Page 13 of 17 FirstFirst ... 391011121314151617 LastLast
Results 121 to 130 of 163

Thread: Chuyện Bên nhà VN

  1. #121
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Dâu Xứ Hàn: Những cánh hoa bạc mệnh
    Phong Thu, thông tín viên RFA
    2012-12-04

    Thiên đường hạnh phúc mà những cô gái quê nghèo đi t́m là thế giới bên kia, thế giới của sự im lặng, an b́nh đă khép kín linh hồn của những cánh hoa bạc mệnh.

    Courtesy vietnamnet

    Đám tang cô Vơ Thị Minh Phương, 27 tuổi quê ở Xă Phú An, Huyện Phụng Hiệp, Cần Thơ, đă ôm hai con, một bé gái 7 tuổi và bé trai 3 tuổi nhảy lầu tự sát tại Busan, Hàn Quốc hôm 23/11.

    Hy vọng đổi đời

    Ngày nay, đàn ông muốn t́m vợ ngoại quốc không c̣n là chuyện khó khăn. Họ chỉ cần ngồi trước máy điện toán đánh cụm từ “Women Mail-Order Bride”, lập tức hàng ngàn công ty môi giới, hàng triệu thông điệp, h́nh ảnh các cô gái đủ mọi chủng tộc, mọi lứa tuổi, được đánh bóng, quảng cáo rầm rộ hiện ra tràn ngập. Các ông tha hồ lựa chọn. Các cô gái Việt Nam đă dẫn đầu danh mục của những công ty môi giới mua bán “Cô Dâu Việt Nam” qua cách trực tuyến trên liên mạng được gọi là “Vietnamese Mail-Order Bride”.

    Đa số các cô gái Việt Nam bị lôi cuốn bởi sự giàu sang ở nước ngoài và họ đă lao vào những cuộc phiêu lưu hôn nhân mua bán, đổi chát không có t́nh yêu. Bởi v́, khi cuộc sống quá cơ cực, không t́m được hạnh phúc, an vui trong thực tại và tương lai trước mặt là một bóng đêm ảm đạm, mù mịt th́ người ta luôn dệt mộng, mơ ước đi t́m một chân trời xa lạ nào đó để hy vọng thay đổi cuộc đời ḿnh và giúp đỡ cha mẹ, gia đ́nh. Cho dù, hạnh phúc đó rất mong manh, họ vẫn như con thiêu thân, lao vào ánh đèn muôn màu để t́m ánh hào quang.

    Cô Nguyễn Ngọc Nga, quê Huyện Phụng Hiệp, Hậu Giang cho biết ở quê cô có rất nhiều cô gái đi lấy chồng ngoại quốc khi tuổi c̣n rất trẻ. Nhiều nhất là các xă Phương B́nh, Hoà An, Hoà Mỹ. Đa số gia đ́nh họ là nông dân có hoàn cảnh rất nghèo khổ. Có nhiều cô gái ra đi rồi biền biệt không ai biết họ đang ở đâu và không bao giờ c̣n trở lại quê nhà:


    Người ta thấy những gia đ́nh người ở gần đi rồi gởi tiền về nhiều rồi người ta nuôi ư tưởng là gả con đi nước ngoài để đổi đời.

    Cô Nguyễn Ngọc Nga

    “Ḿnh nghe người ḿnh qua bên đó như vậy th́ ḿnh cũng buồn lắm. Nói chung tại bên ḿnh đời sống khó khăn nên người ta mới đi. Nếu người ta có công ăn việc làm, có tiền có của th́ cũng không ai muốn đi đâu. Những người muốn gả con cho nước ngoài đa số là người nghèo nuôi con lớn lên để gả qua bên bển. Tại v́ người ta nghèo quá! Người ta thấy những gia đ́nh người ở gần đi rồi gởi tiền về nhiều rồi người ta nuôi ư tưởng là gả con đi nước ngoài để đổi đời. Chị đi thực tế xuống dưới dân nghèo chị mới thấy đâu có việc ǵ để làm, tối ngày chỉ trồng miá. Ở xứ em không có ruộng, mà người ta không có làm ruộng mà chỉ có trồng miá, mà miá năm nay một vụ miá bán ra cũng chỉ có 800 trăm hoặc 800 trăm mấy đồng một kư. Bán xong mùa mía, tiền cũ đổi tiền mới cũng không có đủ. Bởi vậy họ không có tiền. Nên người ta ước mơ gả con để người ta có tiền đổi đời. Nhiều khi con cái thấy cha mẹ nghèo quá cũng muốn đi để giúp đỡ cho cha mẹ.”

    Sau 10 năm đi học xa làng quê, khi Nga trở về đă thấy nhà cửa của quê ḿnh đổi khác. Nhiều người có con đi lấy chồng Hàn quốc, Đài Loan đă có nhà cửa khang trang, khá giả. Do đó, làn sóng lấy chồng Hàn quốc rất khó ngăn chặn v́ ngoài sự nghèo khó, cơ cực ra c̣n có nguyên nhân khác khiến cho các cô gái Việt Nam muốn rời xa quê nhà để lấy chồng xa. Nguyễn Ngọc Nga nói:

    “Người ta nói ở bên đây có chồng cũng hên xui, có khi ông chồng bên đây cũng đánh vợ, giết vợ cũng có vậy, nói chi ở bên kia. Tại v́ em thấy báo đăng tối ngày, nhất là báo công an đăng dân ḿnh đi qua bển gặp nầy kia hoài mà dân ḿnh cũng đâu có sợ. Người Việt Nam ḿnh em thấy có một số người cũng vũ phu quá, đánh vợ, giết vợ cũng lên báo ầm ầm bởi vậy nên người ta nói thà người ta đi xa luôn.”


    Cô dâu Thạch Thị Hoàng Ngọc và người chồng Hàn Quốc Jang du Hyo tại thời điểm cử hành hôn lễ. File photo.
    Theo thống kê của Tổng Cục Dân Số-Kế Hoạch Hóa Gia Đ́nh cho biết, từ năm 1998 đến ngày 31/12/2010, có 300.000 phụ nữ Việt Nam lấy chồng nước ngoài, phần lớn là Hàn Quốc và Trung Quốc. 3/4 những cô gái xuất thân từ những gia đ́nh có 5 con trở lên, nghèo khổ, không có việc làm, không được đi học hoặc tŕnh độ học vấn rất thấp. Có 75% cô dâu lấy chồng lớn hơn ḿnh từ 10 tuổi trở lên, 15% cô dâu lấy chồng hơn 20-30 tuổi. Tất cả đều qua mai mối, c̣ mồi và bị lường gạt và đa số đều xuất thân từ Miền Tây, và các tỉnh miền Nam. Theo thống kê điều tra th́ 80%, các cô lấy chồng do cha mẹ ép buộc, gả bán để nhận một số tiền có khi chỉ vỏn vẹn 500 đô la.

    Tại phường Nam Ḥa, thị xă Quảng Yên, Quảng Ninh, có 300 cô lấy chồng nước ngoài mà chủ yếu là Hàn Quốc cao nhất tỉnh. Con số này vẫn đang tiếp tục tăng với tốc độ chóng mặt, một năm có trên 40 trường hợp và đang phát triển như một “phong trào" không thể ngăn cản nổi.

    Làn sóng ra nước ngoài tìm kiếm vợ của đàn ông Hàn Quốc bắt đầu từ đầu những năm 2000. Tính đến cuối năm 2011, có tổng cộng 124.000 cô dâu ngoại. Họ đến từ các nước Đông Nam Châu Á như Việt Nam, Indonesia, Campuchia và Trung Quốc.
    Theo số liệu của Viện Xã Hội và Y Tế Hàn Quốc công bố vào tháng 10, trong năm 2011, cô dâu Việt là 7.636, dẫn đầu trong số các cô dâu ngoại, vượt qua số cô dâu Trung Quốc. Tại Hàn Quốc, các dịch vụ môi giới hôn nhân được luật pháp cho phép, có trên 1,300 trung tâm hợp pháp và không hợp pháp đang hoạt động. Những người đàn ông Hàn Quốc không t́m được vợ đa số là dân đánh cá và làm nông nghiệp. Cứ 6 người th́ có 1 người lấy vợ Việt Nam. Khoảng cách tuổi tác, ngôn ngữ, văn hóa là rào cản dẫn đến những khó khăn trong đời sống hôn nhân.

    Bà Han Kuk Yom, Giám Đốc Trung Tâm b́nh đẳng giới nói rằng: “Vấn đề bạo lực trong gia đ́nh nguyên nhân chính là do sự khác biệt về văn hóa giữa cô dâu và chú rể. Văn hóa của người Hàn Quốc th́ đàn ông là trụ cột, có vị trí quan trọng nhất và quyết định tất cả mọi việc trong gia đ́nh. Điều đó, sẽ gây sự phản cảm cho người vợ từ các nước khác đến. Có lần tôi đến đại sứ quán Việt Nam tại Hàn quốc, thấy tuổi tác giữa hai vợ chồng rất chênh lệch. Những người đàn ông Hàn Quốc lớn tuổi nên không nhận thức được sự b́nh đẳng nam nữ như giới trẻ. Mặc khác, những công ty môi giới thường chạy theo lợi nhuận nên đă giới thiệu những người đàn ông Hàn Quốc không đúng sự thật và phía bên Việt Nam cũng thế.”
    Hạnh phúc ở thế giới bên kia


    Vấn đề bạo lực trong gia đ́nh nguyên nhân chính là do sự khác biệt về văn hóa giữa cô dâu và chú rể.

    Bà Han Kuk Yom

    Ngày 30 tháng 5 năm 2012, The Alantic online đă đăng tải bài của tác giả Andrew Billo, ông đă từng làm việc sáu năm về các vấn đề di trú ở Đông Nam Á và Trung Đông. Andrew Billo bắt đầu bài viết của ḿnh rằng “hàng năm, có hàng ngàn phụ nữ Việt Nam được buôn bán qua môi giới hôn nhân”. Vào năm 2007, khi ông đang làm việc để giúp đỡ về t́nh trạng sức khoẻ và phúc lợi cho các cô dâu Việt Nam th́ ông nhận được một mẫu quảng cáo do một người quen chụp được từ quận 5, thành phố Sài G̣n gởi cho ông. Đó là một bảng quảng cáo dịch vụ của một công ty môi giới hôn nhân, và văn bản gạch đầu ḍng của nó là: "Cô ấy là một trinh nữ, cô ấy sẽ là của bạn chỉ trong ba tháng, giá cố định, nếu cô ấy trốn đi trong năm đầu tiên, đảm bảo phải được thay thế."
    Andrew Billo b́nh luận rằng mặc dù những cuộc di dân giữa các quốc gia có biên giới gần nhau đă tồn tại trong nhiều thế kỷ. Nhưng giữa những năm 1990, ông đă vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến một sự gia tăng nhanh chóng về số lượng phụ nữ Việt Nam kết hôn với người nước ngoài từ các nước xung quanh Đông và Đông Nam Á. Ông đă từng chứng kiến hàng trăm phụ nữ sống trong các khách sạn xung quanh Sài G̣n để chờ đợi ngày này qua ngày khác, có một người nước ngoài đến chọn họ về làm vợ.
    Tác giả đặt ra câu hỏi: “Làm thế nào cô dâu cuối cùng có thể di cư đến Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore, Malaysia, và ngay cả Trung Quốc?” Và Andrew Billo giải thích rất rơ ràng rằng tất cả đă được điều khiển bởi một mạng lưới môi giới hôn nhân của các đại lư, doanh nghiệp phát triển làm ăn phát đạt và giàu lên một cách nhanh chóng. Những tổ chức môi giới nầy đă biến việc hôn nhân mua bán thành thị trường béo bỡ, lợi nhuận cao mà không cần vốn. Họ chụp bắt được giao điểm giữa cung và cầu. Quan trọng hơn là họ sẵn sàng buôn bán người bởi động cơ thúc đẩy của lợi nhuận hơn là phúc lợi cho những người mà họ tự xưng là để giúp đỡ. Giá thị trường cho một phụ nữ Việt Nam khoảng $5.000 đô la. Một công ty môi giới hôn nhân “J & N Việt Bride” do người Singapore quản lư đă quảng cáo rằng người đàn ông có thể đi du lịch đến Việt Nam, chọn một cô dâu, kết hôn, và đem về nước họ, tất cả chỉ trong một tuần.

    Phụ nữ Việt Nam di cư thường sống trong sự cô lập. Số phận của họ nằm trong bàn tay của người bỏ tiền ra mua họ. Họ rất dễ bị khai thác, lạm dụng, đánh đập trong một thời gian kéo dài, bị lợi dụng mua bán vào động măi dâm bởi khả năng ngôn ngữ là một rào cản khiến họ không thể tiếp xúc với chính quyền. Cánh cửa của niềm cô đơn và tuyệt vọng cũng khép lại. Họ không thể định đoạt hay có lối thoát cho số phận may rủi của ḿnh.

    Đâu đó cũng có những nụ cười thấp thoáng ẩn hiện niềm hạnh phúc. Nhưng niềm cay đắng, tủi cực, đau khổ v́ bị hành hạ, đánh đập, đôi khi bị giết chết hoặc phải tự sát cũng đă xảy ra. Chỉ trong ṿng vài năm, đă có nhiều cô dâu Việt Nam chết tại Hàn Quốc là Huỳnh Mai, Hoàng Thị Nam. Bốn người phụ nữ khác người Cần Thơ bị giết là Phạm Thị Loan, Thạch Thị Hoàng Ngọc, Trần Thanh Lan, Lê Thị Kim Đồng và mới đây nhất, ngày 23/11/ vừa qua, cô Vơ Thị Minh Phương, 27 tuổi quê ở Xă Phú An, Huyện Phụng Hiệp, Cần Thơ, đă ôm hai con, một bé gái 7 tuổi và bé trai 3 tuổi nhảy lầu tự sát tại Busan, Hàn Quốc, v́ bị hành hạ, đánh đập và bế tắt trong cuộc hôn nhân ngoại chủng. Cô để lại một bức thư tuyệt mệnh: “V́ người chồng thường xuyên đánh đập, ghen tuông vô cớ. Tôi xin lỗi ba mẹ. Tôi cũng xin lỗi chồng trong những năm qua sống chung với nhau, có ǵ thiếu sót mong anh bỏ qua. Mong muốn sau khi chết, cả 3 mẹ con được đưa về quê nhà Việt Nam để an táng…”.

    Cái chết thương tâm của ba mẹ con đă làm chấn động lương tâm của hàng triệu người trong và ngoài nước. Nhà thơ Kiều Mộng Hà, người cùng quê với cô Minh Phương đă đau xót, chia sẻ cảm xúc của bà như sau:

    “Tôi xa quê hơn 30 năm. Nhưng những h́nh ảnh về quê hương bao giờ cũng ở trong trí của tôi. Tôi có đọc một bản tin. Bản tin nói về một cô gái người Việt ôm hai con nhảy xuống lầu tự tử. Cái tin đó làm cho tôi cảm xúc ghê gớm lắm bởi v́ tôi là người sinh trưởng ở Cần Thơ. Tuổi thơ của tôi là tôi sống tại Phụng Hiệp ngay quê hương của người con gái bạc mệnh đó. V́ vậy mà làm sao tôi không xúc động nhiều khi nh́n thấy h́nh ảnh đó tự nhiên tui cảm xúc ghê gớm lắm.

    Cảm xúc đó làm cho tui viết liền bốn câu thơ:“Trời ảm đạm như cùng chung xúc cảm. Thương cho em cô gái Việt tên Phương. Bởi v́ đâu em nhảy lầu chết thảm. Sống bán ḿnh, chết quá đau thương.” Tôi thật sự bị cái sốc đó nặng lắm. Nhất là tôi nghĩ lại tuổi thơ của tôi và của cô gái đó gần như cô không có tuổi thơ tuổi mơ mộng. Một con người như vậy mà cô không lấy được người ḿnh yêu mà cuộc hôn nhân của cô chỉ là cuộc trao đổi cho đến khi cô rời khỏi quê nhà theo chồng không cùng ngôn ngữ, tập quán, sở thích. Cô giống như một cành hoa bị bứng rời khỏi đất mẹ. Và tôi nghĩ là cách cư xử thiếu t́nh thương và t́nh người của nhà chồng nên cô bị trầm cảm để rồi quyết định đi t́m cái chết như một h́nh thức thoát ly.

    Ở Việt Nam theo tôi biết, cái hoàn cảnh, cái xă hội, cái nghèo túng đă biến con người thành vô cảm. Những bi kịch sẽ c̣n tiếp diễn nếu chúng ta cứ vô tâm để cho nước chảy qua cầu. Thành ra cái điều tôi mong ước là các nhà xă hội, nhất là chính quyền sớm t́m một giải pháp trước khi quá trễ.”

    Khi đồng tiền lên ngôi thống lĩnh mọi giá trị đạo đức, th́ bi kịch xă hội sẽ diễn ra theo khuynh hướng quư trọng đồng tiền, tôn sùng vật chất. Mọi người xem đồng tiền là cứu cánh duy nhất. Họ xây dựng quyền lực, làm giàu, kiếm tiền bằng mọi giá bất chấp sự thiệt hại nhân phẩm của con người, xă hội và quốc gia. Và món hàng kiếm lời nhanh nhất, làm giàu mau nhất mà không cần vốn là buôn bán phụ nữ, trẻ em và công dân của ḿnh sang các nước làm nô lệ t́nh dục và làm lao nô trên xứ người. Họ sống giàu sang trên thân phận con người.

    Và giờ đây, thiên đường hạnh phúc mà những cô gái quê nghèo đi t́m là thế giới bên kia, thế giới của sự im lặng, an b́nh đă khép kín linh hồn của những cánh hoa bạc mệnh.

  2. #122
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Giấc mơ mang tên phụ nữ
    Quỳnh Chi, phóng viên RFA
    2012-12-12

    Những trường hợp chỉnh giới hay chuyển giới không c̣n quá mới mẻ tại Việt Nam nhưng có lẽ không phải ai cũng nghe được họ tâm sự về cuộc đời của ḿnh.

    AFP photo

    Người chuyển giới Thái Lan đang xếp hàng cho dự án Sister’s Hand phẫu thuật xác định lại giới tính miễn phí. Dự án được khởi xướng bởi Hiệp hội Chuyển giới tính nữ Thái Lan (Trans Female Association of Thailand).

    Ước mơ chuyển giới

    Cô Phạm Lê Quỳnh Trâm, một người phụ nữ mà khi đối diện, khó ai ngờ rằng cô có lúc đă từng là một người thầy giáo mẫu mực với cái tên “thầy Hiệp”. Quỳnh Trâm cho biết:

    "Quá tŕnh chuyển giới của Trâm bắt đầu từ tháng tư năm 2006. Khi đó Trâm đến Bangkok, Thái Lan với một cơ thể chưa phát triển như một phụ nữ b́nh thường. H́nh hài của Trâm lúc đó vẫn là c̣n là một thầy giáo với một bộ tóc ngắn, một cái áo thun và quần jeans. Khi vào bệnh viện ở Bangkok th́ bác sĩ trắc nghiệm tâm lư rất kỹ. Họ nói là “Trường hợp của cô th́ có thể thành nữ hoặc nam cũng được; nhưng rơ ràng có một điều là cô nên suy nghĩ thật kỹ v́ hiện tại cô không cho thấy h́nh ảnh người phụ nữ trong cô”. Họ bảo Trâm về. Đến tháng 4 năm 2008 th́ cuộc phẫu thuật diễn ra thành công và Trâm trở thành một người mới."

    Quỳnh Chi: Trâm có thể chia sẻ cảm xúc của ḿnh ngay giây phút đầu tiên thấy ḿnh trở thành phụ nữ?

    Quỳnh Trâm: "Khi tỉnh dậy và sau khi phẫu thuật 14 ngày tôi mới có thể đi đứng b́nh thường được. Khi nh́n vào gương, Trâm đă ứa nước mắt. Trâm đă khóc v́ nghĩ rằng cuộc đời ḿnh đă thay đổi. Bởi hoàn cảnh của Trâm lúc đó là yêu một người mà không bao giờ dám nói v́ sợ mất đi người đầu tiên trong đời nói yêu ḿnh. Động lực giúp Trâm quyết định đi chuyển giới thứ nhất là do cơ thể của Trâm (có hai bộ phận sinh dục – RFA). Thứ hai là do Trâm cũng khao khát được có một t́nh yêu. Khi phẫu thật thành công và nh́n vào gương, Trâm đă khóc và quỳ xuống chân bác sĩ.

