Page 6 of 12 FirstFirst ... 2345678910 ... LastLast
Results 51 to 60 of 120

Thread: ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

  1. #51
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 27

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 27


    Ngày thứ tám.

    Waco. Texas.

    Dan Wayne có một ngày không vui. Mà chính xác th́ là một ngày vô cùng tệ hại. Ông vừa trở về từ toà án quận Waco, nơi ông phải đối mặt với các thủ tục về vỡ nợ. Vợ ông dan díu với tay bác sĩ trẻ của bà ta và đang làm thủ tục ly hôn ông với mục đích kiếm được một nữa tất cả những ǵ mà ông có (điều đó có nghĩa là không ǵ cả, như ông đă quả quyết với luật sư của bà ta). Và ông sẽ phải mất một trong những con ḅ đấu có hạng của ḿnh. Dan Wayne cảm thấy số mệnh thật đen đủi. Ông đă không làm ǵ để đến nỗi phải chịu tất cả những chuyện nầy. Ông là một người chồng tốt, một chủ trại giỏi giang. Ông ngồi lặng trong pḥng làm việc, ngẫm nghĩ về tương lai ảm đạm.

    Dan Wayne là một người đàn ông kiêu hănh. Ông biết tất cả những lời đùa cợt về những người Texas to mồm, nói khoác một tấc đến trời, nhưng ông vẫn thật sự cảm thấy ḿnh có điều ǵ đó đáng hănh diện.

    Ông sinh ra ở Waco, trong một khu vực nông nghiệp giàu có của châu thổ sông Brazos. Waco là một thị trấn hiện đại, nhưng vẫn phảng phất hương vị của quá khứ, thời mà nó h́nh thành, tồn tại và phát triển trên năm cây trụ: gia súc, bông, ngô, trường học và văn hoá. Wayne yêu mến Waco bằng tất cả trái tim và khối óc, khi ông gặp vị tu sĩ trên chuyến du lịch bằng xe bus ở Thuỵ Sĩ kia, th́ gần như ông đă nói suốt năm tiếng đồng hồ về cái thị trấn quê hương ḿnh.

    Vị tu sĩ nói với ông là muốn rèn luyện tiếng Anh, nhưng thực ra, khi nghĩ lại, th́ hoá ra là gần như chỉ có một ḿnh ông nói cả câu chuyện.

    - Waco có tất cả mọi thứ, - Ông ta đă tâm sự với vị tu sĩ Thời tiết của chúng tôi th́ tuyệt vời. Chúng tôi không cho phép trời quá nóng hay quá lạnh. Chúng tôi có hai mươi ba trường học trong vùng và có Đại học Baylor. Chúng tôi có bốn tờ báo, mười đài phát thanh và năm đài truyền h́nh. Chúng tôi có Pḥng truyền thống mà ông phải choáng cả người. Ư tôi nói, ở đó là lịch sử. Nếu ông thích câu cá, thưa Cha, th́ sông Brazos sẽ là nơi mà ông không thể quên. Rồi chúng tôi c̣n có một khu săn bắn và một trung tâm nghệ thuật lớn. Tôi cam đoan với ông, Waco là một trong những thành phố có một không hai trên thế giới. Ông phải đến thăm chúng tôi mới được.

    Và vị tu sĩ già nhỏ bé đă mỉm cười, gật gật đầu, c̣n Dan Wayne nghi hoặc, không hiểu ông ta nghe được bao nhiêu tiếng Anh.

    Dan Wayne đă thừa kế của người cha một ngàn mẫu đất trang trại, và đă làm đàn gia súc sinh sôi từ hai ngàn lên đến mười ngàn. Lại c̣n một con ngựa đua đáng giá cả một gia tài nữa. Vậy mà bọn khốn kiếp đang toan cướp đi tất cả của ông. Thị trường gia súc sụt xuống hoặc việc ông chậm trả tiền thế nợ đâu có phải là lỗi của ông. Các nhà băng đều hùa vào để làm hại ông và cơ hội duy nhất để ông ta tự cứu ḿnh là t́m ra được người mua lại trang trại, thanh toán cho các chủ nợ và giữ lại một chút tiền lăi…

    Wayne đă nghe có một người Thuỵ Sĩ giàu có muốn mua một trang trại ở Texas, và ông ta đă bay đi Zurich để gặp người đó. Nhưng té ra đó chỉ là tṛ thả mồi bắt bóng. Cái trang trại trong đầu cái thằng cha công tử bột đó là một hay hai mẫu đất với một cái vườn rau nhỏ xinh xinh.

    Đó là lư do v́ sao mà vô t́nh ông lại có mặt trên chuyến xe bus khi cái chuyện kỳ lạ kia xảy ra. Ông đă có đọc về chuyện đĩa bay, nhưng ông chưa bao giờ tin những chuyện đó cả. Giờ đây, nhờ Chúa, ông dứt khoát đă tin. Ngay sau khi ông trở về, ông gọi điện một chủ bút một tờ báo địa phương.



    - Johnny, tôi mới nh́n thấy một cái đĩa bay thật sự với mấy xác người kỳ quặc chết trong đó.

    - Thế hả? Ông có chụp tấm ảnh nào không thế, Dan?

    - Không. Tôi có chụp mấy tấm, nhưng hỏng cả.

    - Không sao. Chúng tôi sẽ cho một tay nhiếp ảnh tới đó. Nó đă trên trang trại của ông phải không?

    - Ồ không. Thực ra là nó ở Thuỵ Sĩ kia.

    Một thoáng im lặng.
    - Ồ ra vậy, nếu như ông t́nh cờ nh́n thấy nó trên trang trại của ông, Dan, th́ gọi lại cho tôi nhé.

    - Khoan. Một thằng cha cũng nh́n thấy, nó sẽ gửi cho tôi một tấm ảnh mà…

    Nhưng Johnny đă gác máy.

    Thế đó.

    Gần như là Wayne mong có một cuộc xâm lăng của những người từ hành tinh khác. Có thể họ sẽ giết sạch những tên chủ nợ khốn kiếp của ông. Ông nghe thấy có tiếng xe đang chạy vào và nhỏm dậy bước đến bên cửa sổ nh́n ra. Có vẻ là một gă ở miền Đông.

    Có thể lại là một chủ nợ khác. Những ngày nầy họ ở đâu ra mà lắm thế cơ chứ.

    Dan Wayne mở cửa trước.

    - Xin chào.

    - Ông là Daniel Wayne…

    - Bạn bè gọi tôi là Dan. Tôi có thể làm ǵ cho ông thế?

    Dan Wayne không hề như Robert đă h́nh dung; một mẫu người Texas vạm vỡ. Ông ta thanh mảnh, dáng quư tộc và điều bộ hơi rụt rè. Điều duy nhất thể hiện gốc gác của ông ta là giọng nói.

    - Tôi không biết liệu có thể xin ông vài phút được không?

    - Tôi cũng chỉ c̣n ngần ấy thời gian, - Wayne nói. - Nhân tiện xin được hỏi, ông không phải là một chủ nợ ư?

    - Một chủ nợ ấy à? Không?

    - Tốt. Xin mời vào.

    Hai người cùng ngồi ở pḥng khách. Đó là một căn pḥng lớn với đồ đạc rất tiện nghi theo kiểu miền Tây.

    - Ông có một chỗ ở đẹp quá, - Robert nói.

    - Dạ. Tôi được sinh ra trong ngôi nhà nầy. Tôi có thể mời ông uống ǵ nhỉ? Một chút ǵ mát, được không?

    - Không, cảm ơn. Tôi không khát.

    - Xin mời ngồi.

    - Robert ngồi xuống chiếc đi văng bọc da mềm mại.

    - Ông gặp tôi có việc ǵ thế?

    - Tôi được biết là ông có đi một tuyến du lịch bằng xe bus ở Thuỵ Sĩ hồi tuần trước?

    - Đúng thế. Cô vợ cũ thuê người theo dơi tôi à? Ông không làm việc cho cô ta đấy chứ?

    - Không, thưa ông.

    - Ồ, - ông tachợt hiểu ra. - Ông quan tâm đến cáí đĩa bay kia chứ ǵ. Chưa bao giờ tôi nh́n thấy ǵ khủng khiếp đến thế. Nó luôn thay đổi màu sắc. Và những sinh vật đă chết kia nữa. - Ông ta rùng ḿnh. - Tôi vẫn nằm mê thấy nó.

    - Ông Wayne, ông có thể nói với tôi bất kỳ điều ǵ về những người khách trên cùng chuyến xe đó được không?

    - Xin lỗi. Tôi không thể giúp ǵ ông. Tôi đi có một ḿnh.

    - Tôi biết, nhưng ông có nói chuyện với những người khách khác chứ, phải không nào?

    - Nói thật với ông, tôi rất nặng đầu nặng óc. Tôi đă chẳng chú ư mấy tới bất kỳ ai khác.

    - Ông có nhớ bất kỳ chuyện ǵ về bất kỳ ai trong số họ không?

    Day Wayne im lặng một lát.

    - Ồ có một tu sĩ người Italia. Tôi có nói chuyện với ông ta một chút. Ông ta có vẻ là một người dễ mến. Tôi muốn nói để ông biết là cái đĩa bay kia thật sự làm cho ông ta choáng váng. Ông ấy cứ nói măi về chuyện quỷ sứ.

    - Ông có nói chuyện với ai khác nữa không?

    Day Wayne nhún vai.

    - Không hẳn… Chờ một phút. Tôi c̣n tṛ chuyện với ông chủ một nhà băng ở Canada. - Ông ta đưa lưỡi liếm môi. - Nói thật với ông, tôi đang có một chút khó khăn tài chính ở đây, với cái trang trại nầy. Có thể là tôi mất nó. Tôi ghét cái đám chủ nhà băng khốn kiếp kia. Bọn chúng toàn là những kẻ hút máu. Dù sao th́ tôi nghĩ là cái thằng cha nầy có thể khác

  2. #52
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Khi biết ông ta là chủ nhà băng, tôi đă nói chuyện với ông ta về việc thu xếp một kiểu tín dụng nào đó ở đây. Nhưng hắn cũng giống như tất cả bọn chúng thôi. Hắn không thể nào hờ hững hơn thế được.

    - Ông nói hắn ta ở Canada à?

    - Phải, Fort Smith, trên măi vùng Các lănh thổ Tây Bắc. Tôi e rằng đó là tất cả những ǵ tôi có thể nói với ông rồi đấy.

    Robert cố giấu tâm trạng kích động của ḿnh.

    - Ông Wayne, xin cảm ơn ông, ông đă giúp ích rất nhiều. - Robert đứng dậy.

    - Thế thôi à?

    - Thế thôi.

    - Ông có muốn ở lại dùng bữa tối không?

    - Không, cảm ơn. Tôi phải lên đường thôi. Chúc may mắn trong chuyện trang trại nhé.

    - Cảm ơn.

    Fort Smith, Canada. Các lănh thổ Tây Bắc.





    ***



    Robert đợi cho đến khi tiếng Hilliard xuất hiện trên máy.

    - Có ông sĩ quan hả?

    - Tôi đă t́m được một nhân chứng khác. Dan Wayne. Ông ta là chủ trại Ponderosa, một trang trại bên ngoài Waco, Texas.

    - Rất tốt. Tôi sẽ để cho cơ quan của chúng tôi ở Dallas nói chuyện với ông ta.



    Điện khẩn.

    Tối mật.

    NSA gửi Phó giám đốc CIA:

    Không ghi chép lại.

    Bản số 1 duy nhất.

    Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.

    6. Daniel Wayne - Waco.

    Hết.



    Tại Langley, Virginia, phó giám đốc Cục T́nh báo Trung ương đang trầm ngâm xem bức điện số 6. Công việc thật trôi, chảy. Sĩ quan Bellamy đang làm việc tuyệt hảo. Janus đă đúng. Người đàn ông đó luôn luôn đúng. Và ông ta có quyền lực để những mong muốn của ta được thực hiện. Bao nhiêu quyền lực… Ông ta nh́n bức điện một lần nữa. Chuyện nầy sẽ không khó khăn ǵ. Rồi nhấn cái nút.



    ***

    Hai người đàn ông đến trang trại bằng chiếc xe chở hàng màu xanh sẫm.

    Họ đỗ xe ngoài sân, ra khỏi xe và thận trọng nh́n quanh. Ư nghĩ đầu tiên của Dan Wayne là họ đến để tịch biên cái trại. Ông ta mở cửa trước cho họ.

    - Ông là Dan Wayne?

    - Vâng. Tôi đây.

    Ông ta chỉ mới nói được có thế.

    Người đàn ông thứ hai đă bước ṿng lại phía sau và cầm một cái b́nh da dùng để đựng rượu đánh mạnh vào đầu ông ta.

    Một trong hai người đàn ông với vóc cao to hơn xốc ông chủ trại đă bất tỉnh lên vai và mang ông ta ra ngoài chuồng ḅ. Hai người đàn ông phớt lờ những con vật và đi thẳng vào phía trong cùng. Trong cái khoang đó là một con ngựa giống màu đen tuyệt đẹp.

    Người đàn ông cao to nói:

    - Đây chỗ nầy.

    - Anh ta hạ Wayne xuống.

    Người đàn ông thứ hai bước lại gần cửa khoang nhốt con ngựa, và đánh nó bằng cái gậy có điện. Nó lồng lên, hất tung hai chân sau. Một cú đánh mạnh hơn nữa vào mũi nó. Nó lồng lên điên cuồng, trong cái không gian chật chội, va đập vào bốn góc, răng nhe ra và ḷng trắng mắt ngầu lên.

    Nào, - người đàn ông cao to nhấc Dan lên và quăng ông ta vào trong cái khoang của con ngựa đực.

    Họ đứng nh́n cái quang cảnh đẫm máu trong vài giây rồi hài ḷng bỏ đi.

    Điện khẩn.

    Tối mật.

    Phó giám đốc CIA gửi Phó giám đốc NSA.

    Không ghi chép lại.

    Bản số 1 duy nhất.

    Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.

    6. Daniel Wayne - Waco - Đă bị thủ tiêu.

    Hết.


    Hết: Chương 27

  3. #53
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 28

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 28

    Ngày thứ chín.

    Fort Smith, Canada.


    Fort Smith nằm ở vùng Các lănh thổ Tây Bắc là một thị trấn thịnh vượng với hai ngh́n dân phần đông là chủ trại và những người chăn nuôi gia súc cùng với một số ít thương nhân. Khí hậu ở đây khắc nghiệt, với những mùa đông đài và băng giá, c̣n bản thân thị trấn nầy là một bằng chứng sống động đối với thuyết Darwin về sự tồn tại của những ǵ thích nghi nhất.

    William Mann là một trong những sinh vật thích nghi đó, một kẻ sống sót. Ông ta sinh ra ở Michigan, nhưng hồi ngoài ba mươi tuổi, đă đến Fort Smith trên một chiếc tàu đánh cá và cho rằng cộng đồng nơi đây cần có một nhà băng tốt hơn. Ông ta đă chộp được cơ hội. Ở đó chỉ c̣n một nhà băng khác nữa và William Mann mất không đầy hai năm để đẩy đối thủ của ḿnh ra ngoài cuộc đấu. Mann điều hành nhà băng rất đúng cách. Vốn say mê toán học, ông ta coi sóc để sao cho những con số luôn luôn là có lợi cho ḿnh. Ông rất hay nói tới câu chuyện đùa về một người đàn ông đến một ông chủ nhà băng mượn tiền cho một ca mổ khẩn cấp cho đứa con nhỏ của ḿnh. Khi người vay tiền nói không có ǵ thế chấp, ông chủ nhà băng bèn đuổi ông ta ra.

    - Tôi sẽ đi, - người đàn ông nói, - nhưng tôi muốn bảo cho ông biết rằng cả đời tôi chưa bao giờ thấy ai nhẫn tâm như ông cả.

    - Đợi một chút, - Ông chủ nhà băng đáp lại. - Tôi sẽ cho ông một khả năng nầy. Một trong hai con mắt tôi làm bằng thuỷ tinh. Nếu ông có thể nói đó là bên mắt nào, th́ tôi sẽ cho ông vay.

    - Con mắt trái của ông. - Ngay lập tức, ông vay tiền đáp.

    - Không ai biết chuyện nầy cả. Làm sao mà ông có thể đoán được? - Ông chủ nhà băng kinh ngạc.

    - Thật dễ thôi. Trong một thoáng, tôi tưởng là đă thấy một ánh nh́n thông cảm ở con mắt bên trái, bởi vậy tôi biết nó là con mắt thuỷ tinh.

    Câu chuyện đó, đối với William Mann, là bài học tốt cho một nhà kinh doanh. Người ta không thể buôn bán trên cơ sở sự thông cảm. Phải nh́n xuống mức thấp nhất. Trong khi các nhà băng khác ở Canada và Mỹ đổ liểng xiểng th́ nhà băng của William Mann mạnh hơn bao giờ hết. Nguyên tắc của ông ta rất đơn giản: Không cho vay tín dụng để khởi đầu công việc làm ăn. Không đầu tư với những trái phiếu vô tích sự. Không cho những người láng giềng vay, dù họ đang có đứa con cần được giải phẫu gấp.

    Mann hết sức kinh hăi trước hệ thống nhà băng Thuỵ Sĩ Những ông thần giữ của ở Zurich là chủ của các chủ nhà băng. Bởi vậy, một hôm, William Mann đă quyết định phải đi Thuỵ Sĩ, trao đổi với một vài ông chủ nhà băng ở đó để xem ông ta c̣n thiếu sót ǵ không, c̣n cách nào để có thể vắt thêm từng xu Canada được không. Ông ta đă được tiếp đón tử tế, nhưng rốt cuộc th́ cũng không học được ǵ thêm. Các phương thức kinh doanh ngân hàng của ông ta là đáng ngưỡng mộ, và các ông chủ nhà bằng Thuỵ Sĩ đă không hề ngần ngại nói ra điều đó.

    Hôm phải lên đường trở về, Mann quyết định tự cho ḿnh một cuộc du ngoạn trên dăy Alps. Chuyến đi thật chán ngắt. Phong cảnh th́ đẹp, nhưng cũng chẳng hơn ǵ cảnh quan Fort Smith. Một trong số những du khách, một người Texas, đă cả gan toan thuyết phục ông ta cấp tín dụng cho một cái trang trại đang vỡ nợ: ông ta đă cười vào mũi gă. Điều duy nhất trong chuyến đi được coi là có chút thích thú, chính là vụ tai nạn của cái gọi là đĩa bay kia. Trong một giây, Mann đă không tin vào sự thật đó. Ông ta tin đó là do chính phủ Thuỵ Sĩ bày đặt ra để gây ấn tượng cho khách du lịch. Ông ta đă từng đến Thế giới Walt Disney, và đă nh́n thấy những điều tương tự, trông th́ như thật nhưng lại là giả. Đó là con mắt thuỷ tinh của Thuỵ Sĩ, ông ta mỉa mai thầm nghĩ.

    William Mann sung sướng được trở về nhà.

    Từng phút của ông chủ nhà băng nầy đều được ấn định tỉ mỉ cho mỗi ngày làm việc, và khi viên thư kư bước vào nói có một người lạ muốn được gặp, th́ ư nghĩ đầu tiên của Mann là mời ông ta đi.

    - Ông ta muốn ǵ?

    - Ông ta nói muốn phỏng vấn ông. Ông ta đang viết một bài báo về các chủ nhà băng.

    Đó lại là vấn đề hoàn toàn khác. Sự xuất hiện đúng cách là tốt cho công cuộc kinh doanh. William Mann chỉnh lại chiếc áo khoác, vuốt tóc ngay ngắn, và nói:

    - Đưa ông ta vào.

    Khách là một người Mỹ, ăn mặc sang trọng, điều đó chứng tỏ ông ta làm việc cho một tạp chí hoặc một tờ báo lớn.

    - Ông ỉà Mann phải không ạ?

    - Phải.

    - Tôi là Robert Bellamy.

    - Thư kư của tôi nói rằng ông muốn viết một bài báo về tôi.

    - Ồ không phải là hoàn toàn về ông, - Robert nói. - Nhưng tất nhiên là ông sẽ nổi bật trong đó. Tờ báo của tôi.

    - Tờ nào vậy?

    - Nhật báo Wall Strees.

    - À thế th́ tuyệt vời.

    - Tờ Nhật báocảm thấy rằng hầu hết các chủ nhà băng đều quá xa rời với những ǵ đang xảy ra trên thế giới. Họ ít khi di chuyển, họ không chịu đi tới những nước khác. Trái lại, thưa ông Mann, ông có tiếng là rất hay đi.

    - Tôi nghĩ là như vậy, - Mann nói một cách khiêm nhường. - Thực tế là tôi vừa mới trở về từ chuyến đi Thuỵ Sĩ tuần trước.

    - Thật thế ư? Ông có hài ḷng với nó không?

    - Có. Tôi đă gặp gỡ một vài chủ nhà băng ở đó. Chúng tôi đă thảo luận về các vấn đề kinh tế thế giới.

    Robert đă rút ra một cuốn sổ và đang ghi chép.

    - Ông có thời gian giải trí không?

    - Không hẳn. Ờ, tôi có một chuyến đi du ngoạn bằng xe bus. Trước đây, tôi chưa bao giờ được thấy dăy Alps.

    Robert ghi chép thêm một chút.

    - Một chuyến du lịch. Đó chính là cái mà chúng tôi đang t́m kiếm, - Robert nói đầy vẻ khuyến khích. - Tôi h́nh dung là ông đă gặp nhiều người đáng mến trên chuyến xe bus đó.

    - Đáng mến ư? - Ông ta nghĩ đến cái người đàn ông Texas toan vay tiền. - Không hẳn là như thế.

    - Ô?

    Mann nh́n ông khách. Tay phóng viên nầy rơ ràng là chờ ông ta nói thêm. "Tất nhiên là ông sẽ nổi bật trong đó"

    - Có một cô gái người Nga.

    - Thế ư? Hăy nói với tốt về có ta. - Robert ghi vào sổ.

    - Ồ, chúng tôi bắt chuyện với nhau, và tôi đă giải thích cho cô ta hiểu nước Nga lạc hậu như thế nào và đang hướng tới những khó khăn khủng khiếp ra sao, trừ phi họ thay đổi.

    - Hẳn là cô ta bị gây ân tướng rất mạnh, - Robert nói.

    - Ồ có chứ. Có vẻ là một cô gái thông minh. Nghĩa là với người Nga. Ông biết đấy, tất cả họ đều bị cô lập quá. Cô ta có nói tên không?

    - Không, à…, khoan nào. Olga ǵ đó.

    - Cô ta có ngẫu nhiên nói là từ đâu tới không?

    - Có. Cô ta làm việc tại một thư viện lớn ở Kiev.

    Đó là chuyến đi nước ngoài đầu tiên của cô ấy, tôi đoán, là nhờ có cải tổ. Nếu như ông muốn biết ư kiến của tôi… - Ông ta ngừng lời để cho Robert ghi lại - Về mặt chính trị, Gorbachev đi quá nhanh, c̣n về mặt kinh tế th́ ông ta lại đi quá chậm.

    - Thật là kỳ lạ. - Robert lẩm bẩm.

    Anh bỏ ra nửa giờ nữa với tay chủ nhà băng, nghe những b́nh luận chủ quan của ông ta về đủ mọi thứ, từ Thị trường chung đến kiểm soát vũ trang. Anh đă không thể có thêm thông tin ǵ về những hành khách khác.

  4. #54
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    ***

    Khi Robert trở về khách sạn, anh gọi ngay cho Tướng Hilliard.

    - Xin chờ một chút, ông chỉ huy Bellamy.

    - Anh nghe thấy một loạt tiếng lách cách, và rồi tiếng tướng Hilliard vang lên.

    - Có! Ông sĩ quan?

    - Thưa tướng quân, tôi vừa t́m ra một hành khách nữa.

    - Tên?

    - William Mann. Ông ta có một nhà băng ở Fort Smith, Canada.

    - Cảm ơn. Tôi sẽ báo cho giới chức Canada nói chuyện với ông ta ngay lập tức.

    - Nhân thể có việc là ông ta trao cho tôi một manh mối khác. Tối nay tôi sẽ phải bay đi Nga. Tôi cần có một thị thực của Intourist Nga.

    - Ông đang gọi từ đâu đấy?

    - Fort Smith.

    - Dừng lại khách sạn Visigoth ở Stockholm. Sẽ có một phong b́ cho ông ở chỗ tiếp tân.

    - Cảm ơn ngài.

    ***

    Vào lúc 11 giờ đêm hôm đó, chuông cửa nhà William Mann réo vang. Ông ta không hề đợi ai, và càng không ưa những khách viếng thăm bất ngờ. Người quản gia đă nghỉ, và vợ ông ta đang yên giấc trong pḥng riêng trên gác. Khó chịu, Mann ra mở cửa. Hai người đàn ông mặc đồ đen đứng sững trước ông.

    - Ông là William Mann phải không?

    - Phải.

    Một trong hai người kia rút ra tấm căn cước.

    - Chúng tôi ở Ngân hàng Canada. Chúng tôi có thể vào được không?

    - Có chuyện ǵ vậy? - Mann chau mầy.

    - Chúng tôi muốn thảo luận ở trong nhà, nếu như ông không phản đối.

    - Được - Ông ta dẫn họ vào pḥng khách.

    - Mới đây ông đến Thuỵ Sĩ phải không?

    - Câu hỏi làm cho ông ta bị bất ngờ.

    - Cái ǵ? Phải, nhưng có chuyện quái quỷ ǵ thế?

    - Trong thời gian ông đi vắng, chúng tôi đă kiểm tra sổ sách của ông, ông Mann. Ông có biết là tại ngân hàng của ông thiếu hụt một triệu đô la không?

    William Mann nh́n hai người đàn ông, thất kinh.

    - Các ông nói cái ǵ vậy? Tuần nào tôi cũng đích thân kiểm tra sổ sách mà. Chưa bao giờ thiếu một đồng xu nào cả.

    - Một triệu đô la, thưa ông Mann. Chúng tôi nghĩ là ông phải chịu trách nhiệm biển thủ số tiền đó.

    Mặt đỏ bừng lên, Mann thấy ḿnh lắp bắp.

    - Sao, sao các người dám… Cút khỏi đây ngay trước khi tao gọi cảnh sát.

    - Điều đó chẳng có lợi ǵ cho ông cả. Cái chúng tôi muốn ở ông là phải biết hối hận.

    Lúc nầy, ông ta nh́n họ chằm chằm, tức tối.

    - Hối hận? Hối hận chuyện ǵ hả? Các người điên rồi.

    - Không đâu, thưa ông.

    Một trong hai người đàn ông rút ra một khẩu súng.

    - Ông Mann, ngồi xuống.

    - Ôi, lạy Chúa! Ḿnh bị cướp rồi.

    - Nầy, - Mann nói, - hăy lấy bất kỳ thứ ǵ các người muốn. Không cần phải bạo hành và…

    - Xin mời ngồi xuống.

    Người đàn ông thứ hai bước đến bên tủ rượu. Nó bị khoá. Hắn đập vỡ tấm kính và lấy ra một cái cốc uống nước lớn, rót đầy rượu và mang đến chỗ Mann đang ngồi.

    - Uống đi. Nó sẽ làm cho ông thấy thoải mái.

    - Tôi, tôi không bao giờ uống sau bữa tối. Bác sĩ của tôi…

    - Uống đi, nếu không cái ly sẽ đầy óc của ông đấy. - Gă kia dí súng vào thái dương Mann.

    Bây giờ th́ Mann hiểu là ḿnh đang ở trong tay hai thằng điên. Ông ta run run cầm cốc rượu lên và uống một ngụm.

    - Uống cạn đi.

    Ông ta uống một ngụm lớn hơn.
    - Các các ông muốn ǵ? - Ông ta cất cao giọng, hy vọng rằng bà vợ có thể nghe thấy và đi xuống nhà, nhưng đó chỉ là một mong muốn tuyệt vọng. Ông biết rơ bà luôn ngủ say như chết. Rơ ràng là hai người nầy đến để cướp bóc. Tại sao họ không vơ vét rồi chuồn đi nhỉ?

    - Muốn lấy ǵ th́ lấy, - Ông ta nói. - Tôi sẽ không ngăn trở ǵ.

    - Uống nốt đi.

    - Không cần phải thế nầy. Tôi…

    - Uống nốt đi.

    Gă đàn ông đánh mạnh vào phía trên tai, Mann kêu lên đau đớn.

    Ông ta uống nốt chỗ Wishky c̣n lại và cảm thấy choáng váng.

    - Két của tôi ở trong pḥng ngủ trên gác, - Ông ta nói, giọng bắt đầu líu lại. - Tôi sẽ mở nó cho các anh. - Có thể điều đó sẽ làm cho vợ ḿnh thức giấc và bà ta sẽ gọi điện cho cảnh sát.

    - Không vội ǵ, - gă cầm súng nói. - Ông có nhiều thời gian để uống.

    Người thứ hai đi lại chỗ tủ rượu và rót đầy một ly khác.

    - Đây!

    - Không, thật mà, - William Mann phản đối. - Tôi không muốn.

    Ly rượu được ấn vào tay.

    - Uống đi.

    - Tôi thật sự không…

    Một quả đấm giáng vào chỗ bị đáng súng đập. Mann suưt ngất đi v́ đau đớn.

    - Uống đi.

    Thôi được nếu như đó là điều chúng mầy muốn th́ sao lại không nhỉ? Cơn ác mộng nầy càng qua nhanh càng tốt. Ông ta uống một ngụm lớn và đưa tay bịt miệng.

    - Nếu như tôi uống nữa, tôi sẽ nôn mất.

    - Nếu như mà nôn, tôi sẽ giết ông. - Gă kia nói ngay.

    Mann ngước nh́n hắn, rồi gă cùng đi với hắn. Dường như cứ mỗi tên biến thành hai vậy.

    - Các người muốn ǵ cơ chứ? - Ông ta lẩm nhẩm.

    - Ông Mann, chúng tôi đă nói rồi. Chúng tôi muốn ông hối hận.

    - Được Tôi hối hận. - William Mann ngật ngưỡng gật đầu.

    Hai gă mỉm cười.

    - Ông thấy đấy, đó là tất cả những ǵ chúng tôi yêu cầu Bây giờ… - Hắn ấn một mẩu giấy vào tay Mann. - Tất cả những ǵ ông phải làm là viết. Tôi xin lỗi. Hăy tha thứ cho tôi…

    - Có thế thôi hả? - William ngước mắt lên vẻ u muội.

    - Thế thôi. Và rồi chúng tôi sẽ đi khỏi đây.

    Ông ta đột nhiên cảm thấy phấn chấn. Vậy là chuyện chỉ có thế Họ là những kẻ cuồng tín. Ngay sau khi họ đi, ḿnh sẽ gọi cảnh sát và cho bắt hết. Ḿnh sẽ kiện để những kẻ khốn kiếp nầy bị treo cổ.

    - Viết đi ông Mann.

    Ông ta thấy khó tập trung đầu óc.

    - Anh nói anh muốn tôi viết ǵ hả?

    - Hăy viết, "Tôi xin lỗi. Hăy tha thứ cho tôi".

    - Phải. - Ông ta cầm bút một cách khó khăn, cố tập trung và bắt đầu viết. "Tôi xin lỗi. Hăy tha thứ cho tôi!"

    Gă nhặt mảnh giấy từ tay Mann, những ngón tay cầm sát mép giấy.

    - Ông Mann, thế là tốt. Thấy dễ dàng chưa?

    Căn pḥng bắt đầu quay cuồng.

    - Phải. Cảm ơn. Tôi đă hối hận. Bây giờ th́ các anh đi chứ?

    - Tôi thấy là ông thuận tay trái?

    - Sao cơ?

    - Ông thuận tay trái.

    - Đúng.

    - Gần đây, vùng nầy có nhiều tội phạm, ông Mann. Chúng tôi sẽ để cho ông giữ khẩu súng nầy.

    Mann cảm thấy một khẩu súng được đặt vào bàn tay trái ḿnh - Ông có biết sử dụng một khẩu súng như thế nào không?

    - Không.

    - Rất đơn giản. Ông dùng như thế nầy nhé… - Gă ta đàn ông nâng khẩu súng lên thái dương William và miết ngón tay của ông chủ nhà băng lên c̣ súng.

    Một tiếng nổ bị bóp nghẹt. Mẩu giấy dính máu được thả xuống sàn nhà.

    - Thế là xong, - một trong hai gă nói. - Chúc ngủ ngon, ông Mann.

    Điện khẩn.

    Tối mật.

    CGHQ gửi Phó giám đốc NSA.

    Không ghi chép lại.

    Bản số 1 duy nhất.

    Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.

    7. William Mann - Fort Smih - Đă bị thủ tiêu

    Hết.



    ***



    Ngày thứ mười.

    Fort Smith, Canada.


    Sáng hôm sau, các nhân viên thanh tra ngân hàng báo cáo về việc mất một triệu đô la tại nhà băng của Mann. Cảnh sát đă xếp cái chết của Mann vào dạng tự sát.

    Khoản tiền bị mất kia chẳng bao giờ được t́m thấy.



    Hết: Chương 28

  5. #55
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 29

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 29


    Ngày thứ mười một.

    Brussels, 3 giờ 00.

    Tướng Shipley, chỉ huy trưởng tại Bộ tư lệnh khối NATO, được người sĩ quan phụ tá của ông đánh thức dậy.

    - Thưa Tướng quân, tôi xin lỗi v́ phải đánh thức ngài, nhưng dường như chúng ta đang có t́nh h́nh báo động.

    Tướng Shipley dụi mắt cho hết ngái ngủ. Đêm trước, ông đă phải thức khuya để tiếp đón các Thượng nghị sĩ từ Mỹ tới thăm.

    - Có chuyện ǵ vậy Billy?

    - Tôi vừa nhận được tin báo từ đài ra-đa , thưa ngài. Hoặc là tất cả các thiết bị của chúng ta trở nên điên loạn, hoặc là chúng ta đang có những người khách lạ.

    Tướng Shipley bật ra khỏi giường.

    - Nói với họ là năm phút nữa tôi sẽ tới.



    ***

    Căn pḥng ra-đa mờ tối đầy kín các sĩ quan và binh sĩ tập hợp xung quanh các màn ảnh ra-đa sáng bừng đặt ở chính giữa. Họ quay lại và đứng nghiêm khi ông tướng bước vào.

    - Nghỉ. - Ông ta bước tới viên sĩ quan trực ban, đại uư Muller. - Lewis, có chuyện ǵ thế?

    Đại uư Muller đưa tay vuốt đầu.

    - Tôi thua. Ngài có bao giờ thấy một máy bay nào có thể bay với tốc độ 22 ngh́n dặm một giờ, đột ngột dừng lại, và rồi bay theo hướng ngược lại không?

    - Anh đang nói cái ǵ vậy hả? - Tướng Shipley trợn mắt lên.

    Căn cứ vào màn ảnh ra-đa của chúng ta th́ đó chính là những ǵ diễn ra trong suốt nửa giờ đồng hồ qua. Lúc đầu, chúng tôi nghĩ đó có thể là một thứ thiết bị điện tử ǵ đó đang được thử nghiệm, nhưng chúng tôi đă kiểm tra lại với người Nga, người Anh, người Pháp, và họ cũng ghi nhận được cùng một thứ như vậy trên các màn h́nh ra-đa của họ.



    - Vậy th́ không thể là chuyện trục trặc trong thiết bị được, - tướng Shipley nặng nề nói.

    - Vâng, thưa ngài. Trừ phi giả thiết rằng tất cả các ra-đa trên thế giới đều bất chợt trở nên điên rồ hết.

    Bao nhiêu cái đó đă xuất hiện trên màn ra-đa ?

    - Hơn một chục. Chúng chuyển động nhanh đến mức chỉ bám theo cũng đă khó khăn lắm rồi. Chúng tôi ghi nhận được chúng, và chúng lại biến mất ngay. Chúng tôi đă loại trừ các hiện tượng khí quyển, khí tượng, sao băng, bóng thám không, và mọi phương tiện bay mà chúng ta đă biết. Tôi đang tính cho vài máy bay cất cánh, nhưng những vật thể nầy, không biết là thứ ǵ nữa, bay cao khủng khiếp đến mức chúng ta không bao giờ có thể đến gần chúng được.

    Tướng Shipley bước lại một trong những màn ra-đa .

    Hiện bây giờ trên màn h́nh của các anh có cái ǵ không?

    - Thưa không. Chúng đi rồi. - Anh ta ngập ngừng một giây. - Nhưng, thưa tướng quân, tôi có cảm giác hăi hùng là chúng sẽ c̣n trở lại.



    Hết: Chương 29

  6. #56
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 30

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 30

    Ottawa, 5 giờ 00.

    Khi Janus đọc dứt bản báo cáo của Tướng Shipley, vị người Italia đứng dậy và nói với vẻ kích động:

    - Chúng đang sẵn sàng xâm lăng chúng ta.

    - Chúng xâm lăng chúng ta rồi. - Người Pháp nói.

    - Chúng ta đă quá trễ. Đó là một thảm hoạ. - Người Nga nói. - Không có cách nào.

    Janus cắt ngang.

    - Thưa quư vị, đó là một thảm hoạ mà chúng ta có thể ngăn chặn.

    - Như thế nào? Ngài biết đ̣i hỏi của chúng à? - Người Anh nói.

    - Vấn đề không phải là những đ̣i hỏi của chúng. - Người Brasil nói. - Việc chúng ta làm ǵ với cây cối của chúng ta đâu phải việc của họ. Cái gọi là hiệu ứng nhà kính chỉ là một thứ khoa học rác rưởi, hoàn toàn chưa được kiểm nghiệm.

    - C̣n về chúng tôi th́ sao? - Người Đức nói. - Nếu chúng buộc chúng tôi phải làm sạch bầu không khí trên các thành phố của nước Đức, chúng tôi sẽ phải đóng cửa các nhà máy và sẽ không c̣n lại ngành công nghiệp nào cả.

    - C̣n chúng tôi sẽ phải ngừng sản xuất ô tô, - người Nhật Bản nói. - Và rồi nền văn minh của thế giới nầy sẽ thế nào?

    - Chúng ta đều cùng trong một t́nh thế như nhau. - Người Nga nói. - Nếu như phải ngừng tất cả những ǵ làm ô nhiễm môi trường, như họ đ̣i hỏi, th́ điều đó sẽ huỷ hoại các nền kinh tế thế giới. Chúng ta phải dành thêm thời gian cho đến khi sẵn sàng với cuộc Chiến tranh giữa các hành tinh.

    Đồng ư như vậy. Vấn đề trước mắt của chúng ta là giữ cho dân chúng b́nh tĩnh và tránh sự hỗn loạn lan tràn. - Janus nói một cách quả quyết.

    - Công việc của sĩ quan chỉ huy Bellamy thế nào rồi? - Người Canada nói.

    - Đang có những kết quả tuyệt hảo. Ông ta sẽ hoàn tất nhiệm vụ trong một hai ngày tới.


    Hết Chương 30

  7. #57
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 31

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 31

    Kiev, Ukraine.

    Giống như hầu hết những phụ nữ Nga khác, Olga Romanchanko đă trở nên chán ngán với cải tổ.

    Thoạt đầu tất cả những thay đổi được hứa hẹn sẽ diễn ra trên Tổ quốc Nga có vẻ thật hấp dẫn. Những ngọn gió tự do thổi trện các đường phố, và niềm hy vọng tràn ngập bầu không khí. Có những lời hứa hẹn về thịt và rau tươi trong các cửa hàng, những quần áo đẹp những đôi giầy da thật và cả trăm thứ tuyệt diệu khác. Nhưng giờ đây, sáu năm sau khi nó vận hành, sự vỡ mộng cay đắng đă xen vào. Hàng hoá khan hiếm hơn bao giờ hết. Thực sự là mọi thử đều thiếu và giá cả tăng vọt. Những ổ gà lớn ngổn ngang trên các đường phố chính. Nhan nhản những cuộc biểu t́nh và số tội phạm tăng lên. Những hạn chế cũng nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Cải tổ và công khai đă bắt đầu có vẻ rỗng tuếch như những lời hứa hẹn của các nhà chính trị đă khơi xướng chúng.

    Olga đă làm việc tại một thư viện trên quảng trường Lenkosomol ở trung tâm Kiev bẩy năm trời. Cô ba mươi hai tuổi và chưa bao giờ bước chân ra khỏi Liên Xô. Trông Olga khá hấp dẫn, hơi mập một chút, nhưng ở Nga th́ điều đó không bị coi là một nhược điềm.

    Cô đă từng kết hôn với hai người đàn ông, và họ đều đă bỏ rơi cô: Dmitri, người đă đi Leningrad, và Ivan, người đă bỏ đi Mátxcơva. Olga đă toan đi theo để cùng sống với Ivan, nhưng không có hộ khẩu Mátxcơva th́ điều đó là không thể được.

    Khi sinh nhật lần thứ ba mươi ba của cô đến gần, Olga quyết tâm đi thăm thú thế giới bên ngoài một lần cho biết. Cô đến gặp giám đốc thư viện, người t́nh cờ lại là bà d́ của cô.

    - Cháu muốn được nghỉ phép, - Olga nói.

    - Khi nào th́ cô muốn đi?

    - Tuần sau.

    - Chúc vui vẻ.

    Mọi chuyện thật đơn giản. Trước thời cải tổ, đi nghỉ phép có nghĩa là đi Biển Đen, Samarkan hoặc Tbilisi, hoặc là bất kỳ chỗ nào khác nhưng không vượt khỏi lănh thổ Liên Xô. C̣n giờ đây, nếu tháo vát một chút th́ cả thế giới sẽ mở ra trước bạn. Olga lấy một cuốn bản đồ từ trên giá sách và chúi đầu vào đó.

    Bên ngoài là cả một thế giới lớn. Châu Phi, châu Á, Bắc và Nam Mỹ… Cô e ngại đi xa đến như thế, bèn lật sang tấm bản đồ châu Âu. Thuỵ Sĩ, cô nghĩ. Đó là nơi ḿnh sẽ tới.

    Cô sẽ chẳng bao giờ thú nhận với ai trên đời nầy, nhưng Thuỵ Sĩ đă hấp dẫn cô, chủ yếu v́ cô đă hơn một lần được biết mùi chocolat của nó, và cô không bao giờ có thể quên được cảm giác đó. Cô thích ăn kẹo. Ở Nga - khi mà người ta có thể kiếm được - th́ cũng là thứ kẹo không đường và mùi vị th́ chẳng ra ǵ.

    Olga đă phải đổi mạng sống chỉ v́ thèm được ăn kẹo chocolat.

    Hành tŕnh trên chuyến bay Aeroflot tới Zurich là một sự khởi đầu thú vị. Chưa bao giờ đi máy bay, Olga rất hồi hộp khi phi cơ hạ cánh xuơng sân bay quốc tế ở Zurich. Trong không khí có cái mùi ǵ đó khang khác. Có thể là mùi vị của tự do thật sự, Olga nghĩ. Tiền bạc của cô rất eo hẹp, và cô đă đặt pḥng trước ở Leonhare, một khách sạn nhỏ, rẻ tiền, ở số 136 Limmatquai.

    Olga làm thủ tục ở bàn tiếp tân.

    - Đây là lần đầu tiên tôi tới Thuỵ Sĩ, - Cô tŕnh bày với nhân viên khách sạn bằng một thứ tiếng Anh ngắc ngứ. - Anh có thể gợi ư cho tôi nên làm ǵ không.

    - Tất nhiên. Ở đây th́ có nhiều thử lắm, - anh ta nói với cô. - Có thể là cô nên bắt đầu với một ṿng quanh thành phố. Tôi sẽ thu xếp việc đó.

    - Cảm ơn.

    Olga thấy Zurich thật hấp dẫn. Cô sững sờ trước cảnh quan và những âm thanh của thành phố nầy.



    Người đi đường ăn mặc đẹp và lái những chiếc xe đắt tiển. Với Olga th́ dường như tất cả mọi người ở Zurich đều là những nhà triệu phú… Và c̣n những cửa hiệu dọc con đường Bahnhofstrasse, đường phố buôn bán chính của Zurich, và cô ngạc nhiên trước mức độ phong phú đến không thể tin được trong các ô kính: nào váy, nào áo khoác, váy lót, giầy dép, đồ nữ trang, bát đĩa, đồ gỗ, ô tô, sách báo, ti vi, radio, đồ chơi và đàn piano… Hàng hoá bày bán dường như không kể xiết. Và rồi Olga chợt đi ngang qua tiệm Sprungli, nổi tiếng về mứt và kẹo chocolat. Trời, chocolat!
    Bốn ô kính lớn đầy ngập, đủ các loại khác nhau. Có cả chuối bao chocolat và những hạt chocolat trong chứa một chút rượu hảo hạng. Chỉ nh́n thôi cũng đă thấy sướng. Olga những muốn mua tất cả, nhưng khi biết giá rồi th́ đành chỉ mua một hộp thập cẩm nhỏ và một hộp lớn những chocolat thanh.
    Trong tuần lễ tiếp theo đó, Olga đă thăm khu vườn Zurichchhorn, bảo tàng Rietherg và nhà thờ Grossmunster - được xây cất trong thế kỷ mười một, và hơn một chục điểm du lịch tuyệt vời khác. Sau cùng, đă cũng sắp hết thời gian.
    Người nhân viên ở khách sạn Leonhare nói với cô:
    - Hàng xe bus du lịch Sunshine có một tuyến rất hấp dẫn trên vùng núi Alps. Tôi nghĩ là cô có thể thưởng ngoạn điều đó trước khi rời khỏi đây.
    - Cảm ơn, Olga nói. - Tôi sẽ thử xem.
    Khi rời khỏi khách sạn, nơi dừng chân đầu tiên của cô là tiệm Sprungli, và nơi tiếp theo là văn pḥng hăng Sunshine đề làm thủ tục cho một chuyến đi.
    Quang cảnh đẹp đến nghẹt thở, và giữa chừng của chuyến đi, họ đă chứng kiến vụ nổ của cái mà thoạt đầu cô nghĩ là đĩa bay, nhưng ông chủ nhà băng người Canada ngồi cạnh cô đă giải thích rằng đó chỉ là chuyện bày đặt của chính phủ Thuỵ Sĩ dành cho du khách, và rằng không hề tồn tại cái mà cô vừa nghĩ đến.
    Olga đă không hoàn toàn bị thuyết phục. Khi trở về nhà ở Kiev, cô đă mang chuyện nầy ra nói với bà d́ của ḿnh.
    - Chắc là có đĩa bay, - bà d́ nói. - Chúng bay trên bầu trời nước Nga suốt ấy mà. Cháu nên bán câu chuyện của ḿnh cho một tờ báo.
    Olga đă tính làm như vậy nhưng lại sợ bị người ta cười cho. Đảng Cộng sản không muốn các đảng viên của ḿnh trở thành đối tượng của sự nhạo báng.
    Dù sao chăng nữa, Olga kết luận, bên cạnh chuyện Dmitri và Ivan, kỳ nghỉ của cô là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời. Thật là khó khăn khi bắt tay vào trở lại với công việc.
    ***
    Chiếc xe bus của Intourist chạy mất một giờ trên con đường cao tốc mới được xây dựng từ sân bay về tới trung tâm Kiev. Đó là lần đầu tiên Robert tới đây, và anh có ấn tượng mạnh mẽ với những công tŕnh xây dựng đâu đâu cũng thấy trên dọc đường và những toà nhà ở lớn đang mọc lên khắp nơi. Chiếc xe bus dừng lại trước khách sạn Dniepr và đổ xuống hơn hai chục hành khách. Robert nh́n đồng hồ đeo tay ḿnh, 8 giờ. Thư viện đóng cửa mất rồi. Anh làm thủ tục thuê pḥng ở cái khách sạn lớn ấy, nơi mà một pḥng đă được đặt trước cho anh, uống một cốc ở quầy rượu và đi vào trong cái pḥng ăn trắng toát mộc mạc để ăn một bữa tối với trứng cá muối, dưa chuột, cà chua, sau đó là món khoai tây hầm với chút thịt có thêm nhiều bột, tất cả được kèm với Vodka và nước khoáng.
    Thị thực nhập cảnh đă được để sẵn cho anh tại khách sạn ở Stockholm như tướng Hilliard đă hứa.
    Đó là kêt quả nhanh chóng của sự hợp tác quốc tế, Robert nghĩ. Nhưng chẳng có sự hợp tác nào cho ḿnh cả. Từ nghiệp vụ gọi là "Trần trụi".
    Sau bữa ăn, Robert hỏi han đôi chút tại bàn tiếp tân và đi vơ vẩn ra quảng trường Lenkosomol. Kiev thật sự gây ngạc nhiên đối với anh. Là một trong những thành phố cổ kính nhất nước Nga, với dáng vẻ châu Âu nó nằm trên bờ sông Dniepr, với những công viên xanh tươi và những đường phố rộng lớn có cây trồng dọc hai bên. Ở đâu cũng thấy các nhà thờ, và chúng là những thí dụ ngoạn mục cho kiến trúc tôn giáo, như các nhà thờ Thánh Vladimir, Thánh Andrew, và Thánh Sofia - nhà thờ sau cùng nầy được hoàn tất vào năm 1037, và tu viện Pechersk, công tŕnh kiến trúc cao nhất thành phố. Susan sẽ rất yêu thích những phong cảnh nầy, Robert nghĩ. Cô chưa bao giờ đến nước Nga. Anh băn khoăn không biết cô đă từ Brasil trở về hay chưa. Cảm thấy bị thôi thúc, anh gọi điện thoại cho cô khi trở lại khách sạn, và anh ngạc nhiên thấy gần như không hề phải chờ đợi ǵ.
    - Xin chào? - Cái giọng cổ khêu gợi ấy.
    - Chào. Brasil thế nào?
    - Robert. Em cố gọi cho anh mấy lần. Không có ai trả lời.
    - Anh không có nhà.

  8. #58
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Ôi! Cô đă được huấn luyện quá kỹ để không hỏi là anh đang ở đâu.
    - Anh có khoẻ không đấy?
    Đối với một thằng quan hoạn th́ khoẻ.
    - Tất nhiên. Khoẻ. Cái túi tiền Monte thế nào?
    - Anh ấy khoẻ. Robert, ngày mai chúng em sẽ đi Gibraltar.
    Tất nhiên là trên cái du thuyền của thằng cha Cái túi tiền khốn kiếp kia. Tên nó là ǵ ấy nhỉ? À, phải, Thanh B́nh.
    - Bằng du thuyền?
    - Vâng. Anh có thể gọi cho em ở đó. Anh có nhớ số máy không?
    Anh nhớ. - WS387. WS có nghĩa ǵ nhỉ? Susan tuyệt diệu chăng?… Sao lại phải xa nhau chăng…Kẻ đi cướp vợ người?
    - Anh Robert?
    - Có anh nhớ. WS (Wishky và Đường) 337.
    - Anh sẽ gọi chứ? Để em biết là anh khoẻ mạnh mà.
    - Rồi. Anh nhớ em, cô bé ạ.
    Một im lặng đau đớn, hồi lâu. Anh chờ đợi. Anh đợi cô nói ǵ nhỉ?
    Đến cứu em khỏi cái thằng cha quyến rũ nầy, gă trông giống một Paul Newman và đă bắt em phải đi trên chiếc du thuyền lộng lẫy của hắn và sống trong những cung điện nhỏ nhắn nghèo khổ ờ Monte Carlo, Paris, London và chỉ có Chứa mới, biết được là c̣n ở những đâu nưà. Giống như một thằng ngu, anh thấy ḿnh có phần mong cô sẽ nói như thế.
    - Em cũng nhớ anh, Robert. Hăy tự chăm sóc ḿnh.
    Và đường dây bị cắt. Anh c̣n lại ở nước Nga, đơn độc.

    ***

    Ngày thứ mười hai.
    Kiev, Ukraine

    Sáng sớm hôm sau, khi thư viện mở cửa được mười phút, Robert đă bước vào toà nhà lớn, ảm đạm, và tiến lại bàn thường trực.
    - Xin chào. - Robert nói.
    Người phụ nữ ngồi sau bàn ngẩng lên.
    - Xin chào. Ông cần ǵ?
    - Vâng. Tôi đang t́m một người phụ nữ mà tôi tin là đang làm việc ở đây, cô Olga.
    - Olga? Có đấy. - Chị ta chỉ sang một pḥng khác. - Cô ấy ở trong pḥng kia.
    - Cám ơn.
    Thật là dễ dàng. Robert bước đi ngang qua một nhóm sinh viên đang chăm chú làm việc bên những chiếc bàn dài. Chuẩn bị cho một thứ tương lai ǵ thế không biết? Robert băn khoăn. Anh tới một pḥng đọc nhỏ hơn và bước vào bên trong. Một người phụ nữ đang bận bịu xếp lại những cuốn sách.
    - Xin thứ lỗi, - Robert nói.
    - Ǵ thế ạ? - Chị ta quay lại.
    - Chị là Olga?
    - Tôi là Olga. Ông cần ǵ ở tôi thế?
    Robert nở một nụ cười gây thiện cảm.
    - Tôi đang viết một bài báo về công cuộc cải tổ và ảnh hưởng của nó đối với những người Nga ở tầng lớp trung b́nh. Nó có tác động đến đời sống của chị không?
    Người phụ nữ nhún vai.
    - Trước Gorbachev, chúng tôi không dám mở miệng. Bây giờ chúng tôi có thể mở miệng nhưng lại không có ǵ để cho vào cả.
    Robert thử một mẹo khác.
    - Chắc chắn là có những thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn. Thí dụ, bây giờ các bạn có thể đi du lịch.
    - Hẳn là ông nói đùa. Với một ông chồng và sáu đứa con th́ ai mà có tiền đi du lịch?
    - Th́ chị vẫn có thể có tiền đề đi Thuỵ Sĩ và… - Robert cố thêm.
    - Thuỵ Sĩ ư? Trong đời tôi chưa bao giờ mơ được đến đó.
    - Chị chưa bao giờ tới Thuỵ Sĩ hả? - Robert từ tốn nói.
    - Tôi đă nói rồi đấy thôi. - Chị ta hất hàm về phía một phụ nữ tóc sẫm đang chọn sách trên bàn. - Cô ấy mới là người may mắn được tới Thuỵ Sĩ đấy.
    - Tên cô ấy là ǵ thế? - Robert liếc mắt nh́n.
    - Olga. Cùng tên với tôi.
    - Cám ơn. - Anh thở dài.
    Một phút sau, Robert đă nói chuyện với cô Olga thứ hai kia.
    - Xin lỗi, - Robert nói. - Tôi đang viết một bài báo về cải tổ và ảnh hưởng của nó đến đời sống của người dân Nga.
    - Dạ? - Cô gái nh́n anh một cách cảnh giác.
    - Tên cô là ǵ?
    - Olga. Olga Romanchanko.
    - Hăy nói cho tôi biết, cô Olga, rằng cải tổ có tác động ǵ đến cô không?
    Sáu năm về trước, hẳn Olga Romanchanko sẽ sợ phải nói chuyện với một người nước ngoài, nhưng giờ đây th́ điều đó đă được phép.
    - Không hẳn có ǵ, - Cô nói một cách thận trọng. - Mọi thứ phần lớn vẫn như cũ thôi.
    - Không có ǵ thay đổi trong cuộc sống của cô ư? - Người khách lạ vẫn bướng bỉnh.
    Cô ta lắc đầu.
    - Không. - Và rồi cô nói thêm v́ ḷng yêu nước. - Tất nhiên là bây giờ chúng tôi có thể đi du lịch ra nước ngoài

    - Và cô đă đi rồi? - Anh tỏ ra quan tâm.

    - Ô, vâng. - Cô hănh diện nói. - Tôi vừa mới từ Thuỵ Sĩ trở về. Một đất nước rất đẹp.

    - Tôi đồng ư, - anh nói. - Cô có cơ hội làm quen với ai trong chuyến đi đó không?

    - Tôi đă gặp rất nhiếu người. Tôi ngồi xe bus và chúng tôi đi lên vùng núi cao. Dăy Alps. - Đột nhiên, Olga nhận ra là cô không nên nhắc tới chuyện nầy bởi v́ người khách lạ có thể hỏi cô về con tàu vũ trụ; và cô không muốn nói ra. Chuyện đó chỉ có chuốc cho cô những rắc rối mà thôi.

    - Thế à? Robert hỏi. - Hăy nói cho tôi nghe về những người trên chiếc xe bus đó.

    Nhẹ cả người. Olga đáp:

    - Rất thân thiện. Họ ăn mặc… - Cô ra hiệu bằng tay, - rất giàu. Tôi gặp cả một người từ thủ đô của ông tới, từ Washington D.C.

    - Thế hả?

    - Vâng. Rẩt tử tế. Ông ấy đă cho tôi tấm danh thiếp.

    - Cô vẫn giữ nó chứ? - Tim Robert đă ngưng lại một nhịp.

    - Không Tôi đă ném nó đi rồi. - Cô nh́n quanh. - Tốt hơn là không nên giữ những thứ đó.

    Khốn kiếp.

    Và rồi cô nói thêm:

    - Tôi nhớ tên ông ta. Parker. Parker, giống như tên cái bút của các ông ấy. Kenvin Parker. Rất quan trọng trong các vấn đề chính trị. Ông ấy kề chuyện các Thượng nghị sĩ phải kiếm phiếu thế nào.

    - Đó là điều ông ấy nói với cô à? - Robert giật ḿnh.

    - Vâng. Ông ấy đă đưa họ đi du lịch và tặng quà, và rồi họ bỏ phiếu ủng hộ cho những ǵ mà khách hàng của ông ấy cần. Đó là con đường dân chủ ở nước Mỹ.

    Một người vận động hành lang. Robert để Olga nói thêm mười lăm phút sau đó, nhưng anh không gó thêm được thông tin có ích ǵ về những hành khách khác.





    ***



    Robert gọi điện cho Tướng Hilliard từ pḥng khách sạn của anh.

    - Tôi đă t́m thấy nhân chứng người Nga. Tên cô ta là Olga Romanchako, làm việc tại thư viện trung tâm ở Kiev.

    - Tôi sẽ để một quan chức Nga nói chuyện với cô ta.



    Điện khẩn.

    Tối mật.

    NSA gửi Phó giám đốc GRU.

    Không ghi chép lại.

    Bản số 1 duy nhất.

    Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.

    8. Olga Romanchanko Kiev.

    Hết

    Chiều hôm đó, Robert bay trên chiếc Tu-154 của Aeroflo tới Paris. Anh tới nơi sau 3 giờ 25 phút và chuyển sang một chuyến bay của hăng hàng không Pháp đi Washington D.C.

  9. #59
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    ***

    Lúc 2 giờ sáng, Olga Romanchanko nghe thấy tiếng xe ô tô phanh gấp trước toà nhà nơi cô sống, trên phố Veryk. Các bức tường mỏng manh đến nỗi cô có thể nghe được tất cả những tiếng nói ngoài phố. Cô dậy khỏi giường và đến nh́n qua cửa sổ. Hai người đàn ông mặc đồ dân sự đang ra khỏi chiếc xe Chaika màu đen, kiểu xe mà các quan chức chính phủ sử dụng.
    Họ đi vào cổng chung cư của cô. Bóng dáng họ làm cho cô thấy rùng ḿnh. Nhưng năm qua, một số người hàng xóm của cô đă mất tích, không ai trông thấy họ bao giờ nữa. Một số bị đầy đi Siberia. Olga không biết lần nầy mật vụ đang săn lùng ai, và ngay khi vẫn c̣n đang nghĩ như vậy, có tiếng gơ cửa, làm cô giật bắn minh. Họ muốn ǵ ở ḿnh nhỉ? Cô lo lắng.
    Hẳn là có sự nhầm lẫn.
    Khi cô mở cửa, hai người đàn ông đang đứng đó.
    Đồng chí Olga Romanchanko phải không?
    - Dạ.
    - Cơ quan T́nh báo Quân sự GRU khét tiếng.
    Họ sấn sổ bước vào pḥng.
    - Các các anh muốn ǵ?
    Chúng tôi sẽ là người hỏi. Tôi là Thượng sĩ Yuri Gromkov. Đây là Thượng sĩ Vladimir Zemsky.
    - Có… có chuyện ǵ sai trái chăng? Tôi đă làm ǵ nào? - Cô đột ngột cảm thấy sợ hăi.
    - Ồ vậy là cô biết ḿnh đă làm ǵ đó sai trái. - Zemsky chộp lấy.
    - Không, chắc chắn là không. - Olga nói, bối rối. - Tôi không biết v́ sao các anh lại tới đây.
    - Ngồi xuống. - Gromkov quát lên. Olga làm theo, run rẩy.
    - Cô vừa từ Thuỵ Sĩ trở về, phải không nào?
    - Dạ, dạ, - Cô lắp bắp, - nhưng đó - đó là… Tôi được phép của…
    - Olga Romanchanko, hoạt động gián điệp bất hợp pháp.
    - Hoạt động gián điệp? Cô khiếp sợ. :
    - Tôi không hiểu các anh đang nói ǵ ?

    Người đàn ông cao to nh́n chằm chằm vào thân thể cô và Olga bỗng nhận ra cô chỉ có một cái váy ngủ mỏng tang trên người.
    - Đi. Cô phải đi cùng chúng tôi.
    - Nhưng, có một sự nhầm lẫn kinh khủng. Tôi là một thủ thư. Xin hỏi bất kỳ ai ở đây.
    - Nào. - Anh ta kéo cô đứng dậy.
    - Các anh mang tôi đi đâu?
    - Về trụ sở. Họ muốn thẩm vấn cô.
    Họ cho phép cô mặc áo khoác ra ngoài váy ngủ.
    Cô bị đẩy xuống cầu thang và ấn vào trong chiếc Chaika.
    Olga nghĩ tới tất cả những người đă phải ngồi vào trong chiếc xe giống như thế nầy, đề không bao giờ trở về, cô chết lặng đi v́ sợ hăi.
    Người đàn ông cao to, Gromkov, lái xe. Olga được đẩy vào ghế sau, ngồi cùng với Zemsky. Anh ta dường như không làm cho cô sợ hăi bằng người kia, nhưng cô đă bị tê liệt với việc biết họ là ai và điều ǵ sắp xảy ra với ḿnh.
    - Xin hăy tin tôi. - Olga nói một cách khẩn khoản. Tôi không bao giờ phản bội.
    - Câm mồm. - Gromkov quát lên.
    Nầy, chẳng lư do ǵ phải quá cứng rắn với cô ấy cả. Thực ra th́ tôi tin cô ấy. - Vladimir Zemsky nói.
    Olga cảm thấy tim ḿnh rộn lên v́ hy vọng.
    - Thời thế đă thay đổi. - Zemsky nói tiếp. - Đồng chí Gorbachev không muốn chúng ta quấy nhiễu những người vô tội. Những ngày đó đă qua rồi.
    - Ai nói là cô ta vô tội? - Gromkov càu nhàu. - Có thể là có có thể là không. Ở trụ sở họ sẽ t́m ra ngay thôi mà.
    Olga ngồi nghe hai người đàn ông nói về cô như thể cô không hề có ở đó.
    - Nào, Yuri, cậu biết là ở trụ sở th́ cô ấy sẽ thú tội cho dù có tội hay không. Tớ không thích thế. - Zemsky nói.
    - Chuyện đó th́ quá tệ. Chúng ta chẳng thể làm ǵ được đâu Được chứ.
    - Cái ǵ?
    Người đàn ông ngồi bên cạnh Olga im lặng một thoáng.
    - Nghe nầy, - anh ta nói, - tại sao chúng ta không thả quách cô ấy ra nhỉ? Chúng ta có thể nói lại là cô ấy không có nhà. Chúng ta sẽ tŕ hoăn một hoặc bai ngày, và họ sẽ quên chuyện cô ấy đi v́ họ có quá nhiều người để tra hỏi rồi.
    Olga toan nói ǵ đó, nhưng cổ họng cô khô khốc.
    Cô mong mỏi đến tuyệt vọng là người đàn ông ngồi cạnh cô thuyết phục được người kia v́ sao chúng ta phải liều mạng để cứu cô ta hả?
    - Chúng ta được ǵ nào? Cô ấy sẽ làm ǵ cho chúng ta nào? - Gromkov làu bàu.
    Zemsky quay lại và nh́n Olga vẻ ḍ hỏi. Olga cố cất lời:
    - Tôi không có tiền bạc ǵ.
    - Ai cần tiền của cô? Chúng tôi có rất nhiều tiền.
    - Cô ta có thứ khác. - Gromkov nói.
    Olga chưa kịp trả lời th́ Zemsky nói:
    - Khoan đă, Yuri Ivanovich, cậu không thể đ̣i cô ấy làm điều đó.
    - Tuỳ cô ta thôi. Cô ta có thể ngọt ngào với chúng ta hoặc là tới trụ sở và sẽ bị tra tấn trong một hoặc hai tuần lễ. Có thể là họ sẽ tống cô ta vào trong một cái chuồng cọp xinh xắn.
    Olga đă nghe về những cái chuồng cọp. Những hầm giam chiều một mét, chiều hai mét lạnh lẽo với một cái giường gỗ và không chăn chiếu ǵ. "Ngọt ngào với chúng ta". Thế nghĩa là thế nào nhỉ?
    - Tuỳ cô ta.
    - Cô muốn thế nào? - Zemsky quay sang Olga.
    - Tôi, tôi không hiểu.
    - Anh bạn tôi nói rằng nếu như cô ngọt ngào với chúng tôi, chúng tôi có thể bỏ qua vụ nầy. Sau một thời gian ngắn: có thể họ sẽ quên chuyện của cô.
    - Tôi tôi sẽ phải làm ǵ cơ?
    Gromkov mỉm cười với cô qua tấm gương chiếu hậu.
    - Hăy dành cho chúng tôi ít phút ở cô. - Anh ta nhớ tới một câu đă đọc ở đâu đó. - Hăy nằm đó và nghĩ tới hoàng đế.- Rồi cười khoái trá.
    Olga đột nhiên hiểu ra họ muốn ǵ. Cô lắc đầu.
    - Không. Tôi không thể làm điều đó.
    Được. - Gromkov bắt đầu tăng tốc độ. - Ở trụ sở họ sẽ có một cuộc vui với cô.
    - Khoan.
    Cô đang trong cơn hoảng sợ và không biết phải làm ǵ. Cô đă nghe những cầu chuyện khủng khiếp về điều ǵ xảy đến đối với những người bị bắt giữ và trở thành tội nhân. Cô đă nghĩ rằng tất cả những chuyện đó đă chấm dứt, nhưng bây giờ th́ cô hiểu là không phải. Cải cách vẫn c̣n đang là một hy vọng, một tưởng tượng. Họ sẽ không cho phép cô có một luật sư hoặc nói chuyện với bất kỳ ai. Trong quá khứ, bạn bè của cô đă bị nhân viên GRU hăm hiếp, sát hại. Cô đă mắc bẫy. Nếu cô chịu vào tù, họ có thể giam giữ cô nhiều tuẩn lễ, đánh đập, hăm hiếp cô, hoặc có thể c̣n tệ hại hơn. Với hai người đàn ông nầy, ít ra th́ chuyện đó cũng chỉ qua đi trong ít phút và rồi họ sẽ thả cô ra. Olga đi đến một quyết định.
    - Cũng được, cô đau khổ nói. - Các anh có muốn quay trở lại căn hộ của tôi không?
    - Tôi biết có một chỗ tốt hơn. - Gromkov nói. Anh ta ṿng xe ngược lại.
    - Tôi xin lỗi về chuyện nầy, nhưng anh ta là chỉ huy. Tôi không thể ngăn anh ta được. Zemsky th́ thầm.
    Olga không đáp lại.
    Họ chạy ngảng qua Nhà hát Opera Shevchenko màu đỏ rực và hướng tới một công viên có cây cối bao quanh. Vào giờ nầy, công viên hoàn toàn vắng ngắt.
    Gromkov lái xe chạy dưới những hàng cây và rồi tắt điện, tắt máy.
    - Ra ngoài đi. - Anh ta nói.
    Cả ba người bước ra khỏi xe.
    - Cô thật may mắn. Chúng tôi thả cô ra thật dễ dàng. Tôi hy vọng là cô sẽ đánh giá cao điều đó. - Gromkov nh́n Olga.
    Olga gật đầu, không dám nói ǵ v́ quá sợ.
    Gromkov dẫn họ tới một chỗ quang.
    - Cởi ra.
    Trời lạnh, Olga nói. - Chẳng lẽ chúng ta không thể…?
    - Làm theo lời tao trước khi tao thay đổi ư kiến. - Gromkov tát mạnh vào mặt cô.
    Olga ngập ngừng một giây, và khi hắn ta lại giơ tay chực đánh, cô bắt đầu cởi khuy áo khoác.
    - Cởi hẳn ra.
    Cô thả cái áo rơi xuống đất.
    - Giờ đến cái váy ngủ.
    Olga chậm chạp kéo cái váy qua đầu và lột hẳn nó ra, run lên trong trời đêm giá lạnh, đứng trần truồng dưới ánh trăng.
    - Tấm thân ngon lành. - Gromkov nói. Hắn ta bóp hai đầu vú cô.
    - Đừng…
    - Mầy nói nửa lời, chúng tao sẽ mang mầy đến trụ sở. - Anh ta đẩy cô nằm xuống đất.
    Ḿnh sẽ không nghĩ tới chuyện nầy. Ḿnh sẽ cố nghĩ là ḿnh đang ở Thuỵ Sĩ, trên chiếc xe bus du đi du lịch và ngắm những phong cảnh đẹp đẽ.
    Gromkov tụt quần ra và giang rộng hai chân Olga.
    Ḿnh có thể nh́n thấy đỉnh Alps tuyết phủ. Có một cái xe trượt tuyết chạy ngang, trên đó là hai đứa trẻ, một trai, một gái.
    Cô thấy hắn luồn tay dưới hông cô và ấn cái giống đực vào trong cô, làm cô đau đớn.
    Có những chiếc xe đẹp đẽ đang chạy trên xa lộ. Nhiều xe hơn bao giờ cô từng nh́n thấy trong đời. Ở Thuỵ Sĩ mỗi người đều có một chiếc xe.
    Hắn đang dồn dập mạnh hơn trên người cô, cấu véo cô kêu lên những tiếng kêu như thú hoang.
    Ḿnh sẽ có một ngôi nhà nhỏ ở trên núi. Người Thuỵ Sĩ gọi là ǵ nhỉ? Chalét. Và ḿnh sẽ có kẹo chocolat hàng ngày. Có hàng hộp.
    Lúc nầy, Gromkov đă buông cô ra, thở hồng hộc.
    Hắn đứng lên và quay sang Zemsky.
    Đến lượt cậu.
    Ḿnh sẽ lấy chồng và có con, và cả nhà sẽ đi trượt tuyết vào mùa đông.
    Zemsky dă mở sẵn khoá quần và lập tức nằm đè lên cô.
    Đó sẽ là một cuộc sống tuyệt vời. Ḿnh sẽ không bao giờ trở về Nga. Không bao giờ. Không bao giờ.
    Hắn đă ở trong cô, c̣n làm cô đau đớn hơn cả gă kia, gh́ chặt hai mông cô và đè thân thề cô xuống nền đất lạnh, cho đến lúc sự đau đớn tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa.
    Ḿnh và gia đ́nh sẽ sống ở một trang trại, một nơi luôn vắng lặng và thanh b́nh, và có một mảnh vườn với những bông hoa xinh đẹp.
    Zemsky đă xong và nh́n lên người bạn đồng nghiệp.
    - Tôi cảm thấy cô ta sướng. - Hắn cười. Rồi cúi xuống tóm lấy đầu Olga và bẻ gẫy cổ cô.
    Ngày hôm sau, trên tờ báo địa phương có mẩu tin về việc một cô thủ thư bị hiếp và bị giết chết trong công viên. Kèm theo đó là một lời cảnh cáo nghiêm khắc của giới chức trách rằng những cỏ gái trẻ đi một ḿnh vào công viên buổi tối là rất nguy hiểm.

    Điện khẩn.
    Tối mật.
    Phó giám đốc GRU gửi Phó giám đốc NSA.
    Không ghi chép lại.
    Bản số 1 duy nhất.
    Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.
    8. Olga Romanchanko - Kiev - Đă bị thủ tiêu
    Hết


    Hết Chương 31

  10. #60
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 32

    ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

    Chương 32


    Williard Stone và Monte Banks là những kẻ thù tất yếu. Cả hai đều là những con thú ăn thịt tàn bạo, và cánh rừng mà chúng đang lảng vảng ŕnh rập là những bức tường đá cao ngất trên Wall Strees, với những chủ nhân đầy quyền lực, những ông chủ tài chính cỡ bự và những vụ chuyển nhượng cổ phiếu khổng lồ.

    Hai người đă đụng độ nhau lần đầu tiên trong vụ dành giật một công ty có lợi nhuận lớn. Williard Stone đă thắng thầu lần đầu và hy vọng là không có trục trặc ǵ. Ông ta có thế lực quá mạnh và tiếng tăm của ông ta khủng khiếp đến độ ít ai dám đương đầu nên đă rất đỗi ngạc nhiên khi được biết có một nhà doanh nghiệp trẻ tên là Monte Banks đang tranh thầu với ông Stone buộc phải nâng thầu và số tiền cứ cao lên măi. Sau cùng Williard Stone cũng dành được quyền kiểm soát công ty đó, nhưng với lăi suất thấp hơn nhiều so với dự tính.

    Sáu tháng sau, trong một cuộc bỏ thầu để mua lại một hăng điện tử lớn, Stone lại chạm chán Monte Banks.

    Giá thầu cứ leo lên măi và lần nầy th́ Banks thắng.

    Khi Williard Stone biết Monte Banks dự định cạnh tranh với ḿnh để dành quyền kiềm soát một hăng máy tính, ông ta quyết định đă đến lúc phải đối mặt với đối thủ. Hai người đàn ông gặp nhau trên mảnh đất trung lập ở đảo Paradise thuộc bang Bahamas.

    Williard Stone đă cho điều tra kỹ lưỡng về lai lịch của địch thủ và biết rằng Monte Banks xuất thân từ một gia đ́nh kinh doanh dầu mỏ giầu có và đă khôn khéo thương lượng để đưa di sản thừa kế của anh ta vảo một tổ hợp quốc tế.

    Hai người ngồi vào bàn ăn trưa. Williard Stone, già và khôn ngoan, c̣n Monte Banks th́ trẻ và hăng hái.

    - Anh đang trở thành một cái ung nhọt nhức nhối đấy! - Williard mở đầu câu chuyện.

    Từ miệng ông nói ra th́ đó là một lời khen ngợi lớn Monte Banks mỉm cười.

    - Anh muốn ǵ?

    - Như ông thôi. Tôi muốn làm chủ thế giới nầy.

    - Ồ, thế giới nầy đủ lớn. - Williard Stone trầm ngâm nói.

    - Nghĩa là thế nào?

    - Có đủ chỗ cho cả hai chúng ta.

    Đó là ngày mà họ trở thành bạn của nhau. Mỗi người đều thành công trong việc kinh doanh của ḿnh một cách riêng rẽ, nhưng mỗi khi có những đề án mới - gỗ, dầu, bất động sản - th́ họ lại phối hợp với nhau, thay v́ đối chọi. Đă vài lần Cơ quan chống kinh doanh bất hợp pháp của Bộ Tư pháp đă cố ngăn chặn những vụ làm ăn của họ, nhưng các mối quen biết của Williard Stone đă luôn tỏ ra có ích. Monte Banks là chủ của những công ty hoá chất phải chịu trách nhiệm trước sự ô nhiễm môi trường tràn lan trên các sông hồ, nhưng khi anh ta bị truy tố, th́ bản cáo trạng lại bị bỏ lửng một cách bí ẩn.

    Hai người đàn ông đó có một mối quan hệ cộng sinh hoàn hảo.

    Chiến Dịch Ngày Tận Thế là lẽ đương nhiên đối với họ, và cả hai đều tham gia nhiều vào nó. Họ đang sắp kiếm được một hợp đồng mua mười triệu mẫu rừng xanh tốt trong vùng nhiệt đới Amazon. Đó sẽ là một trong những hợp đồng béo bở nhất mà họ kiếm được từ trước tới nay.
    Họ không thể chấp nhận bất kỳ vật cản nào trên đường đi của ḿnh.

    Hết: Chương 32

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. ÂM MƯU BIẾN NGÀY QUỐC HẬN THÀNH NGÀY THUYỀN NHÂN?
    By anlocdia in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 1
    Last Post: 12-03-2012, 12:03 AM
  2. Replies: 10
    Last Post: 18-06-2011, 04:04 PM
  3. Replies: 7
    Last Post: 07-06-2011, 08:03 AM
  4. Replies: 3
    Last Post: 30-01-2011, 03:30 AM
  5. Replies: 3
    Last Post: 31-08-2010, 12:38 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •