Trên chuyến xe đi từ Đông Hà về Huế, một mặt chúng tôi đóng vai ngây ngô, khờ dại để cho hai tên công an mất cảnh giác, coi thường, mặt khác, tôi t́m cách “cấy” vào đầu óc tên công an Nùng Trí Vân một mối liên hệ mơ hồ giữa tôi và tên trưởng ty công an Quảng Trị.
Cả hai điều này đều ít nhiều thành công. Nhưng điều quan trọng khiến tôi điên đầu nhất là làm sao tôi có thể chạy trốn khi cả ba chúng tôi đều bị c̣ng tay và bị buộc chung một sợi dây dù?
V́ vậy, để khi chạy trốn, đỡ nguy hiểm nhất, trước hết, tôi phải t́m cách thuyết phục hai tên công an cởi dây trói và tháo c̣ng cho chúng tôi. Muốn làm được điều này, tôi phải tạo cho hai tên công an thực sự tin tưởng vào ḷng “ăn năn, hối cải, sẵn sàng chấp nhận để cho nhà nước cải tạo” của chúng tôi.
V́ thế, tôi phải làm bộ “ngây thơ và dại dột lo ngại” trước viễn ảnh chúng tôi bị tù mọt gông, hoặc bị tử h́nh v́ tội vượt biên, một khi chúng tôi về đến lao Thừa Phủ.
Quay sang tên Vân, tôi giả bộ băn khoăn hỏi:
- Thưa cán bộ, cán bố là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm về tù vượt biên nên tôi muốn hỏi thật cán bộ điều này…
Tên Vân nh́n tôi gật đầu:
- Anh nói đi chớ.
- Cán bộ có biết, tội vượt biên của chúng tôi sẽ bị xử bắn hay bị xử tù chung thân?
Tên Vân ph́ cười lắc đầu. Tôi giả vờ sợ sệt nh́n y ra vẻ ngạc nhiên, không hiểu. Y nh́n tôi có vẻ thương hại:
- Tội vượt biên mà bị bắn th́ cả nước này bị bắn hết sao chớ.
- Vậy tụi tôi có bị tù chung thân không cán bộ?
- Đảng và nhà nước dại ǵ mà bỏ tù chung thân mấy người vượt biên chớ. Bỏ tù người ta như vậy, lấy ai lao động xây dựng xă hội chủ nghĩa chớ.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy lo ngại, không hoàn toàn tin tưởng. Tên Vân lại lắc đầu thương hại:
- Tôi nói thiệt chớ, mấy anh thuộc loại nhát như thỏ đế, ăn trắng mặc trơn quen rồi. Đă chẳng hiểu ǵ về rừng núi, đường sá th́ chẳng biết, lại sợ hăi đủ thứ, vậy mà cũng đ̣i cắt rừng vượt biên! Các anh là người th́ sợ hổ sợ báo, sợ rắn rết… th́ cũng được đi v́ những thứ đó th́ người nào mà chẳng sợ. Đằng này mấy anh sợ cả cóc nhái, đỉa vắt, gai góc, rồi lại c̣n mê tín dị đoan sợ cả ma quỷ th́ làm sao mà vượt biên cho nổi được chớ.
Nghe tên Vân nhắc đến đó, tôi cười thầm, nhớ đến kế hoạch “đóng kịch” của chúng tôi trong những tuần lễ bị giam giữ ở Đông Hà. Thời gian đó, mỗi khi đi lao động ở bên ngoài, chúng tôi đều bàn nhau t́m cách đóng kịch giống hệt như mấy thanh niên sinh ra lớn lên ở thành phố, nay lần đầu thấy cảnh rừng rú nên gặp cái ǵ cũng sợ hăi “eo ôi”. Được cái may mắn là cả T và H đều là người sinh ra và lớn lên ở Sàig̣n, được nuôi trưởng trong nhung lụa, nên những bỡ ngỡ, sợ hăi của T và H là hoàn toàn trung thực.
Nhất là H, một nữ sinh Marie Curie, chưa từng trông thấy cây lúa bao giờ, mỗi khi làm cỏ lúa, lại nhổ cả lúa thay v́ nhổ cỏ, nên khi trông thấy ếch, nhái, vắt đỉa,… H đều la hét sợ hăi nghe rất rùng rợn.
Nhờ vậy những “giả bộ sợ hăi” của tôi nếu có sơ hở, cũng không bị mấy tên công an, bộ đội phát hiện. Cũng trong thời gian đi lao động, mỗi khi có dịp, chúng tôi luôn giả bộ hỏi những câu ngây ngô như “trong rừng có ma không”, “chuyện người rừng bắt ḿnh ăn thịt có đúng không”, “chuyện quỷ nhập tràng có thật không”…
Tất cả những câu hỏi ngây ngô này đă khiến cho công an, bộ đội ở Đông Hà tin tưởng, chúng tôi chỉ là những “thanh niên dại dột” nghe ai “xúi dại” mà đi vượt biên. Nhờ vậy, tôi đă che giấu được chân tướng của ḿnh.
Nghe tên Vân tỏ ra “thương hại” như vậy, tôi tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Thú thực với cán bộ, nghe người ta nói vượt biên dễ ợt, nên tụi tôi dại dột nghe theo, đâu có biết trên đường vượt biên lại gặp phải những thứ khủng khiếp đó.
C̣n tiếp ...
Bookmarks