Trong thời Đệ nhất Cộng hoà của miền Nam Việt Nam, Trần Lệ Xuân bị cho là người lộng quyền. Việc Ngô Đ́nh Diệm để cho bà cũng như Ngô Đ́nh Thục, Ngô Đ́nh Nhu, Ngô Đ́nh Luyện và người em út Ngô Đ́nh Cẩn tham gia sâu vào việc nước tạo nên h́nh ảnh gia đ́nh trị độc đoán kiểu phong kiến.
Trong sự kiện Phật Đản năm 1963, ngày 3 tháng 8 năm 1963, trong cuộc nói chuyện với phụ nữ bán quân sự, Trần Lệ Xuân lên tiếng rằng “hoạt động của Phật giáo là một h́nh thức phản bội…”. Về sự tự thiêu của Ḥa thượng Thích Quảng Đức, bà phát biểu “vỗ tay hoan nghênh các vụ tự thiêu” và gọi vụ tự thiêu là “thịt nướng” (nguyên văn: I would clap hands at seeing another monk barbecue show)[1].
Trả lời phỏng vấn của kư giả báo New York Times, Trần Lệ Xuân nói: “Tôi c̣n thách mấy ông sư thêm mười lần nữa. Phương pháp giải quyết vấn đề Phật giáo là phớt tỉnh, không cần biết tới”. Các hành động, phát biểu của bà góp phần đổ thêm dầu vào lửa dẫn đến cuộc đảo chính ngày 1 tháng 11 năm 1963, chấm dứt nền Đệ nhất Cộng ḥa của Việt Nam Cộng ḥa.
Source: http://ongvove.wordpress.co m/2009/11/04/ba-ngo-dinh-nhu-tr%E1%BA%A7n-l%E1%BB%87-xuan/
Bookmarks