Tác Giả : Bác Sĩ Nguyễn Tuấn Anh
Y Sĩ Trưởng Lữ Đoàn Liên Binh Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống
.......Có khá nhiều điều trong sách phải được đặc biệt luận bàn.Chuyện vui xin lược kể trước.Chuyện buồn sẽ nói sau.
Tôi đă không nín được cơn cười bùng vỡ khi đọc chuyện săn voi của tác giả :
Vào một ngày xa xưa,khi Trung Đoàn 12 c̣n đóng tại Vơ Đất-B́nh Tuy,binh sĩ của ông bắn hạ được mọt voi mẹ và một voi con khi cả bầy tràn về doanh trại
.Bởi tiêm nhiễm mê tín dị đoan nặng lối Tầu,lính tráng ào ào chen lấn nhau moi vạch bộ phận sinh dục của voi cái,cố kiếm mấy sợi âm mao vừa cứng vừa sắc như rễ tre để làm bùa cản gió sương hoặc vót tăm xỉa trừ sâu răng!.
..Và..ông Trung Đoàn Trưởng chưa có người nâng khăn sửa túi,giữa tuổi thanh xuân hồn nhiên quấy tếu,đă nửa đùa nửa thật ban nghiêm lệnh cho đàn em phải nộp thuế cho "đại bàng" một sợi lấy thảo!
Đó là nét đáng yêu của trai tráng miền Nam say mê đời quân ngũ:"thiếp trong cánh cửa chàng ngoài chân mây" vào những năm tháng hiên ngang xông pha trận mạc"cổ nhân chinh chiến kỷ nhân hồi".Chung lưng đấu cật xả thân ǵn giữ từng tấc đất mẫu rừng trước sức tấn công phá hoại dai dẳng của quân xâm lăng miền Bắc,họ vừa đánh giặc vừa vui đùa!
Chuyện kể về Thống Tướng Lê Văn Tỵ,một "bon papa" của tập thể quân đội miền Nam ngày trước,rất hài huớc mà thắm đượm t́nh yêu thương thuộc cấp nơi vị lăo tướng hiền ḥa,đức độ,thuở ông c̣n phục vụ dưới lá cờ Nguyên Soái.
Nó c̣n là lời ca chính khí về ḷng trung thành tuyệt đối của một quân nhân chuyên nghiệp thuần túy với vị Tổng Tư Lênh tối cao của quân đội,với bản Hiến Pháp Cộng Ḥa non trẻ;về ḷng tận tụy cao của ông với đất nước.
Trung thần,hào kiệt thời nào cũng có,nhưng phải đỏ mắt trông t́m.C̣n nịnh thần,kẻ gian thôi khỏi nói,cứ ra ngơ là chạm trán!...
Tác phong đường bệ của trung thần với lời nói khẳng khái oai dũng,uy lực bao nhiêu th́ cử chỉ khúm núm mất phẩm giá và hành động phản trắc của gian thần lại hèn hạ đáng phỉ nhổ bấy nhiêu.
Người đọc sách ai không cau mặt khi đọc tới đoạn tả cảnh ngày Tết trong dinh Gia long :
Dăm "ngôi sao sáng" ẩn hiện giữa mấy "cụm mai trắng" trong quân phục đại lễ thẳng nếp,qú mọp dưới chân vị nguyên thủ quốc gia,đồng thanh dâng lời chúc"Vạn thọ vô cương","Phúc như đông hải"
!Những mỹ từ tâng bốc lố lăng chưa kịp loăng tan vào thinh không,bọn nịnh thần đă toa rập xuống tay đâm chém,bắn giết,mạt sát thậm tệ người mà chúng vừa cúc cung xưng tụng là bậc anh minh cứu nước!
Tṛ đời,tṛ chính trị sao ti tiện quá!Những đào kép chính trong vở tuồng phản nghịch ế khách năm xưa,những kẻ táng tận lương tâm mê muội dù đă và đang cố gắng vùng vẫy cũng chẳng bao giờ ngoi lên khỏi huyệt mộ"lưu xú vạn niên".
Theo chân tác giả,người đọcđược mời nhận diện nhân vật trá hàng Phạm Ngọc Thảo,chuyên viên đảo chính,điệp viên tam trùng với các hành động khuấy phá miền Nam khá lộ liễu của y.Lệnh ban ra từ cơ quan CIA Mỹ hay Trung ương đảng cộng sản miền Bắc?Qua điệp vụ cút bắt này ta cảm nhận phần nào sự đấu trí gay go giữa cơ quan phản gián của ta với cơ quan t́nh báo địch nhuần nhuyễn bí quyết trường kỳ mai phục.
Tưởng cũng nên nhấn mạnh,sau 30-4-1975,bạo quyền Cộng Sản đă tổ chức xôm tụ lễ truy điệu liệt sĩ(!)Phạm Ngọc Thảo tại Sàigon.
Như thế ,vai tṛ phản phúc ngấm ngầm phá hoại của kẻ giang hồ gian hùng này đă được xác định,không c̣n ǵ hồ nghi nữa.
Chuyen chi tiết ly kỳ về kho tàng của Bảy Viễn cũng được ghi lại trong sách :
Vị chỉ huy một thời của tác giả,Trung Đoàn Trưởng Đỗ Hữu Độ,chính là người may mắn vồ được cơ man nào tiền bạc quí kim của tướng cướp B́nh Xuyên giấu tại Rừng Sát.Công lao đích thực lại là của binh sĩ khi hành quân truy nă.
Tuy may mà vẫn rủi.Ông Độ đă bị xếp lớn,Đại Tá Dương Văn Minh cực kỳ thính tai,thính mũi,dùng quyền tư lênh chiến dịch,ngang tàng phỗng tay trên thuộc cấp món bở trời cho.
Nhung trước khi chịu ép một bề theo luật ngàn đời "cá lớn nuốt cá bé",Thiếu Tá Độ vẫn c̣n nhanh trí nhanh tay xén bớt được chút it đủ để sắm xe tậu nhà tại Saigon.
Bản tính tham sân si trong con người Phạt Tử Nguyễn Hữu Duệ đă được chính ông thành thật giải tỏ qua ước vọng làm giầu tắt như bạn ông.Ư nghĩ ấy đủ khiến ông trằn trọc suốt đêm nghe bạn tâm sự chuyện ngh́n năm một lần trong Rừng Sát .
Con người trần tục vốn yếu hen,chế ngự nỗi ḷng ham muốn thật chẳng dễ dàng ǵ!
Trich trong Tuầnn Báo Đời "Số 25 "
Bookmarks