(Vài lời của người post: Chuyện xảy ra tại trại giam Z30A ở Xuân Lộc, Đồng Nai mới đây làm tôi nhớ đến “Đêm Noel Vùng Dậy” tại trại tù Suối Máu (Tân Hiệp, Biên Hoà) 24-12-1978.
Lúc đó tôi ở trại K5. Để đ̣i cán bộ trại giam trả về 3 anh em ở K1 bị bắt v́ đă tổ chức văn nghệ Giáng Sinh mừng Chúa ra đời, cũng như tất cả các K khác, đêm hôm đó tất cả tù cải tạo K5 đều tự động tập họp ở hội trường K5 để biểu t́nh bất bạo động. Anh em ngồi ca vang các ca khúc Giáng Sinh, trong khi bên ngoài hàng rào của trại, bọn “ḅ vàng” có cả chiến xa chạy rần rần để uy hiếp tinh thần anh em.
Anh “Sáu hồ hởi” ở K1, tác giả bài viết, là một nhân vật rất nổi tiếng khắp liên trại. Anh nổi tiếng như một huyền thoại vào lúc đó! Những điều anh “Sáu hồ hởi” viết trong bài viết này tương đối chính xác, đối với những ǵ xảy ra trong trại Suối Máu đêm hôm đó. Những điều khác, không xảy ra trong trại đêm hôm đó, cá nhân tôi không biết rơ, nhưng chúng ta có thể tin ở sự trung thực của anh “Sáu hồ hởi”.
Hôm nay đăng lại bài viết này của anh “Sáu hồ hởi” để các cựu tù trại Suối Máu và các bác cựu tù cải tạo, nếu chưa có dịp đọc, đọc để nhớ lại những ngày khổ nạn, tuy gian khổ nhưng cũng có những giờ phút hào hùng khí thế ngất trời, tay không đương đầu với VC. – TV)
***
Đêm Noel Vùng Dậy tại Suối Máu
Vơ văn Sáu (Sáu hồ hởi)
Cuộc biểu t́nh bất bạo động của hơn 10 ngàn Tù Nhân Chánh Trị -- được gọi là "Học Tập Cải Tạo" -- diễn ra trong đêm Giáng Sinh 24 tháng 12-1978 tại trại tù Suối Máu (Tân Hiệp, Biên Hoà), được anh em tù nhân chánh trị gọi là "Đêm Noel Vùng Dậy" -- là một sự kiện lịch sử -- đánh dấu một biến cố rất đặc biệt chưa từng xảy ra trong các trại tù cộng sản từ sau tháng 4-1975 cho tới thời điểm đó. Nó đặc biệt là v́ cuộc tranh đấu nổ ra rất bất thần, đồng loạt, phối hợp nhanh chóng và quy mô trên toàn thể 5 trại: K1, K2, K3, K4 và K5, mà trong đó yếu tố Tôn Giáo đă được dùng làm ng̣i nổ.
Biến cố "Đêm Noel Vùng Dậy" mặc dù rất ngắn ngủi chỉ diễn ra trong ṿng vài tiếng đồng hồ trong đêm 24-12-1978, nhưng nó đă đánh động đến tận bộ đầu năo của bọn thống trị cộng sản ở miền Nam. Công an vơ trang, quân đội và lực lượng chiến xa của tỉnh Biên Hoà đă được huy động tới bao vây trại để chuẩn bị đàn áp. Cho thấy tầm mức và ảnh hưởng của vụ này nó quan trọng như thế nào...
Nhằm ghi lại biến cố trên đây cho thật đầy đủ để lưu lại hậu thế, sau khi tới Mỹ định cư qua chương tŕnh "HO" (đợt HO.2 cuối 1990), chúng tôi, tức kẻ viết bài này đă mất nhiều năm cố gắng liên lạc với các bạn tù hiện định cư tại Mỹ và tại Úc, để gom góp, đúc kết mỗi ngày thêm đầy đủ. Và bài viết này đă lần lượt ra mắt bạn đọc trên tờ Góp Gió số 49 tháng 12-1997, kế đến tờ tuần báo Quê Hương của cô Đoan Trang ở San Jose, Cali, và sau cùng là tờ Lập Trường của ông Hồ Anh Tuấn ở Nam Cali. Chúng tôi rất vui mừng là đă được nhiều bạn đồng tù ở khắp nơi bổ sung thêm cho tới nay coi như đă tạm đủ.
Cái khó khăn cho cá nhân chúng tôi, là một NHÂN CHỨNG quan trọng trong truyện dưới cái tên "Anh Sáu Hồ Hởi". Chúng tôi đă cố gắng hết sức để cái TÔI không bị coi là tự đề cao ḿnh. Biến cố "Đêm Noel Vùng Dậy" là công sức của tất cả các anh em trong Ban Hành Động liên "K". C̣n chúng tôi, SHH chỉ đóng góp một phần tác động nên biến cố đó.
I.- ĐÔI D̉NG MỞ ĐẦU.
Sau khi xé bỏ Hiệp Định Hoà B́nh Ba Lê 1973, Cộng sản Bắc Việt xua gần như toàn bộ lực lượng vơ trang chính quy vượt sông Bến Hải vào cưỡng chiếm miền Nam, buộc Chánh quyền VNCH phải đầu hàng vô điều kiện vào ngày 30-4-1975. Bọn CS Hànội qua công cụ Mặt Trận GPMN, cho lùa tất cả quân, cán, chánh VNCH vào các trại tập trung dưới chiêu bài "Học Tập 15 ngày", để rồi trở thành những người tù khổ sai không bản án sau đó. Có điều thật mỉa mai, bọn CS biện minh cho việc "bắt nhốt" nầy, đại khái rằng :
- V́ quá tŕnh cộng tác với Mỹ-Ngụy lâu năm của các anh đă gây ra quá nhiều "nợ máu" đối với nhân nhân, cho nên giờ đây nhân dân rất căm thù các anh. Để bảo toàn sinh mạng cho các anh, Đảng và Nhà Nước phải tập trung các anh vào đây để các anh khỏi bị nhân dân trả thù giết hại. Đợi khi nào nhân dân ở bên ngoài được Đảng và Nhà Nước giáo dục học tập tốt, hết c̣n căm thù các anh nữa, chừng đó các anh sẽ được lần lượt cho về an toàn.. .
Rồi sau đó, chúng lại đổi giọng :
- V́ các anh là viên chức, sĩ quan được Mỹ nuôi dưỡng, thuộc thành phần ăn bám xă hội, không biết lao động để kiếm sống. Do đó, Đảng và Nhà Nước phải rèn luyện cho các anh biết thế nào là "lao động vinh quang", để sau này trở về nhà có thể tự lao động làm người có ích cho xă hội, nuôi vợ con, v.v...
Và, trong lúc anh em đi "lao động", đồng bào thường ném bánh ḿ, bánh tét, trái cây... cho các anh em. Bọn cán bộ bèn tịch thu hết. Chúng giải thích :
- Các anh đừng tưởng nhân dân thương các anh đấy à ? Không đâu ! Nhân dân thù các anh lắm ! Coi chừng nhân dân bỏ thuốc độc vào đấy để hại các anh. "Cách Mạng" có bổn phận phải bảo vệ các anh. Nếu có anh nào ăn trúng độc chết th́ "cách mạng" làm sao trả lời với nhân dân ? Đặc biệt là phải ăn nói làm sao với vợ con các anh (sic)!
Toàn là những giọng điệu giả nhân, giả nghĩa của giống hồ ly tinh !!!
Khởi đầu khi vào trại, chúng cho "học tập" cái gọi là "Chánh sách 10 diểm của Chánh Phủ Cộng Hoà Miền Nam" (tức MTGPMN) áp dụng cho các vùng vừa mới "giải phóng" như ở Huế, Đà Nẳng... Lời lẽ trong đó tỏ ra rất ôn hoà, ngon ngọt, rất "cách mạng", có thể làm yên tâm nhiều người. Như... "những người v́ không biết "cách mạng" mà chống lại "cách mạng" th́ không có tội t́nh ǵ cả. Những người đă chịu tŕnh diện, giao nạp vũ khí... sẽ được "cách mạng" khoan hồng"... Chữ "khoan hồng" luôn luôn được nhắc đến một cách trịnh trọng.
Nhưng độ tháng sau, chúng cho phát động một chiến dịch học tập 10 bài gọi là "chánh trị căn bản", cụ thể như ở trại tù Long Khánh. Mỗi bài mang một nội dung như "Đế Quốc Mỹ, kẻ thù số 1 của Dân Tộc VN"; "Ngụy Quân, Ngụy Quyền là do Mỹ nặn ra"; "Chủ nghĩa CS bách chiến bách thắng", v.v... Sau mỗi bài học, từng "tổ" học viên phải tiến hành việc "thảo luận", phân tích, đào sâu, tán rộng... những điểm trọng yếu. Phải thảo luận cho thật "đạt yêu cầu". Có nghĩa là phải "liên hệ" đến chính bản thân ḿnh "làm tay sai cho Đế quốc Mỹ"; phải "thành khẩn khai báo" những tội ác của bản thân trong cái gọi là "quá tŕnh" tham gia làm lính đánh thuê cho Mỹ... Người nào không chịu khai, hay chưa "thấy" được tội ác của ḿnh, th́ đă có cán bộ "quản giáo" VC "gợi ư" dùm ngay tại chỗ, để học tập cho có kết quả tốt, hầu được "cách mạng" sớm tha cho về... như những lời hứa hẹn trước khi bắt đầu đợt học tập.
Những điểm gợi ư đó cho thấy, bất cứ ai đă cầm súng đánh thuê cho Mỹ... th́ dù chỉ MỘT NGÀY thôi cũng đă là có TỘI ĐÁNG CHẾT rồi. Thí dụ như :
1.- Đối với một anh Chuẩn úy truyền tin mới ra trường, chưa từng lâm trận mạc, không chịu nhận ḿnh có tội chi cả. Quản giáo bèn gợi ư: Anh là sĩ quan truyền tin mà không có tội à ? Vậy chứ ai đă gọi máy bay B-52 tới để ném bom tàn sát quân cách mạng ? Bắn giết đồng bào ? Tội của anh nặng lắm!
2.- Đối với anh sĩ quan mới ra trường, gốc giáo chức, được biệt phái trở về dạy học, cũng khai không có tội. Quản giáo lại gợi ư: Bác Hồ có dạy rằng "v́ ích lợi 10 năm trồng cây; và v́ lợi ích trăm năm trồng người". Chính anh đă nhồi sọ cho các thiếu nhi căm thù cách mạng. Lớn lên chúng sẽ xung phong đi lính cầm súng chống lại cách mạng... Thế mà anh dám bảo rằng không có tội à?
3.- C̣n đối với một ông sĩ quan quân nhạc, cũng khai rằng không có tội cầm súng chống lại cách mạng. Quản giáo cũng gợi ư: Này nhé ! Anh mới là kẻ có tội nặng nhất. Anh thuộc lính tâm lư chiến, sáng tác nhạc khích động căm thù cách mạng cực kỳ phản động. Chính bọn tâm lư chiến đă thổi kèn rước đế quốc Pháp, rồi rước đế quốc Mỹ xâm lăng đất nước ta!
Tất cả những lời "nhận tội" phải được ghi vào "Bản Thu Hoạch" cá nhân từng người, là kết quả của mỗi bài học, người nào cũng phải nhận là "có tội".
Và điều quan trọng nhứt là, để chứng tỏ ḷng thành khẩn của ḿnh, mỗi người phải "tự giác" viết ra câu này: "Xét v́ tội của tôi quá nặng, tôi xin t́nh nguyện học tập lâu dài cho đến khi nào được cách mạng xét thấy có tiến bộ, cho về th́ tôi mới về". Những ai không chịu viết như vậy, tức là chưa thành khẩn. Tổ học tập bắt buộc phải "đấu tranh" quyết liệt với các phần tử c̣n ngoan cố. Cán bộ quản giáo cũng sẽ "đấu tranh" với đương sự. Sẽ cho hưởng phần ăn C (kém); không cho viết thư và nhận quà tiếp tế; bị gọi lên tŕnh diện cán bộ giáo dục vào lúc giữa đêm... Cách mạng sẽ kiên tŕ đấu tranh cho đến khi nào đương sự chịu tự giác tội lỗi của ḿnh mới thôi. Thường th́ không mấy ai không... "tự giác" cả!
Bọn VC đă thành công lớn : Rơ ràng chúng ta, những người tù nhân chánh trị đă tự chui đầu vào chiếc dây tḥng lọng. Chúng ta đă T̀NH NGUYỆN ở tù... chứ có VC nào bắt buộc đâu!? Quốc tế có lư do ǵ can thiệp vào?
Sau đợt học tập 10 bài (mỗi tuần 1 bài), anh em tù được nghỉ xả hơi sau 2 tháng rưỡi thần kinh thật căng thẳng tột độ. Có anh, trong lúc "liên hệ" tội ác của ḿnh, đă không chịu đựng nỗi mà phải bật khóc oà lên như đứa trẻ. Đó cũng là h́nh thức tẩy năo, nhồi sọ và khủng bố tinh thần thật tinh vi của cộng sản.
Tiếp theo, chúng cho học tập cái gọi là "Chánh sách 12 Điểm" của Chánh phủ Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam (tức MTGPMN), trong đó có một điều khoản khá "mập mờ" rằng "sau 3 năm học tập, những ai tỏ ra có "tiến bộ" học tập tốt, lao động tốt, sẽ được tha về sum họp với gia đ́nh. C̣n những thành phần "ác ôn", có nợ máu với nhân dân, không chịu "cải tạo" sẽ bị đưa ra toà án xét xử"!
Kết quả, tại trại Long Khánh, chỉ có một số nhỏ hạ sĩ quan, kể cả cấp chuẩn úy, và một vài anh "nằm vùng" hoặc có thân nhân "cách mạng" bảo lănh được thả về. Số c̣n lại được thanh lọc, chia ra nhiều thành phần "tội ác" khác nhau... rồi "biên chế" đưa đi nhiều trại khác từ Nam chí Bắc...
Khi mới vào trại tập trung, phần đông anh em nghĩ rằng Chánh Phủ Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam có chủ trương Trung Lập được quốc tế thừa nhận qua Hiệp Định Paris 73. Và qua việc học tập Chánh Sách 10 Điểm của Chánh phủ CHMNVN, anh em đều nghĩ rằng v́ nhu cầu ổn định t́nh h́nh lúc ban đầu, cho nên việc tập trung anh em lại là cần thiết trong một thời gian 3 đến 6 tháng, hay một năm là nhiều...
Nhưng nay qua bài học "Chánh Sách 12 Điểm" lần này, anh em đă nhận ra ư đồ của CS. Tất cả anh em đă bị lừa, và dứt khoát không c̣n tin CS nữa. Mầm chống đối bắt đầu bằng các cuộc trốn trại cũng như các cuộc phản đối tiêu cực.
Cho thấy chánh sách học tập cải tạo của CS đă thất bại hoàn toàn. Biết bao nhiêu công lao tuyên truyền dụ dỗ, nhồi sọ tẩy năo đủ cách, đủ kiểu... nhưng hàng trăm ngàn quân, dân, cán chánh VNCH, chẳng có một anh "NGỤY" nào chịu "tiến bộ" chạy qua hàng ngũ "CÁCH MẠNG" cả !?
May ra có một vài tên cùi hủi như Đại úy Bùi Đ́nh Thi, hay nhạc sĩ Vũ Thành An... là những kẻ đă đánh mất lương tri, phản bội, cam tâm làm chó săn cho bè lũ Việt gian cộng sản.
Vào giữa năm 1977, một số anh em thuộc thành phần "ác ôn" chúng tôi bị "biên chế" đưa đến Trại tù Long giao (T-11).
II.- NHỮNG TÁC ĐỘNG TÂM LƯ ĐƯA ĐẾN "DÊM NOEL VÙNG DẬY".
Vào đầu năm 1978, Việt cộng ráo riết chuẩn bị lực lượng để xâm lăng Cao Miên. Tại Long Giao, chúng dồn các TNCT ở các T-11, T-12 & T-13 qua hai T-14 và T-15, để lấy chỗ đưa binh lính và thường dân người Khmer bỏ chạy khỏi chế độ Khmer Đỏ. Đồng thời chúng tuyển lựa các thanh niên Khmer thành lập lực lượng Quân Đội Khmer chống Khmer Đỏ do Trung tá Heng Som Ring chỉ huy. Sau đó, ra Tết 1977, các TNCT bị phân tán hết, lớp ra Bắc, lớp đi Xuyên Mộc, và lớp đi Hốc Môn. Cá nhân tôi SHH ở trong số anh em đi Hốc Môn.
