Page 38 of 55 FirstFirst ... 2834353637383940414248 ... LastLast
Results 371 to 380 of 549

Thread: 30 Tháng Tư Trong Ḷng Người Việt Hải Ngoại

  1. #371
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chuyện kể : Một buổi trên đường vượt biển

    Chuyện kể rằng:
    "Một buổi trên đường vượt biển
    chuyến ghe em bị đánh cướp hai lần
    chúng ăn hiếp mẹ
    ba giận
    xông vào đánh trả
    chúng lồng lên
    vung mă tấu
    chém thẳng tay !
    ba quị ngă
    máu chảy đầy ra đó !
    mẹ khóc gào
    c̣n em sợ
    nín lặng... mắt mở to !!
    Chúng phá nát chiếc ghe bé nhỏ
    rồi bỏ đi sau khi đắc thắng cười
    Mẹ khóc, ôm xác ba nóng hổi
    Em rẩy run, nức nở, kinh hoàng
    Em nh́n ba nằm đó, ngỡ ngàng
    sao ba lại bỏ em với mẹ ?

    Rồi băo tố lớn ơi là lớn
    Sóng thật cao
    Gió mạnh biết là bao
    Sóng xua ngang
    Ghe vỡ tan tành
    Người ta khóc và em cũng khóc
    Mẹ ôm lấy một thùng nhựa rỗng
    em ôm gh́ trên vai mẹ lạnh run
    trôi lênh đênh trên sóng biển chập chùng
    Em sợ
    Mẹ nói : Con yêu đừng khóc !
    Có mẹ đây, mẹ thương con lắm !
    Mẹ con ḿnh sẽ sống mà con
    Ráng lên con, băo tố chẳng c̣n
    bám vai mẹ đừng buông ra nhé !!

    Một ngày sau, mẹ em mệt lả
    máu của người ướt cả áo em
    chiếc thùng con không đủ sức rồi
    nó ch́m xuống dần dần, sợ quá
    Mẹ th́ thào bên em thật khẽ
    Mẹ buông tay, con bám chặt thùng đây
    Mẹ với ba có lỗi ở kiếp này
    không nuôi nấng cho con khôn lớn
    Con phải sống, phải ngoan con nhé
    Mẹ mệt rồi, mẹ đi t́m ba
    Chưa dứt câu tay mẹ đă buông ra
    Em khóc nấc: Mẹ ơi trở lại !
    đừng bỏ con, con sợ quá mẹ ơi !
    Mẹ cứ trôi,
    Mẹ chẳng trả lời
    Em nh́n mẹ mà ̣a lên khóc

    Một chiếc ghe đánh cá
    Vớt được xác mẹ em
    Khi trời sắp về đêm
    Em được ghe đó vớt
    Em ngồi bên cạnh mẹ
    Mắt mẹ nhắm chặt rồi
    Em sờ lấy đôi môi
    Đôi môi không cười nữa
    Họ đem mẹ đi đốt
    Khói bay ngùn ngụt trời
    Họ bảo: "Mẹ ĺa đời,
    về cơi thần tiên ở"

    Từ đó,
    những khi em trở ḿnh cảm sốt
    nhớ làm sao bóng dáng mẹ hiền
    Mơ mẹ em là một cô tiên
    vuốt mái tóc, ru em ngoan ngủ
    Từ đó,
    em không c̣n cả ba và mẹ
    nh́n bạn bè mà thèm lắm thầy ơi !
    có nhiều đêm em hỏi ông trời
    Mẹ trên đó có nhớ em không hở ??
    Thầy cho em tạm dừng, dang dở
    Nhớ mẹ rồi, em đang khóc thầy ơi !
    từ hôm nay và suốt cuộc đời
    em sẽ chẳng c̣n ba mẹ nữa..... !


    CALI
    Tôi đă khóc khi viết bài văn này tại trại tị nạn

    mariadothikimloan@gm ail.com

    D Đ PhungSuXaHoi
    Last edited by Tigon; 20-04-2012 at 01:56 PM.

  2. #372
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bạn có dám không ?


    Có ai nghĩ là chiếc ghe cỏn con , mong manh này dám vượt Đại Dương không ?

    Đám đầu nậu tổ chức vượt biên , chỉ biết lấy vàng , rồi giao sinh mạng người ta cho Ông Trời , "sống chết mặc bay , vàng tao bỏ túi . "

    ***
    Last edited by Tigon; 20-04-2012 at 01:58 PM.

  3. #373
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Những người sống sót trên Biển cả












    Giữa Đại Dương sóng to gió lớn , dân tôi bám chiếc thang dây , đi t́m sự sống trong cái chết !


    Đó chính là cái giá phải trả cho hai chữ TỰ DO
    Last edited by Tigon; 20-04-2012 at 02:00 PM.

  4. #374
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Hỏi anh TuDochoVietNam í , anh ấy thuộc loại " cải tạo " có license , hẳn phải rành .

    Tigon chỉ đoán là vùng Hàm Tân

    Tigon
    Các trại tù được đặt tên lộn xộn lắm.
    Ở Suối Máu th́ cóp K-1, K-2... đến K-5
    Ở Long Khánh th́ Liên Trại 2 đoàn 775
    Ở Hàm Tân th́ có Z-30 A, Z30B... Z-30D
    Ra Xuân Phước A-20 th́ Phân Trại A, B,....E,
    Đó là các trại tù tôi từng tạm trú.
    Tôi học chương tŕn dài hạn, 10 năm, nên tốt nghiệp "Siêu Tiến Sĩ" chứ không thèm lấy License đâu!!!!
    License dành cho mấy anh đi "học tập" 15 ngày ở địa phương.
    Cử Nhân dành cho mấy anh có "gia đ́nh cách miệng", "học" 3 năm. C̣n loại "ác ôn, Nợ máu" th́ 6, 10 năm, 15 năm đều lấy Tiến Sĩ cả.
    Last edited by TuDochoVietNam; 18-04-2012 at 01:47 AM.

  5. #375
    lovevn-1.75
    Khách
    H́nh ảnh cảm động nhất trong các hoạt động của Cap Anamur là cảnh một ông Tây to như con voi, nhan sắc rực rỡ, bám thang sắt của tàu lớn, tay kia kéo một bé gái để đưa lên tàu. Lên gần đến trên em bé hôn ông Tây.

    Chiếc tàu vượt biên đó mà không được tàu sắt cứu, chắc là bị mặt trời đốt sạch.

