Chuyện xảy ra vài năm sau khi Nhật bại trận vào cuối thế chiến thứ 2. Năm đó, Tổ Sư Funakoshi Gichin (môn Karatedo) “mới có 80 tuổi” (lời của Tổ Sư Funakoshi), phong độ vẫn dồi dào, cử chỉ nhanh nhẹn.
Ông lên chuyến xe lửa cuối cùng về lại Tokyo sau khi dự đêm thơ ở Tamayawa. Vào thời đó Tokyo vẫn hoang tàn, đổ nát, nếu đi một ḿnh vào giờ đó quả là không an toàn một chút nào. Tuy nhiên, Funakoshi Gichin nghĩ là không ai thèm làm khó dễ một ông già 80 ăn mặc dung dị, dáng dấp từ tốn, khoan thai. Từ nhà ga Otsuka, Tổ Sư Funakoshi Gichin đi bộ về nhà cách đó khá xa.
Đột nhiên có một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện từ đằng sau một cabin điện thoại công cộng. Y vỗ vào dù của Tổ Sư:
- Này, ông bạn già!
Tổ sư tưởng gặp một người bạn hay một người quen, bèn lùi lại và giở nón chào. Một thoáng ngỡ ngàng. Tên đàn ông nói tiếp:
- Ông nội có thuốc lá không đấy?
Funakoshi Gichin chợt hiểu ḿnh đang chạm trán với một tên bụi đời hay một tên lưu manh mới vào nghề.
- Tôi không hút thuốc.
Đêm hôm đó, tất cả đồ đạc mà tổ sư Funakoshi mang theo chỉ vỏn vẹn có một cái tay nải, trong đó chỉ có mấy cuốn sách và một hộp cơm đă hết nhẵn.
- Thôi đi ông nội, đừng có phịa. Chắc là trong tay nải có thuốc lá đấy.
Vị vơ sư già không nổi giận. Ông ôn tồn trả lời:
- Tôi đă bảo là tôi không hút thuốc. Thôi, xin ông để tôi đi.
Tên kia gạt phăng, vẻ hăm dọa:
- Dẹp đi. Đưa tay nải ra xem.
- Chả có ǵ đáng giá cả đâu.
- Ôi, khỏi nói nhiều.
Y giật cây dù của tổ sư Funakoshi và trợn mắt nh́n ông như thể sắp ra tay. Tư thế của tên lang thang quá hở, nên khi y vừa dùng dù để tấn công, Funakoshi Gichin đă lách ḿnh qua cây dù và dùng tay phải bóp mạnh vào hạ bộ của y. Chắc hẳn cơn đau rất khốc liệt, và cây dù rơi xuống đất trong khi gă côn đồ thét lên và gập người có vẻ như sắp bất tỉnh.
Ngay lúc đó, đội tuần tra xuất hiện. Tổ sư môn phái Karatedo tiếp tục đi về nhà, để mặc tên lưu manh cho toán cảnh sát giải quyết.
Tổ Sư Funakoshi hồi tưởng:
“Về nghĩ lại, tôi cho tên côn đồ đó chẳng qua cũng là một người lính giải ngũ thất nghiệp lang thang và đă bốc đồng làm bậy. C̣n tôi, trong lúc nhất thời, tôi đă bất đồ xuất thủ làm một việc mà tôi vẫn tuyệt đối cấm các đệ tử ḿnh. Thật là đáng xấu hổ”.
Bookmarks