Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 14 of 14

Thread: Tận cùng Xă hội Việt Nam!?

  1. #11
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Một Giáo Hạt v́ người nghèo và người khuyết tật
    Thanh Trúc, phóng viên RFA
    2013-01-24

    Đời Sống Người Việt Khắp Nơi hồi trong năm, kể về hoàn cảnh khó nghèo của đôi vợ chồng tàn tật Nguyễn Văn Cứng và Vũ Thị Thơm ở Xóm Mới, G̣ Vấp, nay Thanh Trúc t́m hiểu thêm về cuộc sống nghèo khó ở vùng Xóm Mới và nhà thờ Lạng Sơn.


    Những bữa ăn t́nh thương, Linh mục Nguyễn Văn Luyến và các anh chị em khuyết tật.


    Chuyện kể từ vị linh hướng nhà thờ Lạng Sơn

    Tôi là linh mục Nguyễn Văn Luyến, trông coi nhóm khuyết tật cả lương dân và cả những người Ky Tô giáo trong Giáo hạt Xóm Mới. Giáo hạt Xóm Mới gồm mười lăm xứ đạo, những ai là người khuyết tật th́ chúng tôi có thể qui tụ trong Hội Khuyết Tật Lạng Sơn Xóm Mới. Tôi được giao trách nhiệm lo giúp cho những anh em khuyết tật gồm những người mù, què, thần kinh… Tức là họ khuyết tật về cả tâm hồn và về cả thể xác.

    Thanh Trúc: Thưa Hội Khuyết Tật Lạng Sơn Xóm Mới ra đời từ lúc nào và có phải đăng kư sinh hoạt với phường khóm hay không?

    Linh mục Nguyễn Văn Luyến: Chúng tôi qui tụ ở đó để trước hết cho họ có t́nh yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, học hỏi lời Chúa. Đó là cái chính để an ủi nâng đỡ đời sống tinh thần của họ.

    Sau đó th́ chúng tôi cũng xin, hay là những ai biết được chúng tôi làm những công việc này th́ họ có thể góp vào giúp anh em khuyết tật của chúng tôi.

    Chúng tôi tạo công ăn việc làm, trước đây chúng tôi có ba cửa hàng, nhưng mà khi nhà nước mở cửa chúng tôi chỉ c̣n một của hàng trong giáo xứ. Tức là dựa vào ḷng thương của anh em để họ đến họ mua giúp, c̣n chúng tôi mở thêm đại lư vé số để cho anh em hàng ngày nhận vé số đi bán lấy lời và trả gốc lại cho chúng tôi. Cứ từ sáng sớm đến quăng một giờ trưa th́ anh em trả lại những vé không bán được, rồi lấy tiền đó để sinh sống.

    Mỗi gia đ́nh hay mỗi người khuyết tật của chúng tôi mỗi tháng cũng được 10 kg. gạo, hay là nhờ những ân nhân đọc báo và gởi giúp th́ chúng tôi có thể cho nhiều hơn, cho thực phẩm, ḿ gói hay dầu ăn …

    L.M. Nguyễn Văn Luyến

    Giáo Hội Công giáo ước ao xây dựng những cơ sở để nuôi nấng những người khuyết tật hay bệnh viện hay trường học. Nhưng từ sau 75 đến giờ th́ chúng tôi không c̣n cơ sở đó tức không có pháp nhân để làm cái việc ǵ cả. Thành ra bây giờ các anh em khuyết tật, hầu hết ở vùng Xóm Mới, c̣n những anh em ở những vùng miền quê khi không sống nỗi th́ về thành phố và ở vùng này th́ chúng tôi cũng hướng dẫn cho họ thuê nhà. Thí dụ như anh Cứng chị Thơm đó, anh chị cũng thuê nhà để đi bán vé số rồi lấy tiền đó mà trang trải.

    Thanh Trúc: Thưa linh mục, được biết cứ mỗi một tháng nhà thờ Lạng Sơn lại cho mỗi gia đ́nh khuyết tật mười kư gạo, như vậy việc cung cấp gạo có đều đặn không và nguồn gạo từ đâu ra?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Hàng tháng, ban Caritas trong Giáo xứ, tức Ban Bác Ái Xă Hội, đi xin ở trong giáo xứ, được nhiều anh em thiện tâm thiện nguyện đóng góp, chẳng những để giúp cho anh em khuyết tật của chúng tôi là hơn một trăm hai chục người mà ngoài ra trong Giáo xứ có gia đ́nh nào nghèo th́ họ cũng giúp cho có khi mười kư gạo hay hơn nếu tùy từng gia đ́nh.

    Mỗi gia đ́nh hay mỗi người khuyết tật của chúng tôi mỗi tháng cũng được mười kư gạo, hay là nhờ những ân nhân đọc báo và gởi giúp th́ chúng tôi có thể cho nhiều hơn, cho thực phẩm, ḿ gói hay dầu ăn …để giúp họ có bữa ăn cho nó khá hơn một chút. Tháng nào cũng vậy, Ban Bác Ái Xă Hội chúng tôi cũng đều lo cho người nghèo như vậy hết.

    Kẻ ít người nhiều, có khi chúng tôi để một cái thùng ở cuối nhà thờ để những anh em khá giả hơn có thể cho.Qua các bài báo th́ một số anh em họ biết và họ giúp chúng tôi.

    Ngoài ra tôi c̣n phải lo một cái An Dưỡng Viện cho các cha già , trong đó th́ ông cha trước, cha Hưởng, là vị tiền nhiệm, cũng lo bữa cơm cho những người nghèo. Mỗi một tuần lễ chúng tôi nấu ba bữa, thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy, vào buổi trưa. Hiện thời chúng tôi tạm dừng ở con số anh em nghèo đến ăn khoảng chừng hai trăm người. Đó là những người đến ăn được, c̣n những ông già bà cả và những người tàn tật th́ có những anh em họ đưa cơm đến tận nơi tận gia đ́nh. Nó gồm mười lăm xứ đạo th́ hầu hết rải rác trong đó. Cũng nhờ ḷng hảo tâm của rất nhiều người chứ không phải chỉ trong giáo xứ không hay ở trong vùng này không.

    Thanh Trúc: An Dưỡng Viện dành cho các linh mục cao tuổi ở ngay trong nhà thờ Lạng Sơn hay ở chỗ nào?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Ở cách chúng tôi một cây số, ở bệnh viện G̣ Vấp. Trước đấy nó là An Dưỡng Viện của Phát Diệm, nhưng mà sau 1975 th́ nhà nước mượn một nửa để làm bệnh viện G̣ Vấp bây giờ, và c̣n một nửa của chúng tôi bây giờ th́ chúng tôi nuôi dưỡng các cha già khi các ngài đă tuổi về hưu. Cha nào muốn về đó nghỉ hưu th́ chúng tôi cũng lại nuôi sống các ngài.


    Thanh trúc: Thưa linh mục Nguyễn Văn Luyến, trở lại với những người trong Hội Khuyết Tật Lạng Sơn Xóm Mới, hơn trăm người tàn tật đủ loại ở đấy là vừa tṛn con số một trăm hai mươi người hay là tính cả con cái và thân nhân của họ?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Đấy là những người khuyết tật không thôi, c̣n nếu mà tính chồng không khuyết tật, vợ không khuyết tật hay là con cái không khuyết tật th́ c̣n nhiều. Như bữa trước tôi có nói là cũng có thể lên tới một trăm tám mươi người đó. Chẳng hạn khi phát quà th́ những con cái của họ hay là những anh em họ đưa đi mà họ phải đẩy xe đến th́ chúng tôi cũng cho, tuy không bằng người khuyết tật, th́ cũng phải có một chút quà để mà cho họ có tinh thần để họ lại đưa những người khuyết tật đến cho chúng tôi.

    Mỗi một tuần lễ chúng tôi nấu ba bữa... Hiện thời chúng tôi tạm dừng ở con số anh em nghèo đến ăn khoảng chừng hai trăm người. Đó là những người đến ăn được, c̣n những ông già bà cả và những người tàn tật th́ có những anh em họ đưa cơm đến tận nơi

    L.M. Nguyễn Văn Luyến

    Nên hay không nên khuyến khích người khuyết tật có con

    Thanh Trúc: Thưa có điều này Thanh Trúc muốn thưa với linh mục, như trường hợp của anh Cứng và chị Thơm, chồng tàn tật, vợ cũng tàn tật, và một vài cặp vợ chồng khác trong Hội Khuyết Tật Lạng Sơn Xóm Mới. Thấy người ta khuyết tật th́ giúp đỡ là đúng, thấy họ yêu thương nhau th́ tác hợp cũng không có ǵ sai. Tuy nhiên, theo ông, nên hay không nên để cho họ sinh con đẻ cái trong hoàn cảnh tật nguyền và nghèo khổ như vậy?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Thế này, người khuyết tật cũng là con người, vẫn có những nhu cầu của con người, nhu cầu yêu thương gia đ́nh hay được nâng đỡ. Chính v́ chúng tôi không khuyến khích nhưng mà họ đến với nhau, họ muốn trở thành vợ chồng.

    Chúng tôi thấy nếu họ có nhu cầu trở thành vợ chồng cũng là cái điều đúng thôi. Đó là nhu cầu của con người. Thế th́ chúng tôi tác hợp, lo liệu đám cưới cho họ theo phép đạo tức là hợp thức hóa.

    Vấn đề sinh con đẻ cái th́ qui luật tự nhiên thôi. Sống chung với nhau th́ có con cái. Nhà nước, chẳng hạn đến các bệnh viện th́ họ la rầy chúng tôi là “ông này liều quá đi”, c̣n trong giáo lư đạo Công Giáo khi họ có thai và họ đến họ báo. Nếu đến bệnh viện nhà nước th́ bệnh viện yêu cầu phá thai, c̣n chúng tôi th́ không được phép bởi v́ các em bé cũng là con người, được sinh ra th́ phải được nuôi dưỡng, rồi các cha sẽ yểm trợ thêm hoặc kêu những người chung quanh có cái ǵ hăy yểm trợ thêm chứ không được phép phá thai, chẳng hạn như vậy.

    Thanh Trúc: Thưa cha như vậy là bất luận có ǵ xảy ra, giả dụ mẹ khuyết tật mà c̣n mang nặng đẻ đau nguy hiểm đến tính mạng, cha khuyết tật không nuôi con đỡ vợ nỗi th́ cũng cứ để cho có bầu rồi khuyến khích đẻ con ra?

    Người khuyết tật cũng là con người, vẫn có những nhu cầu của con người, nhu cầu yêu thương gia đ́nh hay được nâng đỡ. Chính v́ chúng tôi không khuyến khích nhưng mà họ đến với nhau, họ muốn trở thành vợ chồng

    L.M. Nguyễn Văn Luyến

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Hay là sau khi anh Cứng và chị Thơm sinh đứa thứ nhất rồi sinh đứa thứ hai , bác sĩ thấy rằng chị này sinh nữa th́ nguy hiểm nên sau khi sanh em thứ hai th́ họ cắt buồng trứng. Đấy là quyền của bác sĩ thôi, họ không hỏi ư kiến chúng tôi và họ đă làm. Và nếu mà nguy hiểm tới mạng sống th́ Giáo Hội cũng cho đấy, c̣n không nguy hiểm tới mạng sống th́ không được phép. Lần trước sinh mổ, lần thứ nh́ cũng sinh mổ rồi lần thứ ba nếu có thể gây nguy hiểm tới bản thân mẹ th́ giáo hội cũng cho phép.

    Thanh Trúc: Thưa linh mục, đành rằng không chủ trương phá thai, nhưng điều cần nói ở đây là liệu có nên khuyến khích họ có con hay không. Thanh Trúc tin rằng có thể hướng dẫn dạy dỗ các cặp vợ chồng khuyết tật đừng mang thai khi bản thân không đủ sức sanh đẻ và không có khả năng nuôi con lớn. Tránh thai trong những trường hợp này đúng hay không đúng, nếu đúng th́ cũng không vượt ra ngoài lề luật tôn giáo?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Đúng, Giáo Hội không khuyến khích những người khuyết tật có con đâu, nhưng về phương pháp để mà tránh thai th́ đó không phải chuyện dễ. Đối với Giáo Hội th́ cho phép tránh thai tự nhiên, tức là phải học biết, th́ tất cả những cái đó chúng tôi dạy hết. C̣n những phương pháp gọi là ngược lại với tự nhiên th́ Giáo Hội không cho phép và chúng tôi cũng đă tŕnh bày cái giáo lư đó. C̣n tùy ư họ hiểu biết tới đâu đó th́ thực sự những anh em khuyết tật của chúng tôi, những người tàn tật của chúng tôi, vấn đề tri thức họ yếu họ kém lắm.

    Nhưng họ là con người, thực sự họ ước ao, đă không làm ǵ được để nuôi sống bản thân mà họ vẫn ước ao ví thử có một hai đứa con để sau này nó đỡ cho họ. Thí dụ như anh Cứng chị Thơm hai người khuyết tật mà sanh con rất là khỏe và lớn mạnh. Cháu nó bây giờ cũng có thể là giúp đỡ cha mẹ một chút rồi.

    Hiện thời bây giờ chúng tôi cũng có mấy đôi khuyết tật như vậy, thực sự khi ốm đau th́ nó vất vả th́ họ cũng có nhu cầu có con để sau này lớn lên nó nâng đỡ.

    Thanh Trúc: Thưa linh mục, ông đă lo cho một trăm hai mươi ngưới khuyết tật, đúng ra là một trăm tám mươi người, vừa là người khuyết tật và người nghèo ở Xóm Mới này, một Giáng Sinh ấm cúng và b́nh an. Ông mơ ước ǵ lúc này khi mà Tết Quí Tị đang từng bước về gần?

    L.M. Nguyễn Văn Luyến: Trong năm mới, năm Quí Tị sắp tới th́ cũng nhờ các ân nhân hoặc là cho quà bánh hoặc kiếm cách ĺ x́ cho anh em khuyết tật của chúng tôi là cũng mừng lắm rồi đây. Cũng cầu chúc quí vị dồi dào sức khỏe và có một tấm ḷng quan tâm tới anh em khiếm thị và khuyết tật của chúng tôi.

    Đó là cuộc sống người khuyết tật nghèo khổ ở hạt Xóm Mới mà chừng như mức độ tàn tật của ai nấy xem ra nặng nề nghiêm trọng hơn b́nh thường.

    Đó cũng là tâm t́nh trao gởi, tấm ḷng hiểu biết và thương cảm mà vị linh hướng nhà thờ Lạng Sơn bày tỏ đối với những kẻ không may, những kẻ bất hạnh thường được ông ân cần gọi là những anh em khuyết tật của chúng tôi, nơi một xóm nghèo ở G̣ Vấp.

    Thanh Trúc tạm chia tay quí vị ở phút này, xin hẹn lại tối thứ Năm tuần tới. Đia chỉ liên lạc: nguyent@rfa.org

    Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.

  2. #12
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Ông thợ cắt tóc trên chiếc xe lăn
    Quỳnh Chi, phóng viên RFA
    2013-01-22

    Tạp chí “Câu chuyện hàng tuần” kỳ này mời quư vị theo dơi câu chuyện về ông Lê Quang Tư,– người thợ cắt tóc đặc biệt ở xă Hoằng Quang, TP Thanh Hóa. Điều ǵ làm người đàn ông này được nhiều người yêu quư?


    Ông Lê Quang Tư đang cắt tóc cho một người dân trong làng, ảnh chụp trước đây.

    Mong trời không mưa

    Có những công việc mà người làm công thường không bao giờ mong trời mưa. Ông Lê Quang Tư (53 tuổi) là người hiểu điều này hơn ai hết. Ngày nào cũng vậy, sau cử cơm sáng đạm bạc cùng gia đ́nh, ông Tư chuẩn bị lăn xe re đường bắt đầu một ngày làm việc:

    “Giờ này tôi chưa đi, trời phải ấm chút, khoảng 8g30 sáng tôi mới đi”.