Tới Hốc Môn gặp ngay nhà thơ Phan Lạc Giang Đông (Tr/U KQ), được VC cho làm Nhà Trưởng nhà 16. Gặp nhau Đông mừng lắm, nói ngay: Anh Sáu làm ǵ mà cán bộ trại bảo anh Sáu là "phản động", bảo Đông phải theo dơi anh đấy? Tôi kể lại cho Đông nghe. Tưởng sao, Đông lại tiếp tay tên "phản động" SHH, hàng đêm tụ tập anh em lại để cho SHH nói chuyện.
Có một số anh em nghi ngờ Đông làm an-ten v́ được VC tin tưởng cho làm nhà trưởng. Điều này sai. Bọn VC cho Đông làm Nhà trưởng là v́ chúng biết Đông có ông anh là Đại úy Phan Lạc Tuyên, tham gia đảo chánh hụt 11-11-1960 bỏ chạy qua Cao Miên rồi theo VC. Năm 1975 Tuyên mang chức Đại tá VC trở về Sàig̣n. Nếu Đông là an-ten th́ tại sao Đông c̣n tiếp tay "phản động" SHH ? Đông đă mất tại Seattle cách đây mấy năm.
Rồi qua tháng 8-1978, chúng tôi lại bị "biên chế" đưa tới trại tù Suối Máu ở Tân Hiệp, thuộc K1.
Trong 3 năm đầu từ 1975 đến gần cuối năm 1978, tức từ khi vào trại ở Long Khánh cho tới Suối Máu, Tân Hiệp, đều do quân đội chánh quy miền Bắc VC thuộc Binh chủng Pháo binh và Pḥng không (theo đúng luật quốc tế) và MTGPMN phụ trách giam giữ tù.
Nhưng tới tháng 10-1978 th́ lực lượng Quân đội (anh em gọi là tụi Ḅ xanh) bàn giao quyền kiểm soát trại lại cho Công an (anh em gọi là tụi Ḅ vàng). Tại trại Suối Máu, trong lúc giao thời, bọn Công an mới tới chưa nắm vững t́nh h́nh trại tù nên c̣n thả lỏng. Nhứt là chưa nắm được thành phần nhân sự các TNCT, cũng như chưa thiết lập được bộ máy an-ten "ch́m", cho nên t́nh h́nh sinh hoạt anh em trong trại rất cởi mở, hàng ngày anh em từ trại này chui qua trại kia tấp nập...
Trại tù Suối Máu ở gần nhà ga xe lửa, gồm có tất cả 5 trại, gồm : K1, K2, K3, K4 và K5 dính liền nhau kết thành h́nh chữ nhựt, ngăn cách bởi 2, có chỗ 3, lớp hàng rào kẻm gai. Mỗi trại nhốt trên dưới 2 ngàn TNCT. Xung quanh là ṿng đai 3 lớp kẻm gai và concertina rất kiên cố, mỗi góc đều có cḥi canh cẩn mật. Doanh trại bọn cai tù ở ṿng đai ngoài. Sau giờ hành chánh, bọn quản giáo ra về, các cỗng trại đóng lại. Anh em TNCT bên trong được "tự do, thoải mái" đi lại.
1.- Tổ chức thông tin & tuyên truyền: Cũng trong dịp này, có nhiều tin tức từ bên ngoài lọt vào qua các thân nhân thăm nuôi, thật hấp dẫn. Như Liên Hiệp Quốc lên án VC vi phạm nhân quyền và đ̣i phóng thích tất cả các TNCT đang bị giam giữ, đồng thời cho các TNCT được tự do đi dịnh cư tại các nước Tây phương và Hoa Kỳ. Các nước Tây phương và Hoa Kỳ sẵn sàng đón nhận và tái định cư các gia đ́nh TNCT...
Mặt khác, Trung Cộng là một thành viên giám sát của HĐ Paris về VN, cũng áp lực đ̣i VC thả TNCT mà họ gọi là các "Nạn Kiều".
Những tin tức trên đă làm bừng lên không khí sinh hoạt trong các trại tù CS. Anh em tù tin tưởng rằng ngày tự do đă gần kề...
Nhằm thu thập các tin tức, các anh em TNCT đều dặn ḍ gia đ́nh nên thu thập những tờ báo Anh ngữ, Pháp ngữ hay Hoa ngữ dùng làm giấy gói quà thăm nuôi. Anh em chuyển các tờ báo đó cho các bạn sành Anh, Pháp hay Hoa ngữ dịch ra tiếng Việt. Sau đó tổng hợp lại rồi phổ biến đi các K.
Có mấy anh em sĩ quan truyền tin, được bọn quản giáo đưa nhờ sửa radio. Khi sửa xong không giao ngay, mà cứ kéo dài thời gian để lén nghe đài VOA, Úc, BBC... rồi cũng đúc kết tin tức đem phổ biến toàn các K. Ngoài ra, lợi dụng bọn quản giáo đưa rất nhiều radio hư vào để lấy bộ phận thay cho radio của chúng, anh em sửa lại, rồi tháo rời từng bộ phận đem để ngoài chuồng gà, mỗi nơi một món, tối đến anh em đem ráp lại nghe tin...
Tại K1, anh em có tổ chức các toán "du thuyết", hàng đêm xé rào qua các K khác để thuyết tŕnh tin tức thời sự nóng bỏng xuyên qua các tin tức đă thu thập được. Hoặc bàn về Hiệp Định Geneva 54 và HĐ Paris 73. Các diễn giả gồm có Luật sư Dương Cự (Tr/úy Toà án QS); Trần Xuân Rĩnh (Đ/úy); Vơ Văn Sáu (Sáu Hồ Hởi, T/U Hải quân).
Các buổi nói chuyện thường thu hút nhiều anh em. Nhưng riêng Sáu Hồ Hởi, các buổi nói chuyện thường lôi cuốn rất đông anh em và vô cùng sôi nổi.
Có một lần vào buổi sáng Chủ nhựt, khi SHH đang nói chuyện tại K4, th́ bọn Công an ùa vào định bắt SHH. Lập tức hàng trăm anh em K4 tạo thành một ṿng đai cản trở bọn công an để vài anh em bảo vệ SHH kịp chui rào qua K5, rồi từ K5 chui về K1. Đặc biệt mỗi khi SHH định đi tới K nào sinh hoạt th́ luôn luôn có một toán anh em đi trước mở hàng rào và ḍ đường, cũng như thông báo để anh em tập trung lại.
Ở đây chúng tôi cũng xin nói rơ về cái tên Sáu Hồ Hởi.
Cái tên SHH được anh em đặt cho tôi (Vơ Văn Sáu) từ trại Long Giao. Chẳng là hàng đêm, có mấy anh em thường cùng tôi, như Nguyễn Thế Thăng (hiện ở Oregon), đi qua các nhà khác gặp gỡ các anh em để nói chuyện về thời sự và chánh trị. Trong số nầy có cả nhà văn Dương Hùng Cường (Dê Húc Càn, Tr/U KQ). Mỗi lần nói chuyện số anh em càng đông, có khi lên tới hơn 20 người. Các anh em rủ nhau: Hăy tới nghe anh Sáu nói chuyện, hồ hởi lắm! Và đặt tên luôn là "Sáu Hồ Hởi". Có anh phản đối, như bạn Đinh Cẩn Cấp (Hiện ở Seattle) và Lê Quang Bé (Tr/U QC Tư Pháp): Ḿnh nên gọi là anh Sáu Vui Vẻ. Tên Sáu Hồ Hởi nghe giống như tiếng của VC lắm. Nhưng anh em không chịu, nói rằng gọi cái tên SHH tụi VC nó sẽ không để ư, không nghi anh SHH là phản động. Thế là từ đó chết luôn cái tên SHH, nghe cũng vui vui ! Thực ra, hai chữ "hồ hởi" là tiếng nói của giới b́nh dân Nam bộ chứ không phải là từ ngữ độc quyền của Việt cộng.
2.- Chiến dịch diệt an-ten. Chiến dịch diệt an-ten được châm ng̣i từ K5. Nguyên nhân bùng nổ như sau :
Nhân khi bọn Công an vừa vào tiếp thu trại, chúng liền cho mở tất cả các nhà giam conex thả hết anh em đang bị kỷ luật. Trong số nầy có Đại úy Ngô Quốc Việt (phi công L.19 chuyển qua An Ninh QĐ). Hầu hết những anh em bị giam conex thả ra đều kiệt sức đi không nổi, phải nhờ bạn bè d́u về trại. Bạn thân của Đ/U Việt là Tr/U Trần Mạnh Tôn, thấy Việt thân h́nh quá tiều tụy, một mặt Tôn kêu gọi anh em gom góp các loại thuốc men cần thiết và nhờ anh Mạc Đ́a Phong có nghề châm cứu săn sóc cho cho Việt.
Nhưng trước hết, anh em d́u Việt ra giếng tắm, v́ từ lúc bị giam cùm có tắm rửa ǵ đâu. Trên đường tới giếng, đột nhiên Việt chỉ tay hô lên: "Ê ! Thằng đó nó bán tao"!
Nh́n theo tay chỉ, Tôn chạy lại chỗ có vài anh đang đứng, và hỏi một tên : Ê ! Phải bạn bán Việt vào conex không?
Rồi cũng chẳng cần sự trả lời, xác nhận có hay không, Tôn ra đ̣n túi bụi. Các bạn xung quanh thấy vậy cũng ùa vào đánh hội đồng. Giữa lúc ấy, bất thần có tiếng quát của tên công an trên vọng gác gần đó: Các anh kia làm ǵ đánh ngườ́ thế?
Một anh bèn nhanh trí trả lời: Báo cáo cán bộ ! Thằng này ăn cắp gà, chúng tôi đánh nó.
Tên công an nghe thế, nói: Ăn cắp gà hả? Ừ, đánh thấy mẹ nó đi!
Sau đó, anh em K5 hăng máu, quay về trại lùng các tên an-ten khác trừng trị luôn.
Khoảng một giờ sau, anh em bên K1 nghe tiếng nhốn nháo bên K5, bèn chạy ra hàng rào hỏi thăm. Rồi như một cơn nước lũ làm tràn đê, K1 và các K khác, anh em tự động thành lập ra các "Ban Hành Động" để trừng trị bọn an-ten phản bội. Thành phần Ban Hành Động các K như sau :
- Tại K1: Trưởng Ban: Trần Đ́nh Ngọc (Đ/U Dù), Nguyễn Ngọc Tiên (Tr/U khoá 22/ĐL), Nguyễn Văn Đại (Đại mập, Th/U KQ), Nguyễn Thành Trạng (Tr/U HQ), Nguyễn Văn Xuân tức Xuân Đại liên, v́ mỗi lần mở miệng là tuôn ra một tràng như đại liên. Ở nhà 3 c̣n có Tr/U CB Dương Viêm, anh em đảo ngược lại là Diêm... Vương, anh cũng là người đặt cho Sáu Hồ Hởi thêm cái tên "quốc tế": Sáu Lục Six (Sáu = Việt; Lục = Tàu; Six = Mỹ).
- Tại K2: Nguyễn Thành Tâm (Th/tá QN), Lê Thanh Hồng Vân (Th/tá KQ), Trương Mạnh Hùng (Th/U), Trần Văn Thuyên, Nguyễn Đại Loại...
- Tại K3: Phan Phát Hiện, Trịnh Xuân Dơng (Th/t TQLC)...
- Tại K4: Giang Văn Hải, Phí Lê Hùng, Đặng Thế Tiến tức Tiến Dế, Trần Kim Hải tức Hải Bầu...
- Tại K5: có một lực lượng hành động đông tới 16 người : Tạ Trung Hải (Tr/U trực thăng), Hồ Viết Cảnh (Th/U TQLC), Phạm Ngọc Đông (Tr/U HQ), Nguyễn Văn Thuận (Tr/U Dù), Lư Văn (Tr/sĩ ANQĐ), Lê Hữu Dư (Th/U Dù), Đỗ Trọng Thư (Th/U), Nguyễn Hưng Long tức Long Sữa (Tr/U LĐBK 81), Nguyễn Ngọc Chuyên (Lôi Hổ), Nguyễn Thế Hùng (Tr/U BĐQ), Đặng Xuân Bính, tức Bính Đại Hàn (Tr/U BĐQ), Châu Đông Pha (Tr/U PB/SĐ3BB), Nguyễn Văn Rạng (Th/U Dù), Đỗ Văn Tŕnh (Tr/U SĐ5BB), Trần Mạnh Tôn (Tr/U SĐ3BB), Trần Văn Lợi (Tr/U HQ), và Ngô Hưng Trung, tức Trung Râu.
Tại K1 trong đêm đầu, có tới 3 an-ten bị đánh nằm liệt không đi "lao động" nổi. Mặt mày sưng tù vù. Bọn công an gọi lên hỏi tại sao mặt bị sưng như vậy ? Cả ba anh đều nói rằng ban đêm đi cầu trượt chân té. Bọn CA không tin, đem nhốt cả 3 vào conex. Hôm sau lại đem cả 3 ra hỏi nữa. Như đă có chuẩn bị trước, một anh nói là đă đánh nhau với anh kia. CA lại hỏi anh thứ ba : Hai anh kia đánh nhau, c̣n anh th́ sao ? Anh nói ngay: C̣n tôi th́ nhảy vô can, trời tối quá nên cũng bị đánh nhầm!
Thế là bọn CA đành thả cả 3 ra.
Phương pháp trừng trị an-ten tại K1 : Cứ vào giờ ngủ mỗi đêm , một toán 4, 5 anh em Ban Hành Động tới từng nhà, cho tắt đèn (đèn bắt buộc phải mở suốt đêm). Sau đó tới trước chỗ nằm của tên an-ten, bắt anh ta quỳ xuống nghe đọc bản án. Sau đó đánh cho một trận, nặng hay nhẹ tùy theo tội trạng.
Tại mỗi Ban Hành Động các K, các anh phụ trách Ngoại Vụ thường xuyên liên lạc với nhau, hội họp, trao đổi ư kiến. Việc hội họp chỉ có thể bàn vào ban đêm. Ban ngày truyền tin nhau bằng nói vói qua các hàng rào, hoặc buộc tờ giấy vào một ḥn đá rồi ném qua hàng rào.
Ngoài những công tác trên, các buổi tŕnh diễn văn nghệ bỏ túi, với các chủ đề đấu tranh qua các bản nhạc chính huấn và các ca khúc được sáng tác trong tù. Tại K5, anh em c̣n thực hiện được một tờ báo viết tay, mang tên Đặc san Phá Xiềng. B́a do Nguyễn Văn Tiên (Tk/Gia Định) minh hoạ. Các trang trong có các hoạ sĩ Tâm Đen, Ngọc, v.v... Nội dung gồm có : Quan Điểm, Tư Cách của Sĩ Quan trong trại tù, 3 bản nhạc, thơ và truyện ngắn... Đặc san viết tay rất đẹp, dày khoảng 80 trang được tŕnh bày và đóng rất khéo léo như một đặc san in, khâu gáy b́a đàng hoàng, và được chuyền tay nhau từ nhà này sang nhà khác.
Tất cả các hoạt động trên đây, thêm vào đó là những chuyến đi du thuyết của các anh Dương Cự, Trần Xuân Rĩnh, Vơ Văn Sáu (SHH), đă khích động tinh thần anh em lên đến cao độ. Sự đoàn kết gắn bó giữa các TNCT càng thắm thiết hơn bao giờ hết, hào khí của người chiến sĩ VNCH dâng cao. Tất cả đă góp phần vào biến cố : ĐÊM GIÁNG SINH VÙNG DẬY đầy khí phách, hào hùng, lịch sử có một không hai trong các trại tù Cộng sản vào thời điểm đó !
(C̣n tiếp)
Lynnwood, WA, mùa Giáng Sinh 2008
Vơ Văn Sáu
Nguồn:
http://traitrunggioi.blogspot.com/20...-suoi-mau.html
Bookmarks