"Câu chuyện chuyển hướng khi một ông bác của Đức hỏi chúng tôi.
–Tôi hỏi các ông chuyện này nhé, chứ hồi c̣n Mỹ ngụy họ có bắt bớ đánh đập, bắn giết ḿnh không, có để cho ḿnh làm ăn không? Tôi nghe nói dân ḿnh trong đó khổ lắm đi làm cũng có cảnh sát theo giữ, đang nói chuyện sinh hoạt trong nhà chúng nó xông vào đánh đập bắn giết bừa băi, thế gia đ́nh các ông sống làm sao được?
Chúng tôi thật sự kinh ngạc v́ câu hỏi này, anh Minh của tôi chồm người ra khỏi ghế v́ bị kích động tôi giữ anh lại và từ tốn trả lời ông:
–Hồi chế độ Việt Nam cộng ḥa chúng tôi sống rất sung sướng, xă hội văn minh có luật pháp, có dân chủ và quyền tự do công dân... "
Ra đất Bắc
Trung thu này là đám cưới của Khánh Vy và Minh Đức, nhà của Đức ở thành phố Vĩnh yên, tỉnh Vĩnh phúc.
Cũng như chuyến đi vào Saigon trong dịp đám cưới Thục Vy, lần này chúng tôi cũng đi xe lửa cho rẻ tiền và an toàn. Đi xe lửa dễ chịu hơn đi xe ô tô v́ được đi lại trên tàu, được ngồi uống trà, ăn cơm và tṛ chuyện cùng nhau.
Xe lửa VN vẫn c̣n rất thô sơ và lạc hậu, toa tàu cũ kỹ như của thời đệ nhị Thế chiến, pḥng vệ sinh bẩn thỉu, người ta xả xuống đường tất cả cho nên mỗi lần tàu dừng lại là cái mùi xú uế bôc lên ngộp thở. Nhưng khó chịu nhất là tiếng ồn, khi tàu tăng tốc th́ như tiếng máy bay phản lực bay sát đầu rất kinh khủng, toa tàu th́ rung lắc dữ dội, người nào lần đầu tiên đi tàu không khỏi phải sợ hăi.
Cả nhà tôi có 8 người, để tiết kiệm chúng tôi mang thức ăn theo. Buổi trưa chúng tôi ăn cơm với thịt xíu, buổi chiều ăn bánh ḿ chà bông, khuya th́ ăn nhẹ bánh biscuit, hoặc uống sữa.
Chúng tôi hưởng được trọn vẹn cái không khí đầm ấm của một gia đ́nh dù đang ở trên tàu trong một chuyến đi xa.
Một điều nữa đáng chê trách là thức ăn trên tàu không ngon và quá đắt, gấp 2 đến 3 lần bên ngoài. Chính v́ vậy mà hành khách phải mang theo mọi thứ từ ổ bánh ḿ đến chai nước uống như một cách để tiết kiệm và phản ứng lại cách phục vụ bắt bí của tàu.
Sinh hoạt trên tàu sẽ vui hơn nếu giá cả hợp lư, và nhân viên phục vụ trên tàu cũng bớt buồn tẻ v́ ế hàng, gần như bị tẩy chay.
Cơm trưa vừa xong th́ tàu bắt đầu vượt đèo Hải vân. Chúng tôi tập trung bên ô cửa để ngắm cảnh trời nước và mây núi Hải vân, qua tấm lưới sắt nên cũng bớt đi nhiều sự thích thú.
Đă nhiều lần tôi qua Hải vân nhưng tôi không thể cưỡng được sự cuống hút của vẽ đẹp hùng vĩ nơi đây. Ngồi trong tàu nh́n xuống dưới kia là biển và vực sâu, cây cối um tùm và những ḍng suối nhỏ róc rách chảy giữa hai bờ lau lách. Băi biển vắng lặng với những tảng đá to nằm chơ vơ bên bờ sóng vỗ không một bóng dáng du khách văng lai và đối diện là vách núi cao sừng sững với những bờ đá chênh vênh tạo nên cảm giác hụt hẩng làm lạnh sống lưng, nhưng cảnh sắc nơi đây làm người ta vừa sợ vừa đam mê.
Tàu đă đổ dốc về hướng Thừa thiên, bỏ lại Hải vân phía sau với một chút nuối tiếc. Từ đây cảnh sắc hai bên đường đều đều tẻ nhạt.
Đi qua những làng mạc những cánh đồng hiu quạnh, trời đă về chiều, một cơn mưa nhỏ làm đất trời âm u, nh́n những con c̣ co ro từng bước chậm t́m mồi trên ruộng nước mênh mông trong ḷng dâng lên một nỗi buồn mà chỉ có những ai đă từng trải qua sự nghèo đói rách nát của đất nước mới cảm nhận được. Mùa đông của những năm 70, 80, 90 của thế kỷ trước vẫn c̣n ám ảnh đến bây giờ, sự ám ảnh đó vẫn c̣n là hiện thực đó đây trên xứ sở này sau mấy thập niên “đổi mới”.
Một buổi tối trên tàu vui vẻ cũng qua dần khi đêm đă về khuya, cơn buồn ngủ làm nhiều người nằm co ro trên ghế, dưới gầm và cả đường đi.
Chúng tôi chế một ấm trà ngon và mang ra bánh ngọt, sữa vừa ăn vừa nói chuyện cho qua đêm….hết ấm trà này đến ấm trà khác.
5 giờ sáng tàu đến ga Hà Nội, tôi bước xuống sân ga với cảm giác bồng bềnh chơi vơi của một người sau một đêm không chợp mắt.
6 giờ sáng chúng tôi sang tàu đi Vĩnh yên.
Chuyến tàu đi Vĩnh yên sạch sẽ và thoáng người hơn tàu Bắc- nam.
Tàu chạy chậm nên tôi có cơ hội nh́n kỹ cảnh sắc trên đường, tàu chạy qua một cánh đồng rộng mênh mông và ph́ nhiêu với những ruộng lúa vàng rực, tôi nhận thấy người nông dân ở đây canh tác có vẻ khoa học và chuyên nghiệp hơn người nông dân Quảng Nam.
Tôi ngồi đối diện với một cô gái trẻ độ tuổi đôi muơi, cô ta ăn mai và mời tôi ăn cùng. Tôi cám ơn cô với một thoáng vui chợt đi qua trong tâm hồn mệt mỏi.
C̣n tiếp ...
Bookmarks