Originally Posted by
Knight
Thoát Á của Nhật Bản, không phải là cái thoát mà các vị đang hô hào.
Thoát Á NB là họ thoát đo những g̣ bó trong tư tưởng, quan niệm Á châu để mà tiếp thu văn minh Tây. Nghĩa là họ giữ lại những nền tảng văn hoá tốt đẹp của họ là Khổng giáo, xoá bỏ những bảo thủ để tiếp thu cách xây dựng kinh tế, thành tựu khoa học- kỹ thuật, cải cách chính trị với sự kết hợp các giá trị truyền thống và nền dân chủ và cách tổ chức Nhà nước Tây. C̣n thoát Á của quư vị là ǵ ?
Thế ngày nay TQ phát triển trở lại là do triết Tây dc ứng dụng à ( chắc là triết CS rồi ;) )?
Nhân ngày Phật đản, tôi cũng xin lạm bàn về tôn giáo ở đây ( có topic về ngày này nhưng tôi không muốn post v́ sợ những tranh luận cực đoan).
Tôi không phải Phật giáo, nhà tôi hiện tại đang theo Thiên Chúa giáo ( tôi th́ không theo nhưng cũng học dc 12 năm giáo lư).
Các bác ở đây không biết mọi người có đọc qua tác phẩm Phong thần diễn nghĩa và Tây Du Kư chưa?
Phong thần th́ đề cập đến nội chiến giữa Triệt giáo (Thông Thiên giáo chủ - Nho giáo nguyên thuỷ ?) và Xiển giáo ( có người cho rằng cx hơn là Xiển giáo(Hán Nho?)- Nguyên thuỷ thiên tôn và Đạo giáo- Lăo Tử). Nội dung cụ thể th́ có thể google trên wikipedia và với sự giúp sức của 2 thánh Tây phương ( Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề - giáo chủ Phật giáo) th́ Triệt giáo hoàn toàn thất bại và suy sụp, Phật giáo bước đầu xâm nhập Trung Hoa.
Đến truyện Tây du kư th́ Phật giáo công khai, xâm nhập mạnh mẽ ( thời Đường) lấn át 2 giáo kia ( Triệt giáo gần như suy bại, c̣n tồn tại nhưng không phổ biến). Truyện đề cập đến việc Phật giáo, đại biểu Đường Tăng thu phục Tôn Ngộ Không- 1 con khỉ vô phép tắc, mê phá hoại( lưu manh) và có thù với 2 giáo(cụ thể là Hán Nho)- để ra sức cho phát quang Phật giáo (mặc dù TNK chẳng đọc dc 1 bài kinh Phật).
Bàn về Nho giáo th́ tôi có kết luật sau đây trích từ wikipedia:
Tuy nhiên sự thành công đó không phải là điều mà Khổng Tử trông đợi bởi v́ cái Nho giáo mà Khổng Tử tạo ra hoàn toàn thất bại mà thay vào đó, cũng cái tên Nho giáo đó nhưng với nội dung khác hẳn đă được đề cao. Nói chính xác hơn, hầu hết các đặc điểm nông nghiệp trong Nho giáo nguyên thủy bị loại bỏ và bị thay thể bằng các đặc điểm du mục. Đến Hán nho, nhà Hán chủ trương "dương đức", "âm pháp", hay c̣n gọi là "ngoại Nho, nội pháp", tức là chủ trương nhân trị chỉ c̣n là h́nh thức mà thực chất là pháp trị. Hán Vũ đế giao cho nhóm người do Lưu Hâm cầm đầu, cải tạo và biến đổi Nho giáo để phục vụ vương triều. Nhóm của Lưu Hâm làm ba việc:
Hạ thấp nhân trị, đề cao lễ trị. V́ nhân trị là cốt lơi của Khổng Tử nên họ không thể loại bỏ hoàn toàn mà dùng nhân trị như một cái vỏ bao bọc lễ trị.
Loại bỏ tính dân chủ của Nho giáo nguyên thủy. Dân là chủ bị lờ đi mà thay vào đó họ đề cao "trời", tạo ra thuyết "thiên mệnh". Vua là "thiên tử" (con trời), không nghe theo vua là phản lại trời. "Ngũ luân" trong Nho giáo nguyên thủy được rút gọn thành "tam cương": vua-tôi, cha-con, vợ-chồng. Quan hệ "trung dung" trong ngũ luân được chuyển thành quan hệ một chiều duy nhất được tóm gọn trong bốn chữ "trung-hiếu-tiết nghĩa". Bề tôi phải tuyệt đối phục tùng vua, con phải tuyệt đối nghe lời cha, vợ phải tuyệt đối phục tùng chồng, đó là những mối quan hệ hết sức phi nhân bản: "Vua bảo tôi chết, tôi không chết là tôi bất trung; cha bảo con chết, con không chết là con bất hiếu". C̣n trách nhiệm của vợ đối với chồng th́ được diễn đạt bằng ba công thức được gọi là tam ṭng: "Ở nhà theo cha, lấy chống theo chồng, chồng chết theo con trai".
Hạn chế vai tṛ của văn hóa sao cho có lợi cho chế độ phong kiến. Quan hệ nam nữ bị giới hạn một cách quá đáng: "nam nữ thụ thụ bất thân". Đề cao nam, hạ thấp nữ: "nam tôn, nữ ti", "dương thiện, âm ác".
Đến Tống Nho, Nho giáo lại tự hoàn thiện thêm một lần nữa bằng cách bổ sung thêm các yếu tố tâm linh từ Phật giáo và các yếu tố siêu h́nh từ Đạo giáo với các tên tuổi như Chu Hy, Tŕnh Hạo, Tŕnh Di.
Như vậy, Khổng giáo hoàn toàn thất bại[cần dẫn nguồn]. Trước khi chết, Khổng Tử rất u buồn bởi lẽ ông hiểu rằng, hút nhụy một phần từ văn minh nông nghiệp, Nho giáo mang tính nhân bản của ông chỉ thích hợp trong phạm vi làng xă. C̣n để phục vụ trong phạm vi quốc gia th́ cần phải có một triết lư có tính pháp luật cao hơn, và Hán nho đă hoàn thành xuất sắc điều này.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nho_gi%C3%A1o#Nho_gi .C3.A1o_nguy.C3.AAn_ th.E1.BB.A7y
Và như vậy, cái mà chúng tôi ( cụ thể là tôi và a SH) bảo vệ, giữ ǵn và phát huy chính là Nho giáo nguyên thuỷ - Việt Nho. C̣n cái mà Dr.TRan và những ng` thoát Á công kích, bài trừ chính là Hán Nho, Tống Nho.
Cũng xin nói thêm là tôi không đồng ư với cái kết luận của bài trên wiki này.
Cái thiếu của Khổng Tử là không đề ra dc 1 biện pháp, phương hướng rơ ràng để xây dựng Nhà nước. Nhưng cái thiếu đó đă dc bổ sung bằng 2 giá trị: Dân chủ và Pháp quyền của văn minh thế giới ( chính xác hơn là văn minh Tây phương). Như vậy tôi cho rằng con đựng của văn hoá, triết học, chính trị VN phải là sự kết hợp của Khổng giáo ( Việt Nho hay Nho giáo nguyên thuỷ) với Dân chủ và Pháp quyền ( tôi cho rằng 2 cái này không mâu thuẫn mà hoàn toàn hoà hợp, hợp nhất, tương hỗ lẫn nhau- vấn đề này xin dc bàn thêm).
Yêu cầu mọi người trước khi reply xin đọc kỹ, đủ, rơ và hiểu chính xác những ǵ tôi viết.
Bookmarks