  6. #376
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Posted by Tigon: Ba tôi, ngừơi lính VNCH

    ...“Tôi ở Sàig̣n từ hồi đó tới giờ, phường đă lấy nhà của tôi, bắt tôi đi “Khu Kinh tế mới Đông Nai”. Tôi ở sống ở đó mấy năm trời, không ai giúp đỡ, không có hạt giống, không có phân bón, hổng có trồng cấy ǵ được hết. Sống không nổi, đói quá rồi, tôi phải về thành phố sống cho qua ngày”.
    Cái trò cướp nhà những gia đình ngừơi lính VNCH này rất là ..."chó má" -xin lỗi bạn đọc -
    Chồng , cha ngừơi ta đã bắt đi tù, ở nhà thi gọi lên gọi xuống vợ con họ, lên lớp, lừa phỉnh, doạ nạt, la lối, đập bàn ghế...đủ những ngón trò đê tiện của bọn cán bộ điạ phương dùng để "sách nhiễu" những ngừơi vợ con lính, họ cũng la ngừơi dân VN vậy?
    Tại sao hết chiến tranh đã bỏ tù những chiến sĩ ấy vì họ trưc tiếp tham chiến, còn vợ con họ làm gì nên tội? Theo "MỸ nguỵ" chống lại vc ư? Họ đang sống tại miền Nam tự do, đâu có ngu đần hết để mà kéo vào bưng như bọn mệnh danh "phỏng...cả mìền Nam" kia?
    Kinh tế mới cũng chỉ là danh từ láo lếu mà bọn vc đặt ra để đầy ải thân nhân những ngừơi lính VNCH vào chỗ chết vì đói khát, bệnh tật mà thôi! Một hình thức cướp cuả và đầy ải để trả thù cuả một bọn cầm quyền tàn ác, vô nhân đạo.

    TX vẫn còn nhớ những ngaỳ mẹ TX bị bọn chúng "đì" ráo riết vì chúng rất thèm cái nhà cuả g/đ TX, đã gọi bà cụ lên phường "làm việc" liên tục một thời gian dài, thường là từ 10 giờ sáng đến qua giờ ăn trưa, mới thấy bà trở về. Vào nhà, bà gỡ cái nón lá ngồi xuống ghế rồi quạt nhè nhẹ vì vừa đi ngoài nắng, chắc là phải trải qua những gìơ phút căng thẳng nên gương mặt còn đầy vẻ uất ức, nhưng bà cũng chỉ thở dài và lẩm bẩm "bọn khốn nạn!"

    Rất may là mẹ TX đã "can cường" đốp chát - bà từng đốp chát với bọn việt minh từ khi còn 16,17, lúc chạy tản cư về làng và chúng "mò" ra yêu cầu bà tham gia đoàn thể "phụ nữ cứu quốc" - một hai bà chỉ : "khi nào nhà nươc cho chồng tôi về thi chúng tôi đi ngay". Nếu bà "yếu cơ" lúc ấy thì chắc con một bầy, ít gì cũng tan tác khắp nơi, hay vô phước hơn thì... một vaì đưá bé nhất dám "bia...mộ đề tên" nơi hoang vu nào đó chứ chẳng đùa.

    Chị Tigon ơi, câu chuyện naỳ tiếp tục ra sao, post tiếp đi chị.
    Cám ơn chị nhiều.

  7. #377
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Ba tôi người lính Việt Nam Cộng Hoà ( tiếp theo...)


    Chị Tigon ơi, câu chuyện naỳ tiếp tục ra sao, post tiếp đi chị.
    Xin lỗi bà con nha ;)

    Mắc trả lời câu hỏi của TX mà quên mất :

    Hôm nay là hôm thứ ba rồi, bọn con nít chúng tôi đến lớp học mà không thấy cô giáo Loan đến dạy. mấy hôm trước, Giám hiệu cho chúng tôi đi về, hôm sau tới nữa.

    Hôm nay cũng vậy, cả đám chúng tôi nhao nhao chạy lên chạy xuống, rồi rủ nhau tới pḥng của Ban Giám Hiệu. Tất cả các Giáo viên đă có mặt đầy đủ trong pḥng, nh́n ông Giám Hiệu đội nói cối mặt mày quạu đeo, đi tới đi lui trong pḥng, làm chúng tôi chùn chân, chỉ đứng sớ rớ chứ không dám vào.

    Tôi nghe ông Giáo hiệu nói với các thầy cô khác:

    “Tôi đă nghi nghờ chúng nó từ lâu, chúng nó là giáo viên Ngụy để lại. Tên Phương là Giám Hiệu cũ, không phải đi lính Ngụy, nên Cách mạng khoan hồng, cho tiếp tục dậy. Tên Loan cũng là Giáo viên của Ngụy, nhưng v́ là con gái, nên không ai ngờ ǵ cả, cũng vẫn cho dậy học tiếp. Mấy hôm nay chúng nó không thấy đi dậy, tôi đă nghi nghờ, đọc lại hồ sơ, mới thấy chúng nó đều thuộc thành phần chống phá cách mạng. Chắc là chúng nó rủ nhau trốn đi ra nước ngoài rồi.
    Tôi phải báo cáo với bộ đội biên pḥng, với công an ngay mới được.”

    Vài ngày sau, cô giáo mới đă được đưa về thay thế cô Loan.

    Cô này người Bắc, vửa mới được đưa vào trong Nam, giọng nói cô the thé, người cô loắt choắt, cặp mắt thật là sắc, đảo qua đảo lại nh́n đám học tṛ, không đứa nào dám nh́n cô.

    Ngày đầu tiên, cô giáo Mùi bắt tất cả học sinh phải đứng lên khai rơ cha mẹ ở đâu, trước năm 1975 đă làm gỉ?

    Tới phiên tôi, tôi đứng lên nói không suy nghĩ:

    “Em tên Sáng, ba em tên Nguyễn Văn Kiểm, Hạ Sĩ Truyền Tin của Lính Nhẩy Dù. Ba em đánh trận bị thương, phải cưa chân vào năm 1975”.

    Mắt cô giáo sáng lên:

    “À! Thế ra cha của mày là Lính Ngụy đấy à? Cha của mày đă bị nhân dân trừng trị mất một chân rồi đấy, đáng đời đáng kiếp nhá. Thế mà mày vẫn c̣n dám huênh hoang khoe thành tích đánh lại quân đội nhân dân của ba mày hả? Mày là con của Ngụy, tại sao lại được vào học ở đây? Ai cho mày học? Tao phải lên tŕnh với Giám Hiệu mới được.”

    Nói rồi, cô bỏ lớp đi lên pḥng Giám hiệu.

