Originally Posted by
Tigon
Tôi th́ không làm ngay ngày đầu , nhưng là ngày thứ hai , và v́ không có ai để nhờ vả , nên cả hai vợ chồng tôi phải làm thật , để kiếm tiền nuôi con .
Người bảo trợ gia đ́nh chúng tôi là một thiếu tá không quân Mỹ , ông bà ấy không giúp chúng tôi tiền bạc , nhưng giúp nâng đỡ tinh thần trong lúc chúng tôi bơ vơ không một người thân . Do sự quen biết của người bảo trợ , chúng tôi được đi làm trước , nộp giấy tờ sau .
Ngày ấy , chúng tôi rất hănh diện đă không phải cầm một đồng trợ cấp nào , nhưng sau này mới thấy là ḿnh đă " anh hùng rơm " . Trong lúc bạn bè lănh trợ cấp , đi học lại liền . Họ tốt nghiệp rồi , chúng tôi mới bắt đầu trở lại học , vừa học vừa đi làm .
Tôi học trường tư thục Công giáo ( Trường Trần Văn Thưởng / thuộc giáo xứ Hàm Long , Hà Nội ) , từ năm 1951 , dĩ nhiên là tư thục hồi đó chỉ dạy chương tŕnh Pháp , cho tới khi vào Nam , học Trưng Vương , tôi vẫn học Pháp văn là sinh ngữ một , nhưng khi gặp người Pháp th́ miệng vẫn cắp nách .
Rồi Cha Mẹ đỡ đầu ( God Parents ) của tôi mở trường Anh Ngữ ở Saigon , tôi " đóng trụ " học miễn phí ở đó nhiều năm , nên khi qua Mỹ không bị trở ngại sinh ngữ .
Tigon
Bookmarks