Xin vài phút thoải mái , giải trí cuối tuần ( Dzui mà thật , thật mà dzui !!!)
NHỮNG VỤ NỔ CỦA CÁC KHO ĐẠN LONG B̀NH VÀ CÁT LÁI
Trước khi nghe những tiếng “Nổ” của các kho đạn Long B́nh Và Cát Lái, mời các cụ thưởng lăm mấy vần thơ dưới đây của Trạng Phét :
.................... .................... ....
Kho đạn nổ cực kỳ kinh hăi
Âm thanh làm tê tái hồn ta
Nghĩ gần rồi lại nghĩ xa
Dẫu tê tái đấy nhưng mà đời vui
* * *
Nhớ tiếng nổ bùi ngùi khôn tả
Nỗi nhớ nhung hơn cả người t́nh
Ta yêu tiếng nổ hết ḿnh
Hoan hô kho đạn Long B́nh muôn năm
Người ta thường nói :”Trên cơi đời này có một điều tuyệt đối là không có cái ǵ tuyệt đối cả”. Theo sự suy nghĩ rất “chủ quan” của tôi th́ câu nói trên không hoàn toàn đúng lắm. Bởi v́ về phương diện luật pháp, có một điều “rất tuyệt đối”.Đó là, không có một quốc gia nào trên trái đất này đánh thuế hay đặt ra luật lệ phạt những người Nói Phét, Nổ (nói một cách ẩn dụ là các “kho đạn”).Luật pháp có quy định những h́nh phạt về các tội nói dối, khai gian, thề ẩu...chứ không thấy phạt tội Nổ, Nói Phét. Không đánh thuế hay phạt những người này thật là hợp lư. Hợp lư là bởi v́ họ có làm hại ǵ ai đâu.
Ngược lại, trong một chừng mực nào đó, chính họ là những người đem lại cho cuộc đời buồn nhiều hơn vui này có được những niềm vui, tiếng cười...
Nếu các cụ hỏi tôi rằng có thể t́m gặp các “kho đạn” nói trên ở đâu th́ tôi xin bắt chước câu nói của người xưa “quốc gia có lúc thịnh, lúc suy nhưng anh hùng hào kiệt th́ thời nào cũng có” rồi diễn đạt lại theo văn chương lăng mạn miệt vườn để trả lời câu hỏi trên như sau :”Trời có khi nắng khi mưa, giai nhân có khi dễ thương, có lúc dễ ghét nhưng người Nổ, Nói Phét th́ bất cứ ở đâu, lúc nào, trên xứ Mỹ này, phe ta đều có”.
Nhiều lúc tôi “động năo”, cố t́m hiểu do đâu, bởi đâu mà từ ngày sang định cư trên xứ Cờ Hoa này, lực lượng phe ta đă sản sinh nhiều “kho đạn” đến thế. Tôi phỏng đoán có thể một trong những nguyên nhân là do sống trong một xứ sở mà cuộc sống quá căng thẳng, xô bồ, hối hả nhưng cũng lạnh tanh về t́nh người đă khiến họ hoài niệm nhiều về quá khứ, sống lại mănh liệt với những ngày tháng cũ của ḿnh. Có một số người tuy cái địa vị xă hội trước kia rất khiêm nhường nhưng để tỏ ra ta đây cũng hết xẩy con cào cào như ai nên đă tự ư lên lon, thăng chức, gán cho ḿnh những chức vụ chỉ có trong trí tưởng tượng của họ mà thôi. Tóm lại là mỗi người tùy theo vị trí của ḿnh (hiện tại hay quá khứ) để theo đó mà Nổ, mà Nói Phét, cho đời có thêm nụ cười. Hẳn nhiên, cách Nổ của từng người khác nhau, hay hoặc dở, hấp dẫn hay không, phụ thuộc vào “khả năng diễn xuất” của...Ng̣i Nổ.