    Tôi đă đoán biết được hoàn cảnh của tôi rồi, nên lẳng lặng ngồi xuống chờ số phận.

    Một lúc sau, cô Mùi trở lại với ông Giám hiệu. Ông kêu tôi đứng lên, nói với tôi:

    “Ba của em là lính Ngụy, đă bị nhân dân trừng trị, lại không có hộ khẩu, nên không được học ở đây. Em đi về đi.”

    Tôi buồn rầu xách cặp chào Giám hiệu và cô Mùi, đi về.

    Ba tôi nh́n thấy tôi lủi thủi đi bộ về từ dằng xa. Ba xách nạng gỗ lọc cọc chạy lại hỏi tôi tại sao lại đi về. Tôi bậm gan không khóc, kể lại mọi việc cho ba nghe. Ba tôi thở dài chán ngán:

    “Đúng là Cộng sản, không lo cho dân mà chỉ lo trả thù. Chúng nó sẽ thù ḿnh ít ra là ba đời đó con ơi. Thôi con đừng buồn, ba sẽ chỉ cho con học.”

    Buổi tối, tôi kể lại cho mẹ nghe câu chuyện của Thầy Phương và Cô giáo Loan. Mẹ nghe xong nói liền lập tức:

    “Đúng là họ đi vượt biên rồi. Cầu mong cho họ thoát nạn Cộng Sản.”

    C̣n tiếp...
    Last edited by Tigon; 20-04-2012 at 01:51 PM.

  8. #378
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Kể từ ngày đó, tôi trở thành thợ vá xe chuyên nghiệp.

    Nhưng trời vẫn c̣n thương nguời ngay.

    Một hôm, tôi và ba tôi đang h́ hục vá xe cho khách, th́ có mấy người Công an mặc áo vàng tới chỗ làm của ba. Th́ ra đó là tên Sáu Tó, Phó Công an Quận, và Hai Quang, Trưởng Công An Quận. Đầu của Tó c̣n băng bó nhiều lắm, người hắn trông xanh sao, yếu đuối lắm, nhưng hắn vẫn c̣n sống. Tôi có linh cảm không may khi thấy tên hung thần này xuất hiện. Tôi sửa soạn chạy đi báo cho mẹ ngay nếu ba tôi bị bắt.

    Ba tôi đứng lên chào Tó, sớ rớ không biết chuyện ǵ sẽ xẩy ra?


    Ngoài sự tưởng tượng của ba tôi và tôi, tên Tó đưa tay ra bắt tay ba, vừa mếu máo vừa nói:

    “Cám ơn anh Kiểm đă cứu sống tôi. Không có anh đánh lại bọn phản cách mạng đó, tôi đă bị chúng nó đánh chết rồi.”

    Ba tôi chưng hửng đứng nh́n tên Tó, một lúc lâu sau mới đưa tay ra bắt tay Tó.

    Tên này ôm lấy ba tôi một cách thân mật. Hai Quang mời ba tôi về trụ sở để nhận bằng khen. Tôi mừng rỡ, nói cho ba hay là đi kiếm mẹ, rồi vội vàng vọt chạy liền lập tức.

    Cả nhà tôi được mời vào ngồi trong pḥng của Công an quận. Hai Quang đă mở đầu cám ơn ba tôi, tâng bốc ba tôi đủ mọi thứ, nào là:

    ”Tai mắt của nhân dân, là sức mạnh của nhân dân hợp tác với “Kách Mệng” để diệt trừ những thành phần phản quốc, phá hoại” “Bảo vệ mạng sống của cán bộ . . . ”


    Cuối cùng, Hai Quang đă nói một câu mà cả ba mẹ tôi đều không bao giờ nghĩ tới:

    “Đảng và Nhà nước quyết định tuyên dương:
    Gia đ́nh anh Nguyễn Văn Kiểm có công với Kách Mệnh.
    Để tưởng thưởng, Công An quận Ba nhất trí cho gia đ́nh của anh Kiểm được nhập hộ khẩu. Có một vài căn hộ của những kẻ phản Kách Mệng bỏ trốn đi nưới ngoài, cho anh Kỉểm được chọn căn hộ nào ḿnh thích.
    Kể từ đây, anh Kiểm sẽ là tai mắt của Nhà nước, t́m ra những kẻ chống phá Kách Mệnh.”

    Ba tôi đứng dậy, nói:

    “Tôi là thương binh Việt Nam Cộng Ḥa, mấy anh kêu tôi là Lính Ngụy, tôi đâu có thể làm tai mắt cho Nhà nước được. Con tôi c̣n bị đuổi học nè. Tôi cứu ông Sáu Tó là tại v́ t́nh người mà thôi, chứ tôi đâu phải giúp Cách mạng ǵ đâu.”

    Sáu Tó thấy ba tôi không bằng ḷng, hắn ta vội nói:

    “Anh Kiểm à, trên giấy tờ tụi tôi phái nói như vậy, chứ đây chỉ là tấm ḷng của tôi cám ơn anh mà thôi. Tôi biết anh là Lính Ngụy, các anh ghét chúng tôi, nhưng anh đă v́ t́nh người mà cứu tôi, th́ dù tôi là con thú đi nữa, tôi cũng không thể nào thù ghét anh được. Xin anh nhận dùm tôi. Tôi chưa biết sống hay chết, nhưng nếu tôi phải chết, tôi cũng yên ḷng v́ đă cám ơn anh.”

    Thế là gia đ́nh tôi có chỗ ở, và tôi lại được đi học trở lại.

    Ngày ăn . . . “Tân Gia”, ba mẹ tôi có mời những người bạn lề đường lại cùng ăn uống. Tôi không biết ba tôi đă kể chuyện ǵ với mọi người, v́ tôi c̣n phải lo chạy tới chạy lui nh́n căn nhà mà dù trong giấc mơ, tôi cũng chưa bao giờ dám mơ tới. Có ǵ đâu, đây chính là căn nhà của cô giáo Loan đă đi vượt biên bỏ lại đó mà.

    Tôi chỉ loáng thoáng nghe được vài lời mà ba tôi và đám bạn bè hè phố nói chuyễn với nhau:

    -“Mày có căn nhà này là do thằng Ngầu đó. Nó . . . phang thằng Sáu Tó một cái trời giáng, tưởng là đưa thằng đó về chầu trời rồi chớ! Ai dè số nó c̣n lớn quá, chỉ xí lắc léo chứ không chết. Mấy thằng Việt cộng ngu chết M. Ḿnh đánh nó gần chết mà nó cứ đè ḿnh ra mà cám ơn.


