. . . . . .
19h00. Bên ngoài rần rần người đang lên xe. Trong dăy văn pḥng của Liên Đoàn chỉ có pḥng của ban Tài Chánh có đèn. Các nơi khác đều đă đóng cửa im ĺm. Đại úy Ḥe, Trung úy Long và tôi ngồi trên băng ghế nh́n tủ sắt đựng tiền. " Đồ nghề" chỉ có hai cây búa và một cái đục sắt tà đầu. Hơn 10cm bê tông đằng sau lớp vỏ bằng thép, đục như thế nào đây!? Bàn qua tính lại một hồi th́ Trung úy Long ra tay trước, mới đầu gơ nhè nhẹ, sợ có ai nghe được rồi ṭ ṃ vào xem th́ phiền. Nhưng sau đó là tống hết sức. Tiếng kim khí vang rền trong đêm.
- ...Mẹ! Thằng nào ṃ vô đây tao bắt làm cho biết. Tiền của Quân Đội mà! Chỉ có mấy " quan" làm th́ bất công quá. Trung úy Long lẩm bẩm. Đau tay thấy mẹ!
Ba người thay nhau h́ hục làm đến nửa đêm mà kết quả chỉ mới được một lỗ cỡ chừng trái cam quanh ổ khóa. Chúng tôi bàn nhau chắc là phải dùng claymore th́ họa may mới phá được tủ bê tông, nhưng lại sợ náo động cả hậu cứ và gây hoang mang cho những người c̣n đang chờ di tản.
Thứ bảy 28-03-1975.
Khoảng 2 giờ sáng, Đại úy Ḥe cho biết Trung Tá An có hỏi thăm t́nh h́nh " thụt két ", rồi nói là cứ ráng thêm chút nữa xem sao. Mỏi nhừ và vộp cả hai tay mà chưa phá được lớp bê tông. Chán nản, chúng tôi ra ngồi ngoài sân cho mát. Đến lúc này mới nghe loáng thoáng tiếng vọng của pháo kích. Không biết là địch đang rót vào đâu, rất đều đặn.
Đoàn xe di tản cũng đang vét chuyến cuối cùng. Tin tức cho hay mỗi lần trở ra đường là càng khó di chuyển v́ xe cộ lưu thông bừa băi và đều hướng về phía Sơn Trà, qua ngơ Cầu Trịnh Minh Thế. Ba chúng tôi nh́n nhau. Không ai nói lời nào. Một lát sau lại trở vào tiếp tục " công tác ".
5h00. Cả khu hậu cứ im ĺm. Hoặc là mọi người đă được đưa đi, hoặc Phú Lộc đang ngủ vùi sau một đêm dao động. Mệt, mỏi, thất vọng và bất lực nên chúng tôi bỏ cuộc. Tủ sắt vẫn ngạo nghễ nằm im đó, loang lỡ, lem nhem, nhưng ...vô sự!.
Đại úy Ḥe sang cư xá báo cáo cho Trung Tá An rồi trở qua tự ḿnh ngồi vào tay lái của chiếc Jeep đang chờ sẵn, Trung úy Long kế bên, c̣n tôi và tài xế cùng với một "đệ tử" ngồi băng sau. Trên xe có đủ vũ khí cho mọi người, kể cả lựu đạn và M79.
Xe ra cổng. Người lính vẫn c̣n đứng trong vọng gác nh́n theo. Phú Lộc không có tiếng động. Trên xe cũng im lặng, mỗi người một tâm trạng. Không ai nói với ai lời nào.
Quang cảnh ngoài quốc lộ thật b́nh yên. Xe cộ lác đác nên Đại úy Ḥe phóng thoải mái. Tới Cây Lan rồi vào Đà Nẵng mới bắt đầu đông dần. Tân cảng th́ khác. Xe cộ đủ loại đậu loạn xạ. Khó khăn lắm mới lách vào tận cổng.
Người lính an ninh Tân Cảng nhứt định bắt chúng tôi bỏ xe, bỏ súng mới cho vào. Đang căng thẳng th́ ông Ḥe bảo lên xe rồi quay đầu chạy ra, vượt cầu Trịnh Minh Thế. Tới ngả ba Non Nuớc, vừa quẹo về hướng Sơn Trà th́ đă thấy quân xa đủ loại nằm chơ vơ trên đường. Không thể nào chạy tiếp. Xe quay đầu nhắm hướng Non Nước, tống hết ga.
6h30. Ánh b́nh minh lờ mờ đủ soi sáng cảnh tượng hoang tàn trong Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân Vùng 1. Giấy tờ vung văi đầy đường. Non Nước đă thành một băi rác với từng nhóm người đang phá tung những dăy nhà tiền chế và kho quân lương của Liên Đoàn 14 BĐQ để hôi của.
Đại úy Ḥe chán nản quay xe trở ra . Trạm gác ngoài cổng đă mất bóng người lính đứng trực khi mới vào. Nh́n thoáng qua nhà chờ đợi kế bên th́ thấy lố nhố những bóng người với mớ vũ khí không thể lầm lẫn được: B40 và ..AK!
- Chết mẹ! Việt Cộng!
Đại úy Ḥe rít lên trong kẽ răng rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vội trở ra, bụi bay mù mịt, bánh nghiến trên đường khét lẹt. Đôi bên không nổ súng. Nếu có hậu quả sẽ ra sao?
Chúng tôi cùng im lặng cho đến khi trở lại khu Tân Cảng dưới chân cầu Trịnh Minh Thế. Đă không có cách nào chạy sâu vào tận cổng như lúc sáng sớm. Xe cộ bỏ lềnh khênh ngoài đường, chắn cả lối vào vốn rất rộng .
Đại úy Ḥe do dự dừng xe, chúng tôi bước xuống nh́n đoàn người đang lũ lượt tay xách, nách mang, vượt qua cổng để vào bến phà. Lưỡng lự và phân vân một hồi lâu, Trung úy Long đề nghị chạy một ṿng qua Quận Nhứt, xuống đại lộ Bạch Đằng cầu may hay về bên biển Thanh B́nh t́m ghe. Đại úy Ḥe gật đầu, ra hiệu lên xe. Nhưng tôi chán nản không muốn đi đâu nữa. Ai cũng nh́n tôi ngạc nhiên nhưng rồi chỉ lặng lẽ chào nhau sau vài lời chúc may mắn . Tôi đứng im nh́n theo xe vọt về hướng Đà Nẵng rồi lẫn vào ḍng người bước vào Tân Cảng. Không c̣n bóng dáng người lính giữ an ninh ngoài cổng. Mọi người thoải mái mang vũ khí đủ loại xuống bến phà. Tôi bất giác sờ vào bụng và túi. Khẩu Colt với hai gắp đạn cùng với hai trái " măng cụt " làm tôi yên tâm phần nào.
8h00. Tôi chọn đại chiếc xà lan gần nhứt. Vừa ngồi xuống một chỗ trống đă nghe một câu than thở thật năo ḷng.
- Chờ từ 2 giờ sáng cho tới giờ này mà không thấy tàu vô kéo ra. Rầu quá!
Như vậy là trước đó đă có người được đón ra tàu hải quân. Và những căn cứ sát biển dễ dàng di tản hơn hết. C̣n tại đây và trên sông Hàn th́ đành chào thua v́ địch pháo chận ngay ngoài cửa biển. Biết như vậy thà ở lại Phú Lộc rồi liều mạng lấy ghe vượt sóng cho rồi. Tôi nhủ thầm, trong ḷng nặng trĩu. Đang c̣n vẫn vơ nh́n qua ngó lại th́ có người gọi tên tôi.
Chị Hương từ trong đám đông chen đến kế bên tôi. Vừa nắm tay là chị bật khóc nức nở. Tôi cũng kềm ḷng để khỏi quỵ ngă trong lúc này. Nh́n chị tiều tụy và hốc hác làm tôi thấy nhói nơi ngực. Người vợ lính là như vậy. Chịu đựng một cách âm thầm. Chấp nhận mọi nghịch cảnh. Nhưng trong trường hợp chị và những ai cùng hoàn cảnh th́ thật đau ḷng. Xác chồng không nhận được. Nay lại phải chấp nhận đời góa phụ trong lúc cô đơn và đau khổ tột cùng. Tôi không biết an ủi thế nào, nên chỉ hỏi chị Hương về dự định cho tương lai.
- Th́ chỉ mong đừng lọt vào tay tụi nó thôi. Chị trả lời. Đă chạy một lần rồi. Bây giờ lại gặp nữa th́ đúng là tận số. Tôi chỉ mong về đến Hố Nai th́ xin lễ và phát tang cho anh Công một lượt. Hai, ba tuần nay chỉ biết chầu chực lo giấy tờ mà thôi.
Rồi chị lại bật khóc, làm tôi luống cuống. Nh́n túi xách nhỏ xíu trên vai chị, tôi bùi ngùi nghĩ đến anh bạn thân. Có lẽ hành trang của chị chỉ là mớ h́nh ảnh kỷ niệm mà tôi đă xem đi xem lại mấy lần trong căn nhà của trại gia binh.
C̣n tiếp...
Bookmarks