Luận đề Ngô Đ́nh Nhu và nhận định giải pháp chính trị Việt Nam
Nguyễn Duy Thành 
Nhân loại qua được giai đoạn hồng hoang để tấn tới thế giới ổn định  như ngày nay th́ công lao đóng góp bởi các vĩ nhân của từng quốc gia  thật đáng ghi nhận. Nhưng hơn hẳn các bậc vĩ tài đă thấy, Ngô Đ́nh Nhu đă để lại cho Việt  tộc của ông một tiến tŕnh kiến quốc và giữ nước bằng sử liệu, mà hiếm  thấy ai đó trong thiên hạ có biệt tài tiên tri được trăm năm sau về số  phận của một quốc gia, như chính ông! 
  Tất cả hùng tâm đại chí và binh thao chính lược của nhà tư tưởng uyên bác này đă được cô đọng và đúc đặc trong đại chánh tác:
  
  
CHÍNH ĐỀ VIỆT NAM  
  Trân trọng nhận xét rằng: Hôm nay, hay mai đây, cho dẫu Việt Nam  thuộc thể chế nào; các nguyên thủ quốc gia hùng tài vĩ lược đến đâu;  nhưng 2 lănh vực quân sự và chính trị không trải qua thực nghiệm như  công tŕnh nghiên cứu của Ngô tiên sinh, th́ cái họa xâm lấn của người  Phương Bắc vẫn treo lơ lửng trên đầu dân tộc!  
  Hăy cùng nhau nghiệm kỹ suy sâu một đoạn nhận định của ông để chứng  minh sau 50 năm, Ngô Đ́nh Nhu đă hóa người thiên cổ nhưng nỗi lo xa về  ngày vong quốc trong nhăn lực của ông đă vận vào mệnh nước hôm nay,  rằng: 
 
  
«… Sự chia đôi lănh thổ đă tạo thành hoàn cảnh cho sự chi phối và  sự toan thống trị của nước Tàu đối với Việt Nam tái hiện dũng mănh, sau  gần một thế kỷ vắng mặt. (..) Các lănh đạo miền Bắc, khi đặt ḿnh vào  sự chi phối của Trung Cộng, đă đặt chúng ta trước một viễn ảnh nô lệ  kinh khủng. Hành động của họ, nếu có hiệu quả, chẳng những sẽ tiêu diệt  mọi cơ hội phát triển của chúng ta, mà c̣n đe dọa đến sự tồn tại của dân  tộc.
  Sở dĩ tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với Việt Nam  chưa h́nh thành, là v́ hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự  tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa  chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, th́ Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là một vấn đề thời gian.
  Trong hoàn cảnh hiện tại, sự tồn tại của miền Nam vừa là một bảo  đảm cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị của Trung Cộng, vừa là một bảo  đảm lối thoát cho các nhà lănh đạo cộng sản Bắc Việt, khi họ ư thức nguy  cơ họ đang tạo cho dân tộc. Nhưng ngày nay họ vẫn tiếp tục ư định xâm  chiếm miền Nam th́ họ vẫn c̣n chịu sự chi phối của chính sách chiến tranh xâm lăng của Trung Cộng.
  V́ vậy cho nên, sự mất c̣n của miền Nam, ngày nay, lại trở thành  một sự  kiện quyết định sự mất c̣n trong tương lai của dân tộc. Do đó,  tất cả nỗ lực của chúng ta trong giai đoạn này phải dồn vào sự bảo vệ tự  do và độc lập, và sự phát triển cho miền Nam để duy tŕ lối thoát cho  miền Bắc, và cứu dân tộc khỏi ách thống trị một lần nữa..(..)»
  
  Nhận định xưa, nay thành sự thật, hiện t́nh bi quan và e ngại là  chánh sự quốc gia đang trong ṿng bế tắc, mà luận khảo của người xưa là  sinh lộ cứu quốc nhưng ít ai màng tưởng đến !
  