    -“Thẳng Kiểm ra tay nghĩa hiệp, vừa bóp mũi thằng Sáu Tó, vửa huơi “Đả Cẩu Bổng” đánh cái đám “Gia đ́nh Cách Mạng” một bữa bể đầu bế óc, đă tay thiệt!”

    -“Cũng may tao cởi áo ra kịp lúc thằng Ngầu đánh Sáu Tó bể đầu, chứ không tụi nó nh́n ra tao, chắc tụi nó dợt tao mập ḿnh.”

    -“Thằng Hải “Bàn Tay Sắt” đánh đám Công an bể đầu hết trơn, mà tụi nó cũng cám ơn thằng Hải quá trời, cũng cho nhả ở đó.”

    -“Ở đâu mà thằng Nam kiếm ra mấy cái áo bộ đội vậy? Không có mấy thứ đó, dễ ǵ anh em ḿnh được đánh một trận để đời như bữa đó.”

    -“Con bồ của tao làm trong “Tổ May Đồ Bộ Đội” đó. Nó thuơng tao hết mức. Tao chạy tới chổ nó làm, đ̣i mượn mấy cái áo liền tức th́, nó cũng ráng kiếm được cho tao. Tao cám ơn nó, tao . . . hỏi cưới nó. Nó chịu rồi, tháng tới làm đám cưới, tao sẽ mời hết tụi mày tới đó.”
    . . . .

    C̣n tiếp...

  9. #379
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Hơn hai mươi năm trời trôi qua, gia đ́nh tôi vẫn c̣n ở trong căn nhà của cô Giáo Loan.

    Ba mẹ tôi ráng buôn bán tảo tần nuôi tôi ăn học. Tôi cũng ráng vừa đi học vừa phụ ba tôi làm việc.

    Từ khi có nhà ở, ba tôi mua thêm đồ phụ tùng xe đạp để bán, từ từ làm nên đủ sống. Ba mẹ tôi có thêm một đứa nữa, nó là con gái, tên là Vân. Nó cũng phụ mẹ tôi buôn bán.

    Nay, tôi đă học gần xong đại học rồi, c̣n ở nhà phụ cha mẹ. Em gái tôi cũng mới bắt đầu vào đại học.

    Ba tôi mắt cũng đă kém, nhưng ba rất mê máy điện toán, tối nào ba cũng vào những trang web của các cộng đồng người Việt ở khắp mọi nơi để xem tin tức, nhất là các h́nh ảnh của những đồng đội trong quân phục Nhẩy Dù. Ba tôi sống với những h́nh ảnh đó.

    Tôi c̣n nhớ, lần đầu tiên khi nhà tôi mua được cái máy điện toán, tôi lần ṃ gắn internet rồi học lóm cách sử dụng. Lần đầu tiên vào web, tôi không biết t́m cái ǵ để đọc, tôi chợt nhớ cái chữ mà ba tôi đă dạy tôi đọc lần đầu tiên, tôi đánh vào trong web:

    “SƯ ĐOÀN NHẨY DÙ”

    Thật là ngạc nhiên, trên màn ảnh hiện ra lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tung bay, rồi dấu hiệu Nhẩy Dù của ba tôi xuất hiện, và hàng hàng lớp lớp những người lính đi diễn hành thật là oai nghiêm, thật là đẹp, với một bài hát mà tôi chưa bao giờ đuợc nghe:

    “Này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi.
    Đồng ḷng cùng đi hy sinh thiết ǵ thân sống . . . “

    Tôi quá ngạc nhiên, quá thích thú, kêu ba tôi thật lớn:

    “Ba ơi, vô đây coi nè!”

    Ba tôi không biết chuyện ǵ, vội chạy vào, hỏi tôi:

    “Ǵ vậy? Ǵ vậy?”

    Khi nh́n lên màn ảnh của máy, thấy lá Cờ Vàng và những người Lính Nhẩy Dù, ba tôi đứng chết trân, cặp mắt mở ra thật lớn, cái miệng há hốc ra mà nh́n.

    Sau lúc ngạc nhiên, tôi thấy ba tôi buông cái nạng gỗ, đứng nghiêm đưa tay lên trán chào lá Quốc Kỳ. Ba tôi đứng im lặng, nước mắt chẩy dài trên hai g̣ má.

    Tôi không hiểu làm sao mà ba tôi chỉ có một chân mà lại đứng vững như là có hai chân vậy?

    Chắc là có một động lực nào ghê gớm lắm mới làm cho ba có đủ sức mạnh mà đứng như vậy.

    Nhưng tôi biết ba không thể đứng lâu như vậy được, nên đă từ từ đứng lên bên cạnh ba, để khi ba ngă, sẽ đưa tay ra đỡ. Vừa lúc ba chao đảo thân ḿnh, tôi vội đưa tay ra đỡ ba ngồi xống ghế.
    Ba tôi nói với tôi, giọng đầy xúc động:

    “LÁ CỜ . . . LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ . . . LÁ CỜ VIỆT NAM CỘNG H̉A . . . CON ƠI, LÁ CỜ CỦA M̀NH ĐÓ!


    CON CÓ BIẾT BẢN NHẠC ĐÓ KHÔNG? QUỐC CA VIỆT NAM CỘNG H̉A ĐÓ CON ƠI!


    LÍNH . . . LÍNH NHẨY DÙ CỦA BA ĐÓ . . . ”



    Ba tôi nh́n lên màn ảnh không chớp mắt, ba nói:

    “Mở lớn lên con, lớn nữa lên nghe mới đă. Gần ba muơi năm rồi, ba mới lại được nh́n thấy lá cờ của ḿnh, lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Những người lính của ḿnh nữa, bạn của ba đó con, họ c̣n khỏe mạnh quá ha! Đi kiếm mấy bác bạn của ba liền đi con, kêu họ tới đây gấp mà xem cờ của ḿnh đi con!”

    Tôi phải nói cho ba nghe là ḿnh không được mở lớn, v́ sẽ bị bọn công an nghe được, sẽ phiền phức đó. Tôi kêu con Vân lên, giải thich cho nó nghe, nó vội vàng kêu mẹ tôi vào. Mẹ tôi cũng đứng chết trân khi nh́n thấy lá cờ. Mẹ tôi cũng rơi nước mắt mà nói trong nghẹn ngào:

    “Lá Cờ Việt Nam Cộng Ḥa!”

    Tôi bấm máy đứng yên, để yên mọi người ngồi đó, chạy đi kêu các bạn của ba tới.

