Tôi tính trả lời, nhưng nghĩ sao, tôi lại im lặng, chịu đựng. Dù sao mang tiếng “điếc” cũng c̣n hơn bị tên công an phát hiện ra ḿnh dùng “tên giả”.
Tối hôm đó, anh H và tôi tṛ chuyện tới khuya. Nói đúng hơn, anh H nói nhiều, c̣n tôi th́ chỉ nghe. V́ lạ nước lạ cái, gặp nhau trong quán trọ, cộng với hoàn cảnh của tôi lúc đó đâu có tiện cho tôi phơi bầy phế phủ với anh.
Sáng hôm sau, anh mời tôi đi ăn sáng. Tôi lưỡng lự rồi nhận lời.
Anh H có vẻ thông thuộc đường phố Nam Định. Đi khoảng 10 phút, anh dẫn tôi vô một tiệm ăn vắng vẻ, chủ quán là một bà cụ, tuổi ngoài 60, trông có vẻ nghễnh ngăng. Chẳng cần hỏi ư kiến tôi, anh tự động gọi hai tô miến gà “có người lái”.
Quay sang tôi anh giải thích:
- Ở đây chỉ có một món miến gà, nên tôi gọi luôn hai tô…
Bà cụ bưng ra hai tô miến gà lơng bơng nước, vài miếng thịt chặt nhỏ. Khi bà cụ đi xa, anh H. nhoài người, mặt anh dí vào mặt tôi, hỏi:
- Chú mày tên thật là ǵ?
Tôi lúng túng, ngạc nhiên và giật ḿnh không biết trả lời sao. Anh mỉm cười thân thiện, và đột ngột thay đổi cách xưng hô:
- Tớ biết, tên của chú mày không phải là Cường?
Thấy anh như vậy, tôi đành phải thú nhận:
- Chẳng nói giấu ǵ anh, hoàn cảnh của tôi có nhiều chỗ éo le, khó nói, nên phải dùng tên giả…
Anh H xua xua tay:
- Khỏi nói, khỏi nói. Tối qua nh́n mặt chú mày là tớ biết. Chuyện ǵ đă khó nói, th́ chú mày cứ giữ ở trong bụng. C̣n chuyện ǵ khó khăn, muốn tớ giúp đỡ th́ cứ nói. Tớ tuy nghèo kiết xác, tiền bạc không có, nhưng bằng hữu th́ đông. Trước kia, tớ là dân buôn trâu ḅ, nên giao thiệp rộng, bạn bè tỉnh nào cũng có…
Sau một thoáng cân nhắc, tôi thú thực với anh H một phần cuộc đời của tôi và ư định vượt biên qua ngả biên giới Việt Trung. Nghe xong, anh cười lớn, sảng khoái:
- Chuyện ǵ cậu nhờ th́ tớ c̣n phải suy nghĩ, chứ chuyện vượt biên qua ngả biên giới Việt Trung th́ là nghề của tụi này. Cả đàn trâu mấy trăm con, tụi này c̣n đưa lậu từ Pḥng Thành, qua Đông Hưng vô Móng Cái được, huống hồ chuyện đưa chú mày qua bên ấy. Chú mày yên trí, chuyện này tớ sẽ lo được.
Nghe anh H nói tôi vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng rất phân vân. Sau một thoáng lo ngại, tôi thú thực:
- Được anh giúp đỡ tôi rất mừng. Nhưng thưa với anh, tôi chẳng có tiền bạc ǵ…
Anh H cười gạt đi:
- Khỏi lo, khỏi lo. Nói thực với chú em, chuyện vượt biên này đâu có tốn kém ǵ. Mạng lưới buôn trâu của tớ từ biên giới về các tỉnh th́ vẫn c̣n đó. Khi th́ buôn trâu, khi th́ buôn hàng họ, đủ thứ, gặp cái ǵ buôn cái đó. Bây giờ tớ chỉ cần gửi gắm chú mày với lăo Z ở Hà Nội là chú mày cứ yên tâm đi thẳng một lèo qua biên giới. Bảo đảm không gặp trục trặc ǵ.
Tôi ngạc nhiên:
- Lăo Z?
Anh H cười:
- Lăo Z là biệt hiệu của tụi tớ đặt cho lăo, chứ lăo c̣n trẻ măng à. Mới ngoài 30 tuổi thôi. Nhà lăo ở gần chùa Xă Đàn, Hà Nội. Chú mày ở Hà Nội có biết hồ Xă Đàn không nhỉ?
Tôi mừng rỡ:
- Dạ hồ Xă Đàn cạnh khu tập thể Nam Đồng?
- Th́ chỗ đó đó… Trước làm ăn được, có cơ ngơi ngang dọc đủ cả, nên bố lăo Z ở đó. Sau này buôn bán bị thua lỗ, cơ ngơi bán sạch, chỉ c̣n có mỗi cái chuồng trâu, nên bố lăo Z mới cho con về ở đường Lư Thường Kiệt, gần đài phát thanh Việt Nam… Bây giờ tớ cho chú mày địa chỉ của lăo. Chú mày học thuộc ḷng nghe. Đừng viết ra giấy, lỡ có chuyện ǵ nguy hiểm cho lăo…
C̣n tiếp...
Bookmarks