Chúng tôi đă có những ngày thật thú vị. Hạnh đưa tôi đi Hội An thăm lại ngôi trường Trần Quư Cáp thời nàng học trung học. Hai đứa lên Chùa Cầu nh́n tượng con chó và con khỉ, lang thang trên con đường nhỏ dọc sông Hoài ngắm những ngôi nhà lợp ngói âm dương. Tôi biết thêm món ăn độc đáo xứ Hội như cao lầu, bánh tráng đập Cẩm Nam, chén chè “ chí mà phù” của ông Tàu già trên phố Nguyễn Thái Học.
Có một điều làm tôi cảm động, dù hơi ngượng, là thỉnh thoảng khi trả tiền, cô chủ quán bảo “cô bạn anh trả trước rồi”.
Mỗi lần như thế, Hạnh bảo - Để mặc em, cho nó vui.
Nhưng có lẽ Hạnh thích nhất là khi tôi tặng nàng tập thơ “Thuở làm thơ yêu em” của Trần Dạ Từ . Đến bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ rơ cái màu cà phê sữa của cuốn sách. Những câu thơ tài hoa như dành riêng cho chúng tôi trong bài thơ Nụ hôn đầu :
“ Lần đầu ta ghé môi hôn.
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang.
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng.
Ngh́n cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông …”
Tôi ghi ḍng chữ trên đầu trang : “Để em đọc khi nhớ anh”. Hạnh bảo :
- Đây sẽ là cuốn sách gối đầu giường của em. Măi măi.
Khi yêu Hạnh, thật sự tôi đă nghĩ đến một mái ấm gia đ́nh. Lăng nhăng không phải là bản chất của thằng tôi cù lần. Chúng tôi c̣n hơn hai năm để nuôi dưỡng t́nh yêu. Nhưng thật khó khăn khi tiếp cận với má nàng để bà hiểu tôi là người tử tế. Suy nghĩ lâu lắm, Hạnh cắn môi bảo tôi :
- Thứ Bảy này ḿnh lên nhờ bà Ngoại. Ngoại thương em lắm. Mà anh mặc đồ civil nhen.
Bà ngoại Hạnh ở G̣ Nổi thuộc quận Điện Bàn. Bà trên 70 nhưng c̣n khỏe mạnh, giọng nói sang sảng. Trên bàn thờ có h́nh một ông mặc phẩm phục triều đ́nh trông rất quắc thước. Hạnh bảo tôi đó là ông Cố, một trong Ngũ phụng tề phi của xứ Quảng Nam, niềm hănh diện của ḍng họ ngoại. Bà đón tiếp cô cháu gái thật vồ vập : - Cha mày. Mấy lâu đi mô mất mặt không thấy thăm bà ?
Niềm vui của bà lan qua cả bạn của cháu. Bà sai đứa cháu nhỏ múc nước lấy khăn cho tôi rửa mặt, leo dừa hái trái “hai đứa”uống, ra vườn thử xem có trái mít nào trở tiếng th́ chặt xuống cho “tụi nó” ăn … Đúng là một bà ngoại xứ Quảng nồng hậu mà chơn chất.
Bửa cơm trưa thật ngon miệng với thịt luộc chấm mắm cái, rau cải nấu canh cá rô thêm chút gừng.Tôi nằm trên bộ ngựa bằng gơ thiu thiu ngủ, hai bà cháu ŕ rầm to nhỏ ở pḥng trong.
Chúng tôi ra về khi chiều đà nhạt nắng. Cái nh́n của bà cụ đối với tôi chăm chú hơn nhưng không c̣n vẻ ồn ào như ban sáng. Hạnh phụng phịu hờn dỗi và không chịu mang trái mít về làm quà như dự định.Trên đường nàng im lặng nép sát người vào lưng tôi. Một linh cảm bất an trong ḷng. Gia đ́nh nàng chê tôi điểm nào ???
*** *
*
Mười ngày liền tôi không gặp được Hạnh. Nhờ vả cô Dung hai lần nhưng không ăn thua, má nàng giữ rịt trong nhà. Lại nghe bạn bè xôn xao đợt công tác có thể sắp kết thúc nhường cho K 29, ḷng tôi như lửa đốt. Có đêm tôi liều mạng mượn chiếc Honda phóng về Xuyên Châu. Ngang nhà nàng cửa đóng kín mít, ánh đèn nhỏ hắt ra leo lét. Kim Long ngăn tôi : “Coi chừng có bữa anh Hai ăn súng của bọn du kích. Xứ này coi thế nhưng không hiền đâu !”
Chiều thứ ba, đang ngồi đánh domino với đồng đội th́ anh chàng Thu đi về bảo tôi : - Tao thấy má vợ của mày ngồi xe ôm đi đâu về hướng Điện Bàn.
Cơ hội trời cho, tôi vất mấy con bài cho Kim Long rồi vẫy xe đi Xuyên Châu … Nhà vắng ngắt nhưng cửa vẫn mở. Tiếng nước xối trong pḥng tắm dưới nhà ngang. Để cho Hạnh khỏi ngượng ngùng, tôi không lên tiếng.Tôi nh́n kỹ mấy bức h́nh trên vách. H́nh bà má hồi c̣n trẻ bế Hạnh trong ḷng; h́nh Hạnh ôm con búp bê thời nhỏ; h́nh nàng trong chiếc áo blue trắng đang thực tập ở bệnh viện, cái nốt ruồi có món tóc mai che ngang …
Phía bên kia là chiếc giường nhỏ có cái áo gối màu hồng thêu những bông hoa li ti, trên gối c̣n vương vài sợi tóc dài. Chắc Hạnh vừa nằm ngủ trưa xong .Tôi ngồi xuống cạnh giường, tự dưng có cái ư nghĩ thật lăng mạn là nhặt một vài sợi tóc của nàng làm của riêng . Dưới gối cồm cộm một cuốn sách.Tôi lật lên. Đúng là tập thơ của Trần Dạ Từ. Tôi nhớ câu nói của Hạnh hôm nào “Đây sẽ là cuốn sách gối đầu giường của em”, ḷng xao xuyến một thứ t́nh cảm ngọt dịu.
Tôi lật vài trang sách, một tờ giấy nhỏ gấp tư kẹp ngay bài thơ “Mối t́nh đầu”. Quả thực là tôi không nghi ngờ ǵ về t́nh cảm của Hạnh nhưng tôi vẫn ṭ ṃ giở ra. Nét chữ cứng cáp, chân phương có mấy ḍng : “Hạnh, Ba đă nghe bà ngoại nói chuyện. Con hăy chấm dứt ngay mối quan hệ không lành mạnh đó. Có cơ hội chúng ta sẽ trao đổi thêm.Trước mắt, chuẩn bị cho Ba ít thuốc kháng sinh. Sẽ có giao liên về lấy trong tuần tới.”
Tôi choáng người . Ba Hạnh chưa chết như nàng đă nói với tôi ? Thứ ngôn ngữ này rơ ràng là loại ngôn ngữ của phía “bên kia”. Có lẽ nào ba nàng là cán bộ Cộng Sản hoạt động nằm vùng ? Có tiếng động dưới nhà ngang .Tôi đặt cuốn sách dưới gối trở lại ngồi ở bàn giữa, cố gắng giữ nét mặt thật b́nh tĩnh.
Bookmarks