    Mùa lạnh, ông Tư bắt đầu công việc trễ hơn, vào khi mặt trời vừa ló dạng. Và mùa hè, trời ấm áp, người đàn ông khuyết tận thường bắt đầu công việc lúc 7 giờ sáng. Mỗi ngày bà Vũ Thị Sửu, vợ ông thường đẩy ông qua khỏi dốc đê và trở về nhà chuẩn bị công việc đồng áng. C̣n ông Tư bắt đầu kiếm sống trên chiếc xe lăn.


    Đi rong như vậy vất vả lắm. Thỉnh thoảng bà con đẩy hộ, lúc th́ vợ tôi đẩy. Nhưng mở tiệm th́ không có khách nên phải đi như vậy để tiện lợi cho người ta.

    Lê Quang Tư

    “Ngày nào cũng dậy sớm nấu cơm cho ông ấy ăn rồi đi làm. Thương ông ấy lắm. Ông đi đường tôi cũng sợ”, vừa tiễn chồng, vợ ông bâng khuâng nói.

    Trên chiếc xe lăn của ông có gắn một cái máy hát nhỏ đă cũ. Đi đến đâu cũng phát những bài hát cũ rít nhăo nhoẹt. Nhưng đó là tín hiệu để bà con trong xóm biết rằng hiệu cắt tóc di động của ông đang có mặt.

    Ngày nào kiếm được kha khá khách, ông Tư như quên hết mệt nhọc, vừa lăn xe về, vừa hát trên bờ đê. Nhưng có những ngày vắng khách, thấy ông lăn xe chậm chạp mà hàng xóm cũng năo ḷng. Chiếc xe lăn của ông đă dùng được gần 20 năm, hoen rỉ và vá víu một cách thảm hại. Nhiều lúc đi cắt tóc mà xe cứ lỏng óc, hỏng dọc đường. Ông Tư tâm sự, ông sợ nhất là những ngày mưa v́ khi đó đường trơn rất khó lăn xe đi. Tay ông đă yếu và không lăn nỗi xe qua các dốc đê cao trong điều kiện thời tiết b́nh thường. Khi mưa trơn trợt, ông di chuyển lại càng khó khăn.

    Ông Tư làm nghề cắt tóc dạo hơn hai mươi năm nay. H́nh ảnh người đàn ông tóc muối tiêu chân co quắp và tay lều khều trên chiếc xe lăn đi cắt tóc dạo từ lâu đă quen thuộc với bà con trong xă. Mỗi khi có khách lạ ghé thăm, ông Tư lại ḍ la bắt chuyện, xởi lởi nhiệt t́nh.

    Ông Lê Quang Tư kể, ông sinh ra trong một gia đ́nh nông dân nghèo khổ. Khi được 3 tháng tuổi, ông bị sốt nặng khiến chân tay co giật, co rút. Gia cảnh khốn khó, cha mẹ ông cũng không thể thuốc thang cho, đành nh́n con mà đau xót.


    Ông Lê Quang Tư và Vợ, ảnh chụp trước đây. Photo courtesy of VNE.

    Hơn 3 tuổi cậu bé tên Tư ngày xưa mới bắt đầu tập ḅ. Một thời gian sau, người cha đóng cho cậu chiếc ghế để lết dưới đất. Đó là cách duy nhất giúp cậu bé di chuyển và đến được với các lớp học trong làng. Người thân ông Tư kể rằng ông sáng dạ từ nhỏ, nên học hành thông minh, năm nào cũng đạt học sinh giỏi. Tuy nhiên, chỉ học được đến lớp 4, cậu bé tật nguyền đành gác ước mơ đến trường v́ lớp học khi đó bị dời đi đến một nơi khác quá xa khiến cậu không thể tiếp tục việc học hành.

    Cậu bé tên Tư ngày nào bắt đầu nhờ người đóng một chiếc ghế có 4 bánh xe gắn phía dưới để tiện cho việc di chuyển. Mỗi khi cha mẹ đi làm đồng là cậu chạy sang nhà hàng xóm để học đan lưới, đan rổ rá. Chỉ vài tháng sau cậu bé đă thông thạo nghề đan c̣n giúp gia đ́nh đan lưới kiếm tiền tiêu vặt. Được vài năm, nghề cá không c̣n thịnh hành, cái nghề đan lưới, đan rổ của chàng thanh niên tên Tư cũng bị mai một. Không đầu hàng số phận, ông Tư lại nghĩ ra một nghề khác để nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đ́nh:

    “Bắt đầu th́ chỉ cắt cho con nít ở nhà. Khi thạo rồi th́ mới cắt cho người lớn và đi cắt dạo”.

    Ngày đầu tiên cầm cây kéo, tay ông Tư cứ khọng khoèo, cây kéo cứ muốn vuột khỏi tay. Có lúc chỉ để cắt xong mái tóc cho một đứa trẻ, ông đánh vật với cây kéo cả giờ đồng hồ đến vă cả mồ hôi. Dần dà, khi tay linh hoạt hơn, ông bắt đầu ngồi xe lăn đi cắt dạo. Kể đến đây ông chậm răi chỉ vào chiếc xe lăn đă cũ nát gần 20 năm tuổi nói vui:

    “Đi rong như vậy vất vả lắm. Thỉnh thoảng bà con đẩy hộ, lúc th́ vợ tôi đẩy. Nhưng mở tiệm th́ không có khách nên phải đi như vậy để tiện lợi cho người ta”.
    Quyết tâm cho con ăn học

    Tất cả những ǵ cần thiết của một hiệu cắt tóc được ông để hết trên một chiếc xe lăn. Nào kéo, nào dao cạo, nào lược, nào phấn cạo.... ông bỏ gọn lỏn vào một bao ni lông. Nơi để chân trên chiếc xe lăn cũng được ông cải tiến thành chỗ ngồi của khách, tiện lợi vô cùng. Trên chiếc xe lăn, ngoài bộ đồ nghề và chiếc máy hát nhỏ, ông Tư không quên mang theo gói ḿ tôm. Đó là phần cơm trưa quen thuộc của ông:

    “Đến nhà ai, người ta mời ăn cơm th́ tôi ăn trưa ở đó luôn. C̣n không th́ ăn ḿ tôm”.

    Mỗi ngày, xe cắt tóc di động của ông có mặt khắp 4 thôn trong xă, len lỏi trong mọi xóm nhỏ. Ông có thể cắt tóc ở bất cứ nơi đâu, trên bờ đê, dưới cây cầu hay cạnh ao cá. Khách của ông chủ yếu là trẻ con, nông dân và các cụ già – những người không đủ sức để đi đứng nữa. Hễ khi không nghe tiếng chiếc máy hát cũ của ông th́ người trong làng lại lo lắng, hỏi han. Ông Lê Đ́nh Tam, người cùng thôn, đă cắt tóc nơi ông Tư 20 năm cho biết:


    Ông ấy rất chịu khó, đàng hoàng. Bà con ai cũng quư mến. Chịu khó đi làm để cho con ăn học. Hoàn cảnh thế mà vẫn cho con ăn học đến cấp 3.

    Lê Đ́nh Tam

    “Cắt cũng thường, không đẹp đâu nhưng mà bà con muốn giúp đỡ gia đ́nh chú ấy. Gia đ́nh ông Tư th́ hoàn cảnh lắm. Vợ yếu, hai cháu th́ đang học. Hai chân ông không đi được, hai tay th́ yếu. Chú đi cắt tóc dạo để kiếm tiền sinh sống. Ông ấy rất chịu khó, đàng hoàng. Bà con ai cũng quư mến. Chịu khó đi làm để cho con ăn học. Hoàn cảnh thế mà vẫn cho con ăn học đến cấp 3.”

    Ông Tư lấy vợ khá muộn, lúc hơn 35 tuổi. Đứa con gái lớn của ông hiện đă học hết cấp ba và đang làm công nhân, c̣n đứa út cũng đang học lớp 11. Tất cả đều là từ sự cố gắng của người đàng ông khiếm khuyết với vài chục ngh́n ông kiếm được mỗi ngày.

