Qua tṛ chuyện với những người tù địa phương, tôi biết được, trong quá khứ, họ hoặc thân nhân của họ, đều ít nhiều có dính dáng tới VC nên tất cả đều hiểu rơ bản chất của VC và không ưa ǵ VC. Có điều tất cả năm người đều không hề có ư định vượt biên. Để có thể thuyết phục được mọi người cùng vượt biên, tôi phải khéo léo gặp gỡ từng người, tṛ chuyện thăm ḍ và thuyết phục họ.
Người đầu tiên tôi gặp gỡ là ông HK, 52 tuổi, người già nhất, có phong độ đàn anh nhất. V́ trong lán, ông HK có em trai là HV và X là cháu gọi ông bằng chú, nên tôi nghĩ nếu thuyết phục được ông cùng vượt biên, chắc chắn việc thuyết phục những người c̣n lại sẽ dễ dàng rất nhiều.
HK có một thân h́nh khôi vĩ, cao to lạ lùng. Ngồi trong lán, đầu ông đụng trần lán, nên ông thường phải khom lưng. Da ông ngăm ngăm nâu, xâm trổ đầy người. Bộ râu quai nón của ông xồm xoàm, tóc ông xoăn thành từng lọn dầy, xoă xuống hai bờ vai vuông, cổ của ông bự, toàn thân ông gân guốc, bắp thịt cuồn cuộn, trông rất uy vũ. Tôi nghe X cháu của ông nói, mấy chục năm trước, ông đă khét tiếng là người đi săn giỏi nhất và là người khoẻ nhất, từng chạy từ chân núi lên đỉnh núi nhanh nhất vùng Đông Hà.
Hôm đó chúng tôi phải ra ngoài trồng lúa, đến giờ trưa nghỉ ăn cơm nửa tiếng, tôi ăn vội vàng cho xong rồi đến ngồi cạnh ông, tâm sự về cuộc đời của ông. Nghe ông kể xong chuyện ông chém chết vợ và tên công an, tôi hỏi ông:
- Tội của chú vậy chắc nặng lắm?
Ông gật đầu:
- Nặng lắm chớ. Tôi không bị tụi nó tử h́nh th́ cũng bị chung thân. Chém chết hai mạng người không nặng sao được.
- Nhất là trong hai mạng đó có mạng một thằng công an?
Ông lắc đầu:
- Thằng đó “cách mạng 30″ chớ công an ǵ nó. Nó mê vợ của tôi từ lâu, đến khi tụi VC về, nó chạy theo rồi dở tṛ mất dậy. Chứ trước kia, bố bảo nó cũng chả dám, chỉ đứng xa nh́n vợ tôi mà nhỏ răi ra thôi.
Tôi nhẹ nhàng thăm ḍ:
- Nếu biết tội của chú nặng vậy, sao chú không trốn đi?
Ông ngạc nhiên:
- Trốn đi đâu?
- Th́ trốn ra ngoại quốc.
Ông nghi ngờ:
- Ngoại quốc là quốc nào mới được chứ? Mà tại sao tụi ngoại quốc nó lại nhận ḿnh? Nhận ḿnh đâu có được ích ǵ.
Tôi liền giải thích ngắn gọn cho ông hiểu, nếu ḿnh trốn ra ngoại quốc trong tư cách là người tỵ nạn chính trị th́ sẽ được các quốc gia khác tiếp nhận và cho đi định cư ở quốc gia tự do như Mỹ, Canada, Úc… Tôi cũng kể cho ông biết hàng trăm ngàn người Việt đă vượt biên tỵ nạn hiện được định cư tại các quốc gia đệ tam. Nghe rồi, ông đăm chiêu cho biết:
- Chú mày nói vậy th́ tôi biết vậy. Nhưng bỗng dưng ḿnh tay trắng, chẳng có một thứ ǵ, đến quấy rầy họ mà họ nhận th́ tôi thấy khó tin quá. Tôi ghét cộng sản th́ ghét thật, nhưng bảo ghét như vậy là ḿnh trở thành tỵ nạn chính trị th́ nghe không lọt tí nào. Chính trị là ḿnh phải nổi loạn, làm đảo chánh, chiếm đoạt chính quyền…
Tôi nói:
- Tỵ nạn chính trị nó có nhiều loại lắm chú ơi. Có loại nổi loạn, đảo chánh, lật đổ chính quyền, nhưng cũng có loại ḿnh bị chính quyền sở tại trù dập, o ép, kỳ thị khiến ḿnh mất tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, th́ ḿnh cũng có quyền xin tỵ nạn chính trị.
- Chú mày nói vậy th́ cả cái Miền Nam này ai cũng là tỵ nạn chính trị được sao?
Tôi gật đầu:
- Chú nói đúng. Tụi VC nó xâm lăng Miền Nam, khiến mọi người bây giờ đều bị cộng sản nó đ́, người th́ phải đi vùng kinh tế mới, người bị bắt vô trại cải tạo, cuộc sống cực khổ, thiếu thốn, không được tự do thờ phụng, làm ăn, học hành, nên ai cũng có quyền xin tỵ nạn chính trị được. V́ vậy chú thấy đó, hễ ai trốn ra được ngoại quốc là đều được ngoại quốc người ta công nhận ḿnh là tỵ nạn ráo trọi. Cái khó là ḿnh có trốn ra được ngoại quốc để xin tỵ nạn hay không.
Ông gật gù:
- Ai trốn ra ngoại quốc th́ khó, chứ với tụi này, chuyện đó dễ ợt.
Tôi ngạc nhiên:
- Chú nói sao mà dễ ợt?
- Th́ ở đây dân chúng vẫn đi sang Lào buôn bán làm ăn, kể cả buôn đồ lậu như cơm bữa. Chui vào rừng, đi đường tắt chỉ nội một đêm là đến biên giới. Sang bên kia biên giới là Lào. Như vậy không dễ ợt là ǵ?
C̣n tiếp....
Bookmarks