    Khi tôi nói, ba muốn gặp các bác có chuyện gấp, tất cả mọi người bỏ cả công việc mà chạy theo tôi.

    Tới nơi, tôi bấm máy lại cho mọi người cùng xem, cùng nghe.

    Cũng như ba tôi, tất cả các bác đều ngạc nhiên tới độ không thể tưởng tượng được, rồi không ai bảo ai, tất cả cùng đứng nghiêm, người này dựa vào người kia mà đứng và cùng đưa tay lên trán chào lá Quốc Kỳ.

    Ba tôi cất tiếng hát theo, mọi người cùng hát theo, thật nhỏ, nhưng thật oai hùng:

    “V́ tương lai quốc dân, cùng xông pha khói tên,

    Làm sao cho núi sông từ nay thêm vững bền . . .


    Hát xong, tôi nghe ba tôi và các bác cùng hô lên khẩu hiệu:

    “Nhẩy Dù . . . Cố Gắng!”


    “Thủy Quân Lục Chiến . . . Sát Cộng”

    “Biệt Động Quân . . . Sát . . .”


    http://conhungnguoianh.blogspot.com/...-cong-hoa.html
    Last edited by Tigon; 20-04-2012 at 01:53 PM.

  10. #380
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    SỨC MẠNH CỦA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA HẢI NGOẠI

    Vơ Đại Tôn

    (viết nhân dịp tưởng niệm 37 năm Quốc Hận)




    Vào đầu tuần tháng Tư Đen 2012 tại Úc Châu, tôi được một diễn đàn người Úc, “The Humanist Forum”, gồm một số chính trị gia, giáo sư đại học, những nhân vật phản chiến cũ, mời thuyết tŕnh về đề tài “Sự tồn tại của Con Người qua Niềm Tin”, trong đó có phần nói về chiến tranh VN trước 1975, lư do tại sao miền Nam Cộng Ḥa bị cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và đời sống tinh thần - vật chất của tù nhân chính trị VNCH bị cộng sản giam cầm, đời sống lưu vong của người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nói chuyện, có cả phần giải đáp thắc mắc của cử tọa, tôi đă mở đầu buổi hội thảo bằng cách đặt trên mặt bàn một khúc cây khô tôi đă nhặt sau vườn. Mọi người nh́n tôi im lặng, không hiểu tôi sẽ nói ǵ với h́nh tượng khúc cây khô đó.

    ... “Sau khi vượt biển đến Mă Lai và được định cư tại Úc vào năm 1976, một buổi sáng tôi lang thang đi trên vĩa hè thành phố Sydney xa lạ, xung quanh tôi toàn là ngoại nhân đang rộn rịp ngược xuôi, tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quan tâm đến tôi, một kẻ lưu vong mất nước, thẩn thờ bước đi với tâm trạng lạc loài nơi xứ lạ, kỷ niệm quê hương cội nguồn âm thầm chảy len vào từng huyết quản. Tôi chợt thấy trong thùng rác bên vệ đường có ai vứt bỏ một khúc cây khô, trơ trụi lá cành. Tôi nhặt lên, vào một góc công viên ngồi yên lặng nghĩ suy về ḍng sinh mệnh Dân Tộc, về thân phận nhỏ nhoi của tôi, đang đi đâu, về đâu ? Và tôi đă viết bài thơ đầu tiên nơi xứ người “Bài Ca Hoài Quốc” trong đó có hai câu diễn tả tâm trạng tôi lúc bấy giờ : “Góc công viên thành tượng đá, tôi ngồi – Ai có hỏi, xin trả lời : Mất Nước” ! . Tôi lại nhớ đến gia đ́nh, bạn bè anh em đồng đội, những người đă chết trên biển Đông, phụ nữ bị hải tặc hăm hiếp rồi quăng thây xuống biển, xác trẻ thơ bồng bềnh nổi trôi trên sóng nước... Đồng thơi, tôi cũng nhớ lại lời của tên thủ tướng cộng sản Phạm Văn Đồng đă sĩ nhục nhân dân miền Nam, đặc biệt là những người đă vượt biển vượt biên ra đi t́m Tự Do, là :’Những tên ma cô, đĩ điếm, mang tội ác với nhân dân, phản bội Tổ Quốc, đầy tớ đế quốc Mỹ...”. Tôi đem khúc cây khô về trại tạm cư (Westbridge Hostel, Villawood) làm kỷ niệm, bỏ vào ly nước đặt trên bàn cạnh giường ngũ. Mỗi ngày tôi vẫn tưới thêm nước vào thân cây khô, và một vài tháng sau, tôi chợt thấy khúc cây hồi sinh, đâm rễ và mọc ra một vài lá non, tuy chỉ sống nhờ nước chứ không có đất. Sau cùng th́ có một đóa hoa nhỏ nụ vàng cạnh cḥm lá nở ra. Tôi vui mừng và đặt tên đóa hoa nhỏ đó là Hoa Tự Do của đời tôi”...

    Từ h́nh tượng khúc cây khô, tôi đă mở đầu buổi thuyết tŕnh với cử tọa người Úc, nói về chiến tranh VN, sự phản bội trong thế chiến lược toàn cầu của các cường quốc, sự bức tử miền Nam, đời sống lưu đày của tù nhân VNCH, kiếp sống lưu vong của người tỵ nạn cộng sản... và Niềm Tin tất thắng của chính nghĩa Dân Tộc VN, từ thân cây khô đă bị vứt bỏ vào thùng rác nhân loại, nhất định sẽ vươn ḿnh lên và sẽ nở ra những đóa Hoa Tự Do Nhân Bản trong một mùa Xuân nhất định phải đến trên ṿm trời quê hương, không c̣n bóng tối của chế độ cộng sản bạo tàn và gian dối, đă đưa Dân Tộc VN vào hố thẳm diệt vong, cúí đầu dâng hiến Tổ Quốc cho Tàu Cộng.

