ngày 27 - 09 - 2017....trời mới dứt cơn mưa to như trút... nhiệt độ giảm hẳn.. nhưng vân c̣n oi bức..
Cũng may sao.. đàn trẻ tan học vừa về dến nhà th́ cơn mưa ập tới.. chấm dứt tcown nóng hầm hập như trong ḷ nướng bánh...
Số tôi h́nh như không hợp với cái tháng Chín (09)..của Cách mạng mùa Thu.. năm 1945.. bỏ đồn điền chạy về Hà nội.. bơ vơ mà lại phải lẩn tránh v́ sợ tai bay vạ gió.. Nhưng tôi cũng mon men về gặp các d́ Quang, d́ Vinh..vừa tới đầu ngơ Gia Ngư góc hàng Đào th́ gặp ngay d́ Ving.. d́ trơn tṛn cặp mắt.. rồi hớt hải lấy nón nghiêng che khuôn mặt của tôi rồi dắt về nhà.. tiếng la gọi hổn hển đầy vẻ sợ sệt đă làm cho d́ Quang vội vàng chạy ra..
-.. em về.. d́ biết rồi mà vào đây.. thé chị Hiền có ra bến xe t́m em chưa ?? ... nghe rồi tôi ngơ ngác..
-.. sao vậy hả d́..! ..
th́ mới đây chị Hièn có đi qua báo cho d́ biết là.. chị đă đưa được em về Hànoi rồi.. bây giờ c̣n lo cất em vào chỗ nào thôi ..
-.. chị Hiền đâu có ra t́m cháu.. chị bảo hăy lo trốn đi ... đừng để cho chúng theo chân t́m cháu.. cháu có hỏi lại ;
-.. sao cháu lại phải trốn gấp gáp như vậy.. ?.. v́ tụi Việt Minh chúng không ưa ba me mà chúng đang t́m cách.. chị không nói tiếp nữa.. chị có dúi cho cháu ít đồng bạc lẻ để mua bánh mà ăn.. thế bây giờ cháu phải làm sao ??
-.. cháu đừng có đến hàng nước của chị Bằng nghe chưa.. chỗ ấy bọn chó nó ŕnh ghê lắm..
Như vậy th́ cháu đi đâu ?? ... th́ t́m nơi khuất nẻo nào đó mà trốn tạm lúc này...
Tôi vội chào từ biệt rồi chạy theo nhảy tàu điện để.. có lẽ chợ Mơ v́ chạy xuống khu xóm Chùa là hết có thể ....
Xuống đến Bạch mai.. lững thững buóc vào quán chợ.. đă về chiều.. trơ trọi chỉ c̣n bà bán cơm gánh cho dân lao động.. tôi mon men lại gần .
-.. này muốn ǵ ?/
-.. thưa bác cháu đói..
-có tiền không 5 hào một bát con gà cơm với thức ăn.. có tiền th́ dưa đây tao bán cho..?
-.. ngần ngừ làm như nghèo khó.. cháu chỉ c̣n có 2 hào.. 2 hào th́ ít lắm làm sao mà dủ no !
Bà bán hàng mở vung cái nồi dồng nh́n xem.. chắc c̣n cũng khoảng 1 bát c̣n thức ăn th́ chỉ c̣n mấy miếng đậu phụ kho và chút rau muống xào lơng bơng..
-.. thôi dưa cho tao 2 hào.. tao vét hết bans cho.. chắc là no lắm ..!Nhưng sau khi ăn xong th́ mày phải dem đống bát này ra chỗ cái máy nước kia ḱa.. rửa cho sách tất cả đi cho tao... nghe chưa ..!
Thees là tôi có bữa cơm.. v́ từ sáng đến bây giờ tôi mới được ăn.. c̣n nước th́ cứ nh́n thấy máy nước là đưa tay chụm lại dder hứng lấy nước lă mà uống.. cơm xong .. rửa bát cọ nồi cũng xong.. xếp lên quang gánh cho bà hàng cơm .. c̣n tôi đủng ddinhf đi ra phía sau chợ nơi khuất.. chỗ đó có mấy cái thùng gỗ như quầy hàng thịt bỏ không ..ngaangr mặt nh́n lên ṿm trời... ngàn ánh sao lung linh... bố ơi.. mẹ ơi.. sao con lại bị như thế này ??
Nh́n thấy là quầy hàng thịt bỏ hoang.. cũng tốt rồi.. đợi cho xâm xẩm tối lại ra chỗ máy nước rửa mạt và chân tay cho mát.. tháo đôi ba ta ra mùi thum thủm hôi của cặp chân bốc lên làm cho tôi nhớ đến gia đ́nh..
Chui vào trong cái sạp hàng thịt đàn muỗi thấy có động bay túa ra.. lấy cái quần đùi ra sức phất qua phất lại đuổi đám muôi này ra.. và rồi cái bị làm cái gối đầu.. hai con mắt rặm như bỏ cát vào mắt.. nằm xuống và giấc ngủ ngon như chưa từng được..
Mở mắt ra trời đă sáng rơ.. vội vàng ra máy nước rửa mặt và rồi lững thưng đi nh́n ngó mọi nơi.. bà hàng cơm đa gánh gánh cơm vào chợ.. và đám phu " bát tê/cooli porter" đă ngồi xổm chung quanh dọi mua bát cơm hầm nóng lót bụng...
Ra ngă tư Trung Hiền v́ hồi đi thi Trung học th́ tôi ngồi gần chị Quí- Ng. tôi đă giúp vứt tờ nháp làm tính cho chị.. và khi chị gặp tôi ở ngoài cổng trường th́ chị cho tôi cái địa chỉ ở ngă Tư trung hiền.. nhà người quen có mở trường dạy học ở đó..
Tôi đi qua cổng vào trong.. đó là 1 cái biệt thự có hồ sen phía trước và có dăy nhà 2 tầng ở ngay bên cạnh.. đương phân vân v́ là ngày nghỉ chẳng có ai để hỏi thăm.. may sao .. nh́nh thấy chị Quí đi xe đạp chạy tới .. nh́n rồi..
-.. em đấy à..
-.. bộ chị nhận ra em hả chị..
-.. linh tính bảo vậy .. có hay không ?? và chúng tôi nói sự t́nh có mặt của tôi ở nơi đây.. nói rồi tôi chợt giật ḿnh... nhưng chị cũng chưng hửng mà đáp lời ngay..
-.. này em.. em sợ ǵ.. chị nh́n em chị hiểu sự ǵ đă xảy ra.. này thôi.. em hăy đi theo dduowngf đi ra Ngă tư sở .. tới chố cái cầu bắc qua con sông nhỏ..có cái nhà của Tây bỏ đi ..không có ai ở cả..em có thể ra đấy ở..và có ai hỏi th́ bảo chủ bào đến đây ở trông nhà..có được không ??
- Cảm ơn chị đă giúp em.. . Thế là tôi vội t́m đường đến chỗ cây cầu bắc qua gịng sông nhỏ.. đẩy cánh cổng gỗ bước vào.. căn nhà hoang, nhưng cũng c̣n đôi chút.. mấy cái quần áo rách.. vài cái nồi đất cái bếp củi nhưng quí nhát lại là ngọn đèn dầu tây..
Bước ra khép cổng lại cẩn thận lại lee bước đén bà hàng cơm..
-.. bà bán cho cháu bát cơm.. cháu c̣n 2 hào đay bà.. đang ăn miếng cơm.. th́ có một ông bước lại gần.. nói chuyện với bà hàng cơm..
conf tôi th́ dang chăm chú vào bát cơm đầy đang ăn.. bây giờ tôi mới thấy bát cơm hẩm này ngon ngon vô cùng như chièu hôm qua tôi đă nhai nuốt.. may sao.. qua câu truyện của bà hàng cơm và người dàn ông trung niên... tôi lại có thêm cái may là được mướn vào làm ghi chép cho ḷ bánh tây của ông này..
Coi như tôi có chỗ trú chân lại có viẹc làm để dấu đi cái mỹ danh là con của Việt gian.. danh từ này măi sau này tôi mới được nghe..
Thời gian trôi mau.. qua khỏi ngày tuyen ngôn Độc laapj tự do hạnh phúc để rồi lại thấy bóng dáng của lính Tàu phủ rồi đến lê dương.. lính tây đen có mặt ở Hà nội... đó là lần thứ nhát trốn chạy Cách mạng... c̣n làn thứ 2.. sẽ gơ../. nmq
Bookmarks