*** Hôm nay là ngày " buồn hiu " 30 tháng 4 , ngày mai đă sang tháng 5 , NGÀY THÁNG BUỒN HIU tiếp theo và hết
Ngày… tháng…
Tí Cồ ạ,
Sao tớ mệt mỏi và lười biếng lạ lùng. Sự chờ đợi làm tớ chán nản. Những ngày c̣n lại ở đây để chờ đợi một đổi thay, chôn chân trong thành phố tẻ nhạt này, mỗi sáng đi làm băng ngang khu chợ ồn ào, hít ngập hai lá phổi những bụi bẩn từ bồn rác trong chợ bốc lên giữa tiếng động cơ ầm ĩ của xe vệ sinh, vào phường gặp mặt ông trưởng ban đỏ gay, nồng rượu khai vị trong ngày. Mặt ông phó ban chảy dài chống cằm rầu rĩ, v́ tới kỳ báo cáo mà không một ma nào đăng kư đi hồi hương hoặc kinh tế mới.
Trời ơi! Tí Cồ thử tưởng tượng ra khung cảnh đều đặn mà ngày nào tớ cũng phải chịu đựng, chán phèo! Tớ thèm thay đổi không khí, thay đổi nghề nghiệp, đời sống, v́ nếu t́nh trạng này kéo dài lâu quá tớ e ḿnh sẽ phát điên mất.
Nhớ Sóc Trăng mà không về được,Sài G̣n có ai đâu. Nhỏ Minh chán học, cúp cua hoài và đ̣i đi Thanh Niên Xung Phong để cho sáng mắt ông già cách mạng của nhỏ, tên Hương th́ lu bù chuyện áo cơm, nhà cửa, Kiệt cũng bận học thi, tớ chẳng có chỗ nào đi rong cuối tuần. Vả lại, tớ cũng đang bị ông bố giới nghiêm trầm trọng, lư do là đă nghỉ làm ba ngày liên tiếp không báo cáo với thủ trưởng, để theo anh Bảy và bạn bè lên Long Khánh đi săn (?), xe lửa đỗ lại sân ga lúc nửa khuya giữa rừng núi âm u, cả bọn đạp xe cọc cạch ra tới đường nhựa để về rẫy. Sáng hôm sau, anh bạn thổ địa trong làng dẫn lên núi thăm mấy chiến khu cũ của cách mạng, mệt ơi là mệt, nhưng cũng khuây khỏa được phần nào nỗi buồn chất chứa bấy lâu.
Suối reo róc rách và ḷng tớ hết muốn quay trở về thành phố. Thèm cả bọn ḿnh đều có mặt ở đây, quay con nai vàng ngậy mỡ trong ánh lửa bập bùng, tưởng ḿnh vừa trở lại thời đại nào hoang sơ, như chàng Robinson với râu tóc bờm xờm của anh hippie cũ.
Đi xa, thấy ḿnh sống thật với ḿnh hơn, Ngọc Ánh của thuở nào mơ mộng chuyện hoang đường “Aladin với cây đèn thần” cổ tích, giữa núi giữa rừng mông mênh, thấy ḿnh nhỏ nhoi nhưng thật ngang tàng.
Thời đại nào, tớ cũng ghét làm kẻ bon chen. Tại sao ta phải lao đầu vào cuộc sống h́ hục, khổ sở ở thành phố ồn ào, mà không nghĩ là nên lên núi vào rừng, yên tịnh bát ngát như thế này cho thoải mái, đất đó suối đó sao không được tự do phá rừng làm rẫy và muốn sống ra sao th́ ra theo ư ḿnh muốn? Sao lại cứ phải để cho nhà nước lănh đạo quản lư ?
Kinh tế Mới của tớ cũng vào rừng, cũng làm rẫy nhưng có điều nó tù túng khó chịu quá khi bị áp đặt cưởng bức những điều người ta không muốn, dân chúng th́ phát điên với hàng mớ danh từ nổ như pháo- Thi đua lập thành tích dâng Đảng! dâng Bác!- Đạt chỉ tiêu! Tăng năng suất! Hội thảo. Kiểm điểm. Chấm công…
Cơm gạo mổi ngày một giảm bớt., cuộc sống ở đâu cũng chật vật khó khăn làm mệt không được nghỉ, mặc dù có câu cửa miệng “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”. Nhu cầu ǵ cân gạo kư đường cũng tính theo tem phiếu. Xạo ke, dóc tổ!! Lao động chưa thấy vinh quang mà đă thấy người càng gầy nhom bệnh tật do lao lực quá sức..
Mỗi lần đi họp cháu ngoan bác Hồ, nghe mấy tên đoàn viên ba hoa với đàn em nhỏ rằng Đất nước ta giàu đẹp, nhân dân ta anh hùng, đă có quá tŕnh cách mạng lâu đời, chống đế quốc xâm lược, chống thực dân phong kiến. Thế giới có Marx-Lenin và Việt Nam ta có Hồ Chí Minh vĩ đại, có Đảng Cộng Sản quang vinh, có lá cờ đỏ bách chiến bách thắng… và có trăm thứ v.v…
Mấy đứa nhỏ ngồi nghe cười khúc khích, không phải tụi nó hiểu những danh từ đao to búa lớn kia mà thấy anh Đoàn múa tay chân như con khỉ.
Cứ nói hoài giọng điệu củ rích “đất nước c̣n nghèo, đang ở thời kỳ xây dựng chủ nghĩa xă hội, giai đoạn khôi phục kinh tế do hậu quả chiến tranh xâm lược của đế quốc để lại. Cố gắng khắc phục mọi gian khổ, khó khăn, để chừng bày tám cái kế hoạch ngũ niên nữa th́ lo ǵ mà chẳng bằng các nước xă hội chủ nghĩa anh em tiên tiến trên thế giới?”
Ừ, hăy đợi đấy, không có ǵ chán bằng phải ngồi im nghe người ta nói dóc, mỵ dân bằng những lời hoa mỹ, khôi hài nhất là họ cứ tưởng người dân luôn tin vào những điều giả trá bịp bợm đó.
Coi chừng! sự chịu đựng đến lúc nào đó sẽ vỡ ̣a phẫn nộ.
Nhưng dù có thế nào th́ tớ cũng muốn nói với đằng ấy một điều, chúng ta là những người tuổi trẻ mà tuổi trẻ th́ có lư tưởng có nhiệt t́nh, hăy đặt lư tưởng nhiệt t́nh đó vào một mục đích CÓ THẬT, cái ǵ CÓ THẬT th́ chúng ta đeo đuổi hăng say để xây đắp, vun bồi
Thiên đường không phải là điều có thật và thiên đường Xă hội chủ nghĩa mà Cộng Sản thường rêu rao bằng mớ lư thuyết mơ hồ giả trá như những điều chúng ta đọc được ở trong sách vở, từ chương của giảng đường cách mạng th́ lại càng không có thật, bộ mặt xă hội hiện nay là một minh chứng hùng hồn nhất mà ai cũng thấy, hể nói tới Đảng là người ta nghĩ ngay đến sự tham lam độc tài của chính quyền và sự bần cùng hoá của nhân dân Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản.
Tṛ chơi đă bắt đầu và tớ đang nhập cuộc.
C̣n đằng ấy th́ sao?
*****
Cám ơn các bạn đă theo dơi
Anh Tran Truong tiếp tục hộ thread này . Tôi sẽ trở lại sau
Tigon Lê
Bookmarks