    Trong lúc này, Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Úc Châu đang chuẩn bị tổ chức tưởng niệm ngày 37 năm Quốc Hận, sẽ có biểu t́nh trước ṭa đại sứ cộng sản VN tại thủ đô Canberra. Tôi lại liên tưởng đến Sức Mạnh của Cộng Đồng Lưu Vong của các sắc dân tại Úc, và những nơi tôi đă có dịp sinh hoạt trên những ngả đường công tác đấu tranh tại hải ngoại. Tôi nhớ lại thời gian qua, súng đạn và khói lửa từ cuộc chiến Iraq lan dần đến các cuộc vùng dậy ở Trung Đông, đặc biệt là tại Lybia, Ai Cập và Syria, được chiếu trên các đài truyền h́nh ngoại quốc, đă gợi lại trong tâm năo tôi biết bao cảnh tượng hào hùng xen lẫn tang thương của cuộc chiến Việt Nam, tưởng rằng đă đi vào quá khứ lăng quên, nhưng vẫn c̣n ẩn hiện đâu đây qua từng nhịp thở của kiếp sống lưu vong. Như trước đây, khi lực lượng dân quân cách mạng phối hợp với đồng minh Anh-Mỹ tiến vào thủ đô Baghdad, dân chúng đă ḥ reo nhảy múa, kéo sập tượng đài Saddam Hussein đă từng ngạo nghễ đứng nơi công viên thành phố suốt mấy chục năm. Rồi đến tổng thống Ai Cập, tổng thống Lybia, kẻ th́ bị bắt giữ, người th́ bị tiêu diệt, gia đ́nh tan nát, chế độ độc tài sụp đổ toàn diện.Những người mẹ già phủ kín khăn đen cài lên chiếc áo trận của dân quân vùng dậy từng nhánh hoa dại, các em bé khẳng khiu ôm hôn người lính cách mạng với nụ cười ngây thơ c̣n sót lại trên môi. Trong khói lửa vẫn chan ḥa nước mắt của mừng vui được thấy Tổ Quốc hồi sinh. Các cộng đồng Á Rập lưu vong tại các nơi trên thế giới cũng vội vă ra đường phất cao ngọn cờ quê hương cội nguồn, mừng reo chiến thắng bạo tàn, cầm tay nhau mà ước hẹn ngày về, trong vinh quang của người dân Tự Do chứ không phải thân phận của du khách ngay trên quê hương ḿnh.

    Nhất định, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết cùng chung góp công và Đại Cuộc phụng sự Chính Nghĩa Dân Tộc, với Tâm Rộng Nghĩa Sâu và Chí Bền Dạ Sáng, các cộng đồng Quốc Gia của chúng ta khắp nơi trên thế giới sẽ có một ngày vinh quang như các cộng đồng Á Rập lưu vong.

    Hiện nay tại Úc Châu, cái gọi là Nghị Quyết 36 của cộng sản VN đang được một số người cố gắng dùng mọi phương tiện từ văn nghệ, đến sinh hoạt lén lút, tuyên truyền xảo quyệt, phát tán tin tức sai lầm, tung những bài viết xuyên tạc mạ lỵ hạ cấp cộng đồng Người Việt Tự Do (danh xưng chính thức và duy nhất từ mấy chục năm qua của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại đây) và các nhân vật đấu tranh chân chính trên mạng lưới điện tử. Các ṭa đại sứ, tổng lănh sự của CSVN đă sử dụng những tên tay sai nằm vùng, bịa danh, những người với căn cước tỵ nạn trước đây đă quên đi danh dự và liêm sĩ để cam tâm làm thân cây tầm-gửi sống tạm qua ngày với danh xưng mới là “Việt kiều yêu nước”, bám vào nghị quyết 36, để mong làm lũng đoạn hàng ngũ Quốc Gia của chúng ta. Hiện tượng này đă xảy ra trong các cộng đồng hải ngoại Người Việt Quốc Gia khắp nơi trên thế giới. Thậm chí chúng c̣n mập mờ tạo dựng ra những hội đoàn, những cộng đồng “ma”, cũng mang danh xưng như cộng đồng chúng ta, để gây hoang mang, xáo trộn, nghi ngờ chia rẽ, với mục đích duy nhất làm mất Niềm Tin của quần chúng, phá tan tinh thần Đoàn Kết trong cộng đồng. Nhưng chúng đă và sẽ thất bại trước Sức Mạnh của chúng ta là những người đấu tranh chân chính, quyết tâm giữ vững thành tŕ chống cộng tại hải ngoại. Cộng đồng Người Việt Tự Do Úc Châu vẫn vững mạnh tiến bước với cơ cấu thống nhất từ liên bang đến tiểu bang, không có một ai hoặc thế lực nào cản trở được bước tiến Đoàn Kết và Niềm Tin vào thế tất thắng của Chính Nghĩa Dân Tộc, và trước danh dự của Cộng Đồng đối với chính quyền và nhân dân bản xứ. Những bước chân âm thầm của những người Nghĩa Sĩ Phục Quốc xuyên rừng từ thập niên 80, tưởng rằng đă bị vùi chôn trong quên lăng, nhưng vẫn c̣n sống với núi sông. Những tiếng thét oán hờn trong ngục tù cộng sản giam cầm những con người thực sự yêu Nước, tưởng rằng sẽ bị bốn vách xà lim khổ nhục vây kín, nhưng vẫn c̣n hiện hữu với Hồn Thiêng Tổ Quốc. Máu của người dân oan thấm dần trên mảnh đất quê hương dưới sự chà đạp của bạo lực thống trị, tưởng rằng sẽ bị xóa tan, nhưng vẫn c̣n luân chuyển ḍng mạch trong Ḷng Đất Mẹ và trong ḷng cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản chúng ta.

    Chúng ta đă biết rơ tử huyệt của chế độ cộng sản hiện nay để xác định ư nghĩa của Ḷng Yêu Nước và Hành Động Cứu Nước trong khi những biến chuyển về tôn giáo và ḷng dân quốc nội đang tạo ra nhiều cơ hội thuận lợi cho công cuộc đấu tranh chung v́ Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền. Con đường Hành Động của người Việt yêu Nước chân chính, nếu không được hướng dẫn bởi Ư Thức Cứu Nước, với Công Tâm Đoàn Kết và giữ vững Niềm Tin trong cộng đồng hải ngoại, nếu không được trải bằng Hạnh Hy Sinh, không được soi bằng Đạo Sống Việt, th́ chỉ là những đường đi không tới đích. Thế giới không có một trường học nào dạy ta cứu Nước, cũng không có cường quốc nào vô tư giúp ta cứu Nước. Người cộng sản đă đồng hóa Ḷng Yêu Nước với Yêu Đảng, Yêu Xă Hội Chủ Nghĩa. Kết quả là họ đă đưa Toàn Dân vào hố thẳm diệt vong hôm nay, đă làm cho Dân Tộc phải chia ĺa, về mọi phương diện từ vật chất đời sống đến tâm linh đạo lư làm Người trên quê hương chúng ta, và manh tâm làm lủng đoạn hàng ngũ cộng đồng hải ngoại. Người cộng sản biết rơ cộng đồng Người Việt Quốc Gia chúng ta tại các châu (Âu-Mỹ-Úc) là thành tŕ chống cộng, là kho tàng của tài năng chất xám, là nguồn cung cấp dồi dào về ngoại tệ mỗi năm, là thành tựu của các công tác ngoại vận vạch trần các vi phạm nhân quyền dưới chế độ bạo lực và gian dối của họ, là sức mạnh yểm trợ tinh thần cho các nhà đấu tranh trong nước, cho nên một mặt họ vẫn t́m mọi cách o bế, chiêu dụng, mặt khác vẫn âm mưu phá tan Niềm Tin và sự Đoàn Kết của chúng ta. Từ những câu sĩ nhục chúng ta là “Ma cô đĩ điếm, phản bội Tổ Quốc...”, đến nay th́ lại gọi là “Khúc ruột thân thương xa ngh́n dặm, một bộ phận không thể tách rời của Dân Tộc...”, cũng chỉ v́ hơn 10 tỷ đô la Mỹ nhận được mỗi năm để gián tiếp nuôi sống chế độ thống trị của họ.

