Bên pḥng mạch, bây giờ, lúc nào cũng đông người. Có bịnh nhân đến xem mạch và có những người không phải đến xem mạch nhưng đă từng uống thuốc của thầy Năm Chén. Những người này, sau khi cúng bái bên chùa, bước qua đây ngồi nói chuyện cà kê. Làm như để hổ trợ tinh thần thầy vậy. Có người hỏi:
– Rồi thầy dọn đi đâu ?
– Biết đi mô chừ !
– Quân ǵ mà vô nhân đạo. Muốn đuổi ai th́ đuổi. Muốn lấy của ai th́ lấy. Mà mở miệng ra là”cho nhân dân, v́ nhân dân”.
– Tại cái số của tôi như rứa, mấy ông à. Nói mần chi ?
Bây giờ, thầy Năm Chén, sau khi trao mấy thang thuốc cho bịnh nhân, không phải chỉ nói vỏn vẹn câu quen thuộc “đổ năm chén nước, sắc c̣n một chén uống”, mà c̣n dặn ḍ thêm phải ăn uống như thế nào, phải kiêng cữ những ǵ bởi v́ “cái tạng ni dễ bị bịnh khi trái gió trở trời”…
Thầy c̣n nói: “Khi mô thấy bắt đầu khó chịu th́ lấy bao nhiêu lá ǵ với lá ǵ kèm theo bao nhiêu bông ǵ với bông ǵ… sắc uống cho nó chận”. Thầy làm như ngày mai thầy sắp đi xa. Và chắc đi lâu lắm, bịnh nhân cần bảo trọng lấy thân.
Người nào cũng cảm động khi nhận mấy thang thuốc của thầy, mấy thang thuốc không phải chỉ có những vị này vị nọ, mà có cả t́nh người nằm trong đó. Chất liệu trân quí này, trong thời buổi này, thật hiếm hoi. Cho nên, khi cầm trên tay mấy thang thuốc, cử chỉ của họ bỗng trở nên trang trọng. Và người nào cũng nghĩ: “Tội nghiệp ! Người hiền hậu như vậy, bảy tám năm nay giúp đỡ đồng bào bịnh nhân ai cũng mang ơn… Vậy mà chánh quyền cũng không để cho yên !”.
Ít lâu sau, Kiệt được một người bạn có tàu đánh cá rủ đi chui bởi hắn đang cần người xếp máy. Kiệt về chùa cho cha hay. Thầy Năm Chén mừng rớt nước mắt:
– Rứa là lời cầu nguyện của cha đă được Ơn Trên chứng giám. Khi mô đi ?
– Mười hôm nữa.
– Ờ… Chừ th́ ḿnh vô thắp nhang lạy tạ Trời Phật, đi con.
Năm hôm sau, bỗng thầy Năm Chén than “khó ở”, “tỳ vị bất thông”. Thầy không ăn được cơm, thầy ăn cháo. Cháo với chao, tương, rau luộc. Không ăn được những món cứng như dưa leo, dưa cải, củ cải muối… những món thường dùng trong bữa cơm chay lạt ở chùa. Không thấy thầy uống thuốc.
Thầy nói: “Cứ ăn cháo vài hôm là khỏi”. Sư ông thương hại, an ủi: “Họ đuổi th́ ḿnh đi. Thầy lo làm chi cho sanh bịnh. Chừng hết hạn bốc mộ, tôi sẽ đưa thầy về quê tôi ở Nha Trang. Ở đó, cũng có một ngôi chùa nhỏ như vầy. Ḿnh sẽ tiếp tục giúp đồng bào như đă làm lâu nay. Thầy yên tâm đi. A di đà Phật…”.
Ngày thứ mười, cha con thầy Năm Chén qua chùa lạy Phật. Xong, thầy đưa cho Kiệt một gói bằng vải đỏ đă phai màu nhỏ bằng đầu ngón tay cái, cột làm nhiều gút, nói:
– Cha cho con cái ni. Con giữ kỹ trong người để hộ thân.
Kiệt cho vào túi áo trên ngực, cẩn thận gài miệng túi bằng cây kim tây, nh́n cha cảm động, nghĩ: “Cha thật chu đáo. C̣n nhớ cho ḿnh bùa ngải để hộ thân nữa”.
Chia tay mà hai cha con không dám ôm nhau. Sợ người ta để ư. Thầy không đưa con ra cổng nghĩa trang. Sợ người ta để ư. Thầy không dám để rơi một giọt nước mắt. Sợ người ta để ư ! Thầy chỉ thở dài. Thời buổi bây giờ, chỉ có thở dài là không thấy ai để ư. Bởi v́, ai cũng thở dài hết !
Thời gian sau, thầy Năm Chén theo sư ông về chùa ở ngoại ô Nha Trang. Thầy lại bốc thuốc giúp đồng bào nghèo. Kiệt đi chui, lọt. Rồi định cư ở Canada…
Một hôm, sực nhớ gói bùa ngải của cha, Kiệt ṭ ṃ mở ra xem: đó làba cái răng vàng, loại răng cấm. Th́ ra thầy Năm Chén đă cạy ba cái răng vàng của ḿnh để cho con làm của hộ thân ! Không c̣n răng để nhai cơm, thầy chịu ăn cháo suốt phần đời c̣n lại. Nhớ cha, thương cha, Kiệt cầm ba cái răng vàng trong tay mà khóc hết nước mắt…
Bookmarks