Cẩn tắc vô ưu”,
Tôi liền kiếm giấy bút viết ngay một tờ đơn để gửi cho “Ban” Nhu Trưởng Trại Z30D ngỏ lời cám ơn và tường tŕnh về kết quả ca mổ mắt thành công, và dĩ nhiên là không quên ghi thêm những lời ca ngợi khả năng kỹ thuật ưu hạng của các Bác sĩ Xă hội Chủ nghĩa. Ngoài ra Tôi c̣n tŕnh thêm là nhờ kết quả chẩn bệnh rất khoa học của các Bác sĩ xă hội chủ nghĩa chuyên khoa, biết xử dụng rất thông thạo các máy móc điện tử tân tiến nên đă phát giác ra Tôi đang mắc bệnh tim mạch trầm trọng. Do đó song song với việc điều trị mắt, Bệnh viện cũng đang điều trị bệnh tim “Suy mạch vành, ngoại tâm thu thất” cho Tôi.
Kết thúc tờ đơn Tôi ghi lời xin “Ban” Nhu mở lượng hải hà cho Tôi được phép ở lại Bệnh viện để điều trị tiếp bệnh tim cho được ổn định rồi sẽ trở về Trại. Viết xong Tôi nhờ Vợ Con tức tốc mang quà trả ơn lên ngay Trại gặp “Ban” Nhu, đồng thời tŕnh nộp đơn xin cho ở lại Bệnh viện tiếp tục điều trị bệnh tim sau khi mắt mổ được cắt chỉ lành hẳn trong ṿng 3 tuần lễ nữa theo lời giải thích của Bác sĩ điều trị. Thật không may, ngày Vợ Con tôi lên Trại th́ “Ban” Nhu không có mặt tại Trại, đành phải xin gặp Cán bộ Y tế nhờ nhận đơn và tŕnh lại giùm ngay khi “Ban” Nhu trở về, với bao lo lắng chẳng biết kết quả ra sao v́ không được đích thăn gặp mặt “Ban”Nhu.
Trong những ngày kế theo, thân nhân nuôi bệnh ở cùng pḥng lúc nào cũng canh chừng, hễ thấy bóng anh Công An đi canh Tôi xuất hiện nơi cổng Bệnh viện là họ chạy lên báo cho Tôi và mọi người biết trước, để Tôi ngưng kể truyện về những điều cam go khổ cực nhục nhằn mà anh em Tù phải chịu đựng trong các trại giam.
Ba ngày sau khi Vợ con tôi lên trại nộp đơn, bỗng dưng thấy Cán bộ Y tế Trại Z30D ghé Bệnh viện thăm Tôi vào khoảng 2 giờ chiều. Ông ấy đưa cho Tôi tờ đơn có bút phê chữ kư tên và dấu ấn của “Ban” Nhu Trại trưởng. Lời phê như sau:
“Ông X (ám chỉ Cán bộ Cảnh vệ đi theo canh giữ Tôi) cho Bác Hùng nằm điều trị đến khi nào Bệnh viện thấy Bác ấy hết bệnh cấp giấy xuất viện”.
Đồng thời Cán bộ Y tế cũng nói thêm là:
“-“Ban” Nhu dặn anh cứ yên tâm nằm điều trị đến khi nào khỏi hẳn hăy xuất viện. Có thể trong khi anh đang nằm điều trị th́ lệnh tha về tới vào dịp trước Tết, anh sẽ từ đây về thẳng nhà chứ không phải trở lại Trại”.
Tôi cầm tờ đơn đọc rồi gật đầu nói lời cám ơn, và dĩ nhiên không quên ca ngợi ḷng tốt đầy “t́nh người” của “Ban” Nhu và Cán bộ Y tế. Ông ấy nhoẻn miệng cười vẻ hănh diện ch́a tay ra bắt tay Tôi rồi đi ra một cách vội vă, chắc c̣n phải đi nhiều việc khác trước khi trở về Trại.
Thật là một chuyện lạ, từ gần mười ba năm nay đây là lần đầu tiên Tôi được Cán bộ Cai Tù vui vẻ bắt tay Tù cải tạo một cách lịch thiệp như vậy.
Mười ngày sau, Tôi được chuyển sang nằm trong pḥng số 2, chỉ có 2 giường bệnh gần sát ngay bên cạnh pḥng điều trị của Khu. Tại đây Tôi gặp một Bác sĩ tuổi c̣n rất trẻ đang nằm điều trị, ông ta cho biết là mắt phải bị cườm không nh́n thấy mới có vài tháng nay, được Nhà Nước “chiếu cố đặc biệt” cho nhập viện vào dịp này để phái đoàn Bác sĩ chuyên khoa mắt từ Pháp đến “tham quan” Bệnh viện thực hiện việc giải phẫu mắt cho ông ấy. Chẳng biết mắt bệnh tật ra sao, mổ xong bây giờ mù luôn không trông thấy ǵ nữa. Ông Bác sĩ giáo sư người Pháp có kinh nghiệm mổ cả ngàn ca rồi chớ phải tay mơ đâu!!!
Ca mổ này được thực hiện vào cùng một ngày Bác sĩ Nam mổ mắt cho Tôi, nghe nói vậy Tôi giật ḿnh hú vía, ngầm tạ ơn Trời Phật đă thương không bắt Tôi phải tật nguyền như ông bạn trẻ này. Thật là “bôn ba chẳng qua số Trời”, mắt của Tôi bị cườm không nh́n thấy ǵ một năm rưỡi trời Trưởng Trại Cải tạo Đại diện Đảng và Nhà Nước không cho đi mổ là muốn cho Tôi phải chịu cảnh mù trột luôn, nhưng như lời các Cụ thường nói “ở hiền gặp lành” nên cuộc giải phẫu mắt cho Tôi đă thành công rất mỹ măn. Đúng là “chỉ có Trời hại mới chết, người ta hại không bao giờ chết” là thế.
Ngày 23 tháng Chạp theo tục lệ cổ truyền Việt Nam, nhà nhà lo mua sắm bánh mứt kẹo thèo lèo mũ măo ông bà Táo quân tiền vàng mă rượu hoa trái cây và đặc biệt là con cá chép sống thả trong chậu nước, để chiều tối cúng tiễn Ba Vợ Chồng Táo Quân lên Trời. Các Con tôi cũng mang vào Bệnh viện một lô quà Tết gồm: mứt trái cây trứng gà tươi và ḿ gói ăn liền, nhờ D́ Phước biếu toàn thể Bác sĩ và nhân viên phục vụ tại Khu Nhăn Khoa II để tỏ ḷng cám ơn đă giúp đỡ chăm sóc Tôi suốt những ngày điều trị tại Khu này.
Đúng một ngày trước ngày dự trù cắt chỉ mắt, Tôi đưa D́ Phước xem tờ đơn có bút phê của Trại trưởng Z30D, rồi nhờ D́ Phước dẫn Tôi qua Khu Tim Mạch nơi đang cấp thuốc trị tim hàng ngày cho Tôi, để xin Bác sĩ Trưởng Khu chấp nhận cho làm thủ tục đóng tiền vào nằm điều trị kể từ ngày xuất Khu Nhăn Khoa II. Tôi thành thật tŕnh bầy hoàn cảnh của ḿnh và đưa tờ đơn có bút phê của Trại trưởng Z30D cho Bác sĩ Trưởng Khu Tim Mạch xem, D́ Phước cũng tiếp lời nói giúp thêm nên ông Bác sĩ già rất tốt bụng người Bắc mới vào Nam sau 30-4-1975 bằng ḷng nhận. D́ Phước dẫn Tôi trở lại Khu Nhăn Khoa II nhờ cô Y tá làm giấy cho Tôi xuống Khu Hành chánh nộp tiền Viện phí chuyển qua Khu Tim Mạch kể từ ngày hôm sau. Mọi việc xong xuôi êm đẹp Tôi yên tâm ngủ một đêm ngon lành để sáng sớm hôm sau cắt chỉ mắt.
Đúng ngày thứ 21 tính từ ngày mổ mắt, vào lúc 9 giờ sáng Bác sĩ Nam cắt chỉ mắt cho Tôi xong nói: “-Kể từ ngày mai Bác sang Khu Tim Mạch điều trị, nhưng nhớ là hàng ngày phài qua đây để các cô Y tá đổi băng nhỏ thuốc cho. Một tuần lễ sau không cần phải bịt băng bảo vệ mắt nữa nhưng phải đeo kính mát cho khỏi bị chói. Sau đó mỗi tuần một lần trở vào đây theo ngày giờ hẹn trong giấy xuất Viện để khám và theo dơi mắt. Ba tháng sau sẽ đo mắt để đi mua kính điều chỉnh th́ mọi việc mới được coi là hoàn toàn xong”.
Ngày hôm sau đúng vào lúc 9 giờ D́ Phước dẫn Tôi rời Khu Nhăn Khoa II qua tŕnh diện Khu Tim Mạch. Trước khi chia tay Bà không quên chúc lành và cầu xin Ơn Trên đoái thương cho Tôi sớm được tha về với gia đ́nh. Thật là một nhà tu hành nhân hậu, cả gia đ́nh chúng tôi chẳng bao giờ quên.
Trong lúc Tôi đang ngồi trước Văn pḥng Khu Tim Mạch chờ được xếp pḥng nằm, th́ Cán bộ X từ Khu Nhăn Khoa II chạy sang. Thấy Tôi ngồi đó ông ta ngạc nhiên hỏi:
“-Anh làm ǵ ngồi đây?”
Tôi trả lời:
“-Khu Mắt chuyển qua đây để tiếp tục điều trị bệnh Tim”,
rồi Tôi móc túi đưa cho ông ấy tờ đơn có bút phê của “Ban” Nhu và nói:
“-Mấy bữa trước Cán bộ Y tế đem xuống và có dặn thêm là “Ban” Nhu nhắn Tôi cứ yên tâm nằm điều trị cho khỏi hẳn mới phải về Trại. Từ hôm đó đến nay Cán bộ không vào đây nên Tôi vẫn giữ chưa đưa cho Cán bộ được”.
Ông ta cầm tờ đơn có bút phê của “Ban” Nhu, đọc rồi chạy vào văn pḥng gặp Bác sĩ một lúc lâu trở ra đi thẳng không nói ǵ với Tôi.
Ông Cán bộ X đi rồi cô Y tá văn pḥng Khu Tim Mạch mới ra dẫn Tôi vào nằm trong pḥng Cấp Cứu Hồi Sinh của Khu. Nơi đây toàn là bệnh nhân trong t́nh trạng trầm trọng phải tiếp “huyết thanh” vào máu và tiếp dưỡng khí thường xuyên qua lỗ mũi, bên giường người nào cũng có thân nhân ngồi bên canh chừng để kịp thời kêu Y tá cấp cứu mỗi khi cần. Trong pḥng có 10 giường đang có 7 bệnh nhân, Tôi là người thứ 8. Cửa vào pḥng Cấp Cứu Hồi Sinh lúc nào cũng khép kín và bên ngoài có treo một bảng thông cáo ghi rơ ràng: “Những người không phận sự cấm vào”.
Sáng hôm sau vào khoảng 9 giờ Bác sĩ đang khám bệnh trong pḥng, không biết làm thế nào mà Cán bộ X cũng vào được tận chỗ Tôi nằm. Ông ta nói:
“-Anh phải nằm trong pḥng Cấp cứu Hồi sinh, tại sao Bác sĩ không cho truyền thuốc vào máu như mọi người?”
Tôi nói:
“-Bác sĩ có toàn quyền quyết định việc điều trị làm sao Tôi biết”.
Ông ấy nói tiếp:
“-Sao anh không xin?”
Tôi nói:
“-Là bệnh nhân làm sao Tôi biết ḿnh cần được điều trị bằng thuốc ǵ mà xin”.
Ông ta ra đứng bên cửa sổ nh́n xuống đường hồi lâu quay lại đến gần Tôi và nói:
“-Chắc là bệnh của anh không trầm trọng, chiều nay có xe của Trại lên công tác để Tôi nói Bác sĩ cho anh xuất viện về Trại nằm điều trị trong Bệnh xá cũng được”.
Tôi nổi nóng nói lớn tiếng cốt ư cho cả Bác sĩ và các người đang có mặt trong pḥng cùng nghe:
“-Tôi bệnh, Thủ trưởng của ông cho đi Bệnh viện điều trị, ông chỉ có bổn phận đi canh gác Tôi không trốn Tù mà thôi. Tại sao ông cứ thường xuyên kiếm chuyện áp lực làm khủng hoảng tinh thần Tôi hoài như vậy? Tôi nhắc cho ông nhớ một điều tờ đơn xin nằm điều trị có bút phê của “Ban” Nhu Trại trưởng mà Tôi đưa cho ông, đă được chụp in ra nhiều bản sao. Nếu ông làm cách áp lực Bệnh viện phải cho Tôi xuất viện đi về Trại, lỡ dọc đường hoặc sau này Tôi có mệnh hệ nào gia đ́nh tôi sẽ làm đơn kiện lên Ông Tổng Bí Thư Đảng, lên Viện Giám sát, lên Cục Trại giam, quy mọi tội lỗi lên đầu ông th́ ráng mà chịu. Bác sĩ điều trị đang khám bệnh và thân nhân các bệnh nhân đang có mặt tại đây sẽ là nhân chứng cho Tôi, ông không thể chạy tội được đâu. Ông đi đi muốn làm ǵ th́ làm đừng đứng đó gây phiền hà tinh thần của Tôi nữa”.
C̣n tiếp...
Bookmarks