BL đưa tay xoa xoa cằm một hồi rồi nói, giọng tư lự:
- Về địa bàn và bản đồ th́ để anh nói với ba, xem ông cụ xoay sở được không. C̣n giấy tờ lưu không, chú mày để tao xem thế nào. Thường th́ giấy tờ công tác của các nhân viên trong cơ quan do tao soạn, rồi đưa vô cho thằng “thủ trưởng” kư. Mỗi lần như vậy cả mấy chục tờ, nên tay “thủ trưởng” chẳng bao giờ coi giấy đó cho ai, đi công tác ǵ. Y chỉ lật ở phía, chỗ y phải kư, rồi kư tên. Sau này, y muốn mọi việc trôi chảy, nhanh lẹ, nên y bảo tao mỗi lần, xếp tất cả những giấy công tác so le, để hở phần dưới cho y kư một mạch cả mấy chục chữ kư, ào một cái rất nhanh. V́ vậy, tao chỉ cần nhét vô xấp giấy công tác đó một vài tờ lưu không cho y kư là xong. Con dấu th́ tao đóng, muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng tao chỉ ngại…
Nói đến đó, BL ngừng lại, có vẻ đắn đo. Tôi sốt ruột, hỏi:
- Anh ngại chuyện ǵ?
BL nói:
- Tao chỉ ngại là tao thấy đôi lần sau khi kư xong, tên “thủ trưởng” có lật lên xem qua một vài tờ. V́ vậy, nếu để nhiều tờ lưu không, e sẽ bị tên “thủ trưởng” phát hiện th́ chết cả đám. Nhẹ th́ tao bị đuổi sở, mà nặng th́ dám chúng tống tù tao lắm.
- Theo em th́ tốt nhất mỗi lần anh chỉ nên để một tờ thôi.
BL nh́n tôi:
- Chú mày cần mấy tờ giấy công tác lưu không?
- Em chỉ cần một tờ cho em, và hai tờ…
BL hỏi ngay:
- Chú mày định đi với hai người khác?
Tôi gật đầu. BL lắc đầu:
- Như vậy rất nguy hiểm. Chú phải hiểu, đi vượt biên càng đông người càng dễ bị lộ. Nhất là vượt biên bằng đường bộ. Vả lại, tao thấy rất khó kiếm được người lanh lẹ tháo vát như chú mày…
Tôi nói ngay:
- Hai người này là cháu gái gọi em bằng cậu, và thằng bồ sắp cưới của nó. Em đă nhận lời với bà chị của em là cho chúng nó đi vượt biên cùng.
BL im lặng. Tôi rụt rè hỏi:
- Anh có thể giúp em được không?
- Chú mày đă nhận lời cho họ đi chung, th́ tao không c̣n cách nào khác, chỉ biết lo liệu để cho chú có đủ 3 tờ giấy công tác lưu không thôi. C̣n mọi chuyện thành bại th́ do trời định. Chú định chừng nào lấy mấy tờ giấy đó?
- Khoảng một tuần lễ nữa, có được không anh?
- Bây giờ là Thứ Bảy. Chủ Nhật tới, anh sẽ gặp chú ngay trước cửa nhà thờ Thiên Phước vào lúc 6 giờ chiều. Anh sẽ có mặt ở đó trước 6 giờ, trao giấy tờ cho chú. Nếu chú tới đó chờ anh khoảng nửa tiếng, không thấy, có nghĩa là anh chưa lo được giấy tờ cho chú. Khi đó, chú cứ đi về và trở lại đó vào Chủ Nhật tuần sau, cũng 6 giờ chiều.
Tôi vô cùng xúc động. Tôi biết, anh làm việc đó cho tôi là phải đối diện với rất nhiều nguy hiểm. Nếu chẳng may câu chuyện đổ bể, ít nhất anh cũng sẽ bị đuổi sở, mất việc làm; mà nguy hiểm hơn, anh c̣n có thể bị tù tội.
BL nói tiếp:
- C̣n về bản đồ và địa bàn, anh nghĩ tốt nhất chú nên ghé thẳng nhà ba của anh để lấy. V́ thời buổi này, anh mang những thứ đó trong người rất nguy hiểm. Chú để anh hỏi ông cụ xem thế nào, rồi anh sẽ cho chú biết
C̣n tiếp...
Bookmarks