Lời ngỏ : Trước biến cố 30 tháng 4-1975, nền văn chương tiểu thuyết của Miền Nam VN rất phong phú, đa dạng. Trong đó có thể loại tiểu thuyết trinh thám gián điệp rất được nhiều đọc giả ưa chuộng của các văn sĩ được nhiều người biết đến và hâm mộ như Hoàng Hải Thuỷ, Z28 v.v.. Tại Saigon lúc bấy giờ mỗi lần các rạp chiếu bóng tŕnh chiếu những phim loại này, nhất là loạt phim James Bond 007 của nhà văn người Anh Ian Fleming, th́ khán giả đi xem chật rạp.
Tại Hoa Kỳ, tiểu thuyết và phim ảnh khai thác đề tài trinh thám gián điệp luôn luôn đạt được số doanh thu kỷ lục. Cuối thế kỷ 20, tác phẩm "The Godfather" của nhà văn Mario Puzo dựa theo lịch sử của tổ chức Mafia đă có số đọc giả kỷ lục và khi tác phẩm này được viết lại thành kịch bản và dựng thành phim th́ tên tuổi của tác giả được biềt đến trên khắp thế giới. Riêng NVTNcs , sau thời gian đầu chăm lo xây dựng, ổn định cuộc sống nơi quê hương thứ 2, chúng ta cũng có nhà văn Trường Sơn Lê Xuân Nhị, người đi tiên phuông trong lănh vực sáng tác tiểu thuyết trinh thám gián điệp tại hải ngoại và đă gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp qua số lượng tác phẩm xuất bản và số đọc giả ủng hộ. Tác phẩm tiểu thuyết trinh thám "Phát súng ân t́nh" là một trong những tác phẩm phát hành từ lâu và đă được nhiều người đọc qua hiện có lưu trữ tại nhiều thư viện trên nước Mỹ.
Cũng như Mario Puzo, Trường Sơn Lê Xuân Nhị cũng dựa theo bối cảnh và sự việc xảy ra trên nước Mỹ của tổ chức tội ác Mafia hồi những năm đầu của thế kỷ 20 để sáng tác "Phát súng ân t́nh" bằng một văn phong dí dỏm kể cả trong những đoạn diễn tả các màn bạo động cũng như lời đối thoại giữa các tay giang hồ...
Hôm nay tôi đăng lại tác phẩm nổi tiếng này lên trang mạng Vietland được trích từ nguồn hoinhavanvietnamluuv ong.info với ước mong cống hiến đọc giả những giây phút thích thú sau một ngày cực nhọc trong cuộc sống.
Xin cám ơn quư bạn.
NQ
Tiểu sử tác giả :
Tên thật: Lê Xuân Nhị
Sinh năm 1951 tại Ban Mê Thuột
Nhập ngũ năm 1968, trường Bộ Binh Thủ Đức, rồi vào Không Quân, khoá 39 Hoa tiêu Quan sát, Nha Trang, lái L-19; phục vụ tại Phi đoàn 114, Không đoàn 62 Chiến thuật, Sư đoàn 2 KQ Nha Trang.
Sang Mỹ năm 1975, tái định cư tại thành phố New Orleans (Louisiana).
Bắt đầu viết từ năm 40 tuổi.
-Phó Chủ tịch Khu vực Louisiana, Văn Bút Viêt Nam Hải Ngoại
-Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong.
Tác phẩm:
- Xếp Al Capone (5 tập)
- Phát súng ân t́nh (10 tập)
Liên lạc: TSLXNHI@aol.com
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
PHÁT SÚNG ÂN T̀NH
"Đây là một sản phẩm của tưởng tượng, hoàn toàn tưởng tượng;
nếu có một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó, hoàn toàn
ngoài ư muốn của tác giả".
Chương 1
Tôi trở lại thành phố Kansas City thuộc tiểu bang Missouri sau 9 năm vắng bóng. Trở lại để thăm một người bạn cũ mà tôi gặp tại thành phố này vào năm 1975, hồi tôi mới sang Mỹ tị nạn.
Bạn tôi tên Báu, tôi mới quen ở Mỹ nhưng thân nhau vô cùng. Sự thân thiết này một phần cũng là nhờ bởi tài nấu nướng của chị Báu, người vợ hiền tài giỏi mà bạn tôi đă may mắn gặp và thành hôn khoảng chừng 4 năm trước khi mất nước...
Tôi nhớ dạo đó, bỏ đất nước sang Mỹ, quê hương th́ tôi nhớ chẳng bao nhiêu nhưng lại nhớ đến món ăn thức uống của quê hương vô cùng. Tệ hơn nữa, lại phải ở nhằm một chỗ chẳng có nhiều người Việt nên tôi thèm đồ ăn Việt Nam kinh khủng. Thèm từ chén nước mắm cho đến một dĩa cơm chiên, đến quả trứng hột vịt lộn mà tôi nghĩ rằng đời tôi từ nay sẽ chẳng bao giờ c̣n có dịp thưởng thức...
Hồi đó, khu chung cư (housing project) rẻ tiền mà chính phủ cho tôi ở chỉ có ḿnh tôi là người Việt Nam, c̣n ngoài ra là Mỹ. Dĩ nhiên, nói đến Mỹ th́ phải nói thêm rằng người Mỹ chia ra làm bốn năm loại: Mỹ trắng gốc Âu châu, Mỹ đen gốc Phi châu, Mỹ vàng gốc Á Đông, Mỹ đỏ gốc dân da đỏ và cuối cùng là Mỹ nâu tức người của châu Mỹ la tinh. Khu chung cư rẻ tiền của tôi ở, đa số chỉ có ba thứ Mỹ điển h́nh của bất cứ một khu chung cư nghèo nào: rất ít trắng, rất nhiều đen và đỏ th́... lai rai, c̣n vàng th́ có ḿnh tôi.
° ° °
Một tối đi làm về, vừa bước xuống xe th́ tôi kinh ngạc vô cùng khi ngửi được mùi nước mắm thoang thoảng từ trong khu chung cư bốc ra. Nước mắm là mùi quê hương thân thiết mà đă gần 5 tháng nay tôi không được ngửi nên liền đứng lặng người để thưởng thức. Khỏi cần phải là một nhà thám tử, cũng khỏi cần phải có một đầu óc thông minh xuất chúng, tôi cũng thừa biết là khu chung cư của ḿnh vừa có thêm một gia đ́nh Việt Nam dọn vào.
Thế này là đại cát, tôi thầm cám ơn trời đất. Đang thèm thức ăn quê hương, thèm nói tiếng Việt, nay lại có một gia đ́nh màu vàng, mà lại là màu vàng biết ăn nước mắm, dọn vào đây th́ tuyệt quá! Trong thiên hạ được có bao nhiêu người may mắn như tôi?
Cần nói rơ hơn một chút, tôi là một cựu phi công trẻ tuổi chưa lập gia đ́nh. Sau khi bị giặc Cộng rượt chạy ra khỏi nước, như nhiều người di cư hơi kém may mắn khi đến Mỹ, tôi phải ở trong khu chung cư này của chính phủ v́ tiền nhà rẻ, chỉ bắt đóng tượng trưng.
Theo đúng định luật "tiền nào của nấy", chung cư rẻ tiền đồng nghĩa với ...Mỹ đen, và nói đến Mỹ đen trong những khu chung cư nghèo, tức là nói đến những h́nh ảnh dơ dáy, hút xách, biếng nhác và rất thừa thăi thời giờ. Tôi đă từng thấy nhiều ông nhọ tướng người mạnh khỏe, sáng sớm tôi bước ra đi làm thấy mấy ông nhọ ngồi ù ĺ một đống trên chiếc ghế. Trưa ghé về nhà một chút, vẫn thấy mấy ông ngồi đó. Tối đi làm về, tạt qua chỗ cũ lại vẫn nh́n thấy mấy ông ngồi ở đó như thường, đang dương cắt mắp u buồn nh́n cuộc đời đi qua.
Tôi cũng xin thanh minh một điều là tôi không chủ trương kỳ thị, không bao giờ coi giống người nào tốt hơn giống người nào. Với tôi, da trắng, da vàng hay da đen th́ cũng vậy thôi, ai cũng có người tốt, kẻ xấu. Nhưng, phải thú thật, mỗi lần đi ngang qua chỗ mấy ông nhọ ngồi nơi vỉa hè để bước vào nhà, tôi thấy người tôi cứ rờn rợn làm sao ấy. Tóc tai ǵ xoắn tít lên một cách gớm ghiếc. Tôi tự an ủi ḿnh rằng có lẽ từ nhỏ đến lớn ḿnh chưa nh́n thấy người châu Phi nên đâm ra như vậy, ở lâu rồi vài bữa sẽ quen đi...
Hôm ấy, dù mặt mày hí hửng v́ hai lỗ mũi đánh hơi được mùi nước mắm thơm lừng, nhưng như thường lệ, tôi tḥ tay chụp cây Smith & Wesson .38 Special nhét vào bụng, nh́n trước nh́n sau cho chắc ăn rồi mới bước xuống xe nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chưa thèm đi đâu vội, tôi đứng lặng yên trong bóng tối một lúc để quan sát bốn phía rồi mời chầm chậm bước vào nhà.
Tôi xin viết vài gịng để cắt nghĩa v́ sao tôi phải thủ cây P.38 và cái sự đứng trong bóng tối một cách có vẻ ghê gớm như vậy.
Là phi công, cái tài bay bổng ngày xưa của tôi như thế nào tôi không biết nhưng những cái tài vặt th́ tôi có rất nhiều. Một trong những tài đó là tài... nói phét để tán gái, tài bán xăng, tài chở người lậu để kiếm tiền và quan trọng nhất, cái tài bắn súng.
Ở đây, trong cuốn sách này, để khỏi mất th́ giờ và để cho ḿnh có vẻ c̣n một chút liêm sỉ, tôi không nhắc đến cái tài nói phét, tài bán xăng và tài chở người lậu, tôi chỉ nói đến tài bắn súng của tôi.
Cuộc đời binh nghiệp dang dở của tôi, cái giây phút tôi hạnh phúc sung sướng nhất không phải là lúc ra trường được chính phủ gắn lon chuẩn úy, cũng chẳng phải là lúc được các ông thày trường phi hành gắn cái cánh bay lên ngực như nhiều công lư tưởng, mà, than ôi, nói ra c̣n thấy mắc cỡ, là lúc mà tôi được kho vũ khí sư đoàn 2 Không quân phát cho cây P.38 để đeo ngang hông.
Dù chưa bao giờ sử dụng súng rouleau, tôi ngạc nhiên khi hôm đầu tiên đi thử súng ở một băi đất hoang ngoại ô thành phố, để một cái lon bia cách đó chừng 15 thước, tôi bắn phát đầu tiên là nó tung lên trời ngay y như trong phim xi nê vậy. Lon vừa rớt xuống tôi lại đẩy nó lên bằng một phát nữa. Rồi lại phát nữa. Mỗi lần tôi bóp c̣ là bạn bè nh́n thấy lon bia bị hất tung lên cao.
Bắn hết sáu phát đạn, bạn bè tới nhặt lon bia lên vào nh́n thấy đúng 12 lỗ đạn đi ngọt xớt từ bên này sang bên kia. Ngay cả tôi, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng. Ngạc nhiên và mừng rỡ th́ đúng hơn. Tôi biết, trong thời chiến, cái nghề ǵ không biết chứ nghề bắn súng giỏi thế nào cũng có ngày được trọng dụng.
Từ đó, dù biết ḿnh có tài bắn súng trời cho nhưng nghề lái tàu bay của tôi không cho phép tôi sử dụng súng bắn Việt Cộng nên đành để "tài năng của ḿnh ch́m vào quên lăng."
Quên lăng cho đến khi mất nước sang Mỹ, một đêm đi làm về th́ tôi bị một ngài da đen từ trong bóng tối nhào ra giơ tay xin tiền. Sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, tôi đâu có quen với h́nh ảnh một ông khổng lồ người đen thùi lùi với hai hàm răng trắng nhởn xuất hiện bất ngờ từ trong bóng tối, nên tôi giật thót ḿnh một cái và kinh hoảng thật sự. Kinh hoảng đến độ muốn thét ré lên một tiếng y như là ḿnh vừa gặp ma quỷ vậy.
Ông nhọ da đen thấy tôi yếu bóng vía như vậy th́ khoái chí lắm, vừa cười hề hề cho cái sự nhát gan của tôi vừa cất cái giọng Mỹ đen nhừa nhựa: Hey man... motherfuck you man. Give some money man. (Ê mày! Đù mẹ mày, thằng chết tiệt. Đưa cho tao một ít tiền mày!)
Giọng nói đă nham nhở như vậy nhưng chưa ghê gớm bằng những ǵ tôi nh́n thấy trong cặp mắt nó. Những ǵ tôi đọc được trong cặp mắt thằng nhọ làm tóc gáy tôi dựng ngược. Đây là cặp mắt của một thằng đă say thuốc cần sa hay ma túy. Tôi chẳng lạ ǵ với những cặp mắt say thuốc mất hết lương tri này.
Tôi tuy là một thằng nhát gan, b́nh thường ít khi gây gỗ với ai nhưng từ nhỏ, tôi chưa hề để cho ai ăn hiếp. Có lẽ v́ trời sinh tôi ra nhỏ con, dễ cho người ta ăn hiếp nhưng lại không bao giờ chịu để ai ăn hiếp nên đời tôi đă từng nhiều lần vào tù ra khám.
Tôi đứng lặng nh́n ông nhọ, hai tay run lên bần bật v́ sợ hăi nhưng không hiểu sao, h́nh như do một động lực vô h́nh nào đó thúc đẩy, tôi nhủ thầm với ḷng ḿnh rằng nếu số ḿnh phải chết th́ sẽ chết tại đây, ngay tối hôm nay chứ nhất định không thèm thí cho thằng đen này dù chỉ một cắc.
Tôi bướng như vậy đó, chỉ tổ khổ thân. Chẳng những bướng, trời sinh ra từ thuở nhỏ thường đă thích mưu sâu kế độc. Trong giây phút thập phần nguy hiểm đó, tôi liền nghĩ đến một cái kế...
Số là, chắc nhiều người c̣n nhớ, vào khoảng những năm 1972 đến 1975, với sự xuất hiện lẫy lừng của Lư Tiểu Long, phim Kung-fu đang là một mốt thời thượng trong xă hội Hoa Kỳ. Người Mỹ ngây ngô, khi xem phim Tàu nh́n thấy Lư Tiểu Long đấm đá ào ào trên màn bạc, họ cứ tưởng là người Á Đông nào sinh ra th́ cũng có máu vơ công trong người. "Mưu kế" như tôi th́ phải biết chộp ngay lấy cơ hội này để "tiến thân." Thế là, khi vừa đến Mỹ, ngay ngày đầu tiên đi làm trong sở, sau khi tự giới thiệu ḿnh với một thằng choai choai khác ḿnh là người Việt Nam, câu hỏi đầu tiên nó hỏi tôi là: “Mày người Á Đông, mày có biết Kung-fu không?"
A, ra là thằng này cũng có coi phim Kung-fu! Khỏi cần phải trả lời làm chi cho phí sức, tôi bèn... trợn mắt xuống tấn, múa hai tay, đá hai ba cái vào gió nghe vù vù (xém tí nữa th́ tôi mất đà té lăn cù), rồi gật gù trả lời bằng thứ tiếng Anh bập bẹ:
- Yes, I know Kung-Fu.
Quả thật, người Mỹ, nhất là... con nít Mỹ rất là ngây thơ, chỉ cần vài cú đá gió bậy bạ mà từ đó thằng Mẽo choai choai này cứ đi theo tôi, coi tôi là thần tượng, mua coca cho tôi uống và gạ gẫm tôi dạy nó Kung-Fu. Cái tṛ múa chân múa tay theo kiểu múa quyền th́ người Á Đông ḿnh ai múa lại chả được, nhưng tôi chẳng có một miếng vơ nào trong người th́ làm sao dạy được nên cứ khất lần khất lựa. Nhiều khi bị nó gạ dữ quá, tôi bèn làm bộ trừng mắt nh́n nó mà nói:
- Mày phải tập cho tính t́nh của mày trở nên hiền lành tử tế cái đă rồi tao mới dạy Kung-fu cho được. Mày du côn như thế, dạy cho mày, mày đánh chết người ta th́ tao ở tù mọt gông."
Thế là thằng Mỹ con, dù xưa này vốn là một thằng rất hiền, lại càng trở nên hiền hơn nữa, hiền đến độ tôi lấy làm bực ḿnh. Nhưng may quá, một ngày, nó vào sở xin nghỉ việc để chuẩn bị lên đại học. Tôi mừng rỡ vô cùng v́ sự láo khoét của ḿnh không bị người ta khám phá. Đồng thời, cũng tự an ủi ḿnh rằng, biết đâu chừng nhờ lời khuyên của tôi mà thằng đó rồi đây sẽ trở thành một nhà hiền triết. Quả đất này có thêm thằng một mất dạy như tôi th́ chẳng ra ǵ, nhưng có thêm được một nhà hiền triết th́ thật là may mắn. Và cũng từ đó, tôi chẳng dại ǵ khoe Kung-fu với ai nữa.
Cho đến tối hôm nay...
Bây giờ, trong giây phút nguy hiểm này, tôi quyết định dùng cái ngây ngô của người Mỹ để làm kế cứu ḿnh. Tôi bèn làm mặt nghiêm và buồn, đứng lui lại mấy bước, trợn mắt xuống trung b́nh tấn, cong hai tay lên như Lư Tiểu Long sắp sửa đánh nhau trong phim Tàu và dơng dạc nói:
- Đéo có tiền bạc ǵ hết. Tao biết Kung-fu.
Nói xong, tôi căng mắt để ư nh́n nó để chuẩn bị. Không phải chuẩn bị tấn công mà chuẩn bị... chạy nếu nó cứ xông tới.
Dưới sự ngạc nhiên của tôi, thằng da đen đang say cần sa nghe tôi nói vậy th́ chẳng có vẻ ǵ nể phục mà lại bật cười lên h́ h́, giọng đầy thách thức:
- Kung-fu, Kung-fu cái con... tao! Đù mẹ, tao cũng biết Kung-fu nữa...
Nói xong, chẳng cần bái tổ cho đúng điệu con nhà vơ, chẳng cần ra dấu, chẳng cần chờ đợi, nó liền lao vào tôi như con ḅ mộng húc vào con cừu non. Chân trái của nó cũng đồng thời chĩa tới trước như một cái dùi, tay trái chém xuống một nhát thật mạnh như một con dao.
Mẹ kiếp, thằng Mỹ đen này biết Kung-fu thật chứ chẳng phải đùa, tôi rủa thầm trong ḷng. Và dù đă chuẩn bị tinh thần để... chạy, tôi chẳng thể nào chạy kịp v́ nó ra tay mau quá, đẹp quá, chẳng thua Lư Tiểu Long chút nào. Tôi bị liền một lúc hai đ̣n bốp bốp, một vào mặt và một vào ngay bụng ngă bật ra sau. Nằm lăn chiêng trên mặt đất, mặt mày và đầu óc ê ẩm, tôi mới kinh hoảng nhận ra một điều ghê gớm là thằng đen này có thể giết tôi chết đêm nay...
Cái kế đầu của tôi tuy thất bại, chẳng lừa được ai lại c̣n bị ăn đ̣n nhưng khi hữu sự th́ tôi cũng nẩy ra được một cái kế khác. Và tôi thực hành liền. Thế là tôi nhẹ nhàng tḥ tay nắm một nắm cát trong tay, đồng thời miệng la lên oai oái
-OK! OK! I am sorry, để tao cho mày tiền, mày đừng có đánh tao nữa... Tao có tiền. Tao đưa mày tiền.
Sau khi hạ được Lư Tiểu Long giả một cách dễ dàng lại nghe tới chữ "tiền" đầy hấp dẫn, ông cao thủ Kung-fu da đen liền thôi tấn công, sửa thế đứng rồi nh́n tôi cười hề hề bằng một giọng cao ngạo, sảng khoái.
Đù mẹ thế là mày trúng kế tao rồi! Tôi liền chống tay đứng dậy, cảm thấy miệng mằn mặn và đồng thời cũng "đau khổ" nhận ra là máu từ miệng đang nhỏ từng giọt xuống áo ḿnh.
Dưới ánh đèn vàng vuột của khu chung cư, tôi tiến lại nó và tḥ tay vào túi móc tiền. Tôi dơ tay lên, x̣e ra cho nó thấy một nắm bạc cắc và tiền giấy trong ḷng bàn tay. Thằng đen nh́n tôi có vẻ khoái chí, lại nhe hai hàm răng trắng bóc cười hề hề. Có thế chứ! Thằng tị nạn da vàng này kể ra cũng dễ dạy chứ không đến nỗi...
Đúng lúc nó cúi đầu xuống và tḥ tay ra nhận tiền, tôi vung tay phải ném thật mạnh nắm cát vào mắt nó rồi nhảy lùi ra sau.
Nắm cát của tôi quả thật là tàn độc. Thằng da đen ôm lấy mặt lăn lộn, chửi bới um sùm. Nó không c̣n thấy đường nữa nhưng múa may quay cuồng, dơ tay đấm đá túi bụi vào chung quanh...
Đă đến lúc cho tôi trả thù.
Tôi liền xoay người đi kiếm một khúc cây. Phải là cây cỡ 2x4 th́ đánh thằng này mới sướng tay. Nhưng bố khỉ, cây cọ b́nh nhật tôi thấy đầy dẫy nhưng lúc hữu sự cần đến th́ chẳng t́m thấy dù một khúc nhỏ. Không thể chờ lâu hơn, tôi vớ đại một ḥn gạch rồi lẹ làng tiến tới bên nó.
Thành thật mà nói, tôi b́nh sinh không có máu hiếu sát nhưng ai đă xin tôi một tí huyết, tôi phải đ̣i nợ, và thường thường th́ phải cả vốn lẫn lời. Thế là tôi vung viên gạch lên đánh xuống ba lần, nhưng lần nào cũng đánh hụt v́ thằng đen múa may quay cuồng mau quá. Tôi cứ ước rằng giá ḿnh có một khúc cây trong tay th́ nhất định tôi sẽ đánh nó bể sọ chết ngay đêm nay.
Tôi không dám tới quá gần và nó th́ múa may dữ tợn quá nên tôi chẳng trả thù được phát nào cả. Đang "đấu gió" như vậy th́ tôi nh́n thấy một cánh cửa bật mở và một bà hàng xóm trong chung cư bước ra. Thấy t́nh cảnh, bà liền quay trở vào hét to lên với một người nào đó trong nhà: "Call the police!"
Ai cũng biết, police tiếng Việt là "Phú lít" hay là cảnh sát. Mấy tiếng này tôi đă kỵ từ thuở c̣n đi học, từ thuở đi lính, và sang đất Mỹ mới chân ước chân ráo th́ tôi c̣n kỵ nó hơn nữa.
Thế là tôi "quên hết hận thù", vất ḥn gạch xuống đất và co gị chạy lẹ. Chạy được chút xíu, nghĩ ra một chuyện, tôi liền dừng bước, quay trở lui lượm ḥn gạch cầm tay rồi lại chạy tiếp. Theo đúng sách vở binh pháp, tôi không chạy về nhà, mà chạy ngược ra đường cái để đánh lạc hướng theo dơi của bất kỳ ai.
Ra một quảng vắng, tôi đập bể ḥn gạch thành nhiều mảnh nhỏ rồi vất xuống ống cống (bắt chước giống y hệt như cảnh trong phim bố già, nhưng tụi nó đập bể súng để phi tan, c̣n tôi th́ đập …cục gạch).
Sau đó, tôi bí mật trở về khu chung cư bằng ngơ sau.
Vào pḥng, tôi không dám bật đèn, thay quần áo ngủ thật mau và phóng tót lên giường. Tôi tính rằng nếu cảnh sát có đến hỏi tôi th́ tôi sẽ trả lời là đang ngủ say từ hồi chiều tới giờ, chẳng biết ǵ cả.
Nhưng sự chuẩn bị chu đáo của tôi, sau đó tôi biết là quá đáng, ngây thơ, ngu dốt và chẳng cần thiết chút nào. Ngu dốt v́ trước hết, tôi là người bị đ̣n, là nạn nhân chứ không phải là người tấn công. Người đúng ra phải bỏ chạy là thằng đen khốn nạn kia chứ không phải tôi. Thứ hai, dù tôi không thưa kiện th́ cũng chẳng có ǵ đáng phải bỏ chạy bởi v́ tôi chưa động chạm ǵ tới người nó cả. Thứ ba, quan trọng nhất, tôi khám phá ra một điều là cảnh sát Mỹ ít khi nào có th́ giờ để đi bảo vệ an ninh cho những thằng Mỹ nghèo. Họ chỉ lái xe một ṿng phía ngoài chung cư cho có lệ rồi đi luôn. Tôi nghiệm ra rằng trong bất cứ xă hội nào cũng vậy, người nghèo khổ luôn luôn là những người bị thua thiệt nhiều nhất. Chẳng có ông cảnh sát nào lại bỏ th́ giờ đi điều tra những thằng nhà nghèo giết nhau hay đánh nhau. Thật ra, bọn nhà nghèo chúng mày giết nhau càng nhiều th́ chúng ông càng mừng, chính phủ đỡ phải tốn tiền nuôi cơm.
Biết được điều đó, tôi cứ thấy rợn rợn trong người. Rợn trong người nhưng đồng thời cũng rút ra được nhiều bài học quư giá. Chính những bài học này đă trở nên hữu dụng cho tôi vô cùng.
Sau một đêm dài nằm ôm cái mặt sưng vù để... suy tư, sáng hôm sau, tôi quyết định đi mua một cây súng để pḥng thân. Ḿnh tứ cố vô thân, không bạn bè không thân thích, lại sống giữa một bọn người như vậy mà cảnh sát không bảo vệ ḿnh được th́ ḿnh đành nhờ cây P.38 bảo vệ ḿnh thôi. Cũng đành vậy chứ biết sao!
(c̣n Tiếp)
Bookmarks