.. ngày 15 - 11 - 2016.... trời có vẻ âm u... bày cháu cũng đă đi trường... mấy bà đang lo thu dọn.. c̣n riêng tôi.. lại t́m lên bàn phím...
ddungs giờ hẹn.. tôi đang đứng trươcs của bv Triều Châu... một bà giaf chợt quay lại đập tay lên vai tôi.. rồi gọi..
-.. ông thầy.. ông thày.. hăy c̣n sống hỉ..?? .... tôi nh́n lại trâng trối rồi nhướng cặp mắt để nh́n...
-.. chào... bà... muội Hiểng có phải không ??
-.. trúng rồi.. lâu ngày lắm rồi... ông thày đi đau mà bữa nay tới đây ?? ... rồi bà ta đưa tôi qua cổng vô kḥng khách ...
Cái bịnh viện này đa số bịnh nhân là dân X́ dầu... từ Quảng đến Tiều đến Hẹ.. Phuóc kién Phổ thông hoà đồng vui vẻ... bs Long và vài người nữa đi tới.. không thiếu bà Quản gia.. má má .. người mà ngày xưa tôi gọi là "muội muội bánh bao".... vồn vă cảm động cầm lấy tay nhau như là ruột thịt thân thiết..
-.. ông Thày về dây làm việc với chúng tôi nghe... vẫn là anh em con cháu trong nhà ḿnh không à.. mà cũng có đôi ba .. tuy vậy mà chúng cũng không đến nỗi tệ mà phải gờm chừng... rồi ông Giám đốc bước tới..
-.. ông Thày của .. giờ đây có mặt.. sau bao nhieu năm vẫn c̣n có người nhắc đến đấy.. về đây với chúng tôi.. anh em cùng nhau làm việc
Bs Long cũng đă, chắc suy nghĩ nhiều v́ khi đưa tôi vô làm việc.. việc sắp xếp công việc cũng quả là khó v́ bỏ tay nghề đă lâu.. mà lại là tay nghề cao.. trong khi các y bác sĩ hành nghề đều phải được nhà nước phê chuẩn... mà lại do các y bs thuộc hàng Phó Giáo chuyen ngành tăng gia cho nen sự khác biệt quả là không thể so b́ được..
Tôi được giao cho phụ giúp ban ngoại chẩn... theo như ông Bs Giám đốc.. th́ ông mong rằng cố mau chóng đưa tôi trở lại tay nghề.. v́ ngành Giải phẫu cần lắm... c̣n đời sống hàng ngày...
Nhận thêm việc trông nom pḥng mạch của Bs Long.. ở Cây Mai.. như vậy không bị g̣ bó công việc... mà thoải mái hơn.. lại ở riêng một cơ ngơi.. và tôi nhận lời ... thế là chưa đầy 1 tuần lễ nay đă có nơi chốn riêng tư.. và ngày hôm sau tôi dă dọn về...
Căn nhà cổ ở Cây mai.. pḥng mách nhỏ nhoi.. và chỉ làm những công viẹc chăm sóc cho bịnh nhân của Trièu Châu gởi qua.. chứ không khám bịnh hay cho thuốc ǵ cả.. cũng có y tá.. có thư kư.. và không thiếu vợ của anh chàng Công an khu vực chặn cổng làm nghề trông xe cho khách và bán nước giải khát.. Công viẹc đều đều.. cham lo cho bịnh nhân ngoại trú.. rồi qua Triều Châu phụ ... đồng tièn không c̣n phải lo.. rồi cô cháu Ngọc đă liên lạc gọi qua cho gia đ́nh vợ con.. và đường giây liên lạc qua phôn.. qua internet.. rôm rả cả ngày hay khi rảnh rỗi...
Chỉnh trang cho khu đất quanh nhà.. vốn khi xưa trồng mai.. có cả máy chục cây.. vợ chồng ông quản gia th́ chồng mắt kém.. chỉ c̣n bà vợ lo toan .. việc ăn uống cũng đơn giản và tôi cũng không muốn phièn hà.. mọi sự dễ dàng...
Thức dậy sớm.. chung trà .. ấm ḷng bàn tay.. và cái cuốc.. ra vườn.. từ dọn cỏ đến tỉa cây dọn cành khô.. đều đèu mỗi buổi sáng.. thời gian trôi rồi đến tuần thứ ba th́ bf vợ và con trai sang t́m gặp người xưa..
Tưởng là êm ear để mà sống thế nhưng sau nhưng ngày nay đến những ǵ phải đến sẽ đến.. đàu tiên là tạm trú.. lại ông Công an khu vực , lại ông tổ an ninh vag không thiếu hội đoàn thay nhau đến cạt vấn đủ điều.. Tôi biết.. biết rằng cô trông giữ xe trước cửa là vợ của tên Công an khu vực.. chắc lại muốn ra oai thôi..
Một buổi chiều.. tôi bước ra than với cô Công an rằng.. chỗ để xe cản trở xe của bịnh viện đến đón bịnh nhan.. và cô để rác rưởi dơ dáy quá.. làm cho Công an phường Khóm cảnh cáo chúng tôi... th́ ngày hôm sau.. chính tên Công an này tới hành tôi về cư trú.. tôi đem truyện này lên nói cho Triều Châu.. và có bàn tay trợ giupx.. phường khóm bớt rầy rà tôi về truyện này nọ.. Sau này khi mà pḥng mạch này có khách đông hơn.. và cái vườn cây cảnh đă được h́nh thành .. hàng rào, lối đi.. bàn ghế ciment.. thân nhân của bịnh nhân có chỗ chờ đợi .. th́ cô Công an có lần t́m đến tôi nài nỉ ;
.. bác ơi.. cái khoanh vườn ngày sát hàng rào trước đó... bác cho cháu dọn vô trong được hôn.. cháu sẽ kê bàn nhỏ.. dọn dẹp.. sắp dặt chỗ gởi xe.. cho ngay ngắn .. quét dọn phía trước dành chỗ cho xe cứu cấp đậu..v.v.. rồi một buwax bà thư kư già đau.. phải vô Triều Châu.. một ḿnh tôi cũng khá chật vật.. cô Công an.. đon đả..;
bác ơi.. bà cô của cháu ngày xưa làm bên B́nh Dân.. biết công việc.. cô của cháu ở nhà cũng vậy .. cháu đề nghị xin bác cho cô cháu đến giúp bác chút đỉnh được không ?? dễ dàng thôi.. cô của cháu không đ̣i bác .. giúp đỡ ǵ đâu.. bác đừng có lo xa...
Thế là có thêm một bà cô của cô vợ anh chàng Công an khu vực... giờ đây.. mọi chuyện khác hẳn.. khi mà tôi muốn xây cái hàng rào bằng gạch.. cho vuông vức căn nhà.. rồi đế cái mái bằng kiéng che lối ra sân kiểng... Từ cái pḥng mạch cham lo cho bịnh nhân đổi thành pḥng khám bịnh..
.... nay đến sự hạch hỏi của các ông thành ông xứ uỷ.. Tuy nhien chúng tôi che đậy nghè nghiệp v́ rằng mọi đơn kê thuốc hay chẩn bịnh đều có chũ kư của bên Trièu Châu.. riêng tôi.. tôi chăm lo cho bịnh nhân của ngũ đại bang nhiều hơn là người Việt trọ trẹ..trâng tráo..
Cái kim trong bọc rồi cũng ḷi ra.. một số Y bs của thành của bộ t́m đến.. và tôi cũng phải vất vả né tránh.. né tránh để khỏi phải tḥ tay vô những hậu quả nghề nghiệp của đám Y tế mà dân chúng gọi là " y tế tăng gia.."... v́ đám này đa số là thiếu tŕnh độ nhưng đảng tịch th́ cao lắm.. họ có thể làm nguy hại đến ḿnh... Ngôi nhà ngày một khang trang lại có vườn tuọc cây cảnh.. hẳn khó thoát những con mắt cú vọ của đám tham lam.. nhất là họ Vơ họ Phan.. đang tung hoành một cơi..
Sang đên nawm 2005.. chúng tôi được ben ngũ đại bang ngỏ ư muốn nâng cấp và xây một cái bịnh viện hiện đại, thoả măn nhu cầu cho giới có lắm tiền.. từ nhân sự đến tiền bạc đều dư dả.. theo kế họch th́ căn nhà hiẹn tại được giữ làm mặt tiền... miếng đất phía trong thật rộng cả vài ngàn mét vuông.. thiết kế xây cát lên một bv 6 tầng trang bị hien đại theo đúng qui cách HongKong...
Thế nhưng.. giấc mộng không thành.. sau khi đổ sàn nay đă lên đến tầng 2... một sự tranh chấp.. đi đến chiếm đoạt.. thật bỉ ổi.. tôi đă phải khăn gói quả mướp sang ở nhờ một căn pḥng của nhà bs Long ở Trần hưng Đạo.. ít tháng sau.. có bảo lănh tôi chính thức ra khỏi bầu trời Cách mạng giải phóng Saigon..
Xin cảm ơn đồng nghiepj, cảm ơn thân nhân.. cảm ơn những bịnh nhân đă qua tay tôi đièu trị.. và nhất là các nhà hàng danh tiếng một thời khu Cholon.. rồi đến những người bạn sau này.. cô Nguyễn Phước.. cô Minh Lư và các bạn Văn nghệ của TH...
Bước lên máy bay của Delta rời Saigon mà nghe trong tim trống rỗng..nhuw mất mát một baor vật ǵ đó.. tiếng gầm rú của máy bay.. và những giọt nước mắt lăn lăn trên g̣ má... Mẹ quê ơi.. con rời bỏ mái nhà của Mẹ.. biết đến bao giờ con trở lại với Mẹ quê tránh nắng dưới mái tranh nghèo...
Câu truyện đén đay là hết.. Cảm ơn quí Bạn ddax theo dơi đọc.. ./. nmq
Bookmarks