Việc anh SS nói thực ra ngay trên báo chí Sài G̣n trước ngày mất miền Nam cũng đă "đồn thổi", mà mọi người lúc đó cho là tin thất thiệt. Có lẽ nhiều người không c̣n nhớ đó thôi.
Cuộc chiến Việt Nam vào thời điểm này như cuộc cờ đă tàn sau những dàn xếp "đi đêm" giữa Kissinger và Chu Ân Lai nên Bắc kinh có muốn giúp VNCH giữ miền Nam thực chất không có ư nghĩa ǵ. CNCS sẽ phủ toàn cơi Việt Nam sau khi Mỹ phủi tay với vùng đất mà họ từng cho là "thành tŕ ngăn chận sự bành trướng của CNCSQT".
Theo như hồi kư của Dương Văn Ba, thứ trưởng bộ Thông Tin trong chính phủ vỏn vẹn 2 ngày của Dương Văn Minh th́ đúng như lời của bác NMQ có sự xen vào của một nhân vật tên Vanuxem. Tôi xin trích toàn phần nói về ngày cuối cùng, 30 tháng 4 năm 1975 tại Dinh Độc Lập trong cuốn hồi kư này:
Ngày 30-4-1975 tại dinh Độc Lập
8 giờ sáng: Chính phủ do Tổng Thống Dương Văn Minh và Thủ tướng Vũ Văn Mẫu cầm đầu họp phiên bất thường tại số 7 đường Độc Lập, Trụ sở Phủ Thủ tướng chế độ cũ (hiện nay là đường Lê Duẩn). 8 giờ 30: Tôi được lệnh Tổng Thống Dương Văn Minh gọi Tổng Giám đốc Đài truyền h́nh Sài G̣n là Trung tá Lê Vĩnh Hoà cùng với Tổng Giám đốc Đài phát thanh Sài G̣n lên gấp Phủ Thủ tướng để chuẩn bị thu bằng ghi h́nh cho một bài diễn văn quan trọng. 8 giờ 40 phút: Mmột ông già người Pháp, tướng hơi thấp, to béo, mặc “complet” thắt cà vạt đến tiền sảnh Phủ thủ tướng. Tôi đích thân ra tiếp. Ông ta tự giới thiệu là Đại Tướng Vanuxem trong quân đội Pháp, từng là bạn thân của Đại Tướng Dương Văn Minh, ông ta muốn gặp Tướng Minh có việc gấp. Tôi vào pḥng Thủ Tướng báo cáo sự việc. Tướng Dương Văn Minh và Thủ tướng Vũ Văn Mẫu đồng ư tiếp.
Tướng Vanuxem được tiếp kiến khoăng 15 phút . Ông ta nói với Tổng Thống Dương Văn Minh “Bắc Kinh sẵn sàng có hành động quân sự cứu lấy Việt Nam Cộng Ḥa khỏi rơi vào tay quân đội Bắc Việt. Ông là sứ giả mật của Bắc Kinh. Nếu Tổng Thống Minh đồng ư cứ lên truyền h́nh kêu gọi quốc tế can thiệp v́ quân đội Bắc Việt đă xé hiệp định Paris. Tướng Vanuxem đảm bảo lập tức Bắc Kinh sẽ đổ bộ vào Việt Nam”. Tổng Thống Dương Văn Minh đă phản ứng: “Cám ơn, cám ơn bạn. Đây là chuyện riêng của người Việt Nam, tôi không muốn có bất cứ người nước ngoài nào can thiệp vào”. Tôi vội vả đưa Vanuxem ra ngoài.
9 giờ 10 phút: Bài diễn văn ngắn gọn của Tổng Thống Dương Văn Minh được truyền đi trên truyền thanh truyền h́nh. Tổng Thống Minh tuyên bố: “Thành phố Sài G̣n mở cửa, xin mời Mặt Trận Giải Phóng vào Dinh Độc Lập bàn giao chính quyền”.
9 giờ 20 phút: Toàn bộ Chính phủ Dương Văn Minh di chuyển lên Dinh Độc Lập. Tại Dinh Độc Lập đă có sẵn rất đông đảo người ngồi sẵn trong pḥng khánh tiết. Đa số là những người lớn tuổi từng là quan chức lớn của chế độ cũ, đă về hưu từ thời Ngô Đ́nh Diệm. Trong số đó tôi nhớ có Đại tá Trần Bá Thành, nguyên là Giám đốc Cảnh sát Sài G̣n thời Ngô Đ́nh Diệm, có những tay “cộm cán” từng làm lớn trong ngành cảnh sát của chế độ cũ. Họ tự động di tản vào Dinh Độc Lập với hy vọng núp dưới bóng của Tướng Minh, phó mặc hên xui may rủi, v́ đă quá trễ họ không có đường nào khác để chạy. Điều đặc biệt, có cả tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo, Phó Thủ Tướng, (Chính phủ Trần Thiện Khiêm). Tiến sĩ Hảo trong bộ complet ba túi màu nâu đậm nói với Tổng Thống Dương Văn Minh: “Cách đây mấy ngày, em vừa chận kịp không cho Nguyễn Văn Thiệu tẩu tán 7 tấn vàng theo ông ta ra nước ngoài”. Nguyễn Văn Hảo có vẻ bị kích động, vẫn ăn nói ồn ào, vào ngồi ngay cả ghế tổng thống trước đây mà Nguyễn Văn Thiệu từng ngồi. Ông ta xây ghế ṿng ṿng, cười ha hả nói với tôi và Lư Quư Chung (chúng tôi quen nhau khá thân từ lâu qua môi giới của Vơ Long Triều): “Đâu ngờ có ngày, moi lại ngồi lắc lư trên ngai vàng của Thiệu”. Tổng thống Dương Văn Minh vẫn tự nhiên để cho Hảo nhập chung với số người trong bộ tham mưu của ông.
9 giờ 30 phút: Tiểu đoàn trưởng Nhảy Dù và nhiều binh sĩ xin gặp Đại tướng Dương Văn Minh tỏ ư muốn chiến đấu đến cùng. Đó là Tiểu đoàn bảo vệ Dinh Độc Lập, trang bị mạnh. Hai máy bay trên nóc Dinh vẫn đậu nguyên tại chỗ. Tướng Minh xúc động nói với binh lính: “Đây là giờ phút lịch sử, đất nước chúng ta sắp có hoà b́nh sau mấy chục năm chém giết lẫn nhau. Các em hăy nghe tôi bỏ khí giới, bỏ cả quân phục, chúng ta chờ đón hoà b́nh”. Viên tiểu đoàn trưởng và hàng trăm binh sĩ đă khóc nức nở, thi hành lệnh Tướng Minh. Họ cởi áo, xếp súng đạn vào một góc, mạnh ai nấy bỏ về. Nhiều người có mặt ở đó cũng không cầm được nước mắt. Không biết vui hay buồn lẫn lộn.
10 giờ: Tất cả mọi người c̣n lại trong nhóm Dương Văn Minh tập họp ngồi trong pḥng khánh tiết của Dinh Độc Lập. Tướng Nguyễn Hữu Hạnh, Phó Tổng tham Mưu Trưởng mặc quân phục và tôi đứng trên tiền đ́nh Dinh Độc Lập đón chờ. Chung quanh Dinh Độc Lập xa xa vang nhiều tiếng súng đại liên bắn thị uy.
10 giờ 30 phút: 4 xe tăng của quân giải phóng tràn tới trước cửa chinh của Dinh Độc Lập. Nhiều loạt đạn bắn bổng nổ ầm ầm. Khói đạn khét lẹt bay mù mịt. Xe thứ nhứt hùng hổ ủi sập cửa chính của Phủ Tổng thống. Người lái xe đă làm một động tác rất đẹp: Anh ta cho chiếc xe chạy thẳng vào băi cỏ trước sân, bánh xích ken két quần một ṿng quanh băi cỏ như động tác dẫm nát tất cả quá khứ ở đây. Ba chiếc sau chia nhau chạy bọc vào phía cánh tả và cánh hữu. Trên xe nhiều người nhảy xuống, tay cầm những lá cờ đỏ thật to quơ qua quơ lại tiến sát vào tiền đ́nh. Rất ấn tượng. Theo sau hàng trăm lính bộ binh ùa tới. Và tiếp theo nữa, hàng trăm nam nữ phóng viên kư giả nước ngoài trang bị máy quay phim, máy h́nh chụp lia lịa. Người chỉ huy tóan quân la lên: “Nguyễn Văn Thiệu đâu, Nguyễn Văn Thiệu đâu”. Nhiều người lính khác vừa chạy vừa chĩa súng vào phía trong Dinh Độc Lập cũng la to: “Nguyễn Văn Thiệu đâu, Nguyễn Văn Thiệu đâu”. (Tới giờ phút đó những người lính của Quân Giải phóng cũng chưa biết Thiệu đă chuồn mất – có lẽ v́ họ hành quân liên tục).
Thiếu tướng Hạnh cản viên đại uư ngay tại tiền sảnh nói: “Tôi xin đón tiếp các anh, tôi xin đón tiếp các anh”. Viên chỉ huy nói: “Chỉ đường cho binh sĩ chúng tôi hạ cờ ba que”. Tôi ra dấu chỉ cầu thang lên nóc dinh cho họ. Mấy người lính tràn lên lầu, hạ cờ cũ, lập tức treo cờ Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng trên nóc dinh. Từ 1945 cho đến 1975, ngày mà Chủ Tịch Hồ Chí Minh mong muốn đă đến. Lá cờ đỏ đă sừng sững lộng gió bay trên nóc dinh thự lớn nhất Sài G̣n. Phía dưới, kỹ sư Tô Văn Cang, tiến sĩ Huỳnh Văn Ṭng, kiến trúc Sư Nguyễn Hữu Thái (tay mang brassard đỏ) cũng đă vào đến pḥng khách Dinh Độc Lập. Kỹ sư Tô Văn Cang nói với Đại Tướng Minh: “Các anh an tâm, có phía dân sự của chúng tôi dàn xếp”. Viên đại uư chỉ huy toán quân nói to: “Tất cả các anh vào ngồi thứ tự trong pḥng chờ. Riêng anh Minh, anh Mẫu đi theo tôi. Các anh lên đài phát thanh đọc bài xin đầu hàng”. Họ chĩa súng vào Tướng Minh và ông Mẫu. Đến đài phát thanh ông Vũ Văn Mẫu phải viết mấy chữ xin đầu hàng. Tổng Thống Dương Văn Minh đă đọc những lời đó vào đúng
11giờ 5 phút trên đài phát thanh Sài G̣n (có sách nói rằng quân Giải Phóng đă buộc Dương Văn Minh và Vũ Văn Mẫu vừa đi vừa giơ hai tay lên để đầu hàng. Đó là sự tưởng tượng của người viết. Tôi trực tiếp ở trong cảnh đó. Người chỉ huy của quân Giải Phóng đă đối xử tương đối rất tế nhị với ông Minh và ông Mẫu, không có chuyện bắt hai cụ giơ tay lên trời).
11giờ 30 phút: Đông đảo thanh niên hiếu kỳ tràn vào Dinh Độc Lập. Tôi và dân biểu Lư Quư Chung thừa lúc lộn xộn, những người lính canh mới không để ư lẻn ra ngoài pḥng lớn, hoà ḿnh trong đám đông dân chúng, tràn trở ra ngoài đường Công Lư.
12 giờ: Tôi đang đứng trước nhà thờ Đức Bà, t́m xe Honda ôm đi về nhà, họa sĩ Ớt tức Huỳnh Bá Thành đột nhiên xuất hiện. Ớt nói với tôi: “Anh và anh Lư Quư Chung yên tâm. Tôi nói thật, tôi là đại úy công an của Việt Cộng, tôi sẽ làm chứng để bảo vệ thái độ tốt đẹp của các anh”. Tôi bắt tay Ớt, cám ơn, đón được một chiếc Honda chạy về nhà ở sau Dinh Hoa Lan. Tôi thấy nhiều binh sĩ đang lục soát nhà Dương Văn Minh. Lúc đó có một cô nữ cán binh mặc bộ đồ bà ba đen, đầu quấn khăn rằn, tay cầm súng AK bá xếp, từ trong cửa nhà Dương Văn Minh đi ra ngoài. Tôi đứng ngơ ngác trông theo. Bóng dang cô nữ cán binh rất đẹp, ấn tượng. Tôi không biết cô vào nhà Tướng Dương Văn Minh để làm ǵ. Vài phút sau, tôi lại thấy luật sư Đỗ Hữu Cảnh (tức Ba Sơn), từ phía trong cổng số 3 Trần Quí Cáp đi ra ngoài. Thấy tôi đứng trước nhà, Ba Sơn gật đầu chào. Khói súng khét lẹt bay vần vũ ở chung quanh. Tôi đột nhiên quyết định dẫn vợ con và hai đứa em gái tản cư vào nhà của Lư Quư Chung, lúc đó c̣n ở trong một đầu hẻm lớn đường Nguyễn Tri Phương. Gia đ́nh tôi được chị Nga – vợ Lư Quư Chung- đón tiếp niềm nở. Đêm đó cả hai gia đ́nh tôi và anh Chung được chị Nga đăi ăn món chè thật ngon, chè sầu riêng nấu với nước cốt dừa.
Từ sau đêm đó, cuộc đời của hai gia đ́nh chúng tôi rẽ vào một khúc quanh mới. . .
Bookmarks