Bây giờ, xin mời các cụ nghe qua vài chuyện Nổ của các kho đạn nhé. Những kho đạn này chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ nơi nào, trong bàn tiệc, trong các buổi họp mặt có sự tham dự của nhiều người, trong những lúc nghỉ ngơi ăn cơm tại các hăng xưởng v v... Cũng xin nói rơ, những chuyện kể này tôi ghi lại trung thực điều do chính tôi nghe hoặc qua lời kể của của môt vài ông bạn “golden friend” của tôi có tí máu tiếu lâm chảy trong huyết quản. Mấy ông bạn này nói với tôi rằng, họ không đủ khả năng diễn đạt lại những ǵ họ nghe thấy.
Trước đó, khi ngỏ ư nhờ tôi viết thay cho họ, họ đă “ca tụng” tôi không tiếc lời rằng, mặc dù tôi không biết Nói Phét (hay cũng Nói Phét chút chút) nhưng biết cách viết lại chuyện Nói Phét của người khác một cách...đâu ra đó. Mà tôi th́ ‘già’ người nhưng lại ‘non’ dạ, nghe thiên hạ xúi dại bùi tai nên cũng ngứa tay ngồi gơ lóc cóc đôi hàng, may ra th́ cũng đem lại cho các cụ vài phút vui, tạm quên đi những phiền muộn trong đời sống hàng ngày.
Trước hết, xin kể một kho đạn xuất thân từ quân trường Vơ Bị danh tiếng của nước ta. Tạm gọi anh ta là ông Nguyễn, tuổi đời trên 6 bó, đă từng ăn bo bo, khoai, sắn, bắp với nước muối trong các nhà tù Cộng Sản gần 10 năm trời chứ không phải ít. Dĩ nhiên, ông sang Mỹ theo diện HO năm 95, 96 ǵ đó. Tôi không biết khả năng Pháp ngữ của ông đến đâu, có chứa được đầy bụng không v́ chưa hề bao giờ nghe ông nói chuyện với người Pháp nhưng bất cứ khi nào nói chuyện với phe ta, ông đều “chêm” tiếng Pháp vào. “Chỉ “chêm” một hai chữ vào câu nói thôi chứ không “xổ” từng tràng như đại liên. Chẳng hạn như ông nói :”Chiếc phi cơ này “bombarder” (ư nói “thả bom”) ác liệt lắm đó” hoặc :” Cái “raison” (ư nói “lư lẽ”) của anh không có sức thuyết phục được ai cả” vv...và vv...
Đó là về tiếng Pháp, c̣n tiếng Anh tiếng Mỹ th́ cách phát âm của ông nghe y hệt như “cọp nhai đậu phọng”. Cùng với cái âm thanh rạo rạo của con cọp lúc nhai đậu phọng là hai bàn tay rất khéo léo của ông khi đưa qua đưa lại, lúc lên lúc xuống đă góp phần đắc lực trong việc ông muốn diễn đạt bằng Anh ngữ để người Mỹ hiểu được ông muốn nói ǵ. Cách nói chuyện với người Mỹ mỏi tay như thế, một người bạn “yellow friend” (không phải ‘golden friend’) của tôi bảo rằng, ấy là nói tiếng Mỹ qua h́nh thức sử dụng “body language”. Tôi hỏi anh ta “body language” là như thế nào, anh bạn tôi trả lời :
- Nhóm chữ “body language” mà tôi nói ở đây rất ly kỳ và thông thái. Nó không mang tính cách thường lệ như ta hiểu, nghĩa là người ta nở một nụ cười, người ta liếc mắt đưa t́nh, người ta nhún vai, người ta gật đầu hay lắc đầu để biểu lộ một t́nh cảm, một thái độ hay một ước muốn nào đó v.v...và v.v...
Tôi ngắt lời anh bạn :
- Thế th́ cái “body languague” anh muốn nói đó, nó ly kỳ và thông thái ở cái chỗ mô ?
Anh bạn tôi cười x̣a, nói :
Tôi kể anh nghe câu chuyện sau đây để anh hiểu rơ ràng hơn nhé:
:”Thời gian quân đội Mỹ đang tham chiến ở ViệtNam, có một cô nàng bán cà phê tại một thị trấn nọ. Cô không nói được tiếng Mỹ nhưng cô có thể sử dụng “body language”một cách nhuần nhuyễn. Một hôm, có người lính Mỹ vào quán nước của cô. Cô không biết anh quân nhân Mỹ ấy muốn uống cà đen hay cà phê sữa, cô chỉ vào cái quần đen cô đang mặc, anh lính Mỹ lắc đầu. Cô bèn chỉ vào bộ ngực của cô, anh lính Mỹ gật đầu. Thế là cô pha ngay cho anh lính Mỹ ấy một ly cà phê sữa !”
Tôi muốn nói rằng ông Nguyễn nói tiếng Mỹ theo kiểu cô hàng bán cà phê đă kể ở trên để dẫn đến câu chuyện ông Nổ tung trời mà tôi tin chắc rằng trên xứ Mỹ này, không ai có được niềm hạnh phúc như ông. Chuyện như sau :
Cũng như bao nhiêu người khác khi sang định cư tại xứ này, sau một thời gian hưởng trợ cấp, ông bắt đầu đi kéo cày trả nợ áo cơm. Ông chỉ nói ông đi làm cho một hăng xưởng chứ không nói rơ lă hăng xưởng chế tạo thứ ǵ. Theo lời ông, người chủ hăng đối xử với ông rất đặc biệt. Hỏi đặc biệt như thế nào, ông nói với một giọng vô cùng kiêu hănh:
- Bao giờ cũng thế, mỗi buổi sáng khi tôi vào hăng bấm thẻ đâu đó xong xuôi rồi, ông chủ hăng cho gọi Mr. Nguyễn (tức là tôi) lên văn pḥng ổng uống cà phê. Sau cử cà phê là chúng tôi nói toàn chuyện thời sự nhất là chuyện chính trị. Chúng tôi bàn về vấn đề chiến tranh Iraq sẽ diễn tiến ra sao, theo chiều hướng nào trong những ngày tháng tới và bao giờ th́ Mỹ sẽ tiến đánh Trung Quốc. Lần khác chúng tôi thảo luận về những kinh nghiệm mà người Mỹ gặt hái được trong chiến tranh Việtnam vv và vv...Tóm lại, suốt ngày tôi chẳng được chủ phân công làm cái ǵ hết, chỉ phải lo tiếp chuyện với ổng mà thôi. Hết giờ th́ đi về. Phải nói rằng ông chủ hăng của tôi rất điệu nghệ, rất biết người biết của. H́nh như ổng có đọc hồ sơ cá nhân của tôi, biết rơ trước kia tôi là một sĩ quan trong QLVNCH và xuất thân từ trường Vơ Bị danh tiếng nên ổng rất quư trọng tôi.
V́ biết quá rơ khả năng Anh ngữ của ông nên người đối diện hỏi :
- Người chủ hăng của anh là người Mỹ hay người Việt ?
Ông Nguyễn trợn mắt nói liền :
- Người Mỹ chớ người Việt th́ nói làm chi. Ông ta vốn là một cựu Đại Úy Thủy Quân Lục Chiến Mỹ và đă từng tham chiến ở Việtnam chứ đâu phải tay mơ !
Khi ông nói chủ hăng là một người Mỹ th́ người nghe đành phải “á khẩu”, không thể hỏi thêm được câu nào nữa, cho dù là hỏi để “gây sự” với cái ng̣i Nổ đang hừng hực bốc cháy trong con người ông. Lúc nào ông cũng tự hào và nhắc đi nhắc lại cái quá khứ rất lẫy lừng của ông, theo đó ông “đă từng dạy nhiều khóa đàn em” ở trường Vơ Bị. Tôi nghĩ các chàng dân chính bạch diện thư sinh khi mới nhập trường bắt đầu cuộc sống quân ngũ đều chịu sự huấn nhục của khóa đàn anh trong giai đoạn 8 tuần sơ khởi Tân Khóa Sinh chẳng phải là điều ǵ ghê gớm lắm để mà tự hào, để mà hănh diện. Có tự hào chăng là nên tự hào về cái truyền thống của quân trường đó thôi. Ông hănh diện đến độ mỗi lần nựng mấy đứa cháu ngoại của ông, ông cũng “hăm dọa” sau này sẽ “dạy dỗ” chúng theo kiểu Vơ Bị !
C̣n tiếp...
Bookmarks