Chính các nhân viên an ninh Hoàn Kiếm mới làm mất trật tự
công cộng khi ngăn cản người dân đi bộ trên Hồ Gươm
Trong khi tôi và một số người đứng ngoài, cố quay lại những cảnh giằng co giữa công an, bảo vệ và những người dân đi bộ trên Bờ Hồ, một tay cảnh sát chộp lấy tay tôi nói với 2 nhân viên bảo vệ:
- Giữ lấy trường hợp này, đưa lên xe.
Hai nhân viên mẫn cán lập tức nắm lấy hai cánh tay tôi đẩy về phía chiếc xe buưt từ lúc nào đă đỗ ở gần đó. Tôi bảo:
- Bỏ tay ra, không phải túm. Để tôi tự đi.
Hai nhân viên này lập tức bỏ ra nhưng vẫn đi sát hai bên, chừng như sợ tôi chạy mất. Việc ǵ đă đến không tránh được. Tôi trèo lên xe buưt, t́m chỗ mát nhất ở cuối xe để ngồi. Gă nhân viên bảo vệ to béo ngồi chặn bên cạnh tôi sát sàn sạt. Tôi đẩy hắn ra:
- Mày ngồi xa ra cháu. Mày béo thế này...nóng chết đi được.
Gă cười rồi ngồi xích ra. Việc đầu tiên là tôi lấy thẻ nhớ máy ảnh ra, nhét vào ngực áo và bảo: c̣n lâu mới lấy được thẻ của cô nhá. Ở cửa xe phía trên, thấy nhà báo Dương Thị Xuân đang kêu một ḿnh lên xe buưt sợ lắm, tôi cười gọi to:
- Lên đây, một ḿnh đâu mà một ḿnh.
Rồi lần lượt các bác cựu chiến binh Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Anh Dũng và một số người nữa bị đẩy lên xe buưt. Nh́n áo xống các bác xộc xệch, nét mặt đầy giận dữ. Họ giận dữ v́ nhiều lư do.
Tôi đàn bà yếu ớt c̣n thấy phẫn nộ trước những điều ngang tai trái mắt, huống hồ những người đàn ông chinh chiến trận mạc như các bác. Đến kẻ thù c̣n chẳng khuất phục được các bác, kể chi đến mấy thằng ranh con, chỉ cần lồng cái băng đỏ vào tay là có thể dùng vũ lực để lôi kéo, xô đẩy những người đáng tuổi cha tuổi chú chúng, cưỡng bức họ lên xe buưt như những kẻ tội phạm như thế được ư?
Trên xe c̣n có cả sĩ quan dự bị, biểu t́nh viên nổi tiếng Nguyễn Chí Đức. Như những người đàn ông khác, anh chàng hộ pháp này đang vô cùng bức xúc.
Không chỉ một ḿnh Trí Đức, tất cả mọi người cùng xả phẫn nộ. Và cũng như thường lệ, những kẻ bắt người chỉ một mực im lặng. Riêng tôi và gă trai to béo mặt non choẹt ngồi dưới băng ghế cuối cùng lại rủ rỉ chuyện tṛ. Gă trai này gật gù nghe tôi nói, ít ra cũng tỏ vẻ lắng nghe, và tôi nghĩ ít nhiều gă có công nhận sự thật, nhưng lại vẫn chỉ là nhiệm vụ thôi.
Mọi người tới tấp gọi điện thoại hỏi chúng đưa đi đâu. Tôi ngồi trên xe, chỉ mải nói chuyện chứ không hề để ư đến ḿnh sẽ bị đưa về đâu.
Ngay từ giây phút cái bàn tay khốn kiếp kia chộp lấy tay tôi, ư nghĩ đầu tiên đến với tôi là tôi lại không thể về nhà nấu cơm trưa cho bố. Tôi gọi điện thoại cho chị gái về cho bố tôi ăn hộ tôi, và rằng chúng nó bắt tôi rồi.
Sau khi yên tâm về bố rồi, tôi chỉ c̣n nghĩ xem họ sẽ giải thích thế nào về việc bắt giữ chúng tôi? Chẳng lẽ họ cứ diễn măi cái tuồng làm mất trật tự công cộng mà không thấy xấu hổ v́ sự láo khoét, trơ trẽn đến thế à?
Xe qua cầu Đuống tôi mới nhận ra cảnh cũ. Chả ǵ tôi cũng làm ở ngành giao thông, ít nhiều qua lại chốn này dăm bẩy bận. Nhưng giờ nó dẫn tôi đến trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà cùng với những con người đáng kính khác. Thâm tâm tôi muốn hét lên rằng, chính là các vị mới là những kẻ đáng phải phục hồi lại nhân phẩm.
Khi chiếc xe buưt kềnh càng lách ḿnh qua cánh cổng sắt, tôi cười lớn bảo: đến cha chánh xứ Thái Hà c̣n bị đưa đến đây để phục hồi nhân phẩm nữa th́ ḿnh đâu có là cái ǵ.
Đúng là mọi giá trị về nhân phẩm trong xă hội bị đảo lộn hết cả rồi.
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.ca/2012/08/...ron-thoat.html
http://chimkiwi.blogspot.ca/2012/08/...ay-582012.html
Bookmarks