Nhưng nếu câu hỏi "anh hùng hay phản bội" có thể đặt ra với ông ngoại bắc kỳ di cư của Khánh-Vân, tại sao lại không thể đặt ra cho Việt Minh Cộng Sản?
Hăy đối chiếu danh nghĩa, lời nói và việc làm. Từ 1945, họ gọi tên nước là "Việt Nam dân chủ cộng ḥa" thêm cái đuôi dài thọng "Độc lập tự do hạnh phúc." Từ 1975, họ đổi tên nước là "Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam." Thực tế trước cũng như sau, chỉ thấy một chế độ độc đảng, bầu cử kiểu đảng cử dân bầu, quốc hội dơ tay theo lệnh Đảng, toà án tuyên án theo lệnh Đảng. Quan chức bố uan chức con đều thành tư bản đỏ. Dân Saigon đang bàn tán vụ “cậu ấm đỏ” của một vị lănh đạo mua trọn khu thương mại lớn với giá nửa tỷ đô la Mỹ. Cả guồng máy kinh tế chạy kiểu tư bản thời kỳ c̣n hỗn mang. Vậy là đối với những danh xưng mà chính họ tự nhận, họ là anh hùng hay phản bội?
Đảng cộng sản luôn tự xưng là Đảng của giai cấp công nhân, nông dân.
Công nhân trong nước đang bị những chủ hăng Đại Hàn, Đài Loan đối xử tàn bạo, đánh đập, mắng chửi. Khi phải đ́nh công, kêu gọi sự can thiệp... họ không những không được nhận bất kỳ sự bênh vực nào mà c̣n bị nhà nước cho công an đàn áp những người công nhân biểu t́nh này.
Với nhà nước cộng sản, công nhân thực tế chỉ là một món hàng rẻ mạt để chiêu dụ đầu tư ngoài quốc, hoặc để "xuất khẩu lao động." Cả trăm ngàn công nhân nam nữ đă được xuất khẩu bừa băi, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi. Đâu rồi, cái đảng của công nhân?
Công nhân đă vậy, nông dân ra sao?
Trong thời gian qua, bà con cô bác từ nhiều tỉnh thành như Bến Tre, Long An, Đồng Tháp, B́nh Thuận, B́nh Phuớc, Tiền Giang, An Giang... và ngay chính các quận trong Saigon, thường xuyên vô Saigon, ra Hà Nội khiếu kiện đất đai. Họ dựng các mái che nắng, giăng cao các biểu ngữ tỏ rơ sự phẫn nộ do bị áp bức, cưỡng chế, chiếm đoạt đất đai, nhà cửa... Tiếng kêu của họ, kêu hoài... không thấu... H́nh ảnh những kỳ biểu t́nh này được phổ biến rộng răi trên nhiều trang web.
"Đất đai ruộng vườn của chúng tôi bị ‘ép mua’ với giá không đủ làm lại chuồng ḅ..." - Nhiều bà con nông dân nằm lê lết ở góc đường Hoàng Văn Thụ và Hồ Văn Huê, đường đi từ phía sân bay Tân Sơn Nhất ra huớng Phú Nhuận, đă than thở như thế trong kỳ biểu t́nh hồi tháng 7 năm 2007 vừa qua. Nhiều người cho biết họ thuộc gia đ́nh cách mạng, thương binh liệt sĩ; trong thời chiến họ từng là những bà mẹ lội núi băng rừng mang thức ăn cho chính những cấp lănh đạo bây giờ. Vậy mà "các ông ấy đành ḷng đối xử với chúng tôi như thế."
Các ông mà những người nông dân này nhắc đến, có bao giờ tự hỏi họ là anh hùng hay phản bội?
Sách vở cộng sản thường ca là Đảng ta dương cao ngọn cờ độc lập dân tộc. Đánh Tây, đánh Mỹ, hai triệu người chết cũng chỉ v́ hai tiếng độc lập. Lần đầu tiên trong lịch sử đất nước, Ải Nam Quan, Bản Giốc đă thành đất Trung Quốc, vùng biển Trường Sa đă bị Trung Quốc công khai sát nhập vào quận Nam Sa. Thanh niên sinh viên biểu t́nh phản đối th́ bị công an dẹp. Tệ đến mức có ông làm quan truyền thông tới chức Tổng Biên Tập mà chỉ v́ đăng bài viết bảo vệ chủ quyền Trường Sa mà mất chức luôn.
Ngọn cờ độc lập của Đảng nay ở đâu? Anh hùng hay phản bội ?
C̣n tiếp...
Bookmarks