Bảo-Ḥa kính cẩn:
- Ông nội cháu vẫn khỏe. Vừa rồi người sang Trung-nguyên, không biết đă về chưa ?
Tự-An chau mày:
- Lạ ! Cháu học ở đâu được chiêu Phục-ngưu thần chưởng tinh diệu như vậy. Ta e hơn cả Đặng Đại-Khê nữa.
Ông quay lại nh́n Thân Thiệu-Thái:
- Thằng cháu này, là anh Bảo-Ḥa hẳn. Em gái đẹp thế, mà anh trông như lợn vậy. Vơ công học tới đâu rồi?
Ông vung chưởng đánh Thiệu-Thái. Chàng vội lùi lại đỡ. Ông mở to mắt ra rồi thở dài:
- Than ôi ! Sùng-Phạm c̣n đâu ! Cháu phúc đức thực, cháu gặp Bồ-tát Sùng-Phạm trong trường hợp nào ?
Thiệu-Thái kính cẩn hỏi:
- Thưa sư bá. Sư bá có thân quen với sư phụ cháu à ?
- Có. Chúng ta vốn nhiều duyên với nhau. Ông có nguyện rằng khi nào xác ông mục, ông sẽ t́m một thiếu niên phúc đức, truyền hết công lực cho, rồi mới xuất. Thấy cháu mới hai mươi tuổi là cùng, mà công lực đến độ này, ta biết cháu đă được người ban cho cái hạnh vô biên đó.
Ông quay lại nh́n Đỗ Lệ-Thanh, rồi lắc đầu:
- Này bà ! Tuổi bà lớn hơn ta. Ta khuyên một lời, mong bà để lọt vào tai.
Đỗ Lệ-Thanh chắp tay:
- Xin đại hiệp cứ dạy.
- Khi vợ chồng đă hết duyên th́ thôi. Mỗi người đi một ngả. Tại sao trong người bà c̣n đầy uất khí như vậy ?
Đỗ Lệ-Thanh qú mọp xuống đất:
- Tiểu tỳ có mối uất hận, xin đại hiệp v́ công đạo đứng ra chủ tŕ cho.
Tự-An gật đầu:
- Khoan rồi hăy kể. Nghỉ đă. Thanh-Mai, bảo tụi nó dọn pḥng cho các vị này ở. Hôm nay chúng ta xuống thuyền, ăn cơm trên sông.
Khi đi đường Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa cứ lo sợ sẽ gặp phải một người nghiên khắc, khó khăn. Bây giờ gặp Tự-An, họ thấy ở ông một người dễ tính, vui vẻ, b́nh-dị, đầm ấm.
Mỹ-Linh nói với Tự-An:
- Xin sư bá cho cháu vào ra mắt liệt tổ phái Đông-a, cùng chào bác gái.
Trần Tự-An gật đầu:
- Thanh, con dẫn các bạn vào nhà từ lễ tổ, lễ mẹ, c̣n con mụ kia không cấn lễ nghi ǵ cả.
Mặt Nam trang Thiên-trường tiếp giáp với con sông Hồng-hà, quanh năm nước phù sa chảy siết. Từ sông Hồng-hà có hai con sông nhỏ hơn, như hai tay ngai ôm lấy trang Thiên-trường. Nước lên xuống hàng tháng theo mặt trăng. Những ngày con nước từ một tới bốn là những ngày êm dịu. Khi con nước lên từ năm đến tám là lớn nhất. Sông nhỏ, nước chỉ lên cao, chứ không chảy siết. Sông đầy nước phù sa, nên rất nhiều cá. Mà cá lại béo, ăn không độc.
Chiều đến, Thanh-Mai chuẩn bị con thuyền khá lớn trên nhánh sông, rồi cho thả giữa gịng. Thân phụ nàng thường tiếp khách trên con thuyền này. Hôm nay ông mặc Thanh-Mai, muốn đă khách bằng món ǵ th́ đăi.
