Giọt Lệ Người Thương Binh
Chiều gắt gỏng dập vùi hương phố cạn,
Nắng sai mùa chập choạng níu trời quên,
Đường Sài g̣n rực rỡ ánh đèn lên,
Một đêm nữa lại về trên đất khổ.
Khuôn mặt sạm lấm lem mồ hôi đổ,
Người thương binh tỳ nạng gỗ đu đưa,
Vai áo sờn trộn màu tóc dần thưa,
Quần bạc phếch, một ống thừa trống rỗng.
Trước tửu lầu sang trọng,
Tạm dừng chân, lọng cọng sắp khay hàng,
Dăm bao diêm, vài gói thuốc mở toang,
Xấp vé số dở dang nằm quăn góc.
Ngồi lặng lẽ, ánh mắt trầm cô độc,
Đôi nạng ṃn xếp dọc sát tầm tay,
Gót người qua, bụi hờ hững tung bay,
Ḷng quặn nhớ tháng ngày yêu dấu cũ.
x
x x
Đêm thơ ấu, đạn bom rền giấc ngủ,
Tuổi hai mươi, sớm nhập ngũ lên đường,
Chín tháng quân trường,
Ba năm lẻ dầm sương miền khói lửa .
Đời lính chiến gập ghềnh theo bóng ngựa,
Cánh thư t́nh lần lữa gửi về đâu .
Tóc c̣n xanh bỗng thấm cạn ly sầu,
Một chân gửi lại tuyến đầu giá la.nh.
Bệnh viện lính, lệ mẹ già chưa tạnh,
Quê hương buồn, bất hạnh đă tràn lan,
Tháng Tư đen, chợt găy súng tan hàng,
Nh́n quân phục, dạ bàng hoàng tê điếng.
Vết thương chưa kín miệng,
Kẻ sa cơ đă bị liệng ra đường.
Gót chân đơn bỗng lạ phố lạ phường,
Thân tàn phế trở về nương gối mẹ .
Rồi từ đó tuổi già nuôi sức trẻ,
Kiếp tật nguyền lặng lẽ nuốt niềm đau,
Thương bạn bè đồng đội, kẻ trước sau,
Bị đày đọa khắp rừng sâu Nam Bắc.
Mảnh đời què quặt,
Ngày chật vật miếng ăn,
Thân xác khô cằn,
Biết bao lần bán máu .
Năm canh dài đau đáu,
Ngóng trông tin chiến đấu khắp quê nhà,
Rồi tím ruột xót xa,
Khi mộng ước vỡ oà thành mây khói .
Mắt mở lớn, cơn đau càng nhức nhối,
Nh́n những người may thoát khỏi quê hương,
Nay vênh vang về giẫm nát phố phường,
Phô áo gấm khắp đầu đường cuối chợ .
Những đồng tiền cứu trợ,
Góp phần nuôi chế độ hung tàn.
Dân rách rưới cơ hàn,
Lời bác ái chảy tràn sân khấu mới .
Người lính cũ vẫn kiên gan chờ đợi
Cấp chỉ huy cùng đồng đội năm nao,
Đêm xuống thuyền, đă nguyện với trăng sao,
Thề cương quyết mai sau về quét giặc.
Lửa hy vọng mỏi ṃn không chịu tắt,
Cuộc đấu tranh lây lất vẫn chưa tàn.
Sẽ có lúc xóm làng,
Không c̣n bóng lũ sài lang man rợ .
x
x x
Đêm bén nửa, cửa nhà hàng sịch mở,
Dăm gă đàn ông, nhăn nhở nói cười,
Tay quàng vai bầy thiếu nữ đôi mươi,
Chân xiêu vẹo, lả lơi về chốn đợi .
Mắt nh́n sững, người thương binh chới với,
Ḱa Đại bàng, ḱa đồng đội năm xưa,
Những người ḿnh từng lén lút tiễn đưa,
Từng gửi gấm trọn niềm mơ phục hận!
Tai ương đà mấy bận,
Mất chân, thua trận, biệt người thân,
Ḷng dặn ḷng, dù thống khổ trầm luân,
Đời trai chỉ một lần sa nước mắt.
Gượng đứng dậy, đôi môi ch́ mím chặt,
Nỗi bi thương tuyệt vọng thắt can tràng,
Đạp khay hàng, vất bỏ túi hành trang,
Chân khập khiễng, hoang mang rời phố chợ .
Đêm hụt hẫng, lối me già trăn trở,
Nạng băn khoăn đưa bước nhớ âm thầm,
Lệ căng dồn từ hố mắt quầng thâm,
Vỡ tung toé trên ống quần sai nhịp.
Trần Văn Lương,
Cali, mùa Quốc Hận 2007
__________________
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng (BÁN) non sông Hồng Lạc"
(YTKCPQ)
"Cộng sản c̣n thống trị trên quê hương - Ta c̣n phải đấu tranh"
Blog -
MGP -
VNCH -
Viet.no
Bookmarks