Rồi chị Thảo bắt đầu nói đến “Mỹ-Diệm” với một giọng hằn học, đầy hận thù. Mỗi thứ hai, trong lúc mọi người ngồi quanh bàn tṛn dưới bếp để học bài, th́ chị thao thao bất tuyệt kể tội lỗi của “để quốc Mỹ”. Những danh từ chị dùng cũng mới lạ đối với chúng tôi. Đó là kết quả của ngày hôm qua, chúa nhựt, khi chị họp với các cán bộ Việt Cộng.
Đă nhiều lần chị Thảo rủ tôi đi theo chị để gặp những cán bộ lớn tuổi đời, tuổi đảng. Nhưng lần nào tôi cũng trả lời chị một câu quen thuộc: “Mấy ông Cha bên đạo Thiên Chúa dụ em đi nhà thờ ngày chúa nhựt để được lên thiên đàng em c̣n từ chối: đâu có ngu mà đi xuống địa ngục với Việt Cộng”. Chị không giận, chỉ cười, rồi tuần sau lại rủ nữa, và tôi cũng trả lời y như trước.
Nhưng rồi có một hôm tôi đă nghe lời chị, v́ chị dụ tôi rằng: “Nếu em giúp chị việc này, ba mà biết được ba vui lắm”. Thế là tôi nghe bùi tai, đi theo chị. Hôm ấy nhằm buổi sáng chúa nhựt chị sửa soạn ra Cần Thơ trước bọn chúng tôi, để “học bài” như chị nói với ông ngoại bà ngoại. Tôi theo chị ra Cần Thơ sớm. Lúc đầu, chị và tôi đi xe đ̣, nhưng chưa tới Cái Tắc chị đă đ̣i xuống ngang giữa đường, để đứng bên đường chờ xe khác. Rồi đi gần tới Cái Răng chị lại xuống xe một lần nữa, và lại đứng bên đường đón xe khác. Chị không đón xe đ̣ dù có xe vừa đi qua. Lần này chị bắt tôi phải chờ xe Lam, lên xe Lam ngồi, tôi giận chị lắm, không thèm nói chuyện với chị nữa. Hồi nhỏ, tôi nghĩ cách đối xử tàn nhẫn nhứt, là khi giận không nói chuyện với nhau. Xe Lam vừa chật chội vừa chạy chậm ŕ ŕ.
Tôi bắt đầu cằn nhằn: “Chị làm mất hết ngày giờ của em. Nếu ḿnh đi xe đ̣ th́ ḿnh tới lâu rồi”. Chị không nói ǵ mà chỉ lấy cùi chỏ thúc vô hông tôi, bắt tôi im lặng. Khi đến giữa khoảng từ cầu Rạch Ngỗng đến cầu Tham Tướng, tôi thấy chị có vẻ lo sợ, ngồi không yên trên băng xe chật cứng, động đậy hoài. Xe bị kẹt một đoạn Thật sự, tôi không biết là có tai nạn xe, hay cảnh sát xét thẻ căn cước . Cũng có thể quân cảnh xét lính. Tôi biết rơ hai chục cây số của con đường này, c̣n rành hơn biết người cha của tôi đi theo Việt Cộng. Lúc xe Lam ngưng lại, tắt máy, chị Thảo biểu tôi đi bộ lên coi chuyện ǵ mà bị kẹt cứng ở đó. Tôi nghe lời chị đi quan sát; lúc trở lại tôi cho chị hay là cảnh sát, quân cảnh, có người mặc thường phục , có người quân phục, đang xét giấy ở phía trước.
Nghe nói vậy, chị Thảo vội đưa cái cặp da của chị cho tôi giữ, cầm cái túi vải, rời xe, đi băng qua đường, mất dạng sau hàng tre trên bờ đê. Bà già ngồi trước mặt chúng tôi lấy khăn chùi cổ trầu quanh miệng, rồi nói: “Chờ giọng này có nước đái trong quần; con nhỏ này khôn, đi trước cho rồi”.
Khi người tài xế cho xe nổ máy rồi từ từ chạy theo xe trước, tôi nh́n quanh t́m chị , nhưng không thấy chị đâu. Một lúc lâu, một bóng người quen quen đứng bên kia đường. Nh́n kỹ, tôi nhận ra là chị Thảo. Chị Thảo bây giờ không giống chị Thảo hồi sáng. Chị bỏ guốc, đi chân không, bộ quần áo cũ mèm thay cho bộ đồ sạch sẽ. Mái tóc thề của chị bị cắt cụt ngủn, như một bà xẩm bán hẹ. Chị băng qua đường, đến bên tài xế để trả tiền xe đi Cần Thơ, dù hồi nẫy chị đă trả rồi.
