Người dân ngộp thở v́ hàng Trung Quốc
Ông Hà, sống ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, than thở với chúng tôi là ông quá sợ Hà Nội bây giờ, không biết Hà Nội xưa đi đâu mất rồi mà bây giờ hiện ra trước ông toàn là Hà Nội của phở mắng, cháo chửi, bánh Trung Thu tụt quần mắng nhiếc… Một Hà Nội đầy rẫy hàng Trung Quốc, đi đâu cũng thấy bóng Trung Quốc ám mắt. Từ ngoài phố về đến đầu ngơ, từ ngoài khách sạn vào đến giường ngủ đều thấy Trung Quốc xuất hiện. Ông Hà buồn rầu nói rằng không chừng, một ngày nào đó, những cây sấu ở Hà Nội sẽ mọc ra toàn trái made in China, và những người vốn yêu Hà Nội xưa ăn vào sẽ chết hết. Đó là nỗi lo không lăng mạn một chút nào.
Hà Nội, phố phường. RFA
Ông Hà nói: “Hàng Trung Quốc th́ lâu nay càng ngày càng nhiều hơn. Kể cả chợ đêm , hàng cổ để làm du lịch đó, cũng toàn Trung Quốc cả.
Hiện nay nếu nói là Bắc Kinh thu nhỏ cũng không ổn. V́ toàn hàng cấp thấp của nó, c̣n hàng Tàu cao cấp nó cũng ở hàng riêng.Tức là hàng Tàu cao cấp nó ở hàng riêng của nó, chỉ có hàng Tàu cấp thấp, rẻ tiền th́ nó tràn lan. Như vậy th́ không thể nói nó là Bắc Kinh photo được, mà nó chỉ là một cái ǵ đó của Trung Quốc, nói nó là một cái tỉnh nhỏ của Bắc Kinh th́ đúng hơn. Trong một cái sạp hàng th́ có nhiều hàng từ Quảng Tây, Quảng Đông…nhiều nguồn từ phía Bắc, từ Trung Quốc th́ đúng hơn. Hàng bên ḿnh chủ yếu là hàng tiêu dùng hay hỏng, rẻ tiền, đi vào bằng tiểu ngạch v́ tiểu ngạch mới rẻ. Bảo nó là Bắc Kinh không đúng v́ Bắc Kinh nó đồ sộ hơn, vùng dưới này chỉ là một tỉnh lẻ, một cái rốn để nó đem rác vào nó thải vào thôi.”
”Bà Nguyên, sống ở phố Yết Kiêu, một con phố có nhiều cơ quan cấp bộ tọa lạc, chia sẻ với chúng tôi rằng bà rất buồn mỗi khi đi thăm, đi mua sắm ở Hà Nội ba mươi sáu phố phường. V́ với người dân Hà Nội, những phố Hàng Buồm, Hàng Thiếc, Hàng Ngang, Hàng Bông, Hàng Gai, Hàng Thùng… ám ngộn kư ức một thời với phức hợp mùi rất ư Hà Thành, rất ư Tràng An thanh lịch, bây giờ đă trôi tuột vào quá khứ, thay vào đó là thứ mùi hỗn tạp có xuất xứ Trung Quốc làm cho một người nội trợ như bà thấy lo lắng và dần dà thấy ḿnh liều lĩnh, thây kệ, sắm bừa, mua bừa cho qua ngày đoạn tháng v́ không c̣n lựa chọn nào khác.
Chị Huyền Thư, một người mẹ trẻ cũng đang sống ở phố Yết Kiêu, phàn nàn với chúng tôi là bây giờ, muốn mua sắm quần áo cho trẻ con, chỉ c̣n một cách duy nhất là t́m đến các cửa hàng Made in Việt Nam. Nghiệt nỗi là hệ thống cửa hàng này tuy rất phong phú về mẫu mă nhưng lại có giá thành quá cao, không hợp với giới b́nh dân, mà phần đông người b́nh dân mới cần đến chỗ bán hàng giá vừa phải để mua sắm cho con cái. Nếu như hệ thống Made In Việt Nam bán với giá như hiện tại, cách ǵ người b́nh dân, người lao động nghèo cũng không dám bén mảng đến cửa hàng, rồi cũng chỉ quanh quẩn quanh các cửa hàng ở ba mươi sáu phố phường để mua hàng Trung Quốc về xài. Chính v́ thế, trong mắt người Hà Nội nghèo như chị bây giờ, Hà Nội đă là một Bắc Kinh thứ hai.
Với đà mọi thứ đang dần dần biến dạng, mang dáng dấp Bắc Kinh và đẩy tâm thức tiêu dùng người dân đến chỗ thân thiện, xem hàng Trung Quốc như một thứ không thể thiếu trong gia đ́nh, th́ sớm muộn ǵ, Hà Nội cũng sẽ là một Bắc Kinh khác.
Nhóm phóng viên tường tŕnh từ Việt Nam.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...013071904.html
Bookmarks