    Tôi cám ơn họ, xem như họ đă khai sinh ra tôi một lần nữa. Hồi trước Trâm thật sự chưa bao giờ dám nghĩ ḿnh có thể trở thành phụ nữ. Lúc trước gia đ́nh Trâm quá nghèo. Khi đi học đại học Trâm chỉ có 500 ngàn đồng và một chiếc xe đạp cũ. Lúc đó đóng học phí trường ĐH Kinh Tế đă hết 450 ngàn đồng. Trâm từng nghĩ rằng được đi máy bay cũng là một điều xa xỉ trong ư nghĩ. Trâm đă rất cố gắng. Tôi cho rằng nếu cứ đi dạy b́nh thường th́ sẽ không bao giờ thay đổi được cuộc đời ḿnh. Sau khi học xong phần đại cương của trường ĐH th́ Trâm quyết định nghỉ để dạy luyện thi đại học bảo đảm ba môn Toán, Lư, Hoá. Dạy bảo đảm có nghĩa là khi nào học sinh đậu đại học họ mới trả tiền. Trâm đă làm tốt công việc và sau khoảng 4 năm Trâm đă có tiền để đi làm phẫu thuật tại Thái Lan."

    Khi nh́n vào gương, Trâm đă ứa nước mắt. Trâm đă khóc v́ nghĩ rằng cuộc đời ḿnh đă thay đổi.
    Quỳnh Trâm

    Quỳnh Chi: Trước và sau khi chỉnh giới cuộc sống Quỳnh Trâm gặp những khó khăn cũng như thay đổi ra sao?

    Quỳnh Trâm: "Trường hợp của Trâm là liên giới tính. Một số giấy tờ gọi Trâm là chuyển giới tính nhưng phải gọi là chỉnh giới tính mới chính xác. Trâm nghĩ là cuộc đời ḿnh có ba giai đoạn. Trước khi chỉnh giới th́ người ta biết Trâm như một thầy giáo mẫu mực – không hút thuốc, rượu bia hay la cà. Trâm dạy xong là về nhà. Nhưng mà cuộc sống của Trâm lúc đó tù túng ghê gớm lắm. Lúc đó ḿnh cứ ao ước được mặc một cái áo dài, một cái váy thôi nhưng thấy xa vời lắm bởi tôi ư thức được sự khắt khe của xă hội dành cho công việc của Trâm đang làm – ngành giáo dục mà người ta hay gọi là ngành trồng người.

    Khi đi phẫu thuật về th́ cuộc sống của Trâm đảo lộn. Lúc đó h́nh hài Trâm đă làm một phụ nữ nhưng giấy tờ lại mang tên của một thanh niên. Lúc đó Trâm cũng không biết ḿnh phải làm ǵ. Đi dạy th́ sợ không được v́ môi trường giáo dục khó chấp nhận như thế. C̣n phụ huynh th́ có lẽ cũng không tin tưởng giao con cho ḿnh. Trâm đă bế tắc trong cuộc sống và định rẽ sang một con đường mới với cái nghề như làm tóc, trang điểm hay làm nghệ thuật chẳng hạn.

    Tuy nhiên ngày 5 tháng 11 năm 2009, Trâm được công nhận giới tính nữ trong giấy tờ với cái tên mới là Phạm Lê Quỳnh Trâm. Lúc đó cuộc đời Trâm lại sang một trang khác. Lúc đầu nhiều người đă không tin là tôi có thể dạy học được nhưng sau 4 tháng th́ Trâm đă chứng minh được rằng định kiến của họ về tôi là sai. Năm đó có 38 em học sinh bước chân vào các trường đại học hoặc cao đẳng tại Sài G̣n mặc dù trước đó nhiều người nói rằng các em không thể nào tốt nghiệp trung học được."
    Sống cuộc đời phụ nữ


    Cô Phạm Lê Quỳnh Trâm sau khi phẫu thuật chuyển giới.
    Quỳnh Chi: Trâm là người duy nhất cho đến giờ phút này được chuyển đổi giới tính trên mặt giấy tờ. Nhiều người nh́n Trâm như một giấc mơ của họ. Đuợc biết Trâm đang mở một lớp luyện thi đại học miễn phí. Đây có phải là cách Trâm muốn cám ơn cuộc đời?

    Quỳnh Trâm: "T́nh cờ nghe một học sinh tâm sự là em học rất yếu, Trâm đă mở một lớp luyện thi đại học miễn phí tại Trung tâm dạy nghề Quận 4. Lớp có 60 em. Sau hai tháng lớp hoạt động, Trâm kiểm tra th́ thấy các em đều đạt điểm tốt nghiệp 8,9,10. Điều này làm Trâm rất hạnh phúc. Việc Trâm dạy cho học tṛ nghèo c̣n xuất phát từ cái tâm của ḿnh. Đến với lớp này thuờng là những em nghèo, không đủ điều kiện đến trường.. đó là những em sẽ bị dạt ra bên ngoài xă hội. Cho nên Trâm muốn gom các em lại, đào tạo các em thành những người có học thức. Biết đâu được với những kiến thức của Trâm th́ các em có thể thay đổi được cuộc sống hiện tại. Đó là mơ ước của tôi."

    Quỳnh Chi: Số tiền Trâm bỏ ra để chỉnh giới rất lớn, cộng thời gian, công sức. Nếu được chọn lại lần nữa Trâm có làm khác đi? Và động lực nào giúp Trâm vuợt qua những khó khăn, đau đớn?

    Quỳnh Trâm: "Động lực thực sự xuất phát từ con người của Trâm. Trâm muốn thay đổi hoàn cảnh sống của ḿnh khi là người có bộ phận sinh dục không rơ ràng. Sống mà không thể yêu ai th́ quá đau khổ. Động lực thứ hai là Trâm đă yêu một người hiện đang sống bên Mỹ. Trâm yêu anh ta hơn cả cuộc đời ḿnh nên muốn được thay đổi hoàn cảnh sống của ḿnh để có một cơ hội gặp được anh ấy. Ngày mà Trâm nằm trên giường phẫu thuật th́ tôi cứ ôm bức ảnh của anh, sợ mất. Lúc đó Trâm sợ rằng ḿnh sẽ không bao giờ thức dậy được nữa và cho rằng nếu chuyện ấy xảy ra th́ tôi cũng ôm được h́nh bóng anh đi về một nơi xa nào đó. Thú thật từ khi làm phụ nữ cho đến bây giờ th́ Trâm có cảm giác rất tuyệt vời cho nên nếu có kiếp sau th́ Trâm vẫn muốn ḿnh là phụ nữ."

    Quỳnh Chi: Chắc có lẽ Trâm đă nói cho tâm sự của rất nhiều người. Trâm cũng từng chia sẻ là những người chuyển giới, chỉnh giới thường không được xă hội hoàn toàn chấp nhận và tôn trọng. Trâm làm thế nào để được người khác tôn trọng?

    Quỳnh Trâm: "Theo Trâm th́ xă hội nh́n người chuyển giới hơi khắt khe. Họ xem đó như một cái ǵ lạ lẫm như một phần thừa của xă hội. Nhưng có điều cũng một phần là do cách sống của người chuyển giới. Thông thường người chuyển giới chỉ làm những công việc như mại dâm, lừa đảo, bói toán... Nhưng đó chỉ là bề nổi. Phần đông họ sống rất tốt, rất có trách nhiệm với bản thân, họ cũng âm thầm đóng góp cho xă hội. Cá nhân Trâm quan niệm rằng muốn cho xă hội tôn trọng ḿnh th́ ḿnh phải sống có tự trọng."

    Và ước mơ riêng của Quỳnh Trâm th́ cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác. Đó là có được một mái ấm gia đ́nh bên cạnh người đàn ông ḿnh yêu thương.
    Quỳnh Trâm

    Quỳnh Chi: Con người thường chọn cho ḿnh một mục đích sống, quan niệm sống và ước mơ. Đối với Trâm đó là ǵ?

    Quỳnh Trâm: "Mỗi người đều có hoài băo và khát khao trong cuộc sống. Chỉ có điều muốn để xă hội tôn trọng th́ ḿnh phải sống tốt và chứng minh rằng ḿnh cũng là một thực thể của xă hội. Ước ao lớn nhất của tôi là không mong xă hội cho người chuyển giới một đặc quyền nào mà hăy cho họ một cơ hội để họ thể hiện ḿnh để họ có cơ hội cống hiến cho xă hội. Và ước mơ riêng của Quỳnh Trâm th́ cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác. Đó là có được một mái ấm gia đ́nh bên cạnh người đàn ông ḿnh yêu thương."

    Nói chuyện với cô giáo Phạm Lê Quỳnh Trâm, người ta dễ bị cuốn hút bởi người phụ nữ biết sống, biết yêu thương và có trách nhiệm. Và đặc biệt là cuốn hút vẻ nữ tính làm người khác quên mất Trâm đă từng là một “gă trai”. Cuộc tṛ chuyện kéo dài vỏn vẹn 12 phút. Mười hai phút không đủ để biết hết về Trâm; biết về cậu học tṛ nhỏ cương quyết không bỏ áo vào quần vị sợ bị phát hiện những điểm bất thường nơi nhạy cảm. Mười hai phút cũng c̣n quá ít để biết rằng cô giáo Quỳnh Trâm chỉ dám đứng thật xa nh́n cha hấp hối mà kêu tên “Hiệp”. Mười hai phút cũng quá ngắn để biết rằng hàng trăm học sinh, sinh viên bước vào giảng đuờng đại học, thay đổi cuộc đời ḿnh từ lớp học của Quỳnh Trâm. Nhưng 12 phút có lẽ quá dài cho những định kiến quá khắt khe.

    Liên lạc với tác giả tại: Quynhchi@rfa.org.

    Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.

  3. #123
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chạy vào “biên chế”

    l

    - Saigon cô nương



    Tính bài lót đó, luồn đây

    Có ba trăm lượng việc này mới xuôi

    (Kiều)

    Xưa kia muốn được việc, gia đ́nh Kiều phải chạy ba trăm lượng. Bây giờ giá vàng lên xuống mau chóng và thất thường quá nên người ta tính tiền Việt Nam, rồi sau đó tùy trường hợp mới quy đổi ra vàng hay đô!

    Chuyện ǵ cũng cần chạy chọt mới thông. Nhất là ở lănh vực xin việc. Thời buổi kinh tế suy thoái, thất nghiệp gia tăng, công việc ngày càng ít ỏi khó khăn nên ai cũng sói đầu t́m mọi cách chạy việc.

    V́ làm cho tư nhân bấp bênh, bị đuổi bất cứ lúc nào nên niềm mơ ước lúc này là xin một chân công chức. Sau khi được nhận vào “biên chế” chính thức của nhà nước, từ đó có thể rung đùi sống yên tâm đến già!

    Trước kia, thời kinh tế bao cấp, người ta thích “chạy chợ” hơn. Hàng hóa bị ngăn sông cấm chợ nên buôn bán bất cứ thứ ǵ cũng nảy lời c̣n hơn làm công chức cuối tháng lănh đồng lương c̣m cơi.

    Qua thời kỳ đổi mới, lương lậu cũng có phần thay đổi. Riêng các thành phố lớn, ở một số ngành nghề, mức lương của công chức được tăng cao. Đây mới chỉ nói về phần lương “cứng”, tức số tiền kư vào bảng lương chính thức. Ngoài ra, c̣n nhiều khoản khác như tiền ăn trưa, tiền Tết, phụ cấp trách nhiệm, phụ cấp khu vực, phụ cấp độc hại... Đủ thứ phụ cấp ǵ ǵ đó cộng với lương “cứng” th́ tính ra cũng đủ sống. Mỗi năm lại c̣n được du lịch miễn phí trích từ quỹ công

    .

    Một số nghề đặc thù có thể kiếm tiền thêm một cách chính đáng như giáo viên dạy thêm, bác sĩ mở pḥng mạch riêng, y tá đến nhà chăm sóc bệnh nhân hay bé sơ sinh, kế toán làm sổ sách cho vài doanh nghiệp...

    Ngoài lương ra th́ không kể xiết phần “bổng”. Bổng này cũng do đặc thù của nghề nghiệp, hoặc “tự nguyện” hoặc “gợi ư”, đ̣i hỏi... mà khách hàng cứ năn nỉ dúi vào tay. Những nghề hạch sách ṿi tiền đă được thống kê là cảnh sát giao thông, quản lư đất đai, hải quan, xây dựng...

    “Lộc” bất thành văn cũng vô biên. Nào là những suất đi học tập, đi trao đổi kinh nghiệm, đi tham quan... ở ngoại quốc. Được mua nhà của “suất ngoại giao”, biết rơ luật lệ, quy hoạch... để đi tắt, đón đầu mua nhà, một lúc mua vài nền đất, lô đất với giá rẻ mạt... Của trên trời rơi xuống c̣n hơn trúng số độc đắc. Ở Đà Nẵng, trong khi hàng trăm dân nghèo không có nhà ở th́ dù đă có biệt thự, nhà lầu, nhiều công chức vẫn được ưu tiên mua hộ chúng cư giá rẻ. Rồi sang nhượng, bán, cho thuê lại... bỏ gọn túi số tiền lớn.

    Nhất là các cơ quan thuộc trung ương, thuộc hai thành phố Hà Nội, Sài G̣n, công chức nườm nượp xách va li đi ngoại quốc như đi chợ đến nỗi chủ tịch rồi bí thư Hà Nội phải ra công văn hạn chế các quận, huyện tổ chức rầm rộ đi nước ngoài. Sau khi cắt giảm các chương tŕnh đi nước ngoài “không cần thiết” đă “tiết kiệm được được 81 tỷ đồng (gần 4 triệu Mỹ kim) chuyển vào chương tŕnh xây dựng nông thôn mới”!

    Sài G̣n cũng không kém khi công chức cao cấp được kêu gọi bớt đi ra khỏi nước, dành thời gian ở trong nước để làm cho xong... nhiệm vụ của ḿnh. Tức là thời gian ra nước ngoài không phải làm nhiệm vụ, mà là đi giao lưu, kết bạn và chính là... mua sắm. Hoặc mục đích rơ ràng hơn là đi thăm con cái đang du học hoặc dự lễ tốt nghiệp của con.

    Đúng là lương công chức chỉ một phần nhỏ, c̣n “bổng”, c̣n “lộc”... mới là chính nên đă có nhiều vị công chức ở nhà bạc triệu (đô), lái xe hơi đi làm, con cái cho đi du học Mỹ, Úc... từ trung học.

    Tổng cộng toàn bộ lương, bổng, phụ cấp... th́ ra “thu nhập”. Tùy theo vị trí, chức vụ mà sống được hay sống khá...

    Với lại nh́n chung, lương công chức nhà nước không cao bằng khu vực liên doanh, công ty vốn nước ngoài... nhưng ở nhiều mặt, lại có những thứ lợi mà tiền cũng không mua được!

    Lợi nhỏ như một trường mầm non huyện ở Hà Nội chỉ nhận con của cán bộ huyện chứ không nhận... con thường dân!

    C̣n lợi lớn là khi công chức kém khả năng, không xong trách nhiệm, có lỡ làm thất thoát tiền của ngân sách... th́ cuối cùng phần mất mát đó cũng trôi vào hư không. Bản thân công chức cao lắm chỉ làm bản kiểm điểm, bị khiển trách, hoặc nặng nề hơn là... về hưu sớm để hạ cánh an toàn. Trong các doanh nghiệp nhà nước, nhất là những doanh nghiệp độc quyền nếu có lăi th́ chia vào lương, thưởng của cá nhân cán bộ, c̣n lỗ th́ xă hội (tức là toàn dân) gánh chịu.

    Phó Cục trưởng cục Điện ảnh bị khởi tố v́ không kiểm tra chứng từ để kế toán thụt két 44 tỉ (hơn 2 triệu Mỹ kim) nhưng sau đó vụ án đ́nh chỉ chờ khi nào bắt được tên kế toán đă cao chạy xa bay đó mới tính tiếp. Phó pḥng Nông nghiệp huyện làm mất gần 500 mét khối gỗ bị cảnh cáo. Chín công chức thuộc sở Công thương tỉnh Cà Mau dính vào vụ “Lấy tiền dự án điện tăng thu nhập cho cán bộ” cũng chỉ bị khiển trách...

    Vả chăng doanh nghiệp lỗ lă mấy mặc kệ. Ngân hàng nợ hàng trăm tỉ, dầu khí nợ hàng ngàn tỉ... EVN lập công ty Thông tin Viễn thông Điện lực (EVN Telecom), năm 2010 lỗ khoảng 4.500 tỷ đồng, gần bằng quỹ lương của cả Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN). Có công ty nợ tới nợ lui cả chục lần. Công chức b́nh chân như vại, giám đốc các ngành quan trọng như than, bưu chính viễn thông... vẫn lănh lương cả chục, cả trăm triệu không suy suyển.

    Hỏi ai mà không ham!

    Đó là công chức quyền cao chức trọng, ở cấp thấp, mọi người vẫn ham!

    Tỉnh Quảng Nam chỉ tuyển hơn bảy trăm công chức nhưng hơn ba ngàn người dự thi, “Ngành Thanh tra tỉnh (nhóm kinh tế tài chính) có 4 chỉ tiêu cần tuyển nhưng đến 141 thí sinh dự thi (tỉ lệ chọi 1/35); ngành điện tử viễn thông cần tuyển 2 chỉ tiêu nhưng có 57 thí sinh đăng kư dự tuyển (tỉ lệ chọi 1/28)... ” Thi đại học một chọi với hai mươi đă hoảng hồn nhưng so ra đâu bằng thi công chức.

    Mọi người ùn ùn chen chân vào công chức. Với nhu cầu cao như thế th́ mặc dù qua nhiều đợt “giảm biên chế”, “tinh giản biên chế” gây nhiều oan ức..., bộ máy công chức vẫn ngày càng ph́nh to ra khiến ngân sách nhà nước oằn lưng mà trả lương.

    Nhiều người muốn làm công chức nhưng đâu có dễ dàng v́ phải qua kỳ thi tuyển công chức. Hội đồng thi tuyển có khi lên đến gần 500 người gồm Ban giám sát, Ban đề thi, Ban coi thi, Tổ sao in đề thi, Ban chấm thi... với 109 pḥng thi. Cả Công an, Y tế, Công thương, Giao thông vận tải, Thông tin và truyền thông đều tham dự để bảo đảm an toàn, trật tự,... Thế nhưng có những kỳ thi mà bài làm của thí sinh đúng 100% với đáp án th́ không hiểu những cuộc thi quy mô đó được mở ra làm ǵ cho nhọc sức và tốn kém. Cho nên giỏi mà không tiền vẫn đứng ngoài ŕa biên chế.

    Chạy chân thi tuyển công chức cấp tỉnh c̣n kín đáo chứ quận, huyện th́... rơ ràng công khai hơn. Ngành ngân hàng, thanh tra xây dựng, thuế... giá hơn bạc trăm (triệu) v́ dễ... thu hồi vốn. Những ngành khác không hề kém.

    Cô Xuân sau khi tốt nghiệp khoa Báo chí đại học Khoa học Xă hội và Nhân văn cách đây 5 năm đă tốn sáu mươi triệu để chạy vào pḥng Văn hóa Thông tin một huyện ngoại thành Hà Nội. Giáo viên mầm non Đại Lộc (Quảng Nam) cũng phải lo hai chục triệu đồng để vào biên chế.

    Anh Minh vừa xong đại học, nộp đơn vào cơ quan của người mẹ từng làm hơn ba mươi năm ở Sài G̣n. Ban Giám đốc hứa nhiều cái hẹn là sẽ ưu tiên dành một chỗ cho con em nhân viên cũ. Thế nhưng chầu chực đi lại chờ đợi suốt bốn tháng trời, hồ sơ xin việc cứ từ Trưởng pḥng này đá qua Trưởng pḥng nọ. Cuối cùng, anh tỉnh ngộ khi có người mách cho biết:

    - Ở đây không ai giúp không đâu. Cái ǵ cũng có giá hết.

    Ở Hà Nội, muốn thi đậu vào biên chế công chức th́ phải chạy với số tiền không dưới một trăm triệu đồng – Theo lời một quan chức, như vậy vẫn được coi là rẻ v́ nếu chạy vào ngân hàng phải gấp mấy lần số tiền đó.

    Đừng tưởng v́ chạy biên chế tại thành phố lớn, nhiều bổng lộc nên mới tốn kém nhiều. Thực tế dù một chân giáo viên quèn nhất trần đời, không thể quèn hơn cũng phải ngược xuôi lo lót.

    Nhiều người lót tay hàng chục đến cả trăm triệu đồng để xin một chân dạy học ở tít miền núi xa xôi với lương hợp đồng chết đói chưa tới một triệu. Hợp đồng chỉ kéo dài vài tháng. Vào sâu tận bản làng Yên Bái heo hút, ăn cơm trộn rau rừng chỉ với hy vọng hết thời hạn hợp đồng sẽ được vào biên chế chính thức. Nào ngờ sau hai năm gian khổ, số nợ vay mượn chạy chọt vẫn chồng chất chưa trả nổi th́ Pḥng Giáo Dục ngưng hợp đồng ngang xương không một lời giải thích. Anh giáo viên trẻ ôm nỗi uất hận đi làm công nhân bao b́, bán hàng rũ ngoài chợ...

    Chẳng những không được vào biên chế mà ngay cả hợp đồng cũng bị cắt ngang, đuổi thẳng cổ. Một số nơi chuyển giáo viên sang nấu ăn, đánh trống...

    Giáo viên cũ đă có biên chế rồi th́ bị thuyên chuyển, đi măi thật lâu thật xa đến hết đời, không bao giờ được về gần nhà. Nhưng như thế vẫn c̣n “may mắn” hơn những người bị “hủy biên chế”... Đă có biên chế nhưng bị hủy bỏ. Một công việc vất vả với đồng lương bèo bọt cũng bị giật khỏi tay.

    Bởi biên chế có giới hạn nên các cán bộ tha hồ xuống tay trong cái mớ hợp đồng, biên chế, thuyên chuyển... sao cho đống tiền chạy chọt, lót tay chảy vào túi liền liền không ngưng.

    Trên các diễn đàn Net đầy rẫy những rao vặt công khai giới thiệu việc làm, biên chế chứ đâu cần giữ kín đáo bí mật.

    Bởi vậy mới có vô số cử nhân đành ngồi vỉa hè bán trà đá, chạy bán hàng rong... với nỗi niềm thê thảm, không phải v́ thiếu tài mà v́ thiếu tiền.

    Saigon cô nương

  4. #124
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện ở Bạc Liêu





    Chuyện Cha Bửu Diệp



    Thưa quư bạn, Bạc Liêu là một tỉnh nhỏ ở vùng đồng bằng sông Cửu Long nhưng có nhiều chuyện nổi tiếng, như về lúa gạo, về muối, về nhăn, về... Công tử Bạc Liêu (1900-1973) trong thời Pháp thuộc, về vụ án Đồng Nọc Nạn của những năm 1928-1930, và về ngôi nhà thờ họ Tắc Sậy với sự linh ứng của Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp, mà gần đây cả trong nước lẫn ngoài nước ai cũng biết.



    Tôi không phải là người Công giáo, hơn nữa lại là một giáo viên (ngày trước gọi là giáo sư trung học) có đầu óc khoa học và ưa chuộng thực tế hơn là những sự tin tưởng mang tính siêu h́nh. Tôi đă từng dạy học tại Bạc Liêu suốt 6 năm trời (1965-1971) và học tṛ của tôi tại các huyện Vĩnh Lợi, Vĩnh Châu, Phước Long, Giá Rai v.v... đông lắm, chúng tôi thường xuống dưới đó chơi. Tôi rất quen thuộc với cái huyện (ngày trước gọi là quận) Giá Rai có ngôi nhà thờ nhỏ tí Tắc Sậy lợp tôn, nằm bên cạnh lộ sau khi đi qua ngôi chợ cũng nhỏ như vậy của thị trấn Hộ Pḥng - thị trấn của huyện Giá Rai - khoảng một cây số.



    Bây giờ, trong thời buổi CS này, nhà thờ Tắc Sậy tự nhiên nổi tiếng do sự linh thiêng “ai đến khấn nguyện điều ǵ đều được” của Cha Diệp. Có điều tôi muốn thưa với quư bạn rằng Nhà thờ Tắc Sậy huyện Giá Rai thuộc t́nh Bạc Liêu chứ không phải thuộc tỉnh Cà Mau. Tất cả các tài liệu đều ghi Bạc Liêu nhưng dân chúng thường nói Ca Mau bởi v́ sau năm 1975, khi Cha Trương Bửu Diệp bắt đầu nổi tiếng th́ Bạc Liêu thuộc về Cà Mau, kết hợp với tỉnh Cà Mau thành tỉnh Minh Hải, người ta quen gọi là Cà Mau chứ ít khi gọi là Minh Hải. Ngoài ra, Nhà thờ Tắc Sậy nằm trên đường Bạc Liêu đi Cà Mau, cách Bạc Liêu 37 cây số trong khi chỉ cách Cà Mau có 20 cây số nên mọi người dễ bị lầm.



    Quư bạn hỏi vậy th́ đối với những chuyện đồn đại, bản thân Đoàn Dự tin hay không tin? Tôi xin trả lời rằng tôi không dám nói tin hay không tin, nhưng theo tôi nghĩ, Nhà thờ Tắc Sậy là một ngôi nhà thờ rất nhỏ - nhỏ không thể nào nhỏ hơn được nữa - lại nằm trong một thị trấn cũng nhỏ, đồng không mông quạnh, ở phần gần như cuối cùng đất nước, cách Sài G̣n tới hơn 300 cây số, vậy mà nay được xây dựng thành một cơ ngơi to lớn, hiện đại, nguyên tiền xây cất đă hơn 59 tỉ đồng, tức gần 3 triệu
    đô-la, ấy là chưa kể các pho tượng 12 vị thánh tông đồ lớn gấp 2 hay 3 lần người thật, toàn bằng gơ đỏ tức loại gỗ quư hiện nay không c̣n có ở Việt Nam (nhưng c̣n có ở Campuchia và Lào) mà theo tôi biết, giá mỗi pho tới vài trăm triệu đồng, vậy th́ tiền “nội thất” cũng tới hàng triệu đô-la. Toàn là do khách thập phương, lương cũng như giáo, nhất là Việt Kiều tại các nước gửi tới tạ ơn cả. Phải có cái ǵ đó thiêng liêng và đầy tin tưởng người ta mới dâng hiến lên Cha như thế! Mặt khác tôi cũng nghĩ, khi bị bắt cùng với 70 người vừa chức sắc vừa giáo dân trong họ đạo, Linh mục Phanxicô Trương Bửu Diệp đă hy sinh tính mạng của ḿnh để cứu họ. Sau khi qua đời, ngài hiển linh ban ơn cho người này người kia, “ai xin th́ cũng đều được”. Rồi bây giờ mọi người dâng lễ tạ ơn ngài, biến ngôi nhà thờ nhỏ xíu của ngài thành nơi khang trang, hiện đại. Tất cả những việc đó đều là t́nh người. Đối với tôi, bất cứ cái ǵ thuộc về t́nh người đều đáng ca ngợi.



    Quư bạn cũng hỏi những chuyện về Cha Diệp th́ ai cũng biết, tại sao tôi c̣n thuật lại? Xin thưa, tính tôi vẫn thế, không kể th́ thôi, đă kể là rất chi tiết. Tôi sợ quư bạn tuy biết nhưng biết từng mảng, không thành hệ thống. Bây giờ tôi xin tường thuật từ đầu đến cuối thật rơ để quư bạn hiểu, xin mời quư bạn xem xét...



    * * *



    Tiểu sử Linh mục Trương Bửu Diệp



    Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp sinh ngày 01-01-1897, một tháng sau được Cha Giuse Sớm rửa tội ngày 02-02-1897 tại họ đạo Cồn Phước, nay thuộc ấp Mỹ Lợi, xă Mỹ Luông, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang.



    Cha ngài là Micae Trương Văn Đặng. Mẹ ngài là Lucia Lê Thị Thanh. Gia đ́nh sinh sống tại họ đạo Cồn Phước tỉnh An Giang.



    Năm 1904, lúc ngài 7 tuổi th́ mẹ mất. Cha ngài dời gia đ́nh lên Battambang bên Campuchia, sinh sống bằng nghề thợ mộc. Tại đây, thân phụ ngài tục huyền với bà Maria Nguyễn thị Phước, sinh năm 1890, quê gốc tại Mỹ Luông, Chợ Mới, An Giang. Kế mẫu đă sinh cho ngài người em gái tên là Trương thị Th́n (1913), hiện c̣n sống tại họ đạo Bến Dinh, xă Tân Ḥa, huyện Thanh B́nh, tỉnh Đồng Tháp.



    Năm 1909, cha Phêrô Lê Huỳnh Tiền gửi ngài vào Tiểu chủng viện Cù lao Giêng, xă Tấn Mỹ, Chợ Mới tỉnh An Giang. Học xong tại Tiểu chủng viện, ngài lên Đại chủng viện Nam Vang, Campuchia, (lúc đó các họ đạo An Giang, Châu Đốc, Hà Tiên trực thuộc giáo phận Pnom Penh, Campuchia).



    Năm 1924, sau thời gian tu học, ngài được thụ phong linh mục tại Nam Vang dưới thời Đức Cha Chabalier người Pháp. Lễ vinh quy và mở tay được tổ chức tại nhà người cô ruột là bà Sáu Nhiều, tại họ đạo Cồn Phước.



    Từ năm 1924-1927, ngài được bề trên bổ nhiệm làm Cha phó họ đạo Hố Trư, một họ đạo của người Việt sinh sống tại tỉnh Kandal, Campuchia. Từ năm 1927-1929, ngài về làm giáo sư tại Tiểu chủng viện Cù lao Giêng tỉnh An Giang.



    Tháng 03 năm 1930, ngài về trông nom họ đạo Tắc Sậy, quận Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu. Trong những năm làm cha sở, ngài quan hệ, giúp đỡ, thành lập nhiều họ đạo khác tại các vùng phụ cận như: Bà Đốc, Cam Bô, An Hải, Đầu Sấu, Chủ Chí, Khúc Tréo, Đồng G̣, Rạch Rắn.



    Hoàn cảnh xă hội nhiễu nhương những năm 1945-1946, chiến tranh loạn lạc, bà con nhân dân di tản, Cha Bề Trên địa phận Bạc Liêu là Phêrô Trần Minh Kư và cả các cha người Pháp cũng khuyên ngài lên Bạc Liêu lánh mặt, khi nào t́nh h́nh yên ổn th́ sẽ trở lại họ đạo Tắc Sậy, nhưng ngài trả lời: “Tôi sống giữa đàn chiên và nếu có chết cũng chết giữa đàn chiên, không đi đâu cả”.



    Ngày 12-03-1946, ngài bị bắt cùng với trên 70 chức sắc và giáo dân tại họ đạo Tắc Sậy, bị lùa đi và nhốt tại lẫm lúa nhà ông giáo Sự ở Cây Dừa. Người ta định giết tất cả nhưng ngài nói chính ngài là chủ chăn các con chiên đó, vậy xin chết thay cho các con chiên của ngài. Họ chấp nhận. Mọi người được thả c̣n ngài th́ bị đem đi thủ tiêu.



    Những người trong họ đạo kể rằng đêm hôm ấy ngài về báo mộng cho các vị chức sắc trong họ đạo biết chỗ họ ném xác ngài, trong cái ao nhà ông giáo Sự. Các vị đến nơi được báo mộng th́ vớt được xác ngài đă bị chặt đầu với một vết chém ngang cổ chỗ gần mang tai, có ba vết chém khác trên ḿnh. Thân xác ngài không hiểu sao bị lột hết quần áo, trần trụi như Chúa Giêsu trên thập giá, nhưng hai tay vẫn chắp trước ngực như đang cầu nguyện và nét mặt ngài vẫn b́nh thản, không có vẻ ǵ sợ hăi.



    Các vị chức sắc lén đưa xác ngài về chôn bí mật trong pḥng thánh nhà thờ Khúc Tréo (nhà ông giáo Sự thuộc họ đạo Khúc Tréo, làm thế kín đáo hơn đưa về Tắc Sậy). Như vậy ngài đă tử v́ đạo vào ngày 12 tháng 03 năm 1946, nhằm ngày mồng 09 tháng 02 năm Bính Tuất.



    Hăm ba năm sau, tức năm 1969, hài cốt ngài được cải táng, di dời về Nhà thờ Tắc Sậy, nơi ngài đă làm chủ chăn trong 16 năm và là cha sở thứ nh́ của họ đạo Tắc Sậy.



    Hai mươi năm sau nữa, tức năm 1989, ngôi mộ của ngài được trùng tu thành một ngôi nhà mộ nho nhỏ lợp tôn ở phía sau Nhà thờ Tắc Sậy cũng nhỏ như vậy và khánh thành vào ngày 04-06-1989.



    Đầu năm nay, 2010, một ngôi nhà mộ cực kỳ khang trang và hiện đại đă xây dựng xong, hài cốt ngài được di chuyển vào đó với lễ cải táng rất long trọng do đức Giám Mục địa phận Cần Thơ chứng kiến. Ngày nào cũng có các tín hữu ở khắp mọi nơi trong nước cũng như ngoài nước, bên lương cũng như bên giáo, tới thăm viếng, khấn nguyện và tin tưởng vào sự linh ứng của ngài.



    Chuyện một số phép lạ của Cha Bửu Diệp



    Hiện nay, tuy Giáo hội Công giáo chưa xét phong Thánh cho Cha Bửu Diệp, nhưng trong ḷng nhiều tín hữu Công giáo, kể cả một số người thuộc các tôn giáo khác, đă coi Cha như một vị Thánh, v́ rất nhiều người khấn xin với ngài và được ngài ban cho như ư. Tại các nhà thờ Công giáo trong nước, rất nhiều giáo dân xin lễ tạ ơn ngài. Đặc biệt, nhiều người không phải tín đồ Thiên Chúa giáo cũng rất kính mến, tin tưởng ở ngài. Những tấm bảng tạ ơn Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp được gắn trên tường trong căn pḥng nguyện tại Nhà thờ Tắc Sậy nhiều không biết bao nhiêu mà kể.



    Theo chúng tôi được biết, ở bên Mỹ, cụ Joan Baotixita Vơ Hữu Hạnh, một nhà văn lớn tuổi, đă sáng lập “Hội những người con của Cha Trương Bửu Diệp”. Theo cụ, Cha Trương Bửu Diệp đă ban phép lạ cho nhiều người, cả lương cũng như giáo. Sau đây là một số chuyện về các phép lạ đó, bởi vậy tiếng tăm về ngài ngày càng lừng lẫy.



    Chuyện gia đ́nh ông Lâm ở Lâm Đồng, Đà Lạt:



    Ông bà Lâm không phải tín đồ Thiên chúa giáo và chuyện này đă diễn ra năm 1977, do chính ông Lâm kể cho ông Ngọc Quang nghe, ông Ngọc Quang ghi lại trên tập san Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, do cụ Vơ Hữu Hạnh chủ trương.



    “Bà Lâm bị bệnh viêm ruột và đau dạ dày từ lâu, bệnh đă trở thành vô phương cứu chữa. Bác sĩ tại các bệnh viện ở Sài G̣n đều bó tay. Ông Lâm đành đưa vợ từ Sài G̣n về Lâm Đồng để bà sống những ngày cuối cùng của ḿnh.



    Giữa lúc gia đ́nh vừa đưa bà Lâm về tới nhà th́ có một vị khách đi đường xa, xe bị hư, trong khi chờ tài xế sửa, ghé vào thăm. Khách là một người cao lớn, khỏe mạnh, gương mặt chữ điền, hàm râu cánh én, vẻ người phúc hậu với bộ áo dài đen của linh mục.



    Ông Lâm vốn tính t́nh hiền lành, thường rất tôn trọng các vị tu hành, dù lương hay giáo. Mặc dầu nhà đang bận rộn v́ vợ bệnh nặng nhưng ông cũng lịch sự tiếp đón khách. Vị linh mục tinh ư hỏi tại sao nét mặt gia chủ có vẻ buồn rầu. Ông Lâm nói thật là vợ bệnh nặng, mới đưa từ Sài G̣n về nhà chờ chết. Vị linh mục nói rằng lúc trước ḿnh cũng bị bệnh nặng như vậy, nhờ một ông bác sĩ tên Hữu cho uống loại thuốc này khỏi bệnh, bây giờ c̣n dư lại mấy viên. Cha lấy trong túi áo ra ba viên thuốc trao cho ông Lâm và dặn chiều cho bà uống một viên, tối lúc 10 giờ một viên và sáng hôm sau một viên nữa, thế nào cũng khỏi. Ông Lâm tuy không tin lắm nhưng trong lúc tuyệt vọng, ai bảo sao cũng đành nghe vậy. Giữa lúc ấy người tài xế vào thưa xe đă sửa xong, vị linh mục bèn từ giă chủ nhà ra đi. Chủ nhà cảm ơn Cha và hỏi cho biết Cha ở đâu, vị linh mục nói ḿnh trông coi xứ đạo Tắc Sậy? tỉnh Bạc Liêu.



    Sau khi uống viên thuốc thứ nhất vài giờ, bà Lâm cảm thấy bớt đau, trong ḿnh dễ chịu, biết đói và thèm ăn, ngủ ngon. Buổi tối, khoảng chừng 10 giờ, tự nhiên bà thức giấc và nhớ lời Cha dặn, bèn uống thêm viên thuốc thứ hai. Sáng hôm sau thức dậy, bà thấy trong người khỏe khoắn, không c̣n mệt mỏi và đau đớn như trước. Bà sung sướng báo tin cho chồng hay. Ông Lâm mừng quá bèn đem viên thuốc c̣n lại đến các tiệm để làm mẫu, mua thêm cho chắc ăn. Nhưng ông đi khắp nơi, kể cả các tiệm thuốc Tây lẫn thuốc Bắc, song chẳng ai biết đó là thuốc ǵ. Ông đành trở về, cho bà uống nốt viên c̣n lại và định có dịp sẽ xuống Minh Hải (năm 1977, hai tỉnh Bạc Liêu và Cà Mau bị sáp nhập lại với nhau thành tỉnh Minh Hải) thăm Cha và nhờ Cha nói với ông “bác sĩ Hữu” bán thêm giúp.



    Muốn đi từ Lâm Đồng xuống Cà Mau th́ phải về Sài G̣n, xuống Cần Thơ, qua Sóc Trăng rồi mới tới Bạc Liêu, và Hộ Pḥng là thị trấn của huyện Giá Rai tỉnh Bạc Liêu, cách thị xă Bạc Liêu 37 cây số, nơi có Nhà thờ Tắc Sậy. Việc giao thông lúc ấy rất khó khăn, phải xếp hàng từ khuya ở Bến Xe Miền Tây để mua vé xe, có khi xếp hàng cũng không mua được vé, đường đi lại lồi lơm, hết sức cực khổ. Bà Lâm mới khỏi bệnh, khó chịu đựng nổi với những chiếc xe cà rịch cà tàng, cổ lỗ đó. Đang lúc ông Lâm lo âu th́ có người cháu làm trong cơ quan nhà nước đến chơi, cho biết anh ta sắp đi công tác tại Minh Hải để giao dịch mua lương thực cho tỉnh. Ông Lâm mừng quá, bèn nói với cháu cho đi nhờ xe xuống Tắc Sậy, tiền xăng ông chịu. Người cháu nhận lời v́ Nhà thờ Tắc Sậy nằm ngay trên đường Bạc Liêu đi Cà Mau và cách thị xă Cà Mau khoảng 20 cây số, anh ta chở chú thím tới Tắc Sậy rồi xuống Cà Mau không có ǵ khó.



    Khi qua Bạc Liêu, xuống tới thị trấn Hộ Pḥng, Nhà thờ Tắc Sậy nằm cách chợ Hộ Pḥng khoảng một cây số, ở phía bên trái. Ông bà Lâm không thể ngờ được nơi ở của vị cha sứ ân nhân lại nhỏ như vậy. Đó là ngôi nhà thờ mái lợp tôn, vách ván, xiêu vẹo trông rất tiêu điều. Đất nhà thờ rộng mênh mông nhưng chung quanh toàn đồng ruộng, dân cư thưa thớt.



