Nhưng bỗng có lệnh: Dừng !
Chẳng phải v́ thương địa chủ mà v́ tập kết.
Đúng như ông Khứ và cô Thảnh nói, ta đă hoàn toàn chiến thắng. Cái chiến dịch Điên Biên Phủ xa xôi ở tận miền Bắc đă kết thúc trong thắng lợi. Thằng Pháp và Mỹ đă phải ngồi vào bàn hội nghị Giơneo và đă phải chia cho ta một nửa nước. Có điều cái phần được chia nằm ở phía bên kia sông Bến Hải nên bộ đội và cán bộ phải tập kết ra Bắc. Dĩ nhiên là tạm thời thôi v́ hai năm sau có bầu cử và ta nhất định sẽ bầu cho cụ Hồ, tức là nhất định thắng !
Thế là người ta xoay ra dỗ dành. Nào là tuy hai năm nhưng chỉ có 14 tháng. Cán bộ đi rồi cán bộ sẽ về. V́ vậy phải kiên định lập trường. Không được mềm yếu ngă theo giặc. Không nộp thuế. Không đi lính. Không họp chợ. Không đi học. Khác hẳn với những đêm học tập phóng tay phát động quần chúng để đấu tố, cả ông Khứ và cô Thảnh đều ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Các vị lại ân cần trả lời những câu hỏi xóc họng mà trước đây dẫu có cho vàng cũng không dám. Chẳng hạn: Ai được đi ? Ai phải ở lại ? Tại sao được đi và tai sao phải ở lại ? Hoặc là: thằng Tây có súng ngắn súng dài, có xe tăng đại bác c̣n nhân dân chỉ trơ khất có mỗi hàm răng … th́ làm sao đấu tranh ? Đấu tranh như thế th́ biết tránh đâu !
Cả làng ai cũng cười v́ ông phó Ba chêm vào một tiếng nói lái. Nhưng sau đó ai cũng hoang mang lo sợ. Suốt chín năm đả đảo, đánh trộm đánh lén. Giờ phải chường mặt ra với thằng Pháp th́ biết sống làm sao đây? ai cũng mệt mỏi bơ phờ. Các anh dân quân ném gậy vào bếp làm củi đun. Cái loa thiếc ông Tư Alô chẳng hơi sức đâu mà chõ miệng vào. Ông phó Ba nói, t́nh trạng này giống như một đứa con gái lỡ dại, bụng đă phễnh ra rồi mà cái thằng xỏ lá quất ngựa chạy mất.
Nhà ông chánh nhạc tức cụ bầu Kiên là một nhà Cách mạng nên được đi cả nhà ngay cả thằng cu Thắng mới sinh. Mấy con dê không thể đem theo được th́ giết thịt cho cả xóm coi như đăi một bữa cuối cùng. Ông Khứ được đem theo đứa con 10 tuổi, nhưng bà vợ phải ở lại v́ cái bụng mang thai lặc lè. Bà vợ ông sợ xanh mặt mỗi khi nghĩ tới cái cảnh Tây nó thọc dao vào bụng lôi đứa nhỏ ra ngoài.
Nhưng tội nghiệp và buồn cười nhất là các vị đă được mời lên ngồi trên ghế chủ tịch đoàn. Ông phó Ba nói rơ ràng là ngồi chưa nóng cái đít chớ có lâu la ǵ mà giờ đây cũng phải són đái trong quần. Đồng chí thủ ngữ Đực dớn dác chạy đôn chạy đáo, quắn quít như chó lạc mất chủ. Gặp ông Khứ hỏi :
– Sao tôi không được đi?
– Trên bảo ở lại
– Trên là ai ?
– Là cấp trên chứ là ai
– Đ … mẹ mấy thằng cấp trên !
Gặp cô Thảnh cũng hỏi :
– Sao đồng chí được đi mà tôi không được đi ?
– Đồng chí phải ở lại.
– Để Tây nó cắt cổ à !
– Có nhân dân sợ ǵ !
– Đ … mẹ, tao đái vào cái nhân dân đó !
C̣n hai chị em bà Dĩa th́ thẫn thờ ngồi ôm nhau mà khóc. Hai bà không sợ thằng Pháp mà sợ vợ chồng ông tổng Bá. Ước ǵ chui được xuống đất !
Không c̣n ông Khứ. Không c̣n cô Thảnh. Không học tập. Không biểu t́nh. Không hoan hô đả đảo … quang cảnh trong làng buồn như cái bến sông lúc cô tôi sống một ḿnh.
Còn tiếp ...
Bookmarks