Page 22 of 29 FirstFirst ... 12181920212223242526 ... LastLast
Results 211 to 220 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #211
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Thù lao cho nghề đập đá rất rẻ mạt. Nhưng hầu hết những người đập đá đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Họ là những người không có một tay nghề căn bản nào để có thể kiếm ra tiền, cả ngày không biết làm ǵ, trong khi cuộc sống của gia đ́nh th́ quá thiếu thốn, nên bất cứ khi nảo rảnh rỗi, là họ phải đập đá để kiếm thêm tiền chi tiêu trong gia đ́nh.

    Những người dân đập đá đều không có găng tay, không có kiếng an toàn. Họ phải dùng những tấm vải rách đủ màu, đủ loại quấn kín chân tay, mặt mũi, chỉ để hở có hai con mắt. V́ vậy, có rất nhiều người bị tai nạn, đập búa vào các ngón tay, hay miểng đá văng vào mắt, vào mặt, vào tay chân… trong đó có những trường hợp trầm trọng bị mù.

    Khi viết những ḍng chữ này, tôi lại bùi ngùi nhớ đến Pḥng Thành, h́nh ảnh của những con hẻm nhỏ chạy dài với những hàng cây, và trước mỗi căn nhà là những đống đá say ngủ, những người làm nghề “tả sẹc” âm thầm, cô đơn, thui thủi một ḿnh, bất kể sáng tối, trưa chiều, mưa nắng, trong những bộ quần áo, giẻ rách nhiều hơn vải, và bộ mặt bịt kín, chỉ hở có hai con mắt.

    Tôi đă từng đến thăm những gia đ́nh làm nghề “tả sẹc”, cảm khái chứng kiến những bà cụ, ông cụ, những em học sinh… chân tay, mặt mũi bị sẹo hoặc bị tàn tật chỉ v́ đập đá.

    Tuy chỉ mới sống ở Pḥng Thành có vài tháng ngắn ngủi, chúng tôi đă thấy rơ sự khủng hoảng trai thừa gái thiếu tại Trung Hoa, hậu quả cuả chính sách 1 con cho một gia đ́nh được áp dụng rộng răi tại Trung Hoa trong suốt nhiều thập niên.

    Thường cứ vào buổi chiều, đàn ông con trai độc thân tụ tập trước cửa nhà tṛ chuyện, hoặc lang thang đi dạo phố để được đắm đuối ngắm vuốt trong tuyệt vọng những cô gái Trung Hoa thắt bím, đi nhanh như chạy. Bề ngoài những người đàn ông con trai vui vẻ cười đùa, nhưng trong thâm tâm, hầu hết đều lo nghĩ đến chuyện t́m kiếm một người phụ nữ làm vợ.

    V́ sự chênh lệch tỷ lệ giữa nam và nữ quá cao, cộng t́nh trạng con gái ở Pḥng Thành đổ xô ra thành thị làm việc, nên lấy vợ tại Pḥng Thành thời đó vừa tốn kém vừa rất vất vả cho người con trai.

    Ngoài những khó khăn trong việc kiếm được vợ, họ c̣n gặp khó khăn trong tài chánh. Tôi đă nghe nhiều chuyện, t́nh duyên của họ nửa đường đứt gánh v́ tiền bạc không có, nhiều ông bố cả đời chỉ lo chắt bóp dành dụm để có đủ tiền lo đám cưới cho con mà cũng không đủ, dẫn đến không biết bao nhiêu bi kịch trong gia đ́nh, ngoài xă hội.

    Thường, sau mỗi cuộc t́nh dang dở như vậy, người con trai đều bỏ Pḥng Thành đi Nam Ninh, Quảng Châu hay Thượng Hải… nói là đi “kiếm tiền”, “đổi đời”, nhưng hầu hết là đi để t́m quên lăng, và rồi vĩnh viễn không thấy trở lại.

    Trong thời gian này, gia đ́nh bà Trà và anh Tiến, anh Thu thường xuyên gửi thư cho ṭa đại sứ Mỹ ở Bắc Kinh, cũng như gia đ́nh ở Mỹ để một mặt xin nhập cảnh Mỹ theo tiêu chuẩn tỵ nạn chính trị, mặc khác xúc tiến hồ sơ bảo lănh vô Mỹ theo tiêu chuẩn đoàn tụ gia đ́nh.



    C̣n tiếp...

  2. #212
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngày 28 tháng 3 năm 1979, bà Trà nhận được thư của ṭa đại sứ Mỹ chính thức từ chối đơn xin vô Mỹ theo tiêu chuẩn tỵ nạn chính trị.

    Thư của ṭa đại sứ Mỹ xác nhận, chương tŕnh đặc biệt cho người Việt được nhập cảnh Mỹ theo diện tỵ nạn chỉ dành cho người Việt đang sống tại các trại tỵ nạn ở các quốc gia vùng Đông Nam Á và Hồng Kông.

    Thư cũng khẳng định trách nhiệm của Trung Quốc là định cư người tỵ nạn Việt Nam, trong đó có 200 ngàn người Việt gốc Hoa bị cộng sản Việt Nam cưỡng bức hồi hương, chứ Trung Quốc không có quyền chuyển tiếp người tỵ nạn đến các quốc gia đệ tam.

    Nói cách khác, Trung Quốc cũng như Hoa Kỳ là quốc gia đệ tam, phải có bổn phận chia xẻ gánh nặng tỵ nạn với Liên Hiệp Quốc. Cuối cùng thư của ṭa đại sứ Mỹ cho biết, biện pháp duy nhất để gia đ́nh bà Trà có thể nhập cảnh vô Mỹ là đoàn tụ gia đ́nh.

    Và điều này tuỳ thuộc vào khả năng tài chánh, mối quan hệ của thân nhân bà Trà ở Hoa Kỳ, chiếu theo luật di trú của Mỹ.

    Kèm theo thư là một xấp giấy tờ liên quan đến luật di trú, thủ tục xin chiếu khán nhập cảnh Mỹ… Như vậy là con đường có thể rời Trung Quốc chớp nhoáng để đi Mỹ theo diện tỵ nạn của gia đ́nh bá Trà đă bị bế tắc.

    C̣n con đường đến Mỹ theo tiêu chuẩn đoàn tụ gia đ́nh th́ rất nhiêu khê, phải mất ít nhất là 2 năm, theo lời tŕnh bầy của cán bộ Ngô.

    Trường hợp của tôi cũng tương tự như vậy. Ngay từ tháng 12 năm 1978, sau khi tôi đặt chân đến Trung Quốc được 2 tháng, gia đ́nh tôi ở Úc đă nhờ Hội Tỵ Nạn Đông Dương gửi thư cho ông Michael MacKellar, tổng trưởng di trú, xin cứu xét cho nhập cảnh trên tiêu chuẩn tỵ nạn. Tuy nhiên đơn xin đă bị bác.

    Trong thư trả lời, bộ di trú Úc cũng khẳng định, thỏa thuận giữa Úc và Trung Hoa vào tháng 10 năm 1976 chỉ cho phép thường trú nhân hay công dân Trung Quốc được phép nhập cảnh Úc theo tiêu chuẩn đoàn tụ gia đ́nh. Và thời gian để đi Úc theo tiêu chuẩn này cũng mất ít nhất 2 năm.

    Đến lúc đó tôi mới thấy những lời giải thích của ông Phùng, ba của Liên thật chính xác. Thời gian phải chờ đợi 2 năm trời để được đến Mỹ, Úc, đối với chúng tôi quá khủng khiếp. V́ vậy, chúng tôi bàn đến giải pháp “vượt biên” tới Hồng Kông qua ngả Bắc Hải, theo như sự gợi ư của ông Phùng.

    Vấn đề được đặt ra lúc đó là làm sao chúng tôi có thể đến được Bắc Hải khi ngôn ngữ bất đồng, tiền bạc không có. Khó khăn nữa là lấy tiền đâu ra để chung cho chủ tàu?

    Số tiền cho một người đi từ Bắc Hải đến Hồng Kông lúc đó là 300 đến 500 đồng “nhân dân tệ” (tiền Trung Cộng). Đây là số tiền khá lớn, tương đương lương một năm của một công nhân viên chức Trung Cộng

    C̣n tiếp...

  3. #213
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngoài ra, chúng tôi c̣n một khó khăn nữa là ai đi , ai ở?

    Cá nhân tôi tuy ḿnh đi một đường, nhưng lâu nay sống chung trong một mái gia đ́nh nên cũng muốn cùng nhau chia sẻ hoạn nạn từ Pḥng Thành đến Hồng Kông.

    C̣n lại 14 người trong gia đ́nh bà Trà, phần đông là đàn bà, con gái và con nít, không phải ai cũng chấp nhận phiêu lưu vượt biển sang Hồng Kông.

    Với những người này, thời gian chờ đợi 2 năm để được đi Mỹ an toàn bằng phi cơ vẫn là thượng sách. Riêng hai cha con anh Tiến và anh Thu v́ đă vô chung một hộ với gia đ́nh bà Trà nên cũng có t́nh gia đ́nh, chẳng thể một sớm một chiều quyết định bỏ gia đ́nh bà Trà lại để đi Hồng Kông.

    Sau thời gian bàn bạc, chúng tôi tạm thời đi tới phương hướng, bà Trà, ông em của bà Trà cùng đàn bà và con nít khoảng chục người sẽ ở lại Trung Quốc chờ đợi giấy bảo lănh chính thức vô Mỹ.

    C̣n lại người con trai của bà Trà, hai người con trai của ông em bà Trà là B́nh, Hải, và hai cha con anh Tiến, anh Thu, cùng với tôi sẽ t́m đường vượt biên sang Hồng Kông.

    Tiền bạc trả cho chủ tàu th́ người nào đi, người đó lo.

    Tôi được mọi người cử đi Bắc Hải ḍ đường đi nước bước, t́m hiểu t́nh h́nh, và móc nối với chủ tàu. Trước khi đi, tôi viết vội lá thư gửi cho gia đ́nh ở Úc, tŕnh bầy hoàn cảnh khó khăn cùng quyết định của ḿnh, và yêu cầu gia đ́nh gửi gấp tiền sang để tôi trả tiền tàu, vượt biên sang Hồng Kông.

    Thời gian đó, có rất nhiều người Hoa ở Chợ Lớn về ở Đông Hưng, Pḥng Thành một thời gian, rồi bị đẩy về nông trường. Tất cả những người đó nhờ được sống trong chế độ Miền Nam tự do nên không một ai muốn ở lại Trung Cộng.

    V́ vậy, vượt biên sang Hồng Kông là con đường duy nhất họ chọn lựa để có thể t́m đến miền đất hứa.

    Những người bạn tôi quen ở Đông Hưng, Pḥng Thành, như anh Vũ Quang Phong, Diệp Đức Tuấn, hai chị em Quan Trọng Hà, Quan Trọng Du, Liên, Ngọc… đều khuyên tôi vượt biên sang Hồng Kông.

    Nhưng khi đó, tôi c̣n tin tưởng vào con đường đi chính thức nên thờ ơ trước những lời khuyên của họ. Bây giờ khi con đường đi chính thức bị bế tắc, tôi cần t́m đến họ th́ không biết họ ở đâu.

    Riêng ông Phùng lúc đó tôi cũng đă mất liên lạc nên tôi đành lên đường đi Bắc Hải một ḿnh.

    Trước khi đi, tôi lo ngại không biết có nên xin phép cán bộ Ngô không. Tôi có hỏi anh Tiến và anh Thu. Cả hai anh nói, nên xin phép, nhưng chỉ nói với cán bộ Ngô là đi Bắc Hải thăm bạn, chứ không nên nói đi t́m đường vượt biên.

    Chiều hôm đó, tôi ghé chiêu đăi trạm, xin gặp cán bộ Ngô. Người tuỳ phái dắt tôi vô pḥng khách chờ. Khoảng 5 phút sau cán bộ Ngô bước vô, đon đả chào hỏi. Tôi đi thẳng vào vấn đề:

    - Thưa hôm nay tôi đến xin phép cán bộ cho tôi đi Bắc Hải thăm người bạn.

    Cán bộ Ngô gật đầu:

    - Nước “cộng ḥa nhân dân” Trung Hoa là nước tự do. “Đồng chí” có có quyền đi bất cứ nơi đâu “đồng chí” muốn…

    Tôi rụt rè:

    - Thưa cán bộ, như vậy tôi có cần giấy phép đi đường ǵ không?

    Cán bộ Ngô cười lắc đầu:

    - Tôi đă nói với “đồng chí” là “đồng chí” có quyền đi bất cứ nơi đâu “đồng chí” muốn th́ tại sao lại cần phải có giấy phép?


    C̣n tiếp...

  4. #214
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nghe vậy tôi thở dài như trút được gánh nặng. Sự thực, tôi cũng hiểu, trong chế độ cộng sản Trung Hoa, “mỗi người dân là một người công an”, nên việc kiểm soát người lạ chặt chẽ và khôn ngoan hơn Việt Cộng nhiều. Giữa cả biển người đông hàng tỷ, nhưng quả thật “muôn người như một”, từ quần áo, giầy dép, cách ăn nói, nếp suy nghĩ, sở thích, cá tính… của cả tỷ người Trung Hoa đều giống nhau theo những khuôn phép nhất định, khiến bất cứ người lạ nào đến Trung Quốc đều cảm thấy lạc lơng và bị nhận diện một cách dễ dàng. V́ vậy, đi giữa xă hội đó, có giấy phép hay không có giấy phép đều không thành vấn đề, v́ tôi vẫn bị cả một mạng lưới “công an nhân dân” theo dơi, giám sát khắp mọi nơi, mọi lúc.

    Tôi cảm ơn cán bộ Ngô, rồi tính đứng dậy ra về th́ cán bộ Ngô dơ tay ngăn lại và nói:

    - “Đồng chí” lên Bắc Hải cần phải cẩn thận, v́ ở nơi đó có rất nhiều cán bộ Việt cộng trà trộn với thuyền nhân đi từ Việt Nam sang. Chúng tôi tôn trọng quyền tự do đi lại của “đồng chí” nhưng chúng tôi cũng có bổn phận bảo vệ an ninh cho “đồng chí” khi nào “đồng chí” c̣n trên lănh thổ của nước “cộng ḥa nhân dân” Trung Hoa.

    Tôi ngạc nhiên:

    - Thưa cán bộ, chuyện đó có thật sao?

    Cán bộ Ngô gật đầu:

    - Nước Trung Hoa chúng tôi có 50 triệu Hoa kiều hiện sinh sống trên khắp bề mặt địa cầu, nên chúng tôi biết rất rơ tầm quan trọng của chính sách Hoa vận tại hải ngoại. Cộng sản Việt Nam cũng hiểu rơ điều này, nên việc họ cài cán bộ vào thuyền nhân Việt Nam là điều chắc chắn phải có. V́ vậy, khi “đồng chí” lên Bắc Hải, chúng tôi luôn luôn có người theo sát để bảo vệ, nhưng “đồng chí” cũng cần phải cẩn thận.

    Nói xong, không cần tôi trả lời, cán bộ Ngô đứng dậy dơ tay bắt và nói tiếp:

    - Tôi nghe nói, việc xuất ngoại sang Úc của các “đồng chí” đang gặp khó khăn, nếu chờ đoàn tụ gia đ́nh th́ phải mất vài năm. V́ vậy, khi nào các “đồng chí” muốn đi sang Hồng Kông để hợp thức hóa tư cách tỵ nạn, cứ cho tôi biết, tôi có thể giúp đỡ…

    Nói đến đó, cán bộ Ngô dừng lại một chút rồi thân mật vỗ vai tôi nói tiếp, chậm răi và nhấn mạnh:

    - Dĩ nhiên là giúp đỡ… một cách không chính thức.

    Tôi ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Trong vài phút đồng hồ tôi không hiểu cán bộ Ngô nói vậy là có ư ǵ. V́ vậy, tôi im lặng, đi theo cán bộ Ngô ra cửa. Tại cửa, cán bộ Ngô bắt tay tôi một lần nữa rồi chúng tôi chia tay…

    Trên đường từ chiêu đăi trạm về nhà, tôi băn khoăn không hiểu lời của cán bộ Ngô là một lời “cảnh cáo khéo” ư đồ vượt biên sang Hồng Kông của chúng tôi, hay thực sự ông muốn giúp đỡ chúng tôi… Tôi quyết định đem điều đó bàn bạc với anh Tiến và anh Thu xem thế nào


    C̣n tiếp.

  5. #215
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngay khi bước vô lán, tôi gặp anh Tiến và anh Thu. Anh Tiến bao giờ cũng nói năng chậm răi, nhỏ nhẹ, từ ngữ cân nhắc. Anh Thu th́ vui vẻ hoạt bát, tính t́nh nhanh nhảu, hay pha tṛ, tuy tuổi của anh hơn tuổi anh Tiến. Sau khi nghe tôi kể lại những lời nhắn gửi muốn giúp đỡ của cán bộ Ngô, cả hai anh đều vui vẻ đón nhận và coi đó là cơ hội để có thể thoát khỏi những năm tháng dài chờ đợi trên đất Trung Quốc. Hai anh cũng đồng ư, tôi nên đi Bắc Hải xem t́nh thế ra sao rồi sẽ cùng nhau bàn bạc kỹ hơn về ư định của cán bộ Ngô.

    Ngày hôm sau, tôi đến Bắc Hải bằng xe đ̣. Đúng như ông Phùng nói, Bắc Hải lúc đó có rất nhiều thuyền bè đến từ Việt Nam, chở đầy người Việt tỵ nạn, trong đó hầu hết đến từ Miền Bắc. Trời lúc đó mới vào hè, nhưng khí hậu rất oi bức, mặc dù Bắc Hải là một thị trấn cảng nằm sát cạnh biển. Ngay khi đến Bắc Hải, tôi đă thấy cả một vùng đất khoảng một cây số vuông, dưới bến th́ kín mít thuyền bè các loại, c̣n trên bờ th́ san sát lều trại to nhỏ của người tỵ nạn.

    Đang đi phất phơ trên bến, bỗng có người vỗ vai tôi thật mạnh cùng với tiếng la thiệt to:

    - A Phàn!

    Tôi giật ḿnh quay lại…. và vui mừng nhận ra đó là ông Phùng. Cùng đi với ông có bà Hoa, cô bé Liên và hai người đàn bà nữa, trông lớn tuổi hơn bà Hoa. Hôm nay trời

    nắng đẹp, nên hai mẹ con bà Hoa ăn vận rất giản dị. Bà Hoa mặc chiếc áo lụa màu hoa cà, tóc búi cao, dáng người thanh thoát, tươi trẻ. Liên cũng mặc áo lụa cùng màu, cổ quàng hờ chiếc khăn xoa màu kem trông rất nhă. Hai người đàn bà đi cùng tuy mặc đồ màu đen, nhưng vóc dáng cũng cao ráo. Trông bộ điệu e lệ và tuổi tác của hai người, tôi đoán, họ đều là vợ của ông Phùng.

    Thấy tôi, ông Phùng quay lại nói tiếng Hoa với bà Hoa. Bà ngoan ngoăn cúi đầu lắng nghe, rồi quay qua tôi gật đầu chào nhẹ và cùng với Liên và hai bà đi thẳng vô bờ.

    Ông Phùng quay qua vỗ vai tôi, nói giọng thân mật có chút kẻ cả:

    - Đi, chú mày đi đánh chén với anh mày một bữa.

    C̣n tiếp...

  6. #216
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi ph́ cười nghĩ bụng, hễ gặp ông này ở đâu là rủ ăn nhậu. Phần không đói, phần có công việc phải làm nên tôi vội vàng từ chối:

    - Nói thực với ông, tôi lên đây có chút chuyện, rồi phải trở về Pḥng Thành ngay chiều nay…

    Ông Phùng cười ha hả:

    - Chuyện ǵ cũng không quan trọng bằng chuyện chú mày định đi Hồng Kông, có phải không nào? Mà muốn đi Hồng Kông th́ phải đánh chén trước đă…

    Tôi ngạc nhiên:

    - Ai nói với ông tôi định đi Hồng Kông?

    Ông Phùng vừa kéo tay tôi đi vừa nói:

    - Cần ǵ phải nghe ai nói. Những người như chú mày mà xuất hiện ở Bắc Hổi th́ chỉ có t́m đường đi Hồng Kông thôi. Bây giờ kiếm cái ǵ đánh chén rồi anh sẽ bầy cách cho chú mày đi Hồng Kông ngon lành, chẳng tốn kém tiền bạc ǵ.

    Nghe ông Phùng nói vậy, tôi bán tín bán nghi. Nghĩ lại những ǵ ông nói với tôi trước đây trong quán nhậu, sau đều trúng hết, nên tôi tin tưởng ngoan ngoăn đi theo ông.

    Đi được mấy chục thước, ông kéo tôi chui vô một cái lán che bằng mấy tấm vải dù, buộc chung với hai ba tấm ni lông. Trong lán mùi thịt nước, mùi nước mắm tỏi chanh thơm lừng, cùng với tiếng ḥ hét huyên náo ầm ĩ của cả chục người đang nhậu nhoẹt. Vừa tḥ đầu chui vô, bỗng dưng mọi tiếng ồn ào trong lán im bặt. Rồi tôi chỉ nghe thấy có giọng hô thật lớn và đon đả: “Phùng tài gia, Phùng tài gia, mời vô, mời vô”.

    V́ vừa ở ngoài trời nắng bước vô lán nên mắt tôi hoa lên, không nh́n thấy ǵ. Chút sau, quen dần ánh sáng trong lán, tôi mới nhận ra khoảng chục thanh niên ngồi dọc theo hai bên lán. Người nào người nấy tay chén tay đũa. Th́ ra họ đang ăn dở, nhưng thấy ông Phùng vô nên lui ra ngoái để nhường chỗ cho ông. Tất cả đều im lặng, tỏ vẻ cung kính đối với ông Phùng. C̣n lại, ngồi cạnh chiếc mâm đồng thật lớn ở giữa lán là hai người đàn ông lớn tuổi đều cởi trần. Trong mâm có hai đĩa thịt nướng thật lớn, tôi đoán một đĩa thịt heo, một địa thịt ḅ. Ngoài ra là đủ loại rau sống, chuối xanh nguyên quả, khế chua nguyên trái… chất đống trong một chiếc xoong nhôm thật to. Hơn chục chai bia của Trung Quốc để trong chiếc thau nhựa, đổ đầy nước. Một đống vỏ chai để ngổn ngang chung quanh.

    Ông Phùng khoan thai ngồi xuống bên mâm, rồi ra dấu cho tôi ngồi theo. Ông chỉ hai người đàn ông giới thiệu một ông là bang trưởng của bang hội nào đó ở Hải Pḥng th́ phải; và một ông là quản tài của một tiệm buôn lớn lắm ở phố Hàng Buồm, Hà Nội. Hai ông trông đặc sệt người Hoa, nhưng nói tiếng Việt rất trôi chảy.



    C̣n tiếp...

  7. #217
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chỉ tay vào tôi, ông Phùng chỉ nói vắn tắt, “Chú em ở Hải Pḥng”, rồi thản nhiên cầm đũa chén. Cả hai vị bang trưởng và quản tài đều tỏ vẻ kính trọng đặc biệt ông Phùng, nên khi nghe giới thiệu tôi, cả hai vị đều quay sang tôi chắp tay nói “hân hạnh, hân hạnh”, làm tôi ngượng chín cả người, lúng túng không biết trả lời sao.

    Trong bữa tiệc, hai vị bang trưởng và quản tài đều tận tâm thù tiếp, c̣n ông Phùng th́ ăn uống tự nhiên như là ông chủ trong gia đ́nh. Riêng tôi th́ rụt rè, bỡ ngỡ v́ không khí trong lán quá xa lạ.

    Ăn uống tṛ chuyện xă giao một hồi, ông Phùng hỏi giọng oang oang:

    - Vụ tàu của lăo B́nh đến đâu rồi?

    Ông bang trưởng quay nh́n lăo quản tài rồi hỏi, giọng lễ phép:

    - Thưa lăo B́nh nào?

    Ông Phùng gơ đũa vào chiếc xoong nhôm đựng rau kêu keng keng:

    - Lăo B́nh tàu Thiên Vận chớ c̣n B́nh nào?

    Ông bang trưởng vỡ lẽ:

    - À, lăo đó th́ chắc bị tù mọt gông rồi. Cả lăo và mấy thằng phụ tá đều bị tụi Hồng Kông truy tố ra ṭa tội buôn lậu người.

    Ông Phùng quay sang tôi hỏi:

    - Chú mày biết tàu Thiên Vận không?

    Tôi chưa kịp trả lời “không biết” th́ ông đă tiếp luôn:

    - Nó là chiếc tàu sắt khổng lồ do tụi cộng sản tổ chức cho 3000 người Việt gốc Hoa đi chính thức, có hoa tiêu, ca nô của cộng sản hộ tống ra tận hải phận quốc tế. Mỗi người phải trả cả 20, 30 lượng vàng th́ chú mày đủ biết tụi cộng sản Việt Nam nó vơ vét nhiều đến thế nào. Tàu này cập bến Hồng Kông nhưng bị chính phủ Hồng Kông treo gị, không cho ai vô…

    Ông quản tài đỡ lời:

    - Mà không phải chỉ có tàu Thiên Vận đâu thưa Phùng đại gia. Nội trong mấy tháng qua, có cả chục tàu sắt khổng lồ chở người cập bến Hồng Kông như tàu Huê Phong, Hải Hồng…

    Ông bang trưởng gật gù:

    - Tụi cộng sản Việt Nam nó bất nhân vậy đó. C̣n chính phủ Trung Quốc cũng cho hoa tiêu, ca nô kéo tàu tỵ nạn đến Hồng Kông nhưng không lấy một xu nào. – Quay về phía tôi, ông tiếp – Như vậy “nỉ” thấy có đúng Trung Quốc nhân đạo hơn cộng sản Việt Nam không nào…

    Tôi gật đầu đồng ư. Thời gian đó, những tên tàu như Thiên Vận, Huê Phong, Hải Hồng đối với tôi c̣n rất xa lạ. Sau này đặt chân đến Hồng Kông, nghe người tỵ nạn kể, tôi mới biết được cả một âm mưu buôn lậu người do cộng sản VN cấu kết với các băng đảng tội phạm quốc tế, trong đó có cả những người gốc Hoa ở Hồng Kông, Singapore, Nam Dương…, đă biến những chiếc thương thuyền bằng sắt thành những tầu chở người tỵ nạn khổng lồ, mang lại cho cộng sản hàng trăm ngàn lượng vàng.

    Sợ tôi không hiểu rơ, ông Phùng quay qua giải thích:

    - Chú em cũng biết đó, những thuyền nhân người Việt ở đây hầu hết là người Hoa ra đi từ Miền Bắc. Ngoài ra ở đây cũng có cả những thuyền của người Việt đi từ Đà Nẵng, Nha Trang, Hà Nội, Hải Pḥng, Móng Cái, và nhất là vùng Trà Cổ. Một khi những thuyền đó ghé Bắc Hải, chính phủ Trung Quốc sẵn sàng giúp đỡ, mà không hề phân biệt thuyền đó đi từ đâu, chở người Hoa hay người Việt .

    C̣n tiếp...

  8. #218
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi hỏi:

    - Thưa ông, chính phủ Trung Quốc giúp đỡ như thế nào?

    Ông Phùng giơ tay bấm từng đốt, miệng nói:

    - Giúp lương thực, thực phẩm, nước uống, nhiên liệu, thuốc men… là một. Sửa chữa tàu bè, bảo đảm an toàn trên biển là hai. Những ai ốm đau sẽ được đưa vô bệnh viện chữa trị là ba. Cho ca nô kéo thuyền đến tận hải phận Hồng Kông là bốn…

    Quay sang phía bang trưởng và quản tài, ông Phùng chỉ tay về phía tôi và nói:

    - Chú em tôi đây muốn đi Hồng Kông, liệu hai ông giúp đỡ được hay không?

    Ông bang trưởng hỏi:

    - Chú em không phải là người Hoa?

    Tôi chưa kịp lên tiếng, ông Phùng đă trả lời:

    - Không, chú ấy là người Việt hoàn toàn. Và không có tiền bạc ǵ cả.

    Ông bang trưởng có một thoáng ngần ngại. Ông quản tài nhanh nhẩu:

    - Thưa ông, chuyện đó đâu có khó. Mấy chiếc thuyền đi từ Trà Cổ cũng rặt người Việt không à. Ḿnh xuống đó nói với họ một tiếng là họ nhận lời ngay thôi. Có một người đi th́ dễ quá mà, tiền bạc khỏi lo.

    Tôi rụt rè thưa:

    - Thú thực với các ông, chúng tôi có tất cả 7 người…

    Ông Phùng ngạc nhiên, trợn mắt nh́n tôi:

    - 7 người? Anh nhớ là gặp chú mày ở Đông Hưng, đi chỉ có một ḿnh mà?