    Chiếc sân đất của nhà thờ không có cổng. Vợ chồng ông Lâm xuống xe, đi vô. Một ông lăo bộc (thường gọi là ông Từ) đang quét trên sân. Trông thấy khách lạ, ông Từ có vẻ ngạc nhiên v́ ít khi có khách phương xa đến thăm ngôi nhà thờ này. Ông Lâm nói muốn gặp cha sở, ông Từ mời vào bên trong rồi vào mời cha.



    Một lát sau, vị linh mục ra, ngài cho biết ngài là Linh mục Phêrô Nguyễn Ngọc Tỏ, cha sở họ đạo Tắc Sậy. Ông bà Lâm rất ngạc nhiên, vị linh mục này trông không giống vị linh mục đă cho thuốc một chút nào hết mà sao hai vị đều tự nhận ḿnh là cha sở họ đạo Tắc Sậy? Ông Lâm bày tỏ sự t́nh và kể ḿnh đă gặp một vị linh mục cao lớn, tóc ngắn, gương mặt chữ điền, hàm râu cá chốt. Cha Tỏ mỉm cười, không lấy ǵ làm lạ, bèn dẫn vợ chồng ông Lâm qua phía bên hông nhà thờ, tới ngôi mộ của Cha Diệp. Vừa nh́n thấy tấm h́nh trên bia mộ, tự nhiên ông Lâm quỳ phục xuống và quả quyết đây chính là vị ân nhân đă cho thuốc, cứu bà Lâm khỏi bệnh. Bà Lâm cũng quỳ xuống tạ ơn ngài. Ông bà là người bên lương, không biết làm dấu Thánh giá.



    Lúc ra về, ông bà Lâm gửi Cha sở một số tiền nho nhỏ để giúp nhà thờ v́ lúc ấy ai cũng nghèo, ông bà không có nhiều. Có lẽ ông bà Lâm là những người đầu tiên đă giúp nhà thờ từ năm 1977”.



    Chuyện bức ảnh đẫm máu



    Sau đây là nguyên văn bức thư của GS Trần Anh Linh gởi cho cụ Vơ Hữu Hạnh, nói về bức ảnh đẫm máu. Xin ghi chú thêm rằng chuyện này xảy ra cách đây khoảng chừng 2 năm (2008) và hiện nay Linh mục Gioan Minh vẫn c̣n ở tại Nhà thờ Hiển Linh đường Ngô Tất Tố (Dương Công Trừng cũ) thuộc giáo phận Thị Nghè. Ngài nổi tiếng về việc khấn nguyện Đức Mẹ giùm những người bệnh tật kết quả rất tốt. Hằng ngày mọi người ở khắp các nơi đến nhờ ngài khấn rất đông nhưng chính quyền địa phương đă ra lệnh cấm v́ không muốn có sự tụ tập đông đúc.



    Sau đây là bức thư của GS Trần Anh Linh:



    “Anh Hạnh thân mến,



    Tôi xin gửi tặng anh món quà quí giá mà Cha Diệp đă ban cho tôi qua Cha Gioan Minh: Cha Diệp đă thực hiện một phép lạ nhăn tiền là dùng chính tấm ảnh mà chúng ta đă cho họa sĩ Đại Hàn ở khu Phúc Lộc Thọ vẽ rồi in ra nhiều ấn bản, vừa làm thành sách, vừa in thành ảnh gởi tặng và bán khắp nơi.



    Tấm ảnh đó đă đổ máu đào lênh láng từ vết chém bằng đao kiếm đứt cổ, máu Cha đă đổ ra thấm ướt làm mờ hàng chữ Trương Bửu Diệp bên dưới.



    Câu chuyện xảy ra như sau:



    Cha Gioan Minh (cựu Tuyên Úy), sau 12 năm học tập cải tạo, đă được cho về và sống ở nhà thờ Chúa Hiển Linh tại Thị Nghè nơi xưa kia Cha Dụ đă thành lập. Cha Minh ở lại Việt Nam, không xin ra nước ngoài theo diện HO dù cha có tới 12 năm ở tù.



    Một hôm cha vào Nhà sách Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở đường Kỳ Đồng và chọn mua một tấm ảnh của Cha Diệp mà cha đă nghe có nhiều phép lạ. Cô bán hàng dùng giấy báo gói bức ảnh có đóng khung sẵn trao cho cha Minh. Cha Minh về đến nhà, tính mở ra để treo lên tường th́ một ơn lạ đă xảy ra, là máu tươi từ cổ bức ảnh tuôn trào ra thấm ướt cả tờ báo gói bức tranh.



    Cha Minh kinh ngạc bèn cho đó là một dấu chỉ quan trọng, nên đă gói lại cẩn thận và lặng lẽ đem lên Ṭa Tổng Giám Mục Saigon tŕnh với Đức Cha Phạm Minh Mẫn. Theo cha Minh cho biết th́ tấm ảnh thấm máu này đă được gởi qua để Ṭa Thánh xét nghiệm, hy vọng rằng đă đến lúc Ṭa Thánh cho lập Ban Điều Tra, t́m hiểu về các ơn lành Cha Diệp đă làm mà việc lạ lùng làm cho máu đào từ vết cổ đổ ra sẽ là một trong những chứng cớ để Ṭa Thánh có thể tôn phong Chân Phước cho Cha.



    Tôi là bạn thân của cha Minh, nên cha đă tặng tôi một tấm. Tôi sao lại và gởi tặng anh, đây là tài liệu mới nhất về Cha Diệp, anh nên ghi chú vào tập sách Các Ơn Lành của Cha”.



    Trần Anh Linh.



    Chuyện ông chủ thầu vật liệu xây dựng



    Từ những năm thuộc thập niên 1980 trở về sau, hằng năm cứ vào các ngày 11-12 tháng 03 dương lịch, ḍng người lương, giáo từ các nơi lại đổ về Tắc Sậy. Trên những chiếc xe đ̣ chở khách, người ta có thể thấy h́nh một vị linh mục mặt vuông chữ điền rất dễ mến. Họ xuống để dự lễ giỗ của Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp.



    Ông Phước, người trông coi phần mộ của Cha Diệp tại Nhà thờ Tắc Sậy, kể lại câu chuyện sau đây vào một buổi trưa tháng 04-2010 như sau:



    “Vào khoảng những năm đầu thập niên 1980, bờ kinh cạnh khu nhà thờ này c̣n là một băi đất trống, làm nơi ghe và xe cộ dừng lại đổ hàng. Nửa đêm, có một ông chủ ghe chở đầy vật liệu xây dựng như gạch, cát, xi-măng... đậu bên bờ kinh. Ông bỗng trông thấy một vị khách mặc áo dài đen theo kiểu nhà ḍng từ trên bờ bước xuống. Vị khách tự xưng ḿnh là cha xứ Nhà thờ Tắc Sậy, muốn mua hết các vật liệu trên ghe để xây lại nhà thờ. Giá cả xong xuôi, chủ ghe đồng ư bán và hẹn hôm sau sẽ cho công nhân đem hàng lên xong ông sẽ nhận tiền.



    Sáng hôm sau, trước khi giao hàng, chủ ghe lên nhà thờ, định gặp cha xứ để biết chỗ cho công nhân xếp hàng. Đến khi gặp linh mục Phêrô Nguyễn Ngọc Tỏ, ông rất ngạc nhiên, từ giọng nói cho tới gương mặt, thân h́nh, vị linh mục này trông không giống với vị khách có ria mép hôm trước một chút nào cả. Cha Tỏ nói: “Tôi hiểu, đó chính là linh hồn cha sở Phanxicô Trương Bửu Diệp đấy. Ư ngài muốn xây lại nhà thờ nên hiện ra như vậy”. Cha kể cho ông chủ thầu nghe các chuyện linh ứng của Cha Bửu Diệp rồi nói: “Ư tôi cũng muốn xây lại ngôi nhà thờ cho đàng hoàng nhưng họ đạo nghèo, chưa đủ tiền. Thôi th́ đành cáo lỗi với ông và hẹn khi khác”. Ông chủ thầu nói: “Cha Diệp đă linh ứng như vậy th́ con không dám lấy tiền. Mặc dầu con là người bên lương nhưng con xin hiến tất cả các vật liệu trên ghe để nhà thờ xây sửa lại, không nhận một đồng nào cả”. Ông chủ thầu lập tức cho người khuân gạch, cát, xi-măng từ dưới ghe lên rồi đi, ngay cả tiền công bốc xếp của các công nhân ông cũng tự trả, không để nhà thờ phải trả.



    Không ngờ từ đấy ông chủ ghe buôn bán ngày càng phát đạt. Ông cho rằng ḿnh được Cha Diệp pḥ hộ nên mỗi lần đi qua Hộ Pḥng ông thường quay lại Nhà thờ Tắc Sậy để tạ ơn Cha.



    Cũng theo ông Phước, những chuyện linh ứng của Cha Diệp ngày một lan rộng. Từ đó về sau, khách thập phương kéo về nườm nượp để cầu xin Cha ban ơn lành. Nhất là các nghệ sĩ cải lương nổi tiếng, rất nhiều người xuống, họ cầu xin Cha chuyện này chuyện khác, và ai cũng được toại nguyện. Lời nguyện đắc thành, họ đến đền ơn Cha, người th́ ghế đá, người th́ vật dụng dùng cho nhà thờ, người th́ tiền bạc..., nhiều không sao kể xiết. Cứ thế, vào những này cuối tuần hoặc trong dịp lễ giỗ Cha (12 tháng 03 dương lịch), khách thập phương kể cả trong nước lẫn ngoài nước về kính viếng Cha đông như trẩy hội. Có nhiều người đem theo cả những chai nước La Vie đến để bên cạnh mộ, cầu nguyện trước khi mang về cho người trong gia đ́nh. Nhưng cũng có những người tin tưởng đến độ cầu nguyện trong nhà thờ, trước mộ của Cha chưa đủ, họ c̣n hỏi thăm, t́m đến chiếc ao nhỏ của gia đ́nh ông giáo Sự ngày xưa để chiêm ngưỡng nơi Cha đă bị sát hại.



    Điều lạ lùng hơn nữa là theo như lời của vị cha xứ hiện nay là Linh mục Phaolô Nguyễn Thanh B́nh, th́ có tới 70% khách thập phương xuống Giá Rai kính ngưỡng Cha Diệp là người ngoại đạo hoặc Việt Kiều từ nước ngoài về. Có những người chưa về nhưng đă “nghe nói” tới sự linh ứng của Cha nên đă gửi tiền về giúp nhà thờ xây dựng được một cơ ngơi lớn lao như ngày nay, khả dĩ có thể đón tiếp bất cứ các nhóm hành hương nào dù đông bao nhiêu, họ đều có chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng mà không cần phải đóng góp ǵ cả.



    Để kết luận bài này, tôi xin thưa với quư vị độc giả thân mến rằng tôi không phải là người Công giáo, nhưng tôi biết trong Thánh kinh Công giáo có câu nói của Đức chúa Giêsu: “Phúc cho ai không thấy mà tin”. Vậy nay tôi xin dùng câu nói này để cầu Chúa và Cha Diệp ban ơn cho quư vị. Amen.

    Đoàn Dự ghi chép

  5. #125
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Những tục lệ và mê tín hết chỗ nói


    - Đoàn Dựghi chép



    Tục lệ vừa vừa

    Tặc hôn

    Vẫn c̣n nhiều vùng đất, nhiều sắc tộc, nhiều địa danh chưa được khám phá, trong đó có không ít điều kỳ lạ, lư thú và cả kỳ cục hoặc đáng tiếc nữa, đang diễn ra hằng ngày mà người dân thành thị chưa hề biết đến. Ví dụ tục “tặc hôn” – cướp con gái nhà người ta về làm vợ; tục lặn xuống dưới nước để giải quyết chuyện xích mích v.v... Những hủ tục này hiện nay vẫn c̣n, và không thể thay đổi được v́ “tục lệ” nó là như vậy, đă ăn rễ mọc mầm trong dân chúng, rất khó thay đổi.

    Ở miền xuôi, cái tội bắt cóc người là tội rất nặng, nhưng ở mạn thượng du, có nhiều sắc tộc thiểu số có thói quen “bắt cóc”. Con gái nhà người ta mới 14-15 tuổi, đang đi học, bỗng bị một bọn thanh niên xông ra bắt cóc. Chúng đem đứa con gái này về nhốt trong buồng kín, bỏ đói, đánh đập cho đến khi cô gái chấp nhận làm vợ đứa con trai đă chủ xướng chuyện bắt cóc đó mới thôi.





    “Chú rể” chung sống với cô gái hàng tuần lễ hoặc cả tháng, sau đó mới đưa cô ta về nhà nói chuyện cưới xin. Ván đă đóng thuyền, cha mẹ cô gái dù có đồng ư hay không cũng phải chấp nhận. Không ai đi báo chính quyền để giải thoát cho cô gái cả, mà dù có báo, chính quyền cũng không làm ǵ được, bởi v́... tục lệ nó là như vậy. Chỉ trừ trường hợp cuộc hôn nhân quá chênh lệch, ví dụ “chú rể” cỡ 60 tuổi mà bắt cóc một cô gái 16 tuổi (ít có tuổi lớn hơn v́ mới 13-14 đă bị bắt cóc cả rồi). Khi ấy bố mẹ cô gái sẽ đến tŕnh với già làng. Đích thân già làng sẽ đem người tới bắt buộc “chú rể” phải thả ra. Nếu “chú rể” đă ăn nằm với cô gái theo kiểu cưỡng bức, th́ già làng sẽ buộc “chú rể” phải bồi thường và phạt vạ một bữa tiệc thật lớn để đăi cả làng. Cách phạt vạ thông thường của các dân tộc thiểu số ở vùng thượng du là... đánh chén. Người bị phạt phải nộp trâu, ḅ, lợn, rượu... đến mức tán gia bại sản, và dân làng sẽ được một bữa lu bù, say tít cung trăng trong khi “chú rể” méo mặt. Sau bữa tiệc đó, cô gái được coi như vẫn c̣n trong trắng. Chuyện bồi thường và phạt vạ quá nặng này có vẻ “trị” được mấy kẻ muốn theo hủ tục này, v́ mấy người bắt cóc phải dè chừng, hễ cưỡng bức cô gái nếu cô ta không đồng ư th́ thật nguy hiểm.



    Thế c̣n phong tục “lặn xuống dưới nước” để giải quyết chuyện xích mích th́ sao? Xin thưa, chắc quư bạn c̣n nhớ cái tỉnh Phú Yên, nơi nổi tiếng về ḅ: thịt ḅ Phú Yên rất rẻ và ngon, ngày trước chúng ta thường gọi là Tuy Ḥa. Không, Tuy Ḥa là thành phố, Phú Yên là tỉnh. Từ Sài G̣n đi xe lửa qua Khánh Ḥa (Nha Trang) th́ tới Phú Yên (TP Tuy Ḥa cách Sài G̣n 561 cây số). Ở Phú Yên, tại một số vùng, các dân tộc thiểu số đến nay vẫn c̣n phong tục lặn xuống nước để giải quyết những cuộc tranh chấp khó khăn mà già làng không thể phân xử được. Việc giải quyết đó như sau:



    Lặn để nhờ thần thánh quyết định

    Dân chúng thiểu số ở Phú Yên không biết phong tục lặn xuống nước để giải quyết các tranh chấp đă có từ bao giờ, nhưng đến nay vẫn c̣n tồn tại. Mọi người quan niệm rằng: ai dối trá, gian xảo, khi lặn xuống nước sẽ bị thần linh... không cho thở và sẽ phải mau chóng ngoi lên mặt nước, trong khi người thành thật th́ sẽ được thần phù hộ, lặn lâu hơn và sẽ thắng. Người thua sẽ bị phạt vạ như đă cam kết trước dân làng, đồng thời bị mọi người khinh bỉ, lảng tránh. Đă có những người nhục quá, phải bỏ nhà bỏ cửa, lên núi ở một ḿnh cô độc.



    Già làng Ma Thô ở buôn Hai Krông, xă Ea Bia, huyện Sông Hinh, cho biết: “Khi hai người có tranh chấp với nhau mà già làng không phân xử được, họ sẽ phải đi đến lặn xuống nước để thần linh giải quyết xem ai đúng ai sai. Người nào thua không những chỉ bị phạt nặng theo như đă thỏa thuận mà c̣n bị mọi người coi là gian dối, không trung thực. Người thành thật được thần linh che chở tất nhiên sẽ thắng”.

    Ma Bưng là thầy cúng nổi tiếng ở buôn Hai Krông, xă Ea Bia. Theo Ma Bưng, nghi thức của phong tục lặn xuống nước là mỗi bên được quyền mời một thầy cúng cao tay ấn. Hai vị thầy cúng này đều phải là người trong buôn nếu không th́ phải có sự đồng ư của đối phương.

    Tùy theo điều kiện kinh tế của mỗi gia đ́nh mà lễ vật cúng thần linh trước khi lặn lớn hay nhỏ, nhưng thường gồm có: rượu ché, gà luộc hoặc heo thiến quay trên lửa cả con.

    Hai bên giao kèo trước mặt già làng, người nào thua sẽ phải bồi thường cho người thắng và việc giao kèo này được buôn làng chứng kiến. Xong các thủ tục, hai bên chọn một vị trí nào đó của một con sông, con suối chẳng hạn. Trước khi lặn, hai thầy cúng sẽ cúng vái. Cứ thầy cúng bên này th́ quan sát người lặn bên kia xem có ǵ mờ ám không, ví dụ ḿnh ở dưới nước nhưng ngửa đầu, tḥ lỗ mũi lên khỏi mặt nước chẳng hạn. Trong khi đó dân chúng đứng coi rất đông.



    Những “sự việc” chung quanh tục lặn nước

    Đầu tháng 06/2010, cuộc sống của bà con trong buôn Dành A, xă Ea Bia (huyện Sông Hinh), vốn rất b́nh yên bỗng dưng bị đảo lộn. Khoảng vài trăm người trong và ngoài buôn tập trung về con suối Da ở buôn Dành A, để chứng kiến cảnh “thách đấu” lặn xuống nước giữa hai người là Oi Gái và Ma Bui. Nguyên nhân, Oi Gái đổ thừa Ma Bui bỏ thuốc độc hại ḿnh (!).

    Ma Bui cho biết ngoài công việc nương rẫy và đồng áng th́ Ma Bui c̣n có một tấm lưới và thường đánh bắt cá ở các con suối, con sông gần buôn để cải thiện đời sống. Theo lời kể, khoảng đầu tháng 10/2010, Ma Bui đánh bắt được rất nhiều cá nên mời một số bà con xóm giềng trong buôn đến ăn uống. Mọi người rất vui vẻ, vừa ăn vừa nhâm nhi rượu cần, có người c̣n được Ma Bui cho cá đem về nhà nữa, trong đó có Oi Gái.

    Hôm sau Oi Gái thấy sức khỏe không b́nh thường nên cho rằng Ma Bui đă bỏ thuốc độc vào thức ăn. Hắn đến nhà Ma Bui bắt đền, buộc phải chạy chữa cho ḿnh và phải giết ḅ, mổ heo để tạ lỗi. Ma Bui không chịu, sự việc trở nên căng thẳng. Buôn làng, chính quyền xă và các hội đoàn trong huyện đă ḥa giải nhưng không giải quyết được. Cuối cùng, Oi Gái đ̣i áp dụng phong tục, buộc Ma Bui phải lặn xuống nước với hắn để xác định ai đúng ai sai.

    Ma Bui kể lại, giọng vẫn c̣n vui sướng: “Trước khi lặn xuống nước, tui mời được thầy cúng, c̣n thằng Oi Gái th́ không. Lúc lặn ở suối Da, Oi Gái bị thần linh trừng phạt, thua. Tui đâu có sai, nó sai mà!”. Như đă giao kèo trước, Oi Gái phải bồi thường cho Ma Bui ba con ḅ, và một con ḅ khác cùng với 1.2 triệu đồng để làm tiệc đăi dân làng. (Giả thử nếu Ma Bui thua th́ theo cam kết, cũng phải nộp bấy nhiêu cộng với tiền chữa bệnh cho Oi Gái).



