Đúng là đàn bà! Dễ mềm ḷng thế! Thấy công an cũng đọc báo lề trái – th́ mới biết tôi lên Lũng Cú chứ - tôi trở nên vui vẻ, không có ư đối đầu nữa. Cái cậu có khuôn mặt “quen quen” ấy lập tức tranh thủ, giọng vẻ năn nỉ:
- Thôi trưa rồi, chị về đi để anh em c̣n nghỉ.
- Ô hay, thế ra vẫn chưa thôi à? Thế ra vẫn phải đi canh chúng tôi à?
- Th́ chị ngồi đây nên bọn em mới lại phải ra.
Chán thật! Thế mà cứ tưởng công an đă xác định là chúng tôi vô hại nên bỏ cuộc rồi, không canh chừng nữa rồi. Mọi cuộc tranh luận với công an có bao giờ nhận được câu trả lời đâu, không cười trừ th́ cũng ṿng vo tam quốc.
Thực ra th́ tôi cũng đă chuẩn bị về, chả ǵ cũng đă hơn 11 giờ. May cho thái độ cậu ta không kẻ cả, không giở giọng khuyên bảo nên tôi cũng không có ư định phản kháng lại, chứ không có khi tôi c̣n ngồi đến chiều xem họ làm ǵ được tôi.
- Chả bảo tôi cũng đang định về đây, đấy là tôi hợp tác đấy, chứ không...Thôi em chào các bác em về nhé.
- Ơ chị đi đâu đấy?
- Th́ tôi đi một ṿng, rồi ra bến xe buưt chứ c̣n đi đâu.
- Thôi thôi chị đừng đi nữa. Đây có thằng em đây, để nó đèo chị ra bến xe buưt. Chị đi bến nào?
- Không! Tôi không đi xe công an.
- Ôi giời ơi, th́ chị cứ coi em như là em của chị đi…
Úi giời! Có tin được không nhỉ? Nói thế thôi chứ tôi lạ ǵ bụng dạ các cậu. Nay mai có biểu t́nh chống Trung Quốc nữa, tôi lại đi th́ thằng em này cũng hết là em chị luôn. Nhưng rơ ràng là đến bây giờ, họ chả có cớ ǵ để gây khó dễ cho tôi nên họ mới phải xuống nước thế.
Tôi cũng không phải là dạng hẹp ḥi, giả vờ cự nự tư thế thôi. Chuyện đời lắm cái hài hước thật. Ba tháng trước, công an Hoàn Kiếm bắt tôi nhốt vô đồn, c̣ng tay tôi. Bây giờ lại xung phong đèo tôi ra bến xe buưt, để tôi khỏi mặc áo No-U đi bộ trên phố.
Trước khi tôi trèo lên sau xe máy, cậu ta c̣n kịp hỏi tôi:
- Thế hôm qua có ra Hà Đông không?
- Có chứ!
Ư cậu ta hỏi cái vụ mấy người anh em biểu t́nh bị bắt ở công an Hà Đông hôm qua đấy.
Tuần này, tôi cứ phân vân không biết có nên tiếp tục ra Bờ Hồ không. Chả là mấy hôm trước, chị tổ phó tổ dân phố kể với tôi, lúc đi hái lá tre về làm giá đỗ, nghe thấy mấy cậu công an ngồi ỏ quán nước cạnh đó than thở:
- Quận ḿnh có 2 người đi biểu t́nh. Bây giờ chỉ c̣n 1, mà lại rơi vào đúng phường ḿnh. Biết làm thế nào được, nói về quyền công dân th́ bà ấy có quyền. Nhưng nếu bà ấy đi vào ngày thường th́ c̣n đỡ, đằng này lại cứ nhè vào chủ nhật mà đi mới khổ.
Tôi bảo:
- Bọn họ lại nhờ chị thuyết phục em chứ ǵ?
- Ôi giời, họ biết thừa chả ai thuyết phục được em, là chị hái lá tre cạnh quán nước đấy nên mới nghe thấy chúng nó nói thế.
Tôi chắc qua lời chị ấy kể lại th́ nhẹ đi, chứ cung cách nói chyện ngoài quán nước chè của công an th́ không lịch sự như thế đâu. Nhưng tôi cũng thấy động ḷng.
A! Thế ra là họ cũng phải thừa nhận chúng tôi có cái quyền ấy rồi đấy. Và rơ ràng việc người dân đi biểu t́nh chẳng phải là lỗi của công an, thế mà họ cứ bị mất thi đua v́ việc để địa phương có người đi biểu t́nh (!) (làm sao mà cái thi đua rất h́nh thức ấy nó quan trọng với họ đến thế kia chứ). Rồi dù biết rơ chẳng đem lại kết quả ǵ, họ cứ bị xua ra để đi canh chừng chúng tôi. Thấy rắn không ăn thua, bây giờ lại phải quay ra mềm mỏng.
Lẽ ra họ cứ để mặc kệ th́ tôi đi măi rồi cũng chán. Nhưng chính cái sự muốn ngăn cấm lại khiến tôi càng muốn khẳng định cái quyền tự do của ḿnh. Tôi đi thế này chả ai trả thêm lương thêm giờ cho tôi, lại tốn tiền đi lại. C̣n công an th́ họ được hưởng lương ngoài giờ. Cái tiền lương đó có phải trả bằng tiền túi của cái vị bắt họ đi canh chúng tôi đâu, tiền của dân đấy chứ. Họ không tiếc tiền của dân, nhưng tôi th́ tôi tiếc.
Tôi phân vân măi rồi quyết định nhắn tin cho anh công an khu vực, rằng ngày mai tôi không ra Bờ Hồ, rằng sau này nếu có đi th́ tôi sẽ báo. Nh́n cái tin nhắn trả lời, tôi cảm thấy như có sự nhẹ nhơm trong đó: Ok! Cảm ơn chị.
Tôi quyết định sẽ không ra Bờ Hồ trong thời gian tới. Nhưng nếu có biểu t́nh chống Trung Quốc nữa, chắn chắn tôi sẽ đi. Dù quốc hội khóa này có không ra được luật biểu t́nh, nhưng rơ ràng khi không có một văn bản luật nào xóa bỏ cái quyền biểu t́nh trong hiến pháp, th́ nó vẫn c̣n nguyên giá trị chứ.
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.com/2011/11...-ho-khong.html
Bookmarks