NGÀY GIỖ MẸ
(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu)
Mười sáu năm rồi con vắng Mẹ
Đời buồn từ đấy, Mẹ hiền ơi
Nhạt nḥa con thấy qua màu lệ
Một dáng thiên thu, nét Mẹ cười
Mẹ nhỉ, ngày xưa đời đẹp quá
Không gian là những sợi tơ êm
Con đem tuổi ngọc đan thành mộng
Trong cánh tay yêu của Mẹ hiền
Con nhớ xuân nào con áo mới
Đếm tiền mừng tuổi chất đầy bao
Tay th́ pháo đỏ, tay th́ mứt
Đôi mắt thơ ngây những dạt dào
Những buổi trưa hè quê nắng đỏ
Nhịp nhàng tiếng vơng giấc con say
Thu buồn, những tối mưa nho nhỏ
Mẹ kể vui ơi, Hội Phủ Dày
Có những nửa khuya con chợt tỉnh
Và bàn tay Mẹ đă kề bên
Chăn bông, Mẹ đắp cho con ấm
Rồi Mẹ hôn con thật dịu hiền ...
Năm lên năm tuổi con đi học
Mẹ sắm từng quyển sách, cục gôm
Buổi học đầu đời, con cứ khóc
Dỗ con mắt Mẹ thoáng u buồn
Rồi đến năm con vừa chín tuổi
Thế thời không thế măi êm trôi
Có một đêm nào bom đạn nổ
Mẹ âu lo mắt dơi xa vời ...
Ruộng lúa bỗng thành nơi chiến địa
Quê ḿnh từ đấy lệ sầu rơi
Giặc thu nhà Mẹ, chia đôi nước
Mẹ cố che con khỏi băo trời
Rời Bắc vào Nam đi tránh cộng
Một dè cơm nắm xẻ làm ba
Mẹ ăn một chút cầm hơi sống
C̣n để no con, đủ cả nhà
Rồi một mùa xuân đang thắm đẹp
Ḷng con đang biếc, mộng đang xanh
Nhưng tai hoạ đến không lường được
Mẹ bỏ con đi, lá rũ cành !!!
Trong cơn địa chấn tang thương đó
Cha ngă và cha cố vịn đời
Chị nát mảnh hồn theo tiếng nấc
Anh buồn nức nở lệ chia phôi
Chẳng c̣n ai nhường con cơm nắm
Đêm lạnh không ai đáp lại mền
Con khóc vắng người lau nước mắt
Vơng trưa hè bặt tiếng ru êm
Từ đấy niềm vui con chẳng có
Và đời từ đấy những chông gai
Cưới con không pháo, không hoa cưới
Mà có cha trong cỗ quan tài
Và cũng v́ con chân thật quá
Nên đời chỉ những thiệt tḥi thôi
Nh́n con, ngoảnh mặt, đời xa lạ
Mắt lệ con cay, tủi ngó đời
Buổi phân tranh con là chinh phụ
Và vợ tù nhân lúc thái b́nh
Tích cũ, ai thương Tô Thị nhỉ
Sử xanh nào rạng đất Mê Linh ?
Giờ đây con lạc loài quê lạ
Đối bóng nghe môi chát vị đời
Tóc nhạt màu xanh, hồng nhạt má
Hồn con buốt lạnh, Mẹ hiền ơi ...
Hôm nay giỗ Mẹ con ngồi khóc
Chẳng có nhang thơm, chẳng họ hàng
Chỉ có ḷng trong và túi trắng
Và buồn nước mất lại nhà tan
Con gởi hồn con về dĩ văng
Những ngày bên Mẹ, Mẹ hiền ơi
T́m ṿng tay Mẹ, êm đềm cũ
Của thuở an b́nh trong chiếc nôi
Nhắm mắt, con mơ ngồi cạnh Mẹ
Trong ṿng tay ấm thuở nào xa
H́nh như Mẹ hát, con cười đấy
Hỡi Mẹ, hồn con nở nụ ngà ...
Ngô Minh Hằng
Bookmarks