    Tử huyệt của chế độ cộng sản có thể khái quát nh́n thấy là : -- Mất ḷng dân v́ đă để lộ chân tướng tuyên truyền lừa bịp, không c̣n ai muốn lao vào cuộc chiến một cách cuồng nhiệt, bất chấp mọi hy sinh như trước đây -- Ở vào thế thủ v́ phải lo bảo vệ những tài sản đă cướp đoạt được, v́ lẽ đó đă mất đi quyền chủ động trong mọi cuộc đấu tranh -- Đảng cộng sản đă bị đồng đô la của Mỹ phá hoại ngay từ ngày gọi là Đổi Mới đến nay, tranh chấp nội bộ v́ quyền lợi ngày càng trầm trọng, không c̣n là một “khối độc thể” có sức mạnh như trước, dù đó chỉ là sức mạnh của bạo lực -- Giá trị chiến đấu “V́ Đảng” của đảng viên ngày càng sụt giảm, vào đảng để kiếm quyền lợi chứ không phải v́ lư tưởng. Trước đây họ không có ǵ cho nên cần phải chiến đấu để có. Đến nay th́ lại có quá nhiều tài sản riêng tư, do tham nhũng hối lộ, đặc quyền đặc lợi, cho nên chỉ lo bảo vệ những ǵ đă tước đoạt được từ người dân, từ miền Nam. Tham nhũng đă trở thành “quốc nạn”, thậm chí đă tạo ra tư tưởng : “Tham nhũng từ đảng mà ra, diệt tham nhũng là diệt đảng”, cho nên họ chỉ c̣n cố bám víu vào đảng để được tiếp tục tham nhũng, chứ không phải bị nhồi sọ về ư thức hệ của đảng -- Mất điểm tựa vững chắc là khối cộng sản quốc tế từ khi Liên Sô và Đông Âu sụp đổ, Bắc Hàn và Cu-Ba th́ đang hấp hối, đói nghèo kiệt quệ. Họ phải dựa vào Trung Cộng để sống c̣n, cam tâm làm chư hầu để bảo vệ quyền lợi của đảng, và v́ như thế, họ càng để lộ mặt hèn hạ Bán Nước, gây căm phẫn trong ḷng Dân.

    Đây chỉ là những suy nghĩ đại cương trong ngày tưởng niệm Quốc Hận 37 năm, không phải là một bài nghiên cứu tường tận về hiện t́nh đất nước và cộng đồng hải ngoại. Nhập vào khí thế hăng say của đồng hương tại Úc đang chuẩn bị mọi công tác cần thiết biểu dương tinh thần Yêu Nước và Cứu Nước, đánh dấu 37 năm ĺa xa Tổ Quốc, tôi luôn nghĩ và tin rằng Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia là một thành tŕ vững mạnh có thề góp công tích cực cùng Toàn Dân vùng lên đấu tranh đ̣i lại Lẽ Sống của người dân Việt, trong thế liên hoàn Hải Ngoại - Quốc Nội.

    V́ đại nghĩa Dân Tộc, v́ niềm tự hào chính đáng và danh dự của người tỵ nạn cộng sản, chúng ta có thể bỏ qua các tỵ hiềm ganh ghét cá nhân nếu có, những gay cấn nhất thời cục bộ trong mọi tập hợp, để cùng chung ḷng bảo vệ Sức Mạnh của chúng ta. Với tấm ḷng trong sáng, và để đối đầu với mọi âm mưu của cộng sản và tay sai ŕnh rập phá hoại sự Đoàn Kết của Cộng Đồng Tự Do, chúng ta cần khai thác thêm thế Mạnh mà chúng ta đă và đang có : -- Nắm được Chính Nghĩa Dân Tộc, có thể huy động được sức mạnh của Ḷng Người, Ḷng Dân -– Chúng ta trưởng thành trong đau khổ, trong tù đày, trong uất hận, trong ly tán gia đ́nh, trong cảnh lưu vong tủi nhục. Không bị mê hoặc bởi những lời tuyên truyền lừa bịp, những lời ngon ngọt dối trá. Đây là bài học quư giá giúp cho chúng ta tiếp tục chiến đấu để tự cứu ḿnh, góp công cứu Người và cứu Nước -- Từ hải ngoại, chúng ta khai thác được sức mạnh của truyền thông để phá vỡ sự bưng bít thông tin của chế độ cộng sản -- Thấm nhuần được tư tưởng và nếp sống đích thực của nền Tự Do Dân Chủ để tiếp nhận thêm những ư kiến chân chính, hướng dẫn hành động tập thể -- Giao tiếp được với các chính quyền sở tại, Quốc Hội, các cơ quan truyền thông ngoại quốc, để tŕnh bày với đầy đủ bằng chứng xác thực về các vi phạm nhân quyền của CSVN, làm thức tỉnh được lương tâm nhân loại, trong các công tác Quốc Tế vận...

    Nhưng muốn đạt được thành công, giữ vẹn Niềm Tin và sức mạnh Đoàn Kết, tôi thiển nghĩ mọi kế hoạch và chiến thuật hành động đều phải phát xuất từ căn bản cái TÂM trong sáng v́ Dân Tộc chứ không phải v́ tham vọng cá nhân hay phe nhóm tổ chức. Ư nguyện của mỗi người không phải chỉ biết “Muốn thành công” mà không chịu “Hành động” chính đáng, và cũng không bao giờ đặt cái Ta lên trên Tổ Chức chân chính (cần phải có để tạo Thế và Lực chung) và đừng bao giờ dám nghĩ đặt Tổ Chức lên trên Tổ Quốc.

    35 năm về trước, với số người tỵ nạn cộng sản ít oi đầu tiên đặt chân lên đất tạm dung này từ các đảo xa xôi, anh em chúng tôi đă huy động tổ chức Ngày Quốc Hận Đầu Tiên tại Sydney. Không phải là một cuộc biểu t́nh, mà là một buổi Diễn Hành Im Lặng với mấy trăm người bịt khăn tang trắng, sắp hàng nghiêm chỉnh đi khắp các đường chính trong thành phố. Chúng tôi có yêu cầu xe cảnh sát dẫn đầu. Chúng tôi và đồng hương từ các “hostels” đă đi xe lửa về thành phố Sydney, nhiều người ngơ ngác lạc đường, dáo dát t́m nhau, tay cầm cờ Vàng Ba Sọc Đỏ Quốc Gia làm bằng giấy, đầu chit khăn tang, lặng lẽ tập họp tại địa điểm đă được anh em hướng dẫn đến, và im lặng tuần hành, cảnh tượng thật nao ḷng, ngậm ngùi, đầy uất hận. Lúc bấy giờ, 35 năm về trước, tất cả đồng hương tỵ nạn đều sống trong các trại tạm cư, làm ǵ có nhà cửa xe cộ riêng tư, đời sống sung túc phương tiện như bây giờ. Đây là lần đầu tiên người bản xứ Úc thấy được cảnh tượng này, không hiểu chuyện ǵ đă xảy ra, không biết nhóm người chit khăn tang tuần hành im lặng này là ai, họ đứng lại bên đường nh́n chúng tôi đi qua, các cơ quan truyền thông ngoại quốc ráo riết quay phim, tường thuật. Đến khi tan hàng tại công viên Hyde Park trong thành phố, dân chúng Úc đă đổ xô đến hỏi chúng tôi : “ Anh là Ai ? Có phải Thuyền Nhân không ?”. Tôi đă đại diện đồng hương, hănh diện trả lời : “Chúng tôi là những người Việt Nam đă bị cộng sản cướp mất quê hương, đang xin tỵ nạn tại đây, mong t́m được Tự Do Dân Chủ trong đời sống mới. Chúng tôi đă dùng phương tiện là những chiếc thuyền, chiếc ghe đánh cá để vượt biển thoát khỏi chế độ cộng sản, đồng bào chúng tôi đă chết trên biển Đông... Danh từ “Thuyền Nhân – Boat People – là do các cơ quan truyền thông ngoại quốc đă tự đặt tên gọi cho chúng tôi, xin quư vị hăy gọi chúng tôi một cách chính đáng là “Người Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản” ...

    Thời gian vừa qua, tôi lại được nghe câu hỏi “Anh là Ai ?”, trong một bối cảnh khác. Đấy là câu hỏi của người nhạc sĩ trẻ tuổi Việt Khang trong nước, đang sống dưới chế độ bạo quyền cộng sản, đă bị bắt giam v́ dám ngang nhiên dùng sáng tác âm nhạc để hỏi thẳng vào mặt những tên cộng sản đầy bạo lực : - Các anh là ai mà sao lại đánh tôi, chửi tôi, bắt tôi, khi tôi chẳng làm điều ǵ sai, tôi chỉ có ḷng yêu Nước, tôi chỉ muốn chống Tàu xâm lược...”. Lời ca tiếng nhạc của Việt Khang, tiếng thét của người dân oan, lời tuyên xưng bất khuất của những nhà đấu tranh quốc nội, thực sự là những viên đạn đúc bằng Máu Tim của nhiều thế hệ đang bắn vào thành tŕ độc tài cộng sản trên quê hương chúng ta. Những viên đạn không phải đúc bằng sắt thép, v́ cho dù là sắt thép cũng sẽ bị hao ṃn bởi thời gian, và sắt thép vô tri có thể được con người sử dụng để tạo thành chiến tranh hủy diệt, làm vũ khí cho những kẻ Ác Tâm đàn áp đồng loại. Những viên đạn đúc bằng Máu Tim là những viên đạn đúc bằng Máu Nhân Bản, bằng lửa nung kiên cường, bằng ư chí bất khuất, bằng sự đ̣i hỏi Công Bằng và Tự Do. Những viên đạn này không phải là khí cụ bạo lực để trả thù bạo lực, không dùng ác tâm để tạo thêm hận thù, mà chỉ dùng máu của quả tim yêu chuộng Tự Do Nhân Bản để đ̣i hỏi Lẽ Sống chính đáng của Con Người.

    Với Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết trong tinh thần bất khuất của những người con của Mẹ Việt Nam thực ḷng yêu Nước, cho dù sống lưu vong nơi xứ lạ quê người hoặc đang bị đày đọa ngay trên quê hương ḿnh, nhất định Chính Nghĩa Dân Tộc sẽ chiến thắng Bạo Lực và Dối Trá, Độc Tài toàn trị. Lịch sử nhân loại và lịch sử của Tổ Quốc chúng ta đă chứng minh điều đó.

    Tôi tin rằng với quyết tâm cùng nhau bảo vệ và phát huy Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Tự Do của chúng ta tại Úc cũng như các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại hải ngoại, chúng ta sẽ không bao giờ nghe nhạc sĩ Việt Khang hoặc bất cứ thế hệ Trẻ nào trong nước chuyển đổi lời ca tiếng hát, hoặc cất lên tiếng hỏi chúng ta, từ quốc nội gửi ra : - “Các Anh là Ai ? Sao lại thờ ơ, “vô cảm”, trước nỗi khổ đau tang tóc của đồng bào nơi quê hương cội nguồn ? Sao lại thản nhiên nh́n đất nước đang bị họa diệt vong ? Sao lại cất tiếng cười vang trên cảnh lầm than của Tổ Quốc ? Sao lại đùa vui trên thân em gầy guộc chỉ bằng tuổi cháu con ?”....


    Chúng ta sẽ không bao giờ phải cúi mặt, nghẹn lời, trước các Thế Hệ mai sau.

    Vơ Đại Tôn
    4.2012 - Úc Châu.


    http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx...ookieSupport=1

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-02-2012, 05:17 AM
  2. Replies: 3
    Last Post: 15-11-2011, 11:27 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 27-10-2011, 08:54 AM
  4. Replies: 2
    Last Post: 23-09-2010, 06:41 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •