Đến với chị Chi có cái thú vị là được hưởng một không khí thân mật, thoải mái như đang ngồi trong nhà của ḿnh .
Điều thích nữa là không bao giờ phải bận tâm đến chuyện tiền bạc ǵ cả, muốn đến lúc nào cứ việc đến, không có tiền th́ chỉ cần ngồi cười cười .
Chị Chi sẽ nói giùm cho bạn điều bạn khó nói : “ Cuối tháng chưa lănh măng đa phải không? Uống ǵ nói chị lấy ”
Chưa hết đâu, khi đă thân, đă thành “bạn của chị Chi,” hai lần mỗi năm vào khoảng trước Giáng Sinh và hăm ba ông táo về trời bạn sẽ được chị Chi kêu “đến chị chơi ”
Đến chị chơi có nghĩa là đến uống trà mà không phải trả tiền và nếu gặp lúc chị Chi vui và khoẻ, “chơi” c̣n có nghĩa là có bánh bèo tôm chấy hay bánh hỏi thịt nướng kèm thêm nữa.
Khách của chị Chi không đông, giá nước ở chị Chi không đắt v́ vậy chắc chắn chị Chi không sống bằng “cửa tiệm” chị bán cho vui .
Bán mà như kêu anh em góp chút tiền cho chị để chị nấu giùm chút nước uống cho vui. Mà quả t́nh ở chỗ chị Chi vui thật, vui v́ những đậm đà t́nh nghĩa.
Hồi đó chị Chi đă khá lớn tuổi, bây giờ sợ chị đă ĺa xa chúng ta hoặc nếu không th́ cũng không c̣n đủ sức để nấu nước giùm cho ai được nữa.
Quán chị Chi chắc không c̣n nhưng dù sao cũng xin cảm ơn chị và xin đại diện cho những anh chị em đă từng ngồi quán chị Chi bày tỏ ḷng tiếc nhớ đến chị và đến những ngày khó quên cũ.
Tôi nghĩ anh chị em cũng không hẹp ḷng ǵ mà không cho tôi nói lời đại diện này. Cuộc đời chúng ta đẹp v́ những niềm vui nho nhỏ không tên.
Sài G̣n của chúng ta đáng nhớ v́ những dễ thương nho nhỏ không tên.
Chị Chi, chị đă cho chúng tôi những niềm vui ấy. Chị đă góp cho Sài G̣n một phần của cái dễ thương ấy. Cảm ơn chị .
Những năm cuối thập niên 60 Sài G̣n có mở thêm nhiều quán cà phê mới, những quán sau này thường được trang hoàng công phu hơn .
Có hệ thống âm thanh tối tân hơn và nhất là quán nào cũng chọn một cái tên rất đẹp, phần lớn là dựa theo tên những bản nhạc nổi tiếng: Cà Phê Hạ Trắng, Lệ Đá, Diễm Xưa, Hương Xưa, Hoàng Thị, Biển Nhớ, Hoài Cảm, Da Vàng…
Tuy nhiên, ở một con đường nhỏ, h́nh như là Đào Duy Từ, gần Sân Vận Động Cộng Ḥa có một quán cà phê không theo khuôn mẫu này, nó mang một cái tên rất lạ: Quán Đa La.
Đa La là Đà Lạt, quán của chị em cô sinh viên Chánh Trị Kinh Doanh, có lẽ vừa từ giă thác Cam Ly, Hồ Than Thở để về Sài G̣n học năm cuối tại nhà sách Xuân Thu hay sao đó, mở ra.
Trường kinh doanh quả là khéo đào tạo ra những môn sinh giỏi kinh doanh: Tin mấy cô sinh viên mở quán thật t́nh là không được chính thức loan báo ở đâu cả.
Tuy nhiên, cứ úp úp mở mở như vậy mà tốt, nó được phóng lớn, lan xa, tạo ấn tượng mạnh và quán được chờ đón với những trân trọng đặc biệt, những náo nức đặc biệt .
Những cô chủ chắc có máu văn nghệ, đă cố gắng mang cái hơi hướng của núi rừng Đà Lạt về Sài G̣n: Những gị lan, những giỏ gùi sơn nữ, những cung tên chiến sĩ đă tạo cho quán một dáng vẻ ngồ ngộ, dễ thương .
Rồi những đôn ghế, những thớt bàn được cưa từ những cây cổ thụ u nần, mang vẻ rừng núi, cổ sơ đă giúp cho Đa La mang sắc thái rất… Đa La.
Bookmarks