Hồn Lang Trở Về Âm Giới (39)
Gió âm hú, đẩy mơ choàng tỉnh giấc
Lang trở ḿnh, chất ngất nỗi sầu thương
Nay âm dương đôi đường, tan ngọt mật
Kiếp vợ chồng rụng mất, giọt sương buông!
Mai ơi! Em giờ nầy nơi cơi thế
Ngắm mây chiều, ửng lệ nhớ người đi
Tóc đă trắng, ánh thề phơi bọt bể
Nắng rụng tàn, bóng xế vọng hồn phi
C̣n đâu nữa tháng năm dài yêu dấu
Nghĩa tào khang, đau đáu nỗi niềm lo
Cảnh khó khăn, ưu tư tiền cơm gạo
Chuyện học hành, con cháu, cảnh nên hư…
Em lặng lẽ, nội tâm nhiều hơn nói
Nhưng nghĩa t́nh vời vợi đỉnh tầng mây
Trọn một đời không phai mờ sắc mới
Ảnh vợ hiền trọn lối măi cùng ai!
Từng món ngon, vật lạ nhịn cho chồng
Việc phiền phức, gánh gồng thân ôm chịu
Thèm ăn chi, em đều mua nhanh chóng
Kín then cài, cửa đóng, chẳng quạnh hiu
Em siêng năng, cần mẫn cả một đời
Vui an phận, không rời xa hạnh đức
Yêu thú vật, chăm chút vẹn đầy vơi
Ḷng chính trực, từng lời trong mỗi lúc…
Ḿnh thương ơi! Giờ đây đà ly biệt
Tấc ḷng anh tha thiết nhớ về em
Ngàn kỷ niệm êm đềm treo sóng biếc
Cơi âm buồn, da diết xéo quằn tim!...
“Hồn Lang buồn, nhớ vợ”
7/9/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks