Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968. Trích :
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... .....
Trong lúc chúng tôi đang chuẩn bị cơm nước th́ có hai vị khách đến, một nam một nữ. Cả hai đều tỏ ra rất thuộc đường rừng và quen cuộc sống ở rừng cho nên họ không cần hỏi chúng tôi một điều ǵ.
Một người đàn ông trạc 40 tuổi, da đen sạm với chiếc nón nỉ cũ không c̣n ru-băng sụp đến tận mắt. Anh ta mặc bộ đồ bà ba đen, ống quần th́ túm lại cho nên nó phùng ra ở phía trên như y phục của một tay kiếm hiệp. Anh chàng mắc vơng xong rồi mới đến giúp cô nàng. Cô ta mắc vơng vào đúng hai cái cây của anh “bệnh tư tuởng” vừa mới ra đi. Hai người nói ǵ với nhau, tôi không nghe rơ, nhưng có vẻ bí ẩn lắm. Gương mặt cô gái không vui không buồn. Cô ta c̣n trẻ quá, thừa tiêu chuẩn về tuổi tác để làm con anh kia.
Suốt từ khi họ đến, tôi không nghe họ gọi nhau bằng ngôi thứ mà chỉ nói trỏng trỏng suông suông. Có lẽ cô ta là y tá, c̣n anh kia là cán bộ cao nên cô ta đi theo để phục dịch thuốc men. Cán bộ cao th́ phải có gạc-đờ-co chứ! Các cha lớn đi ra th́ khác nào ông nghè bái tổ vinh qui. Hay cô kia là con gái ông ta, nhân trong một chuyến về thăm gia đ́nh, anh ta xúc nó theo đi làm cách mạng cho luôn tiện rau nào sâu ấy.
Không hiểu sao từ lúc hai nhân vật nầy xuất hiện ở đây, tôi cứ nghĩ hết giả thuyết này đến giả thuyết khác, không biết vô lư hay có lư, nhưng tôi không dứt tôi ra được khỏi vấn đề.
Tôi c̣n để ư thấy cô bé hơi bẻn lẻn. Cô không đến tṛ chuyện với Thu, cũng không ra khỏi tăng. Đến chiều khi được lệnh nấu cơm, th́ họ chỉ dọn cơm ra ăn thôi chứ không nấu. Hai người ngồi cả trong tăng cô gái. Anh đàn ông quay lưng hẳn lại phía tôi làm như cố ư che kín cả cô gái và che cả những ư nghĩ của y. Cái lưng to bản của y quả thật là tấm vách tường chắn ngang, thỉnh thoảng tôi mới trông thấy được bàn tay hoặc một mép tóc của cô nàng thôi.
Cái áo của anh ta có lẽ đă mấy ngày không có dịp giặt cho nên mồ hôi đóng thành muối, in h́nh một tấm bản đồ rất rơ nét.
Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại chú ư người ta kỹ như vậy. Chuyện của người ta mà, đâu có dính dấp tới tôi?
Cơm nước xong, trời vừa tối. Đó là thời khắc thiêng liêng của những kẻ vượt Trường Sơn, đàn ông hay đàn bà kẻ khoẻ người yếu đều yên trí rằng ḿnh sắp được nghỉ ngơi trọn vẹn. Chỉ c̣n có máy bay hoặc biệt kích mới đáng sợ mà thôi.
Tôi thấy anh chàng từ dưới suối đi lên, ngang qua vơng của tôi, tay cầm cái bàn chải gơ gơ vào ḷng bàn tay và quay mặt sang bên kia, không nh́n tôi. Anh chàng đă thay chiếc áo bà ba “có in bản đồ” và mặc cái áo thun trắng. Y làm dáng, tôi nghĩ vậy.
Rồi y ta đi vào lều. Tôi ngoài cổ nh́n theo, nhưng cái cử chỉ không được lịch sự cho nên tôi ngồi dậy và lẳng lặng nằm quay đầu lại để được nh́n sang bên kia tự nhiên hơn.
Bỗng Thu gọi:
– Anh c̣n nước uống không?
– C̣n! Bi-đông treo ở đầu vơng đây, có uống th́ sang.
Tiếng chân Thu đi lào rào trên lá khô. Thu vào lều và rỉ tai tôi:
– Anh có thấy ǵ không?
– Không!
– Anh th́ lúc nào cũng vờ. Đóng kịch tài lắm!
– Lại kiếm chuyện! Kịch với chả kẹt!
– Anh không thấy ǵ hết hở?
– Không thấy ǵ cả, ngoài em!
– Xùy! Ghét cái mặt anh quá!
Tôi cười và bảo:
– Thôi về an dưỡng đi.
Thu biết tôi đối xử với nàng rất thân thiết nhưng cũng rất mực thước, cho nên nàng không ngần ngại đến với tôi bất cứ lúc nào. C̣n tôi th́ cứ ôm cây đàn ḷng, lắm lúc ở giữa núi rừng này cũng muốn trổi lên cái cung “mi-nưa” lắm, nhưng lại sợ tiếng đàn ngân lên mà không có tiếng vang, cho nên cứ lên dây, rồi lại so dây, ḿnh chỉ dạo lên cho ḿnh nghe mà thôi.
Còn tiếp ...
Bookmarks