Từ khi gặp Mỹ-Linh, Thanh-Mai luôn nói về cái thú ăn gỏi tươi của quê nàng. Hôm nay nàng được làm gỏi đăi khách. Thanh-Mai nói:
- Một con thuyền thả trên sông. Trong thuyền thực khách ngồi bên ḷ than hồng. Trên ḷ than, một cái nồi đất lớn. Trong nồi chứa nửa mỡ. Nửa c̣n lại là nước mắm, hồ tiêu, ớt. Phải đun cho mỡ sôi sục. Bấy giờ mới buông lưới. Lưới phải là loại mắt nhỏ, để có thể bắt được cá, tôm con. Tôm cá kéo lên, thả vào trong chậu c̣n sống. Thực khách gắp thả vào nồi mỡ nhúng cho tái đi, rồi gắp ra bát. Trong bát phải đủ tám thứ rau thơm: húng, hành, tỏi, ngổ, răm, mơ, xương xông, lá lốt. Sau đó dùng muỗm múc một muỗm nước chấm.
Nàng nhấn mạnh:
- Cái món nước chấm mới thực cầu kỳ. Trước hết dùng tương, nghiền cho nhỏ, pha vào ít vừng rang, để nguyên hạt. Dùng gạo nứt rang cháy vàng đi, làm thính. Thính dă thực nhỏ, dùng rây lấy bột thính cho mịn. Sau đó trộn lẫn với tương. Phải tính sao cho đặc sền sệt mới được. Nếu ăn gỏi cá phải dă thêm củ riềng cho vào. C̣n ăn gỏi tôm th́ thêm củ gừng.
Trong bữa cơm, chỉ tội nghiệp Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh chưa được hưởng cái thú thanh nhàn ăn uống trên sông, với tôm cá tươi như vậy. Ba người ăn hết miếng này tới miếng khác, muốn nuốt cả lưỡi vào. Mỹ-Linh vừa ăn vừa nói với Tự-An:
- Sư-bá. Cháu thấy sư bá sướng thực, sống tự do tự tại, tiêu dao với sông nước. Như vậy thành tiên rồi. Đâu có như ông nội cháu, suốt ngày lo lắng , hao tổn tâm thần.
Từ lúc Mỹ-Linh đến trang, đại hiệp Trần Tự-An chưa hề hỏi tông tích nàng. Ông thấy Mỹ-Linh nói năng nhỏ nhẹ, nhu ḿ, xinh dẹp, dáng người cực kỳ cao sang. Ông đoán nàng ắt phải xuất thân trong gia đ́nh danh tiếng. Bây giờ nghe nàng nói, ông lại cho rằng, nàng con quan. Song ông không muốn hỏi. Ông chỉ cần biết bạn của con, ông coi như con. Ông thương yêu tất cả những ǵ liên quan đến con. Chợt ông vỗ đầu Mỹ-Linh:
- À, ta hiểu rồi. Cháu mới được phong cái ǵ công chúa B́nh-dương phải không ?
Thanh-Mai không ngờ bố đoán ra nguồn gốc Mỹ-Linh. Nàng tự biết bố ḿnh không ưa triều Lư, mà nàng dẫn Công-chúa về trang chơi thực không phải đạo lư. Thanh-Mai sợ bố nổi giận, nàng vội nói:
- Bố ! Con với Mỹ-Linh kết thành sư tỷ sư muội rồi.
Tự-An cốc khẽ vào đầu con gái:
- Gớm lắm. Qua mặt cả bố già.
Thế rồi ông cười x̣a tỏ ư tha thứ. Tính ông dễ thực dễ, mà khó th́ cũng thực khó. Ông không uống rượu, cũng chẳng hút thuốc lào. Cái thú của ông là ngồi ăn với con, với cháu, với bạn của con. Ông thu nhận khá nhiều đệ tử. Người nào cũng thành tay kiệt hiệt. Ông thương học tṛ như con. V́ vậy giữa họ với ông có nhiều mối dây t́nh cảm hơn các đại tôn sư khác.
Nhưng tại sao, trên giang hồ nghe danh ông đều kinh sợ ? Điều đó có lư do. Ông dễ là dễ với con, với học tṛ, với bạn của con. Học tṛ vô lễ, ông dạy dỗ. Con lầm lỗi, ông giảng giải. Người ngoài tưởng ông thuộc loại nhu nhược, bắt chước con, cháu, học tṛ... để rồi phạm vào điều cấm kị của ông thực khốn khổ vô cùng. Kẻ nào vô t́nh hăm hại đệ tử họăc con ông, ông giết cả nhà, bố mẹ, anh em, con cái, cho tới con chó con mèo ông cũng không tha.
Ông lấy vợ năm hai mươi tuổi. Vợ ông nhan sắc có một không hai. Vơ công bà rất cao siêu. Tuy không bằng ông, nhưng so trong giới nữ lưu, bà đứng hạng nhất. Cách đây bốn năm, trong khi ông đi vắng, ở nhà kẻ gian đột nhập trang. Bà đấu với y trên ba trăm chiêu bất phân thắng bại. Cuối cùng y đánh bà một độc chưởng. Sau đó bà lên cơn đau đớn khủng khiếp. Gian nhân xuất hiện ra điều kiện, bà phải tuyên thệ nhập Hồng-thiết giáo, cùng tuyệt đối tuân theo lệnh của họ. Như vậy bà sẽ nhận được thuốc giải. Bà đành chịu chết, chứ không phản chồng.
Ông bà có bốn con. Con trưởng tên Thông-Mai, thứ đến Thanh-Mai, Tự-Mai, Thanh-Nguyên. Sau khi bà chết được hơn năm, ông tục huyền. Một lần người vợ kế của ông nói đụng đến mẹ, Thông-Mai nổi cơn giận, tát bà vợ kế ba cái, rồi viết thư cáo từ phụ thân, bỏ đi mất. Từ sau thảm cảnh đó, trong gia đ́nh không ai giám nhắc đến Thông-Mai nữa.
Ăn uống xong, ông bảo Thanh-Mai:
- Bố được tin con theo bản sư Tịnh-Huyền cùng Tự-Mai, Thanh-Nguyên đi Cửu-chân chơi. Bố không tin. Bản sư của con không bao giờ làm cái ǵ thừa cả. Chắc bà lại dẫn ba đứa con đi lễ Lệ-hải bà vương chứ ǵ. Trong bằng này người, con gặp ai trước, ai sau ?
Thanh-Mai chỉ Mỹ-Linh:
- Con gặp Mỹ-Linh trước, rồi Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa. Cuối cùng tới Đỗ phu nhân.
Ông chỉ Mỹ-Linh:
- Bây giờ cháu thuật truyện từ lúc gặp Thanh-Mai lần đầu cho đến khi Bảo-Ḥa xuất hiện.
Mỹ-Linh học văn rất sâu. Nàng thuật truyện tỷ mỷ rành rẽ. Tiếng nàng trong, nhẹ, người nghe như rót vào tai. Nàng thuật từ lúc gặp Thanh-Mai ở gốc đa gần đền thờ Tương-liệt đại vương cho đến khi tế lăng Lệ-hải bà vương, rồi Bảo-Ḥa xuất hiện.
Tự-An gật đầu:
- Ta thực không ngờ công chúa Hồng-Châu lại đi tu thành Tịnh-Huyền. Trước kia ta khâm phục đại ca Huệ-Sinh một bây giờ ta khâm phục mười. Lăo hay thực. Muôn ngàn lần ta không bằng lăo. Thân làm quốc-sư, vơ công tuyệt đỉnh, lăo chỉ búng tay một cái, cũng đủ giết hết bọn ruồi nhặng. Thế mà lăo thản nhiên chịu để bọn lưu manh bắt trói đem vào ngục như tên ăn cắp, không phản ứng. Ôi lăo quả đă thành Bồ-tát vậy. Ta không bằng.
Ông lẩm nhẩm:
- C̣n cái bọn Tống đáng chết thực. Tại sao Tịnh-Huyền, Huệ-Sinh không giết phắt chúng đi cho rồi. Đối với quân cướp nước chỉ có đánh bỏ mẹ đi chúng nó mới sợ.
Mỹ-Linh thấy ông đang nhu nhă, bỗng nổi cộc, văng tục chỉ v́ nghe bọn Tống khinh khi Đại-Việt. Nàng nhủ thầm:
- Ông này thế lực mạnh. Vơ công kiến thức cao. Tiếc rằng ông chống họ Lư nhà ḿnh. Đă vậy ḿnh phải khích ông, đem cái tự hào dân tộc ra để ông đập tụi Tống mới được.
Nàng thỏ thẻ:
- Sư bá hiểu cho. Chưa chắc sư phụ cháu với thái-cô đă địch nổi bọn Minh-Thiên với Vương Duy-Chính. Cháu nghĩ giá có sư bá hay ít ra một trong Đại-Việt ngũ long giết bọn chúng mới được.
Ông gật đầu:
- Có thể như thế. À c̣n cái người đang đêm đánh úp bọn Triệu Anh ở đền thờ Tương-liệt đại vương. Rồi hôm sau cướp di thư giả trên tay Triệu Thành, cùng bắt sống y đem đi, cũng bọn Tống chứ không sai.
Mỹ-Linh kinh hoảng:
- Không lẽ bọn chúng tranh dành lẫn nhau.
Tự-An lắc đầu:
- Cháu ngây thơ lắm. Huệ-Sinh, Nùng-Sơn, Tịnh-Huyền cũng chẳng hơn, để bọn Tống qua mặt, thôi chắc chúng cười cho thối mũi ra.
Ông quay lại kéo tai Thanh-Mai:
- Con chó này. Bố dạy biết bao nhiêu sách vở, mà cũng để bọn chúng lừa cho. Đáng đánh đ̣n.
Thanh-Mai ngẩn người ra một lúc, rồi ngồi nhỏm dậy:
- Đúng rồi. Con chỉ hơi nghi thôi. Bây giờ mới hiểu ra.
Mỹ-Linh ngơ ngác:
- Sư tỷ nghi chỗ nào ?
Thanh-Mai đỏ mặt lên v́ xấu hổ:
- Thế này nhé. Bọn Tống từ Thăng-long mới đến Thanh-hóa ban ngày. Đêm đă biết đường vào đền thờ Tương-liệt đại vương ăn trộm ngay, không lẽ chúng là thánh ? Như vậy tất chúng phải có người ẩn ở đây lâu rồi. Người ẩn đó báo cáo cho chúng biết. Chúng tới lục lọi. Nếu như thấy di thư, liệu chúng có thoát khỏi sự truy lùng của vơ lâm Đại-Việt không ? Cho nên hễ thấy rồi, chúng diễn vở kịch bị người khác cướp đi. Như vậy mới an ṭan.
Tự-An tiếp lời con gái:
- Rồi khi Tôn Trung-Luận đánh lừa Triệu Thành, tên bịt mặt bắt y đi. Triệu Thành vơ công không tầm thường, đời nào y để người ta bắt đi dễ dàng như vậy. Vả thích khách bắt y đi, đời nào thả ra dễ dàng như thế. Thôi, đó là bài học.
Ông chỉ Bảo-Ḥa:
- Trong bằng này người, ta thích nhất cháu. Con bé hoa huệ hiếm có trên thế gian này. Nào bây giờ cháu thuật tiếp ta nghe nào ?
Bảo-Ḥa thuật tỷ mỷ truyện trên lăng Lệ-hải bà vương, cho đến lúc lên chùa Sơn-tĩnh, rồi ba chị em đi đ̣ thám đền thờ Tích Quang, Nhâm Diên. Tiếp đến Mỹ-Linh học thuộc di thư trong những tấm bia.
Tự-An cười lớn:
- Thế th́ khi sang Đại-Việt, bọn Triệu Thành đă nắm chắc có di thư. Sợ rằng khi t́m ra di thư, chúng sẽ bị vơ lâm Đại-Việt tranh dành. Chúng mới diễn ra vở kịch xông thuoc mê, diễn ra màn cho người cướp di thư từ tay Triệu Anh. Nhưng sau đó, Trung-Luận nói trắng ra rằng cuốn di thư trong bụng tượng Tương-Liệt đại vương không chỉ là cuốn phổ. Bọn Triệu Thành diễn màn baa bằng cách cho tên bịt mặt bắt y. Như vậy say này vơ lâm sẽ t́m Trung-Luận truy lùng vơ kinh, hơn là t́m bọn y. Khôn đấy chứ.
Tự-An gật đầu:
- Về việc bọn Triệu Thành hành sự. Tất cả đều bị bọn Tống lừa. Có hai người không bị lừa là mạ mạ cháu với Khai-quốc vương.
Mỹ-Linh nghe ông nói, nàng mừng thầm. V́ từ lúc mới đến đây, nàng thấy ngôn từ ông tỏ ra không ưa triều đ́nh. Nói đến chú nàng, ông gọi sách mé bằng danh tự thằng bé con Long-Bồ. Bây giờ ông đổi, gọi bằng Khai-quốc vương, tức đă có phần coi trọng.
Ông cười:
- Cháu phải biết, nếu đông người quá khó giữ bí mật. Cho nên Khai-quốc vương đang đêm lén trốn đi cùng Tự-Mai, Tôn Đản. Tất cả đám c̣n lại tha hồ cho bọn Tống theo dơi. Khai-quốc vương sai chim ưng mang lệnh về Khu-mật-viện. Ở đây phát lệnh cho Tiết-độ-sứ phái Đàm Toái-Trạng, Nguyễn Khánh đi hộ tống. Bọn Tống nói dối rằng bị trộm. Khai-quốc vương giả làm như tin thực, sai lính đi hộ vệ. Thế là bọn Tống tự nhiên bị bó chân bó cẳng.
Bảo-Ḥa lắc đầu:
- Cháu không tin như vậy. Bọn Đàm Toái-Trạng với Nguyễn Khánh manh tâm hướng ngoại làm phản. Việc lớn như thế không lẽ cậu hai không biết ? Cậu hai biết, sao c̣n sai chúng đi hộ tống bọn Triệu Thành.
Tự-An cười:
- Này nhé, phép lừa địch cao nhất phải làm sao cho địch tưởng ḿnh ngu. Bọn Triệu Thành thấy cậu hai cháu sai bọn gian hộ vệ. Y cho rằng cậu cháu cóc biết ǵ cả. Kỳ thực cậu hai cháu giả như thế. Bọn y yên tâm, dọc dường tha hồ làm ma làm quỉ, cậu hai cháu cho người theo dơi, khắc biết hết. Cái ưu điểm ở chổ cậu hai với mạ mạ cháu phối hợp rất nhịp nhàng. Bọn Tống giả đi Thiên-trường để liên lạc với ta, sự thực chúng chưa có đến. Điều này mạ mạ cháu biết rồi.
Bảo-Ḥa tiếp:
- Khi cháu lên chùa Sơn-tĩnh, trong ḷng tưởng Nguyên-Hạnh là cao tăng đắc đạo. Nên khi thấy chim ưng của Khu-mật-viện Trường-yên theo dơi y. Cháu không biết thần ưng của ai. Khi họ theo dơi, hẳn Nguyên-Hạnh không ra ǵ, v́ vậy cháu nói tréo đi rằng thần ưng thấy y có đức, nên chầu y. Y tin thực. Đêm đó một thần ưng mang lệnh cậu hai cho cháu. Cậu truyền rằng cứ yên tâm, cậu dùng thần ưng liên lạc với cháu.
Bảo-Ḥa lại tường thuật tới chỗ vào Vạn-hoa sơn-trang. Tự-An cười lớn:
- Bọn Tống bị cậu cháu coi như trẻ con. Cậu cháu viết thư cho d́ An-quốc trước. Công chúa mới sai Nàng Thanh gửi thư tống t́nh Ngô Tích. Ngô Tích vô t́nh bị lọt lưới. Điều này cháu đâu ngờ. C̣n cậu cháu bố trí cọp, trăn, để cháu bắt bọn Tống với mục đích ǵ cháu biết không?
- Cháu không biết.
- Này nhé, hiện cậu hai không có tên nào tín cẩn của Triệu Thành, để nhờ y thông báo tin tức bịa đặt cho y. V́ vậy phải bầy ra vụ ấy cho chúng bị bắt rồi cô hàng bún riêu Thanh-Trúc cứu y. Y cứu đồng bọn. Mưu này không qua mắt được bọn Triệu Thành với Vương Duy-Chính. Y tương kế tựu kế, làm như Ngô Tích bị trúng đ̣n ái t́nh. Đang đêm đến Vạn-hoa sơn-trang họp rồi được Nàng Thanh hẹn ra suối. Y hứa về Thăng-long tâu thiên tử cưới nàng...Nghĩa là y làm như trúng kế thực. Như vậy cũng chưa đủ. Khi bọn y biết Ngô Tích bị theo dơi, cùng việc các cháu lên đồi luyện vơ. Chúng, gỉa vờ kéo nhau tới kết tội Ngô. Tất nhiên người của cậu hai cháu phải xuất hiện cứu Ngô. Thế là y yên tâm cấy được người vào Khu-mật-viện Đại-Việt. Y có ngờ đâu cậu hai cháu cũng giả vờ trúng kế y. Bây giờ cậu hai chỉ việc bàn kế họach ma, để tên Ngô Tích báo về cho Triệu Thành.
Thanh-Mai hỏi bố:
- Liệu những bí mật của Nguyên-Hạnh, Khai-quốc vương có biết trước không ? Hay phải đợi đến khi vào Thanh-hóa mới biết ?
Tự-An suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ trước khi chưa vào Thanh-hóa, Khai-quốc vương chỉ đóan già rằng Nguyên-Hạnh không phải thiện nhân thôi. Phải đợi đến khi bọn cháu khám phá ra Hồng-hương cốc mới vỡ lẽ. Các cháu cũng khôn đấy, giả chết cháy, để giờ này Nguyên-Hạnh vẫn tưởng bí mật của y được bảo toàn.
Thanh-Mai ngồi ngay ngắn lại:
- Lúc đầu con tưởng người ám toán mẹ với Hồng-sơn phu nhân cũng như vương phi Khai-thiên vương là Nguyên-Hạnh, nhưng bây giờ lại không chắc. Tuy nhiên chúng ta cũng có chút ánh sáng. Ta cần t́m ra tung tích bọn trưởng lăo Ḥng-thiết, mới mong trả thù cho mẹ.
Thanh-Mai chơt nhớ ra một điều:
- Bố ơi. Khi qua đền thờ Thánh-Thiên, con gặp một người tên Mốc. Y có hành động rất kỳ lạ.
Tự-An mỉm cười:
- Trong ṿng một trăm dậm của trang Thiên-trường, dù con chồn con cáo đột nhập bố cũng phải biết. Thằng Mốc vốn người nước Đại-lư. Đâu phải một ḿnh Tống cử người sang đây t́m di thư ? Bọn Đại-lư cũng sai nhiều toán sang. Chúng theo sát bọn Triệu Thành. Chúng biết bọn Triệu Thành lấy được di thư, ngặt không biết đọc chữ Khoa-đẩu. Trong khi người Đại-lư biết chữ Khoa-đẩu. Chúng theo dơi bọn con với Triệu Thành, thấy bọn con đột nhiên biết xử dụng vơ công thời Lĩnh-Nam. Như vậy chúng muốn thử xem bọn con có đọc được chữ Khoa-đẩu không. Chúng mới cho tên Mốc hành sự. Bọn con vô t́nh để y biết rơ sự thực. Như vậy bọn Đại-lư tin tưởng rằng di thư trong tay Triệu Thành quả đúng chứ không phải giả.
Ông nh́n trời cười:
- Bọn Tống với Đại-Lư sẽ đánh nhau mù trời về di thư. Mà chắc chúng sẽ đánh nhau trong địa phận Thiên-trường này. Ta cứ ngồi chơi xem cho vui .
__________________
Hắc Y Nữ Hiệp
8.5 Thành Hỏa Hầu
Tướng 1 Sao
Bên hiên nhỏ ,gió hờn cành trúc ngoài song cửa
Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan
Bookmarks