  Ngộ từ  ư trên, xin vịn vào một phần trong lư thuyết chính trị của  ông Ngô Đ́nh Nhu, ngơ hầu tŕnh ra vài điểm căn bản thực tế với t́nh  h́nh chính trị Việt Nam hiện nay. Mong may ra, ai đó cao kiến mà t́m ra  giải pháp để quê hương sớm được minh thời!
  
  Vậy, tiền đề cùng nhau tham luận là:
  
  XÁC QUYẾT QUAN ĐIỂM CHÍNH TRỊ CỦA QUỐC GIA THEO ĐỊA LƯ CHÍNH TRỊ CỦA QUỐC GIA.
  
  Rất  khác với quan niệm của các chính trị gia đương thời, về Trung Hoa, ông  Ngô Đ́nh Nhu quả quyết kết luận bằng quá tŕnh lịch sử của dân tộc, rất  khoa học và tâm lư, ông lư giải là:  
  
«(..) Trong lịch sử bang giao giữa chúng ta và Trung Hoa, các  biến cố xảy ra đều do hai tâm lư đối chọi nhau. Từ năm 972, sau khi nh́n  nhận độc lập của Việt Nam rồi, lúc nào Trung Hoa cũng nghĩ rằng đă mất  một phần lănh thổ quốc gia, và lúc nào cũng khai thác mọi cơ hội đưa  đến, để thâu gồm phần đất mà Trung Hoa xem như là của họ.
  (..) Ư cố định của Trung Hoa là đặt lại nền thống trị, và không  lúc nào Trung Hoa thỏa măn với sự thần phục và triếu cống của chúng ta.  Ngay mà những lúc quân đội chúng ta hùng cường nhất, và chiến thắng quân  đội Trung Hoa, th́ các nhà lănh đạo Việt Nam cũng khôn ngoan t́m cách  thỏa thuận với Trung Hoa và tự đặt ḿnh vào chế độ thuộc quốc. Nhưng  điều mà Trung Hoa muốn không phải là Việt Nam chỉ thần phục và triều  cống. Trung Hoa suốt gần một ngàn năm lịch sử, lúc nào cũng muốn lấy lại  mảnh đất mà Trung Hoa coi như bị tạm mất.(..)
  Họa xâm lăng de dọa dân tộc chúng ta đến nỗi trở thành một ám ảnh  cho tất cả các nhà lănh đạo của chúng ta, và do đó mà lịch sử ngoại  giao của chúng ta lúc nào cũng bị chi phối bởi tâm lư thuộc quốc..(..)  Và để đối phó lại, các nhà lănh đạo chúng ta chỉ có 2 con đường, một là  thần phục Trung Hoa, hai là mở rộng bờ cơi về phía Nam (..)  
  Ảnh hưởng «Tâm Lư Thuộc Quốc»  từ cổ sử  kéo dài đến thời cận đại,  rồi tiếp nối tới thời hiện đại ngày nay, th́ một cách nh́n khác của ông  Ngô Đ́nh Nhu về đường lối - chủ trương, xa hơn là học thuyết Cộng Sản mà  bây giờ các nhà lănh đạo Hà Nội vẫn cố bám với Trung Cộng, theo ông  Nhu th́:
  
«(..)  Sự phát triển của một nước nhỏ như quốc gia Việt Nam,  không dễ trở thành một sự de dọa cho ai cả, và do đó, sẽ không tạo một  phản ứng thù nghịch nào có thể gây trở lực cho công cuộc phát triển của  chúng ta.(..) Trong khi đó, sự phát triển của một khối dân, như khối dân  Trung Cộng, tự nó sẽ là một sự de dọa cho tất cả thế giới, dầu mà các  nhà lănh đạo Trung Cộng không có tham vọng như hiện nay. Và đương nhiên,  những phản ứng thù nghịch sinh ra khắp nơi và dựng lên vô số trở lực  cho công cuộc phát triển.(..) …Như vậy th́, sự gắn liền vận mạng của  Việt Nam với vận mạng của Trung cộng, trong giai đoạn phát triển hiện  nay, là một hành động di hại cho dân tộc.
  (..) Nếu đặt quyền lợi dân tộc lên trên hết, th́ không có một lư  nào có thể bênh vực được sự gắn liền vận mạng công cuộc phát triển của  chúng ta với vận mạng công cuộc phát triển của Trung Cộng. Chỉ có một sự   lệ thuộc về lư thuyết, mà thật ra Trung Cộng xem như là một phương  tiện, mới có thể mù quáng hy sinh quyền lợi của dân tộc Việt Nam cho  quyền lợi của dân tộc Trung Hoa. Các nhà lănh đạo Trung Cộng ư thức sung  măn tâm lư đó ngày nay, cũng như Nga Sô ư thức sung măn tâm lư đó trước  đây. V́ vậy cho nên, Trung Cộng nỗ lực khai thác lư thuyết Các Mác-Lê  nin quy tụ những người dễ bị ma lực cám dỗ, với mục đích cuối cùng là  hậu thuẫn cho công cuộc phát triển Hán Tộc (..)
  
  Từ các luận điểm mà ông Ngô Đ́nh Nhu đưa ra, chứng tỏ rằng với địa lư  sát nách Trung Hoa, th́ quan điểm chính trị cũng như đường lối của đảng  cộng sản Việt Nam là nguồn gốc dẫn đến họa xâm lăng của người Phương  Bắc.
  
  Như vậy để quốc gia tránh được ngoại xâm, và dân tộc được phát triển th́ ư kiến của ông Ngô Đ́nh Nhu như thế nào ?
  
  Nếu dựa vào lư thuyết của ông và liên hệ thực tế t́nh h́nh hiện nay th́ có thể khái quát chung bằng tiêu đề quan trọng là:
  
  
Ư THỨC NGOẠI XÂM VÀ PHÁT TRIỂN DÂN TỘC
  
  Trong sách sử  hay đời sống thường nhật, người Việt thường tự hào là  một dân tộc anh dũng thắng giặc ngoại xâm phương Bắc. Có người lập luận  rằng, sở dĩ Việt Tộc viết nên được thiên anh hùng ca đó, là nhờ mọi  người nồng nàn yêu nước hay căm thù giặc cao độ. Cũng không ít người cho  là v́ lẽ này, hay lư kia. Nhưng chẳng mấy ai đặt ra câu hỏi: Động lực  nào đă quy tụ được các yếu tố căn bản nói trên thành một mối cho công  cuộc chống ngoại xâm của dân tộc?
  
  V́ vấn đề này, trong lư luận chính trị của ḿnh, ông Ngô Đ́nh Nhu xác định ngay
:
  
  «  (..) Tiêu diệt người lănh đạo là mục đích đầu tiên và chính  yếu của các cường quốc xâm lăng (..) Đối với một quốc gia mà nền độc lập  bị đe dọa hay đă mất, th́ phương pháp hữu hiệu nhất, và điều kiện thiết  yếu nhất để chống lại ngoại xâm là nuôi dưỡng và phát triển sự lănh đạo  (..) »
  
  Ngoài điều kiện thiết yếu nói trên, sau khi phân tích toàn bộ các  quốc gia có cùng hoàn cảnh, đặc biệt một số điểm yếu và mạnh trong ḍng  sinh mệnh lịch sử Việt Nam, Ngô tiên sinh chỉ giáo thêm rằng:
  
  
«(..) Nền ngoại giao của chúng ta ấu trĩ nên, lúc hữu sự, không  đủ khả năng để bảo vệ chúng ta. Trong khi đó, đối với một quốc gia nhỏ,  lúc nào cũng bị họa xâm lăng đe dọa, th́ ngoại giao là một trong các lợi  khí sắc bén và hữu hiệu để bảo vệ độc lập và lănh thổ..(..)
  
  Và rất bất ngờ, nhưng vô cùng cao thâm mà xưa nay ít có nhà sử học hay nghiên cứu nào đặt ra các câu hỏi như ông Ngô Đ́nh Nhu:
  
  
(..) Nếu chính sách ngoại giao của chúng ta khoáng đạt hơn, tựa  trên những nguyên tắc khoáng đạt hơn(…) Một câu hỏi chúng ta không thể  tránh được: Chúng ta là một dân tộc ở sát bờ biển, nhưng sao nghệ thuật  vượt biển của chúng ta không phát triển được? (..)
  
  Và ông nói một câu hết sức yếm thế mà lịch sử Việt Nam chưa ai từng nói hay và đúng như hiện trạng của quốc gia, rằng:
  
  
(..) Chúng ta đă bỏ hẳn cửa biển bao la đáng lư ra phải là cái cửa sống cho chúng ta..(..)  
  Là bậc trí giả khiêm hiền, ông Cố vấn nhẹ nhàng đặt câu hỏi như thế!  Nhưng thật nặng nề khi nh́n lại một chiều dài lịch sử của quê hương măi  cứ quẩn quanh trong «bế quan tỏa cảng». Với 36 năm trôi qua, chiến  tranh kết thúc nhưng nền ngoại giao của đảng cộng sản Việt Nam cũng  không vượt ra ngoài «cái khung» của Triều Nguyễn. Đến tận bây giờ khi  t́nh h́nh như  «nước nhảy lên bờ», th́ giới cầm quyền Hà Nội mới cầu cứu  khắp nơi để mong Trung Cộng giảm thiểu áp lực; mà lẽ ra, cánh cửa ngoại  giao nên mở toang ra từ  ngay ngày kết thúc cuộc chiến!  
  Nếu t́nh h́nh đă là như vậy, th́ liệu rằng trong: CHÍNH ĐỀ VIỆT NAM,  ông Ngô Đ́nh Nhu có «quân sư» được ǵ cho hiện trạng chính trị này,  ngoài 2 yếu tố: Lănh đạo+ Ngoại giao vừa nói trên?  
  Trả lời cho câu hỏi quan trọng này nếu dựa theo đề cương chính trị của ông, th́ việc nhăn tiền phải làm là:  
  
VIỆT NAM CẦN TÂY PHƯƠNG HÓA TOÀN DIỆN ĐỂ GIỮ NƯỚC  
  Nhận xét một cách khách quan th́ giới đương quyền Việt Nam đang đi  theo lư thuyết chính trị của ông Ngô Đ́nh Nhu. Nhưng họ đă làm sai!  
  Mà may thay, dân tộc Việt Nam sẽ vươn lên từ sự sai sót này!  
  Muốn biết điểm đặc biệt đáng chú ư đó th́ liên hệ thực tế sẽ thấy  giới cầm quyền Hà Nội đang mua sắm khí cụ khắp nơi, và nhờ cậy nhiều  quốc gia đào tạo chuyên viên quân sự. Về lănh vực này, 50 năm trước,  nh́n ḍng lịch sử  thế giới đi qua, ông Ngô Đ́nh Nhu bàn rằng:
  
«(..) Chúng ta chiến bại v́ vũ khí của chúng ta kém về độ tinh  xảo và quân đội chúng ta thua về tổ chức. Vậy, để chống lại địch thủ một  cách hiệu quả và lâm thời thắng địch thủ, chúng ta chỉ cần học, một là  kỹ thuật sử dụng vũ khí tối tân, hai là tổ chức quân đội theo Tây  phương. Với hai khí giới đó, chúng ta có thể hy vọng thắng địch để bảo  vệ được các tiêu chuẩn giá trị truyền thống của xă hội chúng ta. (..)  Như thế có nghĩa là chúng ta chỉ canh tân quân trang và cải tổ quân đội  là đủ. Mọi cơ cấu khác trong xă hội giữ nguyên vẹn. Đây gọi là sự Tây  phương hóa có giới hạn.(.. »
  
  Nghĩa là, hiện nay đảng cộng sản Việt Nam bắt tay với Mỹ-Pháp- Ấn Độ  -Nhật-Nga v.v.. nhằm nhờ họ hiện đại hóa quân đội để bảo vệ đảng, cũng  như  t́m mọi cách để «đối trọng» với áp lực của Bắc Kinh. C̣n mọi khai  hóa và cải cách về xă hội với chính trị để nâng cao dân chủ cùng dân trí  cho toàn dân th́ nhà nước vẫn muốn duy tŕ nguyên trạng.  
  Nhưng, với h́nh thức Tây phương hóa có giới hạn như thế sẽ đưa nhà  cầm quyền Việt Nam đến chỗ thất bại, có khi là sụp đổ chế độ. Bởi, kinh  nghiệm  qua nghiên cứu th́ ông Ngô Đ́nh Nhu «lắc đầu», rồi nói rằng:
  
«(..) Muốn nuôi dưỡng một lực lượng quân sự đă được canh tân (..)  Và muốn gieo cho người chiến binh một sức mạnh tinh thần như người  chiến binh Tây phương, lại phải tạo cho họ hoàn cảnh xă hội tương tự,  nghĩa là phải cải tạo xă hội. Mà cải tạo xă hội th́ phải thay thế các  giá trị tiêu chuẩn cũ, điều mà các lănh đạo không dự định làm và cũng  không muốn làm, v́ sở dĩ, các nhà lănh đạo này chủ trương canh tân quân  đội là với mục đích bảo vệ các giá trị truyền thống cũ của xă hội  họ.(..) »  
  Với trường hợp của quân đội cộng sản Việt Nam hiện nay cũng nằm trong  hoàn cảnh nêu trên. Về mặt chủ quan, các lănh đạo đảng tin rằng quân  đội và công an sẽ nhất quán «trung với đảng, hiếu với dân»! Nhưng nếu  xét theo lời bàn tiếp theo của Ngô tiên sinh th́ sự tác động của khách  quan sẽ làm đảo lộn mọi vấn đề, mà theo kinh nghiệm khảo cứu th́ ông Cố  vấn lư luận thêm:
«(..)  Sự canh tân quân đội lại đương nhiên mang đến một hậu quả khác mà các  nhà lănh đạo cũng không ngờ. Những người muốn học về tổ chức quân đội  Tây phương, trước tiên phải học ngôn ngữ Tây phương. (..)
  Nhưng khi đọc  được ngôn ngữ của Tây phương rồi, th́ không làm thế nào cấm họ đọc các  sách khác của Tây phương trong nhiều lĩnh vực khác: Chính trị, văn hóa,  hay xă hội. Do đó, và v́ đă sẵn trong đầu sự cảm phục chính đáng đối với  Tây phương trong lănh vực quân sự, những người này tự nhiên nảy ra sự  cảm phục Tây phương trong lănh vực xă hội, chính trị. (..) Như vậy, họ  tin rằng không thể nào có được một quân đội hùng mạnh theo mới, mà không  có một tổ chức xă hội và chính trị theo mới. Và chính những người này  sẽ biến thành những cái mầm của cuộc cách mạng chính trị và xă hội sau  này.(..).
  
  (..) Nếu các nhà lănh đạo lại dùng bạo quyền như đă xảy ra ở Ai  Cập và Thổ Nhĩ Kỳ hồi đầu thế kỷ hai mươi, để hoặc là băi bỏ công việc  theo mới hoặc là ngưng cuộc canh tân trong những giới hạn họ muốn, mặc  dù họ biết rằng hành động như vậy vẫn không cho phép họ bảo vệ các giá  trị tiêu chuẩn cũ, th́ lực lượng cách mạng, lănh đạo do những người hấp  thụ được, chẳng những kỹ thuật quân sự mới, mà lại thêm những tư tưởng  chính trị và xă hội mới, sẽ nổi lên lật đổ các nhà lănh đạo này..(..) »
  
  Xét theo lư luận chính trị của ông Ngô Đ́nh Nhu, th́ việc tân trang  quân đội của giới cầm quyền Việt Nam hiện nay đang chứa đựng một sự tiềm  ẩn về binh biến, hay nói theo cách lo sợ của đảng cộng sản Việt Nam, là  sớm hay muộn cũng sẽ có «diễn biến ḥa b́nh», cũng có khi «bất ḥa  b́nh»!  
  Và lư luận trên cũng chứng tỏ rằng, mỗi khi hệ thống cầm quyền quyết  định chính sách cải cách, th́ việc cải cách đó phải toàn diện và sâu  rộng trên mọi lănh vực, không thể và không thế nào thành công khi công  cuộc cải cách mang tính « nửa vời» như một số chính sách «đổi mới hay mở  cửa», mà nhà nước Việt cộng đă thực hiện nhưng không hiệu quả, trái  lại, mức độ thiệt hại v́ phản ứng ngược lại mà hậu quả đó c̣n ảnh hưởng  tới ngày nay trên một số phương diện kinh tế, chính trị và an ninh của  quốc gia cũng như t́nh tự dân tộc!  
  Do vậy, có thể hiểu hai chữ Tây phương mà ông Cố vấn đề cập vào 50  năm trước, nghĩa là nói đến Triều đại nhà Nguyễn đă bỏ lỡ cơ hội khi  người Pháp bắt đầu xuất hiện tại Việt Nam! Nh́n từ khung cảnh chính trị  thời đó để liên hệ đến thực trạng hôm nay, khi người Mỹ đang tuyên bố  trở lại Đông Nam Á, và Việt Nam là quốc gia có địa lư chiến lược cũng  như chứng cứ pháp lư mạnh nhất về Biển – Đảo mà Hoa Kỳ đang muốn liên  kết..! Hay nói cách khác là Việt Nam đang đứng trước một cơ hội tốt.! Và  nếu, người lănh đạo quốc gia biết cách tận dụng cơ hội này th́ Việt Nam  sẽ thoát được ṿng kiềm tỏa của Trung cộng..! Về chính sách đối ngoại  qua quan niệm khai hóa và cải cách cho quốc gia th́ lời của ông Ngô Đ́nh  Nhu càng chí lư càng tha thiết, rằng:
«  (..) Đứng trước sự tấn công của Tây phương, con đường chết là con đường  bế quan tỏa cảng ngăn cấm không cho Tây phương xâm nhập vào xă hội của  nước bị tấn công; con đường sống lại là con đường mở cửa đón rước văn  minh Tây phương (..) Bởi v́ công cuộc phát triển dân tộc bằng Tây phương  hóa là một công cuộc liên hệ đến sự sống c̣n của dân tộc. (..) Trong  hoàn cảnh đó nếu người lănh đạo không quả quyết tin vào công cuộc phát  triển, nếu toàn dân không tin rằng công cuộc phát triển là con đường  sống duy nhất của dân tộc, th́ công cuộc phát triển không sao thực hiện  được.
  V́ vậy cho nên, một điều vô cùng thiết yếu là sự tin tưởng rằng,  công cuộc phát triển dân tộc bằng Tây phương hóa là một sự kiện lịch sử  dĩ nhiên, không thể tránh được và ngoài công cuộc phát triển, dân tộc  chúng ta không c̣n một lối thoát thứ hai. (..)
  
  Tại sao lư luận của ông Ngô Đ́nh Nhu gần như  trở thành một Định  Nghĩa là, ngoài công cuộc Tây phương hóa th́ Việt Nam không c̣n một lối  thoát thứ hai?
  Như trên đă nói, phần lănh đạo và ngoại giao tuy quan trọng trong  công cuộc giữ nước và kiến quốc. Nhưng, về lâu dài để một quốc gia nhỏ  bé như Việt Nam có thể trụ vững trước một đất nước đầy tham vọng bành  trướng như Trung Cộng, th́ nội lực phát triển dân tộc mới là điểm chính.  
  Tuy nhiên, sau các phân tích lư lẽ chính trị nhằm tạo thành một luận  điểm chung. Mà tin rằng, toàn dân Việt Nam hiện nay đều mong mỏi theo ư  như ông Ngô Đ́nh Nhu là phải : Tây hóa để chống Tàu.  
  Nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt hiện nay của dân tộc Việt Nam là bị chế  độ độc tài khống chế, và tập đoàn thống trị này đang hoàn toàn phụ thuộc  và khiếp sợ bởi ảnh hưởng của Tàu Cộng.  
  Nếu quốc gia lâm vào hoàn cảnh như thế, th́ liệu rằng trong luận  cương chính trị của ông Ngô Đ́nh Nhu có giải pháp ǵ nhằm khai thông sự  bế tắc chính trị hiện nay để toàn dân cùng nhau giữ nước?  
  Câu hỏi thật khó như hai ngàn năm trước Lưu Bị hỏi Gia Cát Khổng Minh:  
  
- «Liệu phải mất bao lâu th́ Tiên sinh giúp ta b́nh thiên hạ?»  
  Vâng! Câu hỏi khó như lên trời; nhưng không có nghĩa là không có sự  lư giải! V́ nếu cặn kẽ nh́n lại lịch sử những tháng ngày cuối cùng của  chế độ Đệ nhất Việt Nam Cộng ḥa do chính ông góp tay dựng nên, t đó,  liên hệ đến cục diện hôm nay của đảng cộng sản Việt Nam th́ sẽ t́m ra  câu trả lời của ông Ngô Đ́nh Nhu, mà có thể luận giải là:
  
  
NẾU "THUỘC TÀU"  KHÔNG "TÂY HÓA" TH̀ SỤP ĐỔ CHẾ ĐỘ
  
  Tuy điều kiện lịch sử cũng như thể chế chính trị của thời đó, và nay, tuy khác xa hoàn toàn. Nhưng có hai điểm giống nhau:  
  1)  Sự  áp lực khắc nghiệt mà lănh đạo quốc gia đang + sẽ phải đối diện . 
  2)  Cùng chịu chung (và vẫn là) sự tác động đến từ ngoại bang Trung – Mỹ!
  
  Từ 2 điểm chính này, mà dường như, lịch sử đang lặp lại! có thể đặt ra vài câu hỏi để lạm xét vấn đề là:  
  V́ sao năm xưa ông Ngô Đ́nh Nhu cùng thứ huynh của ông là Tổng Thống  Ngô Đ́nh Diệm phải bị thảm sát??? Ai cũng trả lời được câu hỏi này!  
  Nhưng nếu Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm chuyện ǵ cũng gật đầu nghe lời ngoại bang th́ có bị thảm sát không?  
  V́ sao sẽ không chết?  
  V́ sao ông không chịu gật đầu?  
  Lư luận để trả lời tùy theo quan niệm mà 47 năm rồi chưa dứt cơn bàn căi!  
  Nhưng, hôm nay giới đương quyền Việt Nam cũng đang đứng trước: « Đèn Vàng»!  
  Hơn 60 năm rồi quẹo tới quanh lui cũng trong: «Đèn Đỏ»!  
  Bây giờ có Hoa Kỳ đưa tay bấm nút: «Đèn xanh»!  
  Chạy về phía nào đây!?  
  Cả dân tộc đều đồng thanh «Đèn Xanh» để dân chủ hóa và giữ nước!  
  Nhưng cái đầu của con tàu vẫn cứ lắc..lắc..lư ..lư.. .. V́ không muốn  bỏ..  «Đèn Đỏ», nhưng cũng không muốn hụt mất.. «Đèn Xanh»!  
  Hiện trạng quốc gia Việt Nam cũng như vậy đó! Cái đầu tàu chính là  các nhà lănh đạo VNCS  không muốn từ bỏ Trung Cộng v́ sợ mất đảng và tư  lợi!  
  Nhưng có lẽ rồi cũng đến lúc; mọi người trên con tàu ấy sẽ bước xuống  để cùng nhau tiến xô đẩy con tàu! Nếu thế, và cục diện sẽ xảy ra như  thế, th́ chính giới đương quyền Việt Nam hiện đang và sẽ tự  đặt ḿnh  vào lư luận của ông Ngô Đ́nh Nhu, là:
  
  
« ..(..)  Những người lănh đạo bao giờ cũng hành động theo một  triết lư chính trị mà họ đă nghiền ngẫm lâu ngày, trước khi mang ra thực  hành. Nếu khi đụng chạm với thực tế, những tư tưởng đang hướng dẫn hành  động của họ đă tỏ ra sai lạc, hay v́ hoàn cảnh bên ngoài đă biến đổi  nên không c̣n phù hợp với những tư tưởng ấy nữa th́ cần phải có một sự  thay đổi ngay, nhưng thay đổi như thế nào?
 
(C̣n Tiếp) 
Bookmarks