Sao mà văn thơ của Thím7 lúc nào cũng hiện diện cả một khoảng đại dương hết vậy ?
Thím7 ơi , biển đă xa , sóng đă lặng ..., bây giờ chỉ c̣n thấy tuyết rơi , đất động . Nhắc làm chi cho tui đây cũng xao xuyến tâm hồn !
Hai ông " màu áo trắng " nhà tui , ông nào cũng vài năm tận hưởng cái thú được muỗi Nam Căn xin tí huyết , và đỉa Cà Mau đua nhau bám lấy , welcome các ông lính biển về trấn biên vùng śnh lầy của tận cùng giới tuyến . Ông xă thường bảo : Nam Căn chả có con muỗi nhỏ nào cả ..., toàn là muỗi bự không hà .
Trở lại chuyện Hà Nội , có lẽ vùng Hà Nội khô ráo , nên ít muỗi . Hồi đó ghét nhất cái màn phải giăng màn ( mùng ) và gấp màn .
Nói đến chuyện này , lại nhớ một người bạn thường hay nghêu ngao : " Quê hương tôi , cái mùng mà kêu cái màn ... "
Hôm nào ḿnh phải sưu tầm mấy danh từ thường dùng , nhưng khác biệt của tiếng Bắc và tiếng Nam mới được .
" Chuyện Hà Nội kể bao giờ cho hết ".Thật vậy , ngồi xuống viết với bài Hà Nội là cứ lan man , làm bếp cháy biết bao cái nồi rồi . Bên cái computer là quên hết bên ngoài , trời sập cũng không cần biết . Thế mới nói , nó là người bạn thân nhất của ta , luôn ở cạnh ta ( v́ ta cần nó ), và không biết phản bội ta ( trừ khi lâu lâu nó " phản động " , không chịu lên h́nh , hoặc trở bệnh v́ virus) .
Hà Nội mùa Thu đă là đề tài cho biết bao văn nhân . Mùa Thu Hà Nội lành lạnh , trời Thu không có nắng gắt , mưa phùn rơi lất phất , lá cây đổi màu vàng trông rất đẹp . Cuối Thu , con gái Hà Nội bắt đầu diện với áo len đủ màu , với khăn quàng vắt ngang cổ , thật duyên dáng , dễ thương làm sao ! Mùa Đông giá rét , co ro , không ai thích cả ( ngoại trừ không khí Mùa Giáng Sinh ). Xuân đến là cả một trời hạnh phúc cho con gái Hà Nội .Quần là áo lượt đi dạo phố . Thiên hạ đua nhau gả con , cưới rể để ...ăn Tết . Cưới hỏi tưng bừng !
( C̣n tiếp...)
Tigon
Bookmarks