    Hơn 20 năm, tay nghề ông đă khá hơn, ông không c̣n lóng ngóng và cắt tóc nhanh hơn trước rất nhiều. Thế nhưng điều đó cũng không làm ông có thêm khách bởi dân số trong làng chỉ có như thế. Ông không thể đi xa hơn ngoài phạm vi 3 km trong 4 thôn của xă.

    Mỗi ngày, ông có khoảng 5-6 người khách. Mỗi lần cắt, ông được trả từ 5 đến 10 ngàn đồng. Nhiều khi v́ cố gắng kiếm thêm chút tiền đong gạo, ông đi làm đến tối mịt mà chưa chịu lăn xe về nhà. Có nhiều lúc phải soi đèn ṃ mẫm trong đêm lạnh, tay chân ông cứ run như co giật. Vậy mà ông chưa bao giờ bỏ cuộc. Dường như khi người ta không thực hiện được ước mơ của ḿnh, họ lại càng muốn gởi gắm khao khát vào người thân. Không được đến trường ông Tư càng quyết tâm cho con ăn học:

    “Cũng cố mà vươn lên, đi làm kiếm mấy đồng cho các cháu ăn học. Cái nghề này đi đứng vất vả nhưng cũng nhẹ nhàng. Những việc khác th́ tôi làm không được. Ví dụ muốn đan cái rổ cũng phải nhờ người mua tre, mua mây. Cho nên nghề này vẫn tiện hơn.”

    Niềm vui của ông Tư là được cắt tóc cho những cụ già yếu ớt. Ông tâm sự, ít ra ông thấy ḿnh hữu dụng đối với những cụ già này. Ông nói rằng cuộc sống đă không làm ông trở thành một người may mắn nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ biến ông thành người vô dụng. Ông vẫn vui vẻ trên đôi chân tật nguyền và mỉm cười với sự cố gắng của ḿnh. Niềm hạnh phúc của người đàn ông trên chiếc xe lăn cũ nát dường như chỉ đơn giản có vậy.

    Liên lạc với tác giả tại: Quynhchi@rfa.org

  3. #13
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Bốn cô gái Việt đang gặp nguy hiểm ở Nga
    Thanh Trúc, phóng viên RFA
    2013-02-15

    Bốn thiếu nữ Việt Nam bị gạt bán vào một ổ măi dâm ở Moscow. Họ t́m cách trốn nhưng bị bắt lại và bị chủ chứa khống chế khiến người nhà ở Việt Nam phải lên công an rút đơn tố cáo.

    Bị buộc làm gái măi dâm

    Đây là bốn trong số mười lăm thiếu nữ ở vùng quê Việt Nam, bặt tin từ lúc sang Nga hồi tháng Tư 2012, đến tháng Giêng 2013 th́ báo cho gia đ́nh biết họ vừa trốn thoát khỏi nơi mà họ bị buộc làm gái măi dâm do một phụ nữ Việt ở Moscow điều hành.

    Bà Nguyễn Thúy An, c̣n gọi là An Ọt, là tên của người phụ nữ đă mua và buộc các cô hành nghề măi dâm ở Moscow, cũng như vừa rồi bắt các nạn nhân trở lại để khống chế nhằm ém nhẹm sự việc.

    Ngay khi được CAMSA, Liên Minh Bài Trừ Nạn Nô Lệ Mới Ở Á Châu, cung cấp những thông tin này, đường dây liên lạc được nối về nhà bà Lệ Thủy ở G̣ Quao, Kiên Giang, Rạch Giá. Bà Lệ Thủy xác nhận về trường hợp con gái tên Huỳnh Thị Bé Hương như sau:

    Ban đầu người ta nói là kêu nó đi lao động nước ngoài ba tháng về, giống như qua bển làm nhà hàng. Đi một năm mấy không có tin tức ǵ về hết trơn, giờ nó trốn được th́ nó nói bị người ta bán cho măi dâm mà nó không làm là người ta đánh, trốn ra được bốn đứa rồi bây giờ tụi nó bị bắt lại rồi.

    Hôm trước trốn ra được th́ nó kêu tui đi báo công an, tui đi rồi, bên công an liên lạc với bên Nga rồi liên lạc với đại sứ quán mà bây giờ tự nhiên người ta biết địa chỉ tụi nó trốn mà người ta bắt lại rồi. Ở bển giờ nó bị người ta khống chế người ta biểu nó rút đơn lại. Nó kêu tui lên công an rút đơn lại đó.

    Được hỏi người nào ở Việt Nam đă rủ rê Bé Hương và những cô khác đi Nga làm việc mà rốt cuộc lại đưa các cô vào đường măi dâm, bà Lệ Thủy nói đó là một người tên Nữ:

    Đi một năm mấy không có tin tức ǵ về hết trơn, giờ nó trốn được th́ nó nói bị người ta bán cho măi dâm mà nó không làm là người ta đánh, trốn ra được bốn đứa rồi bây giờ tụi nó bị bắt lại rồi.
    Bà Lệ Thủy

    Tên Nữ là vợ của Sơn Chùa ở Rạch Giá mà giờ nó trốn mất tiêu rồi. Nghe công an nói người ta biết rành vợ chồng đó, cũng có tiền án dữ lắm.

    Vào lúc cùng với ba cô gái kia trốn ra được, ngoài việc kêu về Việt Nam nhờ mẹ đi báo công an, đồng thời gọi cho một nhân viên Ṭa Đại Sứ Việt Nam ở Nga để xin được giúp đỡ, Huỳnh Thị Bé Hương c̣n gọi điện cho người chị của cô ở Hoa Kỳ và kể hết mọi việc. Từ Houston, tiểu bang Texas, chị của Bé Hương tên là Danh Hui, thuật lại:

    Sau cuộc gọi của nó với cái ông làm ở bên Lănh Sự Quán Việt Nam ở Nga đó th́ cuối cùng lại nghe tin là nó bị bắt lại. Bà chủ của nó bắt lại là bà Thúy An, bà An Ọt đó, ở tại thủ đô Moscow. Dân làm ăn ở đó bất cứ ai có máu mặt mà hỏi An Ọt ai cũng biết. Hiện tại nó bị uy hiếp, nó gọi điện thoại về Việt Nam báo với mẹ là rút đơn không được thưa kiện nữa.

    V́ lo sợ cho sự an toàn của con gái, mẹ của Huỳnh Thị Bé Hương cho hay đă lên công an rút đơn thưa kiện về.

    Cũng từ G̣ Quao, Kiên Giang, Rạch Giá, mẹ của nạn nhân thứ hai, bà Ngọc, cũng xác nhận tuần trước, khoảng 24, 25 Tết, con gái bà là Lê Thị Thu Linh đă điện về báo vừa trốn thoát khỏi nhà chứa của bà Thúy An bên Nga. Thế nhưng:

    Nó mới gọi hồi năy nè, nói nó bị bắt lại rồi, giờ nó bị không chế ở bên nước Nga, ḿnh nạp hồ sơ hết rồi giờ nó kêu rút hồ sơ lại hết, rút hết giấy tờ ḿnh thưa đó.

    Bà Ngọc cũng cho biết thứ Hai tuần tới bà sẽ lên đồn công an rút hết hồ sơ thưa kiện.
    Số phận các cô sẽ ra sao

    Qua t́m hiểu vụ việc, liên lạc với ông Nguyễn Công Triều, người ở Đại Sứ Quán Việt Nam bên Nga, để hỏi về bốn thiếu nữ trốn thoát gọi đến cầu cứu nhưng chưa được giúp th́ đă bị bắt lại:

    Tôi là Triều đây. Tôi xin hỏi này, bà ở Thái Lan thật hay bà đang ở Nga?

    Thanh Trúc: Tôi đang ở Thái Lan.

    Ông Triều: Số này là số của Nga chứ không phải số của Thái Lan, cho nên tôi chỉ hỏi là bà quan hệ thế nào với những người đó và bây giờ bà nói t́nh trạng những người đó như thế, nói thẳng thông tin đi, những cô nào chạy ra, cứ nói đi?

    Thanh Trúc: Thưa ông, tôi là nhà báo ..

    Ông Triều: Nhà báo th́ tôi không nói chuyện với bà…

    Lần theo những thông tin mà thân nhân các cô gái biết được hoặc đă báo tin, đường dây là được nối về bà Nga của Interpol Viêt Nam ở Hà Nội, người biết rơ vụ việc:

    Bà Nga: Tôi đang ở Hà Nội, tôi là ở bên Interpol Viet Nam. Việc các cô bị bắt lại th́ bên chúng tôi cũng biết hết rồi, bây giờ chúng tôi đang xử lư thông tin theo nhiều kênh để t́m cách giải cứu các cô ra và bắt đối tượng, c̣n cụ thể như thế nào th́ chúng tôi cũng không thể nói cho các chị biết tại v́ từ khi chúng tôi nhận được tin th́ cũng đă có rất nhiều thông tin nó lộ lọt dẫn đến t́nh trạng nạn nhân bị bắt lại. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để t́m mọi cách đưa các cô ấy trở về Việt Nam. Chỉ nói được như thế thôi.

    Thanh Trúc: Theo như lời tŕnh bày của thân nhân, nếu họ thấy công an không giải quyết cấp thời rồi con của họ bên Nga bị khống chế như vậy th́..

    Bà Nga: Một mặt là như thế nhưng một mặt là theo đơn của gia đ́nh th́ chúng tôi vẫn tiếp tục giải cứu các cháu. Hôm qua th́ mẹ của Hương vẫn liên lạc lại cho chúng tôi và đề nghị như vậy mà.

    Thanh Trúc: Thưa cứu người là chuyện cấp bách, Thanh Trúc cũng có gọi điện thoại qua bên Đại Sứ Quán ở Moscow, trước đó các nạn nhân có gọi điện cầu cứu với ông Nguyễn Công Triều, nhưng khi Thanh Trúc xưng là nhà báo th́ ông Nguyễn Công Triều cúp máy. Thái độ này có vẻ khó hiểu thưa chị?

    Chúng tôi chỉ cung cấp cho các chị biết bây giờ các cơ quan điều tra đang vào cuộc, kể cả Đại Sứ Quán của Việt Nam ở bên Nga đang cố gắng hết sức giải cứu các cô.
    Bà Nga, Interpol Viêt Nam

    Bà Nga: Chị thông cảm là v́ chúng tôi đang trong giai đoạn điều tra và đang rất khẩn trương. Chẳng hạn nếu mà thông tin lộ lọt ra ngoài th́ cũng rất nguy hiểm đến tính mạng của các cô ấy. Chúng tôi chỉ cung cấp cho các chị biết bây giờ các cơ quan điều tra đang vào cuộc, kể cả Đại Sứ Quán của Việt Nam ở bên Nga đang cố gắng hết sức giải cứu các cô. Interpol của Việt Nam cũng đă phối hợp với Interpol của bạn để mà có những biện pháp cần thiết. Mọi người cứ yên tâm là như thế, bây giờ chúng tôi cũng không thể lộ lọt được thông tin ǵ.

    Cái việc các cô sang bên đấư hoàn toàn là tự nguyện, c̣n bây giờ các cô chẳng may bị như thế và các cô đă có đơn th́ các cơ quan chức năng Việt Nam đang khẩn trương giải quyết.

    Thanh Trúc: Xin cảm ơn những lời giải thích của chị.

    Bà Nga: Nếu có thông tin ǵ mới nhất liên quan đến các cô th́ chúng tôi sẵn sàng chia sẻ thôi.

    Thanh Trúc, từ Thái Lan, sẽ tiếp tuc theo dơi câu chuyện để tường tŕnh đến quí vị.

  4. #14
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Câu chuyện của hai người con gái


    - Đoàn Dựghi chép



    Thưa quư bạn, dưới đây là hai câu chuyện “có hậu”, lạ th́ không lạ lắm nhưng hơi đặc biệt. Quư bạn không thể tưởng tượng được đây là những chuyện có thật bởi v́ trong cuộc sống của chúng ta, cái nguyên nhân này sẽ dẫn đến kết quả kia theo luật nhân quả, chứ ít khi có trường hợp đảo ngược. Tôi xin lấy ví dụ, như quư vị đă biết, cách đây ít lâu, anh Nguyễn Phước Bảo Tài – cháu nội của vua Thành Thái và gọi vua Duy Tân bằng bác ruột – ở Cần Thơ, rất nghèo nàn, cực khổ, suốt bao năm nay chồng chạy xe ôm, vợ đi bán vé số, có đứa con gái duy nhất khoảng chừng 5 tuổi th́ lại bị tê liệt hai chân, bác sĩ nói có thể chữa được nhưng vợ chồng anh Bảo Tài nghèo quá, không có tiền đem cháu lên Sài G̣n điều trị. Tôi đă từng tŕnh bày trên tờ báo này về hoàn cảnh ngặt nghèo của vợ chồng anh ấy và quư vị đă thương xót, đồng thời cũng nghĩ đến cái t́nh đối với hai vị vua yêu nước Thành Thái và Duy Tân, chống Pháp, bị Pháp bắt đi đày ở Algérie và Réunion cả hai cha con, nên quư vị đă hết ḷng giúp đỡ vợ chồng anh Bảo Tài có tiền chữa bệnh cho con. Thế rồi mới đây, chị Bảo Tài đi bán vé số, trời mưa khủng khiếp mà nhà lại ở trong quê, hẻo lánh, đi bán không được, bị ế. Buổi tối chị ấy khóc quá. Thế rồi sáng hôm sau, so các vé ế, đùng một cái, chị ấy trúng số. Có người nói trúng 1 vé. Có người nói trúng 2 vé. Có người nói trúng 7 vé. Anh Bảo Tài nói với tôi là trúng 2 vé tức 3 tỉ đồng, trừ 10% tiền thuế hết 300 triệu c̣n được lănh 2.7 tỉ tức 2,700 triệu đồng (tương đương với 135,000 Mỹ kim). Nay, anh Bảo Tài đă là một tỉ phú nhưng anh ấy vẫn nhớ ơn quư vị đă giúp đỡ gia đ́nh anh ấy trong lúc khó khăn.

    Bị ế vé số rồi trúng 2 vé, chuyện đó ngẫu nhiên, không có ǵ là lạ nhưng hơi đặc biệt. Một vị “hoàng thân”, con cháu vua chúa, nghèo khổ đến mức phải chạy xe ôm, vợ đi bán vé số, được trời trông lại th́ cũng đúng thôi. Bây giờ xin mời quư vị xem xét hai câu chuyện có thật, không lạ nhưng hơi đặc biệt và cũng có “happy ending” như vậy.





    I. Câu chuyện thứ nhất: chồng tôi

    Tôi sinh ra trong một gia đ́nh nông dân ở vùng đồng chua ven biển, ngoại thành Hải Pḥng. Nhà đông con, tôi là chị cả phải trông một lũ em lít nhít trứng gà trứng vịt. Công việc đồng áng quanh năm, thời con gái của tôi cũng là thời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

    Làng tôi nghèo, trai làng phải đi bộ đội hoặc thoát ly đi làm công nhân ở Hải Pḥng, nên nhiều cô gái xinh đẹp mà c̣n ế chồng huống chi là tôi gầy g̣, đen nhẻm, mặt mũi lại khó nh́n, kém duyên th́ cũng đúng thôi. Biết ngoại h́nh ḿnh không được bằng chị bằng em, tôi chẳng dám mơ ước ǵ xa xôi cho duyên phận mà chỉ lo việc đồng áng, bắt cua bắt cáy thêm cái ăn cho gia đ́nh và mua tập vở cho các em đi học.

    Suốt ngày vất vả, cháy lưng trên đồng ruộng nên người tôi mỗi ngày một đen sạm, sắt lại và rồi lại thêm những cơn đau âm ỷ trong bụng.

    Con gái ở nông thôn, dù có bệnh cũng ít ai đi bệnh viện mà chỉ uống mấy thứ lá lẻo để tự chữa. Tôi đă ngoài 30, các em cũng đă trưởng thành, nhiều em đă có gia đ́nh riêng, cha mẹ tôi cứ nh́n thấy cảnh con gái tuổi “băm” mà vẫn chưa có ai ngó tới, ông bà buồn lắm.