    Tôi gật đầu:

    - Dạ thưa ông khi đó th́ chỉ có một ḿnh. Nhưng về Pḥng Thành th́ tôi gặp một số người cùng cảnh ngộ, và nói thực với ông, hôm nay tôi đi Bắc Hải là t́m đường cho tất cả 7 anh em cùng vượt biên sang Hồng Kông.

    Ông Phùng buông đũa thở dài nh́n bang trưởng và quản tài. Cả hai người này cũng lắc đầu. Tôi coi bộ mấy người không giúp được cả 7 người chúng tôi nên chán nản, muốn cáo lui. Biết ư, ông Phùng vỗ vai tôi và nói:

    - Nếu đi cả 7 người th́ quả thật anh không thể giúp chú mày được. Nhưng anh có một cách…

    Tôi hy vọng:

    - Thưa ông cách ǵ? Xin ông cứ nói, chúng tôi sẽ làm theo lời ông, và nếu thành công đến được Hồng Kông th́ chúng tôi đội ơn ông vô cùng.

    Ông Phùng xua tay:

    - Ơn huệ ǵ. Giang hồ tứ hải, gặp nhau lúc khó khăn, anh có thể giúp chú mày hôm nay th́ mai sau, thiên hạ giúp anh cũng vậy thôi. Bây giờ theo anh nghĩ, chú mày cứ về nói với tất cả mọi người cùng đến gặp cán bộ Ngô nói rơ là muốn đi Hồng Kông. Chắc chắn khi đó, cán bộ Ngô sẽ có biện pháp giúp…

    Nghe ông nói vậy tôi ngạc nhiên v́ ư kiến của ông Phùng lúc đó sao mà giống hệt lời hứa hẹn của cán bộ Ngô ngày hôm trước. Tôi chưa kịp hỏi tới, ông Phùng đă giải thích:

    - Chú em phải hiểu, đảng và nhà nước Trung Cộng không muốn những người như chú em ở lại đây. Với chính sách mỗi gia đ́nh chỉ được một con, mà dân ở đây cũng đă đông đến độ khủng khiếp, th́ chính phủ đâu có muốn nhận thêm bất cứ ai. Cái thứ hai là những người từng sống trong các quốc gia tự do của tây phương như chú mày, ít nhiều cũng bị tiêm nhiễm tư tưởng tự do dân chủ của đế quốc. Những người như vậy nếu sống ở Trung Quốc sẽ là mầm mống tạo nên sự bất ổn cho xă hội ở đây. V́ vậy, họ phải t́m cách tống khứ những người đó ra khỏi Trung Quốc. Công khai họ không thể xua đuổi những Hoa kiều và những người tỵ nạn như chú mày. Nhưng âm thầm, họ sẽ bí mật giúp đỡ tất cả những Hoa kiều và những người tỵ nạn rời khỏi Trung Quốc. Chú mày cứ tin anh đi, bảo đảm là cán bộ Ngô sẽ giúp rất ngon lành…


    C̣n tiếp...

  9. #219
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ông bang trưởng nói thêm:

    - Nói để “nỉ” hiểu, ở đây lâu lâu, công an Trung Quốc lại dắt người xuống gửi gắm các chủ thuyền. Nay năm ba người, mai mươi người. Chuyện đó thường lắm. Tất cả các chủ thuyền đây đều sợ chính quyền Trung Cộng một phép, và đều mong công an đến gửi người v́ thuyền nào được công an gửi người th́ thuyền đó sẽ được ca nô, tàu kéo của nhà nước kéo đi Hồng Kông sớm.

    Tôi hỏi:

    - Nếu chúng tôi chấp thuận đi có trả tiền th́ bao nhiêu tiền một đầu người?

    Ông bang trưởng nói ngay:

    - Tuỳ thuyền to nhỏ, tuỳ người lớn bé. Nhưng đại khái cao nhất là 500, thấp nhất là 300 nhân dân tệ (tiền của Trung Cộng, 1 nhân dân tệ xấp xỉ 1 đô la Úc lúc đó). Nếu “nỉ” có tiền, cứ đến đây gặp tôi, tôi sẽ giúp được dễ dàng.

    Nghe những lời khuyên của ông Phùng tôi thấy hợp lư. Nhất là hôm trước, chính tai tôi đă nghe cán bộ Ngô hứa hẹn sẽ giúp đỡ không chính thức nếu chúng tôi có ư đi Hồng Kông.

    Như vậy tại sao tôi không về bàn bạc với anh Tiến và anh Thu để nói chuyện thẳng với cán bộ Ngô? Nghĩ vậy, tôi yên tâm, chào ông Phùng và hai người bạn của ông, lên đường trở về Pḥng Thành với tất cả hy vọng và niềm vui…

    Lúc đó tôi đâu có thể ngờ được, sau cuộc chiến tranh biên giới xua quân tiến chiếm 6 tỉnh phía bắc của Việt Nam vào tháng 2 năm 1979, cơ quan t́nh báo của Trung Cộng đă móc nối được Hoàng Văn Hoan và đang có âm mưu thành lập một “chính phủ Việt Nam lưu vong”.

    Với âm mưu này, cán bộ Ngô vừa nhận được lệnh lôi kéo những người Việt gốc Hoa, và đặc biệt là những người Việt hiện đang tỵ nạn trên lănh thổ Trung Quốc, tham gia vào “chính phủ VN lưu vong”.

    Tôi cũng không thể ngờ được, trong số những người Việt ở Pḥng Thành lúc đó, cán bộ Ngô vừa được lệnh cố gắng lôi kéo anh Hoàng Văn Tiến, kiến trúc sư, trưởng ty kiến thiết Hậu Nghĩa tham gia “chính phủ Việt Nam lưu vong” của Hoàng Văn Hoan….

    C̣n tiếp...

  10. #220
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chiều hôm đó tôi về đến Pḥng Thành. Vừa bước vô nhà, anh Thu và anh Tiến đă vội kéo tôi ra ngoài bờ suối. Anh Thu hỏi tôi:

    - Sao t́nh h́nh Bắc Hải thế nào? Có thuận lợi không?

    Tôi vắn tắt thuật lại cho hai anh nghe những điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Hải và những gợi ư của ông Phùng, nhưng giấu không cho hai anh biết, ông Phùng có ḷng tốt muốn giúp tôi đi Hồng Kông mà không mất tiền. Thuật xong, tôi kết luận:

    - Em thấy trong hoàn cảnh của ḿnh bây giờ, muốn đi Hồng Kông dễ dàng, chỉ có cách làm theo lời của ông Phùng, đến nói thật với cán bộ Ngô để họ giúp đỡ là tốt nhất.

    Anh Thu đáp ngay:

    - Th́ từ lúc cậu đi đến giờ, tôi cũng đă bàn với Tiến như vậy. Nếu cán bộ Ngô đă nói với cậu hôm qua như vậy th́ ḿnh đâu có ngại ngần ǵ nữa mà không nhờ họ giúp.

    Anh Tiến chậm răi hỏi anh Thu:

    - Nhưng ông nghĩ sao về cuộc hẹn vào sáng mai?

    Tôi ngạc nhiên:

    - Hẹn ai vào sáng ngày mai?

    Anh Thu trả lời ngay:

    - Với cán bộ Ngô.

    Tôi hỏi tới:

    - Có chuyện ǵ vậy?

    Anh Thu lắc đầu:

    - Cũng không biết chuyện ǵ. Chỉ thấy cán bộ Ngô trực tiếp xuống lán mời ḿnh họp vào 10 giờ sáng mai tại chiêu đăi trạm.

    Tôi thắc mắc:

    - Mời ḿnh là mời cả lán gần hai chục người hay chỉ có mấy anh em ḿnh?

    - Chỉ có Tiến, tôi và cậu. – Anh Thu trả lời – Tôi có hỏi rơ là có mời mấy đứa Hải Pḥng không th́ cán bộ Ngô nói không.

    Tôi băn khoăn v́ từ khi chuyển về Pḥng Thành, tất cả mấy anh em chúng tôi và 14 người của gia đ́nh bà Trà, cộng với anh Chữ (đi lính cho Pháp, kẹt lại Miền Bắc sau năm 1954), đều được chính quyền Trung Quốc đối xử b́nh đẳng, không hề có bất cứ sự phân biệt nào. Hơn nữa, trong thời gian mấy tháng qua, mọi sinh hoạt của chúng tôi đều phẳng lặng, chỉ ăn ngủ và dạo phố, rất ít khi làm việc với cán bộ Ngô, đây là lần đầu tiên có cuộc hẹn ḥ tại chiêu đăi trạm.

    Tôi hỏi anh Tiến:

    - Anh nghĩ sao, họ hẹn ḿnh có chuyện ǵ vậy?

    Anh Tiến chậm răi, vừa nói vừa suy nghĩ:

    - Tôi cũng nghĩ nát óc, mà chưa đoán được chuyện ǵ.

    Anh Thu dè dặt:

    - Hay là họ chủ động đuổi khéo ḿnh đi Hồng Kông?

    Tôi hưởng ứng:

    - Em cũng nghĩ vậy. Để ḿnh ở đây chờ vài năm, lo chỗ ăn chỗ ở mà chẳng được tích sự ǵ th́ họ đâu có muốn nuôi báo cô.

    Anh Tiến lắc đầu:

    - Tôi nghĩ chuyện đi Hồng Kông là chuyện nhỏ đối với họ. Nếu hôm qua, cán bộ Ngô đă nói với cậu là sẽ không chính thức giúp chúng ta đi Hồng Kông th́ cán bộ Ngô không thể nào mời chúng ta ngày mai chính thức đến chiêu đăi trạm họp để bàn về chuyện đó

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •