Sau Đông-Nhật lăo nhân xuất lĩnh giáo chúng lập ra nhà hậu Hán thời Ngũ-quư.
Trở về Đại-Việt, Nhật-Hồ thu nhận một lúc mười đệ tử, bí mật lập bang. Lăo chia lănh thổ Đại-Việt thành mười vùng, giao cho mười đệ tử phụ trách việc truyền giáo bí mật. Một lần nữa lăo biến đổi Chu-sa ngũ độc chưởng khác đi, thành Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng. Nhật-Hồ lăo nhân chỉ thị cho đệ tử bằng mọi cách xâm nhập vào các đại môn phái, dùng độc chưởng khống chế những nhân vật trong phái, rồi dần dần nắm quyền lănh đạo. Cuối cùng đi đến nắm quyền cai trị toàn quốc như giáo chủ Xích-trà-Luyện.
Kinh nghiệm về vụ Đông-Nhật lăo nhân phản sư phụ, trong mười đệ tử, lăo truyền cho tất cả bộ Hồng-thiết-kinh. Nhưng lăo giữ lại một phần làm bùa hộ mệnh. Những đệ tử luyên Hồng-thiết công, phải dùng nọc độc của rắn, rết, tằm, nhện, ḅ cạp cho cắn vào tay ḿnh, rồi vận công cho nhập cơ thể. Sau khi thành công, mỗi năm, đến tiết Đông-chí, cần uống một viên thuốc giải trừ. Nếu không sẽ đau đớn, khốn khổ trong bốn mươi chín ngày rồi chết. Ai bị trúng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng cũng thế. Lăo dạy cho đệ tử chế thuốc giải. Nhưng lăo không dạy đệ tử phép luyện công, để hóa giải toàn bộ chất độc trong người, khỏi uống thuốc mỗi năm.
Trong các đệ tử lăo, người nào cũng xuất thân lưu manh bậc nhất. Nhưng có ba tên gian xảo nức tiếng tên Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba và Hoàng Văn. Ba tên này t́m cách bắt giam lăo, cướp tâm kinh, học phương pháp giải trừ vĩnh viễn độc chất.
Nhân lăo sủng ái nhất là Nguyễn Chí, định khi sắp chết chỉ định y làm người thừa kế. Lê Ba thấy vậy, t́m cách phao vu Nguyễn Chí sắp phản bang, chạy sang Tây-dương xin giáo chủ Hồng-thiết giáo công nhận. Nhật-Hồ tin thực, cho giam Nguyễn Chí lại, dối rằng y chết rồi. Sau ba năm, lăo thấy chính Lê Ba sai người sang Tây-dương Hồng-thiết quốc, cầu giáo chủ phong ḿnh làm thống lĩnh phía Nam Trung-quốc. Lăo hối hận, vào nhà tù, thả Nguyễn Chí ra. Lăo bị Lê Ba xông thuốc mê, bắt giam.
Lúc đầu Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba, Hoàng Văn tin tưởng giáo chủ Hồng-thiết quốc Tây-vực truyền cho chúng phương pháp giải trừ nọc độc. Không ngờ chính giáo chủ Tây-dương Hồng-thiết quốc cũng bị thất truyền phương pháp này. Ba người nghĩ chỉ có sư phụ là người duy nhất c̣n biết thần công.
Ba tên ra lệnh cho đệ tử tra khảo Nhật-Hồ để biết phương pháp vận công giải độc. Bị giam, Nhật-Hồ lăo nhân cùng một ḷ độc với nhau, lăo đâu lạ ǵ bọn đệ tử. Lăo biết, nếu lăo khai ra, lập tức chúng giết lăo. Lăo im lặng hơn hai mươi năm liền.
Bây giờ, th́nh ĺnh lăo hứa truyền tâm pháp đó cho Lê Ba, khiến Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ đều kinh ngạc không ít. Lê Ba ngần ngừ một lúc rồi nói vọng vào:
- Sư phụ, người muốn đệ tử cứu ra, người đọc tâm pháp trước đi.
Nhật-Hồ hỏi lại:
- Hoàng Văn đâu? Ta muốn truyền một lúc cho các người.
- Hoàng Văn hiện vắng mặt.
Nhật-Hồ nói lớn:
- Vậy người nghe đây.
Rồi lăo đọc:
Nhật-Hồ chu sa chưởng,
Dĩ độc luyện thần công.
Công thành tất khí tụ,
Ngũ độc nhập vào tâm.
Cứ thế lăo đọc năm mươi câu quyết, rồi nhắc lại:
- Khi luyện, người phải dùng thang thuốc như sau: Kinh giới một cân, Tía-tô hai cân, Mộc-hương nửa cân, Xạ-hương nửa cân, Pḥng-phong một cân, Ma-ḥang ba cân, Quế-chi hai cân, Gừng tươi hai cân, Cam thảo hai lượng. Tất cả nấu lấy nước cho vào chum. Mỗi ngày ngâm ḿnh trong đó luyện hai giờ. Luyện trong ba ngày, phải thay nước khác. Cứ như thế luyện trong một tháng, sẽ được một thành.
Thiệu-Thái nghe Nhật-Hồ giảng cho đệ tử, chàng biết ông ta dạy láo. Hôm trước Đỗ Lệ-Thanh cho thang thuốc, cùng phép luyện khác hẳn. Phép giải độc càng phức tạp.
Lê Ba thúc:
- C̣n phần sau ra sao?
- Khi luyện xong phần thứ nhất, cần có người nào nội công cao gấp bội, để tay vào huyệt Bách-hội, đẩy chất độc cho luân lưu khắp cơ thể.
Lê Ba biết lăo chưa muốn truyền hết, v́ sợ y không buông tha lăo. V́ ham muốn ngôi giáo chủ, y phải tùng quyền. Y suy nghĩ:
- Suốt hai mươi năm nay, ḿnh đe dọa thế nào, lăo cũng không thuận truyền tâm pháp giải độc, thế mà nay bỗng dưng lăo đồng ư là tại sao?
Nghĩ một lúc, y hiểu liền:
- Những lần trước, nếu lăo truyền cho ta. Ta luyện một đoạn, sẽ đ̣i đoạn hai, rồi ba. Nay lăo hứa truyền cho ta ngụ ư rằng: Nếu ta không cứu lăo ra, khi luyên xong đoạn một lăo đă chết đói. V́ vậy bắt buộc ta phải cứu lăo. Ta mà đào đất cứu lăo, khi lăo tự do rồi, liệu lăo có để ta sống không? Được, ta có cách.
Đă có chủ ư, y nói vọng vào:
- Sư phụ. Xin chờ một lát, đệ tử sẽ sai người đào đất cứu sư phụ.
Lát sau có tiếng chân người đi, rồi tiếng cuốc xẻng đụng nhau, rơ ràng nhiều người đang đào đất. Nguyễn Chí lắng tai nghe ngóng, mắt nh́n lên nóc hầm, sau khi t́m ra chỗ người ta đang đào phía trên, y nói thực nhỏ:
- Sư phụ, chúng đang đào chỗ này.
Nhật-Hồ lăo nhân nói nhỏ với Thiệu-Thái, Mỹ-Linh:
- Này cô cậu. Tên Lê Ba là đứa ngu dốt nhất trong đám đệ tử của ta. Nhưng y lại xảo quyệt nhất. Ta đánh lừa để nó đào đất cứu ta. Ta ước lượng khi chúng đào gần tới, sẽ thọc xuống một cái ống, hun khói độc, đợi chúng ta mê man, rồi mới đào tiếp, đem giam chúng ta ở chỗ khác. V́ vậy, ta phải tính trước.
Lăo chỉ chỗ hầm bị sụt:
- Chỗ kia tuy sụt, nhưng đất xốp, chúng ta dùng các thanh sắt này đào. Giỏi lắm ba, bốn trượng đến chỗ hầm trống. Khi tên Lê Ba xông thuốc xuống, tưởng chúng ta mê man. Y cho đào nữa, chúng ta đă đi khỏi. Vậy bây giờ chúng ta cùng đào. Hễ chúng ta xong trước, ta thắng chúng. C̣n chúng ta chậm hơn, bị chúng bắt.
Nhật-Hồ lăo nhân, Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ mỗi người cầm một thanh sắt, vận sức, đào đất. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cùng Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga đứng sau chuyển đất, đá. Cả sáu người công lực đều cao thâm, nên đào rất nhanh. Đào được hơn hai trượng, đất bắt đầu xốp.
Đang khi bốn người đào, tự nhiên tiếng cuốc xẻng trên trần hầm im bặt, rồi có tiếng b́nh bịch.
Nguyễn Chí cười:
- Tên Lê Ba thực khả ố. Quả đúng như sư phụ nói, chúng đang đóng cọc xuống, để xông thuốc mê. Ḿnh phải đào mau.
Sáu người ra sức đào, nhưng đào thêm hai trượng nữa vẫn chưa thấy khoảng trống. Trong khi đó tiếng đóng cọc mỗi lúc một rơ.
Vũ Nhất-Trụ lắng tai nghe, rồi lắc đầu:
- Dường như chúng đóng xuống nhiều ống chứ không phải một đâu.
Bốn người lại đào được hơn trượng nữa. Bỗng trên nóc hầm có mấy giọt nước chảy xuống, rồi nước túa ào ào như thác đổ.
Nhật-Hồ lăo nhân kinh hăi:
- Bọn Lê Ba không hun khói như ta tưởng. Chúng dùng cọc thông nhiều lỗ, rồi xả nước xuống, cho chúng ta chết ngộp. Phải đào cho nhanh.
Nước ào ào tuôn xuống mỗi lúc một nhiều. Phút chốc đă đến ngang lưng mọi người. Hai con cọp bị ngập nước, chúng gầm lên, dựng đứng thân ḿnh , hai chân trước vin vào tường.
Nhật-Hồ nói sẽ:
- Chúng ta phải giả sặc nước.
Vũ Nhất-Trụ nói lớn:
- Lê Ba, người xả nước xuống như thế này, sư phụ chết, người hy vọng ǵ học được tâm pháp. Trời ơi, nước tới cổ rồi.
Lê Ba cười lớn:
- Đại sư ca ơi! Tiểu đệ nói cho đại sư ca nghe một bí mật. Khi tiểu đệ cùng với đại ca và tứ đệ sang cầu Tây-dương giáo chủ Hồng-Thiết giáo truyền tâm pháp. Giáo chủ biết đại ca bài ngoại, tứ đệ làm gian tế cho triều Tống, v́ vậy người chối rằng tâm pháp đó bị thất truyền. Người âm thầm hứa với tiểu đệ làm sao trừ được đại ca với tứ đệ, người sẽ truyền tâm pháp cho. Tiểu đệ t́m măi không ra dịp. Hôm nay nhân tứ đệ đi với bọn Tống. Đệ vờ đau liệt dường, trao ch́a khóa cho đại ca thăm sư phụ, rồi chôn đại ca cùng sư phụ một thể. May thực, đại ca hành sự đúng như đệ ước đoán. Thôi đại ca ơi, tiểu đệ sẽ đổ thêm nước cho sư phụ, đại ca, cùng ngũ đệ sớm về với tổ tiên Hồng-thiết giáo.
Đến đó nước lại ào ào tuôn xuống.
Bẩy người dùng hết sức b́nh sinh đào đất, đào được hơn trượng nữa, th́ nước đă tới ngang cổ. Nước dâng cao, tuy nguy hiểm, nhưng làm cho đất phía trước mềm ra, đào mau hơn.
Nhất-Trụ tính toán rồi nói:
- Chỉ c̣n hơn trượng nữa tới chỗ ngă tư hầm. Chúng ta đào mau, chậm trễ, Lê Ba làm sụt hết hầm vô phương thoát nạn.
Y nói tới đó, bị sặc nước. Trong căn hầm nhỏ, bẩy người với hai con hổ chỉ c̣n chút ít không khí thở. Hai con hổ ngộp thở, chúng rống lên những tiếng kinh khủng.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái phải qui tức, để khỏi bị ngộp. Trong lúc choáng váng, đầu óc Mỹ-Linh loé lên một tia sáng: Hôm ở trong hầm đá Cửu-chân, nàng đọc trong bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, đoạn nói về Giao-long công của công chúa Gia-hưng Trần Quốc, dậy người ta qui tức, có thể lặn dưới nước hàng giờ. Nàng nhẩm ôn lại, vận khí thử, thấy trong người khoan khoái vô cùng. Nàng ghé tai Thiệu-Thái nói nhỏ:
Bookmarks