BỊ BẮT Ở ĐÔNG HÀ
Nhờ đă tính toán kỹ lưỡng trước khi khởi hành, nên tại bến xe Quảng Trị, chúng tôi đă “may mắn” mua được vé chuyến xe cuối cùng đi Đông Hà vào lúc 4 giờ chiều. Khi đó, tôi đinh ninh, xe sẽ đến Đông Hà vào lúc trời chập choạng tối, rất thuận tiện cho chúng tôi chui vô rừng ẩn nấp. Nhưng xưa nay, có không biết bao nhiêu chuyện ḿnh tính toán bằng tất cả sự khôn ngoan của ḿnh, nhưng thực tế khi xảy ra, ḿnh mới nhận ra tất cả sự ngu ngốc của ḿnh.
Chuyến xe cuối cùng từ Quảng Trị đi Đông Hà là chiếc xe đ̣ loại nhỏ, có khoảng hơn 50 chỗ, nhưng v́ là chuyến xe cuối cùng, nên trong xe chỉ có khoảng hơn hai chục người, trong đó có 3 chúng tôi. Ngay khi lên xe, chúng tôi đă nhận ra sự lạc lơng của ḿnh với tất cả những hành khách c̣n lại trong xe. Nhất là khi có ít hành khách, mọi
người càng để ư đến sự lạc lơng của chúng tôi. Trong khi hành khách trong xe đều ăn mặc lam lũ, đồ đạc mang theo là thúng mủng, quang gánh, gà qué, rau trái… đủ loại, th́ chúng tôi ăn vận không giống ai, đồ đạc ba lô th́ lỉnh kỉnh, chỉ nh́n qua cũng đoán biết là dân đi vượt biên. Nhất là cháu gái BH và T, với nước da trắng trẻo, mày thanh mắt sáng, môi đỏ như son, ai nh́n cũng biết là dân Sàig̣n.
Cảm nhận được sự lạc lơng của ḿnh, chúng tôi lại càng im lặng không nói với nhau. Trong ḷng tôi xốn xang và lo ngại vô cùng, nên rất lúng túng. Tất cả những hành khách trong xe cũng chụm đầu x́ xầm bàn tán, trong khi ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại hướng về phía chúng tôi, vẻ ṭ ṃ hiện lên rất rơ.
Để tránh sự chú ư của đám đông và đề pḥng chuyện bất trắc, tôi đă nói mỗi người ngồi mỗi ghế, và t́m cách tṛ chuyện thân mật với hành khách ngồi cạnh ḿnh. Nhưng BH và T nhất định không chịu ngồi xa nhau. Viễn ảnh một người bị bắt, một người chạy thoát, đối với BH và T là điều vô cùng đau khổ, khiến cả hai không chịu đựng nổi. V́ vậy, BH và T chấp nhận, thà bị bắt cả hai để được gần nhau c̣n hơn phải chia tay nhau… Tôi ngồi phía sau hai cháu, ḷng tôi trăm mối ngổn ngang, vừa ân hận đau khổ v́ ḿnh đă nhận lời mang hai cháu đi vượt biên, vừa lo sợ trước viễn ảnh vô cùng nguy hiểm đang chờ đợi, mà tôi th́ hoàn toàn bất lực…
Điều nguy hiểm nữa đối với chúng tôi là hành khách dần dần xuống xe dọc đường. Xe cứ chạy được khoảng vài cây số, là lại có một, hai hành khách kêu bác tài dừng xe. V́ là xe đ̣ chạy tuyến đường hẻo lánh, miền rừng núi, nên có cả một số khách người thiểu số, nói tiếng thiểu số líu lô, tôi không hiểu họ nói ǵ. Nhưng nh́n ánh mắt của họ nh́n chúng tôi khi nói, rồi cười ầm lên, là chúng tôi đỏ mặt vừa lúng túng vừa lo sợ…
Đang lo sợ, hoảng hốt như vậy th́ bà cụ ngồi phía sau tôi, kêu bác tài dừng xe cho xuống. Xe chạy chậm dần rồi dừng lại. Bà cụ đứng dậy, đi qua chỗ tôi, bỗng dưng đưa tay đập nhẹ vai tôi. Tôi giật ḿnh nh́n lên, chưa kịp hiểu chuyện ǵ, th́ bà cụ đă nói nhỏ:
- Tụi con cẩn thận nghe.
C̣n tiếp..
Bookmarks