    Mọi người trong làng ai cũng biết tôi chịu thương chịu khó, nên có đám nào chết vợ hoặc tàn tật, họ hàng thường đánh tiếng mai mối cho tôi. Nhưng ngay cả đàn ông chết vợ hay tàn tật, khi nh́n thấy người con gái tuổi “băm”, đen sạm, héo úa như tôi họ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

    Căn bệnh đau bụng của tôi ngày càng dữ dội. Cha mẹ tôi quyết tâm vay mượn ít tiền đưa tôi lên Hải Pḥng khám bệnh.

    Bác sĩ chuyên khoa chẩn đoán tôi bị viêm buồng trứng, phải mổ nếu không th́ nguy hiểm đến tính mạng. Mẹ tôi khóc rất nhiều v́ bà hiểu nỗi khổ tâm của người phụ nữ khi mất đi buồng trứng, sẽ không thể có con th́ bất hạnh sẽ đến thế nào. Bây giờ, trước t́nh thế này, mẹ tôi đành gạt nước mắt khuyên tôi cứ yên tâm mổ, sau này biết đâu có ai thương đến, về làm lẽ cho người ta, thương yêu con chồng như con ḿnh, có phúc th́ sẽ có phần.

    Tôi lên bàn mổ. Vết thương mau lành, sức khỏe b́nh phục nhanh hơn tôi tưởng. Một hôm, bác sĩ đến thăm bệnh, nói với tôi, cả pḥng đều nghe tiếng: “Mừng cho cô là chỉ bị cắt có một bên, nhưng cách điều trị hậu phẫu tốt nhất là phải có con th́ mới cứu buồng trứng c̣n lại được”. Mẹ tôi khóc: “Thưa bác sĩ, cháu nó chưa có gia đ́nh th́ làm sao mà có con”. “Lấy chồng đi tự nhiên có con chứ có ǵ khó”. Tôi lạnh người, đối với bác sĩ, có thể đó là câu nói đùa dễ dàng nhưng đối với tôi, vấn đề rất khó bởi v́ có ai thèm ngó tới đâu mà lấy.

    Những ngày sau đó, tôi càng tuyệt vọng hơn cho thực tế của ḿnh. H́nh ảnh một người đàn bà cô đơn và già nua luôn đeo bám lấy tôi. Tôi lường trước được một tương lai cô đơn đằng đẵng.

    Đang ḍ dẫm đi trong khuôn viên bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng chào khe khẽ từ phía đằng sau: “Em chào chị!” Tôi quay lại và nhận ra đó là cậu thanh niên vẫn chăm sóc mẹ trong bệnh viện cùng pḥng với tôi. Ánh mắt cậu biểu lộ sự thương xót: “Chị ơi, chị ngồi xuống đây em nói chuyện này cho chị nghe!”.

    Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá v́ biết cậu rất thương mẹ nên có cảm t́nh với cậu. Sau khi ngồi xuống tôi mới để ư nh́n cậu kỹ hơn. Đó là một thanh niên cũng thuộc miền biển như tôi nhưng có lẽ kém tôi tới hàng chục tuổi. Cậu nói luôn một mạch: “Em có nghe bác nói chuyện nên biết hoàn cảnh của chị. Em thương chị lắm. Em quyết định lấy chị. Chị cứ yên tâm chữa bệnh, thế nào rồi cũng có con và sẽ không phải cắt buồng trứng bên kia nữa đâu”.

    Lời đề nghị như tiếng sét nổ bên tai khiến tôi kinh ngạc. Tôi chưa từng biết đến một người con trai nào, chưa từng một lần ḥ hẹn, lại càng không bao giờ dám mơ ước đến lời tỏ t́nh. Vậy mà câu nói của cậu thanh niên lại đến quá đột ngột, hết sức đơn giản tôi không thể nào ngờ nổi. Cậu cầm tay tôi: “Em nói thật đấy, không đùa đâu”.

    Những ngày sau đó tôi như người đi trong không gian, lúc nào cũng có cảm giác như ḿnh từ nơi nào tới. Chàng trai trẻ đă tuyên bố với mẹ cậu ấy và với cả mẹ tôi nữa, chàng sẽ cưới tôi làm vợ. Cậu quan tâm săn sóc tôi chu đáo như người chồng chăm sóc người vợ. Tôi đă từng biết có những người có can đảm hy sinh thân ḿnh để cứu người hoạn nạn. Nhưng trong trường hợp một chàng trai kém tôi hơn chục tuổi (lúc đó tôi 33 c̣n chàng mới 22), không quen biết nhau, không yêu thương nhau mà lại sẵn sàng “hy sinh”, lấy một người con gái xấu xí, không v́ toan tính nào cả th́ thật tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Cậu thường bảo tôi: “Em lấy chị làm vợ có cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải chỉ giúp chị có con để chữa bệnh. Chị đừng từ chối v́ em đă nghĩ kỹ rồi. Chúng ḿnh chưa yêu nhau th́ sẽ yêu sau”.

    Rồi chúng tôi làm đám cưới ngay sau khi tôi xuất viện ít lâu với những lời bàn ra tán vào khắp vùng quê tôi như một điều vô cùng trái khoáy của tạo hóa. Người khen th́ ít kẻ chê th́ nhiều và họ nói hăy cứ chờ đấy mà xem, chẳng bao lâu thằng “anh hùng rơm” chán không muốn làm “anh hùng” nữa sẽ bỏ nó ngay thôi mà!

    Mẹ tôi bảo tôi: “Nếu cậu ấy cho con một đứa con th́ con cưới vợ bé cho cậu ấy. C̣n nếu không có con th́ thôi, giải phóng cho cậu ta nhưng gia đ́nh ḿnh vẫn đối xử tử tế, coi cậu ấy như người trong nhà”.

    Tôi thấy xót xa, tâm linh mách bảo tôi rằng chàng là của báu tự dưng trời ban cho tôi, nếu phải cưới vợ bé hay phải “giải phóng” cho chàng như lời mẹ tôi nói th́ tôi đau khổ lắm.

    Có chồng, tôi sống như trong mơ. Ai cũng bảo tôi trẻ ra, đẹp ra, thay da đổi lốt giống như người được uống thuốc tiên. Da dẻ tôi tươi thắm trở lại, tuy vẫn c̣n đen nhưng đó là đen gịn và khỏe mạnh hơn.

    Mặc dầu gia đ́nh tôi vẫn vất vả như mọi gia đ́nh nông dân khác, tôi vẫn đi làm ngoài đồng c̣n chàng th́ đi biển. Rồi hạnh phúc lớn nhất đối với tôi là tôi có thai ngay sau đám cưới khoảng gần 2 tháng. Đi biển về, được tôi báo tin, chàng nhấc bổng tôi lên và bảo: “Dù khổ thế nào em cũng phải sinh cho anh cả mấy đứa con!”. Người ta là công nhân viên nhà nước nên mới bị giới hạn mỗi gia đ́nh chỉ có từ 1 tới 2 con, nếu không sẽ bị phê b́nh, kiểm thảo và bị cúp lương; c̣n chúng tôi là dân nghèo, không ăn lương nhà nước, đẻ tới mấy con cũng chỉ đến bị đem ra tổ phê b́nh và hứa sẽ không sinh thêm nữa là cùng. Hứa xong, nếu không giữ được, sinh tiếp, bị phạt 50 cân gạo tức khoảng 600 ngàn đồng/đứa, cái này th́ dù nghèo chúng tôi cũng chịu được.

    Tôi không hiểu tại sao tự nhiên tôi lại có được anh, có được hạnh phúc may mắn như vậy. Chồng tôi tuy kém tôi 11 tuổi nhưng rất yêu tôi, chung thủy với tôi. Anh vốn là một thanh niên chài lưới, khỏe mạnh, tính t́nh cởi mở, có nhiều cô gái trong vùng mê anh nhưng anh chọn tôi. Tôi già nua, xấu xí và cơ thể có phần trục trặc, điều này tôi không hiểu nổi.

    Dần dần, tôi lần lượt sinh cho anh 3 cháu. Thú thật, cho đến khi con cái đă lớn tôi mới không c̣n lo phải cưới vợ nhỏ cho anh như mẹ tôi nói. Có lần, tôi nói đùa với anh như thế, anh cười: “Tầm bậy tầm bạ, đánh cá tối ngày trên biển ai muốn lấy vợ bé làm ǵ!”.

    Cháu lớn nhà tôi nay đă là một kiến trúc sư, c̣n hai em của nó, một cháu đang học đại học, một cháu đang học trung học – cả ba cháu đều là con trai. Chồng tôi ra khơi đánh cá, tôi ở nhà có mấy sào vườn của bố mẹ chồng cho, lo trồng rau cỏ bán cũng có tiền.

    Tôi vốn dĩ là người máu huyết kém, hồi con gái tóc lưa thưa, đến 33 tuổi chưa có chồng, răng rụng vài ba chiếc. Thế nhưng từ khi sinh cháu thứ nhất, kỳ lạ vô cùng là những chiếc răng bị rụng đă mọc lại hết. Tóc tôi mọc dày hơn và xanh như tóc con gái. Tôi cảm thấy có một sự chuyển hóa trong cơ thể ḿnh rơ rệt. Ai cũng bảo tôi “cải lăo hoàn đồng” chứ không phải là trẻ ra nữa. Chồng tôi vất vả đi biển, dăi nắng dầm mưa nên tóc bạc và rụng nhiều. Bây giờ tôi đă 58 tuổi, chồng tôi 47 nhưng trông anh già hơn, chẳng ai c̣n nhận ra người thanh niên trẻ hơn tôi ngày trước. Ngay chính anh cũng nói, thật kỳ lạ, em càng ngày càng trẻ ra c̣n anh th́ như bị em rút kiệt sức lực cho mau già bằng em để ḿnh vừa đôi phải lứa!

    Thưa quư vị độc giả, tôi sắp bước sang tuổi 60 nhưng chưa có dấu hiệu của việc măn kinh. Tóc tôi chưa có một sợi bạc nào, vẫn mượt mà, óng ả như tóc mấy cô gái trẻ. Da tôi chưa có nếp nhăn. Những người quen đều nói trông tôi như chỉ mới 40 chứ không phải... 60!

    Tôi là con nhà nông nghèo khó song cũng có đọc chút ít sách báo nên được biết “liệu pháp t́nh yêu” có thể mang đến cho người ta những sự đổi thay kỳ diệu. Trường hợp của tôi là như vậy chăng? Tôi nghĩ rằng con người ta có số mệnh. Cái số của tôi khổ cực từ nhỏ, lớn lên có được một chút thảnh thơi nên tôi rất biết ơn Trời Phật và sau nữa là biết ơn nhà tôi, người đă đem lại cho tôi hạnh phúc bất ngờ.



    Lời người kể chuyện:

    Trên đây là câu chuyện của một chị phụ huynh học sinh trong lớp học mà tôi chủ nhiệm. Tôi đă đến nhà thăm chị, đă tường tận gia cảnh của chị. Tôi thay lời chị viết câu chuyện này gửi tới quư vị độc giả, bởi v́, thú thực, nó đă làm cho tôi vô cùng cảm động do cái đẹp trong tâm hồn của những người trong cuộc. Ngay chính tôi, nó cũng khiến tôi sống tốt hơn và tin tưởng vào con người nhiều hơn. Niềm tin ấy, tưởng chừng như chênh vênh, dễ vỡ trong cuộc sống hôm nay. Tin ở con người, tin ở những ǵ tốt đẹp nhất trong cuộc sống, đó cũng là một phương châm mà tôi muốn truyền đạt cho học sinh của tôi. Tôi mong câu chuyện này sẽ mang lại cho chúng ta niềm tin yêu vào con người.

    Kư tên:

    Đinh Thị Thu Vân



    II.Câu chuyện thứ hai: hôn nhân của con gái tôi

    Tôi là một công nhân viên đă về hưu được hai năm nay. Hằng tuần tôi vẫn tham gia câu lạc bộ “Những người lớn tuổi” trong phường. Một trong những bàn luận của chúng tôi thường là các câu chuyện có thật – mà các báo khi đăng quả quyết là có thật. Những chuyện có thật đó, theo nghĩa này hay theo nghĩa khác, có sự bổ ích cho chúng ta. Bởi vậy tôi xin đóng góp một câu chuyện của chính gia đ́nh tôi. Lúc đầu, vợ tôi phản đối, cho rằng như thế th́ có khác ǵ vạch áo cho người xem lưng. Nhưng tôi thấy câu chuyện của gia đ́nh tôi mà cụ thể là chuyện của con gái tôi là một bài học đáng được độc giả xem xét. Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng vợ tôi cũng đồng ư cho tôi kể lại. Sau đây là câu chuyện về đứa con gái út của chúng tôi.

    Không phải tôi khoe nhưng cháu là một cô gái xinh xắn, ngoan ngoăn, học giỏi và rất hiếu thảo. Vợ chồng tôi rất tự hào về cháu đồng thời cũng rất tin tưởng ở cháu.

    Vào năm cuối cùng của đại học, cháu đưa về nhà một chàng trai và giới thiệu với gia đ́nh đấy là người yêu của cháu. Gia đ́nh tôi có cảm t́nh ngay với chàng trai ấy. Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, đă tốt nghiệp đại học và có công ăn việc làm ổn định với mức lương khá cao.

    Sau khi con gái tôi tốt nghiệp đại học, gia đ́nh chàng trai đặt vấn đề làm lễ hỏi cho hai cháu. Chúng tôi thấy các cháu đă trưởng thành, nghiêm túc đi đến hôn nhân và quan trọng hơn cả là hai cháu đều đă có công ăn việc làm nên chúng tôi rất ủng hộ.

    Nhưng cuộc đời thật lắm éo le. Ba tháng trước ngày cưới, con gái tôi đă phát hiện ra vị hôn phu của nó nghiện ma túy. Có lẽ đây là nỗi đau đớn nhất mà con gái tôi phải gánh chịu trong cuộc đời cháu. Cháu hoàn toàn gục ngă, mất ngủ và sút cân. Đêm nào cháu cũng khóc một ḿnh.

    Vợ chồng tôi t́m mọi cách để an ủi và khuyên nhủ cháu. Chúng tôi khuyên cháu hăy hủy bỏ cuộc hôn nhân chứ không thể lấy một kẻ dính líu tới x́ ke ma túy được. Tôi đă đến gặp gia đ́nh chàng trai và nói rơ sự thật. Bố mẹ chàng đă biết và vô cùng đau khổ nhưng cũng nhất trí với quyết định của vợ chồng tôi. Họ hiểu rằng con trai họ không xứng đáng với con gái tôi.

    Bố mẹ chàng trai nói chuyện với con gái tôi, khuyên cháu hăy quên đi nỗi đau đớn đó và khuyến khích cháu chấm dứt quan hệ với con trai họ. Vợ chồng tôi hy vọng thời gian sẽ làm cho con gái tôi bớt đau đớn về người yêu của ḿnh trong cuộc hôn nhân không thành.

    Nhưng một điều khó tưởng tượng đă xảy ra. Đó là việc con gái tôi vẫn quyết định đi đến hôn nhân với người yêu của nó. Nghe tin ấy, vợ chồng tôi thực sự bàng hoàng. Người đau đớn và suy sụp lúc ấy không phải là con gái tôi mà chính là mẹ nó. Nhà tôi đă khóc rất nhiều và nói với con gái tôi rằng nếu nó cứ quyết định lấy thằng x́ ke ma túy kia th́ vợ tôi sẽ quyên sinh.

    Tôi thực sự lo sợ. Tôi đă nói chuyện với con gái tôi nhiều lần. Lần nào con gái tôi cũng nói với tôi rằng chàng trai đó rất yêu thương cháu, nếu cháu bỏ th́ chàng sẽ chết, bởi vậy cháu cần phải giúp đỡ để vực người yêu của ḿnh đứng dậy, không thể bỏ chàng được. “Kệ nó, ai bảo nó dính vào x́ ke ma túy th́ nó ráng chịu. Nó cũng là đứa có ăn có học đàng hoàng chứ có phải ngu đần đâu. Chỉ những đứa ngu xuẩn, vô học mới dính vào x́ ke ma túy!”. Vợ chồng tôi, đặc biệt là vợ tôi, đă t́m mọi cách ngăn cản cuộc hôn nhân này. Tôi hiểu và thông cảm với vợ tôi, v́ chẳng người mẹ nào lại có thể nh́n con gái ḿnh thí bỏ tương lai cho một con người nghiện ngập như thế.

    Vợ tôi đến nhà chàng trai và xin gia đ́nh chàng hăy khuyên nhủ con trai họ tha cho con gái chúng tôi. Nhưng chúng tôi đă hoàn toàn thất vọng trong việc ngăn cản cuộc hôn nhân của con gái tôi.

    Tôi chưa bao giờ thấy con gái tôi lại quyết tâm đi đến hôn nhân của ḿnh như vậy. Khi mới biết tin vị hôn phu của ḿnh nghiện ma túy, tinh thần con gái tôi suy sụp đến nỗi tôi đă lo sợ con gái tôi có thể hóa điên. Nhưng sau này, tôi không thể tưởng tượng nổi nó lại quyết tâm và b́nh tĩnh đến như vậy. Trong khi đó, do gia đ́nh khuyên nhủ, chính chàng trai kia lại t́m cách từ chối t́nh yêu của con gái tôi một cách vô cùng đau khổ và ân hận.

    Nhưng chuyện ǵ đến th́ vẫn cứ đến. Một năm sau đó, gia đ́nh tôi không c̣n biết làm thế nào mà đành phải chấp nhận cuộc hôn nhân của con gái tôi. Những ngày trước đám cưới, tôi không thể nào hiểu được là con gái tôi tỏ ra rất hạnh phúc, chuẩn bị cho lễ cưới của ḿnh một cách hồ hởi tưởng như không hề có chuyện ǵ xảy ra mặc dầu trong ḷng tôi hoang mang và buồn vô hạn. Đặc biệt là vợ tôi, bà ấy phải chấp nhận cuộc hôn nhân của con gái ḿnh nhưng sống như người mất hồn.

    Vợ tôi không bao giờ tin một người đă nghiện ma túy mà có thể từ bỏ được. Ngoài miệng tôi an ủi vợ tôi nhưng trong ḷng cũng không tin. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó cuộc hôn nhân của con gái tôi sẽ tan vỡ. Làm cha mẹ, biết hôn nhân của con sẽ tan vỡ mà vẫn phải chấp nhận do sự ngu dại, cứng đầu cứng cổ nói không thèm nghe của nó th́ quư vị bảo có đau ḷng không? Bố mẹ có ai đau khổ như chúng tôi không?

    Cuối cùng th́ cái đám cưới cũng đến. Tôi vui hơn được một chút v́ thấy con gái tôi tỏ ra rất vui vẻ. Không ai nhận thấy trên gương mặt nó có một chút ǵ lo lắng hay buồn bă. Những người đến dự đám cưới đều thấy cháu nói cười luôn miệng và rất hạnh phúc.

    Cưới xong, vợ chồng con gái tôi thuê một căn hộ ở riêng. Chúng tôi luôn luôn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của con gái ḿnh. Cứ vài ba ngày vợ chồng tôi lại chở nhau đến thăm con gái tôi nhưng chẳng bao giờ thấy nó tỏ ra buồn chán.

    Quả thật, tôi không thể hiểu được tại sao con gái tôi lại có thể chung sống với thằng chồng x́ ke ma túy như vậy. Vợ tôi th́ không hề thay đổi thái độ đối với đứa con rể bất đắc dĩ này. Bà ấy lạnh lùng kể cả không thèm ừ hử chào lại khi hắn chở vợ đến thăm chúng tôi. Thỉnh thoảng bà ấy thường tỉnh giấc trong đêm và ngồi khóc một ḿnh trên giường.

    Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Tôi phải thú thật là trong ḷng tôi, nhiều lúc tôi vẫn chờ đợi con gái tôi trở về nhà, trên tay là tờ giấy quyết định ly hôn. Tôi không bao giờ tin một kẻ đă nghiện ma túy mà có thể bỏ được, v́ trên thực tế, có những người nghiện mà tôi biết, chưa ai dứt ra được mặc dầu gia đ́nh và xă hội đă t́m mọi cách giúp họ cai nghiện.

    Sau ba năm chung sống, con gái tôi vẫn chưa có con. Vợ tôi uất ức nói: “Nghiện như thế th́ làm sao mà sinh con được”, và bà ấy cầu mong chúng đừng có con th́ tốt hơn là có con.

    Thế rồi một ngày, vợ chồng con gái tôi mời bố mẹ hai bên đến ăn cơm để thưa một câu chuyện quan trọng. Nhà tôi đoán rằng có lẽ đây là bữa cơm cuối cùng để chúng nó chia tay nhau. Ḷng tôi rối bời. Một nửa tôi không muốn con gái tôi đứt gánh giữa đường nhưng một nửa lại muốn nó rời bỏ thằng chồng nghiện ngập.

    Nhưng thật bất ngờ, đó lại là một bữa cơm mà cả hai vợ chồng nó và bố mẹ hai bên đều rất hạnh phúc. Trong bữa ăn, con gái tôi đứng lên thưa với hai bên bố mẹ rằng chồng của cháu đă cai nghiện được mấy năm nay và hoàn toàn không c̣n quay lại với ma túy nữa, bây giờ chúng nó đang chuẩn bị cho kế hoạch sinh con. Tất cả chúng tôi sững sờ, kinh ngạc và đă khóc v́ sung sướng.

    Chúng tôi hỏi làm thế nào mà chồng cháu có thể dứt bỏ hoàn toàn ma túy? Nghe hỏi, con gái tôi chỉ cười nhưng chồng của cháu kể cho chúng tôi nghe những năm tháng con gái tôi đă giúp chồng cai nghiện như thế nào. Biết bao ngày tháng đôi vợ chồng trẻ đă sống trong nước mắt, trong giận hờn, đau đớn. Con gái tôi là đứa can đảm, nó đă đem hết t́nh yêu thương, đùm bọc để giúp đỡ người bạn đời của ḿnh vượt qua những vật vă, thách thức vô cùng khó khăn. Con rể tôi nói nếu không có t́nh yêu chân thành và mănh liệt của con gái tôi th́ nó khó ḷng vượt qua được.

    Câu chuyện của con gái tôi làm tôi suy nghĩ. Chính tôi cũng đă học được nhiều điều từ t́nh yêu của nó. Phải chăng, khi người ta có t́nh yêu và sự quyết tâm th́ có thể làm được nhiều điều? Do nghĩ như vậy nên tôi không sợ “vạch áo cho người xem lưng” mà kể lại chuyện này như một câu chuyện có hậu để quư vị độc giả xem xét. Theo tôi thấy, liều thuốc hiệu quả nhất đối với những người muốn từ bỏ ma túy là ḷng yêu thương chân thành, mănh liệt của người thân và cái nghị lực lớn lao của chính người nghiện.



    Thưa quư vị độc giả, bây giờ hai đứa cháu ngoại – một gái, một trai – của chúng tôi đă lớn, cháu gái đă đến tuổi bắt đầu đi học. Từ lâu lắm rồi chúng tôi đă quên đi, không c̣n nhớ “thằng con rể bất đắc dĩ” của chúng tôi đă từng là một người nghiện ma túy, cháu hoàn toàn là một người b́nh thường và rất yêu thương vợ con.

    Xin chào quư vị,

    Đỗ Văn Th.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 8
    Last Post: 29-10-2012, 12:11 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 17-10-2012, 05:46 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 29-09-2012, 03:25 PM
  4. Replies: 4
    Last Post: 25-03-2011, 01:14 PM
  5. Replies: 4
    Last Post: 24-03-2011, 01:20 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •