Hà Nội trong trí tưởng của những người yêu Hà Nội và phải ĺa xa:
***
"... Hà Nội, bài hát của Hoàng Dương là Hà Nội 20 năm trước. Hà Nội của một triệu người rời bỏ vào năm 1954. Hà Nội với tà áo màu tung gió, với những tiếng guốc reo vuị Hà Nội mà những người đứt ruột bỏ đi, đă nuôi nấng một mong ước, giữ chặt một niềm tin. Hoàng Dương đă nói trong bài hát của ông" hăy tin ngày ấy anh về". Hà Nội 36 phố phường, Hà Nội mà nhạc sĩ Trần Văn Nhơn của chúng ta đă gọi là "Trái Tim của VN" Hà Nội mà với mùa th u cuối cùng ta bỏ đi xanh xao như mất máu đó hà Nội bây giờ ra sao? Trong hai mươi năm chiến tranh tàn phá, trong hai mươi năm người Hà Nội bỏ đi, hai mươi năm Hà Nội sống dưới chế độ CS, cái trái tim của VN đó đă đập như thế nào? Những Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Bông, Hàng Gai, Hồ gươm, Hồ Trúc Bạch, Hồ Bẩy Mẫu,... những ǵ thay đổi? Người Hà nội bây giờ sinh sống ra sao?..."
Trong những câu hỏi, Phạm Huấn đă trả lời thành thực bằng tấm ḷng của ḿnh. Tâm cảm của một thanh niên Hà Nội bao giờ cũng tiềm ẩn nét lăng mạn, của một thời hoa mộng được dệt bằng những nỗi nhớ thương mong manh nhưng lại bền chặt nhất. Mấy ai quên được một thời đă qua, mấy ai bỏ đi được những bóng h́nh khắc sâu trong tâm tưởng. Về mái nhà xưa, nhưng chẳng được vào, để cảnh cũ như những dấu tích của tang thương của biển dâu thay đổi.
Trả lời câu hỏi: Thế anh đi bằng con đường đó, cây cột Đồng Hồ ở đường Bờ Sông có c̣n không? Phạm Huấn đáp:
"cây cột Đồng Hồ vẫn c̣n. Tôi có thể nói ngay với các anh là trung tâm thành phố Hà Nội, ngoài Ṭa Tổng lănh sự Pháp ở đường Trần Hưng Đạo (Gambetta cũ) bị sập, c̣n tất cảnhững đường phố chính mà trước kia biết rất đẹp như đường Lư Thường Kiệt, Gia long, Tràng Tiền, Tràng Thi,chung quanh Hồ Hoàn Kiếm.v..v.. th́ c̣n nguyên vẹn. Nhưng rất tiếc tôi không hiểu tại sao thủ đô Hà Nội sau 19 năm dưới chế độ CS, bây giờ tiêu điều và xơ xác quá. Không có một kiến trúc nào đặc biệt tại Hà Nộiso với trước năm 1954. Tôi tưởng hà Nội tiêu điều nhưng không ngờ đến quá sức tưởng tượng như tôi nghĩ. Khu trung tâm thành phố như Gia Long, Tràng Thi,Tràng Tiền,... nhà cửa trông rất là cũ kỹ, không được sửa sang quét vôi ǵ hết. Tôi có cảm tưởng như đă 10, 15 năm nay không được quét vôi lạịĐi trên những con đường đó, nh́n thấy dân chúng phơi quần áo, tôi xin lỗi được tả chân, phơi cả những cái quần đen, những áo màu cháo ḷng trên cửa sổth́ c̣n ǵ là phố xá, nhà cửa của Hà Nội?
Hỏi: Anh có đi ngang qua căn nhà mà anh ở khi xưa không? Đáp: Tôi có được đi ngang qua căn nhà trước khi di cư vào nam tôi trọ học. Tôi xúc động lắm, muốn khóc được. C̣n y hệt nhưng tiêu điều xơ xác trông thật buồn thảm. Ở góc đường Lư thường Kiệt và Gia Long gần trường trung học Nguyễn Trăi... "
Trước khi đọc "Một Ngày ở Hà Nội" tôi đă đọc Đêm Giă Từ Hà Nội của Mai Thảo, Ung Thư của Thanh Tâm Tuyền, Áo Mơ Phai của Nguyễn Đ́nh Toàn, Nhớ về Hà Nội của Nguyễn Mạnh Côn,.. Thế mà, sao kỳ lạ, vẫn chung một cảm giác. Hai chữ Hà Nội như có một tính linh thiêng kỳ bí nào lôi cuốn. Giở những trang sách, như thấy lại những khung cảnh cũ...
*Trích từ bài viết của Nguyễn Mạnh Trinh
Nguồn FB
Bookmarks