thiện Thành, con của một ông H.O., mà đă phát động cuộc biểu t́nh, tuyệt thực, có mang cả quan tài để trống với quyết tâm giật sập cái “Hội Quán Việt Nam”của ông? Chuyện ông đă sai ông người Mỹ Richard Derus đến mắng chửi những người biểu t́nh là “bọn ăn thịt đồng loại” th́ cũng y chang việc làm của bà “nghị viên ăn cháo” Madison Nguyễn và cái Ủy Ban Chống Băi Nhiệm của bà ta hiện nay – đối với việc làm của Ủy Ban Băi Nhiệm!
Ông quả xứng danh Nhạc Bất Quần khi đă bằng mọi cách bịt… miệng bà Đoan Trang, khiến bà ta phải la làng lên là “Tắt đài, đổ máu!”
Đài th́ đă tắt nhưng máu không đổ, bà này lại được ân nhân là bà Nga Bùi cho mượn tiền thuê đài 24/24 để nói cho đă cái miệng, nhưng, sau đó, bà ta đă đối xử một cách ăn cháo đái bát với ân nhân của ḿnh ra sao, chắc mọi người đều đă rơ!
*
Như đă nói, chuyện “nịnh sằng, nổ sảng” của ông nhà văn Giao Chỉ là một trường thiên tiểu thuyết, nên khi kể lại dễ có chuyện nọ xọ chuyện kia. Xin trở lại chuyện “dốt mà hay khoe chữ” của ông nhà văn Giao Chỉ.
Chuyện xưa kể rằng: Có anh học tṛ ngày ngày ê a câu:
“Bần cư náo thị vô nhơn vấn
Phú tại thâm sơn hữu khách tầm”.
Có nghĩa là:
“Nghèo hèn ở chợ không ai tới
Phú quư ở rừng lắm kẻ thăm”
Có anh thợ xẻ gỗ bèn cũng bèn bắt chước anh học tṛ mà ê a rằng:
“Bần cưa ván ngựa hai ba tấm
Suốt tháng, quanh năm cứ ngủ vùi.”
Ông nhà văn Giao Chỉ v́ là người có học, lại làm tới cấp bậc Đại Tá của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa nên “tŕnh độ” hơn anh thợ xẻ gỗ nhiều.
Trong một bài viết, v́ nghe hơi nồi chơ, ông nhà văn Giao Chỉ sửa lại câu ca dao:
Thương nhau thương cả lối đi
Ghét nhau ghét cả TÔNG CHI họ hàng.”
Thành câu:
“Thương nhau thương cả lối đi
Ghét nhay ghét cả TÔNG TI họ hàng!”
T́m trong tất cả tự điển Việt ngữ không thấy có hai chữ TÔNG TI mà chỉ có hai chữ TÔNG CHI.
Th́ ra ngoài “tài nghệ tưởng tượng cao cường” của một “gia phả gia”, ông nhà văn Giao Chỉ c̣n có tài về NGỮ HỌC. Ông “hiện đại hóa” tiếng Việt BIẾN hai chữ “TÔNG CHI” thành “TÔNG TI!” cho gọn việc sổ sách.
Chưa hết! Ông nhà văn Giao Chỉ c̣n “cách tân” cách diễn tả khi viết về Nghĩa Trang Biên Hoà như sau: “Từ khi chiến tranh Việt Nam gia tăng cường độ giữa thập niên 60, vùng đất trên 120 mẫu bao la, bên TẢ NGẠN (do Lăo Móc viết hoa) CON ĐƯỜNG đi Vũng Tàu là khu được Bộ Tổng Tham Mưu chọn làm nghĩa trang…” (Ngưng trích).
Gớm! Văn với chương! Chữ với nghĩa! Trong văn học sử Việt Nam Cộng Ḥa, KHÔNG CÓ ông bà nhà văn nào DÁM DÙNG hai chữ TẢ NGẠN, HỮU NGẠN để chỉ BÊN PHẢI, BÊN TRÁI của một CON ĐƯỜNG. Bởi v́ ai cũng biết NGẠN là một danh từ chỉ BỜ BIỂN, BỜ SÔNG… Chỉ có ông nhà văn Giao Chỉ v́ DỐT MÀ HAY KHOE CHỮ mới dám diễn tả là Nghĩa Trang Quân Đội ở bên TẢ NGẠN CON ĐƯỜNG đi Vũng Tàu! Đề nghị cơ sở Thi văn Cội Nguồn trong Hội Tết Lời Ăn Lỗ Chịu do ông Tổng Thư Kư Lại Đức Hùng của Liên Hội tái tổ chức, nên phát giải Văn Chương Cội Nguồn cho ông “nhà văn nhớn” là Giao Chỉ đại nhân cho trọn bề… ô nhục!
Chưa hết! Giao Chỉ đại nhân là người “trên thông thiên văn” nhưng “dưới lại KHÔNG đạt địa lư” khi “nổ sảng” bắt chước gọi “cô Tây ba lô” Tim Allen Ribaud – cái máy hái tiền từ thiện của VC – là “CÔ GÁI BẮC ÂU”. Theo bản đồ thế giới th́ làm quái ǵ có chuyện nước Thụy Sĩ lại thuộc Bắc Âu?!
Đề nghị Giao Chỉ đại nhân BIẾT TH̀ THƯA THỐT, KHÔNG BIẾT TH̀ DỰA CỘT MÀ NGHE. ĐỪNG CÓ LÀM CHUYỆN NỊNH SẰNG NỔ SẢNG CHẲNG RA LÀM SAO CẢ!
Chuyện ông nhà văn Giao Chỉ DỐT MÀ HAY NÓI CHỮ, ĐEM CHUYỆN NỌ XỌ CHUYỆN KIA ĐỂ NỊNH SẰNG, NỔ SẢNG c̣n rất nhiều.
Chuyện đáng trách nhất là khi viết về nhà chí sĩ NGUYỄN NGỌC HUY, MỘT NGƯỜI CẢ ĐỜI LO CHO DÂN, CHO NƯỚC – NGƯỜI ĐĂ GỤC CHẾT NGAY TRÊN ĐƯỜNG CÔNG TÁC, ông ta đă viết một cách cẩu thả VÀ VÔ CÙNG TẮC TRÁCH như sau:
“… Bẳng đi một thời gian, người ta thấy có chỉ dấu đấu tranh chính trị ngay trong nước. Một chương tŕnh hội thảo dân chủ do NGƯỜI ĐỒNG CHÍ CÙNG TÊN NGUYỄN NGỌC HUY tại Việt Nam phác họa. Phía Hoa Kỳ có giáo sư Stephen B. Young. tiếp tay.”
Ngay cả tên ông NGUYỄN Đ̀NH HUY là Chủ tịch của Phong Trào ở trong nước mà ông Lộc cũng không biết lại DÁM CẢ GAN viết ra giấy trắng mực đen là “NGƯỜI ĐỒNG CHÍ CÙNG TÊN NGUYỄN NGỌC HUY” th́ thiệt là “hết nước nói!”
Chuyện lạ là những người THỪA KẾ SỰ NGHIỆP ĐẤU TRANH của nhà chí sĩ Nguyễn Ngọc Huy lại im hơi, lặng tiếng trước một bài viết NỊNH SẰNG NỔ SẢNG VÔ CÙNG BÔI BÁC của ông nhà văn Giao Chỉ, tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc.
*
Kính thưa Hà chưởng môn,
Mặc dù rất kính trọng chưởng môn, nhưng đệ tử xin được phép không đồng ư với ư kiến: “NHIỀU NGƯỜI CÓ THỂ KHÔNG ƯA ÔNG (GIAO CHỈ), CÓ LẼ V̀ ÔNG KHÔN NGOAN HƠN HỌ” của chưởng môn. Ông ta KHÔN NGOAN khi “33 năm ngồi gốc cây si IRCC Inc.” để hưởng “fund”- như ông ta tự khoe – chỉ v́ quyền lợi cá nhân và gia đ́nh của ông ta. Ông ta viết lách để được LÀM NHÀ VĂN, ông ta NỊNH SẰNG, NỔ SẢNG chỉ với mục đích được NỔI NANG chứ chẳng có chút ích lợi cho văn chương, chữ nghĩa MÀ CHỈ CÓ HẠI V̀ NHỮNG ĐIỀU VIẾT LÁCH BẬY BẠ CỦA ÔNG TA!
Hăy h́nh dung văn chương chữ nghĩa của chúng ta nó SẼ UNG THỐI ra sao khi lớp hậu bối truyền tụng nhau chuyện nhà báo Chử Bá Anh là “hậu duệ” của thần tiên Chử Đồng Tử, chuyện ông luật sư Nguyễn Hữu Thống, người Việt tỵ nạn cộng sản ở San José, đỗ TAM QUỐC TRẠNG NGUYÊN… là những “nọc độc” do ông nhà văn Giao Chỉ truyền nhiễm?!
Người ta KHÔNG ƯA ông GIAO CHỈ VŨ VĂN LỘC v́ cách-hành-xử- nhạc-bất-quần của ông ta; trong khi chính ông ta không có tài năng của Nhạc Bất Quần! Người ta không ưa ông ta v́ ông ta BẤT TÀI nhưng lại ưa đi làm chuyện NỊNH SẰNG, NỔ SẢNG MỤC HẠ VÔ NHÂN!
Về chuyện “ÔNG (GIAO CHỈ) LÀM ĐƯỢC NHIỀU CHUYỆN CÓ ÍCH!” – theo “nhận xét chủ quan” của Hà chưởng môn, đệ tử xin tŕnh bày vào một bài viết khác.
Chuyện trong quá khứ CỦA ÔNG TA là XÂY DỰNG KỲ ĐÀI VÀ CÔNG VIÊN VĂN HÓA… TRÊN CÁT, KHÔNG THỂ GỌI LÀ CHUYỆN CÓ ÍCH!
LĂO MÓC
http://nguyenthieunhan.wordpress.com
http://hoalaivn.wordpress.com/2012/0...BA%A1-i-bai-1/
Bookmarks