Chương 5
Tôi đang nằm ngủ th́ nghe tiếng đập cửa ầm ầm phía ngoài. Ai đi uống rượu cũng biết rằng, tiệc rượu nào cũng vui ở phần uống và khốn nạn ở cái phần... buổi sáng hôm sau. Đầu tôi nhức như búa bổ, thân thể tôi rả rời, nhừ ra từng miếng như một tấm giẻ rách. Tuy vậy, tiếng đập cửa cũng làm cho tôi bật dậy như một cái ḷ xo.
Trong một giây phút hốt hoảng, tôi nhảy một phát ra ngay khỏi giường, chạy vội vào cầu tiêu. Nhưng nhận ra sự ngu dốt của ḿnh, tôi lại phóng ra giường, tḥ tay xuống dưới gối t́m cây súng như thường lệ. Tay tôi chạm phải vào một vật ǵ bằng sắt, tôi chụp liền lấy nó, kéo ra.
Một khẩu 9 mm trời ạ. Tôi nhớ ra rằng cây P.38 của ḿnh đă bị lấy mất và ông Bob đă có ḷng tốt để lại cây 9 mm này cho tôi. Tôi kéo cơ bẩm ra sau một chút để nh́n vào buồng đạn. Tốt, viên đạn đồng nằm ngoan ngoản trong đó.
Tôi cầm cây súng tới sát bên cánh cửa toan mở miệng hỏi th́ có tiếng đàn bà từ phía ngoài vọng vào:
- Chú Trường ơi, chú có nhà không?
Tôi thở phào ra một cái. Đúng là tiếng của chị Báu. Tôi nói liền:
- Tôi đây, tôi đây. Chị đi với ai vậy?
- Chú hỏi cái ǵ?
- Chị đi một ḿnh hay đi với ai vậy?
- Chú hỏi ǵ ngớ ngẩn vậy? Tôi đi một ḿnh chớ đi với ai. Anh Báu ảnh đi làm rồi...
Câu nói ấy của chị cũng bằng thừa v́ tôi đă nh́n vào lỗ quan sát, và thấy chị chỉ có một ḿnh. Cho chắc ăn, tôi vén tấm màn cửa sổ nh́n sang hai bên. Vắng lặng, không có ai đứng ŕnh cả.
Tôi toan mở cửa cho chị th́ nhận ra ḿnh đang trần x́ cái quần x́ líp trên người. Tôi nói "Chị chờ chút" rồi quơ đại cái quần Jean mặc vào rồi để ḿnh trần ra mở cửa.
Chị Báu bước vào nhà là khịt khịt hai lỗ mũi liền:
- Trời ơi, giờ này mà chú chưa đi làm à? Nhà chú sao mà toàn mùi rượu và mùi ǵ không à?
Tôi giật ḿnh nhớ ra là trời đă sáng không biết từ lúc nào. Tôi nh́n đồng hồ và biết là trời đă gần trưa, 11 giờ hơn rồi c̣n ǵ. Lạy Chúa, đi làm cái kiểu này th́ chẳng bao lâu sẽ bị đuổi sở. Tôi muốn làm một cái ǵ đó, muốn suy nghĩ ḿnh phải làm ǵ đây nhưng đành chịu. Đầu tôi nhức như búa bổ, thân thể rả rời. Tôi nói mau với chị Báu:
- Chị cứ để cửa mở để cho nó bay bớt mùi đi. Tôi xin phép vào trong pḥng tắm một chút.
Tôi vào pḥng tắm và nôn mửa thốc tháo.
Tôi nghe tiếng lịch kịch bên ngoài. H́nh như chị Báu đang dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Mửa miếc xong, cảm thấy dễ chịu hơn, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo bước ra.
Bàn tay đàn bà quả thật là thần diệu. Chỉ không tới 15 phút mà căn pḥng đă được dọn dẹp đâu ra đấy. Giường nệm của tôi được thay ra mới, trắng tinh và sạch sẽ. Chị Báu cũng không quên mở hết mấy cánh cửa và đă xịt một ít dầu thơm vào pḥng để xô đuổi cái mùi bia rượu và mùi... xác chết trong pḥng đi.
Tôi cảm thấy thoải mái và thấy biết ơn chị Báu vô cùng. T́nh đồng hương quả thật là một cái ǵ quư giá. Tôi pha cà phê, bắt chuyện:
- Bữa nay chị không đi làm à?
- Không chú.
Tỉnh táo thêm được một chút, lúc ấy tôi mới lấy làm thắc mắc tại sao chị Báu lại xuống đây gặp tôi. Nhưng tôi chưa kịp đào sâu vào vấn đề th́ lại giựt ḿnh nhớ ra rằng tính đến hôm nay là đă hai ngày liên tiếp tôi không đi làm. Tôi xin lỗi chị Báu rồi gọi điện thoại ngay vào sở. Vừa nghe tiếng chuông reo tôi vừa lo sợ. Bên Mỹ này mất job th́ cũng thê thảm như ở Việt Nam bị cháy nhà. Có khi c̣n tệ hơn.
Ông Bob trả lời điện thoại. Nghe tiếng tôi ông nói ngay:
- Mày mới thức dậy hả thằng tị nạn Việt Nam?
Tôi nói, giọng run run của một thằng làm biếng sợ bị mất việc:
- Phải... Ông thông cảm, tôi uống xong ly cà phê là tôi đi liền. Đi liền cho kịp để rửa chén buổi trưa hôm nay. Tôi rất tiếc, tôi rất tiếc... ông Bob, tối hôm qua tôi say quá...
Câu trả lời rất tỉnh táo của ông Bob càng làm tăng nỗi sợ hăi trong người tôi:
- Mày khỏi cần phải xin lỗi. Tối hôm qua tao đưa mày về nhà mà. Tao hiểu tâm trạng của mày. Mày say quá.
- Nhưng tôi sẽ vào ngay. Tôi hứa với ông như vậy. Tôi đi liền...
Ông Bob cắt lời tôi:
- Nhưng mày khỏi cần phải đi làm nữa...
Tôi giật ḿnh, thấy trời đất quay cuồng. Thế này th́ tôi bị đuổi sở rồi trời ạ. Đù mẹ chắc chỉ c̣n có nước ra đường cái cạp đất mà ăn. Tôi cất giọng run run, nước mắt như muốn chảy ra:
- Mong ông... thông cảm... Tối hôm qua tôi say quá. Tôi hứa với ông là từ này về sau tôi sẽ không như thế nữa...
Có tiếng cười của ông Bob ở đầu dây bên kia:
- Đù mẹ làm cái ǵ mà cứ như là sắp chết vậy. Tao nói mày khỏi phải đi làm là bởi v́ tao đă bấm thẻ làm việc giùm mày rồi. Mày cứ nằm nhà nghỉ ngơi và dưỡng sức, cuối tuần lên đây lănh tấm check ngon lành.
- Ông nói thật, ông không đuổi tôi đấy chớ ông Bob?
- Đuổi mày à? Mày quên rằng tao là bạn mày rồi sao? Bạn có đuổi bạn bao giờ? Mày nên nhớ như thế.
Từ ngày sang Mỹ, tôi đă được nghe nhiều câu châm ngôn, nhưng câu châm ngôn "Bạn có đuổi bạn bao giờ" thật là chí lư. Tôi rú lên mừng rỡ:
- Ôi, ông Bob, ông tốt với tôi quá. Tôi biết lấy ǵ đền ơn đây?
- Mày đừng lo chuyện đó. Mày chỉ cần nhớ tụi ḿnh là bạn nhau là đủ. Ngày mai, nếu mày không muốn đi làm cũng được, cứ nằm nhà, tao bấm thẻ cho.
Tôi không tin được lỗ tai ḿnh. Đây quả là một thứ bạn mà tôi đang cần. Tuy nhiên, là một người có liêm sỉ, tôi có bao giờ thèm lợi dụng ḷng tốt của người ta như thế. Tôi nói:
- Không, ông tốt với tôi như thế là quá rồi. Ngày mai tôi sẽ đi làm như thường.
- Nếu mày muốn thế cũng được nhưng đừng có lo lắng quá về chuyện đó. Mày nên nhớ, một thằng rửa chén quèn th́ tao chỉ cần ra ngoài đường cần hô lên một tiếng th́ có cả trăm thằng đến nạp đơn. C̣n kiếm một thằng bắn đâu trúng đó lại biết tính toán như mày th́ khó kiếm lắm... Mày hiểu tao nói rồi chứ ǵ. Cứ ăn chơi cho vui vẻ đi, đừng lo ǵ chuyện đó.
Tôi cúp máy, cảm thấy người ḿnh khỏe khoắn hẳn lên.
Vậy là xong được một mối lo. Đúng hơn, đó là mối lo lớn nhất của tôi. Ông Bob quả thật là người bạn tốt. Ông ta đă nói vậy th́ tôi phải enjoy ngày nghỉ ngày hôm nay.
Tôi ra ngồi nơi pḥng khách, tư tưởng lại trở về xoay chuyển chung quanh chị Báu: tại sao chị lại xuống đây gặp tôi. Chắc có lẽ để đ̣i cái nợ mà tôi đă hứa với anh Báu. Thằng Mike đă chết thẳng cẳng rồi, tôi biết ăn nói thế nào với chị đây? Không lư lại móc túi ra 250 đô la để đưa cho chị ta? Dĩ nhiên, nếu muốn th́ tôi cũng chẳng có tiền mà đưa, mà nếu không đưa th́ kể từ nay coi như hết vác mồm lên nhà chị ăn cơm Việt Nam. Ôi, những chén cơm Việt Nam với nước mắm gừng, với thịt heo xào, thịt ḅ chiên, ôi những tô phở... Tôi thương chúng nó quá!
Chị Báu lại bắt chuyện:
- Sống độc thân như chú cũng vui mà cũng phiền quá hả chú.
Tôi lắc đầu, tâm sự với chị rất thân t́nh:
- Đúng. Và tôi th́ chỉ muốn lấy vợ để an phận cho rồi. Sống độc thân chán lắm. Hơn nữa, lấy vợ th́ có người nấu nướng cho ḿnh ăn. Tôi muốn lấy vợ người Nam. Người Nam nấu thịt kho hột vịt ăn hết xẩy, mà nấu phở cũng ngon, xào rau muống luộc cũng không thua người Bắc...
Chị Báu cười:
- Cái đầu chú sao mà lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện ăn... Nhưng mà nói cho chú biết, lấy vợ không sướng đâu. Có gia đ́nh c̣n cực gấp trăm lần...
Cứ như thế, câu chuyện đưa đẩy một lúc mà tôi vẫn không biết chị Báu xuống đây gặp tôi để làm ǵ. Nếu chị xuống đây để đ̣i nợ th́ dáng điệu cùng bộ tịch hoàn toàn không phải. Thái độ của chị đối với tôi làm tôi cũng hơi ngạc nhiên khi nghĩ đến. Từ năy tới giờ, chị nói chuyện với tôi bằng một sự quư mến và kính nể thật t́nh. Tại sao vậy? Cái này th́ tôi chịu. Thỉnh thoảng, tôi để ư là chị nh́n tôi bằng một cặp mắt khác lạ. Cặp mắt loại này, tôi nhớ, tôi đă gặp ít nhất là chục lần trong đời ḿnh. Nó ra sao nhỉ, tôi suy nghĩ và sục sọi trong trí nhớ ḿnh... Cặp mắt ướt và dài, nh́n vào người ta như là muốn lột quần áo người ta ra rồi nuốt sống người ta. "Nuốt sống người ta." Tôi suy nghĩ...
Chị Báu tự nhiên đứng lên, hỏi:
- Chú mở máy lạnh nghen, tôi đóng cửa lại.
Tôi không có phản ứng ǵ cả. Đóng cửa lại để mở máy lạnh lên là một chuyện rất thường ở bên Mỹ. Có điều là tôi, vốn một kẻ bần tiện, thường thích chịu nóng một chút để đỡ tiền điện. Hôm nay trời không nóng lắm, nhưng tôi không phản đối v́ sau những ǵ xảy ra cho tôi, để cửa sổ mở th́ tôi rất sợ phải nh́n thấy một cái đầu và một họng súng đen ng̣m chĩa vào đây một cách bất ngờ.
- Để tôi đóng cho chị Báu, chị cứ ngồi, chị là khách mà.
Tôi vừa nói vừa tiến tới bên cánh cửa. Không hiểu vô t́nh hay cố ư, chúng tôi đâm sầm vào nhau... Ngực tôi đụng vào cặp vú đầy đặn của chị Báu, tay tôi đụng phải phần dưới... tṛn trịa của chị. Từ những chỗ bị đụng đó, h́nh như có phát ra những luồn điện rất là thích thú chạy rần rần lên tới óc tôi.
Tôi cũng cần phải nói thêm, chị Báu là một người đàn bà tuy không đẹp lắm nhưng mặt mày cân đối trên trung b́nh, thân thể đầy đặn, đít và vú tṛn trịa. Tôi ngạc nhiên v́ từ lúc gặp anh chị Báu đến nay, đây là lần đầu tiên tôi mới nghĩ đến những chi tiết có vẻ dâm dục này.
Tôi mở miệng liền:
- Ô, xin lỗi chị.
Tôi ngạc nhiên v́ không thấy chị Báu nói ǵ cả. Chị không nói ǵ nhưng cặp mắt chị lại nh́n tôi, ướt như lúc năy. Tôi đă lùi lại theo phản ứng tự nhiên, nhưng chị không lùi, vẫn đứng yên nh́n tôi như thách thức.
Tôi xoay người và... nuốt nước bọt. Kể ra chuyện nuốt nước bọt của tôi cũng là chuyện thường t́nh thôi, không có ǵ đáng chê trách. Tôi là một thằng độc thân đă lâu chưa gần đàn bà, lại ở trong một căn pḥng vắng vẻ như thế này với một người đàn bà có một thân h́nh hấp dẫn, và lại vô t́nh đụng chạm xác thịt như thế này th́ ngay cả thánh cũng phải... nuốt, nói ǵ tôi. Tôi thầm nghĩ, nếu chị Báu mà không có chồng th́ chắc tôi đă đè chị xuống và lột quần áo chị ra rồi. Tôi cảm thấy tiếc rẻ, tới bên cánh cửa, tḥ tay ra kéo nó đóng lại.
Tôi trở lại cái ghế sô pha cũ kỹ của ḿnh, ngồi xuống, cố giữ b́nh tỉnh, cố kềm hăm con lợn ḷng lúc này đang tự động trổi dậy ùn ùn trong tôi. Tôi tự nói với ḷng ḿnh: "Người quân tử không tằng tịu với vợ bạn." Tôi lập lại đi lập lại trong ḷng ḿnh câu nói ấy như là một thứ vũ khí để tự giữ ḿnh.
Nhưng số tôi chắc không làm người quân tử được lâu bởi v́ chị Báu đă ngồi xuống ghế sô pha, mà lại ngồi sát ngay bên cạnh tôi. Cái sô pha lại cũ nên ḷ xo mất chất hoàn lực, làm hai người chúng tôi ch́m sâu xuống, như rớt ṭm vào cùng một cái lỗ. Da thịt tôi và da thịt chị Báu cọ quẹt vào nhau. H́nh như có sức nóng phát ra từ những chỗ đó. Tôi nghe hơi thở của chị dồn dập.
Tôi lại nuốt nước bọt, cất giọng, và nghe giọng ḿnh run run, lạ đi. Tôi không ngờ ḿnh lại như vậy. Tôi hỏi một câu vô duyên:
- Chị Báu bữa nay không đi làm hả?
- Tôi không đi làm chú ạ. Tôi... tôi... có chuyện muốn nói với chú.
Chị vừa nói vừa nghiêng qua, áp sát vào người tôi. Cặp mắt chị ướt hơn nữa, hơi thở chị dồn dập hơn nữa. Và tôi khám phá ra một điều là... da thịt chị sao êm quá chừng. Tôi chưa bao giờ được đụng chạm với một khối thịt nào êm như thế. Tôi không biết nói thế nào để diễn ta nỗi cái sự êm ái này. Nhưng cái ư chí muốn làm người quân tử trong tôi h́nh như vẫn c̣n mạnh lắm nên tôi đứng dậy, kiếm cớ nói:
- Chị uống cà phê không, để tôi đi lấy?
Rồi chẳng cần chờ chị trả lời, tôi bước vào pḥng trong.
Tôi nhẩn nha pha cà phê, đầu óc rối bời nhưng phải cố gắng để suy nghĩ. Cuộc đời tôi từ lúc đụng độ với thằng Rao luôn luôn xảy ra nhiều biến chuyển lạ lùng. Hết nạn bị cắt vỏ xe, bị bà da đen mập sỉ vả và xém chút nữa bị ngồi tù, bị giết hụt, bị đái trong quần, bị nằm ngủ với xác chết, đến bị người ta dụ dỗ trở thành một contractor cho tụi mafia, bây giờ lại bị kẹt với một người đàn bà đă có chồng trong căn pḥng kín này.
Trời ạ, đời tôi sao khổ thế này. Dù lúc ấy tôi vẫn c̣n bị cơn nhức đầu của hành hạ, thân thể nát nhừ v́ cơn nhậu tối qua nhưng tôi vẫn c̣n đủ sáng suốt để phân biệt ra chuyện phải trái. Ḿnh không nên làm chuyện đó với chị Báu. Đó là một chuyện rất bậy, rất bỉ ổi. Tôi phải dứt khoát như vậy. Dĩ nhiên, thường thường trong những trường hợp ḿnh không biết phải phản ứng như thế nào th́ cách hay nhất vẫn là nhẫn nha, từ từ để mua thời giờ mà suy nghĩ.
Thế là tôi cứ nhẩn nha vừa pha cà phê vừa suy nghĩ...
Và tôi nghĩ liền ra một chuyện. Nếu chị Báu quả thật thích tôi th́ tại sao phải chờ đến hôm nay chị mới bộc lộ? Có phải v́ chị chưa bao giờ có cơ hội hay c̣n có một lư do nào khác. Tôi tự xét ḿnh th́ thấy ngoài chuyện độc thân, nghĩa là có thừa sức lực để đấu bất cứ một trận nào với bất kỳ một người đàn bà nào mà không sợ thua, ngoài ra tôi chẳng có ǵ để đáng cho người ta để ư. Tôi không đẹp trai lắm, cũng không to con với những đường nét lực sĩ và vai u thịt bắp.
Thế th́ tại sao tôi lại bỗng dưng được trở thành một đối tượng cho chị tấn công?
(c̣n tiếp)
Bookmarks