Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 18 of 18

Thread: XẾP AL CAPONE -Tiểu thuyết trinh thám-Trường Sơn Lê Xuân Nhị.

  1. #11
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone

    7. 7

    "I come here to get Capone..."


    Elliot Ness gơ ba tiếng vào cánh cửa pḥng ông trưởng pḥng cảnh sát đặc vụ nha ngân khố Liên Bang Hoa Kỳ. Tiếng bà thư kư nói vọng ra:

    -Xin mời vào.

    Khi nh́n thấy Eliot Ness, bà thư kư nở một nụ cười tươi như hoa:

    -Kính chào ông Ness. Lâu lắm rồi mới lại thấy ông.

    Eliot Ness lịch sự:

    -Kính chào bà.

    Như mọi công chức đứng tuổi khác đă "hiến dâng trọn cuộc đời" làm việc cho chính phủ liên bang Hoa Kỳ kể từ lúc c̣n là một thiếu nữ, sau mấy chục năm, con người bà thư kư đă trở thành một cái đồng hồ hen rĩ. Đă từ hơn 30 năm, qua mấy triều đại tổng thống, dưới quyền hàng chục ông trưởng pḥng cảnh sát đặc vụ khác nhau, cứ 8 giờ sáng là bà cắp ô vô, 5 giờ chiều là bà cắp ô về. Những ngày xa xưa, lúc bà c̣n là một thiếu nữ mănh mai trẻ đẹp ở lứa tuổi hai mươi, cuộc đời c̣n có nhiều thú vị với những cú tán tỉnh của mấy anh chàng cùng sở hay của những nhân viên cảnh sát đặc nhiệm đẹp trai ĺ lợm. Rồi theo năm tháng, bà lấy chồng, sinh con đẻ cái, ngày hai buổi nh́n thời gian đi qua trước cái cửa sổ cũ kỹ của văn pḥng thư kư ông trưởng pḥng cảnh sát đặc vụ. Theo luật đào thải của thời gian, người cũ đi, người mới tới. Những nhân viên đặc nhiệm lừng lẫy một thời với bà bây giờ hoặc đă bỏ ḿnh v́ công tác, hoặc đă trở thành những ông già lụ khụ. Nhiều người được giao cho một chức vụ khác an nhàn ở một xó xỉnh nào đó, nhiều người khác đă về hưu. Tất cả mọi vật và mọi người đều đổi thay, chỉ có bà là không bao giờ thay đổi. Cũng cùng một công việc đó, cùng trách nhiệm đó, cùng cái bàn viết cũ kỹ đó, bà vẫn c̣n là bà. Cái làm cho bà nhớ nhất là những anh chàng cảnh sát đặc vụ trẻ tuổi sau này không c̣n ai đến đùa cợt hay tán tỉnh bà nữa. Nhiều lúc bà buồn lắm, nhưng vẫn ở lại làm việc. Không phải v́ bà ham tiền hay ham danh lợi. Bà chỉ thích làm việc, thích hoạt động. Bà rất có cảm t́nh với những nhân viên đặc vụ trẻ tuổi đẹp trai và đầy nhựa sống như Elliot Ness.

    Bà coi bọn trẻ như những đứa con trai của bà. Nó làm cho bà nhớ lại cái thời huy hoàng của ḿnh. Đặc biệt với Eliot Ness, chẳng những thương mà bà c̣n kính phục chàng. Chàng là một trong những nhân viên đặc vụ trẻ tuổi tài ba nhất của tổng nha Ngân Khố toàn quốc.

    Có lẽ Hoa Kỳ là quốc gia duy nhất trên thế giới mà tổng nha ngân khố quốc gia có cảnh sát riêng của ḿnh. Loại cảnh sát này, hay c̣n có thể gọi là nhân viên đặc vụ tổng nha ngân khố, có nghạch trật ngang hàng và được ưu đăi như bất cứ nhân viên cảnh sát liên bang nào của Mỹ. Vào thời xưa, lúc cơ quan FBI chưa ra đời, Hoa Kỳ thường bị quấy nhiễu bởi những bọn cướp xuyên bang. V́ mỗi tiểu bang có luật lệ khác nhau, và hệ thống truyền tin liên lạc chưa được thịnh hành như bây giờ, các đảng cướp với những hành động cướp bóc rồi di chuyển từ tiểu bang này sang tiểu bang khác, tiểu trừ chúng quả là một chuyện khó nhọc. Một trong những sở trường của bọn này là làm bạc giả. Bộ tài chánh phối hợp với bộ tư pháp thành lập một đội cảnh sát đặc nhiệm để lo vụ này. Hoạt động một thời gian, thấy kết quả khả quan, lực lượng đặc vụ được bành trướng, giao khoán luôn cho những nhiệm vụ khác có dính dáng tới tội ác. Từ giết người cho đến buôn lậu, đến đĩ điếm v.v.., nghĩa là bất cứ cái ǵ có liên quan đến tội ác mà cảnh sát địa phương không giải quyết được th́ cảnh sát ngân khố nhảy vào can thiệp. Và từ đó, cảnh sát tổng nha ngân khố tồn tại qua nhiều triều đại, ngày một bành trướng cho đến hôm nay.

    (Năm 1904, bộ tư pháp Hoa Kỳ thành lập ra một sở gọi là "Bureau of Investigation of the Justice Department", tức là tiền thân của FBI. Những ngày ấy, họ chỉ chuyên lo những vụ điều tra đặc biệt và rất giới hạn. Năm 1924, ngành này được đổi tên là "Division of Investigation of the Justice Department" do "hung thần" Hoover đứng ra đảm trách. Tuy có thêm nhiều trách nhiệm nhưng cơ quan này cũng chưa dính tới những vụ tội ác về luật cấm rượu hay những trọng tội khác. Phải chờ đến năm 1935, lúc cơ quan được biến cải thành Federal Bureau of Investigation, gọi tắt là FBI th́ họ mới bắt đầu làm việc như là những cớm liên bang chính hiệu cho đến ngày hôm nay.)

    Ngày 27 tháng 1 năm 1920, lịch sử của Hoa Kỳ bước sang một khúc rẽ mới khi quốc hội thông qua đạo luật cấm bán rượu của ông nghị sĩ đảng Cộng Ḥa tên Volstead, gọi là Volstead Act. (Prohibition Law) Cấm rượu th́ dĩ nhiên phải cấm nấu, cấm tàng trữ, cấm buôn lậu rượu. Không hiểu cái luật vô lư này có giúp ǵ được cho nước Mỹ không, nhưng kể từ hôm đó, nước Mỹ đi qua một khúc quanh mới. Các tay anh chị khắp nơi trên toàn quốc tự nhiên có một cơ hội ngàn vàng để hốt bạc: Nấu và bán rượu lậu.

    Từ khắp nơi, các ḷ nấu rượu lậu mọc lên như nấm. Nấu công khai không được th́ thiên hạ nấu lén trong nhà. Nấu trong nhà không được th́ đem vô ...cầu tiêu hay đem ra ngoài rừng nấu. Đă có biết bao nhiêu vụ hỏa hoạn hay tai nạn xảy ra chỉ v́ cái luật quái quỷ này? Đó là những mối làm ăn lẻ tẻ của dân nghèo hay các anh chàng nghiền rượu. Một khi các tay anh chị bự Mafia đă nhúng tay vào th́ làm có ǵ có vụ chừng vài ba nồi rượu lậu. Đă mất công nấu là phải nấu làm sao để chất đầy từng ...chục xe cam nhông một lần mới đáng. Toàn quốc chỗ nào cũng có cái nạn này, không làm sao tiểu trừ cho hết được. Nhưng mạnh nhất, tàn bạo nhất, giàu nhất, có quy cũ nhất th́ phải kể đến 2 nơi là New York hay Chicago. Hai nơi này là thiên đàng của đảng bàn tay đen, của các tay anh chị bự...

    Eliot Ness vừa mới đi một chuyến công tác từ New York về, và được gọi lên tŕnh diện ông trưởng pḥng cảnh sát nha ngân khố liền cấp kỳ.
    Bà thư kư nh́n Eliot Ness. Nh́n mà như ngắm đứa con trai đi xa lâu ngày mới về kỹ càng từ đầu đến chân. Cũng như các công chức lương ba cộc ba đồng của chính phủ khác, Eliot Ness đóng một bộ áo vét nâu rẻ tiền. Cái áo sơ mi trắng hơi cũ được ủi rất thẳng nếp chứng tỏ vợ Eliot Ness là một người nội trợ đảm đang. Khuôn mặt chàng cương nghị với những nét rắn rỏi xương xương đẹp như nét điêu khắc của các tượng đá dân La Mă thời xưa. Nhưng cái bà thích nhất là cặp mắt của Eliot Ness. Cặp mắt trong sáng như sao, lộ vẻ thông minh và quyết liệt lạ lùng. Cái nh́n chiếu ra như bắn đi những tia hào quang sáng chói.
    Eliot Ness đưa mũ cho bà thơ kư:

    -Thưa bà vẫn b́nh thường chứ ạ.?

    Bà thư kư gật đầu:

    -Ông trưởng pḥng đang bận điện thoại, mời anh ngồi. Tôi khoẻ lắm, anh đừng có lo cho tôi. Cái thân già này ngồi trong pḥng giấy đâu có bao giờ chết được. Tôi chỉ lo cho những người xông pha như anh, không biết bao nhiêu là nguy hiểm đợi chờ....

    -Coi vậy chứ nếu ḿnh khéo léo th́ chẳng có ǵ nguy hiểm lắm, thưa bà.

    -Xin anh đừng có tự hạ ḿnh quá như thế. Tôi thỉnh thoảng vẫn đọc hồ sơ của anh luôn. Lại c̣n báo chí nữa, anh biết báo họ gọi anh là ǵ không?

    -Tôi có nghe nhà tôi nói mà quên rồi

    -Họ gọi anh là "The number one cop of America"

    Eliot Ness cười dễ dăi:

    -Bà cứ tin mấy ông phóng viên bá láp. Để rồi bà xem, hôm nay th́ vậy nhưng ngày mai th́ họ lôi tôi mà ném xuống bùn cho bà coi...

    Một tiếng chuông dóng lên nghe "boong" nơi bàn giấy bà thư kư. Bà ta biết ông trưởng pḥng sẵn sàng tiếp Eliot Ness, liền đứng dậy tới hé mở cánh cửa văn pḥng của ông ta:

    -Thưa ông có thanh tra Eliot Ness đợi.

    -Good, good, xin bà mời hắn vào.

    Cửa mở, vừa thấy Eliot Ness, ông Trưởng pḥng đă đứng hẳn dậy giơ hai tay lên trời đón mừng:

    -Chào anh chàng "The Best Cop in America"

    -Kính chào ông.

    Sau cái bắt tay, ông trưởng pḥng vô đề liền, khỏi có trời trăng mây nước xa xôi chi cho mất công:

    -Anh biết công tác mới ở đâu chưa?

    -Thưa, tôi không có thói quen tập đoán những nơi ḿnh sắp đi nên không biết.

    Ông Trưởng pḥng bật cười:

    -Khôn ngoan, khôn ngoan. Không đoán th́ ḿnh không mong đợi, không mong đợi th́ khỏi sợ bị thất vọng... Tôi phải bắt chước anh để kỳ nghỉ hè này tôi sẽ không đoán là ḿnh sẽ đi nghỉ mát ở đâu hết. Năm ngoái tôi đóan là bà xă muốn đi chơi ở Canada th́ rốt cuộc phải xuống miền Nam. Thật là thất vọng.. ha..ha...
    Đúng là ông già lẩm cẩm, Eliot Ness không cảm thấy tức cười chút nào trước cái câu pha tṛ trống trải này, nhưng cũng ráng nhe răng một chút cho ông trưởng pḥng khỏi buồn.

    Chờ Eliot Ness vừa ngồi xuống là ông thảy trước mặt chàng một tập hồ sơ:

    -Mở ra xem thử coi Eliot Ness.

    Eliot Ness dở tập hồ sơ, ngoài một mớ h́nh ảnh và những bài báo được cắt từ các tờ nhật tŕnh khắp nơi trên nước Mỹ với cái tên Al Capone tổ bố, chàng nh́n thấy một xấp giấy báo cáo đóng dấu "Tối Mật" của Toà Án Liên Bang tại Chicago. Eliot Ness nh́n lướt qua mấy bản tin, gấp b́a lại:

    -Nếu tôi đóan không lầm th́ chuyến này sẽ là Chicago.

    -Hà hà, đúng y bong. Chicago.

    Ông đứng dậy, vớ cái tẩu thuốc, nhồi một nụm rồi đi đi lại lại trong pḥng, ống tẩu đưa lên đưa xuống:

    -Tuần trước, ông bộ trưởng ḿnh có dịp gặp tổng thống Hoover tại toà bạch ốc. Tổng thống có nhắc đến cái tên Al Capone ở Chicago.

    Ông tiến tới bàn giấy, chống hai tay lên mặt bàn, vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ ... thương hại lắm:

    -Chỉ có thế thôi mà ông bộ trưởng nhà ḿnh về đến nhà là đă bấn xúc xích lên.

    Ông quát tháo, ông chỉ thị, ông la lối, ông xài xể tùm lum...

    -Th́ công chuyện là công chuyện mà..

    Ông trưởng pḥng bây giờ mới chịu nhét cái ống vố vào miệng:

    -Công ǵ? Cứ công chức như ḿnh th́ chẳng có ǵ phải lo. Ḿnh chẳng có dính líu ǵ đến chính trị chính em ǵ hết nên chẳng bao giờ sợ mất việc, sợ bị sa thải. Tổng thống nào th́ ḿnh cũng là công chức nhà nước hết. Đảng Cộng Hoà th́ ḿnh là nhân viên cảnh sát, c̣n đảng Dân chủ th́ ḿnh là thầy đội cảnh sát... mà thôi, để tôi trở lại vấn đề: Chuyến này anh khăn gói lên Chicago dẹp thằng Al Capone cho tôi.

    Eliot Ness hầu như đă đoán được kết quả buổi hội kiến hôm nay, nhưng cứ thử làm một quả phản đối ... cầu may:

    -Tại sao phải tôi xếp? Tôi đi New York gần năm mới vừa về mà.

    -"Phi Eliot Nesss, bất thành đại sự..." Ông tổng giám đốc và tôi đă bàn qua rồi. Thằng Al Capone này không phải là loại găng tơ thông thường như những hạng khác. Nó c̣n là một triệu phú, là một tay doanh thương đại tài, một thiên tài về vấn đề tổ chức và điều hành, một "businessman" có nhiều tài nghệ hơn cả mấy tay tài phiệt ấm ớ ở New York. Cú này không có chú mày th́ không xong được.

    Ông hạ ống vố, dở tập hồ sơ đọc một chút rồi tiếp tục:

    -Cách đây khoảng mười lăm năm, nó xuất thân chỉ là một thằng ma cô chuyên gác động đĩ ở Brooklin, New York. Ở đó c̣n hồ sơ cảnh sát có ghi tên nó là "Al Mặt thẹo". Vào tù một lần v́ tội bị t́nh nghi dùng gậy Baseball đập vỡ sọ một thằng đă lường gạt nó 2 đô la. Nhốt nó mấy tuần, đem ra ṭa, chẳng có ai ra làm chứng nên lại được thả ra. Ra khỏi tù, nó bị cánh Iatrino bên khu đường 89th cho người đi kiếm. Trốn măi chịu không nổi, nó dọt về Chicago để làm ăn với hai bàn tay trắng. Cũng một thằng đó, nếu ở New York th́ cà bơ cà bấc như chó đói mà không hiểu sao về đến Chicago th́ lại ăn nên làm ra. Chỉ mấy năm thôi, nó đă trở thành một một tay anh chị khét tiếng ở vùng đất mới. Sau khi kết nạp được một thằng hung thần khác tên là Frank Nitti, cựu hạ sĩ Thủy Quân Lục Chiến ...đào ngũ, thợ giết người, chuyên viên thượng thặng về vũ khí và chất nổ. Với thằng quái này dưới trướng, biết đă có đủ sức mạnh, nó mở một cuộc đại tấn công đẫm máu nhứt lịch sử Chicago, chiếm trọn tất cả 6 khu lớn thành phố. Trong ṿng 5 năm, số người chết liên quan đến các cuộc tranh chấp này là gần 700 mạng, trong đó có ít nhất là vài chục cảnh sát và đặc biết nhất là có cả ông McSwiginn, một biện lư nổi tiếng là "Gang-buster" của toà án Chicago....

    Eliot Ness lớn giọng cắt lời ông trưởng pḥng, mắt tóe lửa ra:

    -Một ông biện lư của ṭa án Hoa Kỳ bị tụi Al Capone bắn gục?

    -Đúng!

    Eliot Ness thấy hai thái dương ḿnh giựt giựt. Gần mười năm trong nghề, chàng đă gặp đủ thứ đầu trộm đuôi cướp, đối phó với những thằng liều có gan làm nhiều chuyện gian ác nhưng chưa bao giờ nghe nói có băng cướp nào dám đụng đến ông biện lư của chính phủ Hoa Kỳ. Theo hiến pháp, mọi công dân tại Hoa Kỳ đều được bảo vệ và đối xử ngang hàng với nhau trước mặt luật pháp. Cảnh sát không được quyền bắt ai nếu người ta không quả tang phạm pháp hoặc không có án lệnh của ṭa. Ṭa án lại là một nơi "chí công vô tư". Ông biện lư là người đại diện chính phủ (đúng ra là nhân dân) để ḥ hét thuyết phục ông chánh án rằng cái thằng đang đứng trước mặt ông là kẻ có tội, xin hăy tặng nó một h́nh phạt đích đáng. Phía bên kia, ông luật sư của bị cáo cũng to tiếng không kém để ráng thanh minh với ông ṭa rằng cái thằng đáng thương đó không có tội ǵ hết. Quan ṭa, sau khi nghe hết hai bên, thấy kẻ nào có lư th́ ngă theo mà tuyên bố nạn nhân có đáng ôm chiếu đi nằm tù hay không. V́ vậy, trong hệ thống ṭa án, người quan trọng nhất nhiều khi không phải là ông quan ṭa mà là ông biện lư. Ông muốn truy tố ai th́ ṭa phải xử, c̣n nếu ông xuề x̣a bỏ qua một vụ nào đó th́ ông quan ṭa coi như cũng không biết.

    Eliot Ness đă nghe chuyện cớm bị bắn, đă thấy cảnh nhân chứng bị cho đi ṃ tôm dưới đáy ḷng sông, nhưng chưa bao giờ có chuyện một ông biện lư tiểu bang lại bị bắn chết khơi khơi ngay giữa thành phố. Chưa ra quân đă thấy máu muốn dồn lên cổ, Eliot Ness không muốn tin những ǵ ḿnh vừa nghe là một sự thật, nên gỡ gạc:

    -Chúng nó bắn lầm hay cố ư?

    -Lầm thế nào được mà lầm. Nếu chúng nó lầm th́ Tổng Thống Hoover đâu có kêu ông bộ trưởng nhà ḿnh lên xài xể làm ǵ. Tất cả mọi người ở Chicago, đến con nít cũng biết chuyện này. Chuyện đó xảy ra như sau:

    Biện Lư McSwiginn sinh trưởng trong một gia đ́nh có máu cớm ba đời. Ông nội và thân sinh của McSwiginn đều là những cảnh sát gương mẫu của Chicago. McSwiginn lớn lên, muốn theo gương cha nên ghi danh vào học luật tại đại học Chicago. Sau khi tốt nghiệp, McSwiginn âm thầm về cộng tác với nhóm luật sư Fabeck, là một nhóm chuyên căi cho bọn lưu manh ăn cướp. Sau sáu năm, học hết được những mánh khóe của bọn ma đầu, ông rút lui đi đầu quân cho toà án Chicago với chức vụ phụ tá biện lư. Nhờ những mánh khóe học được của bọn bất lương trong sáu năm, bất kỳ vụ án nào mà phụ tá McSwiginn đứng ra truy tố, bọn ăn cướp luôn luôn bị kêu án rất nặng. Bao nhiêu nghề của bọn nó McSwiginn đă biết hết, chạy đi đâu? Tội sơ sơ như giựt bóp giựt đồng hồ mà gặp phải ông này th́ nhẹ nhất là sáu tháng, khỏi có cái vụ án treo hay cảnh cáo làm ǵ cho mất công.

    C̣n giết người hay hiếp dâm th́ khỏi nói, lên ghế điện là cái chắc. Chỉ trong ṿng vài năm McSwiginn nổi tiếng trong giới pháp đ́nh Chicago là "McSwiginn treo cổ" (Hanging McSwiginn).

    Ngày bầu cử đến, thấy thời cơ đă tới, ông ta ra tranh cử biện lư thành phố. Al Capone là một thằng tinh đời. Nó biết nếu cha nội McSwiginn mà làm biện lư th́ có ngày không những đàn em thôi mà ngay chính nó sẽ bị lôi ra ṭa nên chuẩn bị đề pḥng. Theo tin tức riêng của sở th́ vừa biết đươc, Al Capone đă cho người nửa hăm dọa nửa điều đ́nh với McSwiginn. Nếu ông ta đổi ư chỉ cần không ra tranh cử thôi, sẽ được đền ơn liền lập tức 200 ngàn đô la, và c̣n sẽ được ăn lương tháng dài dài từ đó về sau...
    Ông trưởng pḥng ngưng một giây, gơ cái ống vố vào gạt tàn thuốc vài lần:

    -Nhưng McSwiginn là một tay ngoại hạng. Là một phụ tá biện lư lại có máu cớm ba đời trong người th́ đâu biết sợ là ǵ. Chẳng những không nhận tiền, tay luật sư trẻ tuổi này c̣n tuyên bố với báo chí là trong nhiệm kỳ của ông, ông sẽ làm sạch thành phố Chicago, hứa hẹn sẽ lôi thằng Al Capone ra ṭa. Kể ra, nếu ngay sau khi McSwiginn đắc cử, tôi cử anh xuống dưới đó để hợp tác với ông ta th́ có lẽ t́nh h́nh chưa đến nỗi nào. Ḿnh phải công nhận chính quyền liên bang hơi chậm trễ trong công việc này.

    Chừng vài tháng sau khi đắc cử biện lư, một hôm đang đi dạo ngoài đường th́ có một em điếm trẻ tuổi chạy ào từ trong cái building ra nắm lấy áo ông ta khóc lóc ầm ĩ. Hỏi cho ra lẽ th́ được biết em ở nhà quê, bị bọn đàn em của Al Capone hứa hẹn lừa cô bé lên Chicago làm việc. Công việc đâu chẳng thấy, bị chúng nhốt em vô cái nhà thổ, hảm hiếp rồi bắt em tiếp khách. Mới đầu em chống cự nhưng bị đánh đập quá chịu không nỗi đành phải vâng lời. Em khai đă bị nhốt trong đó gần một năm. Thế là người hùng McSwiginn có chứng cớ để đập thằng Al Capone. Trong ṿng 3 tuần lễ, gần 60 cái động điếm ở Chicago bị hành quân cảnh sát cày nát. Giới giang hồ Chicago rúng động, không làm ăn ǵ được với "McSwiginn treo cổ" này. Ngay cả cảnh sát dù ăn lương ngập mặt của Al Capone cũng chịu thua. Vụ hành quân nào cũng đích thân ông biện lư chỉ huy, ḥ hét chỉ chỏ cứ như là một ông tướng con th́ cảnh sát nào mà dám không bắt, cho dù đă được ăn lương ngập mặt của bọn này? Báo chí đăng là những cuộc hành quân này đă giải thoát được gần 200 em con nhà lành khỏi địa ngục.

    -Bao nhiêu đó chưa đủ bằng cớ cho McSwiginn tṛng vào cổ thằng Al Capone một cái cùm nặng vài trăm cân sao?

    Ông trưởng pḥng đứng lên, gậm gậm cái ống tẩu không có lửa, đi đi lại trong pḥng:

    -Tại sao trên đường đời lại có nhiều chữ nếu. Tôi ghét nhất cái chữ này. Nếu McSwiginn sống lâu thêm chừng một năm nữa th́ có thể, nhưng lúc ấy, ông ta chỉ lôi được một ít thằng đàn em của nó ra ṭa. Anh c̣n lạ ǵ cái màn khủng bố hăm dọa của tụi Mafia. Có đứa nào dám đứng ra để làm chứng đâu? Không có nhân chứng th́ ṭa án đâu có buộc tội được ai. Vừa được giải thoát là em nào cũng chỉ muốn xin một cái vé tàu hỏa để dọt về nhà, xa khỏi cái địa ngục ḿnh đă sống bấy lâu càng sớm càng tốt, c̣n chuyện ǵ đă xảy ra th́ các em chỉ thỏ thẻ: "Em không biết". Thế mới chán đời. Một số ít c̣n lại khi nghe hỏi tới là lắc đầu nguầy nguậy, xuất khẩu đúng luật Amerto: "Em không nghe, không thấy, không biết".

    Tiếng chân của ông Tổng Thanh Tra vẫn nện cộp cộp xuống nền nhà:

    -Kể ra th́ không thành công được bao nhiêu nhưng McSwiginn đă đập được Al Capone một búa đẹp ra ǵ. Hàng bao nhiêu vốn "thịt" đă đầu tư dành dụm từ nhiều năm bỗng bị ngọn gió McSwiginn thổi một cái, cuốn đi gần sạch. Cả vốn lẫn lời, Al Capone coi như bị lỗ gần triệu đô la. Được cái tinh thần phấn khởi của McSwiginn, mấy ông cha nhà thờ cũng hô hào con chiên xuống đường tuần hành, đả đảo tội ác tại nhiều nơi trong thành phố. Có một lúc, người ta tưởng rằng Al Capone phải bỏ xứ mà đi. Báo chí toàn quốc lại một lần nữa quay đầu về Chicago để viết phóng sự điều tra.

    Nhưng thằng Al Capone đâu có ngồi im để nh́n những con thỏ dại khờ kia biểu diễn uy quyền trước hang cọp của ḿnh. Nó nhịn vài tuần để lập kế hoạch rồi phản công đích đáng. Mấy cái vụ biểu t́nh lỉnh kỉnh của cố đạo th́ giải quyết quá dễ. Một ngày nọ, các cha đang ngồi giải tội th́ chúng nó cho người ló đầu vào, vừa khóc vừa xưng tội như sau:

    -Xin cha tha tội cho con v́ con sắp sửa giết người.

    Ông cố đạo giựt ḿnh. Xưa nay thiên hạ chỉ kể tội ḿnh đă phạm, có ai xưng tội ḿnh sắp làm? Chưa kịp nói ǵ th́ thằng nọ phạng luôn một câu:

    -Nếu mấy cái vụ biểu t́nh lẩm cẩm không chấm dứt ngày mai th́ tối con sẽ trở lại vào đúng giờ này để đặt dưới cái ṭa giải tội này một trái bom nặng cỡ 200 cân. Cha biết không, 200 cân bom mà nổ oành ra đây một phát th́ con bảo đảm là cái ṭa giải tội này sẽ bay bỗng lên tới ...trời. Cha sẽ về với Chúa sớm vài chục năm. Xin cha chúc lành cho kẻ có tội này...

    (c̣n tiếp)

  2. #12
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone

    Thằng cô hồn nói xong bèn làm dấu thánh giá, đứng dậy, từ từ đi ra như một con chiên ngoan đạo. Trong thánh đường có cái chỗ nào im vắng hơn là ṭa giải tội nên cha phải nghe rơ là cái chắc. Ngày hôm sau tất cả các vụ biểu t́nh tự động giải tán không lời giải thích.
    Eliot Ness lắc đầu:

    -Ngay cả cha cố chúng nó cũng không chừa. Tụi Ư đa số là dân công giáo mà, thằng này bộ không biết kiêng nể chút ǵ sao?

    Ông trưởng pḥng nhíu mày:

    -Đă là quỷ th́ nó c̣n sợ ai, cha cố đối với chúng đâu có nghĩa lư ǵ. Rồi đến con bé nọ, cái con mà chạy ra ôm McSwiginn ngày nào đó, dù đă được bảo vệ kỹ lưỡng, một buổi sáng người ta lên pḥng th́ thấy cô bé đă bị đập chết queo từ lúc nào. Hồ sơ chỉ ghi là trước khi chết đă bị hành hạ dă man nhưng không nói hành hạ kiểu nào và ra sao nhưng ngon lành như biện lư McSwiginn mà c̣n muốn ngất xỉu khi nh́n thấy cái xác chết bầm dập của cô gái.

    Eliot Ness rùng ḿnh, châm điếu thuốc lá:

    -Vậy coi như kế hoạch phải bắt đầu lại từ con số không?

    Ông trưởng pḥng lắc đầu buồn bă:

    -Nếu được từ con số không là may. Chẳng bao giờ c̣n có con số không nào cho McSwiginn nữa. Al Capone lại cho người đến điều đ́nh. Nó đ̣i mua cái ghế biện lư với giá 500 ngàn đô. Lần này, không hiểu v́ lạnh cẳng hay v́ một lư do bí ẩn nào đó, McSwiginn chịu đi gặp tụi khốn để bàn thêm về chi tiết. Chỉ có trời hiểu là ông ta bắt đầu mê mùi kim tiền thật hay chỉ giả vờ để âm mưu tính quét một lưới trọn ổ, nhưng dù ǵ đi nữa th́ đó là một lỗi lầm không thể tha thứ được. Chính lỗi lầm này đă đưa ông ta đến huyệt sâu. Chuyện xé lẻ này, ngay cả nhân viên của ta cũng không ai biết. Một buổi chiều vắng vẻ, sau bữa cơm hẹn ḥ, chúng nó cho hai thằng mặc áo măng tô đứng chờ ông biện lư ở ngoài một tiệm ăn. Không ai thấy và hay biết ǵ cả. Chỉ nghe một loạt súng liên thanh vang lên như vầy "tạch ..tạch...tạch..". Vậy là xong. Khi cảnh sát kéo tới th́ biện lư McSwiginn và tên cận vệ chỉ c̣n là hai cái xác chết lạnh cóng nơi vĩa hè. Cái đau đớn nhất là sau vụ ám sát, chính thằng Al Capone gởi nguyên xấp h́nh của ông biện lư nhà ḿnh đi ăn nhậu với bọn chúng cho các báo chí Chicago. Anh c̣n lạ ǵ nữa, tất cả báo ngày hôm sau đều chạy h́nh ông biện lư khả kính đang chén thù chén tạc, vừa uống rượu vừa sờ vú sờ đít các em điếm và say sưa với đám quân ăn cướp mà ông hàng ngày xỉ vả trong các ṭa án. Anh cứ tưởng tượng nếu ḿnh là một công nhân lương thiện, anh sẽ nghĩ ǵ về những tấm h́nh đó?

    Ông trưởng pḥng đứng lại, rút cái ống vố ra khỏi mồm:

    -Thằng khốn nạn Al Capone đă thắng một trận lớn. Chưa hết, nó c̣n tung tiền ra cho báo chí bịa đặt và viết những bài tường thuật tưởng tượng về cuộc sống bê bối của McSwiginn khi c̣n tại chức. H́nh ảnh rờ rờ ra đó, chối căi vào đâu được. Hơn nữa, nó "nắm" hết báo chí Chicago. Đó là cái kẹt. Cũng bởi v́ vậy mà chánh quyền hầu như bị bó tay. Giả thử như McSwiginn là người lương thiện th́ khác, đằng này ông ta dù sao cũng có đi giao thiệp và ăn nhậu với bọn Mafia. Chính quyền Chicago và chính phủ liên bang không dám làm mạnh, sợ bị hố. Rốt cuộc chỉ có gia đ́nh McSwiginn là những người chịu hết mọi đau khổ và tai tiếng.

    Ông trầm ngầm một chút rồi tiếp tục:

    -Anh phải biết những câu chuyện đó để đề pḥng và t́m cách đối phó với nó. Anh thấy đó, nó không phải là một tiếp anh chị thông thường chỉ biết xử dụng súng ống và tiền bạc thôi giống những thằng mafia khác. Như một nhà chính trị đại tài, nó c̣n biết lợi dụng báo chí, biết chơi tṛ "chiến tranh tâm lư", biết mua ḷng dân, biết hướng dẫn dư luận đi theo con đường nó muốn....

    Ông bật một diêm quẹt. Eliot Ness mừng thầm v́ cuối cùng, cái ống vố sẽ được ông chiếu cố đến. Nhưng không, ông cứ đứng yên suy nghĩ, bàn tay giữ cho cây diêm cháy đến gần đuôi rồi phẩy một cái. Que diêm tắt ngúm. Ông thẩy que diêm xuống sàn:

    -Anh xuống đó kỳ này sẽ thấy hết được những cái kỳ lạ của Chicago. Theo lời
    thiên hạ đồn đăi, Al Capone mới chính là thị trưởng của Chicago.

    -Thị trưởng ... muôn đời?

    Cái ống vố lại được ông nhét vào miệng:

    -Đúng. Thị trưởng cho tới ...chết, khỏi lo tranh cử hay tái ứng cử ǵ cả. Theo tài liệu của nhân viên ta ở Chicago gởi về, Chicago đă trở thành một thiên đàng của giới ăn chơi mà báo chí gọi là "Thiên đàng hạ giới". Ai muốn hưởng bất cứ cái ǵ trên cơi đời này th́ cứ việc xuống Chicago là có đủ. Từ đĩ điếm cho đến rượu chè, cờ bạc, thóat y vũ v.v... không thiếu một cái ǵ. Tất cả những tổ chức ngoài ṿng pháp luật này đều nằm trong sự quản trị hay đều phải đóng thuế cho Al Capone. Mà thế giới làm ăn của nó có chấm dứt ở đây đâu. Nó c̣n là đầu năo của một đường giây buôn lậu rượu quư từ Canada và Âu Châu qua để phân phối khắp nơi trên toàn lănh thổ Hoa Kỳ. Theo sự ước lượng chính xác nhất của ông biện lư liên bang gởi về th́ mỗi tháng thằng khốn này chi ra cở 2 triệu đô la để mua chuộc tất cả từ anh cảnh sát cho đến mấy ông quan toà, cả luôn ông thị trưởng. Chi nhiều như vậy th́ nó thu vô ít nhất cũng gấp năm lần.

    Eliot Ness không nén được tiếng kêu ngạc nhiên:

    -Nếu vậy th́ Chicago chẳng c̣n ai tin được nữa sao?

    -Đó là lư do tại sao tôi gởi chú em xuống dưới đó. Người duy nhất có thể tin được lúc này là ông biện lư liên bang Morgan. Ông này đă lớn tuổi và có một hồ sơ đẹp nhất nước Mỹ. Ông ta là một thứ "bất khả xâm phạm". Tôi bảo đảm không ai có thể mua hay làm áp lực được ông ta. Đúng là tưp người mà chúng ta có thể tin được trong lúc này. Anh xuống dưới đó hợp tác với ông này. Cũng theo báo cáo, Cảnh Sát địa phương than phiền là nhân viên của họ có hạn mà những cơ sở làm ăn của Al Capone th́ nhiều vô kể. Mà họ đâu phải chỉ có lo một ḿnh thằng Al Capone thôi đâu? C̣n hàng trăm việc khác phải lo như lưu thông, tù tội, hành chánh v.v... Nhưng cái đó chưa phải là cái kẹt. Nếu thiếu người th́ có thể mướn thêm người, thiếu dụng cụ th́ mua thêm dụng cụ...

    Eliot Ness gơ gơ ngón tay trên mặt bàn:

    -Vậy th́ kẹt chỗ nào?

    Cái ống vố ngậm từ hồi nào giờ mới được ông trưởng pḥng dí cho một dúm lửa. Eliot Ness thở phào nhẹ nhỏm. Ông thở khói bay mù mịt:

    -Kẹt ở chổ bây giờ có tiền cũng chẳng kiếm ra được người nào làm việc cho ra hồn. Mấy năm trước c̣n có vài vụ hành quân cảnh sát, đóng cửa được vài cái ḷ nấu rượu. Tuần sau, mấy thằng chủ mưu vụ hành quân này có đứa tự dưng biến đâu mất tiêu, đứa khác bị thuyên chuyển. Vài lần như vậy th́ thằng chó nào c̣n tinh thần mà làm việc nữa?

    Eliot Ness lạnh ḿnh:

    -Ḿnh đang ở nước Hoa Kỳ vào thế kỷ thứ 20 hay là vào thế kỷ thứ 18 lúc c̣n đang lập quốc nhỉ? Sao lại có chuyện nghe như hoang đường...

    -Đó mới là tin tức của ông biện lư. Nhân viên thường trực của ḿnh dưới đó bị phê điểm bết lắm. Có nguồn tin cho biết là họ cũng đă bị tụi Al Capone mua đứt rồi.

    Eliot Ness nhổm người tới trước:

    -Mua đứt cảnh sát liên bang? Impossible.

    -Possible. Bởi vậy vụ này, "Không có Eliot Ness th́ không xong." Anh xuống đó kỳ này đúng ra có hai công tác: Thứ nhất là t́m cách bứng thằng Al Capone, thứ hai là điều tra và tổ chức lại cơ sở của ḿnh dưới đó.

    Không biết là xếp khen ḿnh thật hay muốn đưa ḿnh lên, nhưng Eliot Ness vẫn cảm thấy hơi khóai chí trong bụng. Mà nghĩ cho cùng, có muốn từ chối cũng chẳng được. Đời công chức mà, chỉ đâu đánh đó. Được cái chàng là típ người thích những hoạt động giật gân, nguy hiểm, thích nhận lănh trách nhiệm và công tác quan trọng. Hơn nữa, là một nhân viên ưu hạng của sở cảnh sát ngân khố đă lâu năm, Eliot Ness từng tham gia nhiều cuộc bắt cướp sôi nổi. Nhiều trận đụng độ với ăn cướp nhớ lại c̣n thấy rợn người. Mấy thằng anh chị từ Ư di cư qua sao mà ĺ lợm quá cở. Chính tay chàng đă hạ tại trận ít nhứt là trên chục đứa. C̣n đưa ra toà để kêu án trên mười năm cấm cố th́ nhiều quá, nhớ sao cho hết. Nhưng lần này, mục tiêu của Eliot Ness lại khác: Thằng triệu phú Al Capone, tay anh chị sừng sỏ nhất không phải của Chicago, của Hoa Kỳ mà có thể nói là của cả thế giới. Theo lời tường thuật của một phóng viên tờ New York Times th́ nếu bạn qua Paris, hỏi một người tài xế taxi Tổng Thống Mỹ tên ǵ chưa chắc ai đă biết nhưng nếu hỏi Al Capone mấy tuổi và khoái hút x́ gà loại ǵ th́ hắn ta trả lời vanh vách cho bạn ngay. Làm ăn bạc triệu như nó th́ thiếu ǵ phương tiện, thiếu ǵ nhân viên? Nếu nó đă mua được hết cả Chicago, ban ngày dám quất sụm khơi khơi một ông biện lư ṭa án th́ một cái mạng sống bé tí teo của ông cớm liên bang có đáng giá là bao ... Eliot Ness không muốn nghĩ thêm. Chàng châm lửa điếu thuốc:

    -Thưa..., đi th́ phải chấp nhận là đi rồi, nhưng kế hoạch của ḿnh lần này như thế nào?

    -Good question. Chú mày xuống đó kỳ này quả thật cứ như là vào hang cọp. Ông biện lư Morgan sẽ cung cấp cho ḿnh một thằng mật báo viên. Thằng này là một đàn em hạng bét của Al Capone chuyên phụ trách việc vác rượu từ xe vào nhà kho. Bảo đảm không ai biết nó hết. Chiến thuật sẽ như thế này: Muốn đánh gục một thằng thế lực và giàu có như nó th́ phải đánh vào cái túi tiền của nó trước. Chú em c̣n lạ ǵ cái đất Chicago, dù là Al Capone hay bất kỳ ai, hể hết tiền là bắt đầu đi xuống. Tiền hết th́ tự nhiên thế lực cũng hết. Với sự cộng tác đắc lực của cảnh sát địa phương, chú mày sẽ tấn công vào những nơi nấu rượu lậu, những kho hàng chứa rượu, những nhà thổ, những ṣng bài của Al Capone. Cái quan trọng là làm sao đánh sập được đường giây buôn rượu lậu toàn quốc của nó đồng thời làm cho khả năng tài chánh càng ngày càng yếu đi. Một chuyến hàng mua rượu quư của nó có thể lên đến cả triệu đô la. Chỉ cần chừng năm bảy vụ đột kích thành công th́ thằng Al Capone có của núi cũng bị suy suyển. Nó suy suyển rồi, ta sẽ bước qua giai đoạn hai là giai đoạn lôi nó lên ghế điện.

    Th́ vào hang cọp đă là cái chắc rồi chứ c̣n "cứ như" cái ǵ nữa. Than ôi, nghe sao mà chán đời. Đă chẳng biết binh pháp, ông trưởng pḥng đặc vụ này lại c̣n muốn nhiều quá. Gởi một thằng cớm lạ hoắc với trần x́ một cây Colt 45 xuống sào huyệt của bọn đầu trâu mặt ngựa có cả hàng ngàn tay súng đang chờ sẵn mà ông làm như gởi một sư đoàn bộ binh ra trận. Hết muốn cái này rồi muốn tới cái kia. Rồi chuyện " ...với sự cộng tác đặc lực của cảnh sát địa phương" nghe c̣n thấy nản hơn. Tụi nó mà đă đắc lực th́ đâu đến nỗi phải gởi thằng Eliot Ness này xuống đó làm ǵ?

    Thấy Eliot Ness ngồi sụ mặt một đống, ông trưởng pḥng pập pập ống vố, ra vẻ thương hại:

    -Chú em đừng lo, vài tuần lễ nữa tôi sẽ tăng cường cho chú em thêm ...một phụ tá. Hơn nữa, ḿnh là cảnh sát liên bang, dù ǵ tụi nó cũng c̣n nể.

    Tụi nó có thể nể cớm liên bang nhưng mấy viên đạn đồng trong cây Tommy gun của chúng có nể hay không là chuyện khác. Nếu nể sao chúng nó dám ban ngày ban nhật bắn gục biện lư McSwiginn ngay giữa thành phố. Cảnh sát Chicago đếm được 12 viên ch́ trong thân thể ông phó biện lư kia mà. Trong cuộc đời cảnh sát của Eliot Ness, chàng chưa bao giờ gặp được loại anh chị nào dám chơi bạo như tụi Al Capone này. Ngay đến tổng thống Hoa Kỳ Hoover cũng phải bực ḿnh th́ chuyện đă trở thành nghiêm trọng lắm rồi. Chàng cũng có đọc được trong báo việc ông thượng Nghị Sĩ Brown đă mấy lần đề nghị với Tổng Thống Mỹ đem TQLC ở Nicaragua về dẹp găng tơ nhưng v́ thể diện, tổng thống không đồng ư. Thật là cổ kim chưa bao giờ có chuyện hi hữu như vầy. Chàng lại nghĩ xa hơn. Tại sao một chuyện dội đá vá trời như vậy, một chuyện mà có người đă đề nghị đem nguyên một sư đoàn TQLC Mỹ để thi hành th́ Nha Ngân Khố lại gửi một ḿnh chàng xuống đó. Chàng có phần hơi hănh diện với đề nghị này nhưng không khỏi âu lo. V́ công vụ, chàng sẵn sàng hy sinh mạng sống, nhưng chỉ sợ sự dấn thân của ḿnh không đem lại ư nghĩa nào.

    Eliot Ness ngồi suy nghĩ một lúc. Chàng biết ḿnh có thể mượn lư do gia cảnh để từ chối không đi. Nhưng làm vậy th́ chàng đâu c̣n phải là Eliot Ness nữa. Hơn nữa, người ta đă tin cậy ḿnh, không thể phụ niềm tin đó. Eliot Ness không biết nói ǵ hơn, cũng chẳng thèm xin xỏ. Vô ích. Xin thêm người ư? Ông trưởng pḥng sẽ giảng cho nghe một bài học về ngân sách, về chi thu tràng giang đại hải không chừng đến tối cũng chưa xong. Đề nghị này nọ chăng? Lại phải chuẩn bị hai lổ tai để hứng thêm một bài học khác về quản trị điều hành ... Thôi th́ ...lệnh là lệnh, đàng nào cũng phải xuống đó cái đă, có ǵ rồi sẽ hạ hồi phân giải. Hơn nữa, chàng cần phải mau mau rút khỏi cái văn pḥng hắc ám này. Mới ngồi có một chút mà đă thấy chóng mặt. Chả trách ǵ ông trưởng pḥng nào của tổng nha ngân khố Hoa Kỳ cũng có tính gàn gàn.

    Chàng đứng giậy bắt tay ông trưởng pḥng. Ông già tặng chàng một điếu x́ gà và chúc chàng may mắn.

    Khi Eliot Ness bước ra khỏi tổng nha ngân khố, chàng mới sực nhớ trương mục trong nhà băng chỉ c̣n vài trăm bạc. Phải mất một năm chàng mới dành dụm được số tiền này, tính mua cho Catherine, người vợ yêu quí chiếc áo lông vào dịp lễ giáng sinh năm nay. Cái điệu này th́ chắc nàng phải chờ đến sang năm. Số tiền dành dụm trên chỉ vừa đủ để trang trải mấy mục di chuyển và mướn nhà ở Chicago. Catherine giờ này chưa biết chuyến công tác Chicago sắp tới của chàng. Chàng rảo bước vừa thầm nghĩ đến gương mặt sửng sốt của vợ khi nhận được tin này. Chắc nàng sẽ buồn lắm. Nhưng đâu có sao, nàng có lẽ đă quen với những chuyến đi bất ngờ như thế này rồi. Nh́n lên bầu trời cao, Eliot Ness cảm thấy ḷng rạo rực trước một cuộc phiêu lưu mới. Eliot Ness lẩm bẩm hai chữ: Al Capone...

    (c̣n tiếp)

  3. #13
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone

    8. 8

    Chuyến xe lửa đưa Eliot Ness và Cathenrine cùng đứa con gái 6 tuổi xuống Chicago vào một buổi chiều nhạt nắng. Chicago, như mọi thành phố lớn khác giữa thời đại kinh tế khủng hoảng, mang một vẻ ảm đạm buồn rầu. Trên đường về ngôi nhà vừa mướn được tạm thời, thỉnh thoảng chiếc xe chở Eliot Ness chạy qua những khu phát cơm xă hội của chính phủ. Thấy mà tội nghiệp. Hàng trăm người thất nghiệp lẳng lặng xếp thành từng hàng dài ngoài trời cả tiếng đồng hồ để chờ lảnh một chén xúp hay một miếng bánh xăng-uưch. Đầu họ cúi gầm, hai tay thọc sâu trong túi áo bành tô với vẻ chịu đựng buồn rầu. Eliot Ness nghĩ đến sự may mắn của ḿnh. Tuy lương của một nhân viên cảnh sát đặc vụ tổng nha Ngân Khố không có là bao nhưng so với những người thất nghiệp kia th́ chàng hơn họ quá nhiều. Rồi chàng sực nghĩ đến cái thế giới giang hồ của Al Capone. Thảo nào thằng chó này không trở thành một ông vua không ngai ở đây. Có ǵ đâu, thời buổi gạo châu củi quế, ai nấy chỉ mong có một việc làm để nuôi vợ nuôi con, nên đang sắp hàng chờ cơm mà có vài thằng anh chị với complê nguyên bộ xuất hiện, tay phe phẩy vài tờ giấy hai chục đô th́ ai mà cưởng nỗi, muốn bảo ǵ lại không được? Chỉ thị nào không nghe theo? Mới đầu chắc chỉ là chân gác x̣ng bạc, rồi đến đấm đá vớ vẫn, rồi đến ôm súng đi giết người. Mà cái thế giới của tội ác đâu có phải là cái thế giới tầm thường hiền ḥa như người ta vẫn nghĩ. Có mấy ai dính vào mà c̣n thoát ra được. Theo báo cáo th́ dưới trướng Al Capone có đến khoảng từ 700 đến 1000 thằng đàn em cỡ vào tù ra khám, sẵn sàng bắn bất kỳ ai và thi hành bất cứ mệnh lệnh ǵ được giao phó. Eliot Ness lắc đầu, quả thật là chiếc xe này đang đưa ḿnh vào hang cọp. Một anh cớm liên bang xuống một thành phố lạ quắc để dẹp băng cướp có ngàn thằng, với đầy đủ phương tiện lại nắm cả lực lượng cảnh sát trong tay th́ là chuyện đội đá vá trời. Chàng chép miệng, cố gắng giấu nỗi lo lắng để Catherine khỏi phải nh́n thấy. Cuộc chiến đấu sắp tới với Al Capone sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Khốc liệt cỡ nào chàng chưa biết rơ nhưng cái điều chắc chắn là hôm nay, có một anh chàng thợ săn cô đơn đang lần ṃ bước vào hang cọp. Ngày đầu tiên đă thấy nản.

    Eliot Ness nh́n người tài xế, bắt chuyện:

    -Chicago có ǵ lạ không bác.

    Ông tài xế đáp rất lịch sự nhưng cụt ngủn:

    -Thưa ông cũng thường.

    Rơ thật là chán đời, đúng là típ không ham nói, Eliot Ness thầm nghĩ. Ông tài xế này không phải là dân lái xe taxi nên cách nói chuyện cũng khác. Ông làm việc với hăng cho mướn xe nên cái mục ngoại giao lẩm cẩm này coi như khỏi có đi. Lái xe chở khách từ trạm xe lửa về nhà rồi giao xe cho khách là nhiệm vụ của ông. Ông chỉ cố gắng làm sao khi giao chiếc xe, khách kư nhận đầy đủ là ông xong việc. Một điều làm ông chú ư là người khách này phải là một nhân vật quan trọng, rất quan trọng là khác. Cái ǵ, thơ gởi xuống cho hăng để mướn xe mà đóng giấu "U.S. Treasury" đỏ chói, lại niêm phong cẩn thận làm như là tài liệu mật quí giá lắm. Đă làm ra vẻ quan trọng ngon lành như vậy th́ sao trong b́ thơ không kèm theo một cái check cho hăng? Được vậy th́ đỡ khổ biết mấy. Đằng này chỉ trần x́ một cái đơn đặt hàng với con dấu to tổ bố phía dưới như dằn mặt thiên hạ. Nhưng thôi, thời buổi kinh tế khó khăn này có khách là vui rồi. Hơn nữa khách đó lại là "U.S. Trearury" th́ có chạy đi đâu mà sợ? Ông tài xế nghĩ thêm, ủa, tổng nha Ngân khố mà lại gởi người xuống Chicago làm con khỉ ǵ ở đây? Chẳng lẽ Chicago sắp mở thêm một nhà máy in bạc chăng? Làm ǵ có chuyện đó. Ḍm kỹ tướng tá ông khách th́ thấy quả là một tay lực sĩ. Tướng người cao có gần cả 5 feet 6 chứ ít đâu. Không mập, dong dỏng cao nhưng xương to như thế kia th́ sức mạnh phải biết, đánh một phát dám chết tươi con ḅ mộng. Chừng ḍm tới khuôn mặt xương xương lạnh lùng với cặp mắt sáng quắc như đèn pha xe hơi th́ ai cũng phải ngán. Tuy không phải là dân anh chị nhưng ông tài xế h́nh như cũng ngữi được chất "cớm" trong người Eliot Ness thoát ra. Mà không phải là cái mùi cớm thường, cớm cà chớn như ông đă gặp nhiều lần ở Chicago đâu. Đây phải là thứ "đệ nhất cớm", thứ cớm ngoại hạng, lừng lẩy nhất của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.

    Xe chạy ra khỏi khu trung tâm thành phố, ông tài xế vẫn không hết thắc mắc. Tại sao một anh cớm ngon như vầy của Hiệp Chủng Quốc lại ṃ về đây làm ǵ? Để bắt chuột chăng? Không, chắc là phải để bắt cọp. Chicago này có con cọp nào bự hơn, ngon hơn con cọp Al Capone? Thôi thôi đích thị rồi, ông khách này về đây để săn cọp Al Capone chớ c̣n ǵ nữa. Nhưng một ḿnh một ngựa xuống đây, ông cớm này chắc tính tự tử. Cả lực lượng cảnh sát Chicago với 5 ngàn nhân viên mà c̣n trị không nỗi Al Capone th́ một ḿnh ông này làm được cái ǵ? Đầu óc lăo tài xế mường tượng ra những trận đánh đẫm máu, những thây người chết đă lâu không thấy lại sẽ được đăng lên tờ Chicago Tribunes. Ông chép miệng, trẻ tuổi đẹp trai anh chàng này mà mai mốt lại có tên xuất hiện trong mục ...cáo phó th́ quả là uổng đời ...

    Không bắt chuyện ǵ được, Eliot Ness ngồi im suy nghĩ đến kế hoạch bắt cọp suốt quăng đường về nhà. Theo như tổng nha th́ phải đánh vào mấy cái đường giây buôn lậu, mấy cái ḷ nấu rượu để làm tiêu hao khả năng tài chánh của Al Capone trước. Khi nó đă bị yếu thế rồi th́ sẽ xuống tay cái rụp. Nhưng cái kẹt là không biết khi nào nó mới bị yếu thế? Nhiều năm qua, tài sản của nó tích lũy được bao nhiêu triệu đô la ai mà biết? Theo Eliot Ness, ḿnh phải nghĩ ra một cú phật thủ, cú độc, tung ra một cái th́ thằng khốn phải lên ghế điện hay ôm chừng vài chục cuốn lịch. Mà cũng khỏi cần vài chục cuốn lịch, chỉ cần hai ba cuốn là cả đế quốc của nó sẽ tan tành ngay. Trước khi lên đường, Eliot Ness đă đọc kỹ hồ sơ của thằng này. Tuy ngày xưa ở Brooklin New York nó là một thằng du thử du thực bị bắt vô bót cảnh sát mấy lần nhưng bây giờ nó là một đại thương gia giàu có và thế lực, hồ sơ trắng tinh không một vết nhơ. Ai chẳng biết là nó đă giết hoặc ra lệnh giết không biết bao nhiêu người nhưng có bao giờ t́m ra nhân chứng hay thủ phạm ǵ đâu? Đến ngay cả cảnh sát Chicago mà nó c̣n cho đi ṃ tôm th́ c̣n ai để buộc tội nó được? Và nếu có ráng buộc tội th́ cũng chẳng có ma nào dám đứng ra làm nhân chứng.

    Người tài xế thắng xe cái kít trước một căn nhà tuy không lớn nhưng xinh đẹp. Trước nhà có vườn hoa và ghế xích đu. Catherine xuống xe, nàng tặng cho Eliot Ness cái hôn nghe đến "chụt" một phát:

    -Cái nha ngân khố của anh không đến nỗi tệ như em nghĩ.

    Eliot Ness đầu óc đang rối bù với những suy nghĩ, kiếm một câu để trả lời vợ nhưng nghĩ không ra, đành gật đầu đáp bừa:

    -Ừ, không đến nỗi tệ

    Đồ đạc trong nhà đă được hăng chuyên chở dọn trước đó mấy ngày nên hành lư lần này chỉ có vài cái va ly nhỏ, chàng phụ người tài xế khiêng vào. Catherine cùng con gái chạy lăng xăng trước sân, rất thích thú với cái vườn hoa.
    Trao ch́a khóa chiếc xe Ford lại cho Eliot, người tài xế dỡ mũ chào:

    -Ch́a khoá xe đây ông Ness. Mỗi tuần một lần, ông nhớ kiểm soát nhớt và nước. Xe chạy tốt lắm, chúc ông may mắn.

    Eliot Ness tḥ tay vô túi, lấy ra 50 xu cho ông tài xế:

    -Cám ơn bác nhiều lắm.

    Ông tài xế bỏ 50 xu vào túi, cám ơn. Ông c̣n lạ ǵ với mấy cha công chức nhà nước này, tiền đâu mà có cái mục "típ" lớn. Ông c̣n nhớ lần đi giao xe cho phụ tá Frank Nitti, nó nhét vô tay ông tờ giấy bạc. Mới đầu tưởng là một đô la nhưng khi dở ra, thấy tờ giấy 20 đô th́ ông mừng quá muốn té luôn. Nhưng không sao, 50 xu cũng là tiền, ông tài xế lững thững bước xuống đường để đi bộ ra trạm xe buưt gần đó.

    Trên đường tới trạm xe búyt, ông ḍm tới ḍm lui trước khi tạt vào một quán cà phê c̣n mở cửa. Vừa bước vào là ông nhào ngay tới cái trạm điện thoại công cộng nhấc ống lên quay một số bí mật. Ở đầu giây đằng kia, một đàn em của Frankie Rio nhấc máy trả lời. Trao đổi vài câu, thằng này càu nhàu:

    -Tưởng ǵ, có một thằng cớm liên bang xuống đây mà ông cũng làm nhặng lên. Tụi nó muốn xin đi công tác Chicago để được sờ đít mấy em vũ nữ và uống rượu free của xếp Al Capone chớ ǵ.

    -Không, tướng thằng này coi hung dữ và sắc sảo không chịu được, mà nó có đem cả vợ con theo nữa.

    -Thôi được rồi, cứ ghi nhớ địa chỉ nhà nó. Mà ông nói tên nó là ǵ?

    -Ness. Eliot Ness.

    Thằng đàn em của Frankie Rio "Yes" cái rồi cúp máy làm ông tài xế chưng hửng. Cái tin sốt dẻo tưởng là quư giá thế kia mà hóa ra chẳng có sơ múi ǵ cả. Ông tài xế thảy 10 xu lên quày gọi ly cà phê nóng....

    Tối hôm đó, Eliot Ness ngồi nơi pḥng ăn của căn nhà mới hút thuốc lá và uống cà phê để suy nghĩ đến sáng.

    (c̣n tiếp)

  4. #14
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone


    9. 9


    Ty Cảnh Sát Chicago dọn sẵn cho Eliot Ness một cái văn pḥng hách nhất ty, với điện thoại, bản đồ đầy đủ. Văn pḥng này đẹp chỉ thua văn pḥng của ông trưởng ty. Cẩn thận hơn, trước tấm cửa kiếng ra vào được thợ sơn vẽ mấy chữ vuông vắn đậm nét:

    Eliot Ness
    Cảnh Sát Đặc Vụ Tổng Nha Ngân Khố Hoa Kỳ

    Mấy ngày đầu là những thủ tục lẩm cẩm để làm quen với các nhân viên, các văn pḥng trực thuộc. Theo chỉ thị của trưởng ty, tất cả văn pḥng phải luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ Eliot Ness khi chàng cần đến về bất vấn đề ǵ. Từ cây bút cho đến những tin tức, những hồ sơ. Về nhân lực, ông trưởng ty cho phép chàng tuyển lựa bất kỳ 6 người nào trong lực lượng cảnh sát để làm việc trực tiếp với chàng nhưng Eliot Ness c̣n chần chừ v́ thấy chưa cần đến. Hơn nữa, nguyên cái ty cảnh sát đă biết tin được ai mà tuyển lựa.

    Eliot Ness rất hài ḷng về sự hợp tác này. Mới đầu mà vậy là tốt rồi, từ từ sẽ t́m hiểu thêm. Có cái hơi lạ là các nhân viên cảnh sát ai cũng nh́n Eliot Ness với vẻ không được thân mật lắm. Dường như có cái ǵ ngăn cách giữa chàng và họ. Thử bắt chuyện vài người, Eliot Ness lắc đầu chán nản v́ anh nào cũng ăn nói nhát gừng, trả lời cho qua chuyện rồi lăng đi chỗ khác. Quái, cớm Chicago có vẻ khó chịu thật.

    Hôm nay Eliot Ness ra về trễ hơn thường lệ v́ chàng có cái hẹn mật. Trên bàn là tấm giấy nhỏ ghi địa chỉ của người mật báo viên. Tin tức này chính ông biện lư gọi điện thoại đọc cho chàng. Dĩ nhiên đây phải là lọai tin tối mật nên đích thân ông biện lư đọc, không cho đến cả thư kư của ông biết. Eliot lẩm nhẩm học thuộc ḷng địa chỉ rồi ṿ tờ giấy liệng vào thùng rác. Chờ cho đồng hồ chỉ đúng 7 giờ chàng tắt đèn khóac áo bước ra khỏi văn pḥng.

    Leo lên xe rồ máy, chàng sực nghĩ đến mảnh giấy ghi địa chỉ. Có cái ǵ là lạ lẩn quẩn trong đầu chàng về cái ty cảnh sát này. Theo báo cáo, 80% nhân viên ty cảnh sát ăn lương tháng của Al Capone, ngộ nhỡ có thằng nào t́m được tờ giấy th́ mạng thằng mật báo viên coi như đi đứt. Eliot Ness liền tắt máy đi trở ngược lên văn pḥng. Chàng khám phá ra cái thùng rác đă sạch trơn.

    Một trong hai điều có thể xảy ra: hoặc là người lao công lau chùi đă dọn sạch tất cả, hoặc là tờ giấy đă bị ai đánh cắp. Muốn t́m ra manh mối đâu có ǵ.

    Eliot Ness ra khỏi văn pḥng hỏi người thư kư trực:

    -Tụi dọn dẹp văn pḥng mấy giờ th́ bắt đầu làm việc.

    Ông thư kư già mang lon trung sĩ cảnh sát chậm răi mồi một điếu thuốc lá rồi mới trả lời, khói từ mồm bay ra phả vào mặt Eliot Ness:

    -Ở đây chúng tôi cho tù hạng nhẹ phụ trách công việc quét dọn. Chúng nó làm việc bất thường, theo lời yêu cầu của nhân viên trực.

    -Ông vừa cho nó dọn dẹp pḥng tôi.?

    -Thưa ông Ness, vâng.

    -Tốt, tôi nhờ ông kêu thằng khỉ nào đó vừa dọn dẹp pḥng tôi lên đây liền lập tức. Tôi có chuyện muốn hỏi.

    Lăo cảnh sát già nh́n Eliot Ness một cách ngạc nhiên. Cha nội cớm liên bang này sao mà khó chịu. Chuyện dọn dẹp là chuyện riêng của người ta, làm ǵ phải xía vô. Lăo chần chừ ngồi nh́n Eliot Ness bất động, ánh mắt bắn ra nhiều tia thách thức.

    Đến nước này th́ Eliot Ness nổi sùng. Tiên sư cha mấy thằng cớm địa phương ở cái thành phố tội lỗi này, tụi nó chưa biết tay "ông" Eliot Ness mà. Eliot Ness cúi sát mặt người cảnh sát già, mắt long lên, hai hàm răng nghiến lại:

    -Tôi cho ông hai phút để dắt thằng đó lên đây, ông bạn. Nếu tôi không thấy nó trong ṿng hai phút đồng hồ th́ chính tôi sẽ c̣ng tay ông vô cái chân bàn trong văn pḥng tôi cho đến sáng mai ḿnh nói chuyện sau. Ông hiểu không?

    Miệng nói là tay chàng móc ra cái c̣ng sắt thảy lên bàn nghe đến cành một phát. Người trung sĩ già chưng hửng. Mấy chục năm trong nghề, đây là lần đầu tiên ông ta bị một anh cớm đồng nghiệp hăm dọa c̣ng tay ḿnh. Mắt ông thoáng một vẻ bối rối, cái điệu bộ khinh khi cứng đầu lúc nảy tự dưng bay đi đâu mất tiêu. Cứ nh́n cái bản mặt dữ tợn và giọng nói nghiêm trang của anh chàng Ness này th́ hắn dám làm thiệt lắm chứ không phải dọa già đâu. Kinh nghiệm gần ba mươi năm trong nghề cảnh sát giúp cho ông biết loại nào ḿnh có thể đùa giai, loại nào nên né. Thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, ông quyết định né, mở miệng giọng ngọt sớt:

    -Thưa ông Ness, th́ tôi cũng định nói cho ông biết đó chớ, nhưng chưa kịp th́ ông đă nổi nóng rồi. Xin ông b́nh tĩnh, ḿnh dù ǵ cũng là cảnh sát với nhau mà. Thằng tù đó đang dọn dẹp ở pḥng kia ḱa.

    Eliot Ness nh́n theo hướng người trung sĩ chỉ, thấy một anh Mỹ đen đang lui cui dọn dẹp. Trước khi bỏ đi, chàng c̣n nhắn thêm một câu:

    -Kể từ nay, nếu không có phép tôi, không ai được bước chân vào văn pḥng tôi. Ông hiểu không? Và cũng nhờ ông nhắn lại với bạn bè, đừng nên làm Eliot Ness này phật ư.

    -Dạ thưa hiểu.

    Anh tù Mỹ đen bị Eliot Ness chất vấn mấy câu. Tốt, hắn vừa làm sạch sẽ văn pḥng như thường lệ. Eliot Ness t́m thấy tờ giấy của ḿnh trong túi rác của hắn. Hú hồn. Chàng xé nát rồi vất trở lại vào thùng rác.

    Khi đi trở ra, lần đầu tiên chàng nghe tiếng chào "Good Night Mr. Ness" của lăo cảnh sát thư kư trực. Giọng ông ta thêm nhiều phần kính trọng. Eliot Ness gật đầu đáp lễ có vẻ hài ḷng, xuống xe rồ máy. Nhưng chàng sẽ thất vọng lắm nếu biết được rằng cũng như chàng, ông trung sĩ cảnh sát già đă học thuộc ḷng cái địa chỉ của thằng mật báo viên ngay từ khi chàng vừa rời khỏi văn pḥng lần đầu....

    Đă nghiên cứu bản đồ trước, Eliot Ness chỉ quẹo vài ṿng là kiếm ra cái nhà của thằng mật báo viên. Lái xe ngang nhà một lần để quan sát, chàng để ư thấy đèn đuốc tắt tối thui như không có ai ở nhà. Khu phố vắng lặng đến tiêu điều. Eliot Ness cẩn thận t́m một chỗ tối cách căn nhà chừng năm con đường rồi đậu chiếc xe, thả bộ tới. Trời đêm gió thổi lạnh buốt nhưng Eliot Ness không gài hai nút áo trên của chiếc bành tô ḿnh đang mặt. Phải để hở như vậy th́ rút súng ra mới mau.

    Đến trước căn nhà tên mật báo viên, Eliot Ness vẫn lầm lủi bước thẳng thêm một quăng rồi đột nhiên quay phắt lại, đi ngược lại hướng ḿnh vừa qua. Tốt, không có thằng nào theo cả. Chàng lẹ làng luồn ra phía sau nhà. Đứng trong bóng tối mịt mù, trước khi gơ cửa, chàng lại cẩn thận quan sát chung quanh một lần nữa. Bốn bề vắng lặng như bưng. Eliot Ness gơ cửa theo đúng nhịp đă được dặn trước: Hai tiếng mau và 3 tiếng chậm.

    Vừa gơ xong độ một chút là cánh cửa nhẹ nhàng mở hé, bóng mờ của một cái đầu tḥ ra, lung linh mờ ảo dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn nến yếu ớt trong nhà, tiếng nói run run như rất sợ hăi:

    -Ông là Ness?

    -Đúng

    Cánh cửa sau được mở rộng. Chờ cho Eliot Ness vừa bước vào là người mật báo viên đóng lại liền cái rụp, gài hai ba lần khóa. Chàng nhận xét đèn đuốc trong nhà tắt tối om. Cả pḥng khách chỉ có một ngọn nến nhỏ hắt ra chút ánh sáng leo lét. Người gia chủ bắt tay Eliot Ness:

    -Hân hạnh gặp ông. Tên tôi là Stash Mose. Nhưng ông cứ gọi tôi là Mose.

    -Tôi là Ness. Eliot Ness.

    -Tôi biết ông rồi. Xin ông cảm phiền v́ sự tối tăm này. Tai mắt bọn nó ở khắp mọi nơi, sơ xẩy một chút là mất mạng như chơi. Tôi phải tắt hết đèn đuốc làm như ḿnh không có ở nhà th́ mới tiếp ông được. Chúng ta đi vào pḥng ngủ nói chuyện.

    -Tôi thông cảm.

    Vào đến pḥng ngủ mới thấy có chút đèn điện mờ mờ. Các cửa sổ đều bị phủ kín bởi mấy lớp màn. Hai người ngồi bên cái bàn nhỏ. Mose moi dưới chân bàn ra một tấm bản đồ:

    -Để khỏi mất th́ giờ của ông, tôi xin đi thẳng vào vấn đề.

    Eliot Ness mồi một điếu thuốc, lắng tai nghe. Mose tiếp tục:

    - Tụi nó vừa mới về một chuyến hàng rất lớn đến từ Canada. Có tới cỡ 5 xe cam nhông rượu chứ không ít đâu.

    -Trị giá khoảng bao nhiêu?

    -Khoảng hơn một triệu đô la

    Mắt Eliot Ness sáng lên:

    -Một triệu đô la?

    -Nhiệm vụ của tôi mấy năm nay là khiêng rượu từ trên xe xuống nhà kho và từ nhà kho ra xe. Al Capone tuy là tay anh chị buôn rượu lậu nhưng cách làm ăn của hắn rất có quy củ, y hệt tất cả các cơ quan xuất nhập cảng khác. Mọi thứ đi ra đi vô đều phải được kư nhận, có sổ sách hẳn ḥi, mỗi lần nhận hay giao tôi đều bắt người ta kư giấy. Một cam nhông như vậy trung b́nh là khoảng gần 2 trăm ngàn, chưa kể tiền lo lót ở địa phương. Nếu kể hết, có thể lên đến hơn một triệu.

    Mose chỉ ngón tay vào một khu nhà kho ở ngoại ô thành phố Chicago. Mới nh́n vào là trong đầu Eliot Ness đă phát hiện ra một kế hoạch tấn công ngay. Chàng lấy cuốn sổ tay, ghi chép những chi tiết quan trọng, hỏi thêm vài câu rồi đứng dậy ra về. Ở lâu không tốt cho cả hai.

    Đi cũng như về, thoáng cái là Eliot Ness dọt ra khỏi cửa. Chưa thèm đi vội, chàng đứng lặng trong bóng tối đúng năm phút đồng hồ để quan sát rồi mới bước mau trở lại chổ xe đậu. Tốt, chiếc xe c̣n nguyên trong bóng tối. Chàng lên xe rồ máy, nhủ thầm: "Vậy là xong một triệu đô la của thằng khốn. Chừng mười chuyến như vậy th́ của núi cũng xập..."

    Ngày hôm sau, Eliot Ness tới văn pḥng sớm chờ gặp trưởng pḥng Mike Casey. Măi gần 9 giờ sáng cha nội mới ḷ ṃ dẫn xác vô. Làm ăn như vầy th́ thảo nào chưa bao giờ quất được thằng Al Capone. Mà coi kỹ khuôn mặt th́ thấy lăo lại có vẻ như đang c̣n say rượu chưa tỉnh. Mike Casey mời Eliot Ness ngồi.

    Đúng như ư chàng đoán, mùi rượu đêm qua c̣n bay ra nồng nặc trong hơi thở của hắn. Thấy mà nản. Cả nước Mỹ bị cấm rượu mà một ông trưởng pḥng cảnh sát lại say sưa tối ngày như thế này th́ ai giữ được luật pháp đây? Hơn nữa, giữa thời đại kinh tế khủng hoảng này tiền lương của một trưởng pḥng đâu có bao nhiêu mà hoang phí như vậy. Có một cái ǵ đó, Eliot Ness không thấy rơ nhưng cứ làm cho chàng suy nghĩ về lăo này măi. Mike Casey đốt điếu thuốc, bắt đầu:

    -Ông ...thanh tra mạnh giỏi. Ông cần tôi làm ǵ cho ông?

    Eliot Ness chỉ vào cái cửa. Mike Casey hiểu ư, đứng dậy ra đóng cửa, nói luôn với cô thư kư:

    -Tôi đang bận tiếp chuyện ông Ness. Ai có gọi cứ bảo chờ.

    Eliot Ness chậm răi tŕnh bày về cái kế hoạch tấn công nhà kho chứa rượu của Al Capone. Chỉ nghe tới hai chữ "tấn công" là mắt ông trưởng pḥng hiện lên một vẻ khóai trá. Eliot Ness không hiểu lăo khoái trá v́ có dịp đi làm thịt chỗ làm ăn của Al Capone hay là v́ biết trước được một bí mật đáng giá ngàn vàng? Thế nào chàng cũng phăng ra, không có ǵ vội.

    Mike Casey ngồi chăm chú nghe không thiếu một chữ. Lâu lâu lại điểm thêm vài câu phê b́nh rất là đúng chỗ. Cuối cùng hắn hỏi:

    -Mà sao ông biết được cái tin đáng giá này hay vậy? Ông có tai mắt nằm trong sào huyệt bọn nó?

    Eliot Ness không thích hạng người ṭ ṃ, nhưng cố gắng đáp tĩnh:

    - Tạm thời ông cứ biết vậy là được rồi. Lúc nào thuận tiện có th́ giờ tôi sẽ chỉ cho ông biết sau.

    Ông trưởng pḥng à lên một tiếng dài, nhíu mày suy nghĩ. Eliot Ness đứng dậy:

    -Tôi cần ông cung cấp gấp cho tôi một người sáng nay để đi thăm ḍ địa điểm trước khi lập kế hoạch tấn công.

    -Dĩ nhiên, ông Ness. Tôi đă nhận được chỉ thị để giúp ông tối đa. Tôi sẽ cho một người lên gặp ông ngay.

    Sau cái bắt tay với trưởng pḥng cảnh sát Casey là Eliot Ness dọt qua văn pḥng ḿnh, có mấy cú điện thoại cần gọi gấp. Cú đầu tiêng gọi về Hoa Thịnh Đốn. Vô ích, ông trưởng pḥng chả giúp được ǵ. Eliot Ness than thở:

    -Sắp sửa có đánh lớn mà ông... vậy c̣n thằng phụ tá của tôi đâu?

    -Phụ tá ǵ? Công việc trên này c̣n bề bộn lắm Ness ơi, để từ từ rồi qua lo cho. Mà sao không xử dụng tối đa khả năng và nhân lực của mấy ông cớm dưới đó? Phải cố gắng mà xoay sở chớ. Chuyện ǵ cũng nhờ đến trung ương hết th́ đâu có được...?

    Eliot Ness cúp máy, lắc đầu. Cú thứ hai, vừa tính gọi cho ông biện lư th́ chuông điện thoại reo vang làm Eliot Ness ngạc nhiên. Không lư ông Morgan hay bà xă gọi ḿnh giờ này, v́ ở đây ngoài hai người đó ra th́ có ai biết được số của chàng. Cảnh sát th́ khỏi nói v́ họ ở sát bên nách, cần ǵ phải gọi cho tốn tiền. Eliot Ness bốc máy, đầu đằng kia một giọng đàn ông nói nhanh nhẩu nghe rất sắc và gọn:

    -Đó có phải là Mr. Ness, cảnh sát đặc vụ của tổng nha tài chánh?

    Eliot Ness giật ḿnh. Không phải v́ cách ăn nói của thằng này mà v́ làm thế nào nó biết được tên tuổi, số ...quân cùng số điện thoại của ḿnh? Mà lại canh ngay đúng cái lúc ḿnh có mặt ở văn pḥng mà gọi tới th́ quả là nguy hiểm.

    Khựng một lúc rồi chàng điềm tĩnh trả lời:

    -Vâng Eliot Ness tôi đây, xin giới chức cho biết quư danh.

    Có tiếng cười nhỏ khoái trá của kẻ nắm được những bí mật của người khác:

    -Gớm, ông cớm liên bang này ăn nói sao mà lịch sự quá cỡ. Thường thường mấy ông cớm đâu có dể tính và lịch sự như vậy...

    Không biết thằng này thuộc loại ǵ nhưng Eliot Ness nghĩ nếu nó đứng trước mặt chàng mà nói vậy th́ khó mà nhịn. Chàng ngồi yên kiên nhẫn nghe đầu giây nọ nói hết câu. Eliot Ness lập lại câu hỏi:

    -Xin ông vui ḷng cho biết tên.

    -Tên hả, ờ quên, tôi là Ferguson, phóng viên của tờ Tribune. Chicago Tribune.

    Eliot Ness thở dài lên một tiếng. Tưởng chỉ New York mới có phóng viên mất dậy, nào ngờ Chicago cũng không thua ǵ. Hèn ǵ. Phóng viên là những thằng rắc rối nhất trên thế giới này. Cuộc đời lăn lộn của Eliot Ness, chàng đă đụng chạm quá nhiều với phóng viên. Chính bọn này là kẻ có đủ uy quyền để đưa những thằng công chức ăn lương nhà nước lên thiên đàng hay xuống địa ngục. Một bài báo, một tấm h́nh chụp vớ vẫn đều có thể là một nhát gươm chặt đứt tương lai của những ông cớm như Eliot Ness. Với chàng, một anh cớm liên bang trong sạch lại tài giỏi th́ đối xử với bọn phóng viên này dễ quá. Có ǵ đâu, chỉ ...giộng cho nó mấy bợp tai là xong ngay. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như vậy, nhất là cuộc đời ở đất tự do như Hiệp Chủng Quốc này. C̣n lạ ǵ, những chức vụ quan trọng trong chính quyền đều do dân bầu. Mà hễ dân bầu th́ có ai dám làm phật ḷng mấy tờ báo, lạng quạng với mấy anh phóng viên khoái nổi tiếng? Đó là cái kẹt. Xếp ḿnh đă sợ báo như vậy th́ ông nội ḿnh cũng không dám ba gai với chúng nó. Ngay cả đến tổng thống Hoa Kỳ trước khi ăn nói c̣n phải uốn lưỡi năm bẩy lần th́ một anh cớm như ḿnh càng phải uốn lưỡi cẩn thận hơn nữa. Eliot Ness nhỏ nhẹ:

    -Thưa ông phóng viên Ferguson, tôi có thể giúp ǵ được cho ông?

    -Nói cho ông rơ, tôi đang làm một bài phóng sự dài về các tổ chức tội ác ở Chicago. Nghe tiếng ông là một nhân viên liên bang tài giỏi và nhiều thao lượt nên muốn xin gặp ông để phỏng vấn.

    Eliot Ness mồi một điếu thuốc, vắn tắt:

    -Tôi rất muốn giúp ông nhưng rất tiếc v́ tôi bận việc lu bù...

    Ferguson cắt ngang câu nói:

    -Ông nghĩ sao về Al Capone?

    Tiên sư, thằng này lanh lợi và ăn nói văng mạng thật, không thua bất kỳ một anh kư giả New York nào. Nếu chàng cúp máy điện thoại, chắc chắn nó sẽ gọi lại. Thôi th́ cứ kiên nhẫn ngồi nghe thằng này muốn ǵ.

    -Tôi không có thói quen bàn về những công tác của ḿnh.

    -Tôi hỏi về Capone kia mà, có nói ǵ đến công tác của ông đâu. Ông nghĩ rằng ông có thể diệt nỗi "đại đế" Al Capone không?

    -Tôi không xuống đây để diệt ai hết. Tôi có bổn phận ḿnh phải làm, thế thôi.

    Một tràng cười khoái trá vang lên ở đầu giây bên kia:

    -Nhân viên gương mẫu. Tôi xin hỏi ông câu này trước khi chấm dứt, ông có biết chuyện chàng hiệp sĩ Don Quichotte cưỡi ngựa đánh nhau với máy xay lúa ngày xưa không?

    -Tôi có đọc qua ngày c̣n ở đại học.

    -Tốt. Ông có bao giờ nghĩ ông là một loại hiệp sĩ Don Quichotte tân thời không?

    Eliot Ness dụi tắt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn. Coi, thuốc tắt rồi mà sao chàng vẫn cứ xoay xoay cho đến lúc nó nát bấy ra. Don Quichotte là một anh hiệp sĩ khùng thời trung cổ, ngày ngày cưỡi ngựa ra đánh nhau với cái mấy cái cánh quạt của máy xay lúa bằng gió. Dĩ nhiên, anh hiệp sĩ này chẳng bao giờ thắng được ... mấy cái cánh quạt. Eliot Ness nhận ra là ḿnh đang nổi sùng nhưng biết rằng thằng phóng viên chỉ mong có vậy, nếu ḿnh lộ một vẻ tức tối tức là trúng kế nó. Chàng trả lời, giọng b́nh thản:

    -Ông Ferguson, tôi không bao giờ tự ví ḿnh với ai hết. Tôi xuống đây là để thi hành một công tác do chính phủ giao phó. Để tôi hỏi ông câu này, tại sao ông biết số điện thoại của tôi mà gọi?

    -Mỗi nghề có cái sở trường của ḿnh ông Ness. Cũng như nghề cớm của ông, ông có những phương thức riêng để làm việc th́ chúng tôi cũng có những "méo mó" riêng để lấy tin tức cho dân chúng đọc. Cái vụ này tôi xin miễn trả lời.

    -No Problem. Xin lỗi ông, tôi phải gác máy v́ c̣n bận rất nhiều việc.

    -Cám ơn ông Ness, ông sẽ gặp lại tôi.

    Eliot Ness gác máy điện thoại. Gặp lại hắn là cái chắc, không có ǵ phải thắc mắc nhưng chàng vẫn chưa biết tại sao thằng chó này lại có số điện thoại và biết được đường đi nước bước của ḿnh. Đi đâu mà vội, coi như là cứ thua nó một keo đi, từ từ rồi sẽ kiếm ra.

    Người nhân viên cảnh sát biệt phái cho Eliot Ness đă có mặt. Nh́n qua một cái, Eliot Ness nhận định được ngay: Trước mặt chàng là một thanh niên khoảng 30 tuổi, ăn mặc rất đẹp, tướng người to con vạm vỡ không thua ǵ ḿnh. Người ḍm thấy thông minh, lanh lẹ. Vậy là tốt rồi, c̣n cái mục tin được hay không là chuyện khác. Nhưng biết làm sao bây giờ. Chàng như một con thú lạ đi lạc giữa rừng mới, không biết chỗ nào là nguy hiễm, chỗ nào là đất làm ăn. Thôi th́ đành ráng mà tin tưởng một cái ǵ hay một ai đó rồi từ từ lập kế hoạch. Kiên nhẫn, đức tính quư nhất của những người có sứ mạng như chàng. Eliot Ness đứng dậy bắt tay người cảnh sát:

    -Chào anh, tôi là Eliot Ness.

    -Chào ông, tôi là Preseusky

    Khỏi phải mất công giới thiệu ǵ lâu cho mất th́ giờ, chàng đóng cửa văn pḥng lại, thảy cho Preseusky tấm bản đồ:

    -Anh biết khu này không?

    Preseusky ḍm xuống tấm bản đồ nơi có một ṿng tṛn đă khoanh sẵn:

    -Biết. Đây ngày trước vốn là một khu kỹ nghệ sản xuất dụng cụ chiến tranh rất sầm uất thời đệ nhất thế chiến. Sau chiến tranh, kinh tế xuống dốc, các cơ xưởng phải đóng cửa nên nó trở thành một khu hầu như bỏ hoang.

    Eliot Ness gật gù:

    -Anh lái xe tới đó được không?

    -Dĩ nhiên!

    -Vậy th́ ḿnh đi.

    Cả hai khoác áo bước ra khỏi sở, phóng lên xe lái về khu vực đă dự tính. Không muốn để lại một dấu hiệu nào đáng nghi ngờ, khi chiếc xe chạy ngang căn nhà kho cũ kỹ phía ngoài mà người mật báo viên cho biết trong đó có chất cỡ hơn 1 triệu đô la tiền rượu, Eliot Ness bảo Preseusky :

    -Cứ giữ yên tốc độ này, khỏi cần phải tốp, tôi quan sát từ phía ngoài được rồi.

    Toàn thể khu vực vắng lặng đến độ tiêu điều. Không có lấy một chiếc xe, một bóng người. Gớm thật, Eliot Ness thầm nghĩ, đúng là dân anh chị bự khôn ngoan.

    Nó dấu rượu ở đây th́ cảnh sát nào dám ṃ tới để lạng quạng. Cứ nh́n máy cái cao ốc bỏ hoang chung quanh với những cánh cửa sổ tít măi trên cao th́ cũng đủ biết khả năng bố trí chiến thuật của tụi này. Chỉ cho chừng năm thằng cô hồn với năm cây súng trường có ống nhắm viển vọng kính canh cứng năm cái cửa sổ th́ nếu có đụng độ, bố thằng nào dám ṃ vào. Không chừng bây giờ lại đang có một cây đeo dính lấy cái phần sọ phía sau của ḿnh cũng nên. Eliot Ness chặc lưỡi.

    Mẹ, chỉ nghe đoàng một phát là máu óc văng bầy nhầy trong xe cho coi. Bạc triệu đô la chứ ít ǵ? Nhưng đă lỡ liều cho liều ...lỡ luôn, Eliot Ness bảo Preseusky:

    -Tốp, tốp.

    Chiếc Ford thắng liền cái kít, Eliot Ness vừa mở cửa xe vừa bảo Preseusky:

    -Ông cứ ngồi yên đây, đừng tắt máy xe và chịu khó móc ra dùm cây shotgun dưới gầm ra lên đạn sẵn cho tôi.

    -O.K. Chief, nhưng mà ông đi đâu vậy?

    -Đi ...đái.

    Tới gần bên hàng rào, Eliot Ness tay vén quần, nhưng cặp mắt th́ cứ như dán vào hai cái cánh cửa đồ sộ của nhà kho. Chàng ước lượng sức nặng. Cửa sắt mà bự như thế này th́ phải hai ba thằng h́ hục đẩy mới mở nỗi, nói ǵ đến chuyện phá. Xong rồi, phải chơi máy ủi đất th́ mới húc văng hai cánh cửa này ra được. C̣n những cây súng trường gắn viễn vọng kính của tụi nó ở trong mấy cái building th́ tính sao đây? Eliot Ness lắc đầu, chưa kiếm ra giải pháp, để từ từ tính sau. Rồi, húc cửa văng ra xong th́ dĩ nhiên cha con tụi nó phải tung cửa ra mà chạy? Chuyện này dễ, đặc hai tiểu đội khoá kín hai con lộ phía sau này là coi như xong.

    Kế hoạch coi như đă xong, Eliot Ness gài lại nút quần, thong thả quay trở lại xe, dáng điệu nhà nhă y như một anh đi lạc kẹt quá phải tấp vào đây trút bầu tâm sự. Chàng vừa ngồi lên xe là Preseusky đă rồ máy, dọt đi cái rào.

    Preseusky quẹo trở ra, chiếc xe mất dần trong đám bụi mù. Đúng như Eliot Ness dự đoán về sức nặng của cánh cửa nhà kho, khi chiếc xe vừa mất hút th́ có ba thằng cô hồn từ trong nhà kho h́ hục đẩy cánh cửa bước ra. Một thằng lách ra ngoài trước chạy tới hàng rào nơi Eliot Ness đứng tiểu lúc năy, ngồi xuống, đưa tay quờ quạng một lúc, hít hít ngữi ngữi rồi nói lớn:

    -Có chuyện rồi anh em ơi, thằng này nó đâu có đứng đây để đái. Nó đứng đây có một mục đích khác.

    Một giọng khác đáp lại:

    -Th́ tao cũng nghi vậy mà. Gọi gấp cho Frankie Rio báo cáo liền...

    Khi chiếc xe chở Eliot Ness ra tới con lộ chánh, chàng cũng kiếm được câu trả lời cho bài toán hóc búa của ḿnh: Muốn tránh mấy cái họng súng trường gắn viển vọng kính kia th́ chỉ có nước là đánh đêm. Đúng. Đánh đêm vừa bất ngờ và thằng chó nào thấy đường mà bắn.

    Chàng tươi nét mặt, rút ra một điếu thuốc châm lửa....

    (c̣n tiếp

  5. #15
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone


    10. 10


    Phải mất thêm ngày nữa Eliot Ness mới kiếm được chiếc xe máy cày chàng dự tính cho cuộc tấn công. Sáng nay chàng dậy sớm. Trước khi ra khỏi nhà chàng ngồi trầm ngâm bên ly cà phê nóng hổi do Catherine vừa pha để suy nghĩ lại một lần chót kế hoạch tấn công trước khi thuyết tŕnh cho toán cảnh sát biệt phái.

    Giác quan thứ sáu bén nhậy của người đàn bà cho Catherine biết là chồng ḿnh sắp sửa mở cuộc đánh lớn đầu tiên vào sào huyệt của tên cướp lừng danh thế giới, Al Capone. Biết chồng đang dồn hết khả năng để suy nghĩ cho kế hoạch, Catherine không hé răng nói một câu, sợ cắt đứt đường tư tưởng của chàng. Eliot Ness nói câu đầu tiên trong ngày:

    -Tối nay ḿnh đừng chờ anh, có thể về rất trễ, không chừng đến sáng mai mới về được.

    Catherine nắm lấy hai vai Eliot Ness, dịu dàng:

    -Anh ráng cẩn thận. Chicago này không phải như New York hay các nơi khác. Em đọc báo nghe nhiều tin động trời lắm.

    Eliot Ness không có tật thích bàn với vợ về những công chuyện ở sở, và càng không bao giờ muốn cho vợ biết về những nguy hiễm hàng ngày. Biết để làm ǵ? Chỉ gây thêm một sự lo lắng không cần thiết cho vợ con. Chàng nghĩ, nếu chết th́ phải chết, có lo âu cũng chả đi đến đâu. Eliot Ness đốt điếu thuốc:

    -Chẳng có ǵ đâu em, Chicago hay New York th́ cũng do ḿnh. Ḿnh cẩn thận th́ không sao hết.

    Rồi chàng khéo léo đổi đề tài, hỏi vợ về chuyện học hành của con gái. Catherine khoe trường sở rất đẹp, và bắt Eliot Ness hứa phải kiếm một ngày rănh rỗi nào đó để đi với nàng lên thăm trường học của con. Eliot Ness gật đầu đồng ư, chàng chỉ biết ...hứa. Hơn ai hết, chàng hiểu chắc có lẽ rất lâu ḿnh mới kiếm được một ngày nghĩ như vậy. Trừ khi, phải, trừ phi thằng khốn đó nằm ngoan ngoăn sau mấy cái chấn song sắt nhà tù.

    Đă đến giờ phải ra đi, Eliot Ness hôn nhẹ lên trán Catherine:

    -Anh đi!

    Catherine đă cầm săn trên tay trái gói đồ ăn trưa gồm hai miếng bánh và một thanh kẹo chocolat, tay bên phải là cây Colt .45 trong bao da đưa cho Eliot Ness. Chàng đeo cây Colt 45 vào nách, khoác áo vét và áo bành tô vào, cầm lấy túi ăn trưa, hôn vợ thêm lần nữa rồi bước ra khỏi nhà.

    Vừa ngồi vào văn pḥng trong sở là chuông điện thoại reo vang. Eliot Ness nhấc ống nói, mặt chàng nhăn lại khi nghe được giọng nói của thằng phóng viên Ferguson:

    -Chào ông Eliot Ness, hai hôm nay ông đi đâu mà tôi kiếm măi không ra.

    Eliot Ness ráng làm ra vẻ thân thiện:

    -Tôi bận chuyện riêng, chuyện gia đ́nh.

    -Chuyện "gia đ́nh" của "Treasury Department" chớ ǵ? Sắp sửa làm ăn "cú lớn" mà sao lại giấu nhau?

    -Xin ông cảm phiền, tôi phải cúp máy v́ đang rất bận công chuyện.

    -À, gần tới giờ họp cho vụ đột kích tối nay chớ ǵ? Tôi đă bảo ông mà, những vụ đột kích "lịch sử" như vậy sao lại giấu nhau? Nếu ông giúp tôi th́ tôi sẽ giúp ông...

    Eliot Ness lại thấy giật ḿnh. Kế hoạch đột kích là kế hoạch tối mật chỉ có ba người biết mà sao thằng khỉ này lại hay được? Kinh nghiệm cho chàng biết có cái ǵ không ổn trong vụ này. Tin này bị tiết lộ chỉ bởi ba người: Trưởng pḥng Mike Casey, ông biện lư Morgan và anh cớm phụ tá chàng: Preseusky. Morgan th́ khỏi phải nói làm ǵ v́ chàng biết ông biện lư rất "sạch". C̣n thằng Preseusky th́ đâu biết ǵ nhiều. Nó chỉ chở chàng tới nơi đó và trở về. Chàng nhớ rơ dọc đường đă không thèm hé miệng nói hở về kế hoạch một câu. Vậy chỉ c̣n lăo trưởng pḥng Morgan thôi.

    Nuốt cơn giận, Eliot Ness trả lời trước khi cúp máy:

    -Tôi cám ơn ông. Tôi không cần ǵ cả.

    Chiếc đồng hồ trên tường cũng chỉ đúng 10 giờ kém 5 phút. Trưởng pḥng Mike Casey bước vào, cười rất tươi:

    -Tụi cảnh sát đặc biệt đă tập họp đầy đủ, họ đang chờ ông tại pḥng họp.

    Eliot Ness nhớ đến cái tin tối mật vừa bị x́ cho nhà báo, chỉ muốn xông tới nắm áo lăo mà hỏi cho ra lẽ nhưng chàng cố nén giận. Chuyện đâu c̣n đó, chờ họp xong tính sau. Chàng đứng dậy theo Mike Casey đi tới pḥng họp.

    Đă quen với những cuộc họp hành quân cảnh sát như vầy tại các nơi khác nên dù đứng trước khoảng 50 cảnh sát viên sắc phục uy nghiêm, mặt mày bặm trợn, Eliot Ness cũng b́nh tĩnh cắt nghĩa cho họ biết công việc phải làm tối hôm nay. Lần đầu tiên, Eliot Ness biểu diễn tấm bản đồ ngoại ô thành phố Chicago có mục tiêu của cuộc đột kích cho mọi người thấy. Eliot Ness chỉ vào cái h́nh chữ nhật có gạch chéo màu đỏ, tiếp tục:

    -Toán A gồm 15 người sẽ chờ sẵn hai bên cánh cửa sắt to lớn này. Khi chiếc máy cày ủi xập cửa, các anh sẽ nhào vào. Lúc đó, ba chiếc xe đậu phía trước sẽ bật đèn lên, rọi sáng cái nhà kho như ban ngày cho tôi. Nếu bị bắn, dĩ nhiên, anh em có quyền bắn trả. Nếu bị tấn công bằng gậy gộc hay dao mác, anh em cũng có quyền tự vệ bằng mọi phương tiện ḿnh sẵn có; kể cả súng. Toán B, 10 người nữa và 5 chiếc xe bít bùng sẽ chận ở con đường phía sau kho. Nên nhớ, phải tóm cổ hết tất cả những người ở trong hay chạy ra ngoài. Tất cả những tù phạm phải giữ tại sở Cảnh sát, chính tôi sẽ phụ trách mục hỏi cung và điều tra trước khi đem ta toà. Toán C là toán cuối cùng dùng để trừ bị cho hai toán trên. Các anh em sẽ bao vây rộng khu vực tấn công. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nhiệm vụ của anh em sẽ là ngăn cản bất kỳ cuộc viện binh nào nếu có của tụi Al Capone. Ngoài ra, chúng ta c̣n có thêm hai chiếc xe cứu thương và một bác sĩ có mặt sẵn để pḥng những trường hợp bất trắc.

    Cả pḥng họp yên lặng như tờ. Eliot Ness nh́n xuống cử toạ nói tiếp:

    -Về giờ tấn công th́ rất tiếc, tôi không thể cho anh em biết liền lúc này được.

    Các anh em nên có mặt tại đây vào lúc 8 giờ tối. Chuẩn bị đem đồ ăn theo v́ có thể sáng mai công tác mới hoàn thành được. Những chi tiết khác của cuộc tấn công tôi sẽ thông báo cho các trưởng toán của anh em.

    Chàng chấm dứt. Phía dưới là 50 khuôn mặt lạnh lùng đang nh́n lên như 50 pho tượng đá. Chán thật, Eliot Ness thầm nghĩ. Một cuộc đột kích "đi vào lịch sử" như vầy mà xem ra anh nào cũng tà tà, chẳng có ma nào thèm để ư đến th́ khó mà thành công. Dù không phải là một nhà ngoại giao hay một chính trị gia, chàng cố gắng hết sức để mở một nụ cười thân thiện, ráng làm sao cho nụ cười gượng ép của ḿnh đừng biến thành cái nhăn:

    -Các anh em có ǵ hỏi xin cứ tự nhiên. Một cánh tay dơ lên:

    -Xin ông Ness cho biết ai là người trực tiếp chỉ huy cuộc tấn công này?

    -Tôi. Đích thân tôi sẽ trực tiếp chỉ huy và chịu trách nhiệm. C̣n ai hỏi ǵ nữa không?

    Chờ một lúc không thấy bàn tay nào dơ lên, Eliot Ness cho giải tán buổi họp.

    Chàng quay sang Mike Casey:

    -Nếu ông rănh, tôi muốn nói chuyện riêng với ông một chút.

    -Dĩ nhiên, ai chớ ông Ness th́ có bận đến mấy tôi cũng phải có chút th́ giờ cho ông. Xin mời vào văn pḥng tôi.

    -Không, ...văn pḥng tôi.

    Mike Casy nhún đôi vai mập thù lù của ḿnh ra cái vẻ "đâu cũng được, anh em cả mà". Cả hai vừa bước ra tới hành lanh chính th́ Eliot Ness nh́n thấy một người đội mũ phớt với cái máy chụp h́nh tổ bố nơi tay đang chờ sẵn từ lúc nào. Linh tính cho Eliot Ness biết hắn phải là thằng phóng viên Ferguson. Đúng như chàng nghĩ, chỉ cái nh́n thoáng, khuôn mặt "bô trai", cặp môi dầy và đôi mắt sáng ngời của nó cho chàng biết đây một tưp cực kỳ thông minh và có nhiều tham vọng. Mà nó lẹ tay quá chừng. Eliot Ness chưa kịp mở miệng th́ đă thấy cái máy h́nh đưa lên rồi tách một cái, ánh sáng của ngọn đèn Flash chói loà cả hành lang bé nhỏ. Tiên sư, chưa ra quân đă bị ...chụp h́nh nguyên con. Cái flash vừa nháy xong là đă nghe giọng nó ...đẩy tới, vừa có vẻ cầu tài vừa có vẻ đo lường phản ứng người đối diện:

    -Chào ông Ness, thật là quư hóa, tôi ...t́nh cờ được gặp ông ở đây.

    Eliot Ness bắt tay Ferguson:

    -Chào ông Ferguson Tên tôi là Ness, Eliot Ness, ...hân hạnh được biết ông.

    -Có lẽ ông đă biết, tôi là Ferguson. Tôi xin lỗi v́ đă quầy rầy ông mấy ngày qua nhưng ông thông cảm dùm.

    Bắt tay xong là Eliot Ness tiếp tục rảo bước, làm như không có sự hiện diện của Ferguson trong hành lang. Nhà báo chuyên nghiệp mà, Ferguson không lấy thế làm phật ḷng, đi theo Eliot Ness, tiếp tục:

    -Báo chí là cái nghề bạc bẽo nhất. Tuần trước trong khi đi phỏng vấn để kiếm đề tài viết về vấn đề giáo dục, tôi đă bị một một bà giáo trường bà sơ St. Gabriel phang nguyên cái b́nh mực vào người. Nếu không né kịp th́ chắc là sức đầu bễ trán rồi. Mà tôi có hỏi ǵ quá đáng đâu, tôi chỉ nói sự thực....

    Mike Casey nham nhở xía vào:

    -May là ông gặp bà giáo yếu chứ gặp tôi th́ đă ăn nguyên một dùi cui vô đầu.

    Ferguson không để ư đến câu đùa rẻ tiền của cớm Mike Casy, tiếp tục tấn công con mồi chính là Eliot Ness:

    -Ông nghĩ ǵ về luật cấm rượu?

    -Tôi nhớ h́nh như ông đă hỏi tôi câu này rồi.

    -Tôi muốn ông lập lại.

    -Quốc hội đă thông qua đạo luật Voltstead năm 1920. Đó là luật. Tất cả mọi công dân đầu phải tuân theo luật của chính phủ ban hành.

    Chưởng thứ hai nặng hơn:

    -Ông có dám long trọng thề là từ ngày đạo luật Voltstead ra đời, ông chưa bao giờ uống một ngụm rượu hay một ly bia không?

    Eliot Ness đă biết trước thế nào nó cũng gài được một câu làm ḿnh kẹt. Mà nó gài như vậy để làm ǵ? Thông thường, ít có anh kư giả nào muốn đi gây chuyện với các cơ quan cảnh sát. Có thể v́ muốn bài của ḿnh có nhiều mục đặc biệt hơn đồng nghiệp, cũng có thể v́ ...trời sinh nó ra như vậy. Hoặc, biết đâu chừng, cũng có thể v́ nó ăn lương tháng của Al Capone? Đây là một bài toán khác mà Eliot Ness phải t́m cho ra đáp số. Về câu hỏi của thằng này, quả thật chàng cũng không nhớ là gần mười năm nay, ḿnh có bao giờ làm thử một ngụm bia hay một hớp rượu. Nếu trả lời là có th́ kẹt, mà trả lời không th́ có vẻ là hơi láo. Eliot Ness bước mau hơn, b́nh tĩnh trả lời:

    -Tôi nghĩ đó là chuyện riêng tư.

    -Ông là công chức nhà nước, được trả lương bởi những đồng tiền chúng tôi đóng thuế, tôi nghĩ ông nên thành thật với dân chúng.

    Eliot Ness tiếp tục đi thẳng. Ferguson nhất định không chịu bỏ qua:

    -Sao ông Ness, ông có bao giờ uống rượu, nghĩa là ông có bao giờ vi phạm luật cấm rượu của chính phủ không?

    Tiên sư cha thằng nhà báo mất dạy, cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng. Đă đến nước này th́ Eliot Ness nghĩ ḿnh phải phản pháo, phải tốp thằng này ngay lúc nó mới bắt đầu. Ḿnh c̣n ở Chicago này ít nhất là một năm nữa, không thể để nó ăn hiếp được. Chàng dừng bước, quay nh́n Ferguson, cặp mắt như bắn ra những tia lửa:

    -Ông Ferguson, ông là một phóng viên, tôi là một cảnh sát, cả hai chúng ta đều có công việc để làm. Ông viết tin tức phóng sự, tôi đi bắt cướp. Câu hỏi vừa rồi của ông là một câu hỏi ngu xuẩn, vi phạm đến đời tư của người khác. Tôi khuyên ông, nếu muốn biết tin tức để viết, nên đặt những câu hỏi đi thẳng vào vấn đề.

    Chàng nắm lấy cái máy h́nh của Ferguson, nói thật chậm:

    -Hợp tác với chúng tôi, ông sẽ có nhiều cái lợi. Chống đối chúng tôi, ông sẽ không được hưởng bất kỳ một ân huệ nào cả. Ông hiểu không?

    Lăn lộn trong nghề báo chí đă lâu, Ferguson học được nhiều kinh nghiệm. Kinh nghiệm thứ nhất là phải biết tùy trường hợp, tùy người mà đặt câu hỏi. Ví như đi phỏng vấn Al Capone, hắn ăn nói rất ư tứ và nhiều khi lại c̣n đâm ra lể độ. Đi phỏng vấn mấy ông dân cử th́ hắn tự coi hắn như ông vua con. Muốn hỏi ǵ th́ hỏi, muốn xấc láo ǵ cũng được. Mấy ông dân cử tức lắm, biết thằng này làm khó ḿnh nhưng phải ráng uốn ḿnh ch́u chuộng hắn. Lạng quạng hắn để bậy vài câu trên báo là có thể tàn cuộc đời. C̣n đối với mấy thầy cảnh sát th́ khác. V́ đa số những chức vụ lớn đều do dân bầu hay được chỉ định v́ có thế lực chính trị nên hễ càng ngồi cao th́ càng sợ báo chí. Đối với những anh cảnh sát viên quèn th́ có cho kẹo hắn cũng không dám ăn nói móc ḷ. Lần bị đấm xém bể quai hàm và máy h́nh bị liệng xuống sông hồi mới ra nghề c̣n làm hắn lạnh gáy. C̣n anh chàng cớm liên bang này, Ferguson biết Eliot Ness là một tay có giáo dục tŕnh độ đại học, tính t́nh lại chưa biết rơ, nên muốn thử vài câu hỏi ḍ đường. Nhưng xem ra có vẻ khó ăn, đụng thứ thiệt rồi. Cái làm cho Ferguson ngán nhất là cặp mắt của Eliot Ness. Nó có vẻ thông minh, dữ tợn và quyết đoán vô cùng. Chicago này chỉ một người khác có được cặp mắt này là hung thần Al Capone. Coi, hắn nh́n ḿnh dữ dội như thế kia th́ không chừng sủa bậy thêm một câu là hắn dám xông tới nện cho một trận ra ǵ lắm. Thôi để từ từ, ai dại ǵ đưa con cọp tới đường cùng. Ferguson xuống nước, miệng mỉm cười cầu tài:

    -Ông Ness, ông hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ hỏi ông để lấy tin tức cho vui thôi mà.

    Eliot Ness buông tay ra, lạnh lùng:

    -Tốt, nếu ông muốn biết tin tức th́ cho đến giờ này tôi không có ǵ để cho ông hết. Những ǵ ông biết về tôi, tôi nghĩ đă là quá đủ. Vào một giờ phút thuận tiện, tôi sẽ mở cuộc họp báo.

    Eliot Ness và Mike Casey bước vào văn pḥng của chàng. Lần này Ferguson không buồn đi theo, đứng tiu nghĩu với khuôn mặt bối rối ngoài hàng lang.

    Eliot Ness gài điếu thuốc vào môi, vô đề:

    -Có một điều thắc mắc trong đầu nên tôi muốn gặp riêng ông để hỏi, xin ông đừng phiền.

    Mike Casey gác chéo chân, duỗi người thoải mái trên ghế:

    -Xin tự nhiên, ông Ness.

    -Cái tin tức đột kích vào tối ngày hôm nay ở sở cảnh sát này chỉ có ông và tôi biết, làm sao thằng phóng viên Ferguson biết được.

    Lăo mập cười, đưa hai tay ra phân bua:

    -Trời. Ông phải nhớ là trên tôi c̣n có ông Cảnh Sát Trưởng. Trong ty này có chuyện ǵ mà tôi không phải tŕnh cho xếp tôi biết, dù nó có quan trọng hay không? Sau khi nói chuyện với ông là tôi có bổn phận phải tŕnh cho xếp biết diễn tiến của kế hoạch. Cũng xin ông nhớ cho một điều là trước khi ông xuống đây, chúng tôi cũng đă trải qua gần mười năm "chiến tranh" với tụi Mafia này. Nhiều chiến sĩ cảnh sát trong anh em chúng tôi đă ngă gục. Mà nghĩ cho cùng, làm vậy đâu có ǵ trái luật đâu ông Ness?

    Eliot Ness thấy như ḿnh đang đi vào một con ngơ cụt. Dĩ nhiên, chuyện lăo Casey làm rất là hữu lư, không thể trách vào đâu được. Một khi tin tức đă lọt đến người thứ ba tức ông cảnh sát trưởng th́ đâu c̣n ǵ là đột kích bí mật nữa. Eliot Ness lắc đầu đứng dậy tiễn Mike Casey ra cửa, không nói thêm một lời. Nh́n cái bộ tịch của Eliot Ness, lăo cảnh sát biết chàng đang thất vọng lắm.

    Trước khi quay lui, lăo ch́a tay ra bắt Eliot Ness:

    -Chúc ông thành công tối nay. Sau khi trả lời hai tiếng "cám ơn" khô khan, chàng quay trở lại ngồi nơi bàn giấy thừ người suy nghĩ. Phóng viên Ferguson c̣n đứng lăng văng nơi hành lang, không hiểu hai người nói ǵ với nhau mà mặt lăo Casey khi bước ra coi thấy hí hửng và yêu đời quá chừng....

    Chuông đồng hồ điểm 12 tiếng. Làm việc và suy nghĩ liên miên từ lúc 5 giờ sáng, Eliot Ness quyết định đi thả bộ một ṿng ngoài trời cho thoải mái tinh thần.

    Trời Chicago đang vào thu. Trên không những đám mây xám giăng kín cả trời Chicago. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ kéo đến thổi tung những chiếc lá vàng, cuốn chúng bay lác đác trên con đường chàng đang thả bộ. Với điếu thuốc lá trên môi, Eliot Ness ngây ngất tận hưởng những giây phút thoải mái cuối cùng trước cuộc tấn công tối nay. Chàng biết rơ, kể từ tối nay trở đi, công tác của chàng bước sang một khúc rẽ mới. Đó là sự xuất đầu lộ diện từ trong bóng tối để đánh thật mạnh vào đám Al Capone. Cái tên Eliot Ness sẽ trở thành một cái tên cho Al Capone nguyền rủa. Không chừng chàng lại được "hân hạnh" nằm trong sổ đen của nó. Muốn ra sao th́ ra, chàng dự định sẽ xuống tay không thương tiếc, không cần đếm xỉa đến cái đám cảnh sát địa phương có thật sự giúp chàng hay không. Tất cả những cơ sở làm ăn của Al Capone, theo như kế hoạch, phải bị triệt hạ. Tất cả những ai muốn cản con đường chàng đi đều sẽ bị khai trừ, dù kẻ đó là Al Capone hay là trưởng pḥng Mike Casey. Cho đến ngay cả thị trưởng Thompson, nếu cần thiết, chàng sẽ không ngần ngại lôi hắn ra toà. Đất Hoa Kỳ đầy dẫy những thằng trộm cướp, nhưng cũng không thiếu những cảnh sát cương quyết và tài ba như chàng. Luật phát Chicago sẽ được tái lập, chàng tự nhủ với ḷng ḿnh.

    Đi bách bộ một lát, chàng mua tờ báo rồi kiếm một cái ghế bên vệ đường ngồi đọc. Quan sát khách bộ hành ngược xuôi trên lề đường, chàng mới để ư là ḿnh đang ngồi trước một tiệm bán quần aó sang trọng. Gần đó, dưới cái bảng "Tuyệt đối cấm đậu xe", là ch́nh ́nh một chiếc Limousine láng bóng nằm ngay đó như thách thức thiên hạ với thằng tài xế mặt mũi cô hồn đang ngồi gác cẳng huưt gió.
    Vốn là một kẻ thượng tôn pháp luật, những chuyện ǵ trái luật xảy ra trước mũi dù nhỏ đến đâu cùng làm cho Eliot Ness thấy ngứa mắt nhưng hôm nay chàng phớt tỉnh, cúi đầu đọc báo tiếp. Tối nay c̣n nhiều chuyện làm, chuyện giữa đàng đừng nên thắc mắc. Bỏ tờ báo xuống, Eliot Ness lơ đăng mồi điếu thuốc và bỗng nh́n thấy một anh cảnh sát mặc sắc phục đang tà tà bước tới. Eliot Ness dư biết, cảnh sát đi tuần bằng chân là thứ cảnh sát hạng bét của Chicago, thường chỉ để cho các tay mới ra trường hay những ông già đảm trách. Thời buổi này đâu có nạn cướp giựt chạy bộ. Tay phải của người cảnh sát ve vẫy cái cây dùi cui coi rất điệu nghệ. Thầy cảnh sát tới gần chiếc xe, ngắm tới ngắm lui. Khi đă chắc ăn là chiếc xe đậu một cách bất hợp pháp, thầy tới bên tên tài xế, gơ nhẹ cây dùi cui vào nóc xe hắn. Eliot Ness thích thú quan sát một cảnh sát Chicago đang hành sự trong cái thành phố ...rừng này. Coi, sao thấy thằng tài xế vẫn tỉnh bơ, cái chân gác trên "tableau" cũng không chịu bỏ xuống. Thày cảnh sát hơi giận, sẵn giọng:

    -Ê chú kia, chú có thấy cái bảng cấm đậu xe không?

    -Thấy chớ, bảng bự chầng dầng như vậy không thấy sao được?

    -Vậy th́ c̣n chờ ǵ nữa, de ra dùm, kiếm chỗ khác mà đậu.

    Thằng tài xế bây giờ mới quay ra ngoài, tay móc ra một tấm danh thiếp đưa cho thầy cảnh sát. Không hiểu cái tấm danh thiếp của ai và viết ǵ nhưng khi đọc xong là thấy thầy cảnh sát thay đổi thái độ liền. Hết cái vẻ hung hăn, thầy cười một cái rồi rút lẹ. Thằng tài xế cất tấm danh thiếp vào túi, tiếp tục ngồi huưt gió chờ chủ.

    Mục kích không thiếu một chi tiết, Eliot Ness thấy muốn lộn gan. Cảnh sát Chicago nầy tệ đến vậy sao? Hoặc chiếc xe này là xe của cảnh sát ch́m ngụy trang? Hay đó là xe của một ông bự nào đó. Mà nếu càng làm lớn th́ càng nên giữ luật pháp chứ, có đâu mà như vậy? Eliot Ness lắc đầu không có ư kiến. Vả lại, những tính toán, những lo âu và chi tiết của cuộc tấn công tối nay làm cho chàng chỉ một lúc sau là quên bén chuyện này. Một lúc lâu sau, lại có tiếng giày đinh dộng cộp cộp trên vĩa hè. Ai đi đứng mà coi bộ dữ dằn quá cỡ. Tiếng giày đinh vang lên át hẵn những bước chân khác. Eliot Ness ngước lên để vừa vặn nh́n thấy một thầy cảnh sát khác đang tà tà đi tới. To con. H́nh ảnh khó hiểu vừa rồi của cảnh sát Chicago c̣n trong trí nên Eliot Ness chỉ nh́n phớt qua rồi lại cúi xuống. Nhưng tự nhiên có một cái ǵ đó làm chàng phải ngẫng đầu lên trở lại. Coi người ngợm của thầy cảnh sát này thấy sao mà oai phong lẫm liệt quá chừng. Tướng người cao ít nhất phải là gần 6 feet với những bắp thịt cuồn cuộn như muốn phá tung lớp vải ka ki dù rất dày. Dáng đi chững chạc khoan thai như vầy th́ nhất định phải là "quư tướng". Đi đứng đă ngon vậy, cây dùi cui trong tay thầy c̣n xoay tít như cái chong chóng tàu bay một cách thiện nghệ. Khi thầy tới gần hơn, Eliot Ness có vẻ thất vọng v́ thấy thầy đă hơi già, xấp sỉ cỡ bốn mươi tuổi. Tướng tá coi ngon lành nhưng chắc v́ cao niên nên được điều động về đây để đi gác đường. Eliot Ness lắc đầu tiếc rẽ. Một tay ngon lành cỡ đó mà phải đi gác đường thật là phí của trời. Nhưng mà ai biết được, nhiều khi tướng tá coi ngon lành vậy mà lại "dỡ ̣m" nên mới được giao cho nhiệm vụ gác đường. Tuy nghĩ vậy nhưng chàng vẫn thích cái khuôn mặt sương sương đẹp hào hùng và cặp râu mép dày đậm. Khả năng thiên phú cho chàng biết đây không phải là một mẫu người tầm thường mà phải là một thứ dám làm chuyện lớn. Ngon lành vậy th́ tại sao lại đi gác đường? Eliot Ness không t́m ra câu trả lời.


    (c̣n tiếp)

  6. #16
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    X

    11. 11

    Thích thú hơn, Eliot Ness nh́n thấy thầy tà tà tiến tới đằng sau chiếc xe Limousine đậu ngang ngược ngay dưới bảng cấm. Thằng tài xế vẫn c̣n ngồi gác chân bất động nơi băng trước.

    Cũng như người cảnh sát lúc nảy, thầy dạo một ṿng chung quanh xe quan sát rồi ṿng ra phía trước, tới bên người tài xế.

    Thằng ngồi trong xe tuy biết có cảnh sát đến nhưng vẫn ngồi ĺ, mắt nh́n thẳng, làm như mọi chuyện trên đời này kể cả chuyện đậu xe trái luật và thày cảnh sát bên ngoài như không là ǵ cả. Thầy cảnh sát đứng yên một lúc quan sát thằng tài xế, chưa thèm mở miệng và chưa thèm có phản ứng. Thầy có cái nh́n của một con mèo đứng ngắm con chuột lớn lối v́ chưa biết địch thủ của ḿnh là núi Thái Sơn.

    Thầy cảnh sát dơ cây dùi cui gơ nhẹ nhẹ vào mui xe, ra dấu muốn nói chuyện với nó.

    Vẫn ĺ lợm, tên tài xế rút ra một điếu thuốc châm lửa, thở khói, mắt tỉnh queo nh́n thẳng. Dáng điệu như vậy th́ rơ ràng là nó có coi cảnh sát Chicago ra cái ǵ đâu?

    Tự nhiên nghe đến rầm một tiếng đinh tai nhức óc, cây dùi cui của thầy Cảnh Sát đă dộng hết sức xuống trần xe. Chiếc xe mới tinh bị hỏm xuống một miếng hơi lớn. Tên tài xế giật nẩy ḿnh lên, điếu thuốc rớt xuống áo. Hắn đưa tay ra phủi đành đạch, miệng văng tục om ṣm.

    Kiếm được điếu thuốc đang cháy rớt trong áo ḿnh không phải là chuyện dễ làm nhưng hắn cũng lôi ra được rồi vừa chửi rủa vừa mở cửa bước xuống, mặt mũi nhăn nhó v́ bị phỏng đến mấy chỗ trong ngực. Ai yếu bóng vía nh́n thấy cảnh này cũng có thể đoán là nó sẽ bằm xác thầy cảnh sát kia ra làm trăm mănh cho hả giận. Eliot Ness mở một nụ cười sảng khoái. Chàng đă đoán không sai. Đă chờ đợi sẵn, thằng nọ vừa đặt chân xuống đất là thầy cảnh sát dă thọt cây dùi cui vô bụng hắn, đẩy thằng này dựa sát vào xe:

    -Ai cho mày đậu xe chỗ này thằng mất dạy? Mày hiểu tiếng Mỹ không?

    Câu trả lời của hắn là một tiếng chửi thề. Thầy cảnh sát nới lỏng cây dùi cui, cười cười:

    -Thằng chó đẻ, đă đậu xe ẩu tả mà c̣n dám lăng mạ nhân viên công lực. Cảnh sát là bạn dân, tao đâu thèm đánh mày làm ǵ cho có thương tích. Mày có nhiệm vụ giữ xe th́ tao có nhiệm vụ giữ ǵn an ninh trật tự. Mầy làm khó tao th́ tao làm khó mày. Coi nè.

    Nói dứt câu là đă nghe đến xoảng một tiếng. Cây dùi cui lần này nện vào tấm kính sau của chiếc xe Limousine. Nguyên cái cửa kính bị vỡ nát, văng tung toé. Thằng tài xế chưng hửng, lại gầm lên một tràng chửi rủa thô bỉ khác. Cây dùi cui trong tay thày cảnh sát lại xoay tít như chong chóng rồi ...hạ xuống nơi một tấm kính khác của chiếc xe. Một rừng thủy tinh vụn lại bay lả tả xuống khắp nơi trong xe, trên đường cái. Thằng tài xế không tin được con mắt ḿnh. Chicago này có thằng cảnh sát khùng nào dám xử sự như vậy với chiếc xe của phụ tá Frank Nitti, chiếc Cadilac Limousine trị giá 15 ngàn đô la (Năm 1930 tương đương với 150 ngàn đô la năm 1988) mà ông phụ tá cưng hơn cả cây colt .45 của ḿnh. Hàng ngày, dù bận rộn đến đâu, chính Frank Nittie bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để o bế, lau chùi nó. Một vết dơ nhỏ trong xe hay ngoài xe mà phụ tá thấy được th́ thế nào cũng bị mắng mơ. Nó không dám tưởng tượng ra cái cảnh phụ tá đi shopping ra và nh́n thấy cái xe hơi qúy giá của ḿnh bị tàn phai nhan sắc tả tơi như vậy. Nóng tánh như phụ tá, hắn dám rút súng ra nổ bậy một phát vào ngực ḿnh rồi muốn ra sao th́ ra lắm.

    Hoảng quá hóa liều, thằng tài xế xúi quẩy tḥ tay vô trong áo để móc súng ăn thua đủ.

    Nhưng cánh tay chưa kịp chạm vô báng súng th́ đầu cây dùi cui oan khiên đă đẩy tới, kèm cứng dưới nách, đẩy nó té ngược một lần nữa vô chiếc Limousine. Cảm thấy nơi nách phải bị đau đớn chịu không nổi, cánh tay của tên tài xế từ từ buông ra rồi rớt xuống. Nhanh như chớp, bàn tay c̣n lại của thầy cảnh sát bay tới, rờ một cái là đă móc ra được cây Magnum 38 của nó. Vẫn cái giọng khinh khỉnh, thầy hỏi:

    -Ai cho mày mang súng thằng du đăng này, có giấy phép không, đưa coi.

    Mục kích không thiếu một chi tiết, Eliot Ness mừng như mở cờ trong bụng. Nếu ở Chicago này c̣n người nào đáng tin cậy th́ đây phải là một người.

    Thằng tài xế tḥ tay vào túi, không móc ra cái giấy phép đeo súng mà lại móc ra tấm danh thiếp lúc năy đưa cho thầy cảnh sát. Thầy cầm lấy, nh́n lướt qua rồi trả lại. Eliot Ness lại càng thích thú hơn khi nghe thầy cảnh sát chửi thề:

    -Đ.M. tao biểu đưa giấy phép tao coi, sao lại đưa thứ danh thiếp của thằng trưởng pḥng cảnh sát tham nhũng chó chết Mike Casey cho tao làm ǵ?

    Cặp mắt của thầy cảnh sát tự dưng long lên đầy uất hận khi nhắc đến hai chữ Mike Casey. Thầy buông thằng tài xế ra, vung cây dùi cui lên một lần nữa. Cái cửa kính thứ ba bị đánh vỡ tung. Dường như chưa hả cơn giận, thầy cảnh sát lại vung cây dùi cui lên đập lia lịa xuống cái kính trước. Những tiếng loảng xoẳng vang lên tiếp. Mới đầu nghe rơ, nhưng càng về sau th́ chàng nhỏ đi. Kiếng đă vỡ hết rồi, c̣n đâu nữa mà đập. Cái kiếng trước quả là thứ mắt tiền, đă bị đánh vụn ra từng mănh nhưng nó không chịu rớt xuống mà dính cứng với nhau coi như một mớ màn nhện vĩ đại, nham nhỡ. Thày xé nát tờ danh thiếp rồi thọt mạnh cây dùi cui moi một lỗ hỗng trước mặt ghế tài xế:

    -Đáng lẽ tao c̣n biên cho mày cái giấy phạt nhưng tính tao không thích giấy tờ lôi thôi, mất th́ giờ. Từ này về sau nên nhớ là đậu xe th́ đừng bao giờ đậu ở những chỗ cấm. Và nếu đă làm ǵ trái luật, khi gặp cảnh sát th́ phải coi cảnh sát là ...ông cố nội tụi mày, phải dạ thưa cho lễ phép, c̣n ngang ngược như cái kiễu hồi năy th́ có ngày mất mạng nghe con. Rồi, Đ.M. muốn lái về th́ phải coi qua cái lỗ này để nhớ đến tao nghe không thằng khốn nạn. Đây chỉ mới là một bài học sơ khởi thôi.

    Súng đă bị tước, chiếc xe đă tàn phai nhan sắc mà không làm ǵ được, thằng tài xế đứng yên như bị trời trồng. Nó đau khổ nh́n chiếc xe mới cách đây năm phút c̣n là một tác phẩm thượng thặng, một món trang sức quyền quư trị giá 15 ngàn đô của nền kỹ nghệ Hoa Kỳ mà bây giờ coi thấy thê thảm chẳng khác ǵ một chiếc xe thế phải của quân đội trong nghĩa địa xe hơi. Thầy cảnh sát lật ngược cây súng sáu, mở buồng chứa thả cho mấy viên đạn rớt xuống ḷng bàn tay rồi thảy lại cho thằng tài xế:

    -Súng của mày đây, giữ lấy. Tao có lấy nó về hay c̣ng đầu mày đem về nhốt th́ thằng khốn nạn Mike Casey cũng sẽ trả lại cho mầy. Mất công tao làm báo cáo để nó lại có dịp để làm khó tao và ăn thêm tiền của Al Capone. Bây giờ leo lên xe, ḍm qua cái lỗ này mà lái cái xe thổ tả ra khỏi mắt tao. Mày đậu đây lâu thêm chút nữa là tao sẽ biến cái xe này thành một đống sắt vụn. Hiểu tao không thằng chó đẻ?

    Kinh ngạc nhưng mừng rỡ, tên tài xế run run chụp lấy cây súng, mở cửa xe leo lên. Hắn vừa vặn công tắc xe th́ thầy cảnh sát lại tḥ đầu vô:

    -Trước khi đi, nói cho mày biết đây là khu vực trách nhiệm của tao. Tao cóc cần biết mày làm ǵ hay quen biết ai, trong khu vực của tao nếu có bảng cấm đậu xe th́ đừng đậu, có bảng cấm đái th́ đừng đái. Thằng nào trái luật là tao cứ thẳng tay. Tử tế th́ tao chơi tử tề, giang hồ th́ tao chơi theo luật giang hồ, muốn thứ ǵ có thứ đó. Trong trường hợp mày muốn khiếu nại với sở an ninh cảnh sát, số thẻ hành sự của tao là 982, và tên tao là Malone. Gary Malone, thuộc ban ...gác đường. Mày cũng có quyền về nói với bọn thằng Al Capone là chính tay tao đă đập chiếc xe này, nếu thằng nào muốn kiện tụng th́ lên sở cảnh sát gặp tao. C̣n thằng nào muốn ăn thua với tao th́ cứ ra đây, tao không xử dụng Tommy Gun nhưng biết xài thứ khác ngon hơn, shotgun. Tao gác khúc đường này mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Hiểu chưa?

    Thằng tài xế mặt mày tái mét, gật đầu rồ máy xe. Vài ba người hiếu kỳ đang đứng xem vội vàng tránh bước. Khi chiếc xe de lui ngang qua trước mặt thầy cảnh sát, Gary Malone nhổ toẹt một băi nước miếng vào phía trong xe, xuyên qua lớp cửa kiếng vừa bị đập nát rồi tiện tay nện một phát dùi cui cuối cùng vào cái bóng đèn xe phía trước. Một tiếng bụp gọn ghẽ vang lên.

    Đứng trên vỉa hè, gần cái ghế của Eliot Ness, Gary Malone tỉnh queo chống dùi cui nh́n chiếc Limousine bây giờ trông giống như một chiếc xe thổ mộ chở quan tài người chết từ từ lăn bánh. Hắn nói vọng theo:

    -Đ.M. tưởng thằng Gary Malone này không biết cách trị tụi bay hả. Lần sau nhớ đậu xe cho đúng chỗ...

    Gary Malone vừa tính rảo bước th́ Eliot Ness cất tiếng:

    -Gặp tôi là tôi kiện hộc máu ông ra.

    Gary Malone quay người, nh́n thấy Eliot Ness, hắn nhíu mày. A, té ra lại c̣n một thằng khùng muốn dỡn mặt với cảnh sát. Bộ nó chắc chưa thấy chiếc xe của Frank Nitti vừa bị đập nát. Gary Malone gằn giọng:

    -Hê, ai cho chú mày xía vô chuyện của làm việc của cảnh sát?

    -Tôi nghĩ mỗi công dân Hoa Kỳ đều có quyền được đối xử công bằng trước pháp luật.

    Gary Malone nhăn mặt như vừa đánh hơi thấy một thằng phá đám. Hắn tiến tới gần bên Eliot Ness, vỗ cây dùi cui vào tay ḿnh nghe bóc bóc:

    -Ê, chú em đa sự. Ai cho chú mày cái quyền dạy luật pháp cho cảnh sát. Đặc biệt thứ cảnh sát như tao, gần hai mươi năm trong nghề. Đứng dậy coi thằng ông nội, đưa coi có chút giấy tờ tùy thân ǵ không?

    Vẫn ngồi yên, Eliot Ness gài một điếu thuốc vào môi, tḥ tay vô trong áo vét tính móc cái hộp quẹt. Nhưng tay chàng chưa kịp đụng vào túi th́ cây dùi cui đă như một lằn chớp thọt vào khoảng dưới nách chàng, y hệt như lúc nảy hắn đă làm với thằng tài xế. Cây dùi cui đụng phải vật ǵ cứng cứng, Gary Malone bèn đẩy mạnh hơn, dí người Eliot Ness sát vào lưng ghế công viên:

    -Ê, ai cho mày đeo súng thằng phá đám này? Đứng lên tao coi, hai tay bỏ ra ngoài đàng hoàng, đừng có dại mà dỡ tṛ, tao chỉ cần quất một cây là mày gục ngay tại chỗ bây giờ.

    Không muốn cuộc gặp gỡ ban đầu đi quá trớn, Eliot Ness trả lời:

    -Tôi có giấy phép đeo súng. Tôi là cảnh sát của sở đặc vụ liên bang.

    Gary Malone quả là con người tinh mắt. Chỉ chừng đó thôi đủ cho hắn biết ngay chàng là một nhân viên liên bang thứ thiệt. Cây dùi cui được rút lại. Giọng hắn trở nên hiền hậu hơn:

    -Sorry ông cớm liên bang, tại ông gây trước chớ không phải tại tôi.

    Nói vừa xong là Gary Malone quay người bước lui, làm như không muốn dây dưa ǵ đến mấy ông cớm này.

    Eliot Ness nói vọng theo:

    -Ông cảnh sát kia, ông chưa làm hết bổn phận ḿnh?

    Gary Malone dừng bước, vẫn không thèm quay đầu nh́n lại:

    -Bổn phận ǵ?

    -Bổn phận xét giấy tờ của ông. Ông biết tôi có súng sao lại bỏ đi trước khi kiểm soát tôi?

    -Tại v́ tôi biết ông là một nhân viên liên bang.

    -Sao ông làm cảnh sát mà lại dễ tin vậy? Bất cứ thằng ngu nào cũng có quyền xưng ḿnh là nhân viên cảnh sát liên bang. Nếu tôi không phải là nhân viên liên bang thật th́ cái mạng ông đă đi đời rồi.

    Gary Malone xoay người bước trở lại gần Eliot Ness:

    -Ông cớm liên bang lẩm cẩm. Để tôi dạy cho chút bài học vỡ ḷng của cảnh sát. Thứ nhứt, cái bộ đồ vét ...rẻ tiền của ông đang mặc chứng tỏ ông là một công chức nhà nước. Dân chơi nó diện áo quần mắc gấp trăm lần ông. Thứ hai, ban ngày ban nhật, không có thằng ngu nào đeo súng trong người mà dám ngồi khơi khơi ngoài ghế công viên như ông. Thứ ba, cũng không có thằng khùng nào tự nhiên lại đi xưng ḿnh là nhân viên liên bang với một thầy cảnh sát. ăn cái giải ǵ? Nhiêu đó đủ chưa?

    Khỏi cần đợi câu trả lời, Gary Malone lại quay lui, gơ những bước chân chắc nịch xuống đường, tay ve vẩy cây dùi cui.

    Eliot Ness nói vọng theo:

    -Đồng ư với ông. Ông rảnh ở lại đây tôi muốn nói chuyện với ông chút xíu.

    Không thèm quay đầu lại, Gary Malone đáp tỉnh bơ:

    -Chả có chuyện ǵ để nói hết. Ông lo chuyện của ông, tôi lo chuyện của tôi.

    Người ngợm ǵ khó tánh và kỳ cục, Eliot Ness thầm nghĩ. Ngựa chứng thường là những con ngựa giỏi nhất nếu biết cách trị. Từ lúc mới vào nghề cách đây mười năm, Eliot Ness có một cái tài lạ là cái tài đánh hơi ra nhân tài. Trăm lần như một, những ǵ chàng đoán về một người nào đó luôn luôn đúng. Chính nhờ cái tài này mà những công tác của Eliot Ness dù khó khăn cách mấy cũng luôn luôn thành công. Nhưng cái làm cho chàng buồn nhất là dường như chàng có số "sát quân". Những người cộng sự viên tài giỏi và thân tín của Eliot Ness thường bị bỏ mạng trong khi hành sự. Lần cuối cùng, thằng Weerison, bắn hay và lanh lẹ tưởng không ai có thể hơn được mà cuối cùng bị chết banh xác v́ trái bom gài trong xe của chàng. Tụi đầu trâu tính đặt bom giết chàng nhưng cu cậu Weerison sáng hôm ấy không hiểu hứng t́nh làm sao bèn chơi cái màn " Xếp ngồi đây để em đi lấy xe cho xếp". Số nó là số chết thật, xưa nay nó có bao giờ chơi cái tṛ điếu đóm này đâu? Xe đâu chẳng thấy, chỉ nghe một tiếng ùm long trời lỡ đất vang lên. Cả xe lẫn người không c̣n mănh nào nguyên vẹn. Bị nhiều lần như vậy nên Eliot Ness đâm ra hăi. Không phải hăi cho ḿnh nhưng cho những cộng sự viên của ḿnh. Sáng hôm nay, cái mùi "nhân tài" của con người Gary Malone lại toát ra làm chàng cảm thấy thèm chịu không được. Không chừng đây có thể là cái đáp số của cả bài toán Al Capone mà cả nước Mỹ chưa làm sao giải được.

    Được rồi, hắn không tới với ḿnh th́ ḿnh tới với hắn. Eliot Ness đứng dậy rảo bước theo Gary Malone:

    -Tôi đi theo ông để nói chuyện chút được không?

    Gary Malone quay ngang, nh́n Eliot Ness từ đầu tới chân như đánh giá coi thử ông cớm liên bang này ngon tới cỡ nào:

    -Đúng ra, theo luật th́ không được nhưng v́ ông cũng là cảnh sát như tôi nên tôi ...xí xóa.

    Cả hai sóng đôi. Eliot Ness đưa tay ra bắt:

    -Xin giới thiệu, tôi là Ness, Eliot Ness, cảnh sát đặc vụ thuộc toán đặc nhiệm của bộ tài chánh nha ngân khố.

    Gary Malone cười:

    -Chức vụ ǵ mà dài quá sao nhớ hết? C̣n tôi, Gary Malone, cảnh sát gác đường Chicago. Đơn giản vậy thôi.

    Tính t́nh ông cớm này thật khó chịu. Eliot Ness cười cầu tài:

    -Tôi rất hân hạnh được biết ông.

    Eliot Ness chờ để nghe câu trả lời "Tôi cũng hân hạnh gặp ông" đáp lễ nhưng chẳng thấy ǵ. Tốt, vậy là tay này không thích khách sáo, ḷe loẹt. Chàng bắt chuyện:

    -Ông đi ...gác đường lâu chưa?

    Hỏi xong, Eliot Ness mới biết là ḿnh vừa hỏi một câu ...vô duyên. Gary Malone gục gặc cái đầu:

    -Đủ lâu để biết những con đường nào cần phải đi thường xuyên, những con đường nào không cần đi nhiều, và lúc nào có thể bỏ về nhà ngủ được mà không bị ai quấy rầy.

    -Tốt. Tôi muốn đề nghị với ông một chuyện.

    -Chuyện ǵ?

    -Nói thật với ông, tôi mới được biệt phái từ Hoa Thịnh đốn xuống để lo dẹp cái vụ nấu rượu lậu dưới này. Tôi thấy ông là một người có khả năng, tôi muốn mời ông vào làm việc với tôi. Dĩ nhiên, ông thấy đó, làm cho chính phủ liên bang th́ quyền lợi nhiều hơn. Tôi bảo đảm sẽ đưa ông vào với nha Ngân Khố. Đặc biệt hơn, tôi sẽ vận động để người ta tính luôn những thời gian thâm niên của sở cảnh sát vào nha ngân khố luôn. Mai mốt về hưu, tiền hưu trí nhiều phải biết...

    Gary Malone cười khỉnh:

    -Xin thành thật cám ơn ông. Nếu ông không chấp, tôi xin phép để tôi ... dạy cho ông bài học thứ hai của nghề cảnh sát. Muốn tuyển nhân viên giỏi làm việc, chỉ có hai nơi: Một là ông vô trường huấn luyện cảnh sát mà móc nó ra, hai là xuống hầm văn thư của bộ quốc pḥng nghiên cứu hồ sơ rồi lựa chọn. Trong cái đám TQLC dữ dằn, thế nào ông cũng chẳng kiếm được một thằng cớm ngoại hạng. Ở trường cảnh sát là tốt nhất v́ chúng nó c̣n sạch, c̣n lư tưởng. Ra nghề cảnh sát chừng vài năm, không ít th́ nhiều, thằng nào cũng biết ăn bẩn. Kẹt lắm, nếu như ông muốn tuyển mộ người từ nhân viên cảnh sát th́ cũng không bao giờ nên chọn cái đám cảnh sát gác đường mà tuyển. Tụi này, như tôi đây chẳng hạn, ông tuyển về chỉ có nước làm gác dan. Nếu có tài th́ chúng tôi đă không phải cuốc bộ ngày 8 tiếng ngoài trời nắng chang chang như thế này. Điểm quan trọng khác nữa, trong ṿng vài chục phút đồng hồ không đủ để cho người ta nhận xét tường tận về một người được. Công việc của ông làm rất là quan trọng và nguy hiểm, tôi tưởng ty ngân khố đă dạy ông kỹ vấn đề này rồi.

    Đă nghe bài học thứ nhất lúc năy, giờ nghe bài học thứ hai Eliot Ness cũng chẳng lấy ǵ làm khó chịu nhưng ngược lại, chàng c̣n thấy khoái hắn là đằng khác. Đúng là típ người sinh ra để làm chuyện lớn: Không khoe khoang tự đại, không dễ bị cám dỗ với những mồi ngon tiền bạc, tương lai bảo đảm. Cái làm chàng thắc mắc măi từ năy đến giờ là tại sao con người như Gary Malone lại đi làm cảnh sát gác đường? Chắc chắn phải có câu trả lời nhưng bây giờ th́ hăy để đó đă. Chàng công nhận, Gary Malone đă nói rất đúng. Nhưng chỉ đúng có phần đầu thôi, phần thứ hai là hắn trật lất. Eliot Ness có thể gặp một kẻ lạ mặt, chỉ nói vài ba câu chuyện là có thể biết ngay đó là hạng người nào rồi. Quá khứ của mười năm vùng vẫy chứng minh cho chàng biết ḿnh chưa bao giờ trật.

    Eliot Ness châm lửa điếu thuốc:

    -Tôi đồng ư với ông điểm đầu tiên. Nhưng điểm thứ hai về nhận xét con người th́ xin lỗi ông, ông nói trật rồi. Tôi chỉ cần nói chuyện với ai một lần là có thể biết được tài năng của người đó. V́ vậy tôi mới đề nghị với ông. Tôi biết ông là người tài.

    Gary Malone lại cười, hàng râu mép chĩa thẳng ra hai bên:

    -Ông không sợ một ngày kia sẽ hối hận về những ǵ ḿnh vừa nói à? Đúng rồi, hồi năy ông thấy tôi đập cửa xe một thằng Mafia, ông cho tôi là oai hùng lắm hả. Nếu chịu khó suy nghĩ một chút, ông sẽ thấy tôi làm vậy là thiếu khôn ngoan. Chỉ v́ một chút nóng năy mà gây óan thù vặt, tôi sẽ đón nhận hậu quả của nó. Khi làm việc v́ quan trọng, không ai lựa những người nóng tánh. Ông nghĩ thế nào mà lại chọn tôi?

    -Tôi biết sau vụ đó có nhiều uẩn khúc nên tôi không trách ông. Nhưng tôi lập lại, tôi biết ông là người có khả năng. Xin ông giúp tôi một tay.

    Một thoáng im lặng, rồi câu trả lời dứt khoát của Gary Malone:

    -Tôi già rồi, nội một khúc đường vắng gác c̣n chưa xong, sức lực đâu đi theo mấy ông cớm liên bang. Xin cám ơn ông về những lời khen, tôi rất tiếc là không giúp ǵ ông được hết.

    Khi muốn câu một con cá nào, người ta thường dùng mồi để dụ nó. Nếu thả xuống mồi này mà thấy cá không cắn th́ người đi câu phải nghĩ đến miếng mồi khác, to hơn, hấp dẫn hơn hay phải dời chỗ đến một gịng nước khác yên tĩnh. Con cá Gary Malone chắc phải là thứ cá hiếm. Không biết dùng mồi ǵ để nhữ hắn đây. Tiền bạc, hắn không ham. Danh vọng và một tương lai bảo đảm hắn cũng chê. Vậy hắn muốn ǵ? Muốn an nhàn chăng? Cái vụ đập bể kính xe vừa rồi của thằng Frank Nitti chứng tỏ hắn không phải là loại cớm sợ trách nhiệm, muốn an nhàn. Rắc rối quá, Eliot Ness chưa t́m ra câu trả lời. Chàng bỗng hỏi vu vơ:

    -Gia đ́nh ông thế nào, được mấy cháu rồi?

    Lại một câu gọn lỏn:

    -Ly dị lâu rồi. Sống độc thân.

    Vừa nói, Gary Malone vừa đưa mắt quét một ṿng chung quanh ḿnh. Ánh mắt sáng quắt như điện, ḍm tới đâu là hào quang toát ra tới đó. Cây gậy trong tay hắn thỉnh thoảng lại quay tít lên một ṿng:

    -C̣n ông, gia đ́nh thế nào?

    -Tôi được một bé gái. Cháu năm nay gần 8 tuổi.

    Gary Malone ḍm ra xa xa:

    -Cách đây 20 năm, lúc mới vào nghề, tôi cũng có một gia đ́nh ...

    Eliot Ness mừng rỡ. Hắn chịu nói chuyện là c̣n có hy vọng. Chàng chờ đợi nghe tiếp câu chuyện 20 năm về trước. Nhưng chỉ tới đó là hết, h́nh như Gary Malone chợt nhớ ra là ḿnh vừa nói hơi nhiều với ông cớm lạ này nên im bặt. Những bước chân lộp cộp của đôi giày đinh vang lên đều đều trên vĩa hè.
    Nói chuyện với ai cũng thế, hễ sau vài lần bị "tạt nước lạnh" vào mặt là người đối thoại, dù có ĺ lợm đến đâu cũng kiếm đường rút. Nhưng Eliot Ness là một người kiên nhẫn, đâu thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được, bèn thử cú chót:

    -Có nhiều khi ở đời, cơ hội đến mà ḿnh không bắt lấy th́ sẽ mất đi. Tôi có một đề nghị lần nữa với ông, ông nên suy nghĩ lại. Ty Ngân Khố cần những người hăo hạng như ông.

    Gary Malone lắc đầu liền:

    -Cám ơn ông bạn. Tôi chẳng có bao giờ nghĩ lại hết. Không là không. Ông nên để dành th́ giờ thuyết phục tôi mà về lập kế hoạch với đám các nhân viên của sở. Chắc chắn họ có nhiều tài hơn anh cảnh sát già gác đường này.
    Eliot Ness nói nhỏ vừa đủ cho Gary Malone nghe:

    -Tôi xuống đây một ḿnh, chẳng có ai giúp đỡ cả.

    Gary Malone tự nhiên dừng bước, quay sang nh́n Eliot Ness như ngắm một con quái vật:

    -Ông Ness không nói giỡn anh em chớ. Ông xuống đây một ḿnh? Ông tính đi nghỉ mát hay xuống đây để dẹp tụi Al Capone?

    -Dẹp thằng Al Capone là công tác của tôi. Thật ra, tôi không muốn làm anh hùng hay là một thứ độc quái nào hết. Đó là chỉ thị của pḥng đặc vụ. Tôi là nhân viên nên phải thi hành.

    Gary Malone vỗ mạnh cây dùi cui vô ḷng bàn tay ḿnh nghe đến "chát" một cái, chữi thề lên một câu như có vẻ không tin:

    -Chỉ thị ǵ ...ngu thấy mẹ. Tại sao mấy ông nội ở Hoa Thịnh Đốn lại làm cái việc kỳ vậy nhỉ? Gởi người ta xuống đây một ḿnh để dẹp tụi Al Capone. Bộ mấy ông tưởng thằng Al Capone này là một thằng du đăng mới ra nghề? Ra mấy cha ở trên đó không biết đọc báo à?

    Eliot Ness lắc đầu:

    -Báo chí th́ ngày nào mấy xếp chả đọc? Ngoài mớ báo chí, c̣n có các tin tức t́nh báo, các bài sưu tra dài cả trăm trang gởi về mỗi ngày. Đâu có chuyện ǵ qua mặt nổi Hoa Thịnh Đốn. Cái kẹt là ngân sách điều hành chỉ có vậy. Hơn nửa, đó là phương thức làm việc của Hoa Thịnh Đốn. Mới đầu, chỉ bắt đầu bằng một người, nếu thấy khó khăn, sẽ gởi thêm.

    -Lỡ người đó bị bắn chết nhăn răng th́ làm sao?

    Eliot Ness nhún vai:

    -Xui xẽo. Gởi người khác.

    Gary Malone nh́n Eliot Ness nói với giọng thuyết phục:

    -Ông Ness, tôi chưa biết ông tài giỏi cỡ nào, mưu lược làm sao, nhưng tôi thành thật khen ông một câu: Ông là một người can đảm. Vừa rồi, ông đem cái "Treasury Department" ra khoe với tôi, nào là lương cao bổng lộc nhiều v.v... Tôi nói một câu, xin ông đừng buồn: Có cho vàng tôi cũng không dám đút đầu đi làm việc cho mấy ông. Cái vốn quư nhất của con người, luôn luôn đi trước mọi thứ khác là mạng sống. Mất cái này là mất tất cả. Mấy ông làm ăn và tính toán như vậy chẳng khác nào đem con bỏ chợ. Ai dám làm việc với mấy ông?

    Eliot Ness cảm thấy mệt mơi. Trong ṿng chưa tới một tiếng đồng hồ, chàng học được tới ba bài học của người cảnh sát gác đường. Cơ sự như thế này th́ đành tạm rút lui để tính kế khác. Chàng vận dụng sức lực để biểu diễn một nụ cười, đưa tay ra bắt Gary Malone:

    -Cám ơn ông bạn Gary Malone về bài học thứ ba của ông. Ngay bây giờ tôi cảm thấy khôn ngoan hơn sau khi học thêm được ba bài học của ông. Hôm nào rănh, chúng ta gặp nhau nữa để nói chuyện được không?

    Gary Malone nh́n bàn tay chàng, ngần ngừ một lúc rồi nắm lấy xiết chặt:

    -Chúc ông may mắn.

    -Tối nay, tôi sẽ tấn công đợt đầu, ông có bài học ǵ cho tôi không?

    -Lấy người ở đâu mà tấn công?

    -Ty cảnh sát!

    Eliot Ness nh́n thấy một vẻ vừa ...thương hại vừa khó chịu trên khuôn mặt Gary Malone. Hắn cau mày:

    -Không có bài học nào nhưng tôi có ư kiến này: Nếu tôi là ông, tôi sẽ đánh điện về Hoa Thịnh Đốn xin gởi lên cấp tốc vài tiểu đoàn TQLC để tăng cường cho ông trước khi tấn công. Chúc ông may mắn. Eliot Ness quay gót, lẩm bẩm trong miệng cái số thẻ hành sự của Gary Malone: "982, 982...". Hôm nay coi như "thua" đi. Chàng biết và tin tưởng rằng trước sau ǵ ḿnh cũng móc được cái huy hiệu bằng đồng có đóng chữ "Treasury Department" trên ngực hắn. Cái khó là kiếm ra vàng, khi đă biết vàng nằm ở đâu rồi th́ công việc đào xới không phải là một vấn đề...

    (c̣n tiếp)

  7. #17
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Xếp Al Capone

    12. 12

    Giờ "G" để tấn công, theo kế hoạch là 2 giờ sáng. Khoảng một giờ đồng hồ trước đó, như một vị tư lệnh chiến trường tài ba, Eliot Ness đă cho bố trí lực lượng cảnh sát tăng phái một cách hoàn hảo.

    Tất cả diễn ra một cách âm thầm bí mật, đẹp hơn cả dự đoán của chàng. Khẩu lệnh cuối cùng trước khi tấn công là: "Thằng đội nón đỏ là "người của ḿnh". Cứ bắt nó lên xe như mọi người nhưng xin quư vị đừng đụng đến nó". Khi cho mọi người phân tán để chuẩn bị lên xe, Eliot Ness ngoắc thằng Preseusky:

    -Chú mày đi chung xe với tao. Nhờ chú mày vô văn pḥng đem dùm mấy cái búa bửa củi theo. Tối nay ḿnh sẽ không để một giọt rượu nào nằm yên trong thùng.

    Preseusky mau mắn gật đầu.

    Hai chục phút sau, chiếc xe của hai người theo đoàn công voa mấy chục chiếc của cảnh sát âm thầm tiến vào mục tiêu đă định.

    Eliot Ness có vẻ hài ḷng v́ cảnh sát Chicago thi hành những chỉ thị của chàng không trật một chi tiết. Đâu đó bố trí và chuẩn bị sẵn sàng.

    Ngồi trong xe với Preseusky, Eliot Ness thỉnh thoảng bụm tay chiếu đèn pin để nh́n đồng hồ. Bên cạnh chàng, Preseusky giữ một vẻ yên lặng kỳ lạ. Eliot Ness nghĩ đến người cảnh sát buổi chiều đă đập bể tấm kiếng của thằng sừng sỏ Frank Nittie.

    Chàng để ư đến cặp mắt người cảnh sát quắc lên giận giữ khi nghe nhắc đến cái tên "Mike Casey." Chắc chắn phải có một bí ẩn ǵ hoặc một liên lạc kỳ lạ ǵ đó giữa Mike Casey và Gary Malone. Eliot Ness ḍ hỏi Preseusky:

    -Anh gia nhập nghành cảnh sát lâu chưa?

    -Chừng năm năm.

    -Anh quen biết Mike Casey không?

    -Ông ấy là xếp tôi, nếu không quen nhiều cũng ít.

    -C̣n Gary Malone?

    Preseusky xoay đầu nh́n Eliot Ness có vẻ ngạc nhiên:

    -Ông mới ở Hoa Thịnh Đốn xuống mà cũng biết "bàn tay thép" Malone à?

    -"Bàn tay thép", tên ǵ nghe gớm vậy?

    Preseusky chậm răi:

    -Thành thật mà nói, Cảnh sát ở Chicago này chỉ c̣n có Gary Malone là sạch. Mà sao ông biết Gary Malone?

    -T́nh cờ sáng hôm nay tôi có dịp nh́n thấy Gary Malone thi hành bổn phận cảnh sát gác đường.

    Preseusky chặc lưỡi:

    -Tài nghệ cở Gary Malone mà đi gác đường th́ Chicago này đúng là hết thời. Ông biết Gary Malone có ...ba đời cớm trong máu.

    Gịng họ của hắn từ ông nội xuống đến cha đến con đều là cớm của Chicago.

    -Vậy chắc hắn phạm phải một lỗi ǵ lớn lắm nên mới bị "đi đày" thê thảm như vậy.

    Preseusky quay khung cửa sổ cao lên một chút, dường như không muốn ai nghe những ǵ hắn sắp nói:

    -Không, Malone không có lỗi ǵ cả. Cái lỗi duy nhất của hắn là hắn không chịu ăn lương của Al Capone?

    -Không ăn lương của Al Capone, vậy cảnh sát chicago này đă ăn lương của Chicago hết rồi sao?

    Eliot Ness thấy lành lạnh nơi gáy. Nếu đúng như thằng cảnh sát này vừa nói th́ kế hoạch tấn công tối hôm nay coi như huề. Không chừng ḿnh lại c̣n mất mạng. Tự nhiên, chàng cảm thấy cô đơn vô cùng giữa đám người mà đáng lư ra phải gọi là "chiến hữu" của ḿnh.

    Preseusky tiếp tục:

    -Cái đó th́ khó nói. Chắc chắn là có nhiều người trong ty ăn lương của Al Capone nhưng ai sạch ai trong làm sao ḿnh biết được?

    -Vậy anh, anh có ăn lương không?

    Preseusky do dự một chút rồi trả lời:

    -Không, tôi không có dính dáng tới Al Capone.

    Nghe cũng cảm thấy hơi yên ḷng nhưng Eliot Ness nghĩ, nếu nó ăn th́ sức mấy nó dám nói cho ḿnh biết. Kế hoạch tấn công đă đi đến giai đoạn không thể nào rút lại được nữa. Đă lỡ ngồi trên lưng cọp th́ đành phải ngồi cho trót. Eliot Ness mua cảm t́nh:

    -Hỏi vậy cho vui thôi chứ tôi không nghĩ là anh ăn lương của Al Capone đâu. Này, c̣n ông Malone nếu không ăn lương th́ thôi chớ ai có quyền đày hắn đi gác đường như vậy?

    -Mike Casey.

    -Mike Casey?

    -Đúng. Ông chưa biết chứ ngày xưa cả hai là một đôi bạn cảnh sát rất thân. Cả hai đều là những cảnh sát thượng thặng của Chicago.

    -Rồi một người lên một người xuống phải không?

    -Cũng gần đúng như vậy.

    Sau khi bà vợ của Mike Casey bị tai nạn xe hơi chết th́ hắn thay đổi tính nết. Thứ nhất là hắn trở thành nghiện rượu, thứ hai là hắn hay thích đi thăm các ổ điếm của Al Capone.

    Eliot Ness bắt đầu hiểu nhiều thêm một chút. Dĩ nhiên, cảnh sát mà đi chơi bời th́ sức mấy thằng nào dám lấy tiền. Nó không lấy tiền ḿnh th́ ḿnh cũng đâu dám hạch sách khi thi hành phận sự. Sống ở đời, phải có qua có lại th́ mới lâu dài. Preseusky tiếp tục:

    -Những ngày đó, tuy có đi lại với tụi Al Capone nhưng Mike Casey dù sao cũng c̣n chút lương tâm của một anh cớm trong người, chưa đến nỗi tệ. Nhưng đến khi luật cấm rượu của chính phủ ban hành th́ hắn trở thành lệ thuộc nặng hơn vào Al Capone cho đến khi chính thức làm nô lệ cho Al Capone.

    -V́ rượu hay v́ tiền?

    -V́ cả hai thứ th́ đúng hơn.Mỗi ngày hắn phải làm cỡ 3/4 chai whiskey th́ mới đứng vững được.Mà ở Chicago trong thời buổi cấm rượu này có ai đủ khả năng cung cấp cho lăo mỗi ngày một chai whiskey ngoại trừ Al Capone? C̣n cái này nữa, ông biết sao hắn lên được chức trưởng pḥng không? Chính Al Capone mua tặng cho gă chức đó ngày sinh nhật của gă cách đây 4 năm.

    Quả đúng là ...Chicago.

    Eliot Ness không tin được lỗ tai ḿnh, hỏi:

    -Vậy người đẩy Gary Malone ra đường chính là Mike Casey?

    -Chớ c̣n ai vào đó nữa.

    Eliot Ness che tay bật đèn pin nh́n đồng hồ. Chỉ c̣n 15 phút nữa là đến giờ tấn công.

    Chàng ra dấu cho Preseusky rồi bước xuống xe.

    Đi kiểm sóat một ṿng trong bóng tối, Eliot Ness nhận thấy tất cả mọi người đều đă chuẩn bị đầy đủ. Theo đúng chỉ thị, chiếc xe ủi đất bắt đầu nổ máy cho ấm, người tài xế mặc áo giáp đang ngồi tít trên cao yên lặng.

    Đúng 2 giờ sáng, Eliot Ness bấm đèn pin ra hiệu.

    Hàng chục chiếc xe cảnh sát đồng loạt bật đèn pha, rọi sáng căn nhà kho vĩ đại. Chiếc máy cày dơ bững, từ từ tiến tới. Theo sau là hai tiểu đội cảnh sát trang bị đủ mọi loại súng ống và dùi cui.

    Ầm một tiếng trời long đất lỡ vang lên, hai cánh cửa sắt bị chiếc máy cày ủi sập. Cả nhà kho vĩ đại rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ.

    Lẹ như chớp, cảnh sát vừa quát tháo vừa xông vào. Trái với dự đoán của Eliot Ness, đèn đuốc trong nhà kho vẫn thắp sáng trưng, cảnh sát không gặp một sự kháng cự nào. Đúng hơn, cảnh sát chỉ bắt gặp hai thằng gác dan đang ngồi đánh bài vặt một góc nhà.

    Tốt, càng ít người th́ nhà tù càng ít chật, không có ǵ phải bận tâm, chàng chỉ chú ư đến hàng trăm thùng gỗ mới tinh c̣n đóng dấu "Made in Canada" chất đầy trong kho. Hai ông gác dan bị bắt đứng dựng vào tường, lục sóat. Cảnh sát báo cáo không t́m thấy súng ống ǵ hết.

    "Đưa cây búa đây", Eliot Ness hét lớn.

    Cầm búa trong tay, lựa một kiện hàng, chàng dùng hết sức bổ xuống. Nắp thùng bung ra, Eliot Ness tḥ tay vô trong đám rơm đệm ṃ mẫm. Quái lạ, sao không thấy ǵ cả. Ṃ sâu hơn, tay chàng chạm phải vật ǵ nhọn nhọn.

    Cái ǵ đây? Rượu ǵ mà có cái đầu nhọn hoắc vậy? Kéo nó ra, Eliot Ness mới biết đó là một cây ...dù.

    Nổi điên, chàng cầm búa bửa tơi bời xuống một chập, mở thêm bốn thùng nữa, cũng chẳng t́m thấy một chai rượu nào hết. Lúc này bắt đầu có tiếng ś sầm của đám cảnh sát, vài tiếng cười nho nhỏ đă bốc lên.

    Eliot Ness ra lệnh:

    -Anh em tháo hết tất cả những cái thùng này ra cho tôi. Rượu lậu nó phải dấu đâu trong này.

    Cảnh sát ra tay làm việc. Chỉ trong ṿng nửa tiếng đồng hồ, họ đă làm xong phận sự.

    Và chuyện Eliot Ness lo sợ nhất đă tới: Có t́m thấy chai rượu mẹ nào đâu, chỉ toàn là dù và một mớ đồ chơi con nít nhập cảng.

    Tiếng ś sầm của đám cảnh sát trở thành những câu đối thoại mĩa mai, càng lúc càng trở nên to hơn. Có người c̣n bật cười lên hô hố càng làm ông thanh tra liên bang chới với.

    Rồi chẳng bao lâu, cả khu nhà kho biến thành một cái chợ ồn ào.

    Có thể nói, tất cả những cảnh sát viên có mặt nơi đó đều không dấu được một vẻ hả hê trên nét mặt, kể cả thằng Preseusky. Eliot Ness giận tím mặt lại.

    Trong cuộc đời, chưa bao giờ chàng bị hố một cú đau như thế này. Phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ b́nh tĩnh, Eliot Ness ra lệnh cho bọn cảnh sát đóng các nắp thùng lại và làm biên bản cuộc đột kích, rồi tà tà bước ra ngoài nhà kho. Chàng cần kiếm một chỗ vắng vẻ để suy nghĩ về nguyên nhân của sự thất bại này. Các nhân viên cảnh sát đang tụm năm tụm ba đấu láo ngoài trời, thấy chàng bước ra liền lăng đi chỗ khác.

    Trời ban đêm lồng lộng gió. Eliot Ness rút bao thuốc lá, đốt điếu thuốc đầu tiên kể từ lúc kế hoạch tấn công bắt đầu. Hơn lúc nào hết, chàng cảm thấy thấm thía câu nói của thằng phóng viên mắc dịch Ferguson: "Ông có biết chuyện chàng hiệp sĩ Don Quichotte đi đánh nhau với cánh quạt của máy xay lúa không? Ông có phải là một Don Quichotte không?". Một nhân viên lẫy lừng và tiếng tăm của Hoa Thịnh Đốn gởi xuống Chicago đă bị Al Capone cho vào xiếc như một thằng con nít.

    Ngày mai đây, báo chí khắp nước Mỹ sẽ chạy hàng tít lớn đại khái như vầy: "Cảnh sát liên bang đột nhập bất hợp pháp một kho chứa hàng nhập cảng ...hợp pháp". Ông trưởng pḥng của chàng sẽ gọi điện thoại xuống. Rồi biện lư Morgan sẽ phải thanh minh thanh nga với báo chí, thị trưởng Chicago lại lên Radio để cắt nghĩa sự hành quân vô ư thức này. Dĩ nhiên, đây là một dịp hiếm có để thằng phóng viên chó đẻ Ferguson đưa chàng lên máy chém.

    Nhưng đó chỉ là kết quả của cuộc tấn công hụt ngày hôm nay. Eliot Ness biết rơ một điều: chàng không phải là Don Quichotte. Sự thất bại ngày hôm nay càng làm cho chàng trở nên quyết liệt hơn. Kể từ đây, cái tên Al Capone đối với chàng không phải là một công tác để thi hành nữa.

    Nó đă trở thành một vấn đề cá nhân, một mối thù, một mối nhục cần phải rửa. Chuyện quan nhất Eliot Ness cần phải biết bây giờ là tại sao kế hoạch tấn công chuẩn bị tỉ mỉ như vậy mà đă trở nên một cái tṛ cười cho thiên hạ. Chàng nhận định tṛ cười này chỉ có thể xảy ra v́ một trong hai lư do. Hoặc thằng Stash Mose cho tin tức tầm bậy để gạt ḿnh, hoặc là chính ty cảnh sát đă mật báo cho trùm Al Capone biết trước. Hai giả thuyết trên đều có thể kiểm chứng được rơ ràng ngày hôm nay.

    Eliot Ness nh́n lên bầu trời vằng vặc trăng sao, thề với ḷng ḿnh: "Sau cuộc thất bại đau đớn ngày hôm nay sẽ là những khó khăn, nhưng cuối cùng chiến thắng sẽ về ta. Nếu không diệt được Al Capone, thề nhất định không rời khỏi Chicago."

    Giữa lúc chàng đang măi mê suy nghĩ th́ bỗng thấy bốn năm luồng ánh sáng đèn flash của mấy cái máy chụp h́nh lóe lên liên tiếp. Trước mặt chàng, lố nhố khoảng chừng chục ông phóng viên nhà báo đang hùng hổ tiến tới.

    Dẫn đầu tụi này, dĩ nhiên không ai khác hơn là thằng ...chó đẻ Ferguson:

    -Kính chào ông Ness, xin ông cho biết cảm tưởng của cuộc hành quân ngày hôm nay.

    Eliot Ness lặng người. Làm sao tụi này đánh mùi mau đến như vậy. Nhưng nổi giận giờ này cũng chả ích ǵ.

    Nếu cuộc tấn công thành công th́ chẳng nói, c̣n thất bại như thế này th́ mặt mũi nào trả lời phỏng vấn.

    Đám phóng viên tiến tới gần hơn, vừa tiến tới vừa nháy bóng loạn lên. Những cây bút và giấy viết đă chuẩn bị sẵn sàng:

    -Xin ông vui ḷng cho biết ông chuẩn bị lực lượng gồm bao nhiêu người để tấn công ngày hôm nay?

    Ở giây phút ...bi thảm này, Eliot Ness bỗng lóe lên một ư nghĩ.

    Công tâm mà nhận xét, chàng chẳng có ǵ phải dấu diếm hay xấu hổ hết. Thua keo này bày keo khác. Là một tay chơi đúng độ, ḿnh nên thẳng thắng nh́n nhận sự thất bại của ḿnh một cách khách quan và can đảm. Đổ tội cho thời thế hay cho ai khác chỉ làm bản chất con người trở nên hèn đi. Một tay chơi ngoại hạng của chính phủ liên bang Hoa Kỳ không thể làm thế được. Câu trả lời của
    Eliot Ness làm thằng Ferguson chưng hửng:

    - Tôi có vài điều muốn tuyên bố với quư vị báo chí. Thứ nhất, tôi, Eliot Ness, cảnh sát đặc vụ của tổng nha ngân khố Hoa Kỳ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn cuộc hành quân này. Thứ hai, cuộc tấn công này phải nói là một thất bại hoàn toàn mà người đáng trách nhất phải nói là tôi. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm và chấp nhận lầm lỗi của ḿnh. Nếu mấy ông muốn, có thể ghi lên báo như vầy: "Chúng tôi, hay đúng hơn là tôi đă bị lừa dễ dàng như những đứa con nít" Chúng tôi chẳng tịch thu được ǵ cả. Tất cả đồ đạc trong kho đều là những hàng nhập cảng hợp pháp.

    Ferguson có vẻ khoái lời thú tội chân thành mà hắn không ngờ nghe được từ một anh cớm. Xưa nay, có ông cớm nào dám chơi ngon vậy? Hể có chút ít chiến công th́ một thổi ra làm hai, ba, đấu vang trời vang đất. C̣n nếu bị người ta đưa vào xiếc th́ câm như hến, dấu kỹ như mèo dấu cứt.

    Thói đời mà! Ferguson tự nhiên thấy có cảm t́nh với anh cớm mà mới sáng nay xém tí nữa đă quăng ḿnh ra khỏi cửa sổ.

    Rất từ tốn, Eliot Ness tiếp:

    -Xin các ông nhà báo ghi thêm rằng, tôi bị thua trận này nhưng cuộc chiến chưa kết thúc đâu.

    Những kẻ nào tưởng rằng chúng tôi sẽ bỏ cuộc là lầm to. Những cuộc đột kích sắp tới sẽ được tổ chức quy cũ hơn, và lớn hơn. Tôi sẽ tấn công vào nơi mà kẻ thù của chúng ta không bao giờ ngờ đến, và sẽ đánh vào những chỗ nhược của họ. Các ông nên nhớ rằng trận đánh cuối cùng mới là trận đánh quyết định.

    Một giọng nói cất lên:

    -Ông muốn ám chỉ kẻ thù đây tức là Al Capone?

    Eliot Ness trả lời thật chậm, giọng hơi run run khi nghe tới cái tên Al Capone:

    -Đúng, tôi muốn nói đến Al Capone và tất cả những đàn em của hắn, những kẻ sống ngoài ṿng pháp luật, những kẻ đáng lẻ phải ngồi trong nhà tù cấm cố đếm hàng trăm cuốn lịch thay v́ ăn nhậu phè phởn tại đại khách sạn Lexington...

    Trong lúc đám phóng viên măi ghi ghi chép chép, Eliot Ness phóng thêm chưởng độc:

    -Tôi muốn thằng khốn nạn Al Capone biết rằng tôi xuống Chicago này để dẹp nó, để đưa nó vào nơi mà đáng lẽ nó phải ở:

    Nhà tù. "I come here to get Capone." Và tôi sẽ làm tất cả những ǵ có thể làm được để thi hành mục đích ḿnh. Xin qúy vị ghi rơ lời tuyên bố của tôi ngày hôm nay. Xin quư vị cũng ghi thêm rằng nếu không nhốt được thằng Al Capone vào đằng sau mấy cái song sắt nhà tù, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi thành phố Chicago. Tôi lập lại, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi Chicago nếu thằng chó đẻ Al Capone không vào tù. Xin quư vị ghi rơ câu" I come here to get Capone. That Son of a Bitch will go to jail". Bây giờ tôi có chuyện phải đi, xin các ông cho phép...
    "I come here to get Capone."

    Đám phóng viên đi từ ngạc nhiên đến thích thú. Những lời thú nhận thất bại rất anh hùng và những lời tuyên bố nẩy lửa là chuyện ngàn năm một thưở. Xưa nay, chưa hề có cái vụ cảnh sát xỉ vả thậm tệ một người công dân nào công khai và nặng nề như vậy, dù đó là công dân dao búa. Thông thường th́ mấy thầy cảnh sát chỉ đóng khung cứng ngắc sau câu:

    "Chúng tôi đang tiến hành cuộc điều tra..." hoặc " Chúng tôi đang phối kiểm tin tức rồi sẽ có kế hoạch để đối phó với t́nh trạng này .v.v..." . Một anh cớm trẻ dám hung hăn phát ngôn bằng những lời chửi rủa dao búa như vậy th́ chắc phải có tài nghệ ǵ đặc biệt.

    Eliot Ness trở vào nhà kho ra dấu cho bọn cảnh sát thu dọn chiến trường. Bây giờ, những tiếng cười, những tiếng mỉa mai đă im bặt. Đám cớm Chicago vừa nghe Eliot Ness đích thân chửi rủa Al Capone bằng thứ ngôn ngữ mà chính họ cũng phải ngạc nhiên. Có thể là tức quá hóa khùng, nh́n ánh mắt tóe lửa của ông cớm liên bang, không ai muốn chọc cho chàng giận thêm. Đúng là típ cớm cô hồn và chịu chơi, ăn nói lạng quạng là hắn dám xông tới giộng cho một trận ra ǵ lắm. Ai nấy cúi đầu lẹ làng đóng lại những kiện hàng, quét dọn mớ rơm rác dưới sàn nhà rồi lên xe rút đi. Eliot Ness đi chuyến xe cuối cùng, mặt vẫn lầm ĺ và hút thuốc liên miên làm thằng Preseusky ngồi bên cạnh cũng im thin thít, không dám mở miệng lấy một câu ...


    Mời các bạn đón xem


    Tác phẩm : BỐ GIÀ
    Tiểu thuyết xă hội đen (Mafia)
    Nguyên tác : The Godfather
    Tác giả : Mario Puzo
    Dịch giả : Ngọc Thứ Lang

  8. #18
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tác giả " Xếp Alcopone"


    Nhà văn Trường Sơn Lê Xuân Nhị trong buổi biểu t́nh " Đáp Lời Sông Núi " tại New Orleans

    ( Ảnh của Tigon )

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. THUYẾT TR̀NH GIẢI THỂ CỘNG SẢN
    By BanhBongLan in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 21-04-2012, 11:04 PM
  2. Replies: 5
    Last Post: 24-03-2012, 09:31 PM
  3. TRẬN CHIẾN XUÂN LỘC - TL THAM KHẢO
    By alamit in forum Quân Sử Việt Nam Cộng Ḥa
    Replies: 4
    Last Post: 11-12-2011, 06:31 AM
  4. Replies: 9
    Last Post: 26-10-2011, 08:45 AM
  5. Replies: 40
    Last Post: 09-09-2011, 02:40 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •