Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... ....
Tôi đưa tay ra, bất giác tôi bóp mạnh một cái.
– Đau không? Em thấy đau không?
– Đa….au! Thu cau mặt.
– Thế sao bảo như thường rồi?
– Anh bóp mạnh quá . Thu vui vẻ :
– Vừa thôi chứ anh! Anh lại muốn khiêng em trên vai nữa à?
Mắt Thu lấp lánh niềm vui. Tôi nghe mặt ḿnh nóng bừng. Tôi không đứng lên nổi nữa. Tôi đưa ngón tay gơ gơ vào bàn chân Thu. Thu đập vào vai tôi. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi chụp lấy cổ tay Thu siết chặt và nghiến răng ken két:
– Dữ hả? Dữ hả?
Thu nhắm mắt vung tay ra và kêu lên:
– Ôi đau, trông anh như muốn nuốt sống em vậy !
– Ừ, ừ nuốt sống !
Tôi đứng phắt đậy, định nói, định làm cái ǵ nhưng tôi lại chạy vụt ra ngoài. Một chốc định thần xong, tôi trở vào. Tôi nói:
– Đêm hôm đó, anh ngủ trên ngọn cây, anh lấy làm ân hận sao ḿnh đă đi bệnh xá làm ǵ để phải chịu một đêm cô đơn bạc tóc như vậy.
Tôi kể tiếp cho Thu nghe về tiếng gọi của cặp chim ân t́nh, việc cọp ŕnh và chiếc bi-đông rời trúng lưng “Ông” ta. Thu ngồi chăm chú nghe, hai tay thu lên ngực và rùng ḿnh từng chập. Tôi nói tiếp:
– Anh sẽ thấy bớt cô đơn hơn nếu cùng lúc đó, ở nhà em cũng nghe tiếng chim ấy với anh!
Thu nh́n tôi đôi mắt hơi lơ mơ:
– Tiếng chim như thế nào?
– Nếu nhại th́ khó lắm nhưng đại khái là một con trống và một con mái. Con trống kêu:”đến đây nhé!“, con mái đáp:“mau đến đây!“
– Anh chỉ tưởng tượng! Thu với tay tát vào vai tôi. Tôi cười xoa:
– Th́ nằm giữa rừng anh tưởng tượng như vậy mà nhớ em.
Đôi má ửng lên, Thu vui vẻ nói:
– Để yên, em kể cho anh nghe sự tích con chim ấy. Nhưng em hỏi anh nghe tiếng chim đó lúc khuya và khi nó hót tiếng cuối cùng hoà hợp nhau là trời bắt đầu đâm mây ngang phải không?
– Phải! Tôi nói tiếp :
– Đôi chim ấy là đôi t́nh nhân em nhỉ?
– Vâng!
– Ước ǵ chúng ḿnh là đôi chim đó!
Mặt Thu bỗng biến sắc, rắn lên như mặt hồ đang ấm nắng mùa xuân bỗng trở thành băng giá. Thu nh́n tôi trân trân không chớp mắt. C̣n tôi th́ vẫn cứ cười đùa và trêu ghẹo Thu bằng những cái nháy mắt của tôi.
Thu kêu lên như bị ai hốt hồn:
– Ơ ơ! Anh! Em không biết đâu đấy! Em không thích anh đùa như thế.
– Không, anh không đùa đâu, anh nói thật để cho em đề pḥng.
Thu cúi nh́n mũi chân nàng. Tôi nói luôn:
– Anh hôn bàn chân đau của em một cái nhé. Cho nó khoẻ lên rồi mai đi! Nhưng không phải anh hôn chân em đâu mà chính là anh hôn cái nghệ thuật của chân em cống hiến cho đời.
Tôi nói một cách hết sức b́nh thường :
– V́ thế anh không yêu em th́ anh không chịu được.
Thu vẫn không ngước lên. Những mớ tóc xoà ra phía trước che hầu kín gương mặt Thu. Thu đưa tay ôm sát ngực như để gh́m lại trái tim đang đập mạnh. Thu cho cả cái chân đau xuống dép như để lấy thăng bằng. Thu lẩm bẩm:
– Ai anh cũng yêu!
Tôi vui vẻ:
– Em trách anh làm ǵ chuyện đó?
– Không, em đâu có trách anh!
Thu lặng lẽ nh́n tôi với đôi mắt đờ dại không c̣n ánh sáng. Rồi Thu khẽ lắc đầu:
– Anh đừng yêu em!
– T́nh yêu như trái chín. Làm sao ngăn cản được?
– Em không chịu đựng nổi t́nh cảm mănh liệt của anh!
Tôi qú sụp xuống và ôm chặt lấy đôi chân nàng. Tôi nghe như có một khối nam châm hút tôi vào một vật ǵ mềm mại và ngạt ngào hương.
Bên tai tôi tiếng gió rít, tiếng suối reo. Một cánh buồm đang no gió hứa hẹn một cuộc vượt trùng dương.
Còn tiếp ...
Bookmarks