Chị không nh́n tôi. Tôi không dám nhận chị. Chị không trở lại chỗ ngồi cũ bên cạnh tôi, mà tới ngồi ghế phía trong, cạnh một người đàn ông nhà quê. H́nh dáng của chị thay đổi, cử chỉ cũng khác thường. Chị găi đầu hoài, như đầu chị bị chí cắn. Hết găi đầu, chị lại bẻ mấy lóng tay kêu lóc cóc. Chị c̣n móc lỗ mũi nữa. Thấy chị làm, tôi nói thầm: “Người này không phải chị Thảo !” Má tôi cấm ngặt việc móc lỗ mũi nơi công cộng. Tôi đoán ngay là chị đóng kịch để che mắt mọi người, tôi thầm phục chị lanh trí , và đóng kịch hay hơn cô Kim Cương.
Sau khi Quân cảnh và cảnh sát kiểm soát giấy tờ hành khách, một người mặc thường phục đưa ra ba tấm h́nh, hỏi tài xế có bao giờ gặp ba người trong h́nh không ? Tôi nghển cổ lên nh́n, nhận ra một h́nh của chị Yvonne, giống như h́nh trong thẻ học sinh của chị. Tôi sợ điếng lên. Khi một người mặc thường phục khác xét cái cặp da của chị Thảo mà tôi đang ôm khư khư, tôi nín thở mở cặp ra. Bên trong chỉ có một cuốn từ điển Anh-Việt, ông lấy ngón tay cái lật một cái rù, rồi thấy không có ǵ ngoài mấy trăm trang từ điển, ông trả cuốn từ điển lại cho tôi. Tôi hoàn hồn khi chiếc xe Lam từ từ lăn bánh.
Chúng tôi xuống xe ở góc đại lộ Hoà B́nh và Ngô Quyền. Tôi giận chị Thảo quá nên ráng đi lẹ hơn chị cho hả giận. Cứ đi như vậy mà trong bụng tôi tức cành hông. Đến khi chúng tôi băng qua lộ để về cầu Cả Đài, chị Thảo mới lên tiếng:
- Hồi năy chị vái cho em đừng nói chuyện với chị, hồi chị trong ruộng trở ra. Em nín thinh, chị mừng quá.
Tôi nói:
- Em không biết ai phù hộ cho chị bữa nay?
Chị chỉ cười, im lặng. Tôi nói:
- Hồi nẫy em thấy h́nh chị Yvonne.
- Đừng lo, chỉ ra ngoài chợ trước ḿnh rồi !
- C̣n phần chị ? _Tôi lo sợ hỏi.
- Hổng biết … đừng lo.
Tôi nh́n đầu chị, doạ:
- Ông ngoại không cho tụi ḿnh cắt tóc cụt, chết chị rồi !
Chị nhún vai:
- Đừng lo, chị không về thăm ông nội bà nội ít tuần th́ tóc dài lại.
Chị đưa tay lấy lại cái cặp da từ tay tôi, rồi nói:
- Chị cho cưng biết là cưng đă làm một công việc vô cùng quan trọng để giúp chị. Em giỏi thiệt.
Tôi tức giận nói:
- Em có làm cái ǵ đâu ngoài chuyện sợ muốn đái trong quần.
Chị nghiêm giọng:
- Cái này không phải là chuyện giỡn, Dung à. Cưng cầm trong tay phân nửa cái kế hoạch Công tác Thành; nửa phần kia được đem ra ra ngoài trước rồi.
Tôi mau mau lấy tay che mắt, che tai, che miệng một hơi, rồi lắc đầu lia lịa:
- Em không muốn biết, muốn nghe, muốn thấy mấy cái việc chị làm đâu !
Nhưng chị tiếp tục nói cho tôi biết là một nửa bản kế hoạch được dán trong cái b́a cứng của cuốn từ điển. Dù không c̣n ôm cái cặp da trong tay nữa, nhưng khi nghe chị nói vậy , bỗng tim tôi đập mạnh lên, cổ tôi khô, hai bàn tay đổ mồ hôi. Trong tôi, nhiều t́nh cảm lẫn lộn. Nào là t́nh cốt nhục giữa chị và tôi, nào là ngôi trường mà tôi vừa nhập học; nào là t́nh thầy tṛ vừa chớm nở. Tôi thầm thán phục sự can đảm của người con gái nhà quê này. Mới hôm qua chị hái rau, bẻ trầu cho bà nội, hôm nay đă đi làm cán bộ cho Việt Cộng. Tôi muốn can đảm như chị, nhưng dùng sự can đảm đó để đưa gia đ́nh tôi ra khỏi khó khăn, chứ không lấy nó mà chung sức với Việt Cộng được.
Tối hôm đó, sau bữa cơm chiều, má tôi kiên nhẫn tỉa tóc cho chị Thảo, để chị có mái tóc gọn gàng, ngay ngắn lại. Trong nhà ai cũng tội nghiệp cho chị , v́ chị nói láo rằng lúc thổi lửa nấu tấm heo, lửa cháy phừng bắt qua tóc chị. Đêm đó, lúc chỉ có hai chị em ngồi học bài, tôi nói nhỏ với chị là khi chị chết xuống âm phủ chị sẽ bị bọn quỷ sứ kéo lưỡi chị dài cả cây số v́ cái tội nói láo. Chị Thảo cười vị tha mà không giận tôi, v́ chị biết tôi thương chị.
Hai chị Thảo và Yvonne càng ngày càng bị siết chặt vào ṿng của Việt Cộng. Hai chị không khác ǵ những kẻ mê muội tin vào một tà đạo, đem hết của cải, bản thân ḿnh dâng hiến cho tà đạo ấy. Hai chị tôn thờ chủ nghĩa cộng sản một cách mù quáng, mà thờ ơ với các bổn phận trong gia đ́nh. Họ nói dối, họ qua mặt ông bà, để phục vụ cho cộng sản. Chị Thảo miệt mài trong Thư viện Việt-Mỹ, để t́m hiểu về “kẻ thù” của chị qua sách vở.
Người bạn hàng xóm của tôi là anh Chu Dung. Anh là người Bắc làm việc ở nhà thuốc tây Lương Xuân Đấu. Anh lớn hơn tôi chừng mười lăm tuổi, nhưng đám con nít chúng tôi mến anh lắm, có thể v́ anh là người phương xa đến Cần Thơ làm ăn. Anh hiếu khách mà khách cũng quư mến anh, kêu anh là “anh Bắc kỳ”. Anh vui vẻ, thân mật với tất cả mọi người, từ trẻ con đến người lớn. Anh đẹp trai và là người duy nhất ở Cần Thơ lúc bấy giờ có chiếc xe đạp bằng nhôm bóng láng. Qua anh Dung, chúng tôi quen chị Hằng và em chị là anh Hùng. Cả hai chị em cùng làm việc ở Thư viện Việt Mỹ. Hai người cũng quư mến chị Thuận, Hải Vân và tôi.
Chị Thảo biết chúng tôi quen với anh Hùng, nên một hôm chị nhờ tôi hỏi ḍ anh, để biết chừng nào ông giám đốc người Mỹ của Thư viện từ Sài g̣n xuống Cần Thơ ? Chị muốn biết rơ tên họ và chức vụ của ông. Chị Thảo và tổ chức của chị tin rằng chức giám đốc thư viện chỉ là bề ngoài, nhưng thật ra ông là nhân viên cao cấp của cơ quan t́nh báo CIA. Tôi từ chối săn tin cho chị Thảo. Tôi nói thẳng cho chị biết là tôi không thể lợi dụng bạn như vậy được.
Chị liền nổi giận, nói:
_ Mấy người đó không phải là bạn của em được, họ là tay sai của Mỹ.
Tôi giận, nạt lại:
_ Nếu chị không phải là chị của em, em kêu công an bắt chị liền .
Chị liền lên mặt dậy đời tôi:
_ Đừng quên ḿnh là con cháu của những người làm cách mạng; bổn phận của ḿnh là ủng hộ cách mạng .
Tôi không chịu thua, la lớn lên:
_ Công tác đó là giựt mìn xe đò , giết ông già bà cả chớ ǵ !. Tôi dám thẳng thắn trả lời chị, v́ tôi biết, ba tôi không đành ḷng cho con ḿnh đi làm kẻ giết người.
Chuyện tranh căi giữa chị Thảo và tôi đến đó tạm ngưng. Nhưng con đường chị đi con dài lắm. Hai ngày sau, người ta liệng lựu đạn vô sân thư viện; người lính Việt Nam Cộng Hòa gác cổng thiệt mạng.
Còn tiếp ...
Bookmarks