    Đáng buồn hơn là khi sự việc xong xuôi, th́ khoảng một tháng sau Oi Gái chết v́ bệnh quá nặng, do phải bồi thường quá lớn nên không c̣n tiền chạy chữa!

    Trước đó, vào tháng 04/2010, tại buôn Ly, xă Ea Trol (cũng huyện Sông Hinh), đă diễn ra cuộc lặn xuống nước giữa Oi He và Ma Sun. Sự việc xảy đến khi Oi He đến nhà Ma Sun uống rượu cùng vài người khác trong buôn. Khi ở nhà Ma Sun về, Oi He đau bụng và nghĩ rằng Ma Sun đă đầu độc ḿnh. Vậy là hai bên căi vă, cuối cùng phải đi đến chỗ “thách đấu” lặn xuống nước để giải quyết.

    Trong cuộc lặn, Oi He thua, phải làm thịt một con ḅ để tạ lỗi với buôn làng đồng thời phải đền cho Ma Sun một con ḅ khác cùng 1.4 triệu đồng. Cũng từ đó, bà con trong buôn né tránh Oi He, cho rằng Oi He gian dối. Sau một thời gian, Oi He chịu không nổi sự khinh bỉ của bà con buôn làng nên bỏ nhà cửa, lên núi sống một ḿnh cho đến nay, không thấy trở về buôn nữa.



    Mê tín quá mức

    Mười sáu dân làng đă đồng ḷng giết chết một người vô tội chỉ v́ tin rằng người này có bùa chú, thư yểm. Chuyện mê tín dị đoan đó đă xảy ra đầu năm nay ở xă Tân Khánh Ḥa, huyện Giang Thành, tỉnh Kiên Giang.

    Anh Tiên Sừ ở xă Tân Khánh Ḥa khi uống rượu thường hay cao hứng khoe khoang rằng ḿnh đă từng học bùa ngải, thư ếm. Đầu năm 2010, mẹ của anh Sừ bị bệnh chết. Kế đến một người trong ấp có họ hàng với anh Sừ tên là Tiên Qui cũng có em và cha qua đời. Tiên Qui và dân chúng địa phương đều cho rằng chính anh Sừ đă thư ếm chết người nhà của ḿnh.

    Thậm chí, ngay cả ông Tiên Xem là cha của anh Sừ cũng tin như vậy, nên ông đồng ư cho bọn Tiên Qui giết Sừ để trả thù cho những người đă chết, đồng thời trừ hậu hoạn cho dân làng. Ông Xem nói: “Giết nó, cái ḷng tui cũng xót xa lắm chớ, nó là con tui mà. Tui đă nhiều lần la mắng nó đừng làm thế, nó vẫn không nghe. Bà con xóm làng ai cũng sợ nó hết. Để nó sống nó sẽ thư cả xóm!”.

    Ngày 14/01/2010, thấy anh Sừ đang cắt cỏ, 15 người (không có mặt ông Xem) với dao, búa, thân cây tre, cây tràm... đầy sát khí ào đến.

    Anh Sừ hoảng hồn, bỏ chạy vào nhà người dân gần đó, cài chốt cửa bên trong.

    Nhưng nhóm Tiên Qui đuổi theo, dùng thân cây tre đâm vào vách, phá cửa, xông vào lôi anh Sừ ra ngoài. Rồi cả đám xúm lại, dùng dao, búa, cây nhọn... đâm chém túi bụi vào ḿnh anh Sừ cho đến chết.

    Sợ anh Sừ sẽ sống lại, dùng bùa trả thù, nên họ dùng dây trói cổ, trói hai tay anh, kéo lê trên con kênh dẫn nước. Họ lôi xác anh lên ruộng, lại đánh, lại chém một cách dă man cho đến khi quần áo anh Sừ rách tung ra hết, trần truồng nằm trên mặt ruộng.

    Giết người xong, Tiên Qui chạy về báo cho ông Xem (cha anh Sừ) biết rằng cả bọn đă giết chết Sừ. Ông Xem nói: “Coi nó chết thiệt hay giả?”. Qui nói: “Chết thiệt rồi, cái xác tan nát ra rồi!”. Ông Xem nói: “Hễ công an có đến bắt, nói tao giết, tao ở tù cho!”.



    Những con người tăm tối

    Mười sáu bị cáo đứng chen chúc trước vành móng ngựa trong phiên ṭa sơ thẩm ngày 28/09/2010 tại ṭa án Rạch Giá thuộc tỉnh Kiên Giang với tội danh “giết người”.

    Nếu chỉ nghe nói về hành vi giết người hết sức tàn nhẫn của họ, ai cũng tưởng họ là những tên sát nhân độc ác, “máu lạnh”. Nhưng nh́n nét mặt, người ta thấy rơ họ toàn là các nông dân ngu dốt, chất phác, tŕnh độ rất thấp, nên mới mê tín dị đoan, giết người một cách hết sức tàn nhẫn như vậy. Ăn bánh, bị śnh bụng là chuyện rất thường, đâu phải tại người cho bánh cố t́nh thư ếm? Hơn nữa người đó lại là con của ḿnh.

    Tất cả các bị cáo đều khai rằng họ không có mâu thuẫn ǵ với anh Sừ, lúc giết anh Sừ họ cũng thấy tội nghiệp, “Nhưng nếu không giết th́ Sừ sẽ tiếp tục dùng bùa chú thư ếm, chết hết cả làng!”. Khi ṭa hỏi có chứng cớ ǵ không, họ nói chỉ nghe lời đồn, “Hơn nữa chính Sừ cũng khoe ḿnh có bùa chú!”.

    Chủ tọa hỏi Tiên Qui: “Tại sao bị cáo lại xướng xuất ra việc giết anh Sừ?”.

    Qui trả lời: “Do bị cáo rất tức giận v́ cha và em ruột bị Sừ thư chết nên mới giết Sừ để trả thù, mà cũng để cứu cho mọi người”.

    - “Sừ thư người khác bằng cách nào?”.

    - “Thưa, bằng cách bện h́nh nhơn bằng rơm, nhét hột gà (trứng gà) và lưỡi dao lam vào trong bụng h́nh nhơn đó, rồi đọc thần chú, làm phép khiến nạn nhơn chết”.

    - “Bị cáo có chính mắt trông thấy Sừ làm phép bao giờ chưa?”

    - “Thưa chưa”.

    - “Vậy tại sao bị cáo lại biết Sừ làm?”.

    - “Tại v́ Sừ nói cách thư ếm là như vậy”.

    - “Nếu bây giờ bị cáo cũng bện h́nh nhơn bằng rơm, nhét hột gà và lưỡi dao lam vào trong rồi đọc thần chú th́ nạn nhơn có chết hay không?”.

    - “Dạ, thưa không, tại v́ bị cáo không biết thần chú”.

    - “Bị cáo có nghe thấy Sừ đọc thần chú bao giờ không?”.

    - “Dạ, thưa không”.

    Chủ tọa (tức chánh án) thở dài: “Việc đó là do Sừ nói chơi, làm le cho oai vậy thôi. Không có h́nh nhơn, không có thần chú ǵ hết. Các bị cáo mê tín dị đoan rồi suy diễn, giết người một cách tàn nhẫn”.

    Khi được Đại diện Viện Kiểm sát Nhân dân hỏi tại sao ông lại hỗ trợ đắc lực về mặt tinh thần cho các bị cáo khác giết con ông, ông Xem nói: “Chính Sừ đă dùng bùa ngải thư chết mẹ nó. Nó c̣n cho tui ăn bánh đặng tui bị śnh bụng nên tui đồng ư cho Qui giết nó”. Bị quay: “Ông có ăn bánh và bị śnh bụng bao giờ chưa?”, ông Xem trả lời: “Dạ, thưa chưa, tại v́ tui nghèo, hổng có tiền mua bánh”. Với câu hỏi: “Tại sao con trai ông tự nhiên lại mua bánh cho ông ăn?”, ông Xem thật thà: “Dạ, tui cũng hổng hiểu. Tui ăn bánh bị śnh bụng nên nghĩ như thế”.

    Khôi hài nhất là khi vợ của nạn nhân, bà Sừ, xin ṭa xử nhẹ cho các bị cáo và yêu cầu các bị cáo phải trả giùm 50 triệu đồng mà gia đ́nh chị mắc nợ người ta, v́ anh Sừ đă chết, không có cách chi trả được. Tất cả các bị cáo kể cả ông Xem đều đồng ư hùn tiền, trả nợ giùm cho vợ anh Sừ để đổi lại việc không phải ở tù.



    Tương lai mịt mù

    Trong khi ṭa nghị án, các nhà báo đến hỏi ông Xem tính nết anh Sừ như thế nào, có hỗn hào với bố mẹ không mà sao ông cứ nhất định tin rằng con ḿnh đă thư ếm người ta và định thư cả ông nữa, nạn nhân thư như vậy để làm ǵ?

    Ông Xem quyết liệt: “Tánh nó ít nói. Nó cũng không hỗn hào ǵ với cha mẹ nhưng nó đă thư chết mẹ nó. Nó c̣n định thư cả tui nữa. Như tui đă nói, có lần nó cho tui ăn bánh, rồi tui bị śnh bụng. Tui đi coi thầy, thầy nói là chính nó thư tui. Giết nó, cái ḷng tui cũng đau xót lắm chớ, nó là con trai tui mà! Tui đă nhiều lần la rầy, khuyên nó đừng làm như thế, nó chỉ cười. Bà con hàng xóm ai cũng sợ nó hết. Để nó sống nó sẽ thư chết hết cả xóm...”.

    Thân nhân cả 16 bị cáo đều ủng hộ việc giết Tiên Sừ. Họ nói Sừ đă dùng bùa ngải thư ếm nhiều người nhưng may mắn đều qua khỏi, chỉ có ba người chết. Một bị cáo tên là Tiên Chia c̣n nói: “Lần đó Sừ thư tui, làm người tui nóng ran, bứt rứt, khó chịu. May mà tui qua khỏi. Xóm có đám tiệc, Sừ ngồi vô bàn nào là người ta dạt ra hết, không ai dám ngồi cùng bàn v́ sợ bị nó thư chết”.

    Ṭa tuyên án: Mười sáu bị cáo, người nặng nhất là Tiên Qui 15 năm tù, người nhẹ nhất là bị cáo Tiên Xem - cha của nạn nhân - 7 năm tù.



    Những tiếng khóc vang rân. Đa số các bị cáo đều nghèo, là trụ cột trong gia đ́nh, nên thời gian thụ án càng lâu chừng nào th́ gia đ́nh càng điêu đứng chừng nấy, con cái sẽ lam lũ, không có miếng ăn. Riêng anh Sừ, chết ở tuổi 38, để lại bốn đứa con, đứa lớn nhất 16 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi.

    Hôm được tin cha bị giết, đứa con gái lớn nhất rất sợ, ngồi co rúm trong góc nhà, không dám ra ngoài. Cháu khóc: “Tía con rất hiền. Chỉ khi uống rượu tía mới hay nói giỡn, khoe ḿnh biết bùa cho vui. Nhưng tía ít khi uống rượu”. Chị Biếc vợ anh Sừ cũng khóc: “Nói giỡn mà cũng bị giết. Mấy người đó ở tù rồi sẽ được thả, c̣n chồng tui th́ không sống lại được nữa”.

    Khi c̣n sống, ngoài việc chăm sóc 3 công đất, anh Sừ c̣n đi làm thuê nên gia đ́nh cũng không đến nỗi túng quẫn. Bây giờ gánh nặng đổ lên đôi vai người vợ. Chị với đứa con gái mới 16 tuổi phải làm lụng vất vả để nuôi ba đứa nhỏ. Sức người có hạn, mấy mẹ con chị nợ nần chồng chất.

  6. #126
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    "Hơi thở của Quỷ" đă xuất hiện tại Việt Nam
    RFA 16.12.2012

    Scopalamine là tên một loại thuốc xuất hiện tại Columbia được biết dưới cái tên ấn tượng khác là "Hơi thở của Quỷ".

    Photo courtesy of Palm Partners Drug Rehab Center

    Cây Borrachero mọc dại tại Bogota, Columbia.

    Chất thuốc này được chiết suất từ cây Borrachero, đây là loại cây dại mọc tràn lan tại Bogota và chất độc của nó có thể khiến nhiều gia đ́nh tan nát.

    Phấn và hoa của Borrachero có khả năng gây ảo giác và kích thích nạn nhân khi ngửi hay vô t́nh uống vào. Chất thuốc không mùi vị, màu sắc nên nạn nhân không thể đề pḥng khi kẻ gian cố t́nh đầu độc.

    Hăng tin VICE đă từng cho phóng viên theo dơi hàng tháng trời để có bài kư sự về loại độc tính này. Phóng viên Ryan Duffy đă tới Bogota thuộc Columbia để quay một video nói về loại thuốc đáng sợ nhất thế giới mang tên Scopalamine. Thuốc khiến nạn nhân rơi vào trạng thái vô thức và khiến nạn nhân ngoan ngoăn nghe theo lời điều khiển của kẻ xấu.

    T́nh trạng vô thức này được người Việt quen gọi là bị bùa mê. Nạn nhân có thể đưa tiền bạc, nữ trang và kể cả thân xác của họ cho bọn buôn người.

    Kẻ thủ ác chỉ cần trộn chất Scopalamine vào nước uống hay thức ăn thậm chí dùng như thôi miên để nạn nhân rơi vào vô thức rồi khống chế. Nhiều gia đ́nh đă mất tài sản v́ sự lừa đảo tàn nhẫn này.

    Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đă chính thức lên tiếng cảnh báo công dân Mỹ phải rất cẩn thận khi du lịch tới Columbia v́ loại “Hơi thở của Quỷ” này.

    Một điều nguy hiểm là báo Tiền Phong Online cho biết Việt Nam mới phát hiện gần đây là tại Đà Lạt người trồng hoa bỗng thấy một loại hoa kèn xuất hiện trong hoang dă. Các nhà thực vật học xác định loại hoa kèn tại Đà Lạt cùng chi họ với hoa Borrachero mọc tại Bogota của Columbia.

    Tuy chưa dám khẳng định loại hoa tại Đà Lạt là Borrachero nhưng nhiều nhà khoa học cho biết hai loại hoa giống nhau hoàn toàn từ màu sắc cho tới cấu tạo bên ngoài. Nếu quả thật loại hoa Borrachero xuất hiện tại Việt Nam th́ sẽ xảy ra một loại tội phạm mới liên quan đến nó.

    Trước đây nhiều địa phương đă có nạn nhân của độc chất Scopalamine nhưng mọi người đều cho là bị lường gạt hay tệ hơn nữa là đánh bạc thua rồi tưởng tượng ra chuyện bị bỏ bùa mê. Ngày nay khi khoa học đă chứng minh sức tác hại của Borrachero là có thật th́ xă hội cần phải cẩn thận hơn trước rất nhiều lần.

  7. #127
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Niên vụ buồn của người trồng cà phê
    Nam Nguyên, phóng viên RFA
    2012-12-14

    Đối với phần lớn người trồng cà phê ở Tây Nguyên, mùa lễ Tết này sẽ kém vui v́ sản lượng giảm đến 1/3, giá cả th́ chưa đến mức mong đợi.

    AFP

    Công nhân xưởng chế biến cà phê uống liền thương hiệu Trung Nguyên đang đóng gói sản phẩm. Ảnh chụp hôm 28/3/2012

    Một cái Tết kém vui

    Ông Nguyễn Vịnh vừa là người trồng cà phê vừa là nhà tư vấn cho nông dân cà phê ở Buôn Ma Thuột nói với chúng tôi:

    “Một năm mất mùa thấp kém, Tết sẽ tiết kiệm hơn, kém vui hơn. Đặc biệt năm nay lại thu hoạch sớm cho nên cái Tết này chắc người ta sẽ ra đồng nhiều hơn. Giá phải 42.000đ đến 43.000đ/kg th́ mới tạm ổn cho cho cuộc sống nông dân có thể huề vốn so với trượt giá. Đối với người trồng cà phê người ta có một cách tính rất đơn giản, 1 tạ cà phê tương đương với 1 chỉ vàng, 1 tấn cà phê tương đương với giá trị của 1 cây vàng, có khi bên này bên kia nhỉnh hơn 1 tí. Chứ hiện nay vàng 47-48 trong khi đó cà phê 37-38 th́ rơ ràng là người nông dân thua lỗ quá nhiều.”

    Theo dự báo của Hiệp hội Cà phê Ca cao Việt Nam VICOFA được các báo đưa tin, sản lượng cà phê niên vụ 2012-2013 của Việt Nam có khả năng giảm tới 30% so với mức giảm 15%-20% đă dự báo trước đó.

    Kinh tế Thời báo Việt Nam bản tin trên mạng ngày 13/12 trích tin Bloomberg ghi nhận thu hoạch ở Tây

    Nguyên đă xong đến 75% tương đương 1,1 triệu tấn. Theo tin này mức bán ra mới chỉ khoảng 360.000 tấn, điều này cho thấy nông dân trồng cà phê đang giữ hàng lại để chờ giá tốt hơn mới bán.

    Một năm mất mùa thấp kém, Tết sẽ tiết kiệm hơn, kém vui hơn. Đặc biệt năm nay lại thu hoạch sớm cho nên cái Tết này chắc người ta sẽ ra đồng nhiều hơn.

    Ô. Nguyễn Vịnh

    Doanh nhân Vân Thành Huy, nguyên Chủ tịch VICOFA xác nhận t́nh h́nh thị trường. Ông nói:

    “Vụ mùa năm nay tại Đăk lak nông dân thu hoạch bị mất 30% tới 40%, có vùng được có vùng mất. B́nh quân năm nay mất cũng phải đến 30%. Nông dân th́ muốn bán bằng với giá năm ngoái tức 40.000 tới 42.000đ một kí lô giá b́nh quân cả năm. Riêng năm nay vô vụ th́ giá b́nh quân 38.000đ-38.500đ thấp hơn năm ngoái, nông dân chưa muốn bán, giá lư tưởng của người ta là phải trên 40.000đ/kg. Đến giờ này người ta bán chưa bao nhiêu, nếu bán ồ ạt th́ giá sẽ rớt.”

    Nhà tư vấn cho nông dân cà phê Nguyễn Vịnh ghi nhận t́nh h́nh cập nhật thực tế ở vựa cà phê xuất khẩu lớn nhất Việt Nam, nơi ông Vịnh có mối liên lạc với nhiều hộ nông dân trồng cà phê. Ông nói:

    “Đến thời điểm này (13/12/2012) nông dân Tây Nguyên có thể thu hoạch trên 80% đến 90%, có một số vùng thu hoạch sớm hơn b́nh thường gần nửa tháng. Lư do là không có cà phê để hái, điều này có nghĩa là năng suất năm nay rất thảm hại. Nguyên nhân th́ đă được báo chí phân tích rồi, do những trận mưa hồi năm ngoái và một số nơi hạn hán cục bộ trong mùa mưa năm nay, cộng với diện tích cà phê ở Tây Nguyên già cỗi chiếm trên 30%, cho nên năng suất năm nay theo tôi có lẽ c̣n thê thảm hơn những năm mất mùa trước kia nữa....


    Người nông dân cà phê biết chắc chắn rằng sản lượng năm nay quá thấp, v́ vậy họ càng không thể bán ra ở khu giá thấp v́ họ sẽ bị lỗ vốn đầu tư nếu bán với giá ở thời điểm hiện tại. Họ sẽ cố níu kéo bằng cách trữ hàng lại, chờ đợi mức gia lên như thế nào đó phải chăng hơn, để thu hồi vốn đầu tư bỏ ra, chứ c̣n năm nay theo tôi đa số người trồng cà phê đều bị thua lỗ.”

    Theo bản tin của Hiệp hội Cà phê Ca cao Việt Nam (VICOFA), biến động thời tiết thất thường đă ảnh hưởng sản lượng toàn vùng. Mưa đầu mùa đến sớm khiến cây cà phê đơm hoa sớm, đợt ra hoa này bị rụng không đậu quả, không những thế c̣n làm suy yếu cây cà phê làm hoa ra nhiều đợt, những cành đậu quả th́ quả nhỏ chùm thưa. Theo VICOFA ngay cả những vườn trồng theo mô h́nh cà phê sạch, bền vững cũng thất thu. Hồi tháng 7 tháng 8 vừa qua, vào thời kỳ quả cà phê đang phát triển, nhiều nơi hạn hán cây cà phê không đủ nước tưới cũng chịu ảnh hưởng xấu. Đó là chưa kể tới dịch bệnh hại cây cà phê diễn ra vào đầu vụ giữa lúc mùa mưa.
    Cạnh tranh không cân sức

    Theo đánh giá của VICOFA, giá thành sản xuất cà phê niên vụ 2012-2013 tăng cao v́ chi phí đầu vào tăng, bao gồm giá xăng dầu phân bón, thuốc trừ sâu, giá nhân công tất cả đều tăng. Nay lại bị mất mùa giảm sản lượng 30% th́ rơ ràng người trồng cà phê đối diện một niên vụ đầy khó khăn. Ông Lương Văn Tự, chủ tịch VICOFA cho báo chí biết là nông dân trồng cà phê có thể vay ngân hàng ít nhất 50 triệu đồng mà không cần thế chấp.

    Tử chủ trương tới thực tế có thể là một khoảng cách không nhỏ, nhà tư vấn cho nông dân Nguyễn Vịnh nhận định:


    “Chỉ thị của Nhà nước yêu cầu hỗ trợ cho nông dân vay là đúng và hợp lư, nhưng bản thân ngân hàng cho vay th́ họ cũng đang t́m cách xem xét nông hộ xin vay có thực sự có khả năng hoàn trả hay không. Hay là đối với nông dân tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Đưa cho nông dân họ tiêu hết rồi ngân hàng bị mất vốn. Tuy là tín chấp nhưng tín chấp đối với hộ nông dân siêng ăn siêng làm, tích lũy và có hướng hoàn trả.”

    Mất mùa là một thực tế đau ḷng, nhưng thị trường cà phê Việt Nam c̣n gặp những khó khăn khác, cộng đồng doanh nghiệp Việt Nam đang nhường dần sân chơi cho doanh nghiệp có vốn nước ngoài trong một cuộc cạnh tranh không cân sức. Ông Vân Thành Huy cho biết:

    “Lăi suất ở Việt Nam cũng vẫn c̣n cao so với lăi suất cho vay của nước ngoài. Lăi suất ngân hàng Việt nam hiện nay cho vay 14%-15%, nhưng rất hạn chế , ngân hàng vẫn thắt chặt tiền tệ ngại rủi ro không dám cho vay nhiều. Về nguồn vốn th́ đă có nghị quyết 13 của chính phủ để gỡ khó cho doanh nghiệp trong t́nh h́nh ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế thế giới nhưng vấn đề tháo gỡ khó khăn cũng chưa được nhiều.”

    ...

    Lăi suất ngân hàng Việt nam hiện nay cho vay 14%-15%, nhưng rất hạn chế, ngân hàng vẫn thắt chặt tiền tệ ngại rủi ro không dám cho vay nhiều

    Ô. Vân Thành Huy

    Theo các nguồn tin chúng tôi ghi nhận, vài năm gần đây doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đă tiến tới chỗ chiếm lĩnh 60% thị phần xuất khẩu cà phê Việt Nam. Mức độ có giảm bớt trong năm nay do t́nh h́nh khủng hoảng nợ ở Châu Âu, nhưng cũng chi phối sản lượng không dưới 50% .

    Trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi, TS Lê Ngọc Báu viện trưởng Viện Khoa học Kỹ thuật nông lâm nghiệp Tây Nguyên nhận định rằng, h́nh ảnh hiện nay không sáng sủa lắm cho các doanh nghiệp xuất khẩu trong nước, nguồn vốn ngân hàng khó khăn bị siết chặt, hiệu quả kinh doanh không cao, nợ nần chồng chất đi đến chỗ phá sản. Theo lời TS Báu, trong giai đoạn này, sự cạnh tranh giữa doanh nghiệp nội địa c̣n trụ vững và doanh nghiệp nước ngoài đem lại lợi ích cho nông dân.

    “Cái yếu nhất là các nhà xuất khẩu doanh nghiệp nội địa chỉ thu mua thôi mà không chú ư tới vùng nguyên liệu và liên kết với nông dân. Trong khi đó mấy công ty nước ngoài họ tham gia chương tŕnh sản xuất có chứng nhận như Utz certified, 4C common code for coffee community, Rainforest…họ liên kết chặt chẽ với nông dân…

    Trong tương lai các doanh nghiệp Việt Nam càng khó khăn hơn v́ công ty nước ngoài mạnh về kinh tế, họ chuyên nghiệp hơn, khi liên kết với nông dân họ giúp nông dân áp dụng tiến bộ kỹ thuật tăng sản lượng bán ra tăng thêm mấy trăm ngàn, nông dân cũng được tập huấn nâng cao kỹ năng, đồng thời cũng ghi chép lại. Tôi cho rằng trong tương lai các công ty nước ngoài họ sẽ nắm được số lượng, chất lượng cà phê. Ngay cả nông dân ghi nhật kư nông hộ th́ họ cũng nắm được giá thành sản xuất và lúc đó họ sẽ là người quyết định giá.”

    Mặc dù niên vụ cà phê 2012-2013 khởi sự tháng 10 vừa qua kết thúc vào cuối tháng 9 sang năm được dự báo giảm 30% so với vụ trước tức chỉ c̣n trên dưới 1,2 triệu tấn. Nhưng nông dân cà phê Việt Nam ngày nay đă có đủ nguồn lực để điều tiết thị trường giữ vững giá, tránh bị thiệt hại nhiều hơn dù trong một năm thu hoạch thất bát.

  8. #128
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    “Một bộ phận cán bộ” là cái chi chi?

    - Văn Quang



    Lâu lắm rồi, người dân mới được nghe một vị “cán bộ cao cấp” có một lời tố cáo cụ thể về t́nh trạng tham nhũng tại Việt Nam. Không cần mở ngoặc đơn, ngoặc kép, ai cũng hiểu đây chỉ là một trong muôn h́nh vạn trạng những “kịch bản” tham nhũng lâu nay người dân nào cũng biết, biết nhiều quá đến nỗi phải thốt lên như cụ Cố Hồng trong tiểu thuyết Số Đỏ: “Biết rồi khổ lắm, nói măi”.



    Nhưng đây lại là chuyện không phải người dân nào cũng biết, chỉ có “một bộ phận cán bộ” không nhỏ biết rất rơ, song không bao giờ dám nói ra. Bởi các vị này đă từng phải thi để được vào “biên chế cán bộ nhà nước”. Xin nói rơ thêm câu trên có nghĩa là được công nhận chính thức là công chức nhà nước, một thứ chức sắc thời đại, có quyền hành chưa biết tới đâu và tất nhiên có quyền lợi cũng như thế, tùy theo “vai vế” to nhỏ và tùy theo cái sự “phục vụ” của anh đến đâu. Lại nói về “cái sự phục vụ” ở đây không có nghĩa hoàn toàn là phục vụ người dân, phục vụ đất nước mà c̣n nhiều h́nh thức phục vụ khác nữa như phục vụ cấp trên, đôi khi “phục” luôn cả các phu nhân và gia quyến các sếp nữa, từ đám cưới đến đám ma nhà sếp cũng phải lo. Hoặc phục vụ những chủ trương đường lối của “đoàn thể, của tổ chức”, không cần biết đúng sai, cứ phục vụ trước cái đă, đừng ư kiến ư c̣ ǵ là “ngoan” nhất và dễ sống nhất. Sự tận tụy ấy được trả giá bằng sự thăng cấp nhanh. Nói thẳng ra ở nhiều cơ quan, cơ sở công hay công ty tư cũng có “tiêu chuẩn” này. Nhưng ở các cơ quan công lập th́ hầu hết sự phục vụ đó là thước đo cho “năng lực” của nhân viên.



    “Một bộ phận cán bộ” là cái chi chi?

    Có một câu nói mà các vị quan chức lớn thường dùng, thí dụ như “một bộ phận cán bộ suy thoái đạo đức...”. Nói lơ mơ như thế khiến người dân chẳng hiểu “một bộ phận cán bộ” là cái ǵ. Xin nêu ngay một dẫn chứng cụ thể:

    Ngày 1/12 vừa qua, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc với cử tri, hàng chục vị lăo thành đă bày tỏ tâm tư về “một bộ phận không nhỏ cán bộ thoái hóa, biến chất”. Băn khoăn về vấn đề này, cử tri Nguyễn Khắc Thịnh (phường Giảng Vơ, Ba Đ́nh) chất vấn Tổng bí thư:

    “Tôi xin hỏi, bộ phận không nhỏ chiếm bao nhiêu phần trăm? Bộ phận không nhỏ ấy nằm ở đâu? Trung ương bảo như vậy nhưng về các tỉnh thành chúng tôi chẳng thấy bộ phận không nhỏ ấy nằm ở đâu cả”.

    Chuẩn bị sẵn bài phát biểu công phu, cử tri Trần Viết Hoàn, nguyên Giám đốc khu di tích Phủ Chủ tịch, bày tỏ nhiều tâm tư. Theo ông, Nghị quyết trung ương 4 khóa 11 của Đảng đă chỉ rơ bộ mặt thật của một “bộ phận không nhỏ” những kẻ tranh thủ một thời làm quan, cậy quyền vơ vét, đục khoét tiền của dân, của nước.

    “Lớp người này lấy đồng tiền làm cứu cánh, làm cái đà cho danh vọng, làm cái lọng che thân, làm cái cân cho công lư, làm cái cần cho lư trí và tiền với họ là hết ư. V́ vậy, đó là những kẻ quá giàu có, giàu hơn cả thời địa chủ, tư bản. Đảng, Nhà nước, và nhân dân coi đây là giặc nội xâm, giặc quốc nạn”.



    Ḥa cả làng

    Vị này cho rằng, chưa bao giờ có nghị quyết của Đảng mà dân coi Tổng bí thư là kiến trúc sư và được dân chúng đón nhận, tranh luận như “trời hạn gặp mưa rào”. Song, ông lo ngại cho Nghị quyết này cũng như Luật Pḥng chống tham nhũng sửa đổi, bởi “nếu không làm triệt để th́ mọi thứ lại trở về như cũ, thậm chí c̣n tồi tệ hơn”.

    Ông Hoàn nói tiếp:

    “Đảng chắc không c̣n nghị quyết nào hơn nữa, Quốc hội chắc không c̣n Luật Pḥng chống tham nhũng nào hơn nữa. Và như vậy, Đảng, Nhà nước gặp gian nguy gấp bội phần. Theo dơi bước tự phê b́nh, phê b́nh vừa qua th́ như ḥa cả làng, chẳng biết ai tốt ai xấu. Theo dơi những buổi chất vấn được truyền h́nh trực tiếp tại kỳ họp quốc hội vừa rồi, cử tri hài ḷng bao nhiêu với chất vấn th́ lại không hài ḷng bấy nhiêu với trả lời chất vấn”.

    Ông Hoàn kết luận:

    “Chẳng lẽ diễn ra t́nh h́nh như bây giờ, tham nhũng hàng trăm ngh́n tỷ chỉ cần một lời xin lỗi là xong hay sao? Nếu vậy muôn thuở không chống được tham nhũng mà chỉ mở đường cho tham nhũng hơn”, ông Hoàn bày tỏ: “Mong mỏi của người dân là phải trị bằng được quốc nạn này”.



    Mất một miếng ăn lộn gan lên đầu

    Trước chất vấn của các cử tri về “một bộ phận không nhỏ cán bộ thoái hóa, biến chất”, Tổng bí thư nói: “Trả lời câu hỏi này không đơn giản”. Dù điều này đă được nói đến từ lâu nhưng chỉ rơ ra bộ phận không nhỏ là bao nhiêu th́ “khó” và “trừu tượng”. Tuy nhiên, ông khẳng định, phải t́m cho ra những yếu tố trọng tâm trọng điểm, nếu không sẽ “ḥa cả làng”.

    Ông Nguyễn Phú Trọng tiếp:

    “Nói xây dựng Đảng, tổ chức th́ điều quan trọng nhất vẫn là xây dựng con người. Miếng ăn là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan lên đầu. Chả bao giờ ḿnh thấy khuyết điểm của ḿnh đâu. Đụng đến lợi ích của ḿnh là phản ứng, nhất là lợi ích nhóm khi đă móc ngoặc với nhau th́ vô cùng phức tạp”.

    Theo Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, yêu cầu trước mắt đối với cán bộ, đảng viên trước hết phải cảnh tỉnh, đánh thức những người lâu nay bỏ quên những nguy cơ đối với sự sống c̣n của Đảng. Tiếp đó, là cảnh báo, răn đe và ngăn chặn, cuối cùng mới xử lư kỷ luật.



    Chuyện chạy “làm công chức” mất 100 triệu

    Trở lại với chuyện một “cán bộ cao cấp” có lời tố cáo cụ thể về một trong những kiểu tham nhũng “cơ bản” dễ thấy ở Việt Nam. Sáng 7/12 vừa qua, trong buổi họp bàn về Nghị quyết phân bổ biên chế hành chính, sự nghiệp năm 2013, ông Trần Trọng Dực, Trưởng ban Kiểm tra thành ủy Hà Nội, lên tiếng tố cáo:

    “Tôi xin mách với lănh đạo quận huyện là Trưởng pḥng Nội vụ quận, huyện đang là đầu mối tiếp nhận hồ sơ nhận tiền “chạy” của các thí sinh để đỗ công chức, số tiền không dưới 100 triệu đồng”.

    Lời tố cáo rơ ràng minh bạch, chỉ ra cơ quan nào, ai đang nhận hối lộ. Một thái độ quá dễ dàng, quá đường hoàng, chỉ là lời nói thật của một quan chức cấp cao, nhưng ở Việt Nam lại quá hiếm hoi. Người dân thường chỉ được nghe toàn những lời kết tội mù mờ như “một bộ phận” không tên không tuổi, không đầu không cuối mà người dân thường bị nghe sau các “hội nghị”, các “diễn đàn”, các cuộc “kiểm điểm nghiêm túc”.



    Nhiều cán bộ yếu kém nhưng không thể cho nghỉ việc!

    Trưởng ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội Trần Trọng Dực cho rằng thời gian qua, việc tuyển chọn cán bộ có chất lượng hơn, song mục tiêu giảm biên chế chưa thực hiện được. Bộ máy không được tinh giản mà năm sau cao hơn năm trước. Ông kể:

    “Cơ quan tôi có khoảng 30% cán bộ làm việc tốt, 35% làm việc khá và trung b́nh, c̣n lại là giao việc không yên tâm. Điều này cho thấy khoảng 40% cán bộ đang hưởng lương nhà nước không đáp ứng được công việc, nhưng không thể cho nghỉ v́ động chạm đến quyền lợi của một bộ phận cán bộ”.

    Lại v́ “một bộ phận cán bộ” mà không thể cho nghỉ việc những anh lười, anh dốt. Tiền của dân cứ phải nuôi báo cô mấy anh ăn hại đái nát. Chỉ v́ sợ những anh này là tay chân, là đàn em, là họ hàng hang hốc của “một bộ phận cán bộ”, tất nhiên “bộ phận” này là những ông quyền cao chức trọng. Và những “ông lớn” ấy tất nhiên là cũng thuộc loại hách x́ xằng, mưu đồ riêng tư nên mới dung túng một loại đàn em như vậy trong các cơ quan nhà nước. Đôi khi, lại do chính các “thủ trưởng” cơ quan đó sợ bóng sợ vía thế thôi nên không dám đuổi thẳng cánh những con sâu trong cơ quan ḿnh.

    Ông Dực c̣n chỉ ra nhiều bất hợp lư trong biên chế công chức, như UBND quận Long Biên có 230 biên chế th́ thanh tra chiếm 70. Tương tự, huyện Sóc Sơn có 274 biên chế th́ có tới 121 thanh tra xây dựng.

    Theo ông Dực, thí điểm thành lập thanh tra xây dựng để quản lư trật tự xây dựng trong bối cảnh đang đô thị hóa nhanh, nhưng thành phố vẫn có nhiều công tŕnh xây dựng sai phép. “Thanh tra xây dựng chiếm một nửa hay 1/3 biên chế”.

    Người dân không thể hiểu trong một huyện làm ǵ mà cần nhiều thanh tra xây dựng đến thế, hơn một trăm ông! Nhiều thanh tra mà công tŕnh nào cũng làm sai, làm ẩu. Càng nhiều thanh tra công tŕnh xây dựng càng nhiều sai sót, dân chỉ có chết oan. Một ngôi nhà, một cây cầu, một ngôi trường, ngôi chợ chỉ toàn cát và sắt vụn là dựng lên một tai nạn chực chờ sẵn ngày sụp đổ chụp lên đầu nhân dân.

    Ôi! Tai hại thay là cái “một bộ phận không nhỏ” này.



    Thi công chức c̣n loạn hơn

    Ông Dực cho biết: “Thời gian qua một số quận huyện tổ chức thi biên chế tốt, song một số nơi chạy chọt để vào, có nơi người xin vào biên chế chi không dưới 100 triệu đồng. Ông kể về việc ông đi chấm thi tuyển công chức:

    “Tôi từng chấm thi và phát hiện 2 giáo viên tự ư lấy bài của thí sinh để chấm. Tôi yêu cầu Trường đào tạo cán bộ Lê Hồng Phong phải kiểm điểm giáo viên này. Ví dụ này cho thấy chất lượng tuyển công chức của chúng ta không ổn tí nào. Trưởng ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội c̣n nhận xét, chất lượng thi công chức có nhiều vấn đề, bài thi của một số công chức không sai so với đáp án một dấu phẩy”.

    Cũng theo ông Trưởng ban Kiểm tra: “Nhiều người nói chi dưới 100 triệu đồng không có chuyện đỗ. Nói đến điều này là rất đau ḷng, nhưng đây là thực trạng đang tồn tại”.

    Rơ ràng là việc thi cử để được vào làm công chức nhà nước chỉ là chuyện làm cho các quan chấm thi, được ăn hối lộ vô tội vạ. Tất nhiên là có sự chia chác với các giới chức có thẩm quyền khác tại địa phương. Không thiếu những người dân lương thiện cũng xách bút nghiên đi thi và họ rất giỏi nhưng chẳng bao giờ đậu nếu không có đủ 100 triệu và không phải là loại CCC (tức con ông cháu cha). Những thí sinh VIP có bài mẫu sẵn nên cứ việc chép vô, dốt quá th́ thầy đến tận nơi đọc cho mà chép hoặc thầy mang bài của thí sinh về nhà, thay bài khác vào là xong. Bởi vậy nên bài thi mới không sai một dấu phẩy, anh có giỏi đến đâu cũng không thể thuộc nguyên văn như thế được. Chỉ những anh dốt mới “thuổng” nguyên văn mà thôi. Chuyện thi cử, bằng cấp ở Việt Nam đă loạn, thi công chức c̣n loạn hơn. Như thế th́ làm sao t́m ra những công chức giỏi được, hầu hết là những anh kém mới đậu.

    Số tiền 100 triệu bỏ ra, tất nhiên là anh công chức ấy sẽ phải lấy lại trong túi dân khi ngồi vào “bàn làm việc” của cán bộ. Không chỉ lấy lại đủ số tiền đă “đầu tư” mà số tiền đó c̣n sinh lời triền miên đến hết đời công chức... phục vụ nhân dân!!!



    Có nhiều nơi c̣n phải chạy nhiều hơn 100 triệu

    - Bạn Nguyễn Hạnh: (vntradere4@yahoo.co m) viết trên báo Dân Trí:

    “Theo như tôi thấy th́ ngoài một số ngành như Điện lực, Ngân hàng, Dầu khí... có cơ chế lấy con em người đă phục vụ trong tổ chức cơ quan thuộc bộ máy chính quyền, nhà nước đă công tác lâu năm. C̣n hiện tại, các cơ quan Bộ hoặc ngang Bộ hay các cơ quan nhà nước được quyền tuyển dụng cán bộ công chức, đều có giá trên 100 triệu hết. Đơn cử như vào Kho Bạc Nhà nước, Tổng Cục Thuế, Tổng Cục Hải quan, với các đơn vị hành chính sự nghiệp th́ tiền lót tay để vào theo tôi được biết là khoảng từ 200 triệu trở lên. Muốn vào các đơn vị có thu, có thu nhập được trích riêng th́ lại càng phải lót tay nặng hơn khoảng 400-500 triệu VNĐ. Gần đây có Tổng Cục Hải quan, Kho Bạc và Thuế cùng thi, các nhà báo cứ mạnh dạn hỏi xem người ta muốn vào được th́ phải chi bao nhiêu tiền. Bây giờ kinh tế khó khăn, nhiều gia đ́nh muốn con cái, người nhà vào được các cơ quan nhà nước để vừa nhàn, vừa ổn định, thôi th́ đành chấp nhận đóng một cục tiền như thế để yên tâm hơn so với việc làm ngoài v́ chả biết họ đuổi lúc nào, nợ lương ra sao. Chưa kể c̣n đầy rẫy các tiêu cực xă hội nhăm nhe với những tâm hồn non trẻ”.- Độc giả Thuy Nga: (thuynga201085@yahoo .com) viết:

    “Vấn đề này tồn tại lâu rồi mà, nhưng dù sao cũng đáng khen ngợi ông Dực không ngại ngần thẳng thắn đề cập tới nó. Nhưng không làm thế th́ các vị có chức quyền làm sao có tiền mà tiêu xài xông xênh như vậy? Lương công chức th́ thấp mà cứ nhà lầu, xe hơi ầm ầm. Một số người giỏi thực sự th́ không nói làm chi nhưng đó chỉ là thiểu số, c̣n đa số mà không bằng cách này cách kia lót tay th́ vô sao nổi. Học th́ dốt toàn chạy điểm kiếm cái bằng đẹp ra trường, nhà lại có cơ th́ c̣n ǵ phải lo nữa. Vậy nên, nếu các vị để ư vụ mà dân phản đối ầm ĩ thời gian gần đây như với nghị định 71 được đưa vào áp dụng đă bộc lộ rất nhiều điểm yếu. Phải chăng đó cũng là hệ quả của một số thành viên soạn thảo không có tŕnh độ (do chạy chọt mà lên), để rồi khi ban hành ra rồi lại rút đi rút lại, dư luận cũng chả hiểu họ làm ăn kiểu ǵ mà a bờ cờ (ABC) đến vậy???”

    - Độc giả Nguyen Van A: (tronghoiTNMT@gmail. com) viết:

    “Nếu 100 triệu ở Hà Nội c̣n là quá rẻ. Ở một huyện nghèo thuộc Nghệ An mà muốn vào công chức xă cũng hết hơn 100 triệu, nhiều khi c̣n mất tiền oan nữa chứ” .



    Tại sao người đứng đầu không tự ḿnh giải quyết tệ nạn này?

    Có một điều người dân thắc mắc là tại sao ông Trần Trọng Dực, người đứng đầu cơ quan có nhiệm vụ bảo đảm sự trong sạch của đội ngũ công bộc, lại chọn cách phát biểu theo kiểu khuyến cáo tại một phiên họp toàn thể của Hội đồng Nhân Dân (HĐND) mà không phải là tự ḿnh, với chức năng quyền hạn được giao giải quyết vấn đề? Và ngay sau phát biểu này, báo chí bằng nhiều cách mong làm rơ thông tin đều chỉ nhận được cái lắc đầu không chỉ của một ḿnh ông Dực. Tại sao các vị có trách nhiệm, có quyền hành lại phải “tránh né” như tránh bom vậy? Th́ ra vị nọ c̣n sợ vị kia ở trên nh́n xuống.

    Cũng bởi cái kiểu tuyển chọn công chức như vậy nên tŕnh độ của công chức quá kém, v́ quá kém nên mới “tham mưu” cho cơ quan đẻ ra nhiều luật lệ, nhiều quy định lạ đời khiến người dân choáng váng. Tôi sẽ đề cập đến những quy định đó trong một bài sau.

    Có lẽ, khi nào phải chỉ ra được một công chức đă làm được những ǵ, làm như thế nào th́ mới hết cảnh phải chạy tiền cả trăm triệu và người dân mới biết được “một bộ phận cán bộ là cái chi chi”. Bà con cứ đợi nhé!



    Văn Quang

  9. #129
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Khi người ta trẻ...



    - Đoàn Dựghi chép



    I. Khi người ta trẻ, người ta hay... khóc!

    Ban nhạc Nam Hàn T-Ara (c̣n được biết đến với tên là Tiara), là nhóm nhạc nữ, gồm 7 thành viên dưới quyền quản lư của Công ty dĩa Core Content Media. Bảy cô nàng (Boram, Qri, Soyeon, Eunjung, Hyomin, Ahreum, Danee) trong nhóm nhạc này đều rất xinh đẹp.

    Gần như ai cũng biết các nhân vật trong làng showbiz của Nam Hàn đều là “mỹ nam, mỹ nữ” mà nhan sắc mỹ miều họ có được hầu hết đều là nhờ dao kéo thẩm mỹ.

    Cuối tháng 11 năm nay, T-Ara xuất hiện tại Việt Nam để tham dự K-Pop Festival (Korean Pop Festival: Đại hội nhạc Pop Hàn-Việt) diễn ra tại Hà Nội.



    Ngay khi vừa đến sân bay Nội Bài, T-Ara được giới hâm mộ Việt Nam cả nam lẫn nữ chào đón nhiệt liệt. Đương nhiên giới truyền thông không bỏ qua cơ hội này. Một trong những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc chào đón ấy là h́nh các chàng trai Việt gào thét, ôm chầm lấy nhau mà khóc như cha chết, khóc đến độ gân cổ nổi lên, miệng méo xệch, cơ mặt căng ra như dây đàn... Tại sao họ lại khóc như vậy? Tại v́ gặp thần tượng, vui mừng quá, sung sướng quá, hạnh phúc quá... th́ phải khóc! Các diễn viên Hàn là cha mẹ. Các ngôi sao ca

    nhạc Hàn là cha mẹ. Ra phi trường đón cha mẹ, anh em, chị em th́ chẳng ai khóc, c̣n ra phi trường đón người dưng nước lă măi tận bên nước Củ Sâm, khóc hơn cha chết! Nước mắt nhiều khi biểu hiệu cho những cảm xúc. Con trai, con gái, đàn ông, đàn bà đều có quyền khóc. Chẳng ai cấm khóc. Nhưng phải khóc cho hợp lư, c̣n như ra phi trường chen chúc đông như cái chợ để đón nghệ sĩ th́ xưa nay chỉ thấy mấy cô teen-agers tóc xanh tóc đỏ, tóc tím tóc vàng, con nhà gia giáo hoặc chẳng gia giáo, khóc đến ngất xỉu mà thôi. Nay, các đấng nam nhi trông có vẻ sinh viên cũng gục đầu vào nhau mà khóc, thế mới lạ. Trông cái miệng họ méo xêch, nước mắt nước mũi đầm đ́a, khóc quá con gái, thấy hơi kỳ kỳ thế nào ấy. Họ khóc đến nỗi các ngôi sao được đón hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao thanh niên Việt Nam lại “mít ướt” như vậy. Các nhà tổ chức lấy làm khoái lắm. Họ mời các nghệ sĩ sang đây, bỏ vốn ra khá lớn rồi sẽ thu lại nhiều hơn nhờ tiền bán vé và các phương tiện truyền thông khác sau. Bây giờ, giới trẻ đi đón, con trai con gái đều khóc nghi ngút cỡ... nhất thế giới, không nước nào bằng, các công ty thắng là cái chắc. Than ôi, đẻ con ra, nuôi con khôn lớn rồi thấy con đi đón người ta mà khóc như vậy th́... buồn tới 15 phút chứ không phải chỉ buồn 5 phút!...





    Nói chơi vậy thôi chứ h́nh ảnh các chàng trai khóc khiến chúng ta hiểu rằng họ không có lư tưởng, không có các h́nh tượng đáng được đề cao để noi theo. Ngày nay, ngoài các thần tượng ca nhạc, thần tượng điện ảnh, thần tượng bóng đá v.v..., họ c̣n biết bám víu vào đâu để sống? Thần tượng trong nước chán như cơm nếp nát, lên sân khấu hôn cả nhà sư, họ phải “thờ” thần tượng nước ngoài và khóc rưng rức khi hân hạnh được gặp các thần tượng đó, tội nghiệp họ lắm chứ! Tôi thấy thông cảm với họ và thương hại họ!



    II. Khi người ta trẻ, người ta... quỳ gối giữa trời mưa!

    Chàng trai đến trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội để xin lỗi người yêu. Cô người yêu này, theo các sinh viên cùng trường cho biết, tên là Mai, học lớp K31 trong trường, quen chàng trai đó chỉ mới qua điện thoại chứ chưa từng gặp mặt. Nửa đêm, chàng và nàng đang tâm sự th́ điện thoại của chàng hết card, bị tắt ngang. Lát sau, nàng gọi lại, vô t́nh chàng đă thay card mới và đang nói chuyện với người khác, điện thoại báo tín hiệu bận, vậy là nàng giận, không thèm gọi nữa.

    Để xoa dịu cơn giận của nàng, 8 giờ 30 sáng hôm sau, chàng đem hoa đến trường tạ lỗi. Nàng không xuất hiện, chàng bèn quỳ gối trước sân trường cả tiếng đồng hồ bất chấp cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, bất chấp bạn bè trong trường ra khuyên nhủ, kéo chàng đứng dậy. Chàng cứ quỳ như thế, quỳ để chứng minh t́nh yêu và sự hối lỗi của ḿnh. Tội nghiệp, chàng có lỗi ǵ chứ? Chẳng qua là vô t́nh hết tiền trong card. Thay card khác, người ta gọi th́ phải trả lời. Chỉ có vậy mà nàng giận th́ cho nàng giận luôn, tội ǵ mà phải quỳ cả tiếng đồng hồ giữa sân trường cho hèn người ra? Chàng vốn đă hèn, không giống ai hết, nên tư thế quỳ của chàng được các sinh viên trong trường ghi lại và đưa lên internet.



    Chàng bị “ném đá” tơi bời. Cũng có một vài người khen nhưng những lời khen không đủ so với lời chê. Thật ra, khi người ta trẻ, người ta luôn coi t́nh yêu quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, kể cả tương lai, cuộc sống hay cha mẹ của họ. Họ muốn chứng tỏ cho mọi người thấy t́nh yêu đó rất to lớn. Thậm chí, ngay người lớn đôi khi cũng có cái bốc đồng hơi... bất b́nh thường ấy!

    Chàng lầm, sân trường không phải là một sân khấu. Cô gái chàng mê chưa phải là một bạn diễn. Mà chàng cũng chưa phải là một nghệ sĩ. Vậy mà chàng lại “diễn” quá lâu, quá cực khổ và quá... mất danh dự, nên mọi người bị sốc, họ khuyên chàng đứng dậy v́ thấy chàng làm như vậy là đă điên lắm rồi, quỳ măi chỉ khiến nhục lây cho cánh thanh niên.

    Những chàng trai khóc khi nh́n thấy thần tượng, chàng trai quỳ trước sân trường trong khi trời mưa để cầu xin t́nh yêu của một cô gái, thế hệ trẻ hôm nay yếu đuối đến mức đó hay sao? Với công nghệ lưu trữ h́nh ảnh hiện tại, những chàng trai “khóc” và chàng trai quỳ gối hôm nay sẽ lập gia đ́nh, sẽ có con cái, không hiểu mươi mười lăm năm nữa họ sẽ nghĩ sao khi vô t́nh coi lại những tấm h́nh mà họ đă “điên” như vậy?

    Đặt câu hỏi cho vui vậy thôi chứ khi người ta trẻ, người ta có thể thiếu suy nghĩ, làm đủ mọi chuyện tầm bậy tầm bạ nhất trên đời. Như Đàm Vĩnh Hưng chẳng hạn, 41 tuổi, hôn môi nhà sư trên sân khấu trước mặt bao nhiêu khán giả chẳng phải là chuyện tầm bậy hay sao? Tôi nói thật, nếu các cậu thanh niên khóc và cậu sinh viên Đại học Sân khấu Điện ảnh quỳ là con trai tôi, tôi sẽ đá cho mấy đá, mắng cho một trận tơi bời, bắt phải sửa đổi bằng được chứ tôi chả chịu để yên như vậy.



    III. Khi người ta trẻ, người ta bỏ nhau... dễ như ăn cơm!

    T́nh yêu 11 năm

    Nguyễn Thanh Hằng và Hoàng Văn Chiến cùng quê ở huyện Hậu Lộc, tỉnh Thanh Hóa. Hai người vốn là bạn học với nhau từ hồi học Cấp II. Sau khi học xong lớp 9, Chiến gửi cho Hằng một lá thư vỏn vẹn chỉ có ḍng chữ “Công chúa à, ḿnh thích bạn”. Vậy là khi lên lớp 10, hai bên yêu nhau, lấy hôm Chiến gửi bức “thư” đó làm ngày kỷ niệm t́nh yêu.

    Mối t́nh của Hằng và Chiến được nuôi dưỡng suốt những năm tháng học Cấp III. Ngày nào người yêu đi tập văn nghệ trong trường Chiến cũng đưa đón rất cẩn thận, cả xóm ai cũng khen ngợi cặp trai gái vừa đẹp người vừa đẹp nết. Chiến và Hằng luôn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến trong lớp.

    Sau khi học xong Cấp III, Chiến thi vào Đại học Quốc gia Hà Nội. Hằng thi rớt đại học, nhưng đủ điểm để được vào Cao đẳng Kinh tế cũng ở Hà Nội. T́nh yêu của hai người tiếp tục được nâng cao trong những năm tháng sinh viên.

    Những lúc Hằng chán nản, Chiến luôn khuyến khích và t́m cách an ủi để người yêu không bị mặc cảm v́ học cao đẳng, không được học đại học. Hằng mơ ước sau khi đi làm, có đồng ra đồng vào, cô sẽ cố gắng học thêm để được liên thông lên đại học.

    (Ở Việt Nam, một người học cao đẳng, sau khi đi làm, nếu được cấp trên chấp nhận cho đi học tại chức một thời gian, sẽ được coi tương đương với đại học, cái đó gọi là học “liên thông”. Một y tá sau khi đi làm 5 năm, nếu được cấp trên đồng ư gửi đi học tại chức (nghĩa là học bất cứ đại học y khoa nào kể cả đại học dân lập nhưng vẫn được ăn lương trong cơ quan), sau 2 năm họ sẽ trở thành bác sĩ. Các bác sĩ này mổ xẻ hoặc cho thuốc men chết người là chuyện b́nh thường ở Việt Nam, chết hoài).

    Ngày Hằng tốt nghiệp cao đẳng, cô xin vào làm nhân viên kế toán cho một công ty vận tải. Chiến đưa Hằng về quê xin phép hai bên gia đ́nh cho hai đứa “góp gạo thổi cơm chung” – nghĩa là sống như vợ chồng tuy chưa chính thức – chờ ngày cậu ra trường sẽ làm đám cưới.

    Hai gia đ́nh đồng ư chấp nhận v́ họ nghĩ rằng trước sau đôi trẻ cũng sẽ thành vợ chồng, chẳng ngăn cấm làm ǵ.

    Cuộc “sống thử” của cặp vợ chồng hờ đó diễn ra rất êm ấm, Hằng làm việc chăm chỉ, ngoài ra cô c̣n nhận các hồ sơ kế toán tư nhân khác về làm thêm vào buổi tối để sự chi tiêu của hai đứa được đầy đủ, trong khi đó Chiến vẫn đi học, chưa làm ra tiền. Có thể nói, Hằng hy sinh nuôi “chồng” ăn học.

    Sau khi tốt nghiệp, thay v́ đi kiếm việc làm, Chiến ngỏ ư muốn học tiếp lên thạc sĩ (M.A, ngày trước gọi là Cao học). Như vậy, uớc mơ được học liên thông lên đại học của Hằng phải gác lại, cô tiếp tục hy sinh, nuôi “chồng” ăn học.

    Sau 4 năm học M.A, khi lấy được bằng thạc sĩ, Chiến xin được việc làm trong một công ty của Tập đoàn Dầu khí Quốc gia. Đi đâu Hằng cũng tự hào v́ người yêu của ḿnh là một thạc sĩ, đẹp trai, tài giỏi, làm bên dầu khí. Đôi trai gái dự tính sẽ tổ chức lễ cưới vào cuối năm 2012, khi cả hai tṛn 27 tuổi, đánh dấu 11 năm yêu nhau.



    Phát điên v́ bị phản bội

    Đang mong chờ ngày được mặc áo cưới, cuối tháng 5 âm lịch tức tháng 7 dương lịch năm 2012, Hằng nhận được tin dữ người yêu đang tổ chức lễ cưới tại một khách sạn sang trọng ở quận Tây Hồ, Hà Nội. Khi nghe các bạn cho biết, cô không tin đó là sự thật: “Gần một tháng nay anh ấy nói đi công tác. Hằng ngày anh ấy vẫn gọi điện thoại về cho ḿnh mà, làm ǵ có chuyện đó”.

    Nhưng khi gọi điện thoại về quê cho bố mẹ người yêu, cô không thấy ai bắt máy nên sinh nghi, bèn đến khách sạn th́ đúng là Chiến mặc đồ vét sang trọng, đang tay trong tay, đứng đón khách khứa với một cô gái khác bên cạnh tấm h́nh lớn cô dâu chú rể.

    Cô gái trẻ ngă quỵ ngay trước cửa khách sạn. Người ta tưởng khách đến dự tiệc cưới bị trúng gió nên cứu chữa, nhưng cô không nói được ǵ hết, không khóc mà cũng chẳng có can đảm nh́n tiếp thực tế, bèn chạy ra đường như một người điên, lên xe taxi trở về nhà trọ. Khi về tới “tổ ấm” của hai người từ nhiều năm nay, bấy giờ cô mới nằm vật ra giường và khóc như mưa gió.

    Sau khi lễ cưới tổ chức xong, Chiến quay trở về nhà trọ xin lỗi Hằng và cậu chỉ biết giải thích: “Cô ấy đă có thai với anh, hơn nữa lại là con của sếp anh. Anh không muốn mất hết công danh sự nghiệp v́ việc này”.

    Nghe người yêu an ủi, Hằng không biết nói sao, chỉ biết khóc và nằm vật vă suốt một tuần lễ. Từ 50kg, Hằng tụt xuống c̣n 42kg. Nh́n thân h́nh tiều tụy của Hằng, bạn bè và hàng xóm láng giềng ai cũng thương xót.

    Gia đ́nh Hằng phải cử người từ Thanh Hóa ra Hà Nội chăm sóc cho Hằng khi biết tin Chiến đi lấy vợ, Hằng đang bị ốm nặng.

    Sau hai tuần lễ nằm li b́ trong căn pḥng trọ, cô gái trẻ dần dần b́nh phục và đă hóa điên, cứ hết khóc lại cười, suốt ngày lang thang trong xóm, gọi tên Chiến chán rồi lại khóc khiến ai cũng chạnh ḷng.

    Gia đ́nh phải đưa Hằng vào Bệnh viện Tâm thần Hà Nội. Tại bệnh viện, Hằng luôn luôn kể lể và khoe có người yêu là thạc sĩ. Nhưng trong tâm trí, đôi khi hơi tỉnh, Hằng hiểu ra rằng ḿnh đă mất người yêu măi măi nên lại khóc và la hét.



    Bạn bè Hằng nhiều người đưa câu chuyện này lên internet. Báo chí thi nhau đăng tải. Độc giả nhiều người viết trên internet hoặc gửi thư về các ṭa báo, chỉ trích “thạc sĩ” Hoàng Văn Chiến là một thằng đểu. Phóng viên báo Phụ Nữ t́m đến Bệnh viện Tâm thần Hà Nội gặp Hằng và bà mẹ Hằng để điều tra cho rơ. Hằng u mơ không biết ǵ hết, c̣n bà mẹ Hằng th́ gạt nước mắt, kể lại cho phóng viên nghe câu chuyện bị phản bội của con gái rồi than thở: “Đau ḷng lắm các cô ạ. Ngày nào nó cũng kêu đau nhức khắp ḿnh và đ̣i được chích, được gặp thằng Chiến”.

    Hằng vẫn phải uống thuốc an thần mỗi ngày để chống lại những cơn vật vă cũng như sự hoang tưởng về cuộc sống hạnh phúc với người yêu của ḿnh.



    Thanh minh của Chiến: “Tôi là thạc sĩ, không phải thằng đểu!”

    Lời giới thiệu của báo Phụ Nữ: “Ngay sau khi đăng bài viết: “Chân dung thật của thiếu nữ phát điên v́ bị thạc sĩ phản bội”, ṭa soạn nhận được một bức thư tự nhận ḿnh là người thạc sĩ đă khiến thiếu nữ tên Hằng bị phát điên. Chàng trai nói thẳng những lư do khiến cuộc t́nh tan vỡ. Chúng tôi xin đăng lại một cách khách quan để độc giả cùng nhận định. Sau đây là bức thư thanh minh của người thanh niên đó”:



    TÔI CŨNG YÊU CHÂN THÀNH, KHÔNG GIẢ DỐI

    “Hôm nay t́nh cờ lên mạng, tôi đọc được bài viết về Hằng và tôi hiểu câu chuyện bài báo đă nói là chuyện t́nh của ḿnh.

    Tôi chính là “gă đểu cáng” như cách gọi của mọi người trong câu chuyện. Tôi không cố lên đây để trần t́nh, thanh minh cho ḿnh mà v́ tôi thấy cần được chia sẻ cho ḷng thoải mái. Nhất là với gia đ́nh Hằng, tôi muốn họ không nh́n tôi với ánh mắt căm hận bởi hai nhà chúng tôi chỉ cách nhau không đầy 2km. Tôi xin kể qua câu chuyện t́nh của chúng tôi:

    Gia đ́nh Hằng đă nói đúng, tôi yêu cô ấy từ khi vào lớp 10. Ngày đó, trong tâm trí tôi, Hằng là hoàng hậu, là công chúa. Hằng không những hát hay, múa giỏi, mà c̣n viết chữ rất đẹp. Ở trường, Hằng luôn được các thầy cô yêu quư. Tôi hănh diện v́ có người yêu như Hằng. T́nh cảm tôi dành cho cô ấy rất chân thành.

    Ngày Hằng không đậu đại học, tôi động viên Hằng gửi nguyện vọng vào cao đẳng để chúng tôi được ở gần nhau hơn. Những năm tháng sinh viên, t́nh yêu của chúng tôi rất đẹp. Ngày đó, chúng tôi không có điện thoại, xe máy cũng không. Hằng thuê nhà trọ ở Nguyễn Thị Minh Khai c̣n tôi trọ ở Cầu Diễn, chúng tôi chỉ hẹn ḥ nhau qua tin nhắn Yahoo.

    Khoảng cách xa xôi, cái nghèo đói của sinh viên khiến chúng tôi trân trọng từng giờ từng phút bên nhau. Có hôm, khi Hằng đến chơi, tôi không có tiền đăi người yêu ăn cơm, chúng tôi chỉ có một ngh́n đồng, mua ba quả cà chua về nấu làm canh rồi cắm cơm lên, chan với canh loăng ăn mà vẫn cười đùa vui vẻ. Có khi, cả hai cùng đến nhà nhau chơi rồi bất ngờ gặp nhau ở trạm xe buưt, nh́n nhau mà cười. Noel năm nào hai đứa chúng tôi cũng gửi xe đạp tại trường Đại học Bách Khoa rồi đi bộ với nhau ra Nhà Thờ Lớn Hà Nội để cầu nguyện cho t́nh yêu. Tôi đă nghĩ chúng tôi sẽ hạnh phúc măi măi.



    Chúng tôi dọn về ở chung nhưng t́nh cảm vẫn không có ǵ thay đổi. Tôi vẫn yêu Hằng và cảm phục Hằng v́ cô ấy là cô gái mạnh mẽ. Những khi tôi chán nản, Hằng lại hát cho tôi nghe.

    Nhiều đêm, cô ấy nằm gối đầu lên chân tôi và hát rất hay, rất nhiều. Hạnh phúc của hai đứa đơn giản lắm. Bạn bè tôi và bạn bè Hằng đều biết chúng tôi là một cặp từ hồi c̣n học trung học.



    SỰ THAY ĐỔI KHÔNG PHẢI V̀ TIỀN HAY V̀ DANH VỌNG

    Ai cũng trách tôi là kẻ hám danh, chạy theo đồng tiền. Tôi không trách bởi trong chuyện t́nh yêu, người ra đi bao giờ cũng là kẻ phụ bạc. Hơn ba tháng nay ai cũng trách tôi như thế. Ở quê, người ta c̣n chửi cả bố mẹ tôi là ham tiền nên bội ước với gia đ́nh Hằng. Gia đ́nh tôi chấp nhận hết, chuyện t́nh cảm người ngoài làm sao hiểu được.

    Gần 4 năm sống chung, tôi chưa một lần đánh mắng Hằng. Trong t́nh yêu, tôi không lừa dối cô ấy. Sinh nhật Hằng chưa bao giờ tôi quên tặng quà. Thậm chí tôi c̣n bóp mồm bóp miệng để dành tiền mua điện thoại di động tặng người yêu nhân kỷ niệm 10 năm yêu nhau, trong khi bố mẹ tôi ở quê tôi chưa bao giờ tặng họ được cái ǵ.

    Sự thay ḷng đổi dạ của tôi hoàn toàn không phải v́ tiền. Khi Hằng nhắc đến chuyện làm đám cưới, tôi chỉ thấy trong ḷng trống rỗng và hụt hẫng chứ không hề thấy vui và hạnh phúc. Bởi, tôi cảm thấy chưa thực sự muốn làm chồng Hằng.

    Trong khi tôi cố quên không nhắc đến cái đám cưới th́ Hằng liên tục nhắc và mong chờ nó. Sự háo hức của cô ấy khiến tôi cảm thấy mọi thứ mơ hồ quá. Gần một năm nay tôi không c̣n cái cảm giác như ngày trước với Hằng nữa. Tôi thấy đời đáng chán và tẻ nhạt quá. Tôi có tâm sự với cô bạn thân của cả tôi với Hằng th́ cô ấy cho rằng v́ yêu nhiều quá nên sinh ra mất cảm giác yêu mà chỉ sống theo bản năng có nhau và nghĩa vụ t́nh cảm phải gánh. Nhiều đêm tôi mất ngủ, nằm suy nghĩ đến những lời cô bạn nói. Tôi thấy bạn ḿnh nói đúng. Tôi cảm thấy sự có mặt của Hằng trong cuộc sống của tôi chỉ là thói quen, không có th́ thấy thiêu thiếu như một thứ gia vị trong bữa ăn chứ không phải là t́nh yêu sâu đậm như ngày xưa.

    Trong khi đó, vợ của tôi bây giờ lại là một cô gái trẻ trung và biết làm tôi cười. Tôi bắt đầu so sánh Hằng với người đó. Hằng già hơn, tính t́nh khó gần hơn và bản tính nhà quê của Hằng không thể gột rửa được. Người đó lại rất nhẹ nhàng và có phong cách hiện đại. Nhiều lần, tôi bảo Hằng hăy bỏ giọng nói địa phương. Tôi không muốn nghe cái giọng lơ lớ giữa quê và tỉnh của Hằng. Tôi khuyên th́ Hằng lại giận và cho rằng tôi có mới nới cũ.

    Khi nhận ra ḿnh không c̣n t́nh cảm với Hằng cũng là lúc tôi biết ḿnh đă phải ḷng vợ tôi bây giờ. Không phải v́ tiền, không phải v́ bố cô ấy là trưởng pḥng của tôi, mà đơn giản là v́ cô ấy khiến tôi thấy có được nụ cười như ngày đầu yêu nhau.

    Hằng không thể giúp tôi lấy lại nụ cười hạnh phúc như xưa nên tôi nghĩ sự giải thoát là an toàn nhất. Nhiều lần tôi định nói chuyện với Hằng và có lời chia tay chính thức chứ không phải âm thầm lấy vợ. Nhưng Hằng không muốn tôi nhắc đến chuyện tạm chia tay nhau để b́nh tâm suy nghĩ lại.

    Người ta yêu nhau không biết v́ sao nhưng khi chia tay lại có ngàn lư do để nói. Tôi không muốn nói lên sự thật rằng tôi đă hết yêu Hằng. Khi t́nh yêu không c̣n th́ không cần phải níu kéo.

    Điều tôi không bao giờ cảm thấy có lỗi là trong suốt những năm tháng yêu nhau, tôi chưa bao giờ hai ḷng với cô ấy. Hằng phát điên không phải lỗi ở tôi mà do cô ấy đặt trái tim nhầm chỗ. Phần lớn phụ nữ đều như vậy nhưng họ đều vượt qua, Hằng là trường hợp hi hữu.

    HOÀNG VĂN CHIẾN(Hậu Lộc, Thanh Hóa)



    * Ư kiến của Đoàn Dự:

    Theo tôi nghĩ, sự phát điên của Nguyễn Thanh Hằng đúng là do việc “chia tay” của Hoàng Văn Chiến gây ra nếu không muốn nói hai tiếng “phản bội” như các báo đă chỉ trích. Nhưng tại sao Hoàng Văn Chiến lại “phản bội”? Theo thiển kiến của tôi, đó là do thời gian hai người yêu nhau kéo dài quá lâu (11 năm) hơn nữa lại chung sống với nhau suốt 4 năm liền theo kiểu “góp gạo thổi cơm chung”: không có đám cưới, không có hôn thú, không dám sinh con. Ngoài ra, hai người lại vừa bằng tuổi nhau (27 tuổi). Ở đời, có cái lạ là nếu một ông ngoài 40 tuổi lấy một cô gái 27 tuổi th́ thấy cô ấy trẻ lắm, nhưng nếu một cậu thanh niên 27 tuổi lấy một cô gái 27 tuổi th́ thấy cô này hơi... già, không đáng yêu bằng một cô 20-21 tuổi. Vậy th́, “trẻ” hay “già” là do cái nh́n của người ta, bởi v́ như ví dụ trên đă nói, cả hai trường hợp cô gái đều 27 tuổi, tại sao người này thấy già, người kia thấy trẻ. Khi mới yêu nhau, cậu Chiến nói: “Công chúa à, ḿnh thích bạn”, c̣n sau khi đậu thạc sĩ, đă có công ăn việc làm, cậu ta nói: “Tôi bắt đầu so sánh Hằng với người đó. Hằng già hơn, tính t́nh khó gần hơn và bản tính nhà quê của Hằng không thể gột rửa được”, dù rằng cả lúc là “công chúa” lẫn lúc “già hơn, tính t́nh khó gần” Hằng đều bằng tuổi Chiến!

    Nói tóm lại, cái dại của Hằng là chung sống với Chiến, dâng hiến cho Chiến tất cả, khiến Chiến đâm chán chường trong khi không có lễ cưới, không có hôn thú, không có con cái là những mối dây ràng buộc giữa hai con người. Đàn ông, sống với vợ suốt bao nhiêu năm, cũng muốn “ăn phở” lắm chứ, trốn vợ đi ăn phở là một chuyện thường nhưng... dọn nhà đến ở luôn tiệm phở th́ ít ai dám bởi v́ c̣n con cái và những mối dây ràng buộc giữa hai vợ chồng. Không có những mối dây đó, những cuộc “sống thử” hay “góp gạo thổi cơm chung” không bền chặt được. Các nhà nghiên cứu cho biết, ở Hà Nội, chỉ có khoảng 6% – vâng, sáu phần trăm – những cuộc “sống thử” của sinh viên là đi đến hôn nhân sau khi ra trường, c̣n khoảng 94% là họ chia tay nhau không kèn không trống. Đằng này, Hằng tin tưởng tuyệt đối rằng ḿnh và Chiến sẽ đi đến hôn nhân, rất khó!

    Một nguyên nhân khác khiến Hằng phát điên là cả Chiến lẫn Hằng đều quá đề cao cái bằng thạc sĩ. V́ quá đề cao, Chiến ra sức sống dựa vào Hằng mà học. Sau khi có bằng thạc sĩ, Chiến thấy ḿnh cần phải lấy một cô gái trẻ đẹp hơn Hằng, con nhà khá giả hơn Hằng cho xứng đáng với công phu ấy. Nguyên câu nói: “Tôi là thạc sĩ, không phải thằng đểu!” của Chiến cũng đủ cho chúng ta thấy Chiến hănh diện về cái bằng thạc sĩ đó như thế nào. C̣n Hằng, tin tưởng tuyệt đối rồi đùng một cái, bị mất tất cả, cô không kềm chế được ḿnh nên phát điên, đó là điều đáng thương nhưng cũng đáng tiếc cho sự dại dột của Hằng!

  10. #130
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chất lượng cuộc sống người dân TP.HCM: Giàu, nghèo đều khóc

    Lê Quỳnh (SGTT.VN)




    - Trong cùng một cái bánh thu nhập th́ 20% người giàu được “xơi” tới 60%; người khá giả được “xơi” 16,6%; người nghèo chỉ 4,3%... Tuy vậy, dù giàu hay nghèo th́ họ đều đang cùng có một đời sống u ám, phập phồng; trên 90% người dân đồng ư “đạo đức xă hội ngày càng kém đi, ô nhiễm môi trường, khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng”.

    Trên đây là những thông tin được đưa ra tại hội thảo khoa học Chất lượng cuộc sống người dân TP.HCM trong bối cảnh kinh tế hiện nay, do viện Nghiên cứu phát triển tổ chức hôm qua 20.12.

    Bức tranh chất lượng sống u ám

    Theo TS Nguyễn Hữu Nguyên, trung tâm Nghiên cứu kinh tế miền Nam, TP.HCM hiện có hơn 10 triệu người dân, với 20 nhóm ngành nghề. Dù khác nhau về thu nhập và nhu cầu hưởng thụ, nhưng họ đều cùng bị ba yếu tố tác động đến chất lượng cuộc sống, gồm: kinh tế suy giảm; môi trường xă hội, ô nhiễm môi trường sống và cơ sở hạ tầng. Tuy nhiên, xét đến cùng, so với nhóm người thu nhập cao và trung b́nh, th́ nhóm người nghèo và nhóm yếu thế bị tác động, tổn thương nhất bởi cả ba yếu tố trên.

    Theo đó, hầu như tất cả tiêu cực xă hội đều ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống hàng ngày của họ, v́ họ không có tiền để “bôi trơn” nên gặp rất nhiều phiền hà khi cần giải quyết vấn đề liên quan đến pháp luật, thủ tục hành chính, giấy tờ, chứng nhận. Cũng v́ không có các tiện nghi tốt để khắc phục và thích nghi nên nhóm người này cũng phải chịu ô nhiễm môi trường, khói bụi, tiếng ồn, ngập úng ở tất cả các không gian sống, từ đi lại trên đường phố đến nơi làm việc, cư trú và nghỉ ngơi.


    90% người dân đồng ư “đạo đức xă hội ngày càng kém đi,
    ô nhiễm môi trường, khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng”. Ảnh: Trần Việt Đức

    C̣n nghiên cứu của nhóm tác giả Nguyễn Thuỵ Diễm Hương, trường đại học Khoa học xă hội và nhân văn TP.HCM cho thấy: “đời sống tinh thần và vật chất của người công nhân nhập cư đang ở mức “rất thấp”. 58% công nhân thu nhập từ 2 – 3 triệu đồng; gần 40% thu nhập dưới 2 triệu đồng; trong đó trên 34% chi tiêu ở mức thấp dưới 1 triệu đồng/tháng; trên 40% chi tiêu từ 1-2 triệu đồng/tháng. Trên 70% công nhân sống nhà trọ với điều kiện chật hẹp, thiếu ánh sáng, nước sạch... Môi trường làm việc cũng không đảm bảo, với trên dưới 40% phải làm việc trong điều kiện nóng nụi, tiếng ồn, thậm chí nguy hiểm... Đời sống văn hoá công nhân th́ “không phim ảnh, sách báo, giải trí, kết bạn...”

    Tuy nhiên, bức tranh chất lượng sống u ám này c̣n được các nhà khoa học cho thấy ở tầng lớp người giàu, thu nhập cao. Nghiên cứu của TS Lê Thị Mai, trường đại học Tôn Đức Thắng cho thấy, nhóm doanh nhân trên địa bàn thành phố hiện nay dù thu nhập cao nhưng chất lượng sống đang ở mức xung đột lớn ở thời gian, công việc và hành vi. Họ đều dễ bị căng thẳng, áp lực cao do những xung đột công việc ở môi trường làm việc đa văn hoá, gồm những nhóm xă hội khác nhau hướng đến những giá trị khác nhau. ThS Phạm Thanh Thôi, trường đại học Khoa học xă hội và nhân văn TP.HCM cho biết, nghiên cứu ở khu Phú Mỹ Hưng liên tục trong ba tháng cho thấy “người giàu cũng khóc”. Dù đời sống vật chất người dân ở đây cao nhưng đời sống tinh thần của họ lại nhiều vấn đề, khổ sở, từ chất lượng cuộc sống gia đ́nh đến đời sống văn hoá...

    Ra đường là sợ

    Theo bà Nguyễn Thị Dân, sở Lao động – thương binh và xă hội TP.HCM, quản lư Nhà nước hiện quá yếu kém, tương tự là vấn đề an sinh xă hội. “Ngày xưa đời sống tinh thần chúng tôi tốt lắm, mọi người yêu thương, đùm bọc nhau, tin tưởng nhau. Nhưng nay ra đường là sợ, an ninh trật tự không đảm bảo, dân e dè với nhau; cơ chế chính sách kinh tế, xă hội đáng ra phải đảm bảo nhưng hiện không thuyết phục và trúng ḷng dân”, bà Dân nói.

    Theo bà Hồ Tố Anh, học viện Chính trị hành chí khu vực 2, vấn đề hạn chế trong hưởng thụ những giá trị văn hoá, nghệ thuật của người dân hiện nay đang là một thiệt tḥi lớn trong việc nâng cao nội lực, nuôi dưỡng đời sống tinh thần, tâm hồn cho cá nhân. “Người công dân đô thị đang thiếu cả tri thức và kỹ năng tiếp cận văn hoá, nghệ thuật. Đặc biệt là sự chênh lệch quá xa giữa các quận trung tâm với quận huyện vùng ven như: Thủ Đức, quận 9, 12, Cần Giờ, Nhà Bè, Củ Chi, Hóc Môn...”, bà Anh kết luận.

    36% người dân hài ḷng với công việc hiện tại

    Nghiên cứu của GS Bùi Thế Cường chỉ ra một bức tranh rất buồn: “trong cùng một cái bánh thu nhập th́ 20% người giàu được “xơi” tới 60% cái bánh; người khá giả được “xơi” 16,6%; người nghèo chỉ 4,3%... trên 90% người dân đồng ư “đạo đức xă hội ngày càng kém đi, ô nhiễm môi trường, khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng... “Chỉ 36% người dân hài ḷng với công việc hiện tại, dưới 50% hài ḷng với cuộc sống gia đ́nh... TP.HCM đang ở mô h́nh nào theo b́nh đẳng xă hội?”, là câu hỏi mà ông Cường day dứt đặt ra.

    TS Lê Thanh Tùng, đại học Tôn Đức Thắng cho biết: "chất lượng đời sống đi lên chỉ khi thu nhập khả dụng (gồm yếu tố tiêu dùng và tiết kiệm) phải đi lên. Nhưng nghiên cứu lại cho thấy tiêu dùng ở thành phố đang ở mức 1,9 (trong khi thế giới chỉ ở mức 1), c̣n tiết kiệm lại đang ở mức âm. Thu nhập 1 đồng, nhưng tiêu dùng quá 1 đồng. Đây là điều rất bất thường. Chưa kể sức mua ở hộ gia đ́nh trên địa bàn thành phố đang cạn kiệt."

    Đồng t́nh với nhận định chất lượng cuộc sống người dân ngày càng đi xuống, ông Huỳnh Công Hùng, trưởng ban Văn hoá, HĐND thành phố cho rằng: "quản lư quy mô của thành phố đang có vấn đề. Những vấn đề xă hội hiện nay nếu không được nghiên cứu th́ khó đảm bảo cho an sinh, an ninh xă hội."

    Lê Quỳnh

    http://sgtt.vn/Thoi-su/173520/Giau-ngheo-deu-khoc.html

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 27-09-2011, 01:31 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 19-07-2011, 07:35 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 02